Chương 18: Chế ngự (4)
Dương Kiều Nhược
05/07/2023
Sự việc trên mũi đất đó, giờ nghĩ lại đúng là nguy hiểm. Nếu không thuần phục được "nó" thì sau này có thể tôi sẽ thành "yêu nữ" thật sự. Làm sao khống chế được nó đây. Tụ Cầm cô còn chưa nói tôi biết. Bỏ qua chuyện này đưa đồ cho tên kia trước đã.
Nhìn thấy tôi hắn nụ cười nắng sớm rạng rỡ trên khuôn mặt hắn, dường như nét cười chưa bao giờ biến mất trên hắn, hay hắn không biết buồn là gì. Dù sao vừa mới thoát chết nên vui nên vui.
Nhận lấy y phục hắn cúi đầu: "Cảm ơn cô nương." Không biết là hắn đã nói với ta câu này lần thứ mấy từ nãy đến giờ. Câu này nghe rất mát lòng, giọng hắn cũng rất hay nghe vài lần không lãng phí. Hắn đưa hai lên thi lễ cúi đầu giới thiệu:
"Tôi tên là Đoàn Dự từ Đại Đô đến đây bái sư."
Hơi ngập ngừng: "Chào anh.." – Tôi quên mình đang ở thế giới cổ đại, may là kịp thời sửa chữa – "Chào Đoàn công tử, tôi tên là, là.. Tiểu Dương" – mém nữa lại quên mất tên mình, đúng là thứ gì lâu ngày không dùng đến là quên mất nó, bao gồm cả tên gọi.
Sự ngập ngừng của tôi không làm hắn mất đi tươi tắn. Ngoài cái tên tôi không biết nói gì thêm. Phá vỡ nét trống rỗng trong tôi hắn tiếp tục câu chuyện của mình:
"Nói ra có hơi hổ thẹn, nói là bái sư nhưng thực là tôi trốn nhà đi. Tôi rất muốn được học thuật luyện võ, nhưng mẫu thân lại không thích, cứ bắt tôi ngày ngày kinh sử, thật tẻ nhạt."
"Vì thế huynh lấy cớ bái sư rồi trốn.."
Tôi nói được nửa câu dường như không biết có trúng nỗi khổ của hắn không mà sắc mặt hơi áy náy, gãi gãi đầu: "Cũng không phải như thế trốn nhà là thật, mà bái sư cũng là thật.."
Hắn có vẻ ấp úng, thôi không hỏi nữa. Tôi chỉ hắn đến hướng phòng tắm thay đồ cho sạch sẽ trước, chuyện khó nói nghĩ thông rồi tiếp tục.
Tôi vào bếp định nấu gì đó mời vị khách nho nhã Tụ Cầm tặng, cô ấy quả không làm tôi thất vọng, tuy không có bánh sinh nhật thay vào bằng mười bảy chén chè nhỏ vừa lòng bàn tay và một con gà nướng vàng ươm. Hôm nay không phải nấu rồi. Từ khi đến đây tôi đều đặn mỗi ngày đều làm bánh, ít khi ăn, chúng vẫn tự dưng bốc hơi, tôi không xác định được có phải Tụ Cầm không, vì cô ấy có vẻ không thích đồ ngọt, có thể là cả đồ ăn.
Đem con gà nướng ra bàn, tôi thấy không đúng lắm, buổi tối hai người chỉ một con gà thôi sao, hơi thiếu thì phải. Còn không đúng hơn là tôi để gà nướng nguyên con, tôi cảm thấy vừa ăn vừa xé ngon hơn là gắp từng miếng. Cái cảm giác dầu mỡ dính tèm lem trên tay, xung quanh miệng khi gặp dùi gà, rồi còn xém phỏng tay lúc hấp tấp xé thịt ra.. những điều này gợi kí ức về khi tôi còn ở nhà.
Con gà nóng hổi lấy ra từ lò nướng thơm nức, bốc hơi nghi ngút, tiếng chén đĩa vang trên mặt bàn, hương cay cay của ớt tươi trên đĩa muối, miếng chanh vừa cắt ra, bọt của bia trái cây dâng cao trong ly, chiếc bánh sinh nhật hương matcha lập lòe ánh nến. Tiếng cười, tiếng chúc mừng sinh nhật, tiếng cạn ly. Không khí thật tưng bừng, thật ấm áp trong sinh nhật của chị tôi. Chị tôi rất ham vui, rất thích tổ chức các bữa ăn thịnh soạn cho gia đình, cho nên ngày vui đó chị đã lên kế hoạch hơn hai tuần lễ. Cũng thật giày công.
