Chương 97: Chương 29. Part 1.2
Rùa JH
24/02/2016
...
“Aiz…” Bà thở dài, nhưng kèm theo vẫn là một nụ cười đôn hậu. “Có lẽ mẹ phải tặng con bé ấy một khoá luyện tập nấu nướng.”
“Cô ấy không cần đâu…” Vui không được bao lâu, nỗi buồn trong lòng tôi lại một lần nữa hiện diện.
“Sao lại không cần, làm dâu nhà ta chí ít cũng phải biết nấu nướng để cho con ăn nữa chứ!” Bà cất giọng châm chọc, dường như không thấy được nỗi buồn ẩn chứa qua lời nói của tôi.
“Hớ…” Tôi vội vàng xua tay, mặt ửng đỏ như trái cà chua chín. “Mẹ hiểu lầm rồi, chúng con thật ra …chỉ là bạn bình thường thôi.” Thậm chí đã còn không phải là bạn. Và bây giờ thì… chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào nữa cả, tưởng như người dưng từ hai miền đất cách xa nhau.
“Bạn bình thường? Cũng có thể cho con nếm thử món ăn đầu tiên mà con bé làm sao?”
Thật ra, cô ấy chỉ muốn tôi trở thành chuột bạch.
“Con xin lỗi.” Tôi trầm giọng, khuôn mặt đanh đi vài phần. “Bọn con đã chấm dứt rồi, chẳng còn một mối quan hệ nào nữa cả…”
Nét mặt của mẹ Yosuke có đôi chút co lại vì ngạc nhiên, nhưng từ từ cũng giãn ra, bà ân cần hỏi. “Mẹ xin lỗi vì thời gian qua đã bận quá, không quan tâm nhiều đến con.” Bà đặt bàn tay thon dài của mình lên tay tôi. “Ngay cả con biết yêu từ khi nào mà mẹ cũng không hề hay biết.” Ngừng một lát, bà tiếp tục nói. “Con vẫn còn yêu con bé đó chứ?”
Yêu???
“Mẹ hình như đã hiểu lầm ý con.” Tôi vội thanh minh. Yêu gì cơ chứ? Tôi đối với cô chỉ là bạn bè… “Cô ấy là bạn của con, không có quan hệ yêu đương gì cả.”
Có lẽ như câu nói ‘bọn con đã chấm dứt rồi…’ của tôi đã khiến bà hiểu sai ý. Bà khẽ chau mày, nhìn chằm chằm vào tôi, phân tích thái độ trên gương mặt.
Mẹ Yosuke đã từng nói rằng, tôi có một đôi mắt biết nói, bất luận là suy nghĩ, tâm tư gì của tôi, đều được thể hiện qua đôi mắt, chẳng dễ gì có thể giấu đi được. Nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy, ngoại trừ những người thân thiết với tôi ở một mức độ nào đó.
Tôi cùng cô cũng đã từng có một khoảng thời gian được xem như là thân thiết.
“Con cũng không rõ rằng bản thân đang muốn cái gì nữa, con cảm thấy suy sụp lắm.” Tôi cúi gằm đầu xuống, gần như khóc, nhưng nước mắt vẫn chưa thể chảy ra. “Con không có tình cảm gì với cô ấy đâu, nhưng con rất sợ cái khoảnh khắc mà bản thân nhận ra rằng, mình phải tránh xa cô ấy. Trong suốt phần lớn năm học này, người con nghĩ đến nhiều nhất là cô ấy. Đặc biệt là nửa tháng trở lại đây, không lúc nào là con có thể xoá được hình bóng của cô ấy trong tâm trí.”
“…”
“Phải làm sao đây hả mẹ??” Xem như tôi đang khẩn khoản cầu xin một sự trợ giúp, hay một lời tư vấn từ phía mẹ của mình.
“Lý do hai đứa ‘chấm dứt’ là gì?” Bà nhẹ nhàng hỏi.
“Cô ấy...” Tôi ấp úng. “…có một vài chuyện đã xảy ra.”
