Chương 26: Chương 14.4
Rùa JH
27/01/2016
...
. “Cậu không sợ tớ sẽ… ăn thịt cậu à?”
Sakura im lặng nhìn tôi, rồi cười nhếch miệng.
“Tiểu thư, tôi có chuyện muốn n...” Tiếng gấp gáp nhưng đứt đoạn của bác quản gia từ phía cửa thu hút sự chú ý của cả hai chúng tôi.
Tôi giật mình nhổm người dậy, thế nhưng Sakura vẫn nằm im - dưới thân tôi. Trông thấy thái độ cuống quít mà sợ đau nên không dám cử động mạnh này của tôi, bất giác, cô nở nụ cười giảo hoạt, sau đó quay ra phía cửa.
Về phần quản gia Kyuuma, sau khi thấy những gì không nên nhìn thấy, ông nhanh chóng quay mặt trở ra ngoài, nhưng cánh cửa phòng vẫn chưa khép.
“Ông không biết gõ cửa trước khi vào phòng à?” Sakura lãnh đạm nói, dĩ nhiên là không hề kèm theo nụ cười giống như khi nhìn tôi lúc nãy.
“Thực xin lỗi, đã làm gián đoạn rồi. Tôi sẽ nhanh chóng rời đi ngay đây.”
“Không cần.” Sakura ngồi dậy.
Thế là cô đã rời khỏi người tôi mà vẫn không có một lời tha thứ nào. Nhưng cũng không thể để cô cứ mãi nằm dưới thân mình mãi được, tôi sẽ chết vì ngượng mất.
Nghe được câu lệnh kia, quản gia thêm lần nữa tiến vào trong phòng, trên tay xách theo một cái laptop.
“Có chuyện gì?”
“Việc này...” Ông e dè nhìn tôi. Ánh mắt này đủ để tôi có thể nhận ra, việc này quan trọng đến độ người ngoài là tôi không thể biết.
Sakura chẳng mấy chốc đã nhận ra mấu chốt của điểm bất thường trong ánh mắt của ông, cô nhanh chóng mở miệng. “Cậu ta là một kẻ ngốc, chẳng ảnh hưởng đâu, ông cứ việc nói.”
Tôi cảm thấy rất ấm ức. Đã biết bao nhiêu lần tôi giải thích với Sakura rằng mình không phải là kẻ ngốc, nhưng bao giờ cô ấy cũng bỏ ngoài tai những điều tôi nói.
“Thưa tiểu thư...trên màn hình máy tính của tiểu thư lại hiện lên dòng chữ đó ~”
“Lại nữa?” Một vài nét khó chịu thấp thoáng hiện lên trên gương mặt vốn lãnh cảm của Sakura. Chuyện có thể khiến gương mặt cô trở nên như vậy thật sự không nhiều, đương nhiên nó khiến tôi vô cùng tò mò.
Bác quản gia tiến lại phía chúng tôi và cho cô xem một cái gì đó trên chiếc laptop màu trắng. Tôi cũng vì hiếu kỳ, mặc cho nơi vết thương đang dấy động làn sóng biểu tình nho nhỏ, tôi cố gắng vịn vai Sakura, nhướn người lên cao xem nó là gì lại có thể khiến cô khó chịu đến thế. Đương nhiên là sự khó chịu ấy không được biểu hiện rõ, nhưng so với gương mặt vô cảm kia, nó đã là quá rõ ràng.
“Nhân danh Sứ giả bóng đêm, ta sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ cản trở chủ nhân trên con đường trở thành chúa tể của thế giới.”
“Nó nghĩa là gì??” Trong thấy dòng chữ lạ màu đỏ kia qua vai Sakura, tôi lạ lẫm vô cùng.
Không có ý định giải đáp, Sakura chăm chú vào màn hình điện thoại như để suy nghĩ cái gì đó, chắc chắn là ý nghĩa của dòng chữ khó hiểu kia.
“Bác, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hỏi bác quản gia, có lẽ tôi sẽ nhận được câu trả lời.
“Có kẻ đã thâm nhập máy tính của tiểu thư và điều khiển nó bằng một thiết bị khác. Đã liên tục một tuần nay rồi, ngày nào cũng nhận được dòng chữ màu đỏ khó hiểu ấy.”
“Điều khiển từ xa???” Tôi ngạc nhiên. Có kẻ nào lại dám quấy phá tảng băng đáng sợ này kia chứ!
Dĩ nhiên là tôi đang không phải nói bản thân mình. “Sao không diệt virus trong máy đi ạ?”
“Không chờ ý kiến của cậu, nếu diệt được tôi cũng đã diệt từ lâu rồi.” Sakura lườm xéo tôi như kiểu muốn nói lên rằng ‘Cậu có thật là đang bị thương không đấy?’. Tôi cười huề nhìn cô cũng như để trả lời: ‘vết thương của tớ cậu cũng đã kiểm chứng rồi kia mà’.
