Chương 49: Chương 19.3
Rùa JH
27/01/2016
...
“Tuyệt.” Hắn búng tay cái chóc. “Thế cậu chọn cách nào mà hiệu quả nhất ấy.”
“Có một cách tuy không chắc chắn, nhưng đơn giản, chẳng hề mất sức, và nếu thành công thì sẽ thu được kết quả cao.” Vẫn đọc sách. Tôi không thể hiểu được bộ óc của thiên tài hoạt động theo kiểu gì mà Sakura vừa có thể đọc sách, vừa có thể bàn luận về cách trả thù Moda Akemi.
“Nó là gì?”
“Khoan đã.” Tôi giơ tay lên ý kiến, như học sinh tiểu học vẫn thường thực hiện với thầy cô. Cuối cùng, Sakura cũng rời mắt khỏi quyển sách và nhìn tôi. “Tớ có được phép nghe nó không?”
“Tại sao cậu lại không được nghe?” Hắn nhíu mày nghi ngờ.
“Được.” Cùng lúc đó, Sakura cũng trả lời. “Cậu không ảnh hưởng.”
“Ảnh hưởng gì?” Saito chớp mắt hỏi. Có vẻ như nãy giờ hắn vẫn chưa biết tôi là ai. “Cậu ta đang ở phe nào thế?”
“Trung lập.” Sakura lãnh cảm.
“Khi nãy ở ngoài hành lang, tôi đã nói quá rõ rồi còn gì?” Rằng tôi không ủng hộ bên nào trong cuộc chiến lần này cả.
“Thế thì cậu ra chỗ khác.” Hắn ấn tay vào một bên vai tôi, tỏ ý muốn đuổi tôi đi. Tôi đang định lên tiếng đòi lại công bằng, cô lại nhanh hơn tôi. “Kuro sẽ không làm gì có hại cho ta.”
“Sao cậu tin tưởng vào cậu ta nhiều như thế? Cậu ta với chúng ta không cùng một ruột cơ mà?”
“...” Nheo mắt nhìn hắn, Sakura cười nửa miệng. “Cậu không tin vào quyết định của tôi?”
“Không phải...” Hắn cụp mi xuống. “Mà có chuyện gì đã xảy ra khi tớ không ở đây vậy?”
Sakura lặng thinh không đáp, hắn mới quay sang tìm tôi một lời giải. “Cả cậu nữa, tại sao cậu lại phải chọn Sakura với bọn họ?”
Tôi thở hắt ra và kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
“Hanazuki Shirin là người đứng đằng sau, gần như là chị ruột của tôi. Chị ấy đã đánh Sakura...vì tôi.” Tôi nói nhỏ hết mức có thể để đảm bảo không có ai nghe thấy trừ tôi, cô và hắn.
“Vì cậu?”
“Ừ. Nhưng chuyện đã xảy ra cách đây hơn hai tháng, và Sakura cũng đã “trả thù” bọn họ theo-cách-của-cậu-ấy. Sau đó cậu ấy tha cho chị...” Tôi cố gắng không nhắc lại vụ việc bản thân đã đi ăn cắp đồ của cô. Đó là một sai lầm lớn, rất lớn, và điều này không nhất thiết phải nói ra. Tôi nghĩ là cô cũng muốn như thế. “...đến hôm nay chị lại đến, có lẽ chị ấy vẫn còn cay cú.”
“Thế còn Moda Akemi?” Hắn vểnh tai lên nghe toàn bộ câu chuyện. Không chính xác là “toàn bộ”, nhưng như thế cũng khá chi tiết rồi.
“Moda Akemi là bạn của chị Shirin. Chị ta chắc là rất bất bình với việc Sakura đối xử với người bạn gần-như-thân của mình.” Tôi chỉ nói là gần như thân, bởi lẽ sau vụ việc ở căn-tin hơn tháng trước, tôi không còn nghĩ tình bạn giữa họ sâu đậm gì nữa cả. “Chị ta đã tham gia vào phần lớn những việc mà Shirin hại Sakura.”
“Tuyệt. Nhưng tại sao bọn họ lại đánh Sakura vì cậu chứ?” Hắn nhíu mày nhìn tôi. “Chẳng lẽ là để tranh giành cậu sao? Sakura nhà tôi không bao giờ làm thế?”
“Sakura không nhưng bọn họ lại có.” Cũng không chính xác là “tranh giành”. Tôi hậm hực, nghe từ ‘Sakura nhà tôi’ của hắn, tôi không thể lọt tai một tẹo nào.
“Ahaha, bọn họ rõ thừa hơi.” Hắn phá lên cười, lập tức thu hút ánh nhìn xung quanh. Mà cho dù hắn không cười, chúng tôi cũng đã rất “thu hút”. “Còn bắt cậu chọn nữa chứ: giữa chị với bạn gái, ca này khó thật.”
“Suỵt.” Tôi chẳng buồn đính chính lại mối quan hệ giữa tôi và Sakura. Vì Saito biết tỏng rằng, chúng tôi là “bạn hờ” không hơn không kém từ lâu rồi, chẳng qua là hắn đang cố tình chọc tức tôi. Hiện tại, tôi chỉ lo có ai đó nghe lén đoạn hội thoại của chúng tôi thôi. “Cậu nhỏ tiếng một chút.”
“Mà Sakura này,” Hắn cũng không thèm nghe tôi nữa. “tớ không nghĩ là cậu lại dễ dàng tha cho Shirin Shirin gì gì ấy vào 2 tháng trước như vậy đâu.”
“Là Hanazuki Shirin” Tôi chỉnh lại lời Saito nói. Hắn chỉ hơi cau mày nhìn tôi, chẳng rõ là hắn có thành tâm nghe tôi không nữa.
“Đúng là tôi không muốn tha...” Sakura khẽ đảo mắt đến tôi. Bất chợt, tôi đổ mồ hôi lạnh. Có khi nào cô vẫn chưa hết giận tôi vì vụ việc của tuần trước nữa không nhỉ?
Saito cũng quay sang tôi theo ánh mắt cô. “Lại là vì cậu ta nữa hả?”
“Không hẳn.” Sakura nhún vai. “Họ suy nghĩ không thấu đáo, nên tôi tạm thời tha.”
“Hừ...tớ không tin.” Hắn đứng dậy, nhíu mày không cam lòng. “Sakura chịu tha thứ cho kẻ nào đó ư? Thật phi lý!”
Sakura không nói gì, cô chỉ chăm chú vào cuốn sách trên bàn. Tôi biết rằng, cô không vì cuốn sách kia mà phân tán tư tưởng, mà không nghe những gì hắn nói. Cô có nghe, nhưng làm thinh.
Hắn bặm môi, chỉ tay vào tôi. “Cậu là vì cậu ta nên mới tha thứ cho Shirin Shirin phải không?”
Vì cậu muốn như thế nên tôi sẽ tha thứ cho chị cậu...
Saito khiến tôi một lần nữa nhớ đến lời nói của cô ngày hôm ấy.
“Phải.” Sakura lãnh cảm trả lời.
“Sakura à, tại sao lúc nào và cái gì cũng là vì cậu ta??” Saito đanh mặt lại. Bỗng nhiên, tôi nhận thấy sự khác lạ từ phía hắn, chưa bao giờ hắn lại nghiêm túc đến như vậy. “Chẳng lẽ...cậu thật sự thích Kuro?”
...
“Tuyệt.” Hắn búng tay cái chóc. “Thế cậu chọn cách nào mà hiệu quả nhất ấy.”
“Có một cách tuy không chắc chắn, nhưng đơn giản, chẳng hề mất sức, và nếu thành công thì sẽ thu được kết quả cao.” Vẫn đọc sách. Tôi không thể hiểu được bộ óc của thiên tài hoạt động theo kiểu gì mà Sakura vừa có thể đọc sách, vừa có thể bàn luận về cách trả thù Moda Akemi.
“Nó là gì?”
“Khoan đã.” Tôi giơ tay lên ý kiến, như học sinh tiểu học vẫn thường thực hiện với thầy cô. Cuối cùng, Sakura cũng rời mắt khỏi quyển sách và nhìn tôi. “Tớ có được phép nghe nó không?”
“Tại sao cậu lại không được nghe?” Hắn nhíu mày nghi ngờ.
“Được.” Cùng lúc đó, Sakura cũng trả lời. “Cậu không ảnh hưởng.”
“Ảnh hưởng gì?” Saito chớp mắt hỏi. Có vẻ như nãy giờ hắn vẫn chưa biết tôi là ai. “Cậu ta đang ở phe nào thế?”
“Trung lập.” Sakura lãnh cảm.
“Khi nãy ở ngoài hành lang, tôi đã nói quá rõ rồi còn gì?” Rằng tôi không ủng hộ bên nào trong cuộc chiến lần này cả.
“Thế thì cậu ra chỗ khác.” Hắn ấn tay vào một bên vai tôi, tỏ ý muốn đuổi tôi đi. Tôi đang định lên tiếng đòi lại công bằng, cô lại nhanh hơn tôi. “Kuro sẽ không làm gì có hại cho ta.”
“Sao cậu tin tưởng vào cậu ta nhiều như thế? Cậu ta với chúng ta không cùng một ruột cơ mà?”
“...” Nheo mắt nhìn hắn, Sakura cười nửa miệng. “Cậu không tin vào quyết định của tôi?”
“Không phải...” Hắn cụp mi xuống. “Mà có chuyện gì đã xảy ra khi tớ không ở đây vậy?”
Sakura lặng thinh không đáp, hắn mới quay sang tìm tôi một lời giải. “Cả cậu nữa, tại sao cậu lại phải chọn Sakura với bọn họ?”
