Băng Tan

Chương 122: Chương Ngoại Truyện: Part 2.6

Rùa JH

21/03/2016

Đám gia nhân trong nhà vừa chiều này bị doạ cho hồn vía thăng thiên, bây giờ chẳng kẻ nào dám tiến vào phòng hầu hạ, yêu cầu cô ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ. Cũng chẳng kẻ nào dám bước qua phòng cô, sợ Nữ hoàng của họ nghe thấy tiếng bước chân, một viên đạn rồi sẽ chui tọt qua cánh cửa mà găm thẳng vào tim họ. Họ đã chạy đi báo tình hình cho chủ nhân cùng thiếu gia, nhưng lại không có bất cứ động tĩnh nào từ phía bên ấy, họ càng cảm thấy sợ hãi hơn bội phần. Cũng may vẫn còn một người mà họ có thể tin tưởng được.

Phát hiện kẻ đó có thể né tránh đường đạn của mình, cũng là nhận ra được bóng dáng hắn ta, Cherry liền buông thõng cây súng xuống, chẳng vì cái bóng đen đang dần tiến lại mà ngước nhìn. Cô đã quá mệt nhọc, đôi mắt mỏi nhừ vì khóc quá lâu, hiện tại, cô không còn sức lực để tâm đến con người này nữa.

“Bé Cher, Nữ hoàng của tôi…”

“…”

“Người em lạnh lắm…”

Kính cửa sổ vỡ tan tành, gió ngoài kia không cần sức cũng tự động lọt qua, thổi bung mọi thứ bên trong, nhưng lại không thể nào thổi bung được những phiền muộn đang chất chứa trong lòng người con gái.

Hắn cúi xuống, ôm cô vào lòng một cách nhẹ khẽ nhất để tránh làm cô bị đau. Cô không chống trả, chỉ lẳng lặng tựa đầu vào cơ thể kia, ánh mắt như cả thế giới này chẳng còn tồn tại.

“Anh đến đây làm gì? Nếu là để khuyên nhủ tôi thì mau cút.” Giọng nói du dương khàn đục, nhỏ xíu lại mang nhiều phần ngữ khí nặng nề. Nhưng hắn không bận tâm, chỉ vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, hành động ân cần, đến độ hắn chưa bao giờ nghĩ đến là có một ngày, mình lại dịu dàng như thế.

Keith từ trước đến nay, luôn ỷ có sức lực toàn đè cô ra bắt nạt. Cherry cũng không vừa, vì thế mà cả hai bên đã xảy ra những trận chiến vô cùng “cam go”. Nhờ vậy, những hành động uỷ mị dịu dàng này, hắn chưa bao giờ áp dụng với cô trước đó. Cũng thật lạ, hắn xem cô là cái gì chứ?...

“Tôi đã biết chuyện rồi…” Mặc cho lời đe doạ của Cherry, hắn vẫn mở miệng nói.

“Là anh ta nói cho anh biết?”

“…” Keith khẽ lườm người con gái đang ngước đôi mắt còn đọng chút lệ lên nhìn mình. “Em nghĩ Henry cậu ta dễ dàng nói cho tôi biết như thế sao? Là tôi tự nhìn nhận ra.” Hắn thâm trầm một lúc, lại tiếp tục mở miệng. “Trong suốt bao nhiêu năm trời bên cạnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy được ánh mắt buồn thảm mà bất lực, tuyệt vọng này của cậu ta…”

“…”

“Henry yêu em là thật lòng. Có thể vì bất đắc dĩ nên mới khiến em tổn thương, em cũng không cần phải…”

“Câm miệng. Nếu anh tiếp tục nói, tôi sẽ giết chết anh!” Cherry không nương từ đạp hắn xuống đất, cái nhìn lạnh sắc đến tận xương tuỷ.

Bị Cherry đạp, hắn trưng vẻ mặt thống khổ rồi đứng dậy. “Em là người thông minh. Không đến lượt tôi nói, chắc chắn rồi em cũng sẽ hiểu.”

