Chương 40: Chương 17.2
Rùa JH
27/01/2016
...
Saito nhún nhún vai, thể hiện sự không đảm bảo đến những lời kia của cô. Tuy nhiên, nếu cô đã tin tưởng hắn đến vậy, tôi cũng thử tin tưởng một phen. Cùng lắm là hắn không nhẹ tay được bằng cô thôi.
“Cậu có biết băng không thế?” Tôi vẫn cảm thấy lo lo. Nếu Saito không đùa, liệu kinh nghiệm băng bó của hắn có “cao siêu” đến độ, làm vết thương của tôi không thể lành luôn không?
Dường như Sakura đã thấy được sự lo lắng của tôi, cô nghiêng đầu giải đáp. “Cậu yên tâm, mỗi lần bị thương, chính Keith là người đã băng bó cho tôi, có thể nói, cậu ta là y tá của tôi.”
Tôi à lên một tiếng, sau đó cũng bắt đầu hợp tác với hắn. Cố cởi chiếc áo tránh không động vào vết thương, tôi ném nó vào cái sọt bên cạnh mà không cần quan tâm có sự xuất hiện của con gái, cụ thể là Sakura ở trong phòng. Bởi vì cô ấy đâu có ngượng vì chuyện này, đúng không nhỉ?
Có lẽ tôi đã lầm. Sakura cũng là con gái nhỏ tuổi. Một đứa con gái không thể không ngượng khi có một thằng con trai không mặc áo trong phòng ngủ của mình. Tôi đã thoáng thấy một chút bối rối trên mặt cô. Dù chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thích thú đang lan tràn cơ thể mình, ít nhất, cũng có một vài nét chứng minh cô không hoàn toàn hoá thành băng tảng ngàn năm.
“Lần đầu cậu thấy tớ “bán nude” à? Chẳng phải cậu đã thấy một lần rồi sao?” Ngồi xuống giường để cái kẻ vừa mới quen tháo lớp băng cũ, tôi nháy mắt trêu chọc cô. Và nó chỉ dừng ở mức trêu chọc, tôi không mong cô sẽ trả lời một cái gì đó. Vì theo tôi nghĩ, cô sẽ không trả lời, chính xác là không buồn trả lời câu hỏi không-mang-tính-chất hỏi của tôi.
Nhưng lại một lần nữa tôi đã sai.
“Lần đó là tôi chỉ đến xem xét độ sâu của vết thương khi cậu nằm úp, và...” Sakura hắng giọng khi vừa nhận ra có một chút sai lầm vì đã quyết định nói ra, tuy thế nhưng cô vẫn tiếp tục “...đi ra khỏi phòng ngay sau đó.”
Tôi chớp mắt nhìn Sakura. Ngay sau đó lại phá lên cười. Sakura đang giải thích cho tôi sao? Thế thì có khác gì đang thú nhận, việc bản thân cô cảm thấy ngượng ngùng khi trông thấy tôi không-mặc-áo, một thái độ mà đáng lẽ ra không thể tồn tại trong cô?
“Ngồi im tên này!” Saito ấn đầu tôi về phía trước. Chẳng rõ là hắn đang thực sự chú tâm vào công việc băng bó cho tôi, hay là hắn đang muốn trả thù tôi nhờ tội châm chọc Sakura nữa. “Cậu có tin tôi sẽ dùng muối xát lên vết thương không?”
Tôi khẽ rùng mình, vì lời nói của hắn, và vì cái cơn đau do thuốc sát trùng trôi trên da thịt. Đã vài lần tôi thay băng, nhưng chưa lần nào là tôi có thể chống lại cơn đau ập tới. Nó thậm chí còn khó chịu hơn việc bị chém nữa kia.
“Đợi tôi khoẻ đi, nhất định tôi sẽ ăn thua đủ với cậu.”
“Trong lúc này cậu còn đe doạ tôi được à?” Sự thích thú pha lẫn trong câu nói của hắn. “Cậu có biết tôi chỉ cần ra tay một chút là tôi không còn cơ hội ‘đợi cậu khoẻ’ không?”
“Cậu dám!” Tôi ức nghiến răng nghiến lợi vào nhau.
“Có gì mà tôi không dám?” Hắn siết nhẹ lớp băng mới, khiến tôi khẽ a lên vì đau. “Tôi chỉ sợ Sakura sẽ giết tôi ngay sau đó mất. Tôi chưa muốn chết.” Hắn nhổm người lên phía trước, ghé sát vào gương mặt đang nhăn tít lại của tôi. Hắn lại nghĩ tôi là bạn trai Sakura nữa rồi. Nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích. Vì có nói thế nào, hắn cũng không hiểu, hoặc cố tình không hiểu.
