Băng Tan

Chương 17: Trả Thù Không Cần Vội Vã

Rùa JH

25/01/2016

Quả thật, 5 phút sau, tôi đã thấy Shirin xuất hiện trước cửa lớp 2A trước sự há hốc kinh ngạc của tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, trừ Sakura. Cô không lấy vẻ làm ngạc nhiên với việc này cho lắm, có lẽ cô biết chắc chắn chị sẽ làm như vậy. Rốt cuộc, Sakura đã nói gì để chị hạ thấp mình đến mức độ này?

“Nước đây !” Chị đứng trước mặt Sakura và đặt mạnh lon nước lên bàn, nói như nạt nộ.

Sakura vuốt vuốt lại mái tóc và làm bộ mặt hết sức nai, nói thực, tôi đã thấy “sắc thái biểu cảm” này của cô vài lần, nhưng lần nào tôi cũng không thể kìm chế mà véo cho cô một cái thật đau. Tuy nhiên tình hình này thì không thể rồi, tôi không thiết tha với thứ suy nghĩ người ngoài sẽ chỉ trỏ vào mình, và cả chị Shirin nữa - dĩ nhiên chị sẽ tức trào ruột.

“Chị không được học cách cư xử cho đúng phép tắc à? Cần tôi phải dạy chị sao?”

“Mày...” Chị tức đến độ nuốt không trôi, chữ nghĩa đều bị nghẹn ở cổ họng.

“Chị khui lon nước hộ tôi được chứ?” Sakura búng tay cái chóc, khuôn mặt vô cùng giảo hoạt. Trước thái độ của cô, chị đứng há miệng nhìn.

“Sao...sao?” Biết là cô đang trả thù vì những việc làm của Shirin trước đó. Nhưng trông bộ dạng lúng túng của chị mà phát tội, tôi mở đường hiếu sinh lên tiếng giúp chị một phen, xem như là lời xin lỗi chị vì bữa ăn tối ở nhà hàng Tune hôm ấy.

“Để tớ mở cho.”

Tôi cầm chai nước lên tay, định khui ra. Nhưng một cách nhanh nhất, cô giật lấy nó trở về tay mình.

“Nhiệt tình thái quá.” Sakura liếc tôi như muốn một ngụm nuốt trôi tôi xuống bụng, khiến tôi rùng mình lùi lại một bước. Sau đó cô quay sang nhìn chị chế giễu. “Sao? Chỉ khui một lon nước mà khó khăn đến thế?”

“Được được, tôi làm.” Shirin lúng ta lúng túng, cầm chai nước mà cũng run run, mắt nhắm tịt.

“Khoan đã.” Sakura la lớn, nhíu mày nhìn Shirin. “Chị không biết cách khui một lon nước như thế nào à?” Thấy tư thế của chị rất lạ, tay cầm duỗi thẳng ra xa, đầu nghoẹo về một bên, mắt mũi nhắm tịt, cô liền cất giọng bỡn cợt. Chị mở mắt ra nhìn thì đã thấy cô đẩy lon nước áp sát vào người mình từ lúc nào.

“Phải cầm như thế này, giờ thì chị có thể khui.”

*Phụt!*

Mặt chị lãnh trọn toàn bộ thứ nước tinh tuý trong lon. Tất cả học sinh đứng ngoài cửa lớp dù không thể nghe được câu chuyện của họ, nhưng khi thấy bộ dạng này của Shirin, không ai nói ai câu gì mà tự động nằm lăn ra đất cười hàng loạt. Tiểu thư tóc đỏ của bọn họ đây sao? Nhìn cứ như con hề trong rạp xiếc vậy.

“Hình như có ai đó cố ý lắc lon nước có gas này từ trước để hãm hại chị thì phải?” Sakura nháy mắt cười gian xảo nhìn thái độ tức giận của Shirin. “Sau này, có chuyện gì tôi sẽ nhờ chị giúp, giờ thì, về lớp để tìm lỗ chui xuống đi.”

Sakura khiến tôi thêm một phen nữa kinh ngạc, lần này, cô chính thức trở thành chủ nhân của Shirin, ra lệnh cho chị như ra lệnh cho nô tì vậy. Tôi ngày càng tò mò về chuyện đã xảy ra giữa hai người. Nó có liên quan đến cuộc thi vừa rồi hay không tôi chẳng rõ. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, Shirin đang sợ Sakura bởi một lý do gì đó.

Môi chị mấp máy không nói thành lời, sau một hồi cũng quay phắt bỏ đi. Tôi chắc chắn rằng, chị rất muốn xé xác cô thành trăm ngàn mảnh, nhưng lại không thể.

Dẫu cho có, tôi cũng sẽ là người đầu tiên ngăn cho việc đó xảy ra.

Khi bóng Hanazuki đã khuất, mọi người đứng xem cũng đã tản đi, chỉ còn một số là đứng ngắm trai đẹp - gái xinh (người mà ai cũng biết là ai đấy). Lúc này, tôi mới quay sang hỏi cô, liếm môi nghiền ngẫm. “Cậu đã làm thế nào vậy?”

“Rồi cậu cũng sẽ biết.”

Trước câu nói đầy ẩn ý, tôi thầm oán trách Sakura. Giá như cô có thể chia sẻ hết tất thảy mọi chuyện của mình với tôi.

Có lẽ là cô vẫn chưa coi tôi là bạn...

“Làm sao tớ biết được khi cậu không nói?” Không được, nếu đúng là như vậy thì tôi càng phải lấn tới. Đến khi nào cả hai trở thành bạn thật thân, không giấu giếm nhau bất cứ điều gì nữa mới thôi.

Sakura im lặng ra chiều bí ẩn. Tôi chỉ có thể bất lực thở dài, đợi đến lúc tôi biết được thì có lẽ con ma tò mò trong người đã ăn hết toàn bộ cơ thể tôi mất rồi. Thật sự thì cạy miệng Sakura còn khó hơn cả việc hái mặt trời.

“Tại sao cậu không thử một lần nói chuyện của cậu cho tớ biết?”

“Vì nói với cậu, tôi chẳng được ích lợi gì.”

Sakura luôn phũ như vậy. Và lần này thì tôi... hoàn toàn thất vọng. Tôi biết trước cô sẽ nói những lời không hay ho, thế nhưng… tôi vẫn không hiểu sao bất chợt mình lại có thái độ đó. Ban đầu, khi thấy sự ngạc nhiên của Sakura, tôi còn nghĩ cô sẽ bị lung lay nữa cơ. Ngờ đâu...tất cả chỉ vì lý do: cô ấy không xem tôi là một người bạn đúng nghĩa bao giờ...

Cô ấy bảo có thể chấp nhận tôi là bạn, nhưng chữ “có thể” ấy sao mà xa vời đến thế! Khi cô bị đánh vì tôi, cô không nói hay trách cứ gì. Khi khiêu chiến, cô cũng không nhận sự ủng hộ của tôi. Khi ở trận đấu vòng 2, cô không nghe lời khuyên của tôi mà vẫn tiếp tục hành hạ cơ thể. Và khi ở bệnh viện, cô nhẫn tâm đuổi về người đã lo lắng chăm sóc cho mình cả đêm. Còn bây giờ thì sao? Tôi chỉ muốn biết chuyện của cô hiện tại là thế nào, cô cũng không nói, và xem như nói với tôi chẳng được ích lợi gì.

Một tháng rồi nhỉ? Đã hơn một tháng tôi cứ mặt dày, kè kè và bám theo cô như một “con đỉa”. Khi cần sự trợ giúp, dù là bất cứ điều gì thi tôi đều giúp đỡ cô rất nhiệt tình. Nhưng... thái độ của cô vẫn chẳng khác gì khi mới bước vào lớp là mấy.

Làm bạn với cô thật khó. Tôi...có nên bỏ buộc? ...

“Tôi không nghĩ cậu lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu…” Sakura xoáy thật sâu vào trong mắt tôi, như đã đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Có lẽ do tôi ủ dột và nằm dài ra bàn nhìn Sakura suốt từ nãy đến giờ, cô thông minh nên đoán được. Hoặc cô có tài đọc suy nghĩ người khác qua ánh mắt.

“Tớ nào có bỏ cuộc gì kia chứ…”

Sakura nhếch môi cười khẩy. “Tôi đã bảo không cần nói, cậu cũng sẽ sớm biết thôi.”

Tôi ngóc đầu dậy. Sakura chỉ nhún vai và lơ tôi đi. Như mọi lần, cô cắm hearphone vào điện thoại rồi trầm mặc theo điệu nhạc. Tôi đã quá quen thuộc với thái độ như thế của cô. Thường thì trong một câu chuyện nào đó, cô nói rất mơ hồ, bắt tôi phải động não đủ điều mới hiểu được ý cô muốn nói là gì...

Ừ, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như thế đâu !

“ALO ALO!” Tiếng loa trong phòng vang lên giọng của một nữ sinh nào đó, khiến tôi và tất cả mọi người ngồi trong phòng... à không, toàn trường đều giật bắn mình. “Tôi là Hanazuki Shirin. Sau đây tôi có điều muốn nói với mọi người!”

“Chị ta lại muốn làm trò gì nữa thế?” Sakura nhíu mày rút hearphone ra khỏi lỗ tai.

“Là Tiểu thư tóc đỏ...”

“Ừ, nhưng chị ấy định nói gì thế nhỉ?”

“Tò mò thật.”



“...”

“Lúc nãy Hanazuki bị nước ngọt bắn vào mặt, trông tức cười thật đấy.”

“Tội nghiệp Tiểu thư của chúng ta quá đi.”

“...”

“Tại sao Hanazuki lại được vào phòng thiết bị vậy?”

“Người ta là Tiểu thư tóc đỏ mà, phải được thiên vị chút chứ !”

“...”

Trên loa, giọng nói lanh lảnh của chị vẫn tiếp tục vang lên.

“Tôi và Kobayashi Sakura sau khi khiêu chiến đã trở thành bạn của nhau, nếu mọi người thấy chúng tôi đi chung cũng đừng lấy làm lạ nhé! Thân!”

Sau đó, tất cả trở về trạng thái im lặng. Đó là vì họ ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời. Bạn ư? Chẳng phải những kẻ khiêu chiến với nhau thường có hiềm khích rất lớn hay sao? Và lúc nãy, hai người còn đấu đá lẫn nhau, khiến khuôn mặt Shirin bị ướt nhẹp nước ngọt cơ mà? Sao bây giờ lại có thể nói là bạn? - Đó chắc chắn sẽ là những suy nghĩ của họ hiện tại.

“Họ đã trở thành bạn từ lúc nào thế?”

“Thật không thể tưởng tượng nổi!”

...

Bên cạnh tôi, Sakura nhếch miệng cười và buông một lời khen không thật lòng chút nào. “Chị ta…cũng thông minh một chút.”

Tôi hiểu suy nghĩ của Sakura hiện giờ, vì tôi cùng cô đang đồng quan điểm. Shirin chắc chắn là do không muốn học sinh khác dị nghị khi chị đi bên cạnh, làm “người hầu” không lương cho cô như thế. Thật sự chẳng có lý do nào hợp lý hơn lý do họ là bạn.

Tôi chống cằm nghiền ngẫm đến lý do khiến Shirin có thể hạ mình dưới cô như vậy. Hiện tại đầu tôi đang rối như tơ vò để phân tích. Tôi thật sự muốn biết, nhưng vì không thể cạy miệng Sakura, nên tôi đã có thứ suy nghĩ gặp riêng Shirin để dò hỏi.



Buổi trưa mùa hè thật là một sự tra tấn khủng khiếp đối với những người không chịu được cái nóng.

Trên đường đi đến căn tin, tôi không để đầu óc thảnh thơi một chút nào. Tôi cảm thấy khá lạ, khi người không thích ồn ào như Sakura hôm nay lại muốn ăn trưa tại nơi đây. Mọi khi, chúng tôi sẽ ăn cùng nhau trong lãnh địa Mặt Trời. Nhưng cô ấy muốn vậy, tôi đành đi theo, dù trong lòng rất thắc mắc.

Nhưng rồi, mọi sự thắc mắc của tôi đã được tháo gỡ khi Sakura đang tiến lại gần chiếc bàn của Shirin đang ngồi. Nó là một chiếc bàn nằm riêng lẻ phía sau, có thể đây là chiếc bàn thuộc quyền sở hữu của riêng chị.

Cô bạn của chị là Moda Akemi thoáng thấy tôi liền vẫy tay chào tới tấp. “A~ Hoàng tử !”

Tôi vui vẻ đáp trả.

Shirin quay đầu lại nhìn tôi và...bắt gặp Sakura. Tất nhiên vẻ mặt tối sầm như mây trong bão của chị một lần nữa được dịp hiện lên.

“Chị ăn cơm ngon miệng quá nhỉ?” Sakura cười nửa miệng. “Tôi đói rồi, chị vào mua giùm tôi hai phần sushi, một phần bò bít tết, hai phần pizza, một phần canh rong biển và một suất cơm, món tráng miệng sẽ là thạch nho nhé.”

Đôi lúc, tính cách Sakura thay đổi không ngờ được. Ví dụ như, ở hiện tại, Sakura sẽ không thừa hơi đến độ tìm Shirin gây sự như thế này đâu. Lý do duy nhất có thể, là cô bắt Shirin phải trả giá vì những hành động mà chị đã phải gây ra cho mình, bằng cách sai chị làm hết việc này đến việc khác. Nhưng chẳng rỏ vì lý do gì mà cô lại có thể chắc nịch rằng chị sẽ làm theo mình. Hay là…cô thật sự đã nắm lấy điểm yếu của chị? Giả dụ như…bằng chứng chị gian lận?

Sau khi nghe Sakura nói một hồi, cô bạn Akemi của chị bất bình lên tiếng. “Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho Shirin? Mày không có tay à? Tự đi mà mua!”

“Tôi có nói chuyện với chị sao?” Sakura vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng, không tỏ ra vẻ gì là sợ sệt thái độ nạt nộ với con người trước mặt đây. Cũng phải, nếu chỉ vì những lời nói như thế mà khiến cho cô sợ, cô nhất định không phải là Sakura mà tôi quen. “Hanazuki Shirin, bạn của chị mất lịch sự…thật giống chị quá.”

“Mày...con khốn!!”

*Chát!!*

“Chị làm cái gì thế?” Sau khi đã định thần lại, tôi liền đứng dậy, đẩy Moda thật mạnh ra phía sau, thiếu điều làm chị ta bật ngửa. Moda đã không thể kìm chế được mà thẳng vào mặt cô một cú tát. Tôi biết, nó rất đau. Nhưng Sakura chỉ nhoẻn miệng cười, điều này khiến tôi cảm thấy lạ, mà Moda và Shirin tức càng thêm tức.

Do đây là bàn khuất, không có học sinh nào. Nếu không chúng tôi cũng đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

“Hoàng tử~ em...” Chị ta ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi hậm hực đứng thở mạnh tại chỗ. Đừng tưởng tôi không biết, chị ta là người đã thông đồng cùng Shirin đánh Sakura, cũng là người khiến cô té ngã trong trận thi đấu vòng hai. Giờ lại còn đứng đây tát Sakura như vậy, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn? Sakura chính là người bạn thân tương lai duy nhất của tôi kia mà!

Dạo trước, chính tôi đã thông báo trước mặt cả trường, rằng tôi sẽ không để cho cô bạn nhỏ bé này chịu thêm bất kì uỷ khuất nào nữa. Moda tát cô, chẳng khác nào tát tôi cả.

“Kuro, cậu thôi đi.” Sakura lên tiếng ngăn cản tôi. Dù bị đánh, khoé miệng rướm một chút máu, ấy vậy mà nụ cười nửa miệng của cô không hề bị lay động. Tôi thật không thể hiểu nỗi, bị tát thì có gì vui cơ chứ?!

“Được...được rồi, tôi sẽ đi mua.” Chị Shirin hấp ta hấp tấp chạy đi mua thức ăn thật nhanh, nhằm xoa dịu cơn tức giận trong lòng Sakura. Trước khi đi, chị trừng mắt với Moda lên tiếng cảnh cáo.

“Khoan đã.” Sakura đều đều giọng khiến Shirin phải khựng bước. “Chị không thấy bạn của mình đã tát tôi sao?”

Chẳng thèm đợi Shirin lên tiếng, Sakura tiến lại phía chỗ lúc nãy đã từng là của Shirin và ngồi chễm chệ, chách lưỡi hạ giọng. “Hãy tát chị ta lại đi.”

Giọng của Sakura tuy không có ý gì là quát tháo, nạt nộ, nhưng nó lại có sức công phá cực lớn khiến mọi người phải hãi hùng. Tôi tròn mắt vì yêu cầu táo bạo của cô, không phải chỉ mình tôi, mà cả Shirin, Moda và tất cả những đứa bạn khác trong bàn của chị.

“Mày...mày không có tư cách !” Moda lại một lần nữa sấn sổ lao tới. Tôi định chụp lấy cánh tay ả đang giương lên để chuẩn bị một cú tát tiếp theo cho Sakura, nhưng giọng của Shirin đã nhanh hơn tôi.

“Dừng lại Akemi !” Chị hét, Moda cũng dừng ngay động tác, dù trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức. Sau đó, chị tiến đến phía trước mặt Sakura, gằn giọng. “Tao không làm đấy, nó ủng hộ tao là rất đúng, mày xứng đáng phải bị tát như thế!”



“Có thật là chị sẽ không làm?” Cô nhếch môi, móc ra từ trong túi một chiếc USB màu trắng, săm soi nó như kiểu tay buôn đồ cổ soi một món vật có giá trị nào đó. Thấy vẻ thấp thỏm sợ sệt của chị, tôi cũng hiểu cái kia đang de doạ chị đến chừng nào. Nhưng trong đó chứa thứ gì mà chị sợ như thế? Không lẽ là...bằng chứng thật ư?

Lúc này, tôi có thể khẳng định suy nghĩ của mình đúng thêm một phần. Liếc nhìn Sakura e dè, tôi thầm đánh giá cô, người con gái này, quả thật không thể chọc giận vào.

*Chát!!*

Tôi giật mình vì âm thanh the thé vang lên. Đến khi định thần lại, tôi đã thấy trên má Moda hằn rõ dấu năm ngón tay của Shirin.

“Shirin...” Moda hốt hoảng, cố tình không chịu hiểu chuyện gì đang xảy ra - ấy là việc người bạn thân Shirin tát ả. “Mày điên hay sao mà lại nghe theo lời con nhỏ đó?”

“Câm cho tao !” Shirin tức xám xịt mặt mày.

“Moda Akemi...” Sakura ngồi đó xem kịch, nhưng đồng thời cũng lên tiếng góp ý. “... Giờ chị đã hiểu bản chất thật sự của chị ta rồi chứ?”

“Là mày đã đe doạ Shirin cái gì đó phải không?” Đến ả ta còn đang hiểu chuyện đang xảy ra cơ mà. Một vị Hoàng tử mặt trời thông minh xuất chúng như tôi làm sao có thể không thấu?

“Phải.” Sakura gật đầu chép miệng. “Nhưng nó không thể nào quan trọng bằng tình bạn. Chị ta đã bán rẻ tình bạn của mình để chuộc lại một chút danh tiếng ảo. Tôi nghĩ chị cũng hiểu tôi đang muốn nói những gì.”

Không quan trọng bằng tình bạn?...

Rồi Sakura cũng đứng dậy bỏ đi. “Tôi không cảm thấy ngon miệng nữa rồi.”

Nhưng Sakura đã quay lại liền sau đó, như cảm thấy rằng mình vừa bỏ quên một thứ. “Kuro, đi thôi.”

“Tớ sao?” Tôi ấp úng ngơ ngẩn, chỉ tay vào mặt của mình để xác minh lại.

“Còn ai vào đây?” Cô quắc mắt.

Ngạc nhiên một lúc, tôi thầm mừng, vì nhận ra trong lòng cô vẫn còn nhớ đến tôi. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy sờ sợ khi nhìn thấy thái độ cư xử của cô đối với Moda vừa rồi.

Buổi trưa của chúng tôi bị phá vỡ tan tành như thế đó.

Tiết học buổi chiều sẽ bắt đầu trong một vài phút nữa thôi. Dường như mọi người trong lớp 2A đã đến đông đủ, chỉ còn hai chỗ trống duy nhất dành cho tôi và cô.

Tôi đứng ngoài dãy hành lang, lưng tựa vào cái phòng đối diện để nhìn thẳng vào lớp mình, thay vì nhìn Sakura đang đứng bên cạnh.

“Sao? Đã hối hận khi lựa chọn ủng hộ tôi?” Giữa không khí im lặng và ngột ngạt suốt từ nãy đến giờ, cô đột nhiên lên tiếng, khiến tôi không tránh khỏi việc bất ngờ.

“Ờ, có chút chút...” Tôi thành thật kể rõ sự tình.

Thật ra đó cũng không phải là chuyện gì quá to tát. Tuy nhiên, tôi vừa mới nhận ra cô còn đáng sợ hơn tôi tưởng. Đối với tất cả những món nợ của Shirin, cô đều thanh toán hết thảy. Tôi từng nói, chị thủ đoạn, cô luôn chấp nhất như thế, há chẳng phải cô cũng rất thủ đoạn? Có khi đối với Shirin, cô còn thuộc vào bậc cao thủ của thủ đoạn.

“Vậy thì suy nghĩ lại vẫn chưa muộn đâu.” Sakura cười lạnh.

Suy nghĩ? Cô bảo tôi suy nghĩ cái gì khi tôi đã đâm đầu vào việc muốn trở thành “bạn thân” của cô đây?

“Muộn rồi. Tớ không còn cơ hội suy nghĩ lại nữa.” Tôi nhìn Sakura cười xoà. Dù Sakura có nhiều điểm “ác độc”, nhưng lòng tự mãn đã khiến tôi nghĩ rằng, nhất định tôi sẽ biến cô trở thành người bạn tốt nhất.

Và, nếu được thì có thể cai luôn cái nụ cười nửa miệng kia của cô.

Sakura lại nhìn tôi đăm đăm. Tôi biết, mỗi lần cô nhìn như thế tức đang muốn đọc suy nghĩ của tôi tận sâu trong đáy mắt. Đây không phải là lần đầu, và tôi không ngại ngần gì mà nhìn lại cô “đáp lễ”. Có thể người ngoài sẽ nghĩ, chúng tôi đang liếc mắt đưa tình. Nhưng thật ra thì là chúng tôi đang “nói chuyện” với nhau bằng ánh mắt, ngôn ngữ này rất chân thật, không mảy may một chút giả tạo nào.

“Bây giờ thì cậu hãy kể tớ nghe đi, chuyện của cậu và chị Shirin.” Tôi nhanh chóng đổi đề tài.

Có lẽ là Sakura đã đọc-xong-suy-nghĩ-của-tôi, cô cụp mi và quay qua hướng khác. “Cậu thật sự muốn làm bạn với tôi?”

“Ưm.” Tôi chắc nịch gật đầu thật mạnh và mỉm cười.

“Cậu... có biết vì sao tôi không muốn cậu ở lại đó với Hanazuki Shirin không?” Sakura đánh trống lảng, không muốn trả lời câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn xúc tích nhất.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, đó không phải là lý do cô vẫn còn nhớ đến sự có mặt của tôi? Nghĩ kĩ lại thì... tôi cũng sẽ tự động đi cùng Sakura cho dù cô không gọi tôi đi chăng nữa. Như vậy có nghĩa, cô là vì mục đích khác.

Với suy nghĩ của mình vừa rồi, tôi có chút thất vọng.

Thấy tôi im lặng một lúc lâu, cô cũng tự động đáp trả. “Vì tôi...không muốn chị ta kể chuyện này cho cậu nghe.” Mặt cô bỗng lạnh như tiền. “Cậu biết ít sẽ tốt hơn.”

“Là...vậy sao?” Tôi lắp bắp vài ba chữ. Sốc, thực sự rất sốc. Khi Sakura hỏi tôi có thật sự muốn làm bạn với cô ấy không, tôi còn nghĩ rằng cô đã lay động rồi nữa kia. Ngờ đâu...thì ra mọi sự là như vậy.

Cơn sóng giận dữ đang dần trào dâng trong lòng tôi...

“Chúc may mắn!” Sakura nháy mắt. Trong khi tôi nãy giờ hoàn toàn bất động thì cô đã đi được một đoạn khá xa.

Ba chữ “chúc may mắn” do cô thốt ra mà đã để lại cho tôi hàng vạn câu hỏi. Là Sakura vừa động viên tôi? Tại sao cô ấy bỗng dưng lại nói như thế?...

Quả thật rất muốn Sakura giải đáp thắc mắc giúp mình, nhưng cô đã mất dạng. Tôi thầm thở dài trong lòng.

Cùng lúc ấy, tiếng chuông vào tiết ngân lên, tôi giật mình bước vội vào trong lớp học. Sakura này, lại trốn tiết nữa rồi!



----END CHAP 11----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook