Chương 6: Chương 4. Part 1: Anh đào vĩnh cửu
Rùa JH
25/01/2016
PART
1: ANH ĐÀO VĨNH CỬU.
Sau hơn một tuần kiên trì, cuối cùng Sakura cũng đã chấp nhận ăn trưa cùng tôi. Để có được cái gật đầu từ cô, tôi đã phải rất khổ sở, ấy là vứt bỏ cái hình tượng Hoàng tử mặt trời uy quyền để đi nài nỉ cô đấy. Thật là ê chề biết bao nhiêu!
Căn-tin trường thật rộng lớn, nó thậm chí còn hơn cả một nhà hàng năm sao. Nhưng khác ở chỗ, nhà hàng không “ô nhiễm tiếng ồn” như ở đây. Vì là giờ ăn trưa nên học sinh kéo đến đông hơn cả. Những con người đang xếp hàng dài dài chờ thức ăn, những tiếng ồn ào như chợ búa và không khí ngột ngạt, tất cả khiến gương mặt Sakura xuất hiện vài nét khó chịu. Như hiểu cô, tôi yêu cầu. “Cậu cứ đợi ngoài này, tớ sẽ đi lấy thức ăn, không lâu đâu.”
Nhận được cái gật đầu, tôi lao thẳng vào trong. Tôi đi đến đâu, mọi người nép qua một bên đến đó tạo thành một đường thẳng mở lối cho tôi vào. Tôi có ngoái lại nhìn cô bạn của mình, để xem cô có đang trông thấy sức mạnh của Hoàng tử mặt trời này không, nhưng cô bạn ấy chỉ nhún vai, tỏ vẻ hững hờ. Rõ thật là...!
Sau khi lấy xong phần thức ăn, tôi cười vui vẻ tiến về phía Sakura. Cô ấy vẫn trạng thái ban nãy - tay khoanh trước ngực, người không hề dịch chuyển mà cũng không hề nhúc nhích. Chỉ có con mắt là đang liếc nhìn tôi. Tôi không biết Sakura đang nghĩ gì, nhưng không nói, tức chắc chắn đã đồng ý ăn trưa cùng tôi. Tôi búng tay cái chóc rồi nửa như ra lệnh cho cô ấy.“Đi theo tớ.”
Tôi tí tởn bước đi trước, Sakura lẳng lặng theo sau. Không khí cứ im như vậy cho đến khi cả hai dừng trước một rừng hoa anh đào...trơ trụi... (không trơ trụi đến nỗi nào, chẳng qua là ít hoa thôi ==’).
“Ở đây sao?”
“Ừ, tớ nghĩ nơi này thích hợp hơn với cậu.” Tôi khẽ mỉm cười, vươn tay với đại lấy một cánh hoa anh đào đang bay trong gió. Rồi tôi hướng cánh tay chỉ đến cây gần nhất. “Đây là ‘Anh đào vĩnh cửu’.”
Thấy Sakura hơi nghiêng đầu khó hiểu, tôi bật cười giải thích. “Anh đào vĩnh cửu là tên tớ đặt, vì tớ thấy nó nở quanh năm suốt tháng chứ không chỉ vào mùa xuân. Như cậu cũng đã thấy.”
(Rùa: giờ thì các bạn cũng đã hiểu vì sao vườn anh đào ‘trơ trụi’ lại có cánh hoa rơi rồi chứ? :D)
Sakura im lặng, trầm ngâm nhìn cây Anh đào vĩnh cửu to lớn vừa hai người ôm.
“Tớ cũng khá bất ngờ khi biết điều này, công nghệ đột biến gen chăng?” Nói rồi tôi cười ha hả. Nhưng cô bạn đứng cạnh tôi cứ im re như khúc gỗ, khiến tôi ngượng vô cùng.
Cách đơn giản để chữa ngượng là chuyển qua một đề tài khác. Tôi nhanh tay lôi ra từ trong túi hai suất thức ăn, rồi đưa cho Sakura một suất. “Của cậu.”
Tôi chăm chú nhìn cách Sakura gắp thức ăn, nhẹ nhàng mà uyển chuyển, chẳng khác gì con nhà danh gia vọng tộc. Như chợt nhận ra có ánh mắt đang hướng thẳng về mình, cô dừng ngay cử chỉ. “Cậu không ăn sao?”
“Ơ, tớ ăn ngay đây.” Tôi cúi xuống và đưa đồ ăn lên miệng.
Một cách khó nhọc nhất, tôi nhai từng thớ cơm mà tôi cho là khô khốc. Để Sakura không thể nhìn thấy gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt này, tôi cúi xuống thấp hơn một chút.
“Thức ăn căn tin thật khó nuốt nhỉ?”
“Gì?” Tôi ngước mặt lên nhìn trong khi miệng vẫn còn ngậm đầy thức ăn. “Không đâu, ngon lắm mà...”
“Cậu không ăn được đồ lạ…Đừng tưởng có thể qua mặt được tôi.” Sakura cau mày, giật lấy chiếc thìa từ tay tôi.
Tôi làm mặt nghệch ra, trân trân nhìn vào cô ấy. Thật sự thì từ lúc quen biết Sakura tới giờ, tôi chưa bao giờ nói ra chuyện, rằng tôi không thể ăn thức ăn của ai ngoại trừ Tanaka đầu bếp nhà tôi. Đó là một chứng “biếng ăn tâm thần” lạ nhất mà tôi từng gặp. Cũng vì thế mà tôi không bao giờ đến căn-tin ở trường vào giờ ăn trưa cả. Có lẽ hôm nay là lần đầu tiên.
Sakura khẽ liếc mắt hướng vào nơi gốc cây cổ thụ phía xa. Tuy vậy, miệng cô vẫn đều đều. “Ngốc.”
“Hừ…” Tôi hắng nhẹ, trong lòng thầm thể hiện sự không cam tâm. Cô lại mắng tôi ngốc rồi. “Nhưng... sao cậu biết?”
“Nhìn là biết.” Trong cái thắc mắc của tôi, cô chỉ đáp một cách hời hợt không rõ ràng. Nhưng nghĩ rồi tôi cũng thấy khá hợp lý. Dường như trong trường ai ai cũng biết căn bệnh càn gỡ này của tôi, Sakura có thể dễ dàng nghe từ miệng ai đó cũng là chuyện đương nhiên. “Nhưng tại sao?”
“Ý cậu là gì ?” Tôi càng trở nên thắc mắc.
“Tại sao cậu lại mời tôi?” Sakura kiên nhẫn hỏi lại, bỏ thìa cùng phần cơm mình xuống. Cô không định ăn nữa,điều này khiến tôi hơi bàng hoàng.
“Bởi vì tớ muốn cùng cậu dùng cơm trưa...” Tôi nhún vai, lấp lửng câu nói. Mời bạn ‘tương lai’ của mình ăn lại cũng cần phải có lý do ư? Vậy lý do như thế nào mới có thể thoã đây ?
Nhưng với câu trả lời này, Sakura cảm thấy vẫn chưa đủ thoã mãn. Cô đưa ánh mắt dò xét lên khuôn mặt tôi. “Ngay cả khi cậu không thể ăn?”
“Ừ...”
“Ngốc thật.” Sakura chu môi nói. Trông cô như vậy, một chút nữa thôi là tôi đã không thể kìm chế mà nhào tới cắn lấy cắn để cái đôi môi gợi cảm ấy rồi. Thế nhưng, lời nói của Sakura chẳng dễ thương tẹo nào. “Tôi không ăn nữa”. Sakura dồn hai phần cơm làm một rồi đẩy đến trước ngực tôi. Hành động của cô không có gì quá khó hiểu khi cả hai đều không muốn động đũa.
“Chỗ thức ăn này cậu định bỏ đi à?”
“Đúng vậy.” Sakura toan tính đứng dậy, nhưng nhanh chóng bị tôi nắm tay kéo lại phía mình. Tôi ngước mặt lên nhìn cô, cao giọng. “Không được, dù gì buổi ăn trưa này cũng là tớ mời cậu mà!”
Sakura không nói gì, chỉ liếc xuống bàn tay đang được tôi nắm lấy. Tôi vẫn giữ như vậy cho đến khi đảm bảo cô ấy không đi tiếp. Chợt nhận thấy có điều bất thường, tôi nhanh chóng rút bàn tay mình về.
“A~ tớ xin lỗi.” Vì hành động hơi quá đà này, tôi cảm thấy ngượng hơn cả. Tôi thật sự chỉ muốn giữ cô lại thôi, không hề có ý gì khác.
Thật chẳng rõ, đường đường là đấng nam nhi mà tôi lại mang cái cử chỉ ngượng ngùng của con gái. Sakura nhìn tôi như kiểu: ‘Cậu có phải là con trai không vậy?’. Nhưng khác với tôi nghĩ, hình như cô ấy không quan tâm nhiều cho lắm. “Cậu là người mời mà lại không ăn, có khi dễ tôi quá không?” Sakura nửa cười nửa không.
“Tớ... tớ thật sự muốn ngồi ăn cùng với cậu thôi mà.”
“Hừ, nếu muốn thì cũng đâu nhất thiết là phải mua cơm ở căn tin?”
“Đúng là vậy… Nhưng … hôm nay bác quản gia nhà tớ có việc bận rồi, không thể đưa cơm lên được. Ngại mở miệng nhờ người khác nên đành chịu thôi, cứ xem như đây là một khoá luyện tập.” Nói rồi, tôi khẽ cười khì.
“Gia nhân trong nhà cậu chắc cũng không dưới 10 người, chỉ vì một người trong số đó bận nên cậu nhịn luôn sao? Tên Hoàng tử đại ngốc.” Sakura lại mang theo nụ cười nửa miệng của mình. “Chả biết lũ thần kinh kia say mê cậu ở chỗ nào.”
“Gì chứ? Cậu thấy tớ đẹp trai không?” Tôi nhăn mặt khó chịu, cô ấy có thể dùng từ lỗ mảng như thế được sao?
“Không hề.”
*BÙM!*. Tôi nghe thấy tiếng nổ lớn bên tai, đầu óc oang oang cả lên, khoé môi giật giật, mặt tím bầm như cà tím thối. Tất cả đều khiến tôi không thể dấu được vẻ căm phẫn của mình. Nói gì thì nói, nhưng cô ấy đang chạm vào lòng tự ái của tôi ghê gớm. Cái niềm tự kiêu tự mãn nhất của tôi cũng bị cô vùi dập một cách không thương tiếc. Trân trân nhìn tên thủ phạm, cô vẫn chẳng chú ý gì đến tôi, chỉ nhẹ nhàng cầm cốc nước nhựa đưa lên miệng uống, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“này!”
Sakura cúi xuống, hướng ánh mắt mang đôi chút ngạc nhiên nhìn tôi, tay vẫn đang giữ cốc nước.
“Cậu...hừ...cậu đừng có giương đôi mắt đó nhìn tớ.” Bắt gặp ánh mắt màu xanh biếc đậm chất Tây hơi tròn tròn và trong vắt của cô, tôi như vơi đi hơn một nửa cơn tức giận vừa mới bộc phát.
“Sao?” Sakura càng giương tròn đôi mắt không hiểu chuyện của mình hơn, cái vẻ lãnh cảm bình thường của cô hoàn toàn bị rũ bỏ góc xó nào rồi.
“Cậu...haizzz...thôi bỏ đi.” Sakura chính là kẻ đầu tiên khước từ vẻ đẹp trai thiên phú mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ của tôi. Đúng thật quân tử khó lòng vượt qua ải mỹ nhân. Xem như tôi tha cho cô ấy, lần sau nhất định tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Chẳng thiết tha gì khi nói chuyện tại nơi này với tôi nữa, Sakura đứng dậy bỏ đi. Tôi cũng lúi húi dọn hai suất cơm giờ đã biến thành thức ăn thừa kia, sau đó là theo sau cô.
...
[ Hanazuki Shirin’s focus ]
“Mày thấy chưa? Ta đã bảo đó là thật mà.” Giọng nói của một trong hai cô gái đang đứng ngay góc khuôn viên trường.
“Câm miệng!” Cái giật mình của người bạn không khiến cô gái có mái tóc hung đỏ này lưu tâm. Cô ả chỉ chăm chú ánh nhìn nảy lửa vào hai con người đang vui vẻ phía xa kia, tay nắm thành nắm đấm khiến nó kêu răng rắc đến rợn người. “Hừ, Hoàng tử à, em không cho phép ai ngay cả chị đến đây, nhưng tại sao nó lại được tự do ra vào thế kia?...”
“Vậy bây giờ tính sao, Shirin?”
“Về lớp thôi!” Hanazuki oái ăm liếc mắt về nơi đó lần cuối rồi quay phắt lại, hướng về lớp học. “Dám dụ dỗ Hoàng tử, Kobayashi Sakura, mày cứ đợi đấy!”
.
Chẳng mất bao lâu thời gian suy nghĩ, Hanazuki đã chọn ngay đề tài vòng 1 sẽ là kiến thức sách vở. Ả mân mê mái tóc hung đỏ của mình trước gương, cười man rợ.
Hanazuki tự tin chắc rằng mình sẽ thắng. Với một con nhỏ từ đâu chuyển tới thì làm sao có thể hạ gục được ả - người xếp hạng 1/3500 khối 12, hạng 2/10000 học sinh toàn trường, cùng với trình độ học vấn hơn cô một bậc. Thiết nghĩ theo chiều hướng nào, ả cũng không thể thua cho được.
“Kobayashi, đứa không biết điều như mày nên đáng lấy từ tao một bài học.” Ả nghiến răng.
*Cộc, cộc.* Tiếng gõ cửa vang lên. Dù vậy nhưng Hanazuki vẫn chẳng hề thay đổi tư thế ngồi của mình.
“Vào đi.”
“Cô chủ, có người tự xưng là Moda Akemi đang đứng bên ngoài đợi cô.” Chị giúp việc kính cẩn thưa, đầu cuối thấp đến độ không thể thấy được rằng, cô chủ chẳng nhìn mình mà chỉ hướng vào tấm gương trên bàn trang điểm.
“Kêu nó vào đây.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Chốc lát, cô gái bước vào, trên tay là một xấp tài liệu được gói gọn cẩn thận trong bìa giấy vàng sẫm. Như nó là một thứ gì đó rất quan trọng đối với cả hai người ngồi đây vậy.
“Thứ cậu cần này.”
Bây giờ ả mới xoay chiếc ghế lại, chân bắt chéo và hướng mặt về phía cô ta cười mãn nguyện. “Mày thật tốt.” Hanazuki giơ tay nhận lấy xấp tài liệu, thoạt nhìn trên gương mặt ả hiện lên nét vô cùng gian xảo như một con cáo đội lốt người.
“Thật ra thì cậu không cần ăn cắp đề thi trường ra cũng có thể thắng nó.” Akemi lên tiếng nịnh nọt.
“Biết. Nhưng tao muốn thắng nhanh chóng, không để nó có thể vùng lên và trả lời được bất kì câu hỏi nào. Có như thế, nó mới cảm thấy nhục nhã và không thể nào ở lại ngôi trường này nữa, hahahaha.” Tiếng cười của Hanazuki bất chợt vang vọng trong không gian. Akemi bên cạnh ban đầu có giật mình, nhưng rất nhanh sau đó cũng cười theo ả.
...
