Chương 47: Kế Hoạch A
Rùa JH
27/01/2016
...
“Chị muốn gì từ tôi, Moda Akemi ?” Sakura nhíu mày nhìn hai kẻ đứng trước mặt, trong ánh mắt dâng lên một vẻ ‘ta đây rất muốn xem kịch hay’, giọng nói đột nhiên trở nên trong vút.
Ả nghiến răng. “Để đòi lại công bằng cho bạn của tao, Hanazuki Shirin!” Ả giơ tay lên cao, toan tính tát Sakura thêm một lần nữa, nhưng nhanh chóng bị Sakura giữ chặt tay lại.
Sau một giây đứng hình, tôi cũng có thể thả lỏng. Suýt nữa bà chị kia lại đắc tội với Sakura rồi. Tôi định tiến lên một bước để đảm bảo an toàn cho Sakura, nhưng cô không cho tôi cơ hội làm việc ấy. Cô vẫn giữ chặt tay Moda.
Moda gồng tay, cố gắng vùng ra khỏi tay cô. Người chứng kiến là tôi cảm thấy rằng như có một sức lực to lớn nào đó đang bộc phát, và hệt như cổ tay Moda sẽ vỡ vụn ngay khi từng mạch máu dần ngoi lên khỏi lớp da bởi ả gồng quá mạnh. Gương mặt ả cũng đỏ bừng bừng như muốn bùng cháy lập tức.
Một hồi sau, Sakura cũng buông tay chị ta, khiến chị ta lảo đảo và lùi về mấy bước trước khi kịp đứng vững.
“Chuyện gì vậy?” Saito hắn từ xa chạy tới.
“Lại quyến rũ thành công thêm một kẻ con trai sao?” Quên đi cơn đau nơi cánh tay mà Sakura vừa gây cho mình, Moda khi dễ cười, ánh mắt không còn chỗ trống để có thể chất chứa thêm tia nhìn khinh khỉnh.
Saito nghe được giọng điệu chanh chua của người kia liền nhíu mày, răng đánh ken két vào nhau. Có lẽ hắn đã đoán được tình huống bây giờ là gì. Ngay khi hắn định tiến lên xử lí, Sakura đã kịp thời cản lại.
Trái với vẻ tức giận của Saito, Sakura chỉ đeo trên mặt một lớp trầm ổn mà không bất kì kẻ nào có thể làm được điều này.
“Chị lại muốn tát tôi?” Sẽ chẳng ai có thể nghĩ đó không phải là giọng nói của thần chết vọng về từ cõi âm. Nhất loạt mọi người xung quanh đều đứng hình theo chất giọng du dương ấy.
“Thì sao?” Trông thấy nụ cười, gương mặt và thanh âm đáng sợ của Sakura, Moda có vẻ hơi nao lòng, tuy vậy, chị ta vẫn vênh mặt trơ tráo. “Mày đáng bị như thế!”
“Bà chị này dám tát cậu?” Saito chỉ tay thẳng vào mặt Moda, và tôi gật đầu khẳng định. Ngay sau đó, hắn gân cổ lên. “Bà chị vừa xấu vừa ác này, tôi sẽ cho chị sớm xuống địa ngục đấy!”
“Cậu dám!”
“Keith.” Sakura cố ghìm giọng đến mức thấp nhất. Sau khi hắn đã không mở miệng nói gì thêm, cô đưa lon nước ngọt của mình cho tôi, cất giọng trầm trầm với đầy sức đe doạ.
“Bao gồm những cái tát trước, tôi cần phải trả đủ, cả vốn lẫn lãi.” Có lẽ là chẳng ai thấy cô đã làm gì, lại khiến khuôn mặt Moda ngay sau đó hằn dấu tay năm ngón. Tiếng “chát” vang lên the thé, dội vào tận sâu trong óc người nghe một sự rùng mình khó diễn tả. Tôi sững sờ ngạc nhiên, Sakura vừa đánh người đó sao?
Tôi không nghĩ là cô có thể làm được như vậy, vì Sakura mọi khi là một người bình tĩnh, không thiết tha gì với việc động tay động chân. Có lẽ Sakura không thể bỏ qua cho người đã tát mình, mặc dù đã cố gắng nín nhịn. - Tôi cảm thấy một sự bùng nổ nhỏ trong đôi mắt cô ấy.
Thì ra Sakura cũng đôi lúc không kiểm soát được bản thân.
Không chỉ dừng lại ở đó, cô tiếp tục thực hiện cú tát thứ hai, thứ ba, sức lực đủ để làm cho khoé miệng chị ta toé máu và tím bầm, và tốc độ đủ để chị ta không tài nào kịp phản ứng.
Những người hiếu kỳ kéo đến ngày càng nhiều. Chẳng rõ họ sẽ nói gì khi thấy tôi có mặt trong vụ ẩu đả này đây. Có thể là: Cuộc chiến tranh giữa những người nổi tiếng.
Moda đau đớn đến độ ứa nước mắt, còn Shirin đứng gần ấy chỉ biết tròn mắt, che miệng giấu nỗi sợ hãi. Nhận thấy không khí xung quanh không còn gì để có thể căng thẳng hơn, tôi gạt bỏ đi sự bất ngờ của mình và nói với cô. “Cậu sẽ gặp rắc rối với ban bảo vệ đấy.”
Sakura nhìn tôi độ chừng hai giây trước khi quăng chị ta xuống đất như một món đồ. “Tôi chỉ dùng hai phần lực, nhưng mà, cũng đủ để dạy cho chị biết như thế nào gọi là tát rồi?”
Moda cố gắng đứng dậy sau khi bị dằn một trận, chị ta tức nghiến răng trèo trẹo, như muốn dùng chính hàm răng của mình để cắt đôi con người trước mặt. Nhưng tạm thời chị ta vẫn chưa thể nói được gì, có lẽ là vì sốc.
“Không chỉ có thế thôi đâu. Chắc chắn chị sẽ rất thích cho mà xem.”
Trước khi bước ngang qua hai người bọn họ để vào lớp, cô để lại một cái nhếch môi chết chóc, khiến cho tất cả những người chứng kiến đều run lên bần bật, trừ tôi và hắn - hai đứa vốn dĩ đã quá quen với kiểu cười này của cô ấy mất rồi.
“Đứng lại.” Moda bất ngờ gằn lên, Sakura cũng tạm dừng bước chân, không phải bị lời nói của chị ta đe doạ, mà là cô đang hóng hắt thử xem còn vấn đề gì thú vị đang chờ mình. Rồi bỗng chị ta quay sang nhìn tôi, nói với giọng đủ to để Sakura có thể nghe rõ từng từ một. “Hoàng tử à. Chị chờ thời điểm em đi học trở lại mới tìm đến là muốn xác nhận với em một chuyện.”
“Xác nhận?” Tôi nheo mắt, linh cảm chợt thấy có lẽ những gì chị ta sắp nói ra sẽ gây khó khăn ít nhiều cho tôi.
“Chị muốn gì từ tôi, Moda Akemi ?” Sakura nhíu mày nhìn hai kẻ đứng trước mặt, trong ánh mắt dâng lên một vẻ ‘ta đây rất muốn xem kịch hay’, giọng nói đột nhiên trở nên trong vút.
Ả nghiến răng. “Để đòi lại công bằng cho bạn của tao, Hanazuki Shirin!” Ả giơ tay lên cao, toan tính tát Sakura thêm một lần nữa, nhưng nhanh chóng bị Sakura giữ chặt tay lại.
Sau một giây đứng hình, tôi cũng có thể thả lỏng. Suýt nữa bà chị kia lại đắc tội với Sakura rồi. Tôi định tiến lên một bước để đảm bảo an toàn cho Sakura, nhưng cô không cho tôi cơ hội làm việc ấy. Cô vẫn giữ chặt tay Moda.
Moda gồng tay, cố gắng vùng ra khỏi tay cô. Người chứng kiến là tôi cảm thấy rằng như có một sức lực to lớn nào đó đang bộc phát, và hệt như cổ tay Moda sẽ vỡ vụn ngay khi từng mạch máu dần ngoi lên khỏi lớp da bởi ả gồng quá mạnh. Gương mặt ả cũng đỏ bừng bừng như muốn bùng cháy lập tức.
Một hồi sau, Sakura cũng buông tay chị ta, khiến chị ta lảo đảo và lùi về mấy bước trước khi kịp đứng vững.
“Chuyện gì vậy?” Saito hắn từ xa chạy tới.
“Lại quyến rũ thành công thêm một kẻ con trai sao?” Quên đi cơn đau nơi cánh tay mà Sakura vừa gây cho mình, Moda khi dễ cười, ánh mắt không còn chỗ trống để có thể chất chứa thêm tia nhìn khinh khỉnh.
Saito nghe được giọng điệu chanh chua của người kia liền nhíu mày, răng đánh ken két vào nhau. Có lẽ hắn đã đoán được tình huống bây giờ là gì. Ngay khi hắn định tiến lên xử lí, Sakura đã kịp thời cản lại.
Trái với vẻ tức giận của Saito, Sakura chỉ đeo trên mặt một lớp trầm ổn mà không bất kì kẻ nào có thể làm được điều này.
“Chị lại muốn tát tôi?” Sẽ chẳng ai có thể nghĩ đó không phải là giọng nói của thần chết vọng về từ cõi âm. Nhất loạt mọi người xung quanh đều đứng hình theo chất giọng du dương ấy.
“Thì sao?” Trông thấy nụ cười, gương mặt và thanh âm đáng sợ của Sakura, Moda có vẻ hơi nao lòng, tuy vậy, chị ta vẫn vênh mặt trơ tráo. “Mày đáng bị như thế!”
“Bà chị này dám tát cậu?” Saito chỉ tay thẳng vào mặt Moda, và tôi gật đầu khẳng định. Ngay sau đó, hắn gân cổ lên. “Bà chị vừa xấu vừa ác này, tôi sẽ cho chị sớm xuống địa ngục đấy!”
“Cậu dám!”
“Keith.” Sakura cố ghìm giọng đến mức thấp nhất. Sau khi hắn đã không mở miệng nói gì thêm, cô đưa lon nước ngọt của mình cho tôi, cất giọng trầm trầm với đầy sức đe doạ.
“Bao gồm những cái tát trước, tôi cần phải trả đủ, cả vốn lẫn lãi.” Có lẽ là chẳng ai thấy cô đã làm gì, lại khiến khuôn mặt Moda ngay sau đó hằn dấu tay năm ngón. Tiếng “chát” vang lên the thé, dội vào tận sâu trong óc người nghe một sự rùng mình khó diễn tả. Tôi sững sờ ngạc nhiên, Sakura vừa đánh người đó sao?
Tôi không nghĩ là cô có thể làm được như vậy, vì Sakura mọi khi là một người bình tĩnh, không thiết tha gì với việc động tay động chân. Có lẽ Sakura không thể bỏ qua cho người đã tát mình, mặc dù đã cố gắng nín nhịn. - Tôi cảm thấy một sự bùng nổ nhỏ trong đôi mắt cô ấy.
Thì ra Sakura cũng đôi lúc không kiểm soát được bản thân.
Không chỉ dừng lại ở đó, cô tiếp tục thực hiện cú tát thứ hai, thứ ba, sức lực đủ để làm cho khoé miệng chị ta toé máu và tím bầm, và tốc độ đủ để chị ta không tài nào kịp phản ứng.
Những người hiếu kỳ kéo đến ngày càng nhiều. Chẳng rõ họ sẽ nói gì khi thấy tôi có mặt trong vụ ẩu đả này đây. Có thể là: Cuộc chiến tranh giữa những người nổi tiếng.
Moda đau đớn đến độ ứa nước mắt, còn Shirin đứng gần ấy chỉ biết tròn mắt, che miệng giấu nỗi sợ hãi. Nhận thấy không khí xung quanh không còn gì để có thể căng thẳng hơn, tôi gạt bỏ đi sự bất ngờ của mình và nói với cô. “Cậu sẽ gặp rắc rối với ban bảo vệ đấy.”
Sakura nhìn tôi độ chừng hai giây trước khi quăng chị ta xuống đất như một món đồ. “Tôi chỉ dùng hai phần lực, nhưng mà, cũng đủ để dạy cho chị biết như thế nào gọi là tát rồi?”
Moda cố gắng đứng dậy sau khi bị dằn một trận, chị ta tức nghiến răng trèo trẹo, như muốn dùng chính hàm răng của mình để cắt đôi con người trước mặt. Nhưng tạm thời chị ta vẫn chưa thể nói được gì, có lẽ là vì sốc.
“Không chỉ có thế thôi đâu. Chắc chắn chị sẽ rất thích cho mà xem.”
Trước khi bước ngang qua hai người bọn họ để vào lớp, cô để lại một cái nhếch môi chết chóc, khiến cho tất cả những người chứng kiến đều run lên bần bật, trừ tôi và hắn - hai đứa vốn dĩ đã quá quen với kiểu cười này của cô ấy mất rồi.
“Đứng lại.” Moda bất ngờ gằn lên, Sakura cũng tạm dừng bước chân, không phải bị lời nói của chị ta đe doạ, mà là cô đang hóng hắt thử xem còn vấn đề gì thú vị đang chờ mình. Rồi bỗng chị ta quay sang nhìn tôi, nói với giọng đủ to để Sakura có thể nghe rõ từng từ một. “Hoàng tử à. Chị chờ thời điểm em đi học trở lại mới tìm đến là muốn xác nhận với em một chuyện.”
“Xác nhận?” Tôi nheo mắt, linh cảm chợt thấy có lẽ những gì chị ta sắp nói ra sẽ gây khó khăn ít nhiều cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.