Chương 45: Chương 18.3
Rùa JH
27/01/2016
PART 2: YOSUKE, WELCOME!
...
Đã là một tuần kể từ khi tôi bị bọn du côn chặn đánh ở con hẻm số 13. Suốt tuần đó, tôi đã sống nhờ ở nhà Sakura vì không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối. Đến ngày hôm nay, tuy vết thương chưa thực sự lành nhưng tôi cũng phải đến trường, vì không muốn bị nghi ngờ.
Và không muốn suốt ngày phải chạm mặt với cái tên đáng ghét Saito Suichi.
Vừa bước vào cổng trường, tôi đã phải giật mình khi có một đám người đứng chắn phía trước. Mặt mũi ai nấy cũng đều hằm hằm nhìn tôi. Tôi hơi bàng hoàng vì thái độ quay ngoắt sau một tuần không gặp mặt của họ. Hoàng tử mặt trời đây mà?
Ngay sau đó, tất cả cùng ùa lên cười thật tươi. Số còn lại trong trường chạy rầm rầm như đoàn biểu tình về phía tôi. Tôi bị bao vây chèn ép không còn một kẽ hở.
“chào mừng hoàng tử mặt trời đã quay lại trường harrod‼!” Nhận ra cái tên vừa hú hét chính là admin của câu lạc bộ “Hội những người yêu mến Hoàng tử mặt trời” ở trong trường, tôi thở hắt ra nhẹ nhõm. Cùng lúc ấy, băng rôn biểu ngữ chào mừng tôi được giương lên. Kèm theo là tiếng hú hét, tiếng hỏi thăm của những người đứng gần đó.
“Hoàng tử đi du lịch vui chứ?”
“Hoàng tử biết không, tụi này nhớ Hoàng tử dữ lắm.”
“Một ngày Hoàng tử không ở trường, em cứ ngỡ như ngàn thế kỉ.”
“Mọi người đã lo lắng cho Hoàng tử lắm lắm.”
“Sao Hoàng tử đi mà không báo ai một tiếng gì cả?!”
“blah blah...”
“Cảm ơn mọi người.” Tôi lên tiếng, lời nói không kìm nổi xúc động và hạnh phúc. “Mọi người thật biết cách làm cho tôi bất ngờ đi.”
“Không có gì ạ.”
“Hoàng tử, I love u.”
“...”
Tuyệt. Tôi rất thích cảm giác này - cảm giác được mọi người chào đón và quan tâm. Bất quá, chỉ trừ những lúc họ moi móc tin tức, có fan thật sự rất tuyệt.
“Sao bạn biết tôi đi du lịch?”
“À. Sau khi Hoàng tử bỏ tiết giữa chừng, ai cũng lo lắm. Sau đó không thấy anh đi học nữa, mọi người bắt đầu quýnh quáng cả lên. Cánh nhà báo của trường đến nhà anh mới biết anh đi du lịch 7 ngày.”
Tôi khẽ à lên một tiếng, thì ra là họ đến tận nhà. Cũng may là họ không đến nhà Sakura, hay nhận ra được sự thật đằng sau nó. Tuần vừa rồi, tôi cứ trốn chui trốn nhũi trong nhà cô như một con chuột, vì sợ có ai đó bắt gặp tôi ở Tokyo, trong khi đáng lí ra tôi đang bình yên bên đảo Jeju tại Hàn Quốc. Mọi chuyện sẽ vì thế mà tanh bành hết.
“Lúc đó tâm trạng tôi không được tốt. Tôi muốn khuây khoả một chút. Thế...tôi có bị thầy bắt phạt không?”
“Không ạ.” Biết ngay mà, tôi được thiên vị là vậy đi. “Nếu có, em sẽ tình nguyện quét thay sân trường giúp anh.”
“Em cũng vậy.”
“Có chuyện gì xảy ra thế ạ?” Xì xào bàn tán, bọn này lại đang muốn xâm phạm đến chuyện đời tư của người khác rồi.
“Một chút chuyện thôi.” Cười trừ, tôi cố tìm cách tách đám đông. Nếu không thì ngày hôm nay, bảng tin sẽ hiện hàng loạt tên học sinh đi trễ - bao gồm cả tôi mất. “Cảm ơn mọi người nhiều lắm. Gặp mọi người sau nhé, bây giờ tôi phải lên lớp thôi.”
“Tạm biệt Hoàng tử ạ!”
Mọi người lập tức rẽ đường cho tôi đi. Khi đã đứng trước cửa phòng 2A, tôi quay lại nhìn mọi người một lượt và nở nụ cười thần tiên. “Đến nơi rồi. Mọi người cũng nên về lớp, không thì muộn học đấy.” Tôi nháy mắt, khiến tất cả đồng loạt đổ rầm rầm, tim bay phấp phới. Sau đó tôi vẫy tay lần cuối, rồi bước vào lớp.
Phát hiện Sakura cùng Saito đã đến từ lúc nào và đang nhìn chòng chọc về phía mình, tôi tiến lại và đặt balo lên bàn - ngay chỗ hắn đang ngồi.