[End Hanazuki Shirin’s focus]
…
Một tuần trôi nhanh như gió. Cuộc thi đấu vòng 1 giữa cô bạn Sakura và chị Shirin cuối cùng cũng đã đến.
Tôi đến đây từ rất sớm như lời hẹn với Sakura, để theo dõi tình hình, và để xem cô bạn đã chuẩn bị những gì.
Chung quanh có vẻ im ắng, vì cuộc thi diễn ra nên trường cho phép nghỉ để tổ chức trận đấu. Nhà trường rất quan tâm đến vấn đề này, với mục đích ủng hộ học sinh trong trường nên quyết đấu nhiều hơn để giải quyết niềm hiềm khích, không khâm phục về đối thủ trong lòng mỗi người, cũng là để tìm ra nhân tài tiềm ẩn.
Dường như tôi và Shirin là hai người mà cả trường phải gạch tên đầu tiên trong danh sách chọn đối thủ khiêu chiến của họ. Nhưng Sakura đây lại không màng đến việc này, mà vẫn gửi lời khiêu chiến cho chị. Có người nói do cô mới chuyển đến nên không biết điều, nhưng tôi lại không nghĩ vậy…
Tôi bước vào lớp. Lớp vắng hoe. Quái lạ, đáng lẽ bây giờ Sakura đang ngồi chăm chú vào tờ đề cương trên tay để học chứ nhỉ? À, cô cũng thường ở thư viện, chắc bây giờ cô đang cắm cúi vào một cuốn sách nào đó bên ấy. Nghĩ thế tôi liền phóng cái vèo ~, gió làm chiếc lá xoay xoay và đáp nhẹ nhàng xuống đất.( =)) )
Không phải rồi, thư viện cũng vắng. Nghĩ chắc Sakura chưa tới, tôi chán nản bước đi. Đi sớm té ra chỉ ở một mình. Nếu là trước đây thì không sao, tôi đi đâu, làm gì cũng có mỗi bản thân tôi. Hoạ chăng cũng chỉ là nói chuyện cười đùa xã giao với mọi người, bạn thân thì...không hề! Nhưng từ khi tôi gặp cô ấy, tôi thật sự muốn làm quen kết bạn, muốn bước song song với cô như...người bạn thật sự, muốn chia sẻ mọi thứ với cô, ngay cả cái “lãnh địa” của bản thân, tôi cũng chia cô một nửa. Và giờ đây, nếu nói tôi cô đơn một mình như lúc trước thì đó là chuyện chẳng thể xảy ra. Dù cô ấy có không chấp nhận, nhưng tôi sẽ bám theo cô ấy suốt ngày cho đến khi chúng tôi thật sự trở thành bạn bè mới thôi.
Có lẽ, chủ nghĩa “đơn độc”, buổi tối thích phóng xe dạo quanh thành phố một mình của trước kia trong tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi không nhớ rõ vì sao mình lại muốn có bạn là cô như thế. Nhưng tôi cảm thấy phấn khởi khi nghĩ rằng cuộc sống của mình sắp có một người bạn thân thật sự.
Tôi thầm cười - trời hửng vài tia nắng sớm. Mọi thứ sắp sáng hẳn, và trận thi đấu cũng sắp bắt đầu. Lượn lờ dọc dãy hành lang, tôi hé mắt nhìn ra phía mặt trời đang dần nhú lên chút ánh nắng ban mai.
Đôi chân như có ý thức, nó dẫn tôi dạo vòng quanh, và dừng lại trước lãnh địa rộng lớn của chính mình. Hình ảnh cô gái lại đập vào mắt tôi như bất cứ lần nào tôi đến đây - từ khi tôi chia cho cô ấy một nửa miếng đất. Tôi tự cốc đầu mình. Ngốc thật, vòng quanh lẩn quẩn lại không nghĩ ra chỗ này.
Vẫn là Sakura cô độc ngồi tựa gốc cây anh đào say ngủ đấy, nhưng hình ảnh đó luôn ma mị đến mãnh liệt, luôn luôn và luôn luôn thế. Dù không phải là lần đầu tôi bắt gặp cảnh này, nhưng nó vẫn cuốn hút tôi như một phép tà thuật đáng sợ.
Tôi tiến lại gần, ngồi như quỳ bên cạnh cô và đưa tay vuốt vài lọn tóc đang không chịu yên vị trên gương mặt trắng không tì vết. Rồi tôi khẽ đảo mắt xuống đôi môi đỏ mọng mang hương anh đào của cô. Nuốt ực nước miếng, miệng không kìm nổi mà thốt nên lời.
“Cậu thực rất xinh đẹp...”
“Tôi biết.” Tôi giật mình rụt tay lại vì giọng nói vừa vang lên, cô từ từ mở mắt. “Hiển nhiên~ không cần cậu phải nói.”
“A~ cậu dậy rồi sao?”
“Tôi chưa hề ngủ.”
“À, haha.” Tôi cười chữa ngượng. Nếu Sakura mà ngủ, tôi chắc rằng mình sẽ có hành động đồi bại nào đó với cô tiếp theo. Tôi cảm thấy bản thân giống một tên biến thái chuyên đi cướp nụ hôn của bạn bè. Nhưng chẳng thể khác được, tôi chỉ hành động theo cảm tính của mình thôi.
“Cậu đã học gì chưa?” Tôi cố tình đánh trống lảng.
“Học? Có gì để học sao?”
Cũng đúng. Đây là đề mở, học thì cũng chẳng thêm được bao nhiêu. Có lẽ tôi nên chỉnh lại lời một chút. “Ý tớ là trau dồi thêm kiến thức để thi đấu…”
“Không.” Sakura thản nhiên trả lời.
“Cậu... hình như đã xem thường chị Shirin quá thì phải? ...” Tôi dò xét phân tích trạng thái trên gương mặt của Sakura. Nhưng không, ngoài cái nhếch môi thì cô chẳng có biểu hiện gì lạ. Nếu là kẻ khác, nhất định họ đã tự nhốt mình trong nhà, nấu sử sôi kinh để mong chiến thắng Shirin rồi. Cô đây là trường hợp đầu tiên. Chẳng rõ tôi nên dùng từ như thế nào để hình dung tư thế hiện tại này của cô cả.
“Xem thường? Đứng sau cả một tên ngốc nghếch như cậu thì có gì để tôi phải lo lắng?”
“Hừ, tớ không ngốc!” Tôi cáu bẳn phân bua cho Sakura hiểu - tôi thật sự không ngốc, không hề ngốc, chỉ có...đôi chút “cư xử lạ” trước mặt cô ấy thôi.
Tạm gác lại, tôi tiếp tục đi vào vấn đề chính. “Cậu không biết đâu, chị ấy hơi đanh đá và rất đáng sợ, từ nhỏ tớ đã thấy được tính cách ấy rồi. Chị ấy muốn thì phải lấy bằng được, không kể đó là thủ đoạn gì.”
“Từ nhỏ?” Sakura hơi nhíu mày nghi hoặc. Dường như cô đã nhận ra được một vài điểm khác lạ trong câu nói của tôi.
“A~ không...chẳng qua là...” Tôi ấp úng không biết nên trả lời thế nào, rõ ràng lúc nãy tôi đã nói hơi lố. “...chẳng qua là tớ nghe người khác kể.”
“Hừ...” Trong ánh mắt cô hằn lên nét khó chịu. “Tôi rất không thích những kẻ có ý giấu giếm tôi.”
Tôi lúng túng gãi đầu, khuôn mặt nhăn nhó như đèn xếp. Nói ra việc này e rằng cô sẽ ghét tôi mất, đây cũng chính là vấn đề mà tôi đang lưỡng lự không biết có nên nói ra. “Trước đó cậu bảo không rãnh nghe chuyện của tớ còn gì?”
“Trước khác, giờ khác, tôi đang tò mò về chuyện “từ nhỏ” của cậu với Shirin đây. Nói đi.” Sakura khoanh tay ra lệnh như bà hoàng, bắt tôi phải làm theo, trong lòng có đôi chút cảm thấy khó chịu.
“Từ bao giờ cậu tò mò những chuyện của tớ thế?” Tôi cười tự mãn. Những câu chuyện được Sakura “tò mò” không phải là nhiều.
“Nói.”
Một từ nhấn mạnh thể hiện uy quyền. Tôi không biết liệu rằng bản thân có nên xem xét lại gia thế của Sakura hay không. Bởi vì cách cư xử, ăn nói của cô giống một người trong “hoàng tộc” hơn là
“dân đen” bình thường.
Vậy cũng không có nghĩa, cô “ra lệnh” cho tôi điều gì thì tôi phải làm theo điều ấy. Nhưng với tình hình hiện tại, tôi chẳng rõ vì sao mình vẫn nghe theo cô hoàn toàn không mục đích, chẳng chống đối được mặc dù vẫn có thể. Sau này có dịp, tôi nhất định phải dắt mũi cô mới được.
“Aizz... Tớ nói cậu đừng giận nhé...” Cơn ấm ức vừa đi, cơn thở dài lại tới. Hy vọng sau khi nghe, cô ấy sẽ không ghét tôi.
Sakura không nhìn tôi nữa mà chuyển ánh mắt vào không trung, vẻ mặt vô cùng bình yên thanh thản. “...Nếu việc đó trong khả năng của tôi.”
Tôi nghĩ là kết quả chẳng như mong đợi. Nhưng dù sớm hay muộn, cô ấy cũng sẽ biết thôi, thế nên, kể từ bây giờ càng tránh được một mối lo.
“Tớ với chị ấy trước kia là hàng xóm rất rất thân thiết, cùng sống trong khu phố loại A của Tokyo - khu phố dành cho những người giàu có. Nhiều khi chị qua nhà tớ, tớ qua nhà chị chơi mà đến tận sáng hôm sau vẫn chưa muốn về. Tuy nhiên đến năm cấp hai thì chị ấy chuyển đi đến một nơi khác ở, từ đó tớ không gặp chị nữa. Không ngờ lên cấp ba lại được gặp nhau, tuy vậy nhưng tớ cũng không còn thân thiết nhiều với chị, có lẽ do cả hai đã lớn...” Tôi khẽ liếc nhìn biểu cảm của cô ấy, vẫn như thế, không có gì đặc biệt. “...Lớn lên cùng nhau nên tớ rõ tính của chị, ngang ngược, hống hách nhưng lại rất mực chiều theo ý tớ, luôn giúp đỡ tớ về mọi thứ. Chị ấy không xấu như cậu nghĩ đâu.”
Sau khi nghe câu chuyện, cô không nói gì, chỉ lấy hai tay bó gối nhìn gương mặt hết sức chân thành của tôi. Nhưng một cách nhanh chóng nhất, cô cười khẩy. “Vì chị ta thích cậu nên mới quan tâm chiều chuộng cậu đấy.” Sakura đứng dậy và chậm rãi nhấc chân.
“Hửm?” Tôi rất bất ngờ sau khi nghe cô nói. Không thể như thế được, đây là câu nói hài hước nhất trong ngày mà tôi được nghe. Tôi cũng đứng dậy theo Sakura. “Haha, không có đâu, cậu lầm rồi.”
Trời đã sáng hẳn, và trận đấu sẽ diễn ra nhanh thôi.
“Cậu ở cạnh chị ta lâu như vậy mà vẫn không nhận ra? Đúng là tên ngốc.”
“Tớ-không-ngốc !” Sakura lại vừa xúc phạm tôi, thế nhưng tôi vẫn chẳng thể làm gì được. “Chị ấy lớn hơn tớ mà...”
“Tình yêu bất kể tuổi tác.”
“Nhưng dù sao cũng không phải đâu...” Cảm thấy đuối lý, tôi thở ra bất mãn.
“Vậy cậu giải thích sao khi chị ta cho người đánh tôi?”
Để có thể nói chuyện với Sakura trong khi cô đang tiến, tôi đành phải bước giật lùi. “Vì chị nghĩ cậu là kẻ xấu muốn tiếp cận hãm hại tớ...” Tôi cũng chẳng biết mình vừa nói những gì.
“Cứ cho là vậy, thế còn việc chị ta gọi cậu là “anh”?”
“Chị ấy chỉ muốn cho cậughen tức thôi~”
“Vậy sao?” Sakura hếch đôi mày lên cao và cười nửa miệng. “Lý do gì mà chị ta muốn tôi ghen tức nhỉ?”
“Vì chị ấy muốn cậu không lại gần tớ nữa~...” Nhưng thật sự là tôi tiếp cận cô trước chứ không phải theo suy nghĩ của chị Shirin.
“Thế tại sao chị ta không muốn tôi lại gần cậu?” Sakura dường như đã mất dần kiên nhẫn khi cố đặt ra một loạt câu hỏi cho tôi. Nhưng đều “bị” tôi giải đáp “được” hết.
“Vì chị nghĩ cậu sẽ hãm hại tớ...”
“Aishzz!” Đến lúc này, Sakura biểu hiện nét mặt tức giận, ngữ khí cũng nặng đi vài phần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy trạng thái này của cô nên không tránh khỏi sự thoảng thốt nhất thời. “Cậu là kẻ ngốc nhất thế giới! Chỉ số IQ của cậu có thể cao nhưng EQ của cậu chỉ là con số 0 mà thôi!”
Tôi ngơ ngác. Tôi có thể khẳng định rằng bản thân lập luận đúng, nhưng… cớ gì cô ấy giận dữ đến thế? “Tớ nói sai gì sao?”
“Tên ngốc này, chị ta cho người đánh tôi vì sợ tôi cướp đi cậu, làm cho tôi ghen là vì chị ta yêu cậu, muốn tôi từ bỏ hy vọng với cậu đó.”
Tôi đứng ngẩn người, miệng há hốc vì sự kinh ngạc mới đụng độ phải. Chưa bao giờ mà tôi thấy cô nói một câu dài đến thế, trên dưới 40 từ chứ không ít.
“Cướp gì? Hy vọng gì?” Tôi thắc mắc. Thật sự là cô ấy nói nhanh quá, tôi nghe không kịp, nên không hiểu.
“Tôi chỉ ví dụ thôi.”
“Mà cậu nói gì? Giải thích lại tớ nghe đi.” Tôi hỏi cô ấy lại một lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy thái độ như núi lửa sắp phun trào của cô, đành vội vàng xua tay. “Ơ thôi, tớ chẳng vừa hỏi gì cả.”
“Hừ, tôi nghĩ khi nào rãnh cậu nên đi đo lại chỉ số EQ của mình.”
“Aiz, có thể là tớ rất ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thật.” Trời sinh ra đã thế, có muốn thay đổi cũng chẳng xong. Tôi đành thở dài chấp nhận số phận. “Nhưng cũng không đến nỗi nào đâu, tớ vẫn nhận ra được mình thích ai cơ mà.” Tôi thoáng liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt cô ấy, bình thường lại rồi, cộng với việc cô không nói gì thêm, tôi khẽ vuốt ngực thở phù. Trông cô lúc nãy thật-đáng-sợ!
“Nhận ra được mình thích ai? Tôi không tin.” Sakura lầm bầm gì đó trong miệng như rằng chỉ nói cho mỗi cô nghe thấy.
“Cậu nói gì cơ?”
“Chẳng gì cả.” Sakura nhún vai. Biết kết quả của việc gặng hỏi thêm là bằng không, tôi quyết định im lặng. Nhưng từ khi nào mà cô lại trở nên lấp liếm, mơ hồ như thế nhỉ?
...
Sau hơn một tuần kiên trì, cuối cùng Sakura cũng đã chấp nhận ăn trưa cùng tôi. Để có được cái gật đầu từ cô, tôi đã phải rất khổ sở, ấy là vứt bỏ cái hình tượng Hoàng tử mặt trời uy quyền để đi nài nỉ cô đấy. Thật là ê chề biết bao nhiêu!
Căn-tin trường thật rộng lớn, nó thậm chí còn hơn cả một nhà hàng năm sao. Nhưng khác ở chỗ, nhà hàng không “ô nhiễm tiếng ồn” như ở đây. Vì là giờ ăn trưa nên học sinh kéo đến đông hơn cả. Những con người đang xếp hàng dài dài chờ thức ăn, những tiếng ồn ào như chợ búa và không khí ngột ngạt, tất cả khiến gương mặt Sakura xuất hiện vài nét khó chịu. Như hiểu cô, tôi yêu cầu. “Cậu cứ đợi ngoài này, tớ sẽ đi lấy thức ăn, không lâu đâu.”
Nhận được cái gật đầu, tôi lao thẳng vào trong. Tôi đi đến đâu, mọi người nép qua một bên đến đó tạo thành một đường thẳng mở lối cho tôi vào. Tôi có ngoái lại nhìn cô bạn của mình, để xem cô có đang trông thấy sức mạnh của Hoàng tử mặt trời này không, nhưng cô bạn ấy chỉ nhún vai, tỏ vẻ hững hờ. Rõ thật là...!
Sau khi lấy xong phần thức ăn, tôi cười vui vẻ tiến về phía Sakura. Cô ấy vẫn trạng thái ban nãy - tay khoanh trước ngực, người không hề dịch chuyển mà cũng không hề nhúc nhích. Chỉ có con mắt là đang liếc nhìn tôi. Tôi không biết Sakura đang nghĩ gì, nhưng không nói, tức chắc chắn đã đồng ý ăn trưa cùng tôi. Tôi búng tay cái chóc rồi nửa như ra lệnh cho cô ấy.“Đi theo tớ.”
Tôi tí tởn bước đi trước, Sakura lẳng lặng theo sau. Không khí cứ im như vậy cho đến khi cả hai dừng trước một rừng hoa anh đào...trơ trụi... (không trơ trụi đến nỗi nào, chẳng qua là ít hoa thôi ==’).
“Ở đây sao?”
“Ừ, tớ nghĩ nơi này thích hợp hơn với cậu.” Tôi khẽ mỉm cười, vươn tay với đại lấy một cánh hoa anh đào đang bay trong gió. Rồi tôi hướng cánh tay chỉ đến cây gần nhất. “Đây là ‘Anh đào vĩnh cửu’.”
Thấy Sakura hơi nghiêng đầu khó hiểu, tôi bật cười giải thích. “Anh đào vĩnh cửu là tên tớ đặt, vì tớ thấy nó nở quanh năm suốt tháng chứ không chỉ vào mùa xuân. Như cậu cũng đã thấy.”
(Rùa: giờ thì các bạn cũng đã hiểu vì sao vườn anh đào ‘trơ trụi’ lại có cánh hoa rơi rồi chứ? :D)
Sakura im lặng, trầm ngâm nhìn cây Anh đào vĩnh cửu to lớn vừa hai người ôm.
“Tớ cũng khá bất ngờ khi biết điều này, công nghệ đột biến gen chăng?” Nói rồi tôi cười ha hả. Nhưng cô bạn đứng cạnh tôi cứ im re như khúc gỗ, khiến tôi ngượng vô cùng.
Cách đơn giản để chữa ngượng là chuyển qua một đề tài khác. Tôi nhanh tay lôi ra từ trong túi hai suất thức ăn, rồi đưa cho Sakura một suất. “Của cậu.”
Tôi chăm chú nhìn cách Sakura gắp thức ăn, nhẹ nhàng mà uyển chuyển, chẳng khác gì con nhà danh gia vọng tộc. Như chợt nhận ra có ánh mắt đang hướng thẳng về mình, cô dừng ngay cử chỉ. “Cậu không ăn sao?”
“Ơ, tớ ăn ngay đây.” Tôi cúi xuống và đưa đồ ăn lên miệng.
Một cách khó nhọc nhất, tôi nhai từng thớ cơm mà tôi cho là khô khốc. Để Sakura không thể nhìn thấy gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt này, tôi cúi xuống thấp hơn một chút.
“Thức ăn căn tin thật khó nuốt nhỉ?”
“Gì?” Tôi ngước mặt lên nhìn trong khi miệng vẫn còn ngậm đầy thức ăn. “Không đâu, ngon lắm mà...”
“Cậu không ăn được đồ lạ…Đừng tưởng có thể qua mặt được tôi.” Sakura cau mày, giật lấy chiếc thìa từ tay tôi.
Tôi làm mặt nghệch ra, trân trân nhìn vào cô ấy. Thật sự thì từ lúc quen biết Sakura tới giờ, tôi chưa bao giờ nói ra chuyện, rằng tôi không thể ăn thức ăn của ai ngoại trừ Tanaka đầu bếp nhà tôi. Đó là một chứng “biếng ăn tâm thần” lạ nhất mà tôi từng gặp. Cũng vì thế mà tôi không bao giờ đến căn-tin ở trường vào giờ ăn trưa cả. Có lẽ hôm nay là lần đầu tiên.
Sakura khẽ liếc mắt hướng vào nơi gốc cây cổ thụ phía xa. Tuy vậy, miệng cô vẫn đều đều. “Ngốc.”
“Hừ…” Tôi hắng nhẹ, trong lòng thầm thể hiện sự không cam tâm. Cô lại mắng tôi ngốc rồi. “Nhưng... sao cậu biết?”
“Nhìn là biết.” Trong cái thắc mắc của tôi, cô chỉ đáp một cách hời hợt không rõ ràng. Nhưng nghĩ rồi tôi cũng thấy khá hợp lý. Dường như trong trường ai ai cũng biết căn bệnh càn gỡ này của tôi, Sakura có thể dễ dàng nghe từ miệng ai đó cũng là chuyện đương nhiên. “Nhưng tại sao?”
“Ý cậu là gì ?” Tôi càng trở nên thắc mắc.
“Tại sao cậu lại mời tôi?” Sakura kiên nhẫn hỏi lại, bỏ thìa cùng phần cơm mình xuống. Cô không định ăn nữa,điều này khiến tôi hơi bàng hoàng.
“Bởi vì tớ muốn cùng cậu dùng cơm trưa...” Tôi nhún vai, lấp lửng câu nói. Mời bạn ‘tương lai’ của mình ăn lại cũng cần phải có lý do ư? Vậy lý do như thế nào mới có thể thoã đây ?
Nhưng với câu trả lời này, Sakura cảm thấy vẫn chưa đủ thoã mãn. Cô đưa ánh mắt dò xét lên khuôn mặt tôi. “Ngay cả khi cậu không thể ăn?”
“Ừ...”
“Ngốc thật.” Sakura chu môi nói. Trông cô như vậy, một chút nữa thôi là tôi đã không thể kìm chế mà nhào tới cắn lấy cắn để cái đôi môi gợi cảm ấy rồi. Thế nhưng, lời nói của Sakura chẳng dễ thương tẹo nào. “Tôi không ăn nữa”. Sakura dồn hai phần cơm làm một rồi đẩy đến trước ngực tôi. Hành động của cô không có gì quá khó hiểu khi cả hai đều không muốn động đũa.
“Chỗ thức ăn này cậu định bỏ đi à?”
“Đúng vậy.” Sakura toan tính đứng dậy, nhưng nhanh chóng bị tôi nắm tay kéo lại phía mình. Tôi ngước mặt lên nhìn cô, cao giọng. “Không được, dù gì buổi ăn trưa này cũng là tớ mời cậu mà!”
Sakura không nói gì, chỉ liếc xuống bàn tay đang được tôi nắm lấy. Tôi vẫn giữ như vậy cho đến khi đảm bảo cô ấy không đi tiếp. Chợt nhận thấy có điều bất thường, tôi nhanh chóng rút bàn tay mình về.
“A~ tớ xin lỗi.” Vì hành động hơi quá đà này, tôi cảm thấy ngượng hơn cả. Tôi thật sự chỉ muốn giữ cô lại thôi, không hề có ý gì khác.
Thật chẳng rõ, đường đường là đấng nam nhi mà tôi lại mang cái cử chỉ ngượng ngùng của con gái. Sakura nhìn tôi như kiểu: ‘Cậu có phải là con trai không vậy?’. Nhưng khác với tôi nghĩ, hình như cô ấy không quan tâm nhiều cho lắm. “Cậu là người mời mà lại không ăn, có khi dễ tôi quá không?” Sakura nửa cười nửa không.
“Tớ... tớ thật sự muốn ngồi ăn cùng với cậu thôi mà.”
“Hừ, nếu muốn thì cũng đâu nhất thiết là phải mua cơm ở căn tin?”
“Đúng là vậy… Nhưng … hôm nay bác quản gia nhà tớ có việc bận rồi, không thể đưa cơm lên được. Ngại mở miệng nhờ người khác nên đành chịu thôi, cứ xem như đây là một khoá luyện tập.” Nói rồi, tôi khẽ cười khì.
“Gia nhân trong nhà cậu chắc cũng không dưới 10 người, chỉ vì một người trong số đó bận nên cậu nhịn luôn sao? Tên Hoàng tử đại ngốc.” Sakura lại mang theo nụ cười nửa miệng của mình. “Chả biết lũ thần kinh kia say mê cậu ở chỗ nào.”
“Gì chứ? Cậu thấy tớ đẹp trai không?” Tôi nhăn mặt khó chịu, cô ấy có thể dùng từ lỗ mảng như thế được sao?
“Không hề.”
*BÙM!*. Tôi nghe thấy tiếng nổ lớn bên tai, đầu óc oang oang cả lên, khoé môi giật giật, mặt tím bầm như cà tím thối. Tất cả đều khiến tôi không thể dấu được vẻ căm phẫn của mình. Nói gì thì nói, nhưng cô ấy đang chạm vào lòng tự ái của tôi ghê gớm. Cái niềm tự kiêu tự mãn nhất của tôi cũng bị cô vùi dập một cách không thương tiếc. Trân trân nhìn tên thủ phạm, cô vẫn chẳng chú ý gì đến tôi, chỉ nhẹ nhàng cầm cốc nước nhựa đưa lên miệng uống, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“này!”
Sakura cúi xuống, hướng ánh mắt mang đôi chút ngạc nhiên nhìn tôi, tay vẫn đang giữ cốc nước.
“Cậu...hừ...cậu đừng có giương đôi mắt đó nhìn tớ.” Bắt gặp ánh mắt màu xanh biếc đậm chất Tây hơi tròn tròn và trong vắt của cô, tôi như vơi đi hơn một nửa cơn tức giận vừa mới bộc phát.
“Sao?” Sakura càng giương tròn đôi mắt không hiểu chuyện của mình hơn, cái vẻ lãnh cảm bình thường của cô hoàn toàn bị rũ bỏ góc xó nào rồi.
“Cậu...haizzz...thôi bỏ đi.” Sakura chính là kẻ đầu tiên khước từ vẻ đẹp trai thiên phú mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ của tôi. Đúng thật quân tử khó lòng vượt qua ải mỹ nhân. Xem như tôi tha cho cô ấy, lần sau nhất định tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Chẳng thiết tha gì khi nói chuyện tại nơi này với tôi nữa, Sakura đứng dậy bỏ đi. Tôi cũng lúi húi dọn hai suất cơm giờ đã biến thành thức ăn thừa kia, sau đó là theo sau cô.
...
[ Hanazuki Shirin’s focus ]
“Mày thấy chưa? Ta đã bảo đó là thật mà.” Giọng nói của một trong hai cô gái đang đứng ngay góc khuôn viên trường.
“Câm miệng!” Cái giật mình của người bạn không khiến cô gái có mái tóc hung đỏ này lưu tâm. Cô ả chỉ chăm chú ánh nhìn nảy lửa vào hai con người đang vui vẻ phía xa kia, tay nắm thành nắm đấm khiến nó kêu răng rắc đến rợn người. “Hừ, Hoàng tử à, em không cho phép ai ngay cả chị đến đây, nhưng tại sao nó lại được tự do ra vào thế kia?...”
“Vậy bây giờ tính sao, Shirin?”
“Về lớp thôi!” Hanazuki oái ăm liếc mắt về nơi đó lần cuối rồi quay phắt lại, hướng về lớp học. “Dám dụ dỗ Hoàng tử, Kobayashi Sakura, mày cứ đợi đấy!”
.
Chẳng mất bao lâu thời gian suy nghĩ, Hanazuki đã chọn ngay đề tài vòng 1 sẽ là kiến thức sách vở. Ả mân mê mái tóc hung đỏ của mình trước gương, cười man rợ.
Hanazuki tự tin chắc rằng mình sẽ thắng. Với một con nhỏ từ đâu chuyển tới thì làm sao có thể hạ gục được ả - người xếp hạng 1/3500 khối 12, hạng 2/10000 học sinh toàn trường, cùng với trình độ học vấn hơn cô một bậc. Thiết nghĩ theo chiều hướng nào, ả cũng không thể thua cho được.
“Kobayashi, đứa không biết điều như mày nên đáng lấy từ tao một bài học.” Ả nghiến răng.
*Cộc, cộc.* Tiếng gõ cửa vang lên. Dù vậy nhưng Hanazuki vẫn chẳng hề thay đổi tư thế ngồi của mình.
“Vào đi.”
“Cô chủ, có người tự xưng là Moda Akemi đang đứng bên ngoài đợi cô.” Chị giúp việc kính cẩn thưa, đầu cuối thấp đến độ không thể thấy được rằng, cô chủ chẳng nhìn mình mà chỉ hướng vào tấm gương trên bàn trang điểm.
“Kêu nó vào đây.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Chốc lát, cô gái bước vào, trên tay là một xấp tài liệu được gói gọn cẩn thận trong bìa giấy vàng sẫm. Như nó là một thứ gì đó rất quan trọng đối với cả hai người ngồi đây vậy.
“Thứ cậu cần này.”
Bây giờ ả mới xoay chiếc ghế lại, chân bắt chéo và hướng mặt về phía cô ta cười mãn nguyện. “Mày thật tốt.” Hanazuki giơ tay nhận lấy xấp tài liệu, thoạt nhìn trên gương mặt ả hiện lên nét vô cùng gian xảo như một con cáo đội lốt người.
“Thật ra thì cậu không cần ăn cắp đề thi trường ra cũng có thể thắng nó.” Akemi lên tiếng nịnh nọt.
“Biết. Nhưng tao muốn thắng nhanh chóng, không để nó có thể vùng lên và trả lời được bất kì câu hỏi nào. Có như thế, nó mới cảm thấy nhục nhã và không thể nào ở lại ngôi trường này nữa, hahahaha.” Tiếng cười của Hanazuki bất chợt vang vọng trong không gian. Akemi bên cạnh ban đầu có giật mình, nhưng rất nhanh sau đó cũng cười theo ả.
...
[End Hanazuki Shirin’s focus]
…
Một tuần trôi nhanh như gió. Cuộc thi đấu vòng 1 giữa cô bạn Sakura và chị Shirin cuối cùng cũng đã đến.
Tôi đến đây từ rất sớm như lời hẹn với Sakura, để theo dõi tình hình, và để xem cô bạn đã chuẩn bị những gì.
Chung quanh có vẻ im ắng, vì cuộc thi diễn ra nên trường cho phép nghỉ để tổ chức trận đấu. Nhà trường rất quan tâm đến vấn đề này, với mục đích ủng hộ học sinh trong trường nên quyết đấu nhiều hơn để giải quyết niềm hiềm khích, không khâm phục về đối thủ trong lòng mỗi người, cũng là để tìm ra nhân tài tiềm ẩn.
Dường như tôi và Shirin là hai người mà cả trường phải gạch tên đầu tiên trong danh sách chọn đối thủ khiêu chiến của họ. Nhưng Sakura đây lại không màng đến việc này, mà vẫn gửi lời khiêu chiến cho chị. Có người nói do cô mới chuyển đến nên không biết điều, nhưng tôi lại không nghĩ vậy…
Tôi bước vào lớp. Lớp vắng hoe. Quái lạ, đáng lẽ bây giờ Sakura đang ngồi chăm chú vào tờ đề cương trên tay để học chứ nhỉ? À, cô cũng thường ở thư viện, chắc bây giờ cô đang cắm cúi vào một cuốn sách nào đó bên ấy. Nghĩ thế tôi liền phóng cái vèo ~, gió làm chiếc lá xoay xoay và đáp nhẹ nhàng xuống đất.( =)) )
Không phải rồi, thư viện cũng vắng. Nghĩ chắc Sakura chưa tới, tôi chán nản bước đi. Đi sớm té ra chỉ ở một mình. Nếu là trước đây thì không sao, tôi đi đâu, làm gì cũng có mỗi bản thân tôi. Hoạ chăng cũng chỉ là nói chuyện cười đùa xã giao với mọi người, bạn thân thì...không hề! Nhưng từ khi tôi gặp cô ấy, tôi thật sự muốn làm quen kết bạn, muốn bước song song với cô như...người bạn thật sự, muốn chia sẻ mọi thứ với cô, ngay cả cái “lãnh địa” của bản thân, tôi cũng chia cô một nửa. Và giờ đây, nếu nói tôi cô đơn một mình như lúc trước thì đó là chuyện chẳng thể xảy ra. Dù cô ấy có không chấp nhận, nhưng tôi sẽ bám theo cô ấy suốt ngày cho đến khi chúng tôi thật sự trở thành bạn bè mới thôi.
Có lẽ, chủ nghĩa “đơn độc”, buổi tối thích phóng xe dạo quanh thành phố một mình của trước kia trong tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi không nhớ rõ vì sao mình lại muốn có bạn là cô như thế. Nhưng tôi cảm thấy phấn khởi khi nghĩ rằng cuộc sống của mình sắp có một người bạn thân thật sự.
Tôi thầm cười - trời hửng vài tia nắng sớm. Mọi thứ sắp sáng hẳn, và trận thi đấu cũng sắp bắt đầu. Lượn lờ dọc dãy hành lang, tôi hé mắt nhìn ra phía mặt trời đang dần nhú lên chút ánh nắng ban mai.
Đôi chân như có ý thức, nó dẫn tôi dạo vòng quanh, và dừng lại trước lãnh địa rộng lớn của chính mình. Hình ảnh cô gái lại đập vào mắt tôi như bất cứ lần nào tôi đến đây - từ khi tôi chia cho cô ấy một nửa miếng đất. Tôi tự cốc đầu mình. Ngốc thật, vòng quanh lẩn quẩn lại không nghĩ ra chỗ này.
Vẫn là Sakura cô độc ngồi tựa gốc cây anh đào say ngủ đấy, nhưng hình ảnh đó luôn ma mị đến mãnh liệt, luôn luôn và luôn luôn thế. Dù không phải là lần đầu tôi bắt gặp cảnh này, nhưng nó vẫn cuốn hút tôi như một phép tà thuật đáng sợ.
Tôi tiến lại gần, ngồi như quỳ bên cạnh cô và đưa tay vuốt vài lọn tóc đang không chịu yên vị trên gương mặt trắng không tì vết. Rồi tôi khẽ đảo mắt xuống đôi môi đỏ mọng mang hương anh đào của cô. Nuốt ực nước miếng, miệng không kìm nổi mà thốt nên lời.
“Cậu thực rất xinh đẹp...”
“Tôi biết.” Tôi giật mình rụt tay lại vì giọng nói vừa vang lên, cô từ từ mở mắt. “Hiển nhiên~ không cần cậu phải nói.”
“A~ cậu dậy rồi sao?”
“Tôi chưa hề ngủ.”
“À, haha.” Tôi cười chữa ngượng. Nếu Sakura mà ngủ, tôi chắc rằng mình sẽ có hành động đồi bại nào đó với cô tiếp theo. Tôi cảm thấy bản thân giống một tên biến thái chuyên đi cướp nụ hôn của bạn bè. Nhưng chẳng thể khác được, tôi chỉ hành động theo cảm tính của mình thôi.
“Cậu đã học gì chưa?” Tôi cố tình đánh trống lảng.
“Học? Có gì để học sao?”
Cũng đúng. Đây là đề mở, học thì cũng chẳng thêm được bao nhiêu. Có lẽ tôi nên chỉnh lại lời một chút. “Ý tớ là trau dồi thêm kiến thức để thi đấu…”
“Không.” Sakura thản nhiên trả lời.
“Cậu... hình như đã xem thường chị Shirin quá thì phải? ...” Tôi dò xét phân tích trạng thái trên gương mặt của Sakura. Nhưng không, ngoài cái nhếch môi thì cô chẳng có biểu hiện gì lạ. Nếu là kẻ khác, nhất định họ đã tự nhốt mình trong nhà, nấu sử sôi kinh để mong chiến thắng Shirin rồi. Cô đây là trường hợp đầu tiên. Chẳng rõ tôi nên dùng từ như thế nào để hình dung tư thế hiện tại này của cô cả.
“Xem thường? Đứng sau cả một tên ngốc nghếch như cậu thì có gì để tôi phải lo lắng?”
“Hừ, tớ không ngốc!” Tôi cáu bẳn phân bua cho Sakura hiểu - tôi thật sự không ngốc, không hề ngốc, chỉ có...đôi chút “cư xử lạ” trước mặt cô ấy thôi.
Tạm gác lại, tôi tiếp tục đi vào vấn đề chính. “Cậu không biết đâu, chị ấy hơi đanh đá và rất đáng sợ, từ nhỏ tớ đã thấy được tính cách ấy rồi. Chị ấy muốn thì phải lấy bằng được, không kể đó là thủ đoạn gì.”
“Từ nhỏ?” Sakura hơi nhíu mày nghi hoặc. Dường như cô đã nhận ra được một vài điểm khác lạ trong câu nói của tôi.
“A~ không...chẳng qua là...” Tôi ấp úng không biết nên trả lời thế nào, rõ ràng lúc nãy tôi đã nói hơi lố. “...chẳng qua là tớ nghe người khác kể.”
“Hừ...” Trong ánh mắt cô hằn lên nét khó chịu. “Tôi rất không thích những kẻ có ý giấu giếm tôi.”
Tôi lúng túng gãi đầu, khuôn mặt nhăn nhó như đèn xếp. Nói ra việc này e rằng cô sẽ ghét tôi mất, đây cũng chính là vấn đề mà tôi đang lưỡng lự không biết có nên nói ra. “Trước đó cậu bảo không rãnh nghe chuyện của tớ còn gì?”
“Trước khác, giờ khác, tôi đang tò mò về chuyện “từ nhỏ” của cậu với Shirin đây. Nói đi.” Sakura khoanh tay ra lệnh như bà hoàng, bắt tôi phải làm theo, trong lòng có đôi chút cảm thấy khó chịu.
“Từ bao giờ cậu tò mò những chuyện của tớ thế?” Tôi cười tự mãn. Những câu chuyện được Sakura “tò mò” không phải là nhiều.
“Nói.”
Một từ nhấn mạnh thể hiện uy quyền. Tôi không biết liệu rằng bản thân có nên xem xét lại gia thế của Sakura hay không. Bởi vì cách cư xử, ăn nói của cô giống một người trong “hoàng tộc” hơn là
“dân đen” bình thường.
Vậy cũng không có nghĩa, cô “ra lệnh” cho tôi điều gì thì tôi phải làm theo điều ấy. Nhưng với tình hình hiện tại, tôi chẳng rõ vì sao mình vẫn nghe theo cô hoàn toàn không mục đích, chẳng chống đối được mặc dù vẫn có thể. Sau này có dịp, tôi nhất định phải dắt mũi cô mới được.
“Aizz... Tớ nói cậu đừng giận nhé...” Cơn ấm ức vừa đi, cơn thở dài lại tới. Hy vọng sau khi nghe, cô ấy sẽ không ghét tôi.
Sakura không nhìn tôi nữa mà chuyển ánh mắt vào không trung, vẻ mặt vô cùng bình yên thanh thản. “...Nếu việc đó trong khả năng của tôi.”
Tôi nghĩ là kết quả chẳng như mong đợi. Nhưng dù sớm hay muộn, cô ấy cũng sẽ biết thôi, thế nên, kể từ bây giờ càng tránh được một mối lo.
“Tớ với chị ấy trước kia là hàng xóm rất rất thân thiết, cùng sống trong khu phố loại A của Tokyo - khu phố dành cho những người giàu có. Nhiều khi chị qua nhà tớ, tớ qua nhà chị chơi mà đến tận sáng hôm sau vẫn chưa muốn về. Tuy nhiên đến năm cấp hai thì chị ấy chuyển đi đến một nơi khác ở, từ đó tớ không gặp chị nữa. Không ngờ lên cấp ba lại được gặp nhau, tuy vậy nhưng tớ cũng không còn thân thiết nhiều với chị, có lẽ do cả hai đã lớn...” Tôi khẽ liếc nhìn biểu cảm của cô ấy, vẫn như thế, không có gì đặc biệt. “...Lớn lên cùng nhau nên tớ rõ tính của chị, ngang ngược, hống hách nhưng lại rất mực chiều theo ý tớ, luôn giúp đỡ tớ về mọi thứ. Chị ấy không xấu như cậu nghĩ đâu.”
Sau khi nghe câu chuyện, cô không nói gì, chỉ lấy hai tay bó gối nhìn gương mặt hết sức chân thành của tôi. Nhưng một cách nhanh chóng nhất, cô cười khẩy. “Vì chị ta thích cậu nên mới quan tâm chiều chuộng cậu đấy.” Sakura đứng dậy và chậm rãi nhấc chân.
“Hửm?” Tôi rất bất ngờ sau khi nghe cô nói. Không thể như thế được, đây là câu nói hài hước nhất trong ngày mà tôi được nghe. Tôi cũng đứng dậy theo Sakura. “Haha, không có đâu, cậu lầm rồi.”
Trời đã sáng hẳn, và trận đấu sẽ diễn ra nhanh thôi.
“Cậu ở cạnh chị ta lâu như vậy mà vẫn không nhận ra? Đúng là tên ngốc.”
“Tớ-không-ngốc !” Sakura lại vừa xúc phạm tôi, thế nhưng tôi vẫn chẳng thể làm gì được. “Chị ấy lớn hơn tớ mà...”
“Tình yêu bất kể tuổi tác.”
“Nhưng dù sao cũng không phải đâu...” Cảm thấy đuối lý, tôi thở ra bất mãn.
“Vậy cậu giải thích sao khi chị ta cho người đánh tôi?”
Để có thể nói chuyện với Sakura trong khi cô đang tiến, tôi đành phải bước giật lùi. “Vì chị nghĩ cậu là kẻ xấu muốn tiếp cận hãm hại tớ...” Tôi cũng chẳng biết mình vừa nói những gì.
“Cứ cho là vậy, thế còn việc chị ta gọi cậu là “anh”?”
“Chị ấy chỉ muốn cho cậughen tức thôi~”
“Vậy sao?” Sakura hếch đôi mày lên cao và cười nửa miệng. “Lý do gì mà chị ta muốn tôi ghen tức nhỉ?”
“Vì chị ấy muốn cậu không lại gần tớ nữa~...” Nhưng thật sự là tôi tiếp cận cô trước chứ không phải theo suy nghĩ của chị Shirin.
“Thế tại sao chị ta không muốn tôi lại gần cậu?” Sakura dường như đã mất dần kiên nhẫn khi cố đặt ra một loạt câu hỏi cho tôi. Nhưng đều “bị” tôi giải đáp “được” hết.
“Vì chị nghĩ cậu sẽ hãm hại tớ...”
“Aishzz!” Đến lúc này, Sakura biểu hiện nét mặt tức giận, ngữ khí cũng nặng đi vài phần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy trạng thái này của cô nên không tránh khỏi sự thoảng thốt nhất thời. “Cậu là kẻ ngốc nhất thế giới! Chỉ số IQ của cậu có thể cao nhưng EQ của cậu chỉ là con số 0 mà thôi!”
Tôi ngơ ngác. Tôi có thể khẳng định rằng bản thân lập luận đúng, nhưng… cớ gì cô ấy giận dữ đến thế? “Tớ nói sai gì sao?”
“Tên ngốc này, chị ta cho người đánh tôi vì sợ tôi cướp đi cậu, làm cho tôi ghen là vì chị ta yêu cậu, muốn tôi từ bỏ hy vọng với cậu đó.”
Tôi đứng ngẩn người, miệng há hốc vì sự kinh ngạc mới đụng độ phải. Chưa bao giờ mà tôi thấy cô nói một câu dài đến thế, trên dưới 40 từ chứ không ít.
“Cướp gì? Hy vọng gì?” Tôi thắc mắc. Thật sự là cô ấy nói nhanh quá, tôi nghe không kịp, nên không hiểu.
“Tôi chỉ ví dụ thôi.”
“Mà cậu nói gì? Giải thích lại tớ nghe đi.” Tôi hỏi cô ấy lại một lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy thái độ như núi lửa sắp phun trào của cô, đành vội vàng xua tay. “Ơ thôi, tớ chẳng vừa hỏi gì cả.”
“Hừ, tôi nghĩ khi nào rãnh cậu nên đi đo lại chỉ số EQ của mình.”
“Aiz, có thể là tớ rất ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thật.” Trời sinh ra đã thế, có muốn thay đổi cũng chẳng xong. Tôi đành thở dài chấp nhận số phận. “Nhưng cũng không đến nỗi nào đâu, tớ vẫn nhận ra được mình thích ai cơ mà.” Tôi thoáng liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt cô ấy, bình thường lại rồi, cộng với việc cô không nói gì thêm, tôi khẽ vuốt ngực thở phù. Trông cô lúc nãy thật-đáng-sợ!
“Nhận ra được mình thích ai? Tôi không tin.” Sakura lầm bầm gì đó trong miệng như rằng chỉ nói cho mỗi cô nghe thấy.
“Cậu nói gì cơ?”
“Chẳng gì cả.” Sakura nhún vai. Biết kết quả của việc gặng hỏi thêm là bằng không, tôi quyết định im lặng. Nhưng từ khi nào mà cô lại trở nên lấp liếm, mơ hồ như thế nhỉ?
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.