Chương 8: Bơi
Rùa JH
25/01/2016
...
Trở lại trường vào ngày hôm sau, tôi có thể nhận rõ được sự khác biệt từ phía học sinh. Tuy mọi người không bơ tôi, nhưng tôi vẫn biết tâm điểm đáng chú ý nhất hôm nay chính là kết quả trận đấu vòng một của ngày hôm qua - Shirin là người thua thảm hại.
Những kẻ không đi đa phần không tin, nhưng trong bản tin buổi sáng trường trung học Harrod đã nói lên tất cả, rằng Sakura là người chiến thắng. Những ánh mắt kia hướng về phía cô không còn là khinh bỉ, là coi thường nữa, mà đã chuyển dần thành sự tò mò, đôi khi là thán phục và ngưỡng mộ. Cứ đà này, câu lạc bộ anti kia sớm phá sản, Sakura lại còn thu nạp thêm fan cho mình thôi.
Dường như Sakura cảm thấy thật bình thản, như rằng mọi thứ diễn ra chỉ là một điều hiển nhiên, còn cô đã quen thuộc với việc này từ lâu. Sakura đan hai tay đặt ra sau gáy, ngã người lên chiếc ghế, bàng quan với mọi thứ xung quanh.
Tôi tiến về chỗ ngồi của mình, cũng là cạnh chỗ của cô, trên tay cầm hai lon nước trái cây ướp lạnh.
“Cậu thật tài giỏi!” Tôi lăn lon nước vào má Sakura, làm cô khẽ nhăn mặt vì cái cảm giác lạnh lẽo vừa ập đến. “Tớ tự hào vì cậu quá đấy!” Suốt từ hôm qua đến giờ, tôi đã nói câu này không dưới một lần.
Sakura nhận lấy chai nước từ tay tôi, khui ra uống một ngụm, miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Đột nhiên bên ngoài lớp học ầm ĩ hẳn lên, tôi có thể nhận ra người đứng đầu kia là Shirin. Chị có vẻ chưa hết tức.
“Kobayashi Sakura!” Shirin tiến vào trong lớp của chúng tôi không quản phép tắc, không kiêng nể bất cứ ai. “Tôi muốn gặp cô.”
Có thể nói, Shirin đã chịu một cơn sốc tâm lý nhỏ, ấy là bản thân đã thất bại một cách thảm hại. Và đương nhiên với tính cách của Shirin, chị sẽ không thể nào nguôi ngoai cơn tức giận ngay được.
Chính tôi cũng cảm thấy thương cho chị. Quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngày hôm qua là ngày chị đã gặp được một đối thủ cao tay hơn mình. E rằng thời gian cô suy nghĩ, bấm chuông và trả lời cộng lại cũng không đủ cho chị có thể nghiền ngẫm câu hỏi nữa kia.
Cũng sau ngày hôm qua, tôi có cái nhìn khác về Sakura.
Những con người hiếu kì kéo đến ngày càng đông, mọi cửa chính, cửa sổ đều bị chen chúc, lấn át, họ mong muốn mình có thể chứng kiến tường tận sự việc.
“Chuyện gì?” Như đã biết trước việc chị Shirin sẽ đến tìm mình, Sakura vẫn bình thản giữ nguyên tư thế cũ, không thèm nhìn mặt người đang đối thoại với mình lấy một cái.
Hình như bất kỳ lúc nào, sự có mặt của tôi bên cạnh cô ấy như một can dầu được đổ vào lửa trong lòng chị.
“Hừ..” Shirin gằn thật nhỏ trong miệng, lập tức thay đổi cách xưng hô. “Chị đến đây để thông báo cho em biết, chị đã quyết định vòng 2 chúng ta sẽ thi chạy, vòng 3 là thi năng khiếu.”
“Vậy sao?” Sakura cười nhếch mép. “Tôi e chẳng cần tới vòng 3.”
Shirin vẫn luôn cảm thấy tức, thậm chí độ tức đã đạt đến đỉnh điểm, nên dù có bị Sakura khinh, chị vẫn mang vẻ mặt đó. “Em gái, vòng 1 chỉ là do em may mắn thôi, còn 2 vòng nữa em đừng nghĩ sẽ thắng được chị.”
May mắn? Tôi suýt nữa đã không kìm chế được mà bật cười. Nếu như chị không phải trả lời được một câu trong tổng số 15 thì chắc tôi sẽ tin đến cái từ “may mắn” mà chị nói. Còn đằng này... tôi khe khẽ thở ra một hơi. Có lẽ chị quá sốc nên cách dùng từ cũng không mấy được “đúng đắn” cho lắm.
Nhưng Sakura thì không thấu được như tôi, cô vẫn cố tình cất tiếng mỉa mai, khiến kẻ đứng trước mặt chết vì tức giận. “Tôi nghĩ chị mới là người may mắn đấy...” Sakura cười khẩy. “Nếu chuông không hư thì... chị không thể nào đoạt 1 điểm ấy từ tay tôi đâu.”
“Mày...”
“Chị phải cảm ơn cái chuông ấy chứ nhỉ? “
“Mày được lắm.”
“Tôi vẫn không hiểu...” Sakura nhíu mày nghiêng đầu, chậm rãi nói, dường như cô đang muốn đấu võ mồm tới cùng. “Tại sao ngôi trường số 1 Nhật Bản lại có thể để cho một kẻ vô tích sự như chị đứng vị trí thứ 2 được nhỉ? Thật ô nhục! Tôi còn tưởng chị đáng gờm lắm.” Thái độ của Sakura có lẽ hơi quá, từng câu từng chữ phát ra như muốn lóc da lóc thịt người nghe.
Có lẽ là do chị gây thù với Sakura trước, bây giờ cô mới trả lại từ từ đây. Càng nghĩ, tôi càng thấy khổ thân thay cho chị.
Nhưng để cô rèn luyện tính cách cho chị một chút cũng không tệ. Những trận đấu đá của con gái như thế này, tốt nhất là tôi sẽ đứng ngoài xem.
“Chống mắt lên mà coi tao sẽ làm những gì cho mày.” Shirin lại một lần nữa thay đổi cách xưng hô. Lúc này, Sakura chỉ nhún vai, gương mặt tỏ vẻ dửng dưng thách thức.
Có lẽ vì đứng gần hai người này nên tôi cảm thấy, một bên lửa bốc cháy kìn kịt, nóng ran như đụng phải Hoả Diện Sơn trong Tây Du Kí, một bên lại ám khí đầy người, xung quanh còn toả ra hơi lạnh của băng ngàn năm ở hai đầu cực trái đất. Trông họ ai cũng đều rất đáng sợ!
Đợi bóng Shirin đi khuất, Sakura cũng bước ra ngoài, nhưng là ở một hướng khác...
…
.
Ừ thì Hoàng tử mặt trời tôi quá được thiên vị đi, ngay cả việc trực nhật thôi cũng đã được miễn. Mà cho dù không có được đặt cách như vậy, cũng có ối cô gái lên tiếng giúp đỡ, làm thay tôi. Vì thế, từ nhỏ đến giờ, tôi chưa phải làm một buổi trực nhật hay lao động gì cả. Nhưng hôm nay - đến phiên trực nhật của bàn mình, tôi lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác.
Chẳng qua là bỗng dưng tôi muốn trực nhật, cũng không phải “bỗng dưng”, do lần này có Sakura nên tôi mới như vậy. Trưa nay, tôi sẽ nán lại trong lớp trễ một chút, sau đó ngồi ăn trưa với cô. Quả là kế hoạch hay, tôi thầm nghĩ.
Vừa nhắc tới, tôi đã thấy Sakura ngay bên kia đường. Cũng vì con đường này ít xe cộ qua lại, tôi liền chạy về phía cô, chợt thấy trên tay cô là một cái hộp khá lớn, hình vuông, bìa catton màu vàng.
“Ê nè~” Tôi gọi với.
Sakura có nghe, cô quay lại nhìn tôi một hai giây, rồi tiếp tục đi thẳng. Dường như Sakura đang định đi đâu đó, lối đi ngược hướng với trường học. Tôi lại gọi và đuổi theo, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cô. “Sao cậu đi nhanh thế?”
“Tôi đi rất bình thường.” Sakura trả lời hờ hững, chân vẫn tiếp tục bước. Quả là bây giờ, nhịp đi của cô đã chậm hơn lúc nãy.
Hành động thì lén lút, nhanh vội như gặp phải tà vậy. Tôi nhíu nhíu mày nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào khả nghi hơn.
“Cậu đang cầm gì vậy?” Vừa nói, tôi vừa mở nắp chiếc thùng ra, khá ngạc nhiên khi tôi thấy bên trong có máy ghi âm, máy nghe lén và rất nhiều camera cùng một vài thiết bị khác.
Sakura nhanh chóng giằng lại, khuôn mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.
“Cậu định làm gì với những thứ ấy?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Không khiến cậu bận tâm.” Cô lãnh cảm bước thẳng, dáng đi nhẹ nhàng tự tại, lại có chút vội vã gấp rút, cơ hồ rất khó hình dung.
Tôi đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân dần nhỏ bé. Không có ý định đuổi theo cô, tôi chỉ buông nốt một câu. “Ê, sắp trễ học rồi, cậu còn đi đâu nữa thế?”
“Cậu vào trường trước đi... Không cần phải đợi.” Sakura giống như biết tỏng suy nghĩ của tôi. Nếu cô không nói, chắc tôi sẽ đứng đó đợi thật.
Tôi vừa tiến về ngôi trường của mình, vừa cười tủm tỉm. Sau sự xuất hiện của cô, tôi đã phát hiện được một điều thú vị. Ấy là...nhà chúng tôi nằm chung một dãy phố. Chắc chắn sẽ chẳng bao lâu sau, tôi tìm được nhà cô, có thể ghé thăm cô bất kỳ lúc nào, rồi ăn ở ở nhà cô tự nhiên như chính nhà mình vậy.
Ý tưởng “đột nhập” vào nhà Sakura dường như có chút gì đó không đúng đắn cho lắm.
Bắt đầu tiết học, Sakura cũng vừa kịp đến. Tôi gặng hỏi thêm về việc cô đã đi đâu, và dĩ nhiên, cô không, hay không thèm trả lời. Tôi nhún vai một cái rồi quay lại với vị trí của mình. Không phải lần đầu tiên gặp phải sự xa cách nhạt nhẽo này của cô, có lẽ tôi đã trở nên quá quen thuộc.
Trong suốt những tiết học, đặc biệt là khi trời xế trưa, tôi liên tục quay bút, hướng mắt đến đồng hồ trên tường để canh và giết thời gian. Chưa bao giờ tôi mong tiết học kết thúc sớm đến như vậy.
Cuối cùng thì cả một buổi học cũng đã kết thúc. Tôi đứng dậy thu xếp sách vở, đồng thời vẫy tay chào đám bạn, khoé môi cong lên nụ cười hình bán nguyệt. “Tạm biệt, tạm biệt nhé…” Sau tiếng chuông báo hiệu, tất cả đều đã ồ lên vui vẻ, rồi nhanh chóng rời lớp. Những người nội trú tập trung về khu kí túc xá của họ. Còn số bán trú thì lóng ngóng ra căn tin dành phần trước. Rất nhanh sau đó, lớp học nhộn nhịp lúc nãy đã trở nên vắng hoe, chỉ còn lại mình tôi và Sakura...
Sakura? Cô ấy đâu?
Tôi đảo mắt nhìn vòng quanh một lượt, vì không thấy cô nên chạy ra cửa dáo dác tìm kiếm. Thật là, lúc nãy vừa mới đứng cạnh tôi thôi, giờ đã biến mất như ninja vậy.
“Cậu còn đứng đó? Mau giúp tôi.” Từ phía xa, Sakura tay đang xách chậu nước tiến lại. Trông thấy gương mặt đần thối của tôi, lại thấy tôi nãy giờ chỉ im lìm một chỗ, không chịu động tay động chân, cô cất giọng nạt nộ.
Sakura thao tác nhanh lẹ vậy?
“Ơ~à, tớ tới ngay đây.” Tôi ậm ừ bước lại gần cầm phụ cô xô nước nặng. Trông thấy tôi đã lại gần mình, Sakura bĩu môi liếc tôi rõ dài. “Cậu chết xó nào thế?”
Rõ ràng là do cô nhanh chứ có phải do tôi chậm đâu?
Sakura ném cho tôi cái cây lau nhà, dõng dạc ra lệnh. “Đây, làm đi.”
“Thế cậu làm gì?”
“Tôi làm cái này.” Nói đoạn, Sakura giơ chiếc khăn lau bảng lên vẫy vẫy, cười xảo quyệt.
“Cậu...”
“Sao? Con trai như cậu lại để tôi phải lau nhà?”
“A~ Không, hừ...tớ làm ngay đây.” Tôi cảm thấy có một chút ấm ức. Đường đường là công tử quyền quý, là Hoàng tử mặt trời lại phải đi làm những chuyện như thế này ư?! Tuy nói là vậy, nhưng tôi chẳng thể trách được ai ngoài bản thân mình.
Phía trên kia, Sakura đang lau bảng. Có vẻ do chiếc áo quá ngắn, khi cô nhướn người lên cao, bất ngờ để lộ một phần da thịt quanh eo. Tôi không cố ý nhìn, chỉ là vô tình đập vào mắt. Chậc, phải công nhận một điều là cô rất trắng...
Tôi đã nhìn cô như thế một lúc lâu, trong tư thế đứng bất động.
“Cậu làm gì thế?” Sakura đã dừng phần việc của mình, chăm chú nhìn tôi, cái nhìn không kém phần nghi ngờ.
Dĩ nhiên, tôi đã giật mình như những người vừa làm một việc xấu. “Không có gì...”
“Thật sao?” Sakura tựa hẳn người vào mép bàn, khoanh tay nhìn tôi, kèm theo nụ cười nửa miệng. Còn hơn cả khi nãy, mặt tôi đỏ lựng và nóng ran. Tôi “ừ” nhẹ.
“...Cậu định lau nhà như thế đến bao giờ?... Bỏ giày ra.” Sakura nhíu mày đánh trống lảng, chỉ tay ra lệnh cho tôi như một bà chủ.
Nhìn lại thì, có vẻ tôi lau đâu lại... bẩn đấy! Cũng vì tôi vừa kéo tới đẩy lui cây lau nhà, nhưng giày đất cát cứ thế dặm lên, thêm vào là nước, nền phòng học đen thui thủi trông còn tệ hơn lúc chưa lau.
“Được rồi, chờ tớ một chút.” Tôi lủi thủi tiến về phía cửa rồi cởi bỏ giày. Sakura đã lau bảng xong từ lâu, hiện tại cô đang bụm miệng cười đắc thắng, trông mà phát tiết lên được. Kì thực thì tôi ghét nhất cái điệu cười khinh người đó của cô. Tôi hận không thể đem cô băm vằm rồi liệng đi để diều hâu rỉa cho bỏ ghét, cho cái nụ cười ngạo nghễ kia biến mất ngay tức khắc.
Nhưng tất cả, tôi chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng để mỗi bản thân tôi biết, tuyệt đối không thể chia sẻ những suy nghĩ vừa rồi cùng Sakura được. Tuyệt đối không! “À, Sakura. Cậu sẽ đi bơi với mọi người chứ?”
“Bơi?”
Tôi có hơi ngạc nhiên với câu hỏi lại của Sakura. Đáng lẽ mỗi học sinh đều được phát một tấm vé đi bơi cuối tuần này để xả stress. Tại sao trông cô lại như không biết gì cả? “Cậu vẫn chưa nhận được vé đi bơi mà nhà trường phát sao?”
“Một tấm vé được đặt trong hộp bàn?” Sakura khoanh tay hỏi. Đúng là nó được đặt trong hộp bàn của cô. Người đặt nó không ai khác là tôi. Bởi vì lúc ấy, cô có lẽ đang ngủ ở gốc cây Anh đào vĩnh cửu chứ chẳng hề có mặt ở trong lớp.
Ngay khi nhận được cái gật đầu của tôi, cô hơi cười. “Tôi vứt đâu đó rồi.”
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Sakura đã vứt bỏ nó, tức là cô không muốn đi? “Nó sẽ rất vui đấy.”
“Không quan tâm.”
Tôi khẽ thở dài, cô gái này sao vậy chứ? Thật chẳng biết tận hưởng gì cả. Mắng thầm là vậy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn ra sức thuyết phục. Nếu cô không đi thì tấm vé này đối với tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. “Đến đó rồi cậu sẽ biết nó thật sự rất vui. Cậu cũng cần phải đi đây đó để thư giãn.” Tôi cầm cây lau nhà sào qua sào lại suốt từ nãy đến giờ cũng chỉ có một chỗ. “Cùng tớ một bữa thôi, không tốn quá nhiều thời gian đâu.”
“Làm sao đây? Vé tôi cũng đã quăng rồi?” Sakura lại cười nửa miệng. Lời nguỵ biện ấy suy cho cùng là cô không muốn đi. Đã thế, tôi phải ép cô đi cho bằng được. Nhưng tôi có một chút tự ti về việc này, dường như tiếng nói của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
“Tớ có hai vé đây.” Nói là vậy, thật sự thì tôi cũng như bao người khác, được phát cho một vé. Thế nhưng, cơ sự là muốn rủ cô đi nên đành phải nói dối. Kiếm thêm một vé rơi vào bữa cuối tuần ở hồ bơi trung tâm cũng khá khó, nhưng nếu là Hoàng tử mặt trời tôi, việc đó sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thấy cô nhíu mày đầy nghi ngờ, tôi liền bổ sung để lời nói của mình trở nên đáng tin cậy hơn. “Tớ là Hoàng tử mặt trời mà, xin thêm một vé để sẵn tiện rủ bạn bè bên ngoài đi cùng thôi. Nhưng nếu cậu không có thì tớ sẽ cho cậu.” Tôi lè lưỡi.