“Sức công phá của cậu ghê gớm thật.” Hắn ta bĩu môi nói.
“Dĩ nhiên.” Tôi nhún vai. “Nhưng…chỗ này của tôi, cậu chọn chỗ khác ngồi đi.”
“Không. Tôi muốn ngồi cạnh Sakura, cậu ra chỗ khác mới đúng.” Hắn khoanh tay ngồi im tại chỗ, thể hiện thái độ cương quyết không đi đâu cả. Sakura có nhìn tôi và hắn, nhưng sau đó lại lơ đi chỗ khác, tỏ vẻ ‘đây không phải là chuyện của mình’.
“Cậu chỉ được phép chọn chỗ trống, chỗ này là của tôi rồi mà.” Hắn muốn dành chỗ của tôi, còn lâu tôi mới cho hắn toại nguyện.
“Phép gì chứ?” Hắn gân cổ cãi. “Cậu chỉ cần nhường cho tôi chỗ ngồi này là xong chuyện.”
“Không đời nào.” Có một vài ánh mắt xung quanh đang săm soi nhìn, tôi đành ghìm giọng xuống. “Tiếng nói của Hoàng tử mặt trời ở đây rất có trọng lượng, từ giờ đến lúc vào tiết, cậu cũng phải rời chỗ thôi.”
Hắn liếc xéo tôi đang dương dương tự đắc, sau đó thì rưng rưng nhìn cô. Phải công nhận một điều, rằng hắn thay đổi trạng thái trên khuôn mặt nhanh thật, cứ như màu da tắc kè bông vậy.
“Sakura a~ cùng tớ chuyển chỗ nhé?”
“Tôi cái gì cũng không muốn đi.” Sakura chẳng buồn liếc nhìn ai cả. “Keith, cậu nên trả chỗ cho Kuro.”
“Ưm...” Hắn uất ức thấy rõ. “Hai người muốn ngồi cạnh nhau thì cứ nói đại ra.”
“Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi.” Ánh mắt chú ý ngày càng nhiều. Có fan hâm mộ cũng có nhiều lợi, như việc được chào đón nồng nhiệt, nhưng cũng không có lợi, ở khía cạnh việc gì cũng “soi”. Nếu như chuyện ba chúng tôi đứng dành chỗ nhau bị đồn ra ngoài, không biết họ sẽ thổi lên những tin tức với quy mô gì. “Mọi người đang nhìn kìa.”
“Sao hả?” Hắn ta cố tình nói to hơn. “Tôi nói đúng chứ gì, rằng hai người...”...
...
Đã là một tuần kể từ khi tôi bị bọn du côn chặn đánh ở con hẻm số 13. Suốt tuần đó, tôi đã sống nhờ ở nhà Sakura vì không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối. Đến ngày hôm nay, tuy vết thương chưa thực sự lành nhưng tôi cũng phải đến trường, vì không muốn bị nghi ngờ.
Và không muốn suốt ngày phải chạm mặt với cái tên đáng ghét Saito Suichi.
Vừa bước vào cổng trường, tôi đã phải giật mình khi có một đám người đứng chắn phía trước. Mặt mũi ai nấy cũng đều hằm hằm nhìn tôi. Tôi hơi bàng hoàng vì thái độ quay ngoắt sau một tuần không gặp mặt của họ. Hoàng tử mặt trời đây mà?
Ngay sau đó, tất cả cùng ùa lên cười thật tươi. Số còn lại trong trường chạy rầm rầm như đoàn biểu tình về phía tôi. Tôi bị bao vây chèn ép không còn một kẽ hở.
“chào mừng hoàng tử mặt trời đã quay lại trường harrod‼!” Nhận ra cái tên vừa hú hét chính là admin của câu lạc bộ “Hội những người yêu mến Hoàng tử mặt trời” ở trong trường, tôi thở hắt ra nhẹ nhõm. Cùng lúc ấy, băng rôn biểu ngữ chào mừng tôi được giương lên. Kèm theo là tiếng hú hét, tiếng hỏi thăm của những người đứng gần đó.
“Hoàng tử đi du lịch vui chứ?”
“Hoàng tử biết không, tụi này nhớ Hoàng tử dữ lắm.”
“Một ngày Hoàng tử không ở trường, em cứ ngỡ như ngàn thế kỉ.”
“Mọi người đã lo lắng cho Hoàng tử lắm lắm.”
“Sao Hoàng tử đi mà không báo ai một tiếng gì cả?!”
“blah blah...”
“Cảm ơn mọi người.” Tôi lên tiếng, lời nói không kìm nổi xúc động và hạnh phúc. “Mọi người thật biết cách làm cho tôi bất ngờ đi.”
“Không có gì ạ.”
“Hoàng tử, I love u.”
“...”
Tuyệt. Tôi rất thích cảm giác này - cảm giác được mọi người chào đón và quan tâm. Bất quá, chỉ trừ những lúc họ moi móc tin tức, có fan thật sự rất tuyệt.
