Chương 80: Part 2.2
Rùa JH
27/01/2016
...
“Cút.” Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng giọng nói trầm tĩnh của ai đó, sau là tiếng bước chân chạy bịch bịch trên nền đất, dường như có rất nhiều người đang chạy về phía này. Tôi ngay lập tức quay mặt vào phía trong, đợi họ chạy ngang qua rồi mới tiếp tục bước.
Với những gì mình đang chứng kiến, tôi sửng sốt kinh ngạc. Một tên áo choàng màu đen, mũ xụp xuống mi mắt mà chính tôi xác định là Nữ hoàng bóng đêm, cô ta đang tiến lại từng bước về phía Sakura - cô đang ngồi bất động tựa tường, chân duỗi thẳng, mặt cúi xuống nhìn đất. Trông dáng vẻ của Sakura lúc này vô cùng yếu đuối.
Sakura thật sự không phải là Nữ hoàng bóng đêm ư?
“Sakura!” Tôi gọi lớn, ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của cả hai con người đang đứng đó. Phát hiện có người lạ, tên Áo choàng… à không, Nữ hoàng bóng đêm vụt chạy thẳng, rồi mất hút vào trong bóng tối mịt mù.
Tôi chạy đến bên cạnh Sakura. Khuôn mặt cô hơi bần thần. Nhưng đối với cô, cảm xúc được thể hiện trên gương mặt như vậy tức là đã vượt qua giới hạn đối với người bình thường rồi. Quần áo xộc xệch, áo cô hở ra những hai khuy để lộ chiếc cổ cùng một phần vùng ngực trắng ngần, còn chiếc váy thì bị tốc lên trên, một chút nữa thôi, có lẽ tôi đã thấy được thứ-không-nên-nhìn-thấy.
Trông bộ dạng như thế này của cô, tôi không khỏi xót xa và nhức nhối.
“Kuro~” Sakura gọi tên tôi khe khẽ.
“Bọn họ định làm gì cậu sao?” Tôi chua xót hỏi. Sakura lựa chọn cách im lặng để trả lời tôi. Không nói ra cũng được, có khi lại càng tốt. Tôi cũng không yêu cầu cô phải trả lời, vì tôi biết rất rõ đám lúc nãy có ý định làm chuyện đồi bại với cô.
Không gặng hỏi gì thêm, tôi chỉnh chiếc váy, cài lại cúc áo cho Sakura. Song lại hơi lưỡng lự, nhìn thân thể cô giờ đây thật quá gợi cảm, nếu tự tiện chạm vào cư nhiên không phải là cách hay. Nhưng trời đã rất lạnh rồi, phanh phui như thế này lại càng không phải cách hay hơn nữa.
Nghĩ rồi tôi cởi bỏ một lớp áo khoác bên ngoài để quấn lấy Sakura, sau nhấc bổng cô lên và bế đi. Cô vẫn im lặng mà không hề phản đối.
Bất chợt, cảm thấy dinh dính, nhớp nháp ở cánh tay phải của cô. Nhìn vào nó, tôi giật mình thốt lên. “Cậu bị thương rồi này!” Sau khi thấy đầy máu nơi cánh tay, tôi cuống cuồng tăng vận tốc để tìm đến bệnh viện. Bước đi một lúc, trên tay vẫn là cô, tôi bắt đầu tỏ ra lúng túng. Chết tiệt, con đường ban nãy là về hướng nào thế không biết?! Căn bệnh mù đường của tôi lại có dịp tái phát nữa rồi.
Sakura nhìn gương mặt tôi chăm chăm. Trông điệu bộ bối rối của tôi, cô không kìm nổi mà mỉm cười. Tôi biết rằng mỗi lần nở nụ cười thật, Sakura sẽ rất đẹp, nhưng dường như lúc này không phải là thời điểm thích hợp để có thể cười thì phải - cô đã suýt chút nữa bị xơi tái nếu không có Nữ hoàng bóng đêm cứu giúp, cánh tay còn đang ròng ròng máu chảy.