“Lúc ấy, con cảm thấy đau chứ?”
“Quá đau đớn.” Tôi chẳng hề do dự, liền trả lời ngay lập tức. “Cảm giác như một mũi dao găm bất thình lình đâm thẳng vào trái tim vậy.”
“Con yêu con bé đó mất rồi…” Không tiêu tốn nhiều thời gian, bà kết luận. Tôi tròn mắt, không thể tin vào tai mình. Yêu ư? Như thế nào là yêu?
“Không đúng.” Tôi lắc đầu phủ nhận.
“Cảm giác như thế nào khi con ở cạnh con bé?”
“…vui vẻ, ấm áp. Nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, con như sướng rơn vì hạnh phúc.” Điều này, tôi không thể không khẳng định.
“Đó chính là yêu…” Bà một lần nữa lặp lại.
“Con…” Tôi chẳng biết nên nói gì tiếp theo, vì đã hoàn toàn đuối lý. Đầu óc tôi trở nên ong ong dần. Điều này thật khó chấp nhận, nó hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Mẹ hy vọng con trai mẹ mau mau trưởng thành.” Bà vỗ vai tôi, cười nhẹ. Sau đó là đứng dậy, như lúc đi ra, bà cầm theo khay bánh kếp cùng cốc sữa, nhưng lúc này cốc sữa đã hoàn toàn bóng nhẵn.
Cánh cửa phòng khép lại, tôi tiếp tục rơi vào trạng thái thơ thẩn trong căn phòng rộng lớn. Yêu? Có phải trong tiếng Anh là “Love”? Trong tiếng Hàn là “saranghae”? Từ yêu mà mẹ nói có phải mang nghĩa ấy không? Tôi yêu cô…tôi yêu Sakura…?
Tuyết vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Đứng từ góc độ ngoài trời, mọi thứ càng trở nên buốt giá. Có một vài người bất đắc dĩ vẫn đang đi trên đường, nhưng số lượng không đáng kể. Và dường như, chỉ có duy nhất tôi là ra đường vào giờ này với mục đích đi dạo.
Tôi khoác hai ba lớp áo dày cộm, đeo găng tay, khăn quàng cổ, nón len, chiếc ô cùng tất thảy mọi thứ đều màu vàng. Tựa như một mặt trời nhỏ xuất hiện ở giữa khung cảnh mùa đông vậy, dù không tạo ra tinh quang, nhưng cũng đủ làm ấm lòng người. Chiếc mũi tôi ngày một đỏ dần lên vì lạnh, hơi thở gặp không khí ngay lập tức tạo thành một làn khói nhỏ. Trời lạnh thật đấy! Như thấu da thấu thịt. Thế nhưng không hiểu sao tôi lại thật muốn đi đây đi đó dưới cơn mưa tuyết này…để tận hưởng không khí mùa đông chăng?
Bắt gặp nhân ảnh quen thuộc phía bên kia đường, tôi cứng đờ người, giống như tuyết đã đóng băng cả thân thể tôi. Đó là một con người chỉ mặc chiếc áo khoác trắng dài đến tận đầu gối, lớp đồ bên trong dường như không đủ dày để có thể giữ ấm cho cơ thể đơn độc mà nhỏ bé ấy. Mũ len không đội, ô cũng không có. Từng bông tuyết nhỏ xíu bám trên đầu cô ngày một nhiều.
Gương mặt trắng hơn tuyết kia nhìn về phía tôi, nhưng đã không có một cảm xúc nào được bộc lộ, như thể cái mà tôi thấy được chỉ là một tảng băng bên vệ đường.
Nhìn nhau một lúc, Sakura cũng ngoảnh mặt bước tiếp trên con đường bằng phẳng của mình, và hoàn toàn lơ đi sự có mặt của tôi.
“Chờ đã Sakura~” Đôi chân cùng miệng tôi như có ý thức. Sau khi thốt lên lời nói, tôi chạy đến, và nghiểm nhiên đứng trước mặt cô.
...
“Aiz…” Bà thở dài, nhưng kèm theo vẫn là một nụ cười đôn hậu. “Có lẽ mẹ phải tặng con bé ấy một khoá luyện tập nấu nướng.”
“Cô ấy không cần đâu…” Vui không được bao lâu, nỗi buồn trong lòng tôi lại một lần nữa hiện diện.
“Sao lại không cần, làm dâu nhà ta chí ít cũng phải biết nấu nướng để cho con ăn nữa chứ!” Bà cất giọng châm chọc, dường như không thấy được nỗi buồn ẩn chứa qua lời nói của tôi.
“Hớ…” Tôi vội vàng xua tay, mặt ửng đỏ như trái cà chua chín. “Mẹ hiểu lầm rồi, chúng con thật ra …chỉ là bạn bình thường thôi.” Thậm chí đã còn không phải là bạn. Và bây giờ thì… chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào nữa cả, tưởng như người dưng từ hai miền đất cách xa nhau.
“Bạn bình thường? Cũng có thể cho con nếm thử món ăn đầu tiên mà con bé làm sao?”
Thật ra, cô ấy chỉ muốn tôi trở thành chuột bạch.
“Con xin lỗi.” Tôi trầm giọng, khuôn mặt đanh đi vài phần. “Bọn con đã chấm dứt rồi, chẳng còn một mối quan hệ nào nữa cả…”
Nét mặt của mẹ Yosuke có đôi chút co lại vì ngạc nhiên, nhưng từ từ cũng giãn ra, bà ân cần hỏi. “Mẹ xin lỗi vì thời gian qua đã bận quá, không quan tâm nhiều đến con.” Bà đặt bàn tay thon dài của mình lên tay tôi. “Ngay cả con biết yêu từ khi nào mà mẹ cũng không hề hay biết.” Ngừng một lát, bà tiếp tục nói. “Con vẫn còn yêu con bé đó chứ?”
Yêu???
“Mẹ hình như đã hiểu lầm ý con.” Tôi vội thanh minh. Yêu gì cơ chứ? Tôi đối với cô chỉ là bạn bè… “Cô ấy là bạn của con, không có quan hệ yêu đương gì cả.”
Có lẽ như câu nói ‘bọn con đã chấm dứt rồi…’ của tôi đã khiến bà hiểu sai ý. Bà khẽ chau mày, nhìn chằm chằm vào tôi, phân tích thái độ trên gương mặt.
Mẹ Yosuke đã từng nói rằng, tôi có một đôi mắt biết nói, bất luận là suy nghĩ, tâm tư gì của tôi, đều được thể hiện qua đôi mắt, chẳng dễ gì có thể giấu đi được. Nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy, ngoại trừ những người thân thiết với tôi ở một mức độ nào đó.
Tôi cùng cô cũng đã từng có một khoảng thời gian được xem như là thân thiết.
“Con cũng không rõ rằng bản thân đang muốn cái gì nữa, con cảm thấy suy sụp lắm.” Tôi cúi gằm đầu xuống, gần như khóc, nhưng nước mắt vẫn chưa thể chảy ra. “Con không có tình cảm gì với cô ấy đâu, nhưng con rất sợ cái khoảnh khắc mà bản thân nhận ra rằng, mình phải tránh xa cô ấy. Trong suốt phần lớn năm học này, người con nghĩ đến nhiều nhất là cô ấy. Đặc biệt là nửa tháng trở lại đây, không lúc nào là con có thể xoá được hình bóng của cô ấy trong tâm trí.”
“…”
“Phải làm sao đây hả mẹ??” Xem như tôi đang khẩn khoản cầu xin một sự trợ giúp, hay một lời tư vấn từ phía mẹ của mình.
“Lý do hai đứa ‘chấm dứt’ là gì?” Bà nhẹ nhàng hỏi.
“Cô ấy...” Tôi ấp úng. “…có một vài chuyện đã xảy ra.”
“Lúc ấy, con cảm thấy đau chứ?”
“Quá đau đớn.” Tôi chẳng hề do dự, liền trả lời ngay lập tức. “Cảm giác như một mũi dao găm bất thình lình đâm thẳng vào trái tim vậy.”
“Con yêu con bé đó mất rồi…” Không tiêu tốn nhiều thời gian, bà kết luận. Tôi tròn mắt, không thể tin vào tai mình. Yêu ư? Như thế nào là yêu?
“Không đúng.” Tôi lắc đầu phủ nhận.
“Cảm giác như thế nào khi con ở cạnh con bé?”
“…vui vẻ, ấm áp. Nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, con như sướng rơn vì hạnh phúc.” Điều này, tôi không thể không khẳng định.
“Đó chính là yêu…” Bà một lần nữa lặp lại.
“Con…” Tôi chẳng biết nên nói gì tiếp theo, vì đã hoàn toàn đuối lý. Đầu óc tôi trở nên ong ong dần. Điều này thật khó chấp nhận, nó hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Mẹ hy vọng con trai mẹ mau mau trưởng thành.” Bà vỗ vai tôi, cười nhẹ. Sau đó là đứng dậy, như lúc đi ra, bà cầm theo khay bánh kếp cùng cốc sữa, nhưng lúc này cốc sữa đã hoàn toàn bóng nhẵn.
Cánh cửa phòng khép lại, tôi tiếp tục rơi vào trạng thái thơ thẩn trong căn phòng rộng lớn. Yêu? Có phải trong tiếng Anh là “Love”? Trong tiếng Hàn là “saranghae”? Từ yêu mà mẹ nói có phải mang nghĩa ấy không? Tôi yêu cô…tôi yêu Sakura…?
Tuyết vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Đứng từ góc độ ngoài trời, mọi thứ càng trở nên buốt giá. Có một vài người bất đắc dĩ vẫn đang đi trên đường, nhưng số lượng không đáng kể. Và dường như, chỉ có duy nhất tôi là ra đường vào giờ này với mục đích đi dạo.
Tôi khoác hai ba lớp áo dày cộm, đeo găng tay, khăn quàng cổ, nón len, chiếc ô cùng tất thảy mọi thứ đều màu vàng. Tựa như một mặt trời nhỏ xuất hiện ở giữa khung cảnh mùa đông vậy, dù không tạo ra tinh quang, nhưng cũng đủ làm ấm lòng người. Chiếc mũi tôi ngày một đỏ dần lên vì lạnh, hơi thở gặp không khí ngay lập tức tạo thành một làn khói nhỏ. Trời lạnh thật đấy! Như thấu da thấu thịt. Thế nhưng không hiểu sao tôi lại thật muốn đi đây đi đó dưới cơn mưa tuyết này…để tận hưởng không khí mùa đông chăng?
Bắt gặp nhân ảnh quen thuộc phía bên kia đường, tôi cứng đờ người, giống như tuyết đã đóng băng cả thân thể tôi. Đó là một con người chỉ mặc chiếc áo khoác trắng dài đến tận đầu gối, lớp đồ bên trong dường như không đủ dày để có thể giữ ấm cho cơ thể đơn độc mà nhỏ bé ấy. Mũ len không đội, ô cũng không có. Từng bông tuyết nhỏ xíu bám trên đầu cô ngày một nhiều.
Gương mặt trắng hơn tuyết kia nhìn về phía tôi, nhưng đã không có một cảm xúc nào được bộc lộ, như thể cái mà tôi thấy được chỉ là một tảng băng bên vệ đường.
Nhìn nhau một lúc, Sakura cũng ngoảnh mặt bước tiếp trên con đường bằng phẳng của mình, và hoàn toàn lơ đi sự có mặt của tôi.
“Chờ đã Sakura~” Đôi chân cùng miệng tôi như có ý thức. Sau khi thốt lên lời nói, tôi chạy đến, và nghiểm nhiên đứng trước mặt cô.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.