Tôi thở hắt ra và kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
“Hanazuki Shirin là người đứng đằng sau, gần như là chị ruột của tôi. Chị ấy đã đánh Sakura...vì tôi.” Tôi nói nhỏ hết mức có thể để đảm bảo không có ai nghe thấy trừ tôi, cô và hắn.
“Vì cậu?”
“Ừ. Nhưng chuyện đã xảy ra cách đây hơn hai tháng, và Sakura cũng đã “trả thù” bọn họ theo-cách-của-cậu-ấy. Sau đó cậu ấy tha cho chị...” Tôi cố gắng không nhắc lại vụ việc bản thân đã đi ăn cắp đồ của cô. Đó là một sai lầm lớn, rất lớn, và điều này không nhất thiết phải nói ra. Tôi nghĩ là cô cũng muốn như thế. “...đến hôm nay chị lại đến, có lẽ chị ấy vẫn còn cay cú.”
“Thế còn Moda Akemi?” Hắn vểnh tai lên nghe toàn bộ câu chuyện. Không chính xác là “toàn bộ”, nhưng như thế cũng khá chi tiết rồi.
“Moda Akemi là bạn của chị Shirin. Chị ta chắc là rất bất bình với việc Sakura đối xử với người bạn gần-như-thân của mình.” Tôi chỉ nói là gần như thân, bởi lẽ sau vụ việc ở căn-tin hơn tháng trước, tôi không còn nghĩ tình bạn giữa họ sâu đậm gì nữa cả. “Chị ta đã tham gia vào phần lớn những việc mà Shirin hại Sakura.”
“Tuyệt. Nhưng tại sao bọn họ lại đánh Sakura vì cậu chứ?” Hắn nhíu mày nhìn tôi. “Chẳng lẽ là để tranh giành cậu sao? Sakura nhà tôi không bao giờ làm thế?”
“Sakura không nhưng bọn họ lại có.” Cũng không chính xác là “tranh giành”. Tôi hậm hực, nghe từ ‘Sakura nhà tôi’ của hắn, tôi không thể lọt tai một tẹo nào.
“Ahaha, bọn họ rõ thừa hơi.” Hắn phá lên cười, lập tức thu hút ánh nhìn xung quanh. Mà cho dù hắn không cười, chúng tôi cũng đã rất “thu hút”. “Còn bắt cậu chọn nữa chứ: giữa chị với bạn gái, ca này khó thật.”
“Suỵt.” Tôi chẳng buồn đính chính lại mối quan hệ giữa tôi và Sakura. Vì Saito biết tỏng rằng, chúng tôi là “bạn hờ” không hơn không kém từ lâu rồi, chẳng qua là hắn đang cố tình chọc tức tôi. Hiện tại, tôi chỉ lo có ai đó nghe lén đoạn hội thoại của chúng tôi thôi. “Cậu nhỏ tiếng một chút.”
“Mà Sakura này,” Hắn cũng không thèm nghe tôi nữa. “tớ không nghĩ là cậu lại dễ dàng tha cho Shirin Shirin gì gì ấy vào 2 tháng trước như vậy đâu.”
“Là Hanazuki Shirin” Tôi chỉnh lại lời Saito nói. Hắn chỉ hơi cau mày nhìn tôi, chẳng rõ là hắn có thành tâm nghe tôi không nữa.
“Đúng là tôi không muốn tha...” Sakura khẽ đảo mắt đến tôi. Bất chợt, tôi đổ mồ hôi lạnh. Có khi nào cô vẫn chưa hết giận tôi vì vụ việc của tuần trước nữa không nhỉ?
Saito cũng quay sang tôi theo ánh mắt cô. “Lại là vì cậu ta nữa hả?”
“Không hẳn.” Sakura nhún vai. “Họ suy nghĩ không thấu đáo, nên tôi tạm thời tha.”
“Hừ...tớ không tin.” Hắn đứng dậy, nhíu mày không cam lòng. “Sakura chịu tha thứ cho kẻ nào đó ư? Thật phi lý!”
Sakura không nói gì, cô chỉ chăm chú vào cuốn sách trên bàn. Tôi biết rằng, cô không vì cuốn sách kia mà phân tán tư tưởng, mà không nghe những gì hắn nói. Cô có nghe, nhưng làm thinh.
Hắn bặm môi, chỉ tay vào tôi. “Cậu là vì cậu ta nên mới tha thứ cho Shirin Shirin phải không?”
Vì cậu muốn như thế nên tôi sẽ tha thứ cho chị cậu...
Saito khiến tôi một lần nữa nhớ đến lời nói của cô ngày hôm ấy.
“Phải.” Sakura lãnh cảm trả lời.
“Sakura à, tại sao lúc nào và cái gì cũng là vì cậu ta??” Saito đanh mặt lại. Bỗng nhiên, tôi nhận thấy sự khác lạ từ phía hắn, chưa bao giờ hắn lại nghiêm túc đến như vậy. “Chẳng lẽ...cậu thật sự thích Kuro?”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.