“Sao không báo cảnh sát đi.” Tôi lanh chanh đưa ra một đề nghị.
Sakura lại lườm tôi, một lúc sau cô tiếp tục chăm chú vào màn hình máy tính. “Tôi đã biết ai là kẻ chủ mưu. Nhưng tôi chỉ không hiểu dòng chữ này có ý nghĩa gì thôi.”
“Sao? Cậu biết rồi á??” Tôi há mồm sững sờ, chẳng thể nào nghĩ rằng Sakura không hiểu nội dung nhưng vẫn biết được ai là thủ phạm. Và còn, khuôn mặt đăm chiêu nghiền ngẫm của cô nữa...
Có lẽ vì Sakura không suy nghĩ ra được nội dung của dòng chữ nên mới cảm thấy khó chịu như vậy.
Bỗng chốc trên màn hình máy tính lại xuất hiện hai hàng chữ màu đỏ được tạo hiệu ứng, nhưng nội dung lần này thì đã hoàn toàn thay đổi. Cả ba chúng tôi cùng chăm chú vào nó.
“Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, trước mặt hai kẻ phàm trần, Nữ hoàng bóng đêm bắt đầu khoe sắc trắng tinh khiết và đẹp đẽ ”
“Một dòng chữ khác sao?” Cất tiếng hỏi, có lẽ bác quản gia khá ngạc nhiên khi trong một tuần vừa rồi màn hình chỉ hiện duy nhất nội dung ban đầu kia đến nay lại đổi khác.
“Có vẻ như “hắn” muốn gặp tôi rồi thì phải~” Sakura cười cười gian xảo.
Tôi khó hiểu nhìn. Cụm từ duy nhất mà tôi không thể giải đáp trong mật thư là... “‘Nữ hoàng bóng đêm?’” Tôi phát giác, nó làm tôi nhớ đến vụ hôm qua.
Không, là giấc mơ ngày hôm qua.
“Tên ngốc này...” Sakura quay đầu lườm tôi ở phía sau. “Nữ hoàng bóng đêm ám chỉ hoa quỳnh, không phải nhân vật trong truyện tranh cậu mơ thấy đêm qua .” Sakura như nhìn thấu những suy nghĩ của tôi vừa rồi.
...
Rùa: Các bạn thử "giải mã" dòng chữ kia đi, hehe :v
. “Cậu không sợ tớ sẽ… ăn thịt cậu à?”
Sakura im lặng nhìn tôi, rồi cười nhếch miệng.
“Tiểu thư, tôi có chuyện muốn n...” Tiếng gấp gáp nhưng đứt đoạn của bác quản gia từ phía cửa thu hút sự chú ý của cả hai chúng tôi.
Tôi giật mình nhổm người dậy, thế nhưng Sakura vẫn nằm im - dưới thân tôi. Trông thấy thái độ cuống quít mà sợ đau nên không dám cử động mạnh này của tôi, bất giác, cô nở nụ cười giảo hoạt, sau đó quay ra phía cửa.
Về phần quản gia Kyuuma, sau khi thấy những gì không nên nhìn thấy, ông nhanh chóng quay mặt trở ra ngoài, nhưng cánh cửa phòng vẫn chưa khép.
“Ông không biết gõ cửa trước khi vào phòng à?” Sakura lãnh đạm nói, dĩ nhiên là không hề kèm theo nụ cười giống như khi nhìn tôi lúc nãy.
“Thực xin lỗi, đã làm gián đoạn rồi. Tôi sẽ nhanh chóng rời đi ngay đây.”
“Không cần.” Sakura ngồi dậy.
Thế là cô đã rời khỏi người tôi mà vẫn không có một lời tha thứ nào. Nhưng cũng không thể để cô cứ mãi nằm dưới thân mình mãi được, tôi sẽ chết vì ngượng mất.
Nghe được câu lệnh kia, quản gia thêm lần nữa tiến vào trong phòng, trên tay xách theo một cái laptop.
“Có chuyện gì?”
“Việc này...” Ông e dè nhìn tôi. Ánh mắt này đủ để tôi có thể nhận ra, việc này quan trọng đến độ người ngoài là tôi không thể biết.
Sakura chẳng mấy chốc đã nhận ra mấu chốt của điểm bất thường trong ánh mắt của ông, cô nhanh chóng mở miệng. “Cậu ta là một kẻ ngốc, chẳng ảnh hưởng đâu, ông cứ việc nói.”
Tôi cảm thấy rất ấm ức. Đã biết bao nhiêu lần tôi giải thích với Sakura rằng mình không phải là kẻ ngốc, nhưng bao giờ cô ấy cũng bỏ ngoài tai những điều tôi nói.