“Sao bạn biết tôi đi du lịch?”
“À. Sau khi Hoàng tử bỏ tiết giữa chừng, ai cũng lo lắm. Sau đó không thấy anh đi học nữa, mọi người bắt đầu quýnh quáng cả lên. Cánh nhà báo của trường đến nhà anh mới biết anh đi du lịch 7 ngày.”
Tôi khẽ à lên một tiếng, thì ra là họ đến tận nhà. Cũng may là họ không đến nhà Sakura, hay nhận ra được sự thật đằng sau nó. Tuần vừa rồi, tôi cứ trốn chui trốn nhũi trong nhà cô như một con chuột, vì sợ có ai đó bắt gặp tôi ở Tokyo, trong khi đáng lí ra tôi đang bình yên bên đảo Jeju tại Hàn Quốc. Mọi chuyện sẽ vì thế mà tanh bành hết.
“Lúc đó tâm trạng tôi không được tốt. Tôi muốn khuây khoả một chút. Thế...tôi có bị thầy bắt phạt không?”
“Không ạ.” Biết ngay mà, tôi được thiên vị là vậy đi. “Nếu có, em sẽ tình nguyện quét thay sân trường giúp anh.”
“Em cũng vậy.”
“Có chuyện gì xảy ra thế ạ?” Xì xào bàn tán, bọn này lại đang muốn xâm phạm đến chuyện đời tư của người khác rồi.
“Một chút chuyện thôi.” Cười trừ, tôi cố tìm cách tách đám đông. Nếu không thì ngày hôm nay, bảng tin sẽ hiện hàng loạt tên học sinh đi trễ - bao gồm cả tôi mất. “Cảm ơn mọi người nhiều lắm. Gặp mọi người sau nhé, bây giờ tôi phải lên lớp thôi.”
“Tạm biệt Hoàng tử ạ!”
Mọi người lập tức rẽ đường cho tôi đi. Khi đã đứng trước cửa phòng 2A, tôi quay lại nhìn mọi người một lượt và nở nụ cười thần tiên. “Đến nơi rồi. Mọi người cũng nên về lớp, không thì muộn học đấy.” Tôi nháy mắt, khiến tất cả đồng loạt đổ rầm rầm, tim bay phấp phới. Sau đó tôi vẫy tay lần cuối, rồi bước vào lớp.
Phát hiện Sakura cùng Saito đã đến từ lúc nào và đang nhìn chòng chọc về phía mình, tôi tiến lại và đặt balo lên bàn - ngay chỗ hắn đang ngồi.
“Sức công phá của cậu ghê gớm thật.” Hắn ta bĩu môi nói.
“Dĩ nhiên.” Tôi nhún vai. “Nhưng…chỗ này của tôi, cậu chọn chỗ khác ngồi đi.”
“Không. Tôi muốn ngồi cạnh Sakura, cậu ra chỗ khác mới đúng.” Hắn khoanh tay ngồi im tại chỗ, thể hiện thái độ cương quyết không đi đâu cả. Sakura có nhìn tôi và hắn, nhưng sau đó lại lơ đi chỗ khác, tỏ vẻ ‘đây không phải là chuyện của mình’.
“Cậu chỉ được phép chọn chỗ trống, chỗ này là của tôi rồi mà.” Hắn muốn dành chỗ của tôi, còn lâu tôi mới cho hắn toại nguyện.
“Phép gì chứ?” Hắn gân cổ cãi. “Cậu chỉ cần nhường cho tôi chỗ ngồi này là xong chuyện.”
“Không đời nào.” Có một vài ánh mắt xung quanh đang săm soi nhìn, tôi đành ghìm giọng xuống. “Tiếng nói của Hoàng tử mặt trời ở đây rất có trọng lượng, từ giờ đến lúc vào tiết, cậu cũng phải rời chỗ thôi.”
Hắn liếc xéo tôi đang dương dương tự đắc, sau đó thì rưng rưng nhìn cô. Phải công nhận một điều, rằng hắn thay đổi trạng thái trên khuôn mặt nhanh thật, cứ như màu da tắc kè bông vậy.
“Sakura a~ cùng tớ chuyển chỗ nhé?”
“Tôi cái gì cũng không muốn đi.” Sakura chẳng buồn liếc nhìn ai cả. “Keith, cậu nên trả chỗ cho Kuro.”
“Ưm...” Hắn uất ức thấy rõ. “Hai người muốn ngồi cạnh nhau thì cứ nói đại ra.”
“Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi.” Ánh mắt chú ý ngày càng nhiều. Có fan hâm mộ cũng có nhiều lợi, như việc được chào đón nồng nhiệt, nhưng cũng không có lợi, ở khía cạnh việc gì cũng “soi”. Nếu như chuyện ba chúng tôi đứng dành chỗ nhau bị đồn ra ngoài, không biết họ sẽ thổi lên những tin tức với quy mô gì. “Mọi người đang nhìn kìa.”
“Sao hả?” Hắn ta cố tình nói to hơn. “Tôi nói đúng chứ gì, rằng hai người...”...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.