Băng Tan

Chương 152: Bữa Ăn Quý Tộc

Rùa JH

05/06/2016

...

“Theo lời của nàng. Kẻ nội gián này, nàng có biết. Giữ lại tính mạng cho cậu ta, và mang về tra khảo. Không chừng nàng có thể tìm ra manh mối về tổ chức đứng sau.”

Câu nói này đã đem tất cả khúc mắc trong lòng tôi giải quyết ổn thoã. Thì ra là dụng kế, có lẽ...tôi đã nghi oan cho anh em song sinh họ mất rồi.

“Nhưng White thiếu gia...”

“Lệnh này cũng đã thông qua White thiếu gia, cậu ấy đã gật đầu đồng ý. Các anh cũng phải biết, lệnh của tiểu thư cũng là lệnh của thiếu gia, từ xưa đến nay, chưa bao giờ thiếu gia không làm theo ý nàng cả. Nàng đã có lệnh như vậy, chẳng lẽ...các anh muốn chống đối?”

“Chúng tôi không có ý đó.” Câu hỏi hàm ý kia vừa dứt, tên đội trưởng hắng giọng đáp.

“Tốt. Tên nội gián này để đích thân tôi áp giải. Nếu muốn, các anh có thể dẫn thêm một người đi cùng.”

Tên đội trưởng tuỳ ý hất hàm cho kẻ đang giữ chặt đôi tay đã bị còng của tôi. Tôi và đám người bọn họ cùng tiến về phía xe của anh Thâm trầm. Khi tôi đã ngồi vào bên trong, anh Thâm trầm vẫn còn đứng ở phía cửa xe trước, ánh mắt khẽ liếc đến toà nhà chỉ hơn đống đổ nát. “Bên trong còn quả bom nào không?”

“Còn một quả.”

“Người đã bắt rồi, không cần phải châm ngòi nữa.”

“Nhưng đây là bom hẹn giờ.” Hắn nhìn đồng hồ. “50s nữa sẽ phát nổ.”

Anh Thâm trầm lặng thinh, nghĩ ngợi gì đó rồi mới nhoài người vào trong hàng ghế lái.

Tôi cảm thấy anh Thâm trầm có gì đó khang khác với thường ngày.

Rồ ga đi được một đoạn, ở phía sau lưng tôi đã vô cùng chấn động.

*Bùm!*

Tiếng động rền vang cả bầu trời, khiến mọi người chứng kiến xung quanh bàng hoàng che mắt bịt miệng, sợ hãi có, tiếc thương cũng có. Tôi thì khác, ngoài hai cái vali quần áo bỏ lại thì chẳng còn gì nơi ấy để mà nuối tiếc nữa cả.

Tiếng rầm rầm sụp đổ vang lên, hiện tại, toà nhà đã chính thức biến thành một đống phế tích hoang tàn, lửa lẫn khói bụi sáng chói, choáng ngợp cả không gian đêm tối mịt mùng.

Tôi chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái nhất, rồi yên vị một chỗ chờ đợi thời cơ tẩu thoát. Khổ nỗi, những chiếc xe bên cạnh vô cùng dai, anh Thâm trầm lái nhanh, bọn họ cũng tăng tốc, anh lái chậm lại, bọn họ cũng cho xe lăn bánh chậm dần.

Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu, tìm đến ánh mắt của tôi, ngầm ra hiệu. Tôi sau khi nhận được tín hiệu liền cụp mi xuống, hai chân tì vào hàng ghế phía trước, làm chỗ dựa vững trải cho bản thân.

Anh Thâm trầm bất chợt tăng tốc, tốc độ có nhỉnh hơn một chút so với hai chiếc xe kè sát ở hai bên. Bỗng chốc, anh Thâm trầm đột ngột rẽ phải - nơi có một con đường khác, điều này khiến chiếc xe bên cánh phải đang trên đà tăng tốc đuổi theo phải thắng gấp, nếu không muốn đụng độ lớn cùng chiếc xe của anh Thâm trầm, bánh xe ma sát trên mặt đường, tạo nên một vệt những tia lửa sáng đỏ. Tuy nhiên, tránh được cuộc va chạm này, không có nghĩa là không gặp phải va chạm khác, chiếc xe phía sau vì quá bất ngờ, thắng không kịp, đã đâm vào chiếc cánh phải. Còn chiếc cánh trái, đang đà chạy nhanh, chẳng nghĩ việc xe chúng tôi sẽ liều lĩnh rẽ đến một con đường khác, nên trực tiếp lao thẳng về phía trước, một lúc mới có thể dừng lại, đổi hướng đuổi theo chúng tôi. Nhưng cho tới khi ấy, chúng tôi đã đi được một đoạn xa rồi.

Cũng là ngay tại khúc cua ban nãy, lợi dụng mức quán tính khi anh Thâm trầm rẽ gấp, tức khi kẻ đi cùng tôi ngã về bên trái, tôi vì đã chuẩn bị tư thế từ trước nên không sao, bèn dùng hai khuỷu tay của mình thục mạnh vào sau gáy hắn, khiến hắn ngay lập tức ngất xỉu.

“Tự mở lấy.” Anh Thâm trầm thảy chìa khoá chiếc còng đến tôi. Tôi đồng thời giơ tay bắt lấy. Dùng răng cố định chìa khoá nhỏ, tôi không quá khỏ khăn tra nó vào ổ. Cạch một tiếng, chiếc chìa đã mở ra, bàn tay được giải thoát khỏi chiếc còng nặng nề vướng víu, cũng là người đã thoát ra từ nơi giết chóc kia, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hẳn.

Sau khi mở khoá, việc đầu tiên tôi cần làm là mở cửa xe, mạnh bạo hất cái tên ngồi bên cạnh đi, cho hắn lăn lông lốc xuống đường. Xong việc, tôi phủi phủi tay, chỉnh chỉnh lại quần áo tóc tai cho thật gọn gàng. Anh Thâm trầm vẫn giữ ở tốc độ nhanh để đảm bảo đã thoát ra khỏi đám sát thủ.

“Anh Nói nhiều đâu rồi?” Đã chăm chút thân thể đâu vào đấy, tôi mở lời hỏi.

Anh Thâm trầm nhíu nhíu mày, rồi cũng cất giọng giải đáp. “Đã đi tìm cậu.”

“Ở bên trong toà nhà đó ư?” Hình ảnh khách sạn trở thành đống đổ nát dồn dập hiện lên trong đầu tôi. “Chúng ta có cần đợi anh ấy không?”

“Không cần, cậu không còn thời gian nữa.” Anh Thâm trầm lắc lắc. “Chúng tôi đã hẹn địa điểm từ trước.”

“Nhưng...nhỡ may, cho đến khi toà nhà đó phát nổ, anh ấy vẫn chưa trở ra?”

Thật là muốn tát mình một cái, tôi vừa nói những lời xui xẻo gì thế này?! Định chỉnh lại câu từ, nhưng rồi tôi ngẩn người ngay sau đó, khi thoáng thấy hai bàn tay cầm vô lăng kia khẽ run run... Hoặc, tôi đã quá đa cảm...

“...Không sao. Anh “Nói nhiều” của cậu rất đẳng cấp, không dễ chết như thế đâu.”

Tôi một lần nữa nghĩ đến toà nhà chỉ hơn một đống đổ nát, tư lự gật đầu, nỗi lòng có chút không thoã đáng. Nghĩ một hồi, tôi bật cười sảng. “Ừ. Haha! Chắc chắn là thế rồi! Anh Nói nhiều làm sao có thể gặp chuyện được!” Tôi vẫn cười, cho đến khi cảm thấy nụ cười ấy quá loãng, nhạt nhẽo và vô vị, tôi ngưng bặt, đáy mắt lấp lánh ánh chua xót.

“Rời khỏi đất nước này thôi chứ nhỉ?”

Anh Thâm trầm không nói gì, trực tiếp gật đầu.

Tuy tôi lo lắng cho sự an nguy của anh Nói nhiều, nhưng tạm thời, tôi không muốn đề cập đến vấn đề ấy.

Tôi phóng tầm nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt ẩn ẩn tia nuối tiếc. Bốn quả bom, có thể phá huỷ một toà khách sạn chọc trời như vậy, xem ra, bom của họ cũng không phải dạng thường gì. Họ càng lợi hại, tôi càng phải đề phòng, nếu không thì tính mạng này cũng khó mà giữ cho xong.

...

Rời khỏi đất nước hình chiếc giày xinh đẹp, tôi đặt chân đến vùng đất Mexico. Từ Bắc Mỹ, tôi bay sang Châu Âu, rồi từ Châu Âu, tôi một lần nữa nhảy về Bắc Mỹ - Chẳng rõ là, có kẻ nào đang cố tình chơi khăm tôi không nữa. Nếu địa điểm tiếp theo mà tôi đặt chân đến là Pháp, Đức, Anh, Áo, Thuỵ Điển, Phần Lan gì gì ấy, tôi nhất định sẽ tin đây là một trò chơi, hòng bỡn cợt tính kiên nhẫn của tôi.

Năm ngày như ốc sên chầm chậm trôi qua. Trong năm ngày vừa rồi, nếu không tính hết phân nửa thời gian ngồi trên máy bay, thì tôi đã thám thính được nhiều vòng quanh khách sạn tôi ở, và cảm thấy không có gì đặc sắc.

Đến ngày thứ 7, hay là một tuần sau, anh Thâm trầm cuối cùng cũng đã xuất hiện trước cửa phòng khách sạn của tôi.

“Anh Nói nhiều đâu rồi?” Chuyện chỉ có sự xuất hiện của một mình anh Thâm trầm đã khiến tôi vô cùng để tâm.

“...” Anh ta không đáp lại. Tôi cũng thừ người, cảm thấy cả cơ thể như vừa mất đi trọng lực. Anh ta chậm rãi đóng cửa phòng, quay người đối diện với tôi. “Không cách nào liên lạc được.”

“...Tôi...có phải đã liên luỵ thêm một người...?” Hình ảnh cái chết thảm khốc của mẹ con Wynne lần lượt chảy tràn trong tâm trí tôi. Họ đã chết vì tôi, tất cả bọn họ... Tôi đích thực là một kẻ giết người gián tiếp...

Anh Thâm trầm đặt tay lên vai tôi. “Đúng vậy, là cậu đã liên luỵ đến chúng tôi...Nhưng, chúng tôi chủ muốn bị cậu liên luỵ đến, chúng tôi đã chọn con đường này, không trách cậu, cũng không hối hận.” Ngưng đoạn, anh ta lại bổ sung thêm. “Chết trong nhiệm vụ là cái chết vinh hạnh nhất, nhưng cũng là cái chết thường tình. Cậu cũng sẽ trải qua cảm giác người xung quanh mình lần lượt ra đi, rồi cậu cũng sẽ cảm thấy chuyện đối diện với cái chết không còn quá to tát nữa...Vì người dưng như chúng tôi mà đau buồn, quả thực đã lãng phí tinh thần rồi.”

Tôi ngây người. Những điều anh Thâm trầm nói đến có lẽ...không sai. Chỉ là tôi không lập tức chấp nhận được sự thật. “Vẫn chưa chắc chắn là anh ấy đã chết mà, phải không?”

Anh ta không trả lời tôi ngay, nhìn tôi một lúc mới cất giọng lành lạnh. “Ừm.”

Tôi khẽ cười, quay người bước vào bên trong. Anh ta cũng nối gót theo sau. Dù lòng có hơi nặng, tôi vẫn quyết định gác chuyện này qua một bên, chờ ngày anh Nói nhiều trở về. Ngả người trên giường, tôi cất giọng hỏi. “Nói đi. Làm sao để tôi có thể gặp Sakura?”

Có lẽ anh thâm trầm đã hơi bất ngờ trước sự thay đổi sắc thái trong lời nói của tôi. Anh hơi do dự, rồi cũng đáp trả. “Sắp tới, nhà hàng Y sẽ có một buổi thiết đãi giữa các vị boss cấp cao, nữ chủ nhân cũng sẽ tham gia.”

“Ý anh là?”

Anh ta lôi trong túi ra một xấp giấy. “Đây là dáng điệu, tính cách và cách ứng xử của tổng giám đốc công ty khoáng thạch, hay là boss Jack. Cùng những người có mặt trong buổi hôm ấy.” Chờ tôi mở xấp giấy ra xem, anh ta tiếp tục nói. “Cậu chỉ cần giả dạng ông ta, tham gia vào buổi ăn uống, nhất định cậu sẽ gặp được nàng.”

“Sao cơ?” Tôi bật người dậy, ngạc nhiên nhìn anh ta.

“Mọi vụ bê bối sau đó, chủ nhân của tôi sẽ hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ.”

“Liệu có nguy hiểm không?”



“...Có nguy hiểm.” Anh ta thành thật nói.

Việc giả dạng thành một lão đại, tất nhiên sẽ gây ra hậu quả nếu bị phát hiện. Nhưng đây là cơ hội để tôi có thể gặp Sakura, tôi không nên, hay không thể bỏ qua một chút nào. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng có thể chắc nịch gật đầu. “Được.”

“Khi đã gặp chủ nhân...” Anh ta hơi ngập ngừng. “...hy vọng cậu sẽ không hối hận.”

Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh ta. Tại sao tôi lại phải hối hận?

“Không hối hận.”

Vài ngày trôi qua trong bồi hồi và sốt ruột, thời điểm gặp mặt Sakura cuối cùng cũng đã tới.