Quả thật Sakura rất bản lĩnh và mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến thế, chắc chắn cú sốc của cô đã phải thật sự kinh khủng mới khiến cô trở nên yếu đuối được…
“Bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi.” Sakura đưa ra một đề nghị. “Tôi rất nặng.”
Đúng là Sakura có nặng, nhưng không đến nỗi nào, so với đám con gái đồng trang lứa có khi lại nhẹ hơn vài cân. Và đương nhiên tôi vẫn giữ khư Sakura trên tay, nhất quyết không chịu buông xuống. Thấy độ chai lỳ của tôi, cô không thèm đếm xỉa đến nữa.
“Quay ngược lại.”
“Sakura~ cậu cần đi bệnh viện.” Với lại, nếu tôi nhớ không lầm thì hướng bên này mới là hướng ban nãy tôi đi.
“Một vết thương cỏn con. Không cần đâu.” Cỏn con đối với cô nhưng lại rất trầm trọng đối với tôi và người khác. Thế nhưng tôi vẫn nghe theo lời cô, quay ngược trở lại. Con hẻm này dù không đáng sợ như con số 13, nhưng cũng thật vắng vẻ. Tại sao Sakura cứ thích đi trong những con đường vắng vẻ để gặp cơ sự như ngày hôm nay cơ chứ, tôi thầm mắng.
“Quẹo trái...” Đến một ngã ba, Sakura lại mở miệng chỉ đường. Tôi tiếp tục đi theo hướng cô chỉ, nhưng ngay lập tức bị cô mở giọng nhắc nhở. “Tôi bảo quẹo trái.”
“Ở đây là không phải là hướng bên trái à?” Tôi ngây người, sau cũng tự giải thắc mắc. “Ừ nhỉ, hình như đây là bên phải.”
Tôi đã lại cứ nghĩ bên đây là bên trái. Xem ra trời sinh ra tôi hay bất kì ai đều rất công bằng, được này mất kia. Tôi đã có nhan sắc, có vị thế, có danh giá, có trí tuệ, song lại mắc phải mấy căn bệnh quái gở như mù đường, biếng ăn tâm thần, chỉ số giao tiếp, ứng xử và nắm bắt suy nghĩ cực kì thấp.
Vậy ông trời đã tước đi Sakura thứ gì nhỉ?...Trông cô hoàn hảo thế kia cơ mà…
Cô cứ tiếp tục chỉ đường cho tôi như vậy, cho đến khi ngôi nhà của cô hiện ra trước mắt tôi.
Chưa kịp để nói ra mật mã cánh cổng, Sakura gục đầu tựa vào cơ thể tôi và nhắm mắt. Cô đã quá mệt mỏi mà vẫn phải gắng gượng chỉ đường. Thật đáng chết! Tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh đáng ghét này để ngày hôm nay hành hạ cô như thế! Tôi vừa chờ bác quản gia sau khi đã ấn chuông, vừa nhìn ngắm gương mặt khá mệt mỏi của cô.
Người ban nãy là Nữ hoàng bóng đêm, cô ta đã cứu thoát Sakura khỏi lũ người bẩn thỉu kia. Rõ ràng là hai người khác nhau, như vậy cô không phải là Nữ hoàng bóng đêm rồi. Có lẽ tôi đã sai, cũng phải, cả hai chỉ có một vài sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi còn chưa tiếp xúc với “C” bao giờ nên cũng chưa rõ tính cách của cô ta. Vậy thì tại sao tôi lại có thể nghĩ Sakura là C được nhỉ? Chỉ vì thủ đoạn trả thù quá hãi hùng của cô?
Ừ thì nghi ngờ, nhưng bây giờ chẳng còn gì để nghi ngờ nữa. Sakura vẫn đang nằm trên tay tôi đây, Nữ hoàng bóng đêm đã biến mất. Bọn họ không liên quan gì đến nhau nên từ nay tôi cũng sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa.
...
“Cút.” Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng giọng nói trầm tĩnh của ai đó, sau là tiếng bước chân chạy bịch bịch trên nền đất, dường như có rất nhiều người đang chạy về phía này. Tôi ngay lập tức quay mặt vào phía trong, đợi họ chạy ngang qua rồi mới tiếp tục bước.
Với những gì mình đang chứng kiến, tôi sửng sốt kinh ngạc. Một tên áo choàng màu đen, mũ xụp xuống mi mắt mà chính tôi xác định là Nữ hoàng bóng đêm, cô ta đang tiến lại từng bước về phía Sakura - cô đang ngồi bất động tựa tường, chân duỗi thẳng, mặt cúi xuống nhìn đất. Trông dáng vẻ của Sakura lúc này vô cùng yếu đuối.
Sakura thật sự không phải là Nữ hoàng bóng đêm ư?
“Sakura!” Tôi gọi lớn, ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của cả hai con người đang đứng đó. Phát hiện có người lạ, tên Áo choàng… à không, Nữ hoàng bóng đêm vụt chạy thẳng, rồi mất hút vào trong bóng tối mịt mù.
Tôi chạy đến bên cạnh Sakura. Khuôn mặt cô hơi bần thần. Nhưng đối với cô, cảm xúc được thể hiện trên gương mặt như vậy tức là đã vượt qua giới hạn đối với người bình thường rồi. Quần áo xộc xệch, áo cô hở ra những hai khuy để lộ chiếc cổ cùng một phần vùng ngực trắng ngần, còn chiếc váy thì bị tốc lên trên, một chút nữa thôi, có lẽ tôi đã thấy được thứ-không-nên-nhìn-thấy.
Trông bộ dạng như thế này của cô, tôi không khỏi xót xa và nhức nhối.
“Kuro~” Sakura gọi tên tôi khe khẽ.
“Bọn họ định làm gì cậu sao?” Tôi chua xót hỏi. Sakura lựa chọn cách im lặng để trả lời tôi. Không nói ra cũng được, có khi lại càng tốt. Tôi cũng không yêu cầu cô phải trả lời, vì tôi biết rất rõ đám lúc nãy có ý định làm chuyện đồi bại với cô.
Không gặng hỏi gì thêm, tôi chỉnh chiếc váy, cài lại cúc áo cho Sakura. Song lại hơi lưỡng lự, nhìn thân thể cô giờ đây thật quá gợi cảm, nếu tự tiện chạm vào cư nhiên không phải là cách hay. Nhưng trời đã rất lạnh rồi, phanh phui như thế này lại càng không phải cách hay hơn nữa.
Nghĩ rồi tôi cởi bỏ một lớp áo khoác bên ngoài để quấn lấy Sakura, sau nhấc bổng cô lên và bế đi. Cô vẫn im lặng mà không hề phản đối.
Bất chợt, cảm thấy dinh dính, nhớp nháp ở cánh tay phải của cô. Nhìn vào nó, tôi giật mình thốt lên. “Cậu bị thương rồi này!” Sau khi thấy đầy máu nơi cánh tay, tôi cuống cuồng tăng vận tốc để tìm đến bệnh viện. Bước đi một lúc, trên tay vẫn là cô, tôi bắt đầu tỏ ra lúng túng. Chết tiệt, con đường ban nãy là về hướng nào thế không biết?! Căn bệnh mù đường của tôi lại có dịp tái phát nữa rồi.
Sakura nhìn gương mặt tôi chăm chăm. Trông điệu bộ bối rối của tôi, cô không kìm nổi mà mỉm cười. Tôi biết rằng mỗi lần nở nụ cười thật, Sakura sẽ rất đẹp, nhưng dường như lúc này không phải là thời điểm thích hợp để có thể cười thì phải - cô đã suýt chút nữa bị xơi tái nếu không có Nữ hoàng bóng đêm cứu giúp, cánh tay còn đang ròng ròng máu chảy.
Quả thật Sakura rất bản lĩnh và mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến thế, chắc chắn cú sốc của cô đã phải thật sự kinh khủng mới khiến cô trở nên yếu đuối được…
“Bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi.” Sakura đưa ra một đề nghị. “Tôi rất nặng.”
Đúng là Sakura có nặng, nhưng không đến nỗi nào, so với đám con gái đồng trang lứa có khi lại nhẹ hơn vài cân. Và đương nhiên tôi vẫn giữ khư Sakura trên tay, nhất quyết không chịu buông xuống. Thấy độ chai lỳ của tôi, cô không thèm đếm xỉa đến nữa.
“Quay ngược lại.”
“Sakura~ cậu cần đi bệnh viện.” Với lại, nếu tôi nhớ không lầm thì hướng bên này mới là hướng ban nãy tôi đi.
“Một vết thương cỏn con. Không cần đâu.” Cỏn con đối với cô nhưng lại rất trầm trọng đối với tôi và người khác. Thế nhưng tôi vẫn nghe theo lời cô, quay ngược trở lại. Con hẻm này dù không đáng sợ như con số 13, nhưng cũng thật vắng vẻ. Tại sao Sakura cứ thích đi trong những con đường vắng vẻ để gặp cơ sự như ngày hôm nay cơ chứ, tôi thầm mắng.
“Quẹo trái...” Đến một ngã ba, Sakura lại mở miệng chỉ đường. Tôi tiếp tục đi theo hướng cô chỉ, nhưng ngay lập tức bị cô mở giọng nhắc nhở. “Tôi bảo quẹo trái.”
“Ở đây là không phải là hướng bên trái à?” Tôi ngây người, sau cũng tự giải thắc mắc. “Ừ nhỉ, hình như đây là bên phải.”
Tôi đã lại cứ nghĩ bên đây là bên trái. Xem ra trời sinh ra tôi hay bất kì ai đều rất công bằng, được này mất kia. Tôi đã có nhan sắc, có vị thế, có danh giá, có trí tuệ, song lại mắc phải mấy căn bệnh quái gở như mù đường, biếng ăn tâm thần, chỉ số giao tiếp, ứng xử và nắm bắt suy nghĩ cực kì thấp.
Vậy ông trời đã tước đi Sakura thứ gì nhỉ?...Trông cô hoàn hảo thế kia cơ mà…
Cô cứ tiếp tục chỉ đường cho tôi như vậy, cho đến khi ngôi nhà của cô hiện ra trước mắt tôi.
Chưa kịp để nói ra mật mã cánh cổng, Sakura gục đầu tựa vào cơ thể tôi và nhắm mắt. Cô đã quá mệt mỏi mà vẫn phải gắng gượng chỉ đường. Thật đáng chết! Tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh đáng ghét này để ngày hôm nay hành hạ cô như thế! Tôi vừa chờ bác quản gia sau khi đã ấn chuông, vừa nhìn ngắm gương mặt khá mệt mỏi của cô.
Người ban nãy là Nữ hoàng bóng đêm, cô ta đã cứu thoát Sakura khỏi lũ người bẩn thỉu kia. Rõ ràng là hai người khác nhau, như vậy cô không phải là Nữ hoàng bóng đêm rồi. Có lẽ tôi đã sai, cũng phải, cả hai chỉ có một vài sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi còn chưa tiếp xúc với “C” bao giờ nên cũng chưa rõ tính cách của cô ta. Vậy thì tại sao tôi lại có thể nghĩ Sakura là C được nhỉ? Chỉ vì thủ đoạn trả thù quá hãi hùng của cô?
Ừ thì nghi ngờ, nhưng bây giờ chẳng còn gì để nghi ngờ nữa. Sakura vẫn đang nằm trên tay tôi đây, Nữ hoàng bóng đêm đã biến mất. Bọn họ không liên quan gì đến nhau nên từ nay tôi cũng sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.