Hiểu ư? Hiểu của hắn tức là làm sao đây? Bảo cô quên đi cái chết của mẹ, quên đi cội nguồn và huyết mạch đang mạnh mẽ chảy tràn trong cơ thể của bản thân, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra? Nếu là như vậy thì… cô không thể.

“Nếu em muốn… trả thù, tôi sẽ lựa chọn cách ủng hộ em. Đến lúc đó, tôi nguyện được phục tùng cho em.” Trước khi bước ra ngoài, hắn nói nốt một câu. Lời nói này nửa phần đã là đùa cợt, nhưng sắc mặt của hắn lại vô cùng nghiêm túc. Điều này khiến Sakura khá lưu tâm. Trả thù? Tại sao hắn lại ủng hộ cô? Hay vì… chính bản thân hắn cùng gia đình cũng đã từng trải giống cô?

Trả thù ư… Dĩ nhiên rồi, đó là ước nguyện của mẹ mà suốt bao nhiêu năm qua cô vẫn chưa thể nào thực hiện.

Cứ thế, Cherry chìm vào giấc ngủ, với cơn ác mộng to lớn cùng hai chữ “trả thù” không thể nào bay biến khỏi đầu cô.

.

Trong căn phòng vạn phần tan hoang, những cái xác chết nằm la liệt trước đó nay đã bốc mùi hôi thối nồng nặc - đủ gây cảm giác buồn nôn cho bất kỳ ai. Ấy vậy mà Cherry vẫn ở trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trên chiếc giường như thế, rất lâu. Sắc mặt cô ngày càng trở nên tái nhợt, đôi mắt xuất hiện cuồng thâm. Một thiếu nữ xinh đẹp giờ đây chẳng khác gì so với những người mắc bệnh nặng, sắp đến lúc từ giã cõi đời. Có vẻ như, sức chịu đựng của cô ngày càng cạn kiệt.

Ngoài kia, mọi người vẫn hoạt động bình thường dưới mệnh lệnh của lão đại boss. Không còn ai cả gan vào “thăm” cô nữa. Không gian yên tĩnh này, quả thật là thứ mà cô cần nhất.

Nhưng tại sao càng yên tĩnh, cô càng cảm thấy lòng nặng nề thêm?

Trước đây, Cherry luôn kính nể cha mình, mà cũng có nhiều ác cảm đối với hắn. Dù chỉ là cơn ác cảm vô hình, nhưng đủ khiến cô cảm thấy sợ hãi và tạo với hắn một khoảng cách nhất định. Giờ thì cô đã hiểu tại sao mình lại như thế. Cũng vì tận sâu trong tiềm thức của cô, cho dù mất trí nhớ, hắn vẫn là một tà ma không tình người.

Thế nhưng Henry thì sao? Anh luôn đối xử với cô rất tốt, rất rất tốt là đằng khác. Tuy có nhiều lúc vẫn bị anh dụng hình, cô có giận, nhưng rồi sau đó cũng hiểu được: À, thì ra là anh muốn tốt cho mình.



Cô cũng biết, đối với kẻ khác, anh vô cùng trầm mặc lạnh lùng, thậm chí là tàn nhẫn. Sự quan tâm, ân cần, dịu dàng này anh chỉ dành riêng cho cô mà thôi.

Đơn giản có thế, cô yêu anh lúc nào không rõ, chỉ biết đến lúc nhận ra thì tình cảm này đã vô cùng sâu đậm, mặc cho cả hai vẫn còn chưa trưởng thành.

Chê cô là đứa trẻ nhỏ ngông cuồng, không hiểu chuyện chỉ biết đòi học yêu sớm ư? Cô sẽ quăng vào mặt kẻ đó rằng: tôi đủ thông minh để hiểu được chừng mực tình cảm của mình, đỡ hơn biết bao nhiêu kẻ trưởng thành mà ngu ngốc, mù quáng. Đã có thời cô tự tin lắm, tự tin bản thân có tình yêu đẹp vượt ngàn đại dương. Nhưng giờ thì cô mới hiểu… thiên tài là cô, cũng có lúc vấp ngã trong đau đớn như thế này…

Cô đã khóc rất nhiều, nhưng hiện tại, những giọt nước mắt kia đã nguội lạnh hanh khô. Cô không đủ sức để khóc, cũng như không muốn khóc nữa. Rơi lệ làm gì để thiên hạ cảm thấy mình thật yếu đuối mà che miệng cười chê, hay là thương hại? Tất cả những điều ấy cô đều không muốn, cách duy nhất là... khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa.

