Chương 124: Chương 33.2
Rùa JH
25/03/2016
11h50am.
Gió đông mang hương vị lạnh lẽo phủ kín vườn hoa anh đào mini nơi góc khuôn viên sau. Tuy vậy, vẫn có một số cây mạnh mẽ chống chọi cái giá rét, để nhú lên những mầm hoa hồng hồng nhỏ xíu lấp ló xen lẫn giữa đốm tuyết trắng ngần.
Tôi ung dung bưng khay thức ăn của mình tiến về lãnh địa. Đến khi thấy được cái dáng dấp nhỏ nhắn của Sakura từ phía xa, tôi mừng thầm trong lòng, đi đến bên cạnh cô mà quên hẳn đi lời tự hứa phải giữ khoảng cách với người con gái này.
Cách Sakura khoảng chục bước chân, tôi lập tức khựng lại như con rối chưa được lên cót, trời tròng nhìn con người trước mặt, khuôn miệng như xảy ra phản ứng mà tự động há to. Khay thức ăn trên tay tôi thiếu điều nữa sẽ rơi xuống đất.
Sakura cô đang ngồi quỳ trên một tấm nệm nhỏ, tay chậm rãi đưa cơm vào miệng, nhai một cách khổ sở. Từng giọt nước long lanh trên mi mắt đỏ au lăn trên gò má, rơi rớt xuống cả khay thức ăn bên dưới. Sakura khóc?? Là cô đang khóc?? Nếu như cô không ngước lên nhìn tôi, tôi còn tưởng là thị lực của mình có vấn đề.
Sakura nhìn tôi chưa đầy hai giây liền cúi gằm đầu xuống.
“Sakura~” Tôi nhanh chóng chạy đến, quỳ bệt xuống bên cạnh. Vòng tay qua sau gáy như muốn ôm lấy chiếc cổ của Sakura, tôi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên bằng cả hai tay từ hai phía. Cô không phản ứng, chỉ là không khóc nữa. Nhưng những giọt nước mắt chưa kịp hong khô kia chính là bằng chứng thuyết phục nhất chứng minh cô đã khóc.
Phải, Sakura đã khóc… Và đây là lần đầu tiên tôi thấy cô khóc.
“Đã có chuyện gì sao??” Vì chưa bao giờ bắt gặp, nên lần này tôi tỏ ra khá bối rối, xót xa. Sakura khóc, trong khi bản thân là một người vô cùng băng lãnh. Những tưởng nước mắt của cô đã bị đóng băng từ lâu, không có cách nào hoá lỏng để chảy ra ngoài được. Nhưng tôi đã lầm, cô đang khóc, chứng tỏ điều mà cô đã trải qua phải vô cùng lớn lao, đến tảng băng cô cũng không thể cầm được nước mắt…
Đôi khi, người ta khóc không phải vì yếu đuối, mà vì người ta đã phải mạnh mẽ trong một thời gian quá dài…
Sakura không trả lời, chỉ chậm rãi đặt khay thức ăn xuống. Sau dựa hẳn vào lòng tôi, nấc lên khe khẽ. Tôi ngồi im, làm một cái cột vững chắc cho cô tựa vào.
“Tim cậu đập nhanh thật đấy...” Pha lẫn trong giọng nói của cô là những tiếng nấc nghẹn ngào, khiến cho câu văn trở nên đứt quãng. “Đừng lo…tôi chẳng sao cả. Tôi cũng là con người…”
Sakura cũng là con người, nên cô vẫn có thể khóc? Đúng vậy, nhưng chuyện cô-có-thể-khóc và chuyện cô-khóc hoàn toàn khác nhau. Có lẽ đây là bộ mặt mềm yếu, cũng như bản chất thật trong tâm hồn của cô. Nhưng vì sao đến ngày hôm nay, nó lại được bộc lộ? Hay…lý do chính là nằm ở con người mang tên Henry đó?