Sự trầm tĩnh sâu thẳm trong ánh mắt trước mặt khiến tôi nhớ ra mình không còn ở nơi đó nữa. Không biết từ lúc nào tôi đã ngồi xuống ghế, tựa mắt nhìn vào con gà trước mặt, lòng trống rỗng không một cảm xúc nào cả. Đoàn Dự ngồi xuống ghế, khuôn mặt vui tươi ban chiều lộ ra vẻ ảm đạm ngay chốc lại biến mất, hắn đưa tay xé một cái đưa về phía tôi, cười một cách e thẹn nói:
"Sinh thần vui vẻ, Tiểu Dương!"
Tôi có hơi buồn cười, hơi lúng túng kiểu gì đó lại đưa người về phía trước cắn một miếng thịt và đưa tay cầm lấy đùi gà. Hắn có hơi bất ngờ trước hành động của tôi, người hơi rung động, rồi khoanh tay trên bàn nhìn tôi. Không giấu thắc mắc tôi liền hỏi:
"Sao huynh biết?"
"Gà nướng, chè đậu đỏ là dùng chúc mừng sinh nhật. Bao nhiêu tuổi sẽ được ăn bấy nhiêu chén chè. Đây là phong tục của Vĩnh Dạ Quốc."
"Bao nhiêu tuổi được ăn bấy nhiêu chén chè, vậy người bảy tám mươi tuổi làm sao ăn đủ số tuổi của mình?"
"Không cần phải ăn hết đâu, mỗi chén ăn một muỗng là được rồi?" đuôi mắt hắn cong cong nở nụ cười "Nhưng trước tiên phải xử xong con gà này đã." Nói rồi làm liền, xử lí ngay con gà, tôi cũng cùng hòa cuộc với hắn, nhìn khuôn mặt và tay dầu mỡ bám đầy. Tôi và hắn cùng nhìn nhau cười, cười thật lớn vang vọng cả Tụ Không. Vị công tử này thôn dã quá, hành động này khiến bổn cô nương hiện đại này thích đó.
Nhìn thấy tôi hắn nụ cười nắng sớm rạng rỡ trên khuôn mặt hắn, dường như nét cười chưa bao giờ biến mất trên hắn, hay hắn không biết buồn là gì. Dù sao vừa mới thoát chết nên vui nên vui.
Nhận lấy y phục hắn cúi đầu: "Cảm ơn cô nương." Không biết là hắn đã nói với ta câu này lần thứ mấy từ nãy đến giờ. Câu này nghe rất mát lòng, giọng hắn cũng rất hay nghe vài lần không lãng phí. Hắn đưa hai lên thi lễ cúi đầu giới thiệu:
"Tôi tên là Đoàn Dự từ Đại Đô đến đây bái sư."
Hơi ngập ngừng: "Chào anh.." – Tôi quên mình đang ở thế giới cổ đại, may là kịp thời sửa chữa – "Chào Đoàn công tử, tôi tên là, là.. Tiểu Dương" – mém nữa lại quên mất tên mình, đúng là thứ gì lâu ngày không dùng đến là quên mất nó, bao gồm cả tên gọi.
Sự ngập ngừng của tôi không làm hắn mất đi tươi tắn. Ngoài cái tên tôi không biết nói gì thêm. Phá vỡ nét trống rỗng trong tôi hắn tiếp tục câu chuyện của mình:
"Nói ra có hơi hổ thẹn, nói là bái sư nhưng thực là tôi trốn nhà đi. Tôi rất muốn được học thuật luyện võ, nhưng mẫu thân lại không thích, cứ bắt tôi ngày ngày kinh sử, thật tẻ nhạt."
"Vì thế huynh lấy cớ bái sư rồi trốn.."
Tôi nói được nửa câu dường như không biết có trúng nỗi khổ của hắn không mà sắc mặt hơi áy náy, gãi gãi đầu: "Cũng không phải như thế trốn nhà là thật, mà bái sư cũng là thật.."