“Thưa tiểu thư...trên màn hình máy tính của tiểu thư lại hiện lên dòng chữ đó ~”
“Lại nữa?” Một vài nét khó chịu thấp thoáng hiện lên trên gương mặt vốn lãnh cảm của Sakura. Chuyện có thể khiến gương mặt cô trở nên như vậy thật sự không nhiều, đương nhiên nó khiến tôi vô cùng tò mò.
Bác quản gia tiến lại phía chúng tôi và cho cô xem một cái gì đó trên chiếc laptop màu trắng. Tôi cũng vì hiếu kỳ, mặc cho nơi vết thương đang dấy động làn sóng biểu tình nho nhỏ, tôi cố gắng vịn vai Sakura, nhướn người lên cao xem nó là gì lại có thể khiến cô khó chịu đến thế. Đương nhiên là sự khó chịu ấy không được biểu hiện rõ, nhưng so với gương mặt vô cảm kia, nó đã là quá rõ ràng.
“Nhân danh Sứ giả bóng đêm, ta sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ cản trở chủ nhân trên con đường trở thành chúa tể của thế giới.”
“Nó nghĩa là gì??” Trong thấy dòng chữ lạ màu đỏ kia qua vai Sakura, tôi lạ lẫm vô cùng.
Không có ý định giải đáp, Sakura chăm chú vào màn hình điện thoại như để suy nghĩ cái gì đó, chắc chắn là ý nghĩa của dòng chữ khó hiểu kia.
“Bác, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hỏi bác quản gia, có lẽ tôi sẽ nhận được câu trả lời.
“Có kẻ đã thâm nhập máy tính của tiểu thư và điều khiển nó bằng một thiết bị khác. Đã liên tục một tuần nay rồi, ngày nào cũng nhận được dòng chữ màu đỏ khó hiểu ấy.”
“Điều khiển từ xa???” Tôi ngạc nhiên. Có kẻ nào lại dám quấy phá tảng băng đáng sợ này kia chứ!
Dĩ nhiên là tôi đang không phải nói bản thân mình. “Sao không diệt virus trong máy đi ạ?”
“Không chờ ý kiến của cậu, nếu diệt được tôi cũng đã diệt từ lâu rồi.” Sakura lườm xéo tôi như kiểu muốn nói lên rằng ‘Cậu có thật là đang bị thương không đấy?’. Tôi cười huề nhìn cô cũng như để trả lời: ‘vết thương của tớ cậu cũng đã kiểm chứng rồi kia mà’.
“Sao không báo cảnh sát đi.” Tôi lanh chanh đưa ra một đề nghị.
Sakura lại lườm tôi, một lúc sau cô tiếp tục chăm chú vào màn hình máy tính. “Tôi đã biết ai là kẻ chủ mưu. Nhưng tôi chỉ không hiểu dòng chữ này có ý nghĩa gì thôi.”
“Sao? Cậu biết rồi á??” Tôi há mồm sững sờ, chẳng thể nào nghĩ rằng Sakura không hiểu nội dung nhưng vẫn biết được ai là thủ phạm. Và còn, khuôn mặt đăm chiêu nghiền ngẫm của cô nữa...
Có lẽ vì Sakura không suy nghĩ ra được nội dung của dòng chữ nên mới cảm thấy khó chịu như vậy.
Bỗng chốc trên màn hình máy tính lại xuất hiện hai hàng chữ màu đỏ được tạo hiệu ứng, nhưng nội dung lần này thì đã hoàn toàn thay đổi. Cả ba chúng tôi cùng chăm chú vào nó.
“Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, trước mặt hai kẻ phàm trần, Nữ hoàng bóng đêm bắt đầu khoe sắc trắng tinh khiết và đẹp đẽ ”
“Một dòng chữ khác sao?” Cất tiếng hỏi, có lẽ bác quản gia khá ngạc nhiên khi trong một tuần vừa rồi màn hình chỉ hiện duy nhất nội dung ban đầu kia đến nay lại đổi khác.
“Có vẻ như “hắn” muốn gặp tôi rồi thì phải~” Sakura cười cười gian xảo.
Tôi khó hiểu nhìn. Cụm từ duy nhất mà tôi không thể giải đáp trong mật thư là... “‘Nữ hoàng bóng đêm?’” Tôi phát giác, nó làm tôi nhớ đến vụ hôm qua.
Không, là giấc mơ ngày hôm qua.
“Tên ngốc này...” Sakura quay đầu lườm tôi ở phía sau. “Nữ hoàng bóng đêm ám chỉ hoa quỳnh, không phải nhân vật trong truyện tranh cậu mơ thấy đêm qua .” Sakura như nhìn thấu những suy nghĩ của tôi vừa rồi.
...
Rùa: Các bạn thử "giải mã" dòng chữ kia đi, hehe :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.