Trong khâu hoá trang, tôi đã liên tục hít thở mạnh để điều hoá nhịp thở. Cứ nghĩ đến việc gặp lại Sakura, lòng tôi mọi khi đã thấp thỏm hồi hộp, hôm nay còn hồi hộp thấp thỏm hơn gấp bội.

“Mở mắt ra đi.”

Tôi theo lời anh Thâm trầm, mở mắt ra. Chui vào phòng tắm ngay sau đó, tôi phát hiện trong gương hoàn toàn là một con người khác. Tôi đưa tay sờ lên mặt, khuôn mặt điển trai của tôi đã biến mất, mà thay vào đó là một khuôn mặt già nua, khoảng 40-50 tuổi, và những vết đồi mồi cùng tàn nhang lẫn lộn, trông vô cùng kinh khủng.

“Anh Thâm trầm này, tôi chỉ muốn đập nát tấm gương ngay lập tức mà thôi.” Anh Thâm trầm cũng đã theo tôi, đứng khoanh tay tựa cửa, tôi liền chia sẻ sự bứt rứt của mình đến anh ta.

“Ngữ khí của cậu cần điều chỉnh lại, hành vi, tác phong cũng nên khác đi.”

Tôi bất đắc dĩ gật gật.

Tiếp sau đó, bọn họ còn biến đôi tay của tôi thành một đôi tay đầy những vết đồi mồi đen đen nâu nâu. Cố gắng lắm, tôi mới không vùng vẫy thoát khỏi đám hoá trang mà anh Thâm trầm đưa tới.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, chúng tôi đồng thời rời khỏi căn phòng. Linh tính có điều gì đó không ổn, tôi hơi lắc đầu. Bảo anh Thâm trầm xuống trước, tôi quay trở lại phòng và tìm một mẫu giấy dán nhỏ, dán nơi tiếp xúc giữa mép cửa với khung cửa phía bên dưới, rồi mới rời đi.

Sau đó, anh Thâm trầm lái xe chở tôi đến nhà hàng Y. Địa điểm cách khách sạn tôi ở không xa, chỉ 15’ là tới nơi. Thoáng nhìn qua cũng biết, nhà hàng mang phong cách Nhật Bản, với những nhân viên phục vụ cũng mặc phục trang kimono của Nhật. Những nhà hàng kiểu này ở Nhật Bản không thiếu. Nhưng ở đất nước Mexico cũng có, ắt hẳn rất công phu và đặc biệt.

Anh Thâm trầm dẫn tôi đến trước một cánh cửa kéo của người Nhật. “Tôi sẽ đứng ở gara đợi cậu. Mọi sự phía sau, tuỳ thuộc vào cách xử trí của cậu. Chúc may mắn.”

Cho đến khi anh Thâm trầm khuất sau dãy hành lang, tôi vẫn chưa thể bước vào phòng. Nhìn chăm chăm vào cánh cửa, tôi hít sâu mấy hơi. Liệu khi mở cánh cửa này ra, tôi sẽ nhìn thấy Sakura?

*Xoạch!*

Tôi kéo mạnh cánh cửa sang một bên. Bỗng nhận thấy, tất cả ánh mắt trong phòng đều nhìn đăm đăm vào mình, sống lưng tôi dâng lên một màn lạnh toát. Dường như tôi đã quá mạnh tay với cánh cửa phòng rồi...

Những người ngồi trong bàn đều thuộc vào bậc trung niên cả, bên cạnh là những cô hầu gái mặc kimono, ...vẫn không thấy Sakura đâu.

Hay là anh Thâm trầm lừa tôi??

“Ngài Jack, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông đứng lên và chìa tay ra, tôi thịnh trọng đưa tay bắt lấy. Trong tập tài liệu anh Thâm trầm đưa, dường như người này là đại tá Gracía của Mexico.

“Đã lâu không gặp.” Việc cố giả giọng một người già thiệt quá khó khăn. Cũng may, người tôi giả dạng không già đến nỗi.

Ông ta giơ tay, mời tôi yên vị ở một vị trí. Tôi gật đầu và ngồi theo, gương mặt cố nặn ra một nụ cười để che giấu cảm xúc nôn nao. Có lẽ là, Sakura vẫn chưa tới.

Những người trong đây ngồi bệt xuống tấm nệm, xung quanh một chiếc bàn bằng gỗ, dài và lớn, nhưng thấp, họ dần dà hướng ánh nhìn đi nơi khác, nói chuyện, tán gẫu hay bàn luận với nhau, không còn chăm chú vào tôi như dạo đầu nữa. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy, khi họ nhìn, tôi còn tưởng tượng rằng miếng mặt nạ da người trên mặt tôi đã bong tróc ra rồi chứ! Thật khiến lòng tôi nóng như bị thiêu đốt mà.

Nhưng tại sao bọn họ chưa động đũa? Chẳng lẽ là vì chờ Sakura sao? Tôi khịt khịt mũi, những người ở đây đều quyền cao chức trọng, nói là chờ cô thì có vẻ hơi phi lý.

Ngồi chờ đợi theo bọn họ một lúc, cánh cửa phòng chợt mở ra. Sự xuất hiện của hai con người mới khiến tôi vô cùng bất ngờ, bất ngờ hơn cả là...cuối cùng, tôi cũng đã nhìn thấy được Sakura, vẻ đẹp của cô so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng mà...

Tôi rất khó chịu khi bên cạnh Sakura, người đang ôm lấy eo cô là một người đàn ông vô cùng trẻ tuổi, chỉ tầm nhỉnh hơn 30 một chút. Ông ta có khí chất ngút trời, là người đẹp trai, phong độ, có sức quyến rũ và hấp dẫn nhất mà tôi từng thấy. So với Henry, vẻ đẹp của ông ta hơn rất nhiều. Còn so với tôi, tôi không rõ có nên nói ông ta đẹp trai hơn mình không nữa. Nhưng chắc là, mười mấy năm sau, tôi sẽ hơn ông ta. (Aut: tự tin vừa thôu ạ =)) )

Một điều tôi đang thắc mắc, ấy là người đàn ông đó là ai? Tại sao lại thân mật đi cùng cô như vậy? Anh Thâm trầm từng nói, cô cùng đi với cha mình, chẳng lẽ...người đàn ông đó...là cha cô sao?

“White đại boss, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Người đàn ông ấy gật đầu đáp lễ, sau đó, cả ông ta và Sakura cùng ngồi xuống, vị trí đầu bàn.

Bên cạnh tôi, một vài người buông lời nhận xét nho nhỏ, như chỉ để bản thân mình nghe thấy. “Ông ta lại thay đổi khẩu vị nữa sao?” Cũng vì vị trí tôi ngồi cách chỗ của Sakura và người đàn ông kia khá xa, nên việc họ nói xấu không bị người đàn ông ấy phát giác.

Tôi vẫn hướng ánh nhìn đến cô không rời mắt, muốn tìm một vài sự gò bó bắt buộc của cô khi ở trong vòng tay của kẻ kia, nhưng không ra...

Bất chợt, một người đàn ông trung niên khác lên tiếng hỏi ông ta. “Ngài White, vị đây là...?” Ông ta hướng tay đến cô.

“À, là con gái yêu quý của ta.”

Tôi không thể không ngạc nhiên cho được, người đàn ông ấy thật sự là cha cô? Giọng nói này, đúng là trong thang máy lúc diễn ra lễ hội Bunkasai, tôi đã từng nghe qua. Thật khó hình dung khi vẻ bề ngoài của ông ta trẻ như vậy, cô với ông ta, nói là hai anh em thì giống hơn. Nếu nói ông ta ba mươi, so với độ tuổi 22 của Henry, vậy chẳng lẽ...ông ta đã làm bố từ năm tám tuổi sao?? Và, Sakura còn nói rất ghét cha mình, tại sao bây giờ lại âu yếm thân mật như vậy?

Tôi bạo dạn hỏi nhỏ người ngồi ngay bên cạnh, cùng là người ban đầu đã đứng ra chào hỏi tôi - đại tá Gracía. “White đại boss ông ta bao nhiêu tuổi vậy?”

“Sắp bước đến tuổi 50 tròn. Ngài Jack, chẳng phải sinh nhật lần thứ 49 của ông ấy, ngài cũng có đi sao?”

“Chẳng qua là nhìn ông ta quá trẻ, tôi quên mất.” Tôi đã cố gắng lắm mới có thể che giấu được vẻ kinh ngạc trong lời nói. Cha của Sakura, một vết nhăn trên khoé mắt cũng không tồn tại, làn da không trùng, không thô ráp, thật sự là 50?? Lớn tuổi hơn cái người mà tôi đang giả dạng luôn ư??

Rồi bỗng dưng, Sakura liếc mắt về phía này, tôi sững người. Ánh mắt xanh biếc ấy quá đẹp, quá long lanh, như hai viên minh châu toả hào quang giữa trời đêm. Ánh mắt ấy, đã lâu rồi tôi mới có dịp bắt gặp lại. Ấy vậy mà ngoài ánh mắt ẩn chứa những tia phức tạp kia, gương mặt cô chẳng hề có một trạng thái nào khác.