Sakura im lặng nhìn tôi, cuối cùng cũng gật đầu ưng thuận. Tôi không thể nào không nở một nụ cười tươi rói. Thuyết phục Sakura đâu có dễ, bằng chứng là bữa ăn trưa cũng phải mất vài tuần mời mọc và “quấy nhiễu” cô mới thành công được đó sao?
Cả hai cùng rơi vào im lặng ngay sau đó. Tôi tiếp tục phần việc quét dọn lớp học của mình. Thật ghét cái không khí yên ắng như thế này. Nói gì để xoá bỏ không khí ấy nhỉ? Trên bàn giáo viên, Sakura vẫn nhìn tôi không rời mắt. Ấy vậy mà khi bắt gặp tôi nhìn lại, cô chớp mắt lia đi hướng khác một cách nhanh chóng.
“Cậu nhìn gì thế?” Tôi kiểm tra xem cơ thể mình có bị “hở hang” ở nơi nào không. Chẳng rõ vì sao mà tôi lại nghĩ rằng cái cách Sakura nhìn tôi thật giống như lúc nãy tôi đã nhìn cô.
Tôi cắn môi dưới. Lỡ miệng rồi, cô là con gái, sao có thể đem ánh mắt đó mà nhìn tôi được. ~~ =))
“Tôi không giống cậu. Đừng nghĩ bậy.” Sakura nhếch miệng cười quái đản. Tôi chớp chớp mắt, không dám suy nghĩ đến khả năng cô hiểu tất thảy những suy nghĩa của mình.
“E hèm…Sakura này ~” Tôi hắng giọng, nhanh chóng chuyển đề tài. Sakura im lặng chờ đợi câu hỏi của tôi. “Sakura, cậu... có thể chạy tốt không?”
Tôi không tránh khỏi bận tâm khi trông dáng người cô mảnh khảnh, chân cũng có “đôi chút” ngắn. Không, phải nói là rất ngắn! - theo suy nghĩ của tôi. Cô chỉ cao khoảng 1m60, đứng cạnh tôi thì tới vai là cùng (tôi 1m84,9). Như thế liệu có chạy nhanh được không?
Đáp lại câu hỏi của tôi là kiểu cười nửa miệng quen thuộc. “Cậu nghĩ thế nào?”
“Chị ấy lớp 12, cao lớn hơn cậu khá nhiều, tớ nghĩ...” Ừ, Shirin được chọn làm hoa khôi, số đo ba vòng vô cùng chuẩn. Dường như Sakura cũng vậy. Nhưng cái quan trọng là, chiều cao của chị ấy thuộc cỡ một mét 74-75 chứ không vừa đâu. Khi đứng với chị, Sakura cũng phải ngước đầu lên nhìn nữa cơ mà.
“Haha, ngốc quá, cao lớn hơn thì đã làm được gì?” Tay Sakura đùa nghịch với một vài lọn tóc, chân đung đưa. Lúc này trông cô thật rất rất dễ thương, cứ như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy. Tôi hận là không thể đem cô ngay lập tức ôm hôn tới tấp. “Trong quá khứ, tôi đã từng đoạt huy chương bạc cấp trung ương về môn chạy marathon đấy.” Sakura kiêu ngạo nói.
Tôi hơi chấn động, nửa tin nửa ngờ nhìn cô. “Thật sao?” Hoa Kỳ có rất nhiều bang, con số phải vượt qua để leo lên đến hạng nhì cũng là khoảng vài nghìn người chứ không ít. Thế mà cô lại…Liệu có đáng tin không nhỉ?
“Không tin?” Sakura nhíu mày.
Tôi ngập ngừng một lúc, sau đó khẽ gật gật, rồi lại lắc lắc. Tôi sợ cô ấy giận nên hành động có phần nửa vời.
“Tuỳ cậu thôi.”
“Tớ tin cậu...” Thật sự là rất khó tin, dáng người Sakura nhỏ như thế mà. Nhưng sau nhiều ngày tiếp xúc, tôi có thể khẳng định rằng cô không hề ba hoa khoác lác, vì lý do đó, tôi cố gắng chấp nhận lời nói của cô đến chừng có thể.
“Rồi cậu sẽ thấy.” Sakura lại buông nụ cười ngạo nghễ, cô nhận ra phần không chân thực trong lời nói của tôi, có lẽ vậy. “Làm đi, còn đứng đó?” Sakura cau mày khi thấy tôi cầm cây lau nhà nhưng người cứ mơ hồ đứng lặng...
...
Ánh nắng khá gắt chiếu xuống bể bơi lớn nhất thành phố. Cũng là cuối tuần nên mọi người đến đây thật đông đúc, tiếng vui cười ồn ào từ nhiều phía khiến tôi cảm thấy thật vui vẻ.
Tôi đang đứng một mình trên bờ để đợi Sakura, cô ấy đã đi thay đồ như vậy được khá lâu. Thật tình, mặc bộ đồ “hai mảnh vải” thì có cần phải lâu như vậy không cơ chứ!
Cho đến hiện tại, tôi mới nhớ ra một điều, Sakura rất ghét ồn ào, không chừng cô ấy lại bỏ đi đâu mất. Nghĩ là thế, nhưng tôi vẫn cố nán lại một chút để đợi.
Có rất nhiều người nhìn tôi ‘đắm đuối’. Tôi cười tươi đáp lại họ, thật là bình thường tôi đã khôi ngô ngời ngời, đến lúc chỉ mặc một chiếc quần đùi như thế này, sức hấp dẫn của tôi càng tăng lên bội lần. Được trời ban cho vẻ bề ngoài, tôi khó tránh khỏi kiêu ngạo. À không, kiêu ngạo nhưng vẫn hoà đồng mới đúng.
Không lâu sau, Sakura bước ra với bộ đồ tắm màu trắng vô cùng mát mẻ, mái tóc được cột hờ hững để lộ chiếc cổ thanh mảnh. Tôi nhìn cô không hề chớp mắt, đánh đồng tôi với bọn người đã nhìn tôi cũng không sai.
“Cậu…dễ thương thật.” Đáng chết! Tại sao tôi lại có thể nhìn cô với ánh mắt “dâm dục” đó được chứ. Cảm thấy mặt dần nóng ran, tôi liền quay đi nơi khác, cố gắng xem như không.
“Dễ thương thôi ư?” Sakura khoanh tay, nhíu mày không hài lòng.
“À không, cả xinh đẹp nữa.” Tôi cười khì. Dù sao cũng là con trai, háo sắc một chút thì đã có sao?
Sakura nhếch miệng cười mà không nói gì thêm nữa, rồi cũng khẽ ngồi xuống thành hồ. Cô ngâm chân vào trong làn nước mát, một tay hơi chống về phía sau, tay còn lại như muốn nắm nước và giơ lên cao, để nước trong tay từ từ chảy xuống theo kẽ.
Không kìm được lòng ham vui đang biểu tình trong cơ thể, tôi đành hỏi. “Cậu có muốn cùng mọi người đằng kia chơi đùa không?” Ngồi như thế này quả thật rất chán. Tôi chỉ tay về hướng xa kia, nơi có một đám học sinh trong lớp, trong trường của tôi. Sakura có nhìn về phía bọn họ, nhưng lại tỏ ra lơ đễnh.
“Phiền phức.” Cô kết luận.
Tôi chẳng thể mở miệng nói thêm một lời nào nữa. Sakura thật quá kiêu ngạo và lạnh lùng, cứ như đã được ướp xuống dòng tuyết lạnh âm mấy trăm độ từ rất lâu vậy. Trò chuyện cùng cô, thà trò chuyện với một khúc gỗ còn vui vẻ hơn. Tình hình này thì bao giờ cô mới có thể xem tôi là một người bạn đây?
Tôi nhảy ùm xuống dòng nước mát lạnh, lặn được chừng mười giây, rồi lại bất ngờ ngoi lên và kéo cô cùng rơi xuống nước. Trông cô không có vẻ gì là hoảng loạn cả, ngược lại, tôi còn cảm thấy cô đang rất bình thản. Nhưng dường như cô có chút không khâm phục.
“Cậu định làm gì ?”
“Chẳng phải chúng ta đến đây là để bơi?” Tôi cười khoái chí. “Cậu định ngồi đó show cho mọi người cùng xem sao?”
“Cậu…”
Một chút tức giận len lỏi qua ánh mắt cô, nhỏ thôi, nhưng tôi lại có thể phát hiện ra nó. Tôi có chút vui mừng - vì từ trước đến giờ, ngoài gương mặt không cảm xúc ẩn chứa nhiều sát khí khiến kẻ nhìn vào dấy lên cảm giác sợ hãi, tôi chưa thấy được biểu cảm nào khác cả.
Nghĩ cũng lạ, tại sao tôi lại có thể nói một câu vô duyên đến như thế nhỉ? Bình thường, tôi có bao giờ vậy đâu? Không biết cô nghĩ tôi là người như thế nào nữa…một kẻ biến thái chăng? Tôi phù thở dài, gương mặt bỡn cợt châm chọc ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Thoáng thấy được biểu hiện kì lạ của tôi, Sakura quay trở lại với nụ cười nửa miệng. “Cái đẹp là để cho mọi người cùng thưởng thức, không phải dành riêng cho cậu.”
Tôi chớp mắt cười gượng. Sakura quả thật rất kiêu kì đi. “Ý tớ…không phải vậy.” Nhưng thực chất cũng là như vậy. Sakura đã hiểu đúng chứ không sai, tôi chỉ đang cố bào chữa cho lời nói của mình thôi.
“Kuro.” Bất thình lình, giọng nói ai đó vang lên thu hút sự chú ý của cả hai chúng tôi. Trông thấy chị Shirin, tôi có chút ngạc nhiên. “Chị cũng đến đây sao?”
“Dĩ nhiên.” Chị cười híp mí. “Nơi này vốn là dành cho chị mà.”
“À…haha.” Tôi cười huề. Chẳng rõ gặp chị ở đây đáng vui mừng hay đáng lo lắng nữa.
Bên cạnh tôi, Sakura không nói lời nào, cũng không thèm lưu tâm đến chị. Đôi lúc sự thờ ơ của cô cũng thật có ích, tôi phải thầm cảm ơn vì điều đó. Tôi rất không thích trận chiến của hai người này xảy ra trong cả ngày nghỉ ngơi thư giãn, có ai lại muốn ngày nghỉ của mình bị phá tanh bành vì cuộc ẩu đả của nữ sinh đâu cơ chứ!
“Dường như em gái mặc rất mát mẻ thì phải.” Shirin nhìn cô khiêu khích. Xem ra thì điều tôi không muốn nhất sắp sửa xảy ra.
“Định quyến rũ con trai bằng cách này sao?”
Tôi là đứa con trai duy nhất đang đứng giữa hai người, Shirin nói thế chẳng khác nào đem tôi ra làm bia đỡ đạn. Một điều nữa, câu nói và bộ đồ sexy mà chị đang mặc thật đối lập với nhau. Tỏ ra hiểu tính cách ngang ngược của người này, tôi quyết định im lặng.
Sakura không thèm trả lời, vì thực sự câu hỏi không cần thiết để trả lời, có lẽ cô đã nghĩ vậy. Nhận thấy sắc mặt Shirin ngày một sầm đi vì bị khinh khi, tôi nhanh chóng gỡ rối.
“Cô ấy từ Mỹ chuyển về. Văn hoá phương Tây có khác một chút. Chị đừng để tâm.” Lời khuyên này, kì thực tôi cũng cảm thấy vô ích, muốn chị không để tâm đến cũng là một vấn đề.
“Không tới lượt Kuro đâu.” Shirin quay phắt lại nhìn khiến tôi đứng hình. Chị đáng sợ vậy, tôi có muốn nói thêm nữa cũng không xong, đành thở dài bất lực.
Sakura lại nhếch miệng cười, coi như mình chỉ là một người khán giả đang đứng xem màn kịch, không cho ý kiến góp ý, cũng chẳng phê bình nhận xét. Đương nhiên một người dễ tức giận và ít kiên nhẫn như Shirin sẽ không thể nào chịu đựng được quá lâu. Chị đứng trên thành bể, khoanh tay lại, nghênh mặt thách thức với cô.
“Cùng đến hồ phía bên kia thi xem ai bơi nhanh hơn nhé?”
Tôi nhìn theo hướng tay mà chị đang chỉ. Đó là một chiếc hồ dành để thi đấu. Tôi thầm than, ngày nghỉ lại muốn quyết đấu rồi. Xem ra chỉ vẫn còn rất rất cay cú với lần thua trước và luôn luôn mong hy vọng phục thù.
“Được thôi.” Không mất nhiều thời gian cân nhắc, Sakura gật đầu đồng ý, kèm theo là nụ cười nhếch môi quen thuộc.
Ba chúng tôi cùng bước lên bờ và tiến đến chiếc hồ bên kia. Hai mỹ nữ cùng một mỹ nam bước song song như thế này khiến cho nhiều người đổ dồn con mắt về phía chúng tôi. Cũng vì tò mò vì kết quả ai thắng ai thua, mọi người kéo tới ngày một nhiều, trong số đó có cả một vài người tôi quen biết, bạn của chị Shirin. Còn bạn của cô thì…khỏi phải nói - chẳng-có-một-ai ngoài tôi cả. À, chính xác hơn thì - chẳng có một ai nếu không tính người bạn trên danh nghĩa này cả.
“Cho cháu mượn còi một lát nhé!?” Tôi nở nụ cười niềm nở với bảo vệ ở đây. Tôi sẽ làm trọng tài cho cuộc chiến lần này.
Tiếng tuýt còi vang lên, cả Sakura và Shirin cùng nhảy ùm xuống nước. Rất nhanh chóng, cô dần vượt lên trên và giữ khoảng cách với chị. Nhưng bỗng, chị la lên và quẫy đạp liên hồi trong nước, Sakura không quan tâm, vẫn một mực hướng về đích. Tôi do không muốn cản trở trận thi đấu của hai người nên chỉ đứng im mà nhìn.
Một lúc sau đó, chị đã chìm xuống đáy làn nước xanh trong.
Những tưởng rằng Shirin biết mình thua nên bỏ cuộc giữa chừng và lặn xuống nước để đỡ nhục nhã. Nhưng không. Chờ độ chừng 10s không thấy chị ngoi lên, tôi lo lắng cùng cực. Sakura đã về đích được một lúc, trông biểu cảm cô chẳng có vẻ gì là vinh quang cả.
Tôi nhảy ùm xuống nước trong tâm trạng lo lắng thấy rõ. Có vẻ như Sakura đã nhìn tôi, nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Một lúc sau ngoi lên, tôi đã giữ cơ thể Shirin trong tay mình. Chị bị chuột rút, tôi chắc chắn thế.
Bế Shirin lên bờ, tôi lập tức dùng tay ép tim chị năm lần, sau đó tiến hành thổi ngạt. Dù cảm thấy không tự nhiên đôi chút, nhưng tôi vẫn quyết định cúi xuống, bịt mũi và thổi lượng khí trong mình vào miệng Shirin, sau đó lại tiếp tục ép tim. Được một hồi, khoé miệng Shirin mới trào ra một mớ nước, cùng ho lên sặc sụa. Tôi liền thở phù nhẹ nhõm.
Sakura đã đứng trước mặt tôi từ lâu, bóng hình nhỏ nhắn của cô đổ dài trên nền đất, tay khoanh lại, tóc ướt bết lấy khuôn mặt đang đăm chiêu nhìn tôi, một vài giọt nước bị trọng lực làm rơi xuống đất.
“Kuro đã cứu chị sao? cảm ơn Kuro.” Ngay sau khi nghe giọng nói của Shirin, tôi mới thôi hướng về cô. Chị nhìn tôi với ánh mắt long lanh. Không rõ khi biết được những gì mà tôi vừa làm với Shirin, chị sẽ nghĩ như thế nào nữa?!
Chỉ là hô hấp nhân tạo thôi mà, cứu người chẳng phải quan trọng nhất hay sao? Với lại…nếu tính môi chạm môi là hôn, thì dù sao…nụ hôn đầu đời của tôi cũng dành cho người con gái đang đứng khoanh tay, gương mặt lạnh băng trước mắt rồi.
“Trận đấu này không tính!” Shirin ngồi dậy, mạnh miệng nói với Sakura.
“Xem như chị may mắn.” Sakura chách lưỡi, hít một hơi mạnh và thở ra. “Có thể gỡ bỏ một màn thua trông thấy.”
Không quan tâm lúc này Shirin có đang tức xì khói đầu, tôi nhe răng cười vì độ tự kiêu của Sakura. Ngoài nhanh nhạy, giỏi giang và trí nhớ siêu đẳng của cô ra, trình độ tự kiêu của cô cũng đã đạt đến tuyệt đỉnh. Tôi có nên tự hào vì điều này không nhỉ?
“Dù là gì, chị mãi mãi cũng không thể thắng được tôi đâu.” Cô cười nửa miệng, khí chất toát ra vẫn lạnh lẽo cùng cực. “Nếu không biết dừng lại đúng lúc, chị sẽ tự rước hoạ vào thân.” Đây có thể xem như là một lời cảnh cáo.
Shirin kích động dặm mạnh chân xuống đất và bỏ đi nơi khác, trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Sakura một cái như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi thở lên khe khẽ, nhìn theo bóng dáng Shirin khuất dần. Sau đó quay lại nhìn Sakura. Lúc này đây, tôi mới phát hiện, cô đã dùng ánh mắt ấy để nhìn tôi chăm chú suốt từ nãy đến giờ.
…
----END CHAP 5----
Trở lại trường vào ngày hôm sau, tôi có thể nhận rõ được sự khác biệt từ phía học sinh. Tuy mọi người không bơ tôi, nhưng tôi vẫn biết tâm điểm đáng chú ý nhất hôm nay chính là kết quả trận đấu vòng một của ngày hôm qua - Shirin là người thua thảm hại.
Những kẻ không đi đa phần không tin, nhưng trong bản tin buổi sáng trường trung học Harrod đã nói lên tất cả, rằng Sakura là người chiến thắng. Những ánh mắt kia hướng về phía cô không còn là khinh bỉ, là coi thường nữa, mà đã chuyển dần thành sự tò mò, đôi khi là thán phục và ngưỡng mộ. Cứ đà này, câu lạc bộ anti kia sớm phá sản, Sakura lại còn thu nạp thêm fan cho mình thôi.
Dường như Sakura cảm thấy thật bình thản, như rằng mọi thứ diễn ra chỉ là một điều hiển nhiên, còn cô đã quen thuộc với việc này từ lâu. Sakura đan hai tay đặt ra sau gáy, ngã người lên chiếc ghế, bàng quan với mọi thứ xung quanh.
Tôi tiến về chỗ ngồi của mình, cũng là cạnh chỗ của cô, trên tay cầm hai lon nước trái cây ướp lạnh.
“Cậu thật tài giỏi!” Tôi lăn lon nước vào má Sakura, làm cô khẽ nhăn mặt vì cái cảm giác lạnh lẽo vừa ập đến. “Tớ tự hào vì cậu quá đấy!” Suốt từ hôm qua đến giờ, tôi đã nói câu này không dưới một lần.
Sakura nhận lấy chai nước từ tay tôi, khui ra uống một ngụm, miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Đột nhiên bên ngoài lớp học ầm ĩ hẳn lên, tôi có thể nhận ra người đứng đầu kia là Shirin. Chị có vẻ chưa hết tức.
“Kobayashi Sakura!” Shirin tiến vào trong lớp của chúng tôi không quản phép tắc, không kiêng nể bất cứ ai. “Tôi muốn gặp cô.”
Có thể nói, Shirin đã chịu một cơn sốc tâm lý nhỏ, ấy là bản thân đã thất bại một cách thảm hại. Và đương nhiên với tính cách của Shirin, chị sẽ không thể nào nguôi ngoai cơn tức giận ngay được.
Chính tôi cũng cảm thấy thương cho chị. Quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngày hôm qua là ngày chị đã gặp được một đối thủ cao tay hơn mình. E rằng thời gian cô suy nghĩ, bấm chuông và trả lời cộng lại cũng không đủ cho chị có thể nghiền ngẫm câu hỏi nữa kia.
Cũng sau ngày hôm qua, tôi có cái nhìn khác về Sakura.
Những con người hiếu kì kéo đến ngày càng đông, mọi cửa chính, cửa sổ đều bị chen chúc, lấn át, họ mong muốn mình có thể chứng kiến tường tận sự việc.
“Chuyện gì?” Như đã biết trước việc chị Shirin sẽ đến tìm mình, Sakura vẫn bình thản giữ nguyên tư thế cũ, không thèm nhìn mặt người đang đối thoại với mình lấy một cái.
Hình như bất kỳ lúc nào, sự có mặt của tôi bên cạnh cô ấy như một can dầu được đổ vào lửa trong lòng chị.
“Hừ..” Shirin gằn thật nhỏ trong miệng, lập tức thay đổi cách xưng hô. “Chị đến đây để thông báo cho em biết, chị đã quyết định vòng 2 chúng ta sẽ thi chạy, vòng 3 là thi năng khiếu.”
“Vậy sao?” Sakura cười nhếch mép. “Tôi e chẳng cần tới vòng 3.”
Shirin vẫn luôn cảm thấy tức, thậm chí độ tức đã đạt đến đỉnh điểm, nên dù có bị Sakura khinh, chị vẫn mang vẻ mặt đó. “Em gái, vòng 1 chỉ là do em may mắn thôi, còn 2 vòng nữa em đừng nghĩ sẽ thắng được chị.”
May mắn? Tôi suýt nữa đã không kìm chế được mà bật cười. Nếu như chị không phải trả lời được một câu trong tổng số 15 thì chắc tôi sẽ tin đến cái từ “may mắn” mà chị nói. Còn đằng này... tôi khe khẽ thở ra một hơi. Có lẽ chị quá sốc nên cách dùng từ cũng không mấy được “đúng đắn” cho lắm.
Nhưng Sakura thì không thấu được như tôi, cô vẫn cố tình cất tiếng mỉa mai, khiến kẻ đứng trước mặt chết vì tức giận. “Tôi nghĩ chị mới là người may mắn đấy...” Sakura cười khẩy. “Nếu chuông không hư thì... chị không thể nào đoạt 1 điểm ấy từ tay tôi đâu.”
“Mày...”
“Chị phải cảm ơn cái chuông ấy chứ nhỉ? “
“Mày được lắm.”
“Tôi vẫn không hiểu...” Sakura nhíu mày nghiêng đầu, chậm rãi nói, dường như cô đang muốn đấu võ mồm tới cùng. “Tại sao ngôi trường số 1 Nhật Bản lại có thể để cho một kẻ vô tích sự như chị đứng vị trí thứ 2 được nhỉ? Thật ô nhục! Tôi còn tưởng chị đáng gờm lắm.” Thái độ của Sakura có lẽ hơi quá, từng câu từng chữ phát ra như muốn lóc da lóc thịt người nghe.
Có lẽ là do chị gây thù với Sakura trước, bây giờ cô mới trả lại từ từ đây. Càng nghĩ, tôi càng thấy khổ thân thay cho chị.
Nhưng để cô rèn luyện tính cách cho chị một chút cũng không tệ. Những trận đấu đá của con gái như thế này, tốt nhất là tôi sẽ đứng ngoài xem.
“Chống mắt lên mà coi tao sẽ làm những gì cho mày.” Shirin lại một lần nữa thay đổi cách xưng hô. Lúc này, Sakura chỉ nhún vai, gương mặt tỏ vẻ dửng dưng thách thức.
Có lẽ vì đứng gần hai người này nên tôi cảm thấy, một bên lửa bốc cháy kìn kịt, nóng ran như đụng phải Hoả Diện Sơn trong Tây Du Kí, một bên lại ám khí đầy người, xung quanh còn toả ra hơi lạnh của băng ngàn năm ở hai đầu cực trái đất. Trông họ ai cũng đều rất đáng sợ!
Đợi bóng Shirin đi khuất, Sakura cũng bước ra ngoài, nhưng là ở một hướng khác...
…
.
Ừ thì Hoàng tử mặt trời tôi quá được thiên vị đi, ngay cả việc trực nhật thôi cũng đã được miễn. Mà cho dù không có được đặt cách như vậy, cũng có ối cô gái lên tiếng giúp đỡ, làm thay tôi. Vì thế, từ nhỏ đến giờ, tôi chưa phải làm một buổi trực nhật hay lao động gì cả. Nhưng hôm nay - đến phiên trực nhật của bàn mình, tôi lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác.
Chẳng qua là bỗng dưng tôi muốn trực nhật, cũng không phải “bỗng dưng”, do lần này có Sakura nên tôi mới như vậy. Trưa nay, tôi sẽ nán lại trong lớp trễ một chút, sau đó ngồi ăn trưa với cô. Quả là kế hoạch hay, tôi thầm nghĩ.
Vừa nhắc tới, tôi đã thấy Sakura ngay bên kia đường. Cũng vì con đường này ít xe cộ qua lại, tôi liền chạy về phía cô, chợt thấy trên tay cô là một cái hộp khá lớn, hình vuông, bìa catton màu vàng.
“Ê nè~” Tôi gọi với.
Sakura có nghe, cô quay lại nhìn tôi một hai giây, rồi tiếp tục đi thẳng. Dường như Sakura đang định đi đâu đó, lối đi ngược hướng với trường học. Tôi lại gọi và đuổi theo, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cô. “Sao cậu đi nhanh thế?”
“Tôi đi rất bình thường.” Sakura trả lời hờ hững, chân vẫn tiếp tục bước. Quả là bây giờ, nhịp đi của cô đã chậm hơn lúc nãy.
Hành động thì lén lút, nhanh vội như gặp phải tà vậy. Tôi nhíu nhíu mày nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào khả nghi hơn.
“Cậu đang cầm gì vậy?” Vừa nói, tôi vừa mở nắp chiếc thùng ra, khá ngạc nhiên khi tôi thấy bên trong có máy ghi âm, máy nghe lén và rất nhiều camera cùng một vài thiết bị khác.
Sakura nhanh chóng giằng lại, khuôn mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.
“Cậu định làm gì với những thứ ấy?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Không khiến cậu bận tâm.” Cô lãnh cảm bước thẳng, dáng đi nhẹ nhàng tự tại, lại có chút vội vã gấp rút, cơ hồ rất khó hình dung.
Tôi đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân dần nhỏ bé. Không có ý định đuổi theo cô, tôi chỉ buông nốt một câu. “Ê, sắp trễ học rồi, cậu còn đi đâu nữa thế?”
“Cậu vào trường trước đi... Không cần phải đợi.” Sakura giống như biết tỏng suy nghĩ của tôi. Nếu cô không nói, chắc tôi sẽ đứng đó đợi thật.
Tôi vừa tiến về ngôi trường của mình, vừa cười tủm tỉm. Sau sự xuất hiện của cô, tôi đã phát hiện được một điều thú vị. Ấy là...nhà chúng tôi nằm chung một dãy phố. Chắc chắn sẽ chẳng bao lâu sau, tôi tìm được nhà cô, có thể ghé thăm cô bất kỳ lúc nào, rồi ăn ở ở nhà cô tự nhiên như chính nhà mình vậy.
Ý tưởng “đột nhập” vào nhà Sakura dường như có chút gì đó không đúng đắn cho lắm.
Bắt đầu tiết học, Sakura cũng vừa kịp đến. Tôi gặng hỏi thêm về việc cô đã đi đâu, và dĩ nhiên, cô không, hay không thèm trả lời. Tôi nhún vai một cái rồi quay lại với vị trí của mình. Không phải lần đầu tiên gặp phải sự xa cách nhạt nhẽo này của cô, có lẽ tôi đã trở nên quá quen thuộc.
Trong suốt những tiết học, đặc biệt là khi trời xế trưa, tôi liên tục quay bút, hướng mắt đến đồng hồ trên tường để canh và giết thời gian. Chưa bao giờ tôi mong tiết học kết thúc sớm đến như vậy.
Cuối cùng thì cả một buổi học cũng đã kết thúc. Tôi đứng dậy thu xếp sách vở, đồng thời vẫy tay chào đám bạn, khoé môi cong lên nụ cười hình bán nguyệt. “Tạm biệt, tạm biệt nhé…” Sau tiếng chuông báo hiệu, tất cả đều đã ồ lên vui vẻ, rồi nhanh chóng rời lớp. Những người nội trú tập trung về khu kí túc xá của họ. Còn số bán trú thì lóng ngóng ra căn tin dành phần trước. Rất nhanh sau đó, lớp học nhộn nhịp lúc nãy đã trở nên vắng hoe, chỉ còn lại mình tôi và Sakura...
Sakura? Cô ấy đâu?
Tôi đảo mắt nhìn vòng quanh một lượt, vì không thấy cô nên chạy ra cửa dáo dác tìm kiếm. Thật là, lúc nãy vừa mới đứng cạnh tôi thôi, giờ đã biến mất như ninja vậy.
“Cậu còn đứng đó? Mau giúp tôi.” Từ phía xa, Sakura tay đang xách chậu nước tiến lại. Trông thấy gương mặt đần thối của tôi, lại thấy tôi nãy giờ chỉ im lìm một chỗ, không chịu động tay động chân, cô cất giọng nạt nộ.
Sakura thao tác nhanh lẹ vậy?
“Ơ~à, tớ tới ngay đây.” Tôi ậm ừ bước lại gần cầm phụ cô xô nước nặng. Trông thấy tôi đã lại gần mình, Sakura bĩu môi liếc tôi rõ dài. “Cậu chết xó nào thế?”
Rõ ràng là do cô nhanh chứ có phải do tôi chậm đâu?
Sakura ném cho tôi cái cây lau nhà, dõng dạc ra lệnh. “Đây, làm đi.”
“Thế cậu làm gì?”
“Tôi làm cái này.” Nói đoạn, Sakura giơ chiếc khăn lau bảng lên vẫy vẫy, cười xảo quyệt.
“Cậu...”
“Sao? Con trai như cậu lại để tôi phải lau nhà?”
“A~ Không, hừ...tớ làm ngay đây.” Tôi cảm thấy có một chút ấm ức. Đường đường là công tử quyền quý, là Hoàng tử mặt trời lại phải đi làm những chuyện như thế này ư?! Tuy nói là vậy, nhưng tôi chẳng thể trách được ai ngoài bản thân mình.
Phía trên kia, Sakura đang lau bảng. Có vẻ do chiếc áo quá ngắn, khi cô nhướn người lên cao, bất ngờ để lộ một phần da thịt quanh eo. Tôi không cố ý nhìn, chỉ là vô tình đập vào mắt. Chậc, phải công nhận một điều là cô rất trắng...
Tôi đã nhìn cô như thế một lúc lâu, trong tư thế đứng bất động.
“Cậu làm gì thế?” Sakura đã dừng phần việc của mình, chăm chú nhìn tôi, cái nhìn không kém phần nghi ngờ.
Dĩ nhiên, tôi đã giật mình như những người vừa làm một việc xấu. “Không có gì...”
“Thật sao?” Sakura tựa hẳn người vào mép bàn, khoanh tay nhìn tôi, kèm theo nụ cười nửa miệng. Còn hơn cả khi nãy, mặt tôi đỏ lựng và nóng ran. Tôi “ừ” nhẹ.
“...Cậu định lau nhà như thế đến bao giờ?... Bỏ giày ra.” Sakura nhíu mày đánh trống lảng, chỉ tay ra lệnh cho tôi như một bà chủ.
Nhìn lại thì, có vẻ tôi lau đâu lại... bẩn đấy! Cũng vì tôi vừa kéo tới đẩy lui cây lau nhà, nhưng giày đất cát cứ thế dặm lên, thêm vào là nước, nền phòng học đen thui thủi trông còn tệ hơn lúc chưa lau.
“Được rồi, chờ tớ một chút.” Tôi lủi thủi tiến về phía cửa rồi cởi bỏ giày. Sakura đã lau bảng xong từ lâu, hiện tại cô đang bụm miệng cười đắc thắng, trông mà phát tiết lên được. Kì thực thì tôi ghét nhất cái điệu cười khinh người đó của cô. Tôi hận không thể đem cô băm vằm rồi liệng đi để diều hâu rỉa cho bỏ ghét, cho cái nụ cười ngạo nghễ kia biến mất ngay tức khắc.
Nhưng tất cả, tôi chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng để mỗi bản thân tôi biết, tuyệt đối không thể chia sẻ những suy nghĩ vừa rồi cùng Sakura được. Tuyệt đối không! “À, Sakura. Cậu sẽ đi bơi với mọi người chứ?”
“Bơi?”
Tôi có hơi ngạc nhiên với câu hỏi lại của Sakura. Đáng lẽ mỗi học sinh đều được phát một tấm vé đi bơi cuối tuần này để xả stress. Tại sao trông cô lại như không biết gì cả? “Cậu vẫn chưa nhận được vé đi bơi mà nhà trường phát sao?”
“Một tấm vé được đặt trong hộp bàn?” Sakura khoanh tay hỏi. Đúng là nó được đặt trong hộp bàn của cô. Người đặt nó không ai khác là tôi. Bởi vì lúc ấy, cô có lẽ đang ngủ ở gốc cây Anh đào vĩnh cửu chứ chẳng hề có mặt ở trong lớp.
Ngay khi nhận được cái gật đầu của tôi, cô hơi cười. “Tôi vứt đâu đó rồi.”
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Sakura đã vứt bỏ nó, tức là cô không muốn đi? “Nó sẽ rất vui đấy.”
“Không quan tâm.”
Tôi khẽ thở dài, cô gái này sao vậy chứ? Thật chẳng biết tận hưởng gì cả. Mắng thầm là vậy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn ra sức thuyết phục. Nếu cô không đi thì tấm vé này đối với tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. “Đến đó rồi cậu sẽ biết nó thật sự rất vui. Cậu cũng cần phải đi đây đó để thư giãn.” Tôi cầm cây lau nhà sào qua sào lại suốt từ nãy đến giờ cũng chỉ có một chỗ. “Cùng tớ một bữa thôi, không tốn quá nhiều thời gian đâu.”
“Làm sao đây? Vé tôi cũng đã quăng rồi?” Sakura lại cười nửa miệng. Lời nguỵ biện ấy suy cho cùng là cô không muốn đi. Đã thế, tôi phải ép cô đi cho bằng được. Nhưng tôi có một chút tự ti về việc này, dường như tiếng nói của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
“Tớ có hai vé đây.” Nói là vậy, thật sự thì tôi cũng như bao người khác, được phát cho một vé. Thế nhưng, cơ sự là muốn rủ cô đi nên đành phải nói dối. Kiếm thêm một vé rơi vào bữa cuối tuần ở hồ bơi trung tâm cũng khá khó, nhưng nếu là Hoàng tử mặt trời tôi, việc đó sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thấy cô nhíu mày đầy nghi ngờ, tôi liền bổ sung để lời nói của mình trở nên đáng tin cậy hơn. “Tớ là Hoàng tử mặt trời mà, xin thêm một vé để sẵn tiện rủ bạn bè bên ngoài đi cùng thôi. Nhưng nếu cậu không có thì tớ sẽ cho cậu.” Tôi lè lưỡi.
Sakura im lặng nhìn tôi, cuối cùng cũng gật đầu ưng thuận. Tôi không thể nào không nở một nụ cười tươi rói. Thuyết phục Sakura đâu có dễ, bằng chứng là bữa ăn trưa cũng phải mất vài tuần mời mọc và “quấy nhiễu” cô mới thành công được đó sao?
Cả hai cùng rơi vào im lặng ngay sau đó. Tôi tiếp tục phần việc quét dọn lớp học của mình. Thật ghét cái không khí yên ắng như thế này. Nói gì để xoá bỏ không khí ấy nhỉ? Trên bàn giáo viên, Sakura vẫn nhìn tôi không rời mắt. Ấy vậy mà khi bắt gặp tôi nhìn lại, cô chớp mắt lia đi hướng khác một cách nhanh chóng.
“Cậu nhìn gì thế?” Tôi kiểm tra xem cơ thể mình có bị “hở hang” ở nơi nào không. Chẳng rõ vì sao mà tôi lại nghĩ rằng cái cách Sakura nhìn tôi thật giống như lúc nãy tôi đã nhìn cô.
Tôi cắn môi dưới. Lỡ miệng rồi, cô là con gái, sao có thể đem ánh mắt đó mà nhìn tôi được. ~~ =))
“Tôi không giống cậu. Đừng nghĩ bậy.” Sakura nhếch miệng cười quái đản. Tôi chớp chớp mắt, không dám suy nghĩ đến khả năng cô hiểu tất thảy những suy nghĩa của mình.
“E hèm…Sakura này ~” Tôi hắng giọng, nhanh chóng chuyển đề tài. Sakura im lặng chờ đợi câu hỏi của tôi. “Sakura, cậu... có thể chạy tốt không?”
Tôi không tránh khỏi bận tâm khi trông dáng người cô mảnh khảnh, chân cũng có “đôi chút” ngắn. Không, phải nói là rất ngắn! - theo suy nghĩ của tôi. Cô chỉ cao khoảng 1m60, đứng cạnh tôi thì tới vai là cùng (tôi 1m84,9). Như thế liệu có chạy nhanh được không?
Đáp lại câu hỏi của tôi là kiểu cười nửa miệng quen thuộc. “Cậu nghĩ thế nào?”
“Chị ấy lớp 12, cao lớn hơn cậu khá nhiều, tớ nghĩ...” Ừ, Shirin được chọn làm hoa khôi, số đo ba vòng vô cùng chuẩn. Dường như Sakura cũng vậy. Nhưng cái quan trọng là, chiều cao của chị ấy thuộc cỡ một mét 74-75 chứ không vừa đâu. Khi đứng với chị, Sakura cũng phải ngước đầu lên nhìn nữa cơ mà.
“Haha, ngốc quá, cao lớn hơn thì đã làm được gì?” Tay Sakura đùa nghịch với một vài lọn tóc, chân đung đưa. Lúc này trông cô thật rất rất dễ thương, cứ như một đứa trẻ bướng bỉnh vậy. Tôi hận là không thể đem cô ngay lập tức ôm hôn tới tấp. “Trong quá khứ, tôi đã từng đoạt huy chương bạc cấp trung ương về môn chạy marathon đấy.” Sakura kiêu ngạo nói.
Tôi hơi chấn động, nửa tin nửa ngờ nhìn cô. “Thật sao?” Hoa Kỳ có rất nhiều bang, con số phải vượt qua để leo lên đến hạng nhì cũng là khoảng vài nghìn người chứ không ít. Thế mà cô lại…Liệu có đáng tin không nhỉ?
“Không tin?” Sakura nhíu mày.
Tôi ngập ngừng một lúc, sau đó khẽ gật gật, rồi lại lắc lắc. Tôi sợ cô ấy giận nên hành động có phần nửa vời.
“Tuỳ cậu thôi.”
“Tớ tin cậu...” Thật sự là rất khó tin, dáng người Sakura nhỏ như thế mà. Nhưng sau nhiều ngày tiếp xúc, tôi có thể khẳng định rằng cô không hề ba hoa khoác lác, vì lý do đó, tôi cố gắng chấp nhận lời nói của cô đến chừng có thể.
“Rồi cậu sẽ thấy.” Sakura lại buông nụ cười ngạo nghễ, cô nhận ra phần không chân thực trong lời nói của tôi, có lẽ vậy. “Làm đi, còn đứng đó?” Sakura cau mày khi thấy tôi cầm cây lau nhà nhưng người cứ mơ hồ đứng lặng...
...
Ánh nắng khá gắt chiếu xuống bể bơi lớn nhất thành phố. Cũng là cuối tuần nên mọi người đến đây thật đông đúc, tiếng vui cười ồn ào từ nhiều phía khiến tôi cảm thấy thật vui vẻ.
Tôi đang đứng một mình trên bờ để đợi Sakura, cô ấy đã đi thay đồ như vậy được khá lâu. Thật tình, mặc bộ đồ “hai mảnh vải” thì có cần phải lâu như vậy không cơ chứ!
Cho đến hiện tại, tôi mới nhớ ra một điều, Sakura rất ghét ồn ào, không chừng cô ấy lại bỏ đi đâu mất. Nghĩ là thế, nhưng tôi vẫn cố nán lại một chút để đợi.
Có rất nhiều người nhìn tôi ‘đắm đuối’. Tôi cười tươi đáp lại họ, thật là bình thường tôi đã khôi ngô ngời ngời, đến lúc chỉ mặc một chiếc quần đùi như thế này, sức hấp dẫn của tôi càng tăng lên bội lần. Được trời ban cho vẻ bề ngoài, tôi khó tránh khỏi kiêu ngạo. À không, kiêu ngạo nhưng vẫn hoà đồng mới đúng.
Không lâu sau, Sakura bước ra với bộ đồ tắm màu trắng vô cùng mát mẻ, mái tóc được cột hờ hững để lộ chiếc cổ thanh mảnh. Tôi nhìn cô không hề chớp mắt, đánh đồng tôi với bọn người đã nhìn tôi cũng không sai.
“Cậu…dễ thương thật.” Đáng chết! Tại sao tôi lại có thể nhìn cô với ánh mắt “dâm dục” đó được chứ. Cảm thấy mặt dần nóng ran, tôi liền quay đi nơi khác, cố gắng xem như không.
“Dễ thương thôi ư?” Sakura khoanh tay, nhíu mày không hài lòng.
“À không, cả xinh đẹp nữa.” Tôi cười khì. Dù sao cũng là con trai, háo sắc một chút thì đã có sao?
Sakura nhếch miệng cười mà không nói gì thêm nữa, rồi cũng khẽ ngồi xuống thành hồ. Cô ngâm chân vào trong làn nước mát, một tay hơi chống về phía sau, tay còn lại như muốn nắm nước và giơ lên cao, để nước trong tay từ từ chảy xuống theo kẽ.
Không kìm được lòng ham vui đang biểu tình trong cơ thể, tôi đành hỏi. “Cậu có muốn cùng mọi người đằng kia chơi đùa không?” Ngồi như thế này quả thật rất chán. Tôi chỉ tay về hướng xa kia, nơi có một đám học sinh trong lớp, trong trường của tôi. Sakura có nhìn về phía bọn họ, nhưng lại tỏ ra lơ đễnh.
“Phiền phức.” Cô kết luận.
Tôi chẳng thể mở miệng nói thêm một lời nào nữa. Sakura thật quá kiêu ngạo và lạnh lùng, cứ như đã được ướp xuống dòng tuyết lạnh âm mấy trăm độ từ rất lâu vậy. Trò chuyện cùng cô, thà trò chuyện với một khúc gỗ còn vui vẻ hơn. Tình hình này thì bao giờ cô mới có thể xem tôi là một người bạn đây?
Tôi nhảy ùm xuống dòng nước mát lạnh, lặn được chừng mười giây, rồi lại bất ngờ ngoi lên và kéo cô cùng rơi xuống nước. Trông cô không có vẻ gì là hoảng loạn cả, ngược lại, tôi còn cảm thấy cô đang rất bình thản. Nhưng dường như cô có chút không khâm phục.
“Cậu định làm gì ?”
“Chẳng phải chúng ta đến đây là để bơi?” Tôi cười khoái chí. “Cậu định ngồi đó show cho mọi người cùng xem sao?”
“Cậu…”
Một chút tức giận len lỏi qua ánh mắt cô, nhỏ thôi, nhưng tôi lại có thể phát hiện ra nó. Tôi có chút vui mừng - vì từ trước đến giờ, ngoài gương mặt không cảm xúc ẩn chứa nhiều sát khí khiến kẻ nhìn vào dấy lên cảm giác sợ hãi, tôi chưa thấy được biểu cảm nào khác cả.
Nghĩ cũng lạ, tại sao tôi lại có thể nói một câu vô duyên đến như thế nhỉ? Bình thường, tôi có bao giờ vậy đâu? Không biết cô nghĩ tôi là người như thế nào nữa…một kẻ biến thái chăng? Tôi phù thở dài, gương mặt bỡn cợt châm chọc ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Thoáng thấy được biểu hiện kì lạ của tôi, Sakura quay trở lại với nụ cười nửa miệng. “Cái đẹp là để cho mọi người cùng thưởng thức, không phải dành riêng cho cậu.”
Tôi chớp mắt cười gượng. Sakura quả thật rất kiêu kì đi. “Ý tớ…không phải vậy.” Nhưng thực chất cũng là như vậy. Sakura đã hiểu đúng chứ không sai, tôi chỉ đang cố bào chữa cho lời nói của mình thôi.
“Kuro.” Bất thình lình, giọng nói ai đó vang lên thu hút sự chú ý của cả hai chúng tôi. Trông thấy chị Shirin, tôi có chút ngạc nhiên. “Chị cũng đến đây sao?”
“Dĩ nhiên.” Chị cười híp mí. “Nơi này vốn là dành cho chị mà.”
“À…haha.” Tôi cười huề. Chẳng rõ gặp chị ở đây đáng vui mừng hay đáng lo lắng nữa.
Bên cạnh tôi, Sakura không nói lời nào, cũng không thèm lưu tâm đến chị. Đôi lúc sự thờ ơ của cô cũng thật có ích, tôi phải thầm cảm ơn vì điều đó. Tôi rất không thích trận chiến của hai người này xảy ra trong cả ngày nghỉ ngơi thư giãn, có ai lại muốn ngày nghỉ của mình bị phá tanh bành vì cuộc ẩu đả của nữ sinh đâu cơ chứ!
“Dường như em gái mặc rất mát mẻ thì phải.” Shirin nhìn cô khiêu khích. Xem ra thì điều tôi không muốn nhất sắp sửa xảy ra.
“Định quyến rũ con trai bằng cách này sao?”
Tôi là đứa con trai duy nhất đang đứng giữa hai người, Shirin nói thế chẳng khác nào đem tôi ra làm bia đỡ đạn. Một điều nữa, câu nói và bộ đồ sexy mà chị đang mặc thật đối lập với nhau. Tỏ ra hiểu tính cách ngang ngược của người này, tôi quyết định im lặng.
Sakura không thèm trả lời, vì thực sự câu hỏi không cần thiết để trả lời, có lẽ cô đã nghĩ vậy. Nhận thấy sắc mặt Shirin ngày một sầm đi vì bị khinh khi, tôi nhanh chóng gỡ rối.
“Cô ấy từ Mỹ chuyển về. Văn hoá phương Tây có khác một chút. Chị đừng để tâm.” Lời khuyên này, kì thực tôi cũng cảm thấy vô ích, muốn chị không để tâm đến cũng là một vấn đề.
“Không tới lượt Kuro đâu.” Shirin quay phắt lại nhìn khiến tôi đứng hình. Chị đáng sợ vậy, tôi có muốn nói thêm nữa cũng không xong, đành thở dài bất lực.
Sakura lại nhếch miệng cười, coi như mình chỉ là một người khán giả đang đứng xem màn kịch, không cho ý kiến góp ý, cũng chẳng phê bình nhận xét. Đương nhiên một người dễ tức giận và ít kiên nhẫn như Shirin sẽ không thể nào chịu đựng được quá lâu. Chị đứng trên thành bể, khoanh tay lại, nghênh mặt thách thức với cô.
“Cùng đến hồ phía bên kia thi xem ai bơi nhanh hơn nhé?”
Tôi nhìn theo hướng tay mà chị đang chỉ. Đó là một chiếc hồ dành để thi đấu. Tôi thầm than, ngày nghỉ lại muốn quyết đấu rồi. Xem ra chỉ vẫn còn rất rất cay cú với lần thua trước và luôn luôn mong hy vọng phục thù.
“Được thôi.” Không mất nhiều thời gian cân nhắc, Sakura gật đầu đồng ý, kèm theo là nụ cười nhếch môi quen thuộc.
Ba chúng tôi cùng bước lên bờ và tiến đến chiếc hồ bên kia. Hai mỹ nữ cùng một mỹ nam bước song song như thế này khiến cho nhiều người đổ dồn con mắt về phía chúng tôi. Cũng vì tò mò vì kết quả ai thắng ai thua, mọi người kéo tới ngày một nhiều, trong số đó có cả một vài người tôi quen biết, bạn của chị Shirin. Còn bạn của cô thì…khỏi phải nói - chẳng-có-một-ai ngoài tôi cả. À, chính xác hơn thì - chẳng có một ai nếu không tính người bạn trên danh nghĩa này cả.
“Cho cháu mượn còi một lát nhé!?” Tôi nở nụ cười niềm nở với bảo vệ ở đây. Tôi sẽ làm trọng tài cho cuộc chiến lần này.
Tiếng tuýt còi vang lên, cả Sakura và Shirin cùng nhảy ùm xuống nước. Rất nhanh chóng, cô dần vượt lên trên và giữ khoảng cách với chị. Nhưng bỗng, chị la lên và quẫy đạp liên hồi trong nước, Sakura không quan tâm, vẫn một mực hướng về đích. Tôi do không muốn cản trở trận thi đấu của hai người nên chỉ đứng im mà nhìn.
Một lúc sau đó, chị đã chìm xuống đáy làn nước xanh trong.
Những tưởng rằng Shirin biết mình thua nên bỏ cuộc giữa chừng và lặn xuống nước để đỡ nhục nhã. Nhưng không. Chờ độ chừng 10s không thấy chị ngoi lên, tôi lo lắng cùng cực. Sakura đã về đích được một lúc, trông biểu cảm cô chẳng có vẻ gì là vinh quang cả.
Tôi nhảy ùm xuống nước trong tâm trạng lo lắng thấy rõ. Có vẻ như Sakura đã nhìn tôi, nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Một lúc sau ngoi lên, tôi đã giữ cơ thể Shirin trong tay mình. Chị bị chuột rút, tôi chắc chắn thế.
Bế Shirin lên bờ, tôi lập tức dùng tay ép tim chị năm lần, sau đó tiến hành thổi ngạt. Dù cảm thấy không tự nhiên đôi chút, nhưng tôi vẫn quyết định cúi xuống, bịt mũi và thổi lượng khí trong mình vào miệng Shirin, sau đó lại tiếp tục ép tim. Được một hồi, khoé miệng Shirin mới trào ra một mớ nước, cùng ho lên sặc sụa. Tôi liền thở phù nhẹ nhõm.
Sakura đã đứng trước mặt tôi từ lâu, bóng hình nhỏ nhắn của cô đổ dài trên nền đất, tay khoanh lại, tóc ướt bết lấy khuôn mặt đang đăm chiêu nhìn tôi, một vài giọt nước bị trọng lực làm rơi xuống đất.
“Kuro đã cứu chị sao? cảm ơn Kuro.” Ngay sau khi nghe giọng nói của Shirin, tôi mới thôi hướng về cô. Chị nhìn tôi với ánh mắt long lanh. Không rõ khi biết được những gì mà tôi vừa làm với Shirin, chị sẽ nghĩ như thế nào nữa?!
Chỉ là hô hấp nhân tạo thôi mà, cứu người chẳng phải quan trọng nhất hay sao? Với lại…nếu tính môi chạm môi là hôn, thì dù sao…nụ hôn đầu đời của tôi cũng dành cho người con gái đang đứng khoanh tay, gương mặt lạnh băng trước mắt rồi.
“Trận đấu này không tính!” Shirin ngồi dậy, mạnh miệng nói với Sakura.
“Xem như chị may mắn.” Sakura chách lưỡi, hít một hơi mạnh và thở ra. “Có thể gỡ bỏ một màn thua trông thấy.”
Không quan tâm lúc này Shirin có đang tức xì khói đầu, tôi nhe răng cười vì độ tự kiêu của Sakura. Ngoài nhanh nhạy, giỏi giang và trí nhớ siêu đẳng của cô ra, trình độ tự kiêu của cô cũng đã đạt đến tuyệt đỉnh. Tôi có nên tự hào vì điều này không nhỉ?
“Dù là gì, chị mãi mãi cũng không thể thắng được tôi đâu.” Cô cười nửa miệng, khí chất toát ra vẫn lạnh lẽo cùng cực. “Nếu không biết dừng lại đúng lúc, chị sẽ tự rước hoạ vào thân.” Đây có thể xem như là một lời cảnh cáo.
Shirin kích động dặm mạnh chân xuống đất và bỏ đi nơi khác, trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Sakura một cái như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi thở lên khe khẽ, nhìn theo bóng dáng Shirin khuất dần. Sau đó quay lại nhìn Sakura. Lúc này đây, tôi mới phát hiện, cô đã dùng ánh mắt ấy để nhìn tôi chăm chú suốt từ nãy đến giờ.
…
----END CHAP 5----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.