Ừ, anh ta về nước, cả hai xảy ra chuyện, và cô khóc. Nước mắt của cô, suy cho cùng cũng chỉ là dành cho người con trai đó mà thôi…
Dù không thiết tha gì với việc trông thấy bộ dạng đáng thương này của Sakura, nhưng tôi vẫn ước rằng…giá như cô có thể rơi lệ vì tôi, dù chỉ một lần…Nếu như ngày kia tôi chết, liệu rằng cô sẽ khóc cho tôi không? Hay là chỉ dửng dưng và để lại một nụ cười lạnh lùng như đối với Moda Akemi dạo trước…?
“Tôi muốn hỏi cậu một chuyện…”
“…Được.”
“Nếu…thích một người con trai, nhưng không có cách nào để yêu và đến bên người đó…cậu nói xem, phải làm thế nào cho thoã?”
Có lẽ là cô đang muốn nói đến người đó…
Tại sao cô lại không đề cập đến người yêu của mình? Nếu trước đây là không tiện, hay không có dịp để nói, vậy thì bây giờ là vì lý do gì? Người cũng đã qua đây rồi, cô định im lặng với tôi đến bao giờ? Chẳng lẽ cô có ý định mãi mãi dấu tôi sao? Và…dấu tôi nhằm mục đích gì mới được chứ?!
Trong đầu tôi là một dấu chấm hỏi cực kì lớn với vô vàn câu hỏi nhỏ bao quanh. Nếu như không cố nín nhịn được, tôi sẽ tuôn ra một tràng, yêu cầu Sakura phải giải đáp mất.
“Không có cách để yêu?” Dư vị đăng đắng nơi vòm họng khiến tôi khó khăn lắm mới có thể cất nên lời đáp trả.
Sakura ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt xanh trong suốt và sáng như pha lê. “Bởi vì…” Cô chép miệng nói nhỏ. “…mạng sống của cô ta luôn trong trạng thái lơ lửng trôi về phương trời bất định, cậu ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm khi ở bên cô ta… cũng như cả hai kẻ đó sẽ chẳng thể nào hạnh phúc…”
Tôi nhướn đôi mày khó hiểu nhìn cô. Như thế nghĩa là gì nhỉ? Như đọc được suy nghĩ của tôi, cô liền cất tiếng. “Cậu không cần phải hiểu.” Nói rồi cô rúc sâu vào ngực tôi, dụi dụi như chú mèo con đang làm nũng. Hành động và ngữ khí lạnh lùng của cô dường như hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi có hơi sững người trước hành động vốn dĩ chẳng phải là của cô này. “Tôi mượn cơ thể cậu một lát…”
Mượn ư? Ờ… tôi sẽ cho cô “mượn tạm” khi không có kẻ đó bên cạnh cô vậy… Tôi không nói không rằng, vòng tay ôm lấy đầu cô xem như lời đồng ý.
“Tớ…” Đây là cơ hội tốt nhất để tôi thổ lộ tình cảm đến cô. Nhưng chữ nghĩa dường như chưa kịp xuất đã bị tôi nuốt gọn vào trong bụng, chẳng thể nói ra. “…ưm, không có gì.”
Tim tôi đập nhanh như thế, có lẽ Sakura cũng đã nghe được. Cộng thêm lời nói ấp úng của tôi nữa, nhất định cô sẽ nghi ngờ. Nhưng cô không nói gì, không ngước đầu lên thắc mắc nhìn tôi. Nghe tiếng cô thở đều đều trong lòng mình, tôi chớp mắt ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lại khẽ cười thầm. Bữa trưa vẫn còn dang dở, nhưng cô ngủ rồi, lại còn ngủ trong lòng tôi nữa kia. Có lẽ cô bận suy nghĩ đến nhiều thứ nên mới trở nên mệt mỏi như vậy…
“Sakura, tớ…rất thích cậu…” Tôi ghé sát vào tai Sakura, khẽ thì thầm nên nỗi lòng chất chứa bấy lâu nay. Đáp lại tôi đương nhiên vẫn là tiếng thở đều của cô. Tôi chỉnh tư thế cho cô cảm thấy thoải mái hơn khi ngủ. Thậm chí còn không dám đụng đến thức ăn của mình, vì sợ cô sẽ thức giấc.
…
Gió đông mang hương vị lạnh lẽo phủ kín vườn hoa anh đào mini nơi góc khuôn viên sau. Tuy vậy, vẫn có một số cây mạnh mẽ chống chọi cái giá rét, để nhú lên những mầm hoa hồng hồng nhỏ xíu lấp ló xen lẫn giữa đốm tuyết trắng ngần.
Tôi ung dung bưng khay thức ăn của mình tiến về lãnh địa. Đến khi thấy được cái dáng dấp nhỏ nhắn của Sakura từ phía xa, tôi mừng thầm trong lòng, đi đến bên cạnh cô mà quên hẳn đi lời tự hứa phải giữ khoảng cách với người con gái này.
Cách Sakura khoảng chục bước chân, tôi lập tức khựng lại như con rối chưa được lên cót, trời tròng nhìn con người trước mặt, khuôn miệng như xảy ra phản ứng mà tự động há to. Khay thức ăn trên tay tôi thiếu điều nữa sẽ rơi xuống đất.
Sakura cô đang ngồi quỳ trên một tấm nệm nhỏ, tay chậm rãi đưa cơm vào miệng, nhai một cách khổ sở. Từng giọt nước long lanh trên mi mắt đỏ au lăn trên gò má, rơi rớt xuống cả khay thức ăn bên dưới. Sakura khóc?? Là cô đang khóc?? Nếu như cô không ngước lên nhìn tôi, tôi còn tưởng là thị lực của mình có vấn đề.
Sakura nhìn tôi chưa đầy hai giây liền cúi gằm đầu xuống.
“Sakura~” Tôi nhanh chóng chạy đến, quỳ bệt xuống bên cạnh. Vòng tay qua sau gáy như muốn ôm lấy chiếc cổ của Sakura, tôi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên bằng cả hai tay từ hai phía. Cô không phản ứng, chỉ là không khóc nữa. Nhưng những giọt nước mắt chưa kịp hong khô kia chính là bằng chứng thuyết phục nhất chứng minh cô đã khóc.
Phải, Sakura đã khóc… Và đây là lần đầu tiên tôi thấy cô khóc.
“Đã có chuyện gì sao??” Vì chưa bao giờ bắt gặp, nên lần này tôi tỏ ra khá bối rối, xót xa. Sakura khóc, trong khi bản thân là một người vô cùng băng lãnh. Những tưởng nước mắt của cô đã bị đóng băng từ lâu, không có cách nào hoá lỏng để chảy ra ngoài được. Nhưng tôi đã lầm, cô đang khóc, chứng tỏ điều mà cô đã trải qua phải vô cùng lớn lao, đến tảng băng cô cũng không thể cầm được nước mắt…
Đôi khi, người ta khóc không phải vì yếu đuối, mà vì người ta đã phải mạnh mẽ trong một thời gian quá dài…
Sakura không trả lời, chỉ chậm rãi đặt khay thức ăn xuống. Sau dựa hẳn vào lòng tôi, nấc lên khe khẽ. Tôi ngồi im, làm một cái cột vững chắc cho cô tựa vào.
“Tim cậu đập nhanh thật đấy...” Pha lẫn trong giọng nói của cô là những tiếng nấc nghẹn ngào, khiến cho câu văn trở nên đứt quãng. “Đừng lo…tôi chẳng sao cả. Tôi cũng là con người…”
Sakura cũng là con người, nên cô vẫn có thể khóc? Đúng vậy, nhưng chuyện cô-có-thể-khóc và chuyện cô-khóc hoàn toàn khác nhau. Có lẽ đây là bộ mặt mềm yếu, cũng như bản chất thật trong tâm hồn của cô. Nhưng vì sao đến ngày hôm nay, nó lại được bộc lộ? Hay…lý do chính là nằm ở con người mang tên Henry đó?
Ừ, anh ta về nước, cả hai xảy ra chuyện, và cô khóc. Nước mắt của cô, suy cho cùng cũng chỉ là dành cho người con trai đó mà thôi…
Dù không thiết tha gì với việc trông thấy bộ dạng đáng thương này của Sakura, nhưng tôi vẫn ước rằng…giá như cô có thể rơi lệ vì tôi, dù chỉ một lần…Nếu như ngày kia tôi chết, liệu rằng cô sẽ khóc cho tôi không? Hay là chỉ dửng dưng và để lại một nụ cười lạnh lùng như đối với Moda Akemi dạo trước…?
“Tôi muốn hỏi cậu một chuyện…”
“…Được.”
“Nếu…thích một người con trai, nhưng không có cách nào để yêu và đến bên người đó…cậu nói xem, phải làm thế nào cho thoã?”
Có lẽ là cô đang muốn nói đến người đó…
Tại sao cô lại không đề cập đến người yêu của mình? Nếu trước đây là không tiện, hay không có dịp để nói, vậy thì bây giờ là vì lý do gì? Người cũng đã qua đây rồi, cô định im lặng với tôi đến bao giờ? Chẳng lẽ cô có ý định mãi mãi dấu tôi sao? Và…dấu tôi nhằm mục đích gì mới được chứ?!
Trong đầu tôi là một dấu chấm hỏi cực kì lớn với vô vàn câu hỏi nhỏ bao quanh. Nếu như không cố nín nhịn được, tôi sẽ tuôn ra một tràng, yêu cầu Sakura phải giải đáp mất.
“Không có cách để yêu?” Dư vị đăng đắng nơi vòm họng khiến tôi khó khăn lắm mới có thể cất nên lời đáp trả.
Sakura ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt xanh trong suốt và sáng như pha lê. “Bởi vì…” Cô chép miệng nói nhỏ. “…mạng sống của cô ta luôn trong trạng thái lơ lửng trôi về phương trời bất định, cậu ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm khi ở bên cô ta… cũng như cả hai kẻ đó sẽ chẳng thể nào hạnh phúc…”
Tôi nhướn đôi mày khó hiểu nhìn cô. Như thế nghĩa là gì nhỉ? Như đọc được suy nghĩ của tôi, cô liền cất tiếng. “Cậu không cần phải hiểu.” Nói rồi cô rúc sâu vào ngực tôi, dụi dụi như chú mèo con đang làm nũng. Hành động và ngữ khí lạnh lùng của cô dường như hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi có hơi sững người trước hành động vốn dĩ chẳng phải là của cô này. “Tôi mượn cơ thể cậu một lát…”
Mượn ư? Ờ… tôi sẽ cho cô “mượn tạm” khi không có kẻ đó bên cạnh cô vậy… Tôi không nói không rằng, vòng tay ôm lấy đầu cô xem như lời đồng ý.
“Tớ…” Đây là cơ hội tốt nhất để tôi thổ lộ tình cảm đến cô. Nhưng chữ nghĩa dường như chưa kịp xuất đã bị tôi nuốt gọn vào trong bụng, chẳng thể nói ra. “…ưm, không có gì.”
Tim tôi đập nhanh như thế, có lẽ Sakura cũng đã nghe được. Cộng thêm lời nói ấp úng của tôi nữa, nhất định cô sẽ nghi ngờ. Nhưng cô không nói gì, không ngước đầu lên thắc mắc nhìn tôi. Nghe tiếng cô thở đều đều trong lòng mình, tôi chớp mắt ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lại khẽ cười thầm. Bữa trưa vẫn còn dang dở, nhưng cô ngủ rồi, lại còn ngủ trong lòng tôi nữa kia. Có lẽ cô bận suy nghĩ đến nhiều thứ nên mới trở nên mệt mỏi như vậy…
“Sakura, tớ…rất thích cậu…” Tôi ghé sát vào tai Sakura, khẽ thì thầm nên nỗi lòng chất chứa bấy lâu nay. Đáp lại tôi đương nhiên vẫn là tiếng thở đều của cô. Tôi chỉnh tư thế cho cô cảm thấy thoải mái hơn khi ngủ. Thậm chí còn không dám đụng đến thức ăn của mình, vì sợ cô sẽ thức giấc.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.