Hắn có vẻ ấp úng, thôi không hỏi nữa. Tôi chỉ hắn đến hướng phòng tắm thay đồ cho sạch sẽ trước, chuyện khó nói nghĩ thông rồi tiếp tục.
Tôi vào bếp định nấu gì đó mời vị khách nho nhã Tụ Cầm tặng, cô ấy quả không làm tôi thất vọng, tuy không có bánh sinh nhật thay vào bằng mười bảy chén chè nhỏ vừa lòng bàn tay và một con gà nướng vàng ươm. Hôm nay không phải nấu rồi. Từ khi đến đây tôi đều đặn mỗi ngày đều làm bánh, ít khi ăn, chúng vẫn tự dưng bốc hơi, tôi không xác định được có phải Tụ Cầm không, vì cô ấy có vẻ không thích đồ ngọt, có thể là cả đồ ăn.
Đem con gà nướng ra bàn, tôi thấy không đúng lắm, buổi tối hai người chỉ một con gà thôi sao, hơi thiếu thì phải. Còn không đúng hơn là tôi để gà nướng nguyên con, tôi cảm thấy vừa ăn vừa xé ngon hơn là gắp từng miếng. Cái cảm giác dầu mỡ dính tèm lem trên tay, xung quanh miệng khi gặp dùi gà, rồi còn xém phỏng tay lúc hấp tấp xé thịt ra.. những điều này gợi kí ức về khi tôi còn ở nhà.
Con gà nóng hổi lấy ra từ lò nướng thơm nức, bốc hơi nghi ngút, tiếng chén đĩa vang trên mặt bàn, hương cay cay của ớt tươi trên đĩa muối, miếng chanh vừa cắt ra, bọt của bia trái cây dâng cao trong ly, chiếc bánh sinh nhật hương matcha lập lòe ánh nến. Tiếng cười, tiếng chúc mừng sinh nhật, tiếng cạn ly. Không khí thật tưng bừng, thật ấm áp trong sinh nhật của chị tôi. Chị tôi rất ham vui, rất thích tổ chức các bữa ăn thịnh soạn cho gia đình, cho nên ngày vui đó chị đã lên kế hoạch hơn hai tuần lễ. Cũng thật giày công.
Sự trầm tĩnh sâu thẳm trong ánh mắt trước mặt khiến tôi nhớ ra mình không còn ở nơi đó nữa. Không biết từ lúc nào tôi đã ngồi xuống ghế, tựa mắt nhìn vào con gà trước mặt, lòng trống rỗng không một cảm xúc nào cả. Đoàn Dự ngồi xuống ghế, khuôn mặt vui tươi ban chiều lộ ra vẻ ảm đạm ngay chốc lại biến mất, hắn đưa tay xé một cái đưa về phía tôi, cười một cách e thẹn nói:
"Sinh thần vui vẻ, Tiểu Dương!"
Tôi có hơi buồn cười, hơi lúng túng kiểu gì đó lại đưa người về phía trước cắn một miếng thịt và đưa tay cầm lấy đùi gà. Hắn có hơi bất ngờ trước hành động của tôi, người hơi rung động, rồi khoanh tay trên bàn nhìn tôi. Không giấu thắc mắc tôi liền hỏi:
"Sao huynh biết?"
"Gà nướng, chè đậu đỏ là dùng chúc mừng sinh nhật. Bao nhiêu tuổi sẽ được ăn bấy nhiêu chén chè. Đây là phong tục của Vĩnh Dạ Quốc."
"Bao nhiêu tuổi được ăn bấy nhiêu chén chè, vậy người bảy tám mươi tuổi làm sao ăn đủ số tuổi của mình?"
"Không cần phải ăn hết đâu, mỗi chén ăn một muỗng là được rồi?" đuôi mắt hắn cong cong nở nụ cười "Nhưng trước tiên phải xử xong con gà này đã." Nói rồi làm liền, xử lí ngay con gà, tôi cũng cùng hòa cuộc với hắn, nhìn khuôn mặt và tay dầu mỡ bám đầy. Tôi và hắn cùng nhìn nhau cười, cười thật lớn vang vọng cả Tụ Không. Vị công tử này thôn dã quá, hành động này khiến bổn cô nương hiện đại này thích đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.