“Vậy cậu im miệng lại đi.” Tôi lườm khuôn mặt đang cách mình 15cm của hắn. Sau đó đánh mắt về phía Sakura - cô đang đứng khoanh tay, nhíu mày nhìn tôi và hắn một cách chăm chú. Tôi vừa nhận ra mình đã gạt Sakura ra rìa từ lúc nào.
“Hai người thân thiết với nhau nhanh thế nhỉ?” Sakura cười mỉa mai.
Chẳng lẽ cô đang nghĩ tôi và hắn có vấn đề gì sao? không đời nào. Tôi là straight, thẳng 100% nhé. Còn hắn thì...tôi không biết. Nhưng nói chung là, không có cái gì như cô nghĩ đâu!
“Sakura, cậu cũng biết chúng tớ là tình địch mà~” Saito phồng má nhìn cô.
“Tình địch?”
“Phải. Tôi yêu Sakura còn nhiều hơn cả cậu yêu cậu ấy ý.” Hắn dè bĩu nhìn tôi, rồi chạy lại ôm chầm lấy Sakura, khẽ kiss nhẹ lên trán cô. Cô không cự nự chống trả mà chỉ đứng im. Dĩ nhiên tôi cảm thấy khó chịu không thể nói nên lời. Nếu đổi là tôi, tôi có thể ôm chầm Sakura như vậy mà vẫn đảm bảo không bị làm sao không?
“Tôi không có.” Tôi thôi nhìn hai kẻ đó vài giây, rồi lại đâu vào đó. Sự thật này đã khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ. Tôi không nghĩ là có thể cơ đấy, tôi chỉ biết rằng Sakura xem hắn ta là bạn giống như tôi, và hắn rất nghe lời cô, vậy thôi. “Tôi không phải tình địch của cậu.”
“Cậu không xem tôi là tình địch của cậu á?” Hắn bặm miệng liếc tôi, tay vẫn giữ khư Sakura. “Cậu có tin tôi cướp Sakura từ tay cậu không?”
Có lẽ, ngoài gương mặt baby với đôi má phúng phính và lúm đồng tiền ra thì, chẳng có điểm gì bất thường chứng minh hắn có vấn đề về giới tính cả. Điều này càng rõ khi hắn nói yêu Sakura trước mặt tôi....
Saito nhún nhún vai, thể hiện sự không đảm bảo đến những lời kia của cô. Tuy nhiên, nếu cô đã tin tưởng hắn đến vậy, tôi cũng thử tin tưởng một phen. Cùng lắm là hắn không nhẹ tay được bằng cô thôi.
“Cậu có biết băng không thế?” Tôi vẫn cảm thấy lo lo. Nếu Saito không đùa, liệu kinh nghiệm băng bó của hắn có “cao siêu” đến độ, làm vết thương của tôi không thể lành luôn không?
Dường như Sakura đã thấy được sự lo lắng của tôi, cô nghiêng đầu giải đáp. “Cậu yên tâm, mỗi lần bị thương, chính Keith là người đã băng bó cho tôi, có thể nói, cậu ta là y tá của tôi.”
Tôi à lên một tiếng, sau đó cũng bắt đầu hợp tác với hắn. Cố cởi chiếc áo tránh không động vào vết thương, tôi ném nó vào cái sọt bên cạnh mà không cần quan tâm có sự xuất hiện của con gái, cụ thể là Sakura ở trong phòng. Bởi vì cô ấy đâu có ngượng vì chuyện này, đúng không nhỉ?
Có lẽ tôi đã lầm. Sakura cũng là con gái nhỏ tuổi. Một đứa con gái không thể không ngượng khi có một thằng con trai không mặc áo trong phòng ngủ của mình. Tôi đã thoáng thấy một chút bối rối trên mặt cô. Dù chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thích thú đang lan tràn cơ thể mình, ít nhất, cũng có một vài nét chứng minh cô không hoàn toàn hoá thành băng tảng ngàn năm.
“Lần đầu cậu thấy tớ “bán nude” à? Chẳng phải cậu đã thấy một lần rồi sao?” Ngồi xuống giường để cái kẻ vừa mới quen tháo lớp băng cũ, tôi nháy mắt trêu chọc cô. Và nó chỉ dừng ở mức trêu chọc, tôi không mong cô sẽ trả lời một cái gì đó. Vì theo tôi nghĩ, cô sẽ không trả lời, chính xác là không buồn trả lời câu hỏi không-mang-tính-chất hỏi của tôi.
Nhưng lại một lần nữa tôi đã sai.
“Lần đó là tôi chỉ đến xem xét độ sâu của vết thương khi cậu nằm úp, và...” Sakura hắng giọng khi vừa nhận ra có một chút sai lầm vì đã quyết định nói ra, tuy thế nhưng cô vẫn tiếp tục “...đi ra khỏi phòng ngay sau đó.”
Tôi chớp mắt nhìn Sakura. Ngay sau đó lại phá lên cười. Sakura đang giải thích cho tôi sao? Thế thì có khác gì đang thú nhận, việc bản thân cô cảm thấy ngượng ngùng khi trông thấy tôi không-mặc-áo, một thái độ mà đáng lẽ ra không thể tồn tại trong cô?
“Ngồi im tên này!” Saito ấn đầu tôi về phía trước. Chẳng rõ là hắn đang thực sự chú tâm vào công việc băng bó cho tôi, hay là hắn đang muốn trả thù tôi nhờ tội châm chọc Sakura nữa. “Cậu có tin tôi sẽ dùng muối xát lên vết thương không?”
Tôi khẽ rùng mình, vì lời nói của hắn, và vì cái cơn đau do thuốc sát trùng trôi trên da thịt. Đã vài lần tôi thay băng, nhưng chưa lần nào là tôi có thể chống lại cơn đau ập tới. Nó thậm chí còn khó chịu hơn việc bị chém nữa kia.
“Đợi tôi khoẻ đi, nhất định tôi sẽ ăn thua đủ với cậu.”
“Trong lúc này cậu còn đe doạ tôi được à?” Sự thích thú pha lẫn trong câu nói của hắn. “Cậu có biết tôi chỉ cần ra tay một chút là tôi không còn cơ hội ‘đợi cậu khoẻ’ không?”
“Cậu dám!” Tôi ức nghiến răng nghiến lợi vào nhau.
“Có gì mà tôi không dám?” Hắn siết nhẹ lớp băng mới, khiến tôi khẽ a lên vì đau. “Tôi chỉ sợ Sakura sẽ giết tôi ngay sau đó mất. Tôi chưa muốn chết.” Hắn nhổm người lên phía trước, ghé sát vào gương mặt đang nhăn tít lại của tôi. Hắn lại nghĩ tôi là bạn trai Sakura nữa rồi. Nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích. Vì có nói thế nào, hắn cũng không hiểu, hoặc cố tình không hiểu.
“Vậy cậu im miệng lại đi.” Tôi lườm khuôn mặt đang cách mình 15cm của hắn. Sau đó đánh mắt về phía Sakura - cô đang đứng khoanh tay, nhíu mày nhìn tôi và hắn một cách chăm chú. Tôi vừa nhận ra mình đã gạt Sakura ra rìa từ lúc nào.
“Hai người thân thiết với nhau nhanh thế nhỉ?” Sakura cười mỉa mai.
Chẳng lẽ cô đang nghĩ tôi và hắn có vấn đề gì sao? không đời nào. Tôi là straight, thẳng 100% nhé. Còn hắn thì...tôi không biết. Nhưng nói chung là, không có cái gì như cô nghĩ đâu!
“Sakura, cậu cũng biết chúng tớ là tình địch mà~” Saito phồng má nhìn cô.
“Tình địch?”
“Phải. Tôi yêu Sakura còn nhiều hơn cả cậu yêu cậu ấy ý.” Hắn dè bĩu nhìn tôi, rồi chạy lại ôm chầm lấy Sakura, khẽ kiss nhẹ lên trán cô. Cô không cự nự chống trả mà chỉ đứng im. Dĩ nhiên tôi cảm thấy khó chịu không thể nói nên lời. Nếu đổi là tôi, tôi có thể ôm chầm Sakura như vậy mà vẫn đảm bảo không bị làm sao không?
“Tôi không có.” Tôi thôi nhìn hai kẻ đó vài giây, rồi lại đâu vào đó. Sự thật này đã khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ. Tôi không nghĩ là có thể cơ đấy, tôi chỉ biết rằng Sakura xem hắn ta là bạn giống như tôi, và hắn rất nghe lời cô, vậy thôi. “Tôi không phải tình địch của cậu.”
“Cậu không xem tôi là tình địch của cậu á?” Hắn bặm miệng liếc tôi, tay vẫn giữ khư Sakura. “Cậu có tin tôi cướp Sakura từ tay cậu không?”
Có lẽ, ngoài gương mặt baby với đôi má phúng phính và lúm đồng tiền ra thì, chẳng có điểm gì bất thường chứng minh hắn có vấn đề về giới tính cả. Điều này càng rõ khi hắn nói yêu Sakura trước mặt tôi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.