Cô muốn hoàn thiện bản thân, theo chiều hướng mạnh mẽ.

Thực chất, từ khi nghe anh bảo có thể giết mình để đổi lấy quyền uy, lòng cô đã sớm lạnh lẽo như băng tảng ngàn năm mất rồi…

.

Cho đến ngày thứ năm, sức lực hiện tại của Cherry đã xuống mức số 0. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm nhận được có ai đó vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mình. Hơi ấm này vô cùng quen thuộc, cô muốn gần gũi một chút, cũng muốn đẩy ra xa một chút. Nhưng ở tình trạng hiện tại, cô chỉ có thể nằm im trong lòng con người ấy.

Cherry tỉnh lại vào một buổi sáng, trong chính căn phòng của mình. Mọi thứ đã thay đổi so với trước đó. Đã không còn ba cái xác hôi thối chắn trước cửa phòng, trên mặt đất chẳng vướng một hạt bụi, kính cửa đã được sửa chữa cấp tốc từ khi nào. Có ai đó đã băng bó vết thương trên mặt, trên người cô một cách tỉ mỉ, chăm chút. Ống truyền nước biển vẫn còn được gắn ở cổ tay. Khung cảnh hoang tàn dạo bữa đã biến mất như chưa hề tồn tại.

Nhưng đó chưa phải là sự thay đổi lớn nhất, mà cái lớn nhất ấy xuất phát từ chính nội tâm cô…

“Bé Cher ngốc nghếch, em tỉnh lại rồi.”

Giọng nói đó là của Keith. Keith là người đầu tiên mà cô thấy sau khi tỉnh lại, xung quanh anh chẳng còn có ai khác…

“Tôi đã nằm như thế trong bao lâu?”

“Ba ngày.” Hắn vừa nói, vừa đi rót nước cho cô.

Cũng vì miệng đắng, nên cô nhanh chóng đón nhận cốc nước của hắn, uống một hơi khiến hắn phải ngạc nhiên.

“Tốt.” Cherry hạ cốc nước xuống, tông giọng lãnh cảm. Lời nói của cô còn kèm hành động rút mũi kim truyền nước biển ở cổ tay ra và đứng dậy. Khi đã rời khỏi chiếc giường của mình rồi, cơn choáng váng mới ồ ạt ập tới, thiếu điều là Cherry đã ngã xuống giường trở lại. “Tôi muốn đi du lịch.”

“Ôi Nữ hoàng của tôi~~~” Hắn khóc không ra khóc, cười không ra cười. Hành động và câu nói của cô tuy chứng minh được bản thân đã khoẻ mạnh, nhưng thật sự quá ngông cuồng. “Em chỉ vừa mới tỉnh lại vài phút.”

“Vài phút cũng là tỉnh lại.” Cô cười khẩy. “Thể trạng tôi vốn tốt, chuyện nhỏ nhặt này sẽ chẳng là gì.”

“Em muốn đi đâu?”

“Du lịch.”

“Nhưng…” Hắn nhăn mặt khổ sở. Biết là khuyên cô vô ích, nhưng hắn vẫn chẳng thể nào khoanh tay đứng nhìn cô bỏ đi như thế được.

“Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau. Tôi không tìm anh, thì anh hãy tìm tôi.” Cô cười nhàn nhạt an ủi. “Thiên tài hacker như anh lại không thể có được tung tích của tôi, điều này có lẽ phải khiến tôi suy nghĩ lại cách nhìn của mình.”

“Cherrrr àa~~a~”

“Nó muốn đi, cứ để nó đi.” Nathan từ đâu tiến vào, lời là nói với Keith, nhưng thực chất là lời đồng ý ngầm của hắn với cô. Hắn không quan trọng việc bị bại lộ, thậm chí là chẳng bận tâm đến nó. Bởi vì ông biết, cô không thể nào làm gì được ông cả. “Rồi cũng đến lúc, nó phải quay trở về.”

