Chương 167: Tiềm Thức
Rùa JH
23/09/2016
CHƯƠNG 63 – TIỀM THỨC.
6 năm sau...
.
.
.
“Kế hoạch gặp gỡ đối tác, khi nào thì diễn ra vậy?”
“Thưa giám đốc, vào thứ 7 tuần này. Bên đó muốn cùng sếp tới một quầy bar để bàn chuyện, cũng là giải trí, tạo dựng mối quan hệ cùng với giám đốc.”
“Ừ... Vậy còn thời gian quay quảng cáo ra mắt mẫu điện thoại mới?”
“Theo lịch trình thì là ngày mai.”
“Được thôi.” Tôi nhún vai, bỏ cây viết xuống rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng còn chưa dời chân, thư kí đã cất tiếng.
“À, anh cần cafe? Để em đi gọi.” Cô e dè nhìn tôi, sau đó cười nhiệt tình.
Đúng thật công việc pha cafe là của thư kí, nhưng tôi thường có thói quen tự mình làm hơn, vì không thích quá lệ thuộc vào người khác, bao gồm cả chuyện nhỏ nhặt như thế này. Tôi khẽ cười, lắc đầu cảm ơn. “Không cần đâu. Để tôi tự đi. Em hãy đi làm phần việc của mình.”
Một người thư kí xinh đẹp, và chất lượng, tôi thầm đánh giá. Thư kí của tôi là người Trung Quốc, nhưng giỏi rất nhiều thứ tiếng. Tuy tính cách của cô ta khá giống Shirin - cô nàng tiểu thư tóc đỏ khiêm chức chị gái của tôi, kiêu ngạo một chút, tự tin một chút,... không đúng, phải là rất kiêu ngạo. Nhưng cô luôn nhún nhường trước tôi, và cũng vì... tôi dường như có xu hướng gần gũi với những người cuồng ngạo. Điển hình như Tiểu Manh Nha (tôi thường gọi tên thư kí của mình như vậy), như Shirin, và như...
Tôi nhếch miệng cười, chỉ có hai, tôi cần tăng thêm danh sách những người kiêu ngạo thân cận với tôi, như thế mới có thể khẳng định rõ cái xu hướng kia của bản thân.
Trên đường trở lại văn phòng tổng giám đốc, tôi cầm cốc cafe và liên tục nghe những lời chào lễ phép của nhân viên với mình. Tôi thừa biết sức ảnh hưởng của bản thân đối với tất cả những người trong công ty này, cũng như những người trong cả nước. Đối với tôi, hình tượng chưa bao giờ bị dập tắt, trước kia là Hoàng tử mặt trời của trường trung học cấp 3 Harrod, và giờ thì - tuy vẫn có người gọi tôi như thế, nhưng hình tượng của tôi đã chuyển từ một cậu nhóc trung học sang vị Tổng giám đốc siêu hấp dẫn, siêu quyến rũ và siêu trẻ tuổi khi lãnh đạo một công ty to lớn như tập đoàn kinh doanh điện tử Yosuke.
Sau khi tích cực học tập, rèn luyện, đúc kết kinh nghiệm, tôi lên chức Tổng giám đốc do ba Yosuke giao phó cho. Còn ông ấy hiện tại giữ chức Chủ tịch tập đoàn. Tôi đã là người trẻ nhất khi tuổi mới chỉ bước sang ngưỡng 24. Có nhiều người nghi ngờ khả năng của tôi, nhưng chỉ sáu tháng kể từ khi nhậm chức tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã đưa công ty phát triển lên rất nhiều chứ không đi xuống, cũng nhờ vào sự tự tin, liều lĩnh một cách khôn ngoan, và đôi chút tự kiêu của bản thân. Dần dần, mọi ánh mắt đổ về tôi ngoài ngưỡng mộ về vẻ đẹp bề ngoài, thì còn thêm vào yếu tố tài năng nữa. Tôi rất tự hào về chính bản thân mình.
“Nghe nói nữ nhân viên mới bên bộ phận tài vụ bằng cấp thấp đã leo lên chức Trưởng phòng chỉ sau một tháng làm việc.”
Trên khu hành lang không dành riêng cho bất kỳ ai này, tôi nghe thấy giọng nhân viên đang tán gẫu, cuộc nói chuyện với người tài nào đó mà họ đang đề cập tới cũng khá thu hút tôi. Nhưng tôi không nhiều chuyện đến độ đứng lại để nghe họ nói, mà chỉ đơn giản là lướt qua.
Họ cúi đầu chào khi bắt gặp tôi, rồi lại tiếp tục thảo luận về vấn đề bên trên.
“Bằng cấp thấp? Một tháng? Kinh khủng thật.”
“...”
Tôi nhún vai lướt qua. Công ty của tôi có nhiều người tài là chuyện đương nhiên.
Ngày hôm sau, theo lịch trình công việc, tôi lái xe đến trường trung học Harrod để quay quảng cáo cho mẫu điện thoại mới.
Địa điểm trên là do tôi chọn. Cũng