Rồi bỗng Sakura không nhìn tôi nữa, cô quàng tay qua cổ cái người mà người ta bảo là cha của cô, cất giọng làm nũng. “Lão cha, con đói rồi.”

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra được...Sakura cũng biết làm nũng.

White Nathan không nói gì, khoé miệng cong lên nụ cười yêu dị, ông ta cúi xuống, cắn vào bờ má trắng nõn của cô một cái, rồi ngước đầu lên hỏi. “Mọi người đã đến đông đủ cả rồi chứ?”

Tôi chớp chớp mắt liên hoàn, ông ta...vừa làm gì cô??

“Vẫn còn thiếu boss BP.”

Nathan hừ nhẹ. “Cậu ta thật sự muốn biến thành “boss Thần bí BP” thật ư? Có khi, cậu ta đang hoá thân thành một nhân vật nào đó trong bàn ăn này.” Nathan quét mắt một vòng quanh, ông ta có hơi chú ý đến tôi, khiến tôi vô cùng thấp thỏm lo âu. Có phải tôi đã bị phát giác? “Được rồi, không cần chờ nữa.” Ông ta là người đầu tiên động đũa, nhưng người đầu tiên ăn lại là Sakura. Nói trắng ra, cô đang ngồi trong lòng ông, và để ông đút cho ăn như một cặp tình nhân thực sự.

Mọi người hướng ánh nhìn đến hai kẻ chẳng khác nào nhân vật chính ấy, ắt hẳn họ đều có thứ suy nghĩ giống tôi, rằng cô và Nathan chẳng hề giống hai cha con một tẹo nào.

Riêng tôi, tôi có thể nhìn thấu, trong lòng mình đang sinh ra một cỗ ghen tuông chồng chất. Tuy ông ta là cha Sakura, nhưng nếu ông ta không có dụng ý xấu, nhất định sẽ không diễn trò âu yếm với cô trước bàn dân thiên hạ như vậy.

Mọi người cũng bắt đầu ăn uống. Thức ăn đã được dâng lên một cách thịnh soạn, chủ yếu đều là sơn hào hải vị. Nhưng tôi không ăn được, cho dù không vướng phải căn bệnh kia, tôi cũng không thể ăn được với một nội tâm đang dậy sóng như thế này.

*Vút!* Một chiếc nĩa bay xẹt qua mặt tôi.



May mắn thay, tôi đã né được kịp thời. Nếu không, chiếc mặt nạ mà rách thì tôi coi như xong đời. Nhìn lại vị trí đã phóng ra chiếc nĩa, tôi thấy White Nathan nửa cười nửa không nhìn mình. “Ngài Jack, tại sao không động đũa, ngài chê món ăn ở nơi này sao?”

“Lập tức không phải.” Tôi chối vội. “Tôi sẽ ăn ngay bây giờ.”

Ông ta giễu cợt. “Vậy...có phải ngài không ăn vì bị con gái tôi hấp dẫn? Nếu ngài muốn, tôi sẽ cung cấp cho ngài thật nhiều nữ nhân, nhưng riêng con gái tôi, nhất quyết không được.”

“Không dám rồi.” Tôi cười, rồi cụp mi xuống. Có lẽ, do tôi đã nhìn cô không tự chủ suốt từ nãy đến giờ. Thật quá sơ hở, một chút nữa thôi thì tôi đã không thể tìm đường về nhà rồi.

Đột nhiên, một người hạ đũa, ngập ngừng, kính sợ nhìn Nathan. “Ngày White, tôi mạn phép chia sẻ một điều.”

Nathan giơ tay kiểu mời ông ta nói tiếp.

“Tôi biết...cái chết của con trai tôi gần đây liên quan đến ngài. Nó trẻ người non dạ, không biết đã đắc tội gì mà ngài lại cho người giết nó.” Pha trong giọng nói ông ta là một chút uỷ khuất lẫn nước mắt.

Thay Nathan trả lời là Sakura. “Không có lửa, làm sao có khói? Muốn biết thực hư, ông có thể về nhà đào mồ con mình, hỏi rõ ràng mọi chuyện. Nơi ăn uống như thế này lại nói chuyện giết chóc, quả rất không hợp.”

“Cô...” Bị kẻ kém hơn mình vài chục tuổi khiển trách, ông ta dường như rất tức. “Đây là cuộc nói chuyện của người lớn, người như cô không nên xen vào quấy rầy.”

“Người như tôi ...?” Cô đông cứng nụ cười nhạt ban nãy trên gương mặt. Rất nhanh, cô với lấy một chiếc đũa, chẳng rõ cô dùng với lực đạo như thế nào, chiếc đũa đã cắm vào bụng ông ta ngay sau đó mà không hề bị gãy. “Giết được con trai ông, tôi cũng sẽ giết được ông.” Cô rút chiếc đũa, khiến máu từ bụng ông ta tuôn ra, ấy vậy mà cô vẫn có thể giữ cho tay mình thật sạch sẽ, và chiếc đũa vẫn nguyên mẫu.

Mọi người, bao gồm cả tôi đều ngưng động tác cá nhân, biến sắc, nín thở nhìn vào cảnh tượng vừa rồi. Hành sự của cô thật quá tàn nhẫn.

“Đưa ông ta đến bệnh viện.” Nathan bất chợt chép miệng ra lệnh, giọng nói mang nhiều ý tứ hài lòng. “Bẩn tay con mất rồi.”

Ông ta lấy một chiếc khăn mùi xoa, lau lau tay cho cô, mặc dù bàn tay nhỏ nhỏ khéo léo của cô chẳng hề dính máu hay bụi bẩn gì cả. Hành động như vậy là cố ý xem thường người khác.

Những người trong bàn đã thay thế ánh mắt khinh thường đến cô bằng sự nể nang kính phục. Tôi cũng không ngoại lệ, đáng lẽ nhìn cô giết người, tôi phải tỏ ra khiếp đảm và ghê sợ, nhưng không, tôi ngược lại càng thêm hâm mộ cô. Đối với những kẻ xem thường mình, coi mình là trẻ con, tôi không thể ngay lập tức giết chết họ, nhưng Sakura thì đã làm được...

Tôi lắc đầu, ý nghĩ tiêu cực này không nên tồn tại trong tôi. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy cô đã chú mục đến mình từ khi nào. Ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông khác đã thu hút sự chú ý của chúng tôi. “Bản lĩnh. Không hổ danh là Nữ hoàng bóng đêm.”

Mọi người trong bàn liền xì xầm thảo luận, gương mặt họ hầu hết đều mang vẻ kinh ngạc, sắc thái hoàn toàn không ổn định. Bởi lẽ nhân vật Nữ hoàng bóng đêm là nhân vật ngầm, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, ngày hôm nay được chứng kiến người thật bằng xương bằng thịt, bọn họ khó tránh khỏi bàng hoàng ngạc nhiên.

Sakura nhíu mày nhìn người đàn ông vừa phát ra tiếng nói. “Ngài biết tôi?”

Trong tập tài liệu anh Thâm trầm đưa cho, người này là Thomas Peter, cũng như nhà tôi, thiết kế và kinh doanh các hãng điện tử.

“Ừ. Và em cũng biết tôi.” Hắn ta nhún vai đáp.

“A~” Ánh mắt Sakura loé lên một tia thú vị. “Chẳng ngờ được là ngày hôm nay, ngài cũng đến.”

“Haha, nể mặt cha em, dĩ nhiên là phải đến.” Ở con người này cũng tồn tại nét gì đó khác người, chẳng qua nó đang bị chèn ép, che lấp mất bởi một lớp vỏ bọc. Tôi đoán chắc rằng, Nathan đã phát hiện điều bất bình thường ở con người này qua ánh mắt sắc bén của ông ta.

“Ngài Thomas, ngài từ khi nào đã quen biết với con gái tôi vậy?”

Hắn ta vui vẻ nhìn cha cô. “Một lần vô tình bắt gặp được khuôn mặt trần của Nữ hoàng bóng đêm, may mắn không bị nàng giết chết.”

Nathan liếc mắt xuống, nhìn đứa con gái đang cuộn tròn trong lòng mình, dường như muốn tìm một lời giải thích. Cô biết điều hỏi ngược lại. “Lão cha có bao giờ đề nghị con hạ sát một người tên Thomas Peter?”

“Con gái ngốc. Người vô tội, có mặt ở hiện trường cũng trở thành kẻ có tội. Nhớ, lần sau không được phép bỏ sót bất cứ ai.”

“Con đã biết.”

Chứng kiến cảnh cha dạy chân lý cho con không hiếm. Nhưng với cặp cha con trước mặt, họ đã làm cho toàn bộ những người ngồi trong bàn ăn kinh hãi với cái “chân lý hùng hồn” như vậy. Chính tôi cũng rùng rùng mình, đây là cách mà người cha Nathan dạy Sakura sao?

“Vị này là Nữ hoàng bóng đêm?” Một lão khác lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cười không mấy tự nhiên. “Nghe danh đã lâu, nay mới được chứng kiến tận mắt. Thật giống với lời đồn, không những tài giỏi, mà dung mạo cũng phi phàm như vậy. Quả thật là một người hiếm có trên thế giới.”

Nghe được lời khen ngợi, hay tiếng nịnh hót của người ta dành cho cô, bỗng dưng tôi cũng cảm thấy mát lòng thay ~~!

“Quá khen rồi.” Sakura theo lễ giáo, cúi đầu đáp trả người đàn ông nọ, khuôn mặt không trộn thêm cảm xúc cứ như một cỗ máy. Sakura như vậy, trước giờ tôi đã thấy rất nhiều lần. Sakura mà tôi cất công kiếm tìm đây rồi, ngay trước mắt tôi đây, nhưng sao... khó chạm tới quá.

Tôi cất suy tư vào sâu trong đáy mắt, tay vô thức cho một miếng sushi vào miệng, vị nhạt tuếch.

Tôi nhả chúng vào một chiếc khăn, rồi nói nhỏ với ông bạn bên cạnh, bản thân sẽ đi vệ sinh một lát và quay trở lại ngay. Sau đó, tôi đứng dậy, lướt qua cô rồi nhẹ nhàng đẩy cửa. Liệu cô có nhìn theo bóng dáng tôi không ?

Vào trong nhà vệ sinh, sau khi đã súc miệng hai ba lần, tôi trở ra ngoài, chẳng dám nhìn gương lấy một cái. Vừa đi chầm chậm, tôi vừa nghĩ đến cách có thể gặp riêng Sakura. Nếu cơ hội lần này vụt mất, e rằng lần sau khó mà gặp lại. Nghĩ không ra, tôi bất lực gõ gõ đầu mấy cái.

Bỗng thấy một toán người mặc trang phục White gia đang xếp thành đội hình, tôi tò mò bước đến gần.

“Phía bên này có hai quả, cậu, cậu, cậu, và cậu chia nhau ra tháo. Phía bên này...” Tên đội trưởng liếc nhìn gì đó ở trong màn hình. “Cậu, cậu, tháo quả ở phòng máy chủ. Quả ấy 59s nữa sẽ phát nổ, hai cậu khẩn trương đi trước...”

“Cậu, cậu, đi điều tra tất cả những người ra vào nhà hàng, bắt hết những kẻ khả nghi về đây...”

“...”

“Rõ.”

“...”

Tôi gãi gãi đầu, bọn họ bảo tháo cái gì? Cái gì 59s? Cái gì phát nổ?

“Chuyện gì vậy?” Vì không nén được cơn tò mò, tôi lên tiếng hỏi.

Vừa nhìn thấy tôi, hắn ta đã nhận ra ngay. “Ngài Jack.” Hắn ái ngại nhìn tôi. “Đã làm ngài kinh sợ. Chỉ là chuyện phá bom cỏn con.”

“Phá bom?”

“Phải.” Hắn hơi cười khi trông thấy tôi thoảng thốt, nhưng gương mặt vẫn giữ được nét kính trọng. “Bất kể trong buổi gặp mặt nào của White đại boss đều có sự cố, như việc có kẻ đặt bom quấy phá bữa ăn của các ngài. Nhưng ngài tránh hoang mang, những việc này không đáng để nhắc tới. Chúng tôi sẽ dàn xếp ổn thoã mọi chuyện trong một vài phút nữa.”

Không đáng để nhắc tới? Tôi chấn kinh. Từ nhỏ đến giờ, tôi chỉ vừa tiếp xúc với chất liệu nguy hiểm ấy một lần duy nhất - tức tuần trước, lần ấy nó đã khiến tôi suýt mất mạng. Vậy mà bọn họ nói nó không đáng để nhắc tới?

Không quấy nhiễu họ làm việc thêm nữa, tôi gật gật đầu rồi né đường cho họ đi.

Trong lúc quay trở về bàn ăn, đột nhiên một bàn tay đã kéo mạnh tôi vào trong căn phòng tối ngay đó. Theo bản năng của con người, tôi hốt hoảng la lên, nhưng nhanh chóng bị con người bí ẩn ấy bịt chặt miệng.

*Phụp!*

Ánh đèn phòng phụt sáng, bàn tay chặn miệng tôi đã thả lỏng, tôi quay người lại, tròn mắt nhìn đến nhân ảnh phía đối diện.

“Sakura ~?”

“Ừ. Là tôi...”

­----END CHAP 48----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook