Chương 24: Chương 14.2
Rùa JH
27/01/2016
Tôi đổ mồ hôi lạnh. Vì trận đánh khi nãy nên bây giờ tôi cảm thấy
không còn nhiều sức lực. Hiện tại, chúng còn mang theo vũ khí, Lục đẳng
huyền đai thì đã là gì? Dù sao tôi cũng là một cậu nhóc trung học, đối
xử “đặc biệt” với tôi như vậy thật quá không công bằng rồi.
Tôi mà sẩy tay một chút là đi đời nhà ma như chơi.
“Oắt con! Mày được lắm! Để xem mày có thể chạy đằng nào!”
Không còn đường nào để chạy nữa, tôi chỉ có thể đối mặt.
Bọn chúng lại một lần nữa xông thẳng về phía trước. Tôi né được một mũi dao, hai mũi dao, nhưng không chắc là sẽ né mãi được. Tôi tấn công được một người, hai người, nhưng cũng không chắc là sẽ đánh bại hết tất thảy hai chục người đứng trước mặt đây. Mồ hôi nhễ nhại bết lấy mái tóc xước. Mệt thật đấy!
*XOẠT!*
Lưng tôi bất giác đau nhói như vừa mới bị một thứ gì đó chém vào. Tôi cố gắng đá thêm hai kẻ đang lao về phía mình, nhưng rất nhanh đã cảm thấy choáng váng cùng cực, hai bàn chân không thể chống đỡ được cả thân thể. Tôi khuỵu một gối xuống đất.
Biết là sẽ thế này mà, tôi không tránh được đường dao của bọn chúng. Dù võ có giỏi đến đâu, nhưng chẳng có kinh nghiệm trên chiến trường, dĩ nhiênkhông dễ gì mà hoàn toàn thắng. Cho dù có thắng thì cũng thương tích đầy mình. Nếu biết có ngày này, trước kia tôi đã chăm chỉ luyện tập đến nhiều loại kungfu khác khiến không có kẻ nào có thểđánh bại.
Tôi cố gắng mở mắt để có thể nhìn thấy mọi thứ... lần cuối.
Thôi nào, tôi tự trấn an sự sợ hãi cái chết của bản thân. Nó chỉ là một nhát chém thôi, chỉ là một nhát chém nông thôi. Nhưng...cố gắng thế nào, tôi cũng không thể cầm cố được sự đau đớn mà nó đem lại... Và dù vết thương không sâu, nhưng nếu mất máu quá nhiều,đương nhiên sẽ không thể nào sống được. Đó là còn chưa tính đến việc bọn chúng có tha cho tôi sau khi đã chém một nhát không nữa kia.
Nhờ đó, sự lạc quan hiếm hoi nơi tôi cũng dần dà biến mất.
“Sakura~ tớ nghĩ tớ không thể chờ cậu được nữa rồi~” Tôi lẩm bẩm trong miệng. Đây đích thị là một lời trăng trối, vì tôi sợ rằng bản thân sẽ mất đi cơ hội gặp mặt Sakura lần cuối.
Nhìn lưỡi dao vô tình đang giương thẳng xuống người, tôi chỉ mỉm cười thật nhẹ, nụ cười cuối cùng mà tôi có thể nở trên môi khi vẫn còn sống.
*xoạt!*
“A!”
Tiếng la thất thanh vang vọng trong đêm tối. Sau đó là tiếng lẻng xẻng của thanh kim loại rơi xuống. Mắt tôi bắt đầu nhoè dần, cả người đã hoàn toàn nằm sấp dưới đất. Thấp thoáng, tôi thấy được tên cầm dao lúc nãy bị cái gì đó sượt qua cánh tay rồi bắt đầu rướm máu.Và cả bóng người đeo mặt nạ, đứng trên thành tường,trên mình là một tấm áo choàng đen đang phất phơ bay trong gió, mũ chụp kín đầu.Trông cứ như một thần chết đích thực vậy.
Ân nhân cứu mạng của tôi...cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Nữ hoàng bóng đêm?? Sao người lại ở đây??”
Bọn họ vừa gọi Áo choàng là gì? “Nữ hoàng bóng đêm”?
“Cút.” Áo choàng ngữ giọng đều đều, nhưng đủ phát ra một loại uy khí khiến người khác phải cúi đầu khiếp sợ, tim đập chân run.
Mắt tôi nặng trịch, rồi hoàn toàn khép lại, không có cách nào mở ra nữa. Vết thương này...chẳng phải là tầm thường đâu. Đau quá! Từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ chịu một sự đau đớn về thể xác lớn như vậy.
“Cút nhanh! Trước-khi-ta-bóp-nát-tất-cả-các-ngươi.” Áo choàng gằn lên.
Giọng nói của Áo choàng rất quen, rất giống với một người.
...Là Sakura. Dù tôi đang mất dần ý thức, nhưng trước khi bất tỉnh thật sự, tôi vẫn còn khả năng nhận ra: đó là giọng của Sakura!
“Sakura~” Tôi thều thào gọi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng chạy vồn vã của bọn chúng. Và sau đó là tiếng “cộp cộp” của bước chân. Áo choàng hắn đang tiến lại phía tôi, thật chậm, rồi dừng hẳn.
Sao hắn không cứu tôi nhanh đi, hay... hắn lại muốn giết tôi?
Cách đó không xa, tiếng quạ quác quác vỗ cánh tứ tung bỗng ngợp trời.
...
Tôi mà sẩy tay một chút là đi đời nhà ma như chơi.
“Oắt con! Mày được lắm! Để xem mày có thể chạy đằng nào!”
Không còn đường nào để chạy nữa, tôi chỉ có thể đối mặt.
Bọn chúng lại một lần nữa xông thẳng về phía trước. Tôi né được một mũi dao, hai mũi dao, nhưng không chắc là sẽ né mãi được. Tôi tấn công được một người, hai người, nhưng cũng không chắc là sẽ đánh bại hết tất thảy hai chục người đứng trước mặt đây. Mồ hôi nhễ nhại bết lấy mái tóc xước. Mệt thật đấy!
*XOẠT!*
Lưng tôi bất giác đau nhói như vừa mới bị một thứ gì đó chém vào. Tôi cố gắng đá thêm hai kẻ đang lao về phía mình, nhưng rất nhanh đã cảm thấy choáng váng cùng cực, hai bàn chân không thể chống đỡ được cả thân thể. Tôi khuỵu một gối xuống đất.
Biết là sẽ thế này mà, tôi không tránh được đường dao của bọn chúng. Dù võ có giỏi đến đâu, nhưng chẳng có kinh nghiệm trên chiến trường, dĩ nhiênkhông dễ gì mà hoàn toàn thắng. Cho dù có thắng thì cũng thương tích đầy mình. Nếu biết có ngày này, trước kia tôi đã chăm chỉ luyện tập đến nhiều loại kungfu khác khiến không có kẻ nào có thểđánh bại.
Tôi cố gắng mở mắt để có thể nhìn thấy mọi thứ... lần cuối.
Thôi nào, tôi tự trấn an sự sợ hãi cái chết của bản thân. Nó chỉ là một nhát chém thôi, chỉ là một nhát chém nông thôi. Nhưng...cố gắng thế nào, tôi cũng không thể cầm cố được sự đau đớn mà nó đem lại... Và dù vết thương không sâu, nhưng nếu mất máu quá nhiều,đương nhiên sẽ không thể nào sống được. Đó là còn chưa tính đến việc bọn chúng có tha cho tôi sau khi đã chém một nhát không nữa kia.
Nhờ đó, sự lạc quan hiếm hoi nơi tôi cũng dần dà biến mất.
“Sakura~ tớ nghĩ tớ không thể chờ cậu được nữa rồi~” Tôi lẩm bẩm trong miệng. Đây đích thị là một lời trăng trối, vì tôi sợ rằng bản thân sẽ mất đi cơ hội gặp mặt Sakura lần cuối.
Nhìn lưỡi dao vô tình đang giương thẳng xuống người, tôi chỉ mỉm cười thật nhẹ, nụ cười cuối cùng mà tôi có thể nở trên môi khi vẫn còn sống.
*xoạt!*
“A!”
Tiếng la thất thanh vang vọng trong đêm tối. Sau đó là tiếng lẻng xẻng của thanh kim loại rơi xuống. Mắt tôi bắt đầu nhoè dần, cả người đã hoàn toàn nằm sấp dưới đất. Thấp thoáng, tôi thấy được tên cầm dao lúc nãy bị cái gì đó sượt qua cánh tay rồi bắt đầu rướm máu.Và cả bóng người đeo mặt nạ, đứng trên thành tường,trên mình là một tấm áo choàng đen đang phất phơ bay trong gió, mũ chụp kín đầu.Trông cứ như một thần chết đích thực vậy.
Ân nhân cứu mạng của tôi...cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Nữ hoàng bóng đêm?? Sao người lại ở đây??”
Bọn họ vừa gọi Áo choàng là gì? “Nữ hoàng bóng đêm”?
“Cút.” Áo choàng ngữ giọng đều đều, nhưng đủ phát ra một loại uy khí khiến người khác phải cúi đầu khiếp sợ, tim đập chân run.
Mắt tôi nặng trịch, rồi hoàn toàn khép lại, không có cách nào mở ra nữa. Vết thương này...chẳng phải là tầm thường đâu. Đau quá! Từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ chịu một sự đau đớn về thể xác lớn như vậy.
“Cút nhanh! Trước-khi-ta-bóp-nát-tất-cả-các-ngươi.” Áo choàng gằn lên.
Giọng nói của Áo choàng rất quen, rất giống với một người.
...Là Sakura. Dù tôi đang mất dần ý thức, nhưng trước khi bất tỉnh thật sự, tôi vẫn còn khả năng nhận ra: đó là giọng của Sakura!
“Sakura~” Tôi thều thào gọi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng chạy vồn vã của bọn chúng. Và sau đó là tiếng “cộp cộp” của bước chân. Áo choàng hắn đang tiến lại phía tôi, thật chậm, rồi dừng hẳn.
Sao hắn không cứu tôi nhanh đi, hay... hắn lại muốn giết tôi?
Cách đó không xa, tiếng quạ quác quác vỗ cánh tứ tung bỗng ngợp trời.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.