Keith trông có vẻ hơi lo lắng. Nhưng Cherry thì hoàn toàn ngược lại, cô hếch mũi cười nhạt, khuôn mặt chỉ bộc lộ một sự chán ghét vô bờ bến. “Tôi nhất định sẽ báo thù.”



“Nếu con có bản lĩnh.” Nathan nhún vai, cười cười một cách thâm trầm mà ngạo nghễ. Nathan không sợ trời, không sợ đất, không sợ bất cứ thứ gì trên thế giới này. Hắn được sinh ra là để làm bá chủ của cả thế giới. Vì thế mà sự đe doạ của cô đối với hắn chỉ là một lời khiêu chiến nhàm chán và vô vị. Nếu cô thật sự chán sống, xem như chính tay hắn sẽ kết liễu mạng sống của cô. Đừng hỏi tại sao hắn vô tình. Bởi vì lòng hắn đã mục ruỗng từ khi mới chào đời, thứ tình cảm con người nào có biết đến!

“Cậu ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với con gái của mình.”

Keith tỏ ra lưỡng lự, nuối tiếc cùng lo lắng nhìn cô, sau đó một lúc, hắn mới tuân lệnh chủ nhân mà bước ra khỏi phòng. Nathan là một đại boss, vì thế mà mệnh lệnh của hắn phải được chấp hành tuyệt đối, nếu muốn sống.

Trong căn phòng trắng chỉ còn lại hai người. Một người đàn ông với gương mặt siêu hấp dẫn, lịch lãm chẳng khác gì so với kẻ chỉ mới 30, cùng một đứa con gái 16 nhỏ bé, nhưng xinh đẹp đáng yêu như thần tiên. Một người đang chìm vào nỗi đau đớn, con một người thì ung dung tự tại với tinh thần cực kỳ thú vị. Cả hai như không cùng một thế giới, vướng mắc với nhau bởi sợi dây xích hận thù.

“Khi con 17 tuổi, ta sẽ tìm con.” Nathan đẩy Cherry xuống giường, từ từ trườn thân thể mình lên phủ kín thân cô. Hắn mang đến cho cô một nụ hôn mạnh mẽ mà táo bạo. Không. Nó không giống với hôn, nó giống với kiểu chiêu trò đá lưỡi của khách làng chơi với đám gái gọi.

Sau khi thưởng thức vị ngọt trên môi, hắn bá đạo di chuyển xuống xương quai xanh và cổ cô mà mút lấy mút để.

Cherry khẽ đổ mồ hôi lạnh, giãy giụa một hồi, lại thấy không có kết quả khá hơn nên đành buông xuôi. Cô muốn đẩy hắn ra lắm chứ, nhưng tất cả sức lực đều bị hắn kìm hãm. Cô không cách nào có thể thoát ra khỏi bàn tay cứng rắn ấy được.

“Kinh tởm.” Trong ánh mắt cô giờ đây chỉ tràn đầy sự căm phẫn khắc cốt ghi tâm.

“Chẳng phải con nói ta không phải là cha con sao?” Hắn ngóc đầu dậy, cười cười. “Nếu không phải con, vậy con sẽ là tình nhân của ta. Nhé tình nhân bé nhỏ? À, còn nữa, con và ta, cũng như con với Henry thôi, đều là cùng một nhà cả.” Những phát ngôn của Nathan thật khiến cô buồn nôn.

Nhưng hắn không quan tâm câu trả lời của Cherry như thế nào, tiếp tục chuyên tâm vào công việc, tay trái từ từ lần mò xuống phía dưới, răng rứt từng chiếc cúc áo pyjama. Sự va chạm này khiến cả cơ thể trắng nõn đang dần được hiện ra của cô như co quắp lại.

“Tôi với Henry, vẫn chưa…ưm…”

Lần đầu của cô lại thuộc về người đàn ông đáng sợ nhất thế giới như thế này sao?

“Con khiến ta cảm thấy thật hưng phấn.”

Nối tiếp câu từ vô liêm sỉ của Nathan là tiếng cánh cửa phòng bật mở. Kẻ đứng đó như khựng lại khi thấy tình cảnh ám muội này của hai người.

“Xin lỗi cha, con không nghĩ cha đang ở đây.” Anh vội cúi đầu, nhưng không có ý định sẽ quay trở ra. Đã sắm trong tay cái vai kẻ phá đám, anh quyết định phá đám tới cùng.

Anh đã được Keith thông báo tức tốc, nên mới có mặt ở đây, vào lúc này. Cũng may là anh có dự cảm không lành, và cả việc anh đã tới kịp. Chậm hơn một chút, e rằng cô đã bị xơi tái.

“Đến đúng lúc lắm.” Nathan khẽ hừ nhẹ, cụt hứng nhổm người dậy. “Cherry sẽ đi du lịch, con cũng nên nói lời từ biệt chứ nhỉ?”

Được giải vây trong phút chốc, đáng lẽ Cherry vui mừng mới phải. Nhưng không, để anh thấy tình cảnh này của mình, trong cô chỉ có duy nhất một sự tủi nhục to lớn. Cherry nhìn anh, ánh mắt sâu thăm thẳm, không hề gợi lấy một tia cảm xúc. Ánh mắt của anh nhìn cô, nhìn chiếc áo ngực đang được phơi bày trước mắt lại vô cùng phức tạp, song cuối cùng anh chỉ buông một câu hờ hững.

“Em đi vui vẻ.”

“Dĩ nhiên. Chỉ cần rời khỏi nơi này, tôi lúc nào cũng đều vui vẻ.”

Sắc mặt của Henry bao phủ bởi một sự nặng nề khó diễn tả. Anh đã không mở miệng nói lời nào tiếp theo, vì anh cũng không biết phải trả lời Cherry ra sao. Nhưng lần đi này, anh không rõ lúc nào cô sẽ quay trở lại. Hoặc, khi cô trở lại thì ký ức về anh có khi bị lãng quên mất rồi. Anh không muốn để cô đi như thế.

“Nơi này mãi mãi vẫn luôn có một người đợi em quay về.”

Cảm giác khó thở nhanh chóng chèn ép nơi lồng ngực, nhưng bị cô giấu đi thật kỹ, đến mức bất kỳ ai đều có thứ suy nghĩ rằng cô chính là một con người vô tình đến như vậy.

“Hết phận sự các người rồi, mau ra ngoài đi.” Cô phất tay “đuổi” người mà chẳng cần xem xét vai vế. Nhưng bọn họ cũng chẳng thái độ gì, Nathan thì chỉ nói vài câu rồi đi ra, còn anh, suốt từ đầu đến cuối vẫn giữ một khuôn mặt với cái miệng câm như hến, có kề dao bên cổ ép bức, e rằng anh cũng chẳng nói nên được một lời.

Cherry tìm một chiếc áo khác thay thế cái áo đã bị đại boss “gặm nhấm” mất mấy chiếc khuy. Sau đó, cô dặn quản gia Kyuuma chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ. Đêm nay, cô sẽ bắt đầu chuyến hành trình xuyên lục địa. Lần này, cô đi chính là để trốn tránh cái sự thực quá đỗi khủng khiếp ấy, cũng là có thêm thời gian tĩnh tâm suy nghĩ bố cục chiến lược vẹn toàn để đối phó với người cha gian ác. Cô biết, hắn đã nói, chắc chắn sẽ có cách để ép cô quay trở về. Với mạng lưới của White gia thì cả thế giới này chẳng khác gì là nhà của hắn, dù là đi bất kì đâu đều có thể tìm ra một cách dễ dàng. Vì thế mà cô không cần phải lo nhiều về địa điểm mình dừng chân nữa. Cô sẽ về thẳng đất nước mặt trời mọc xinh đẹp - quê hương của mẹ cô, cô muốn có nhiều kỷ niệm hơn với nơi ấy.

----END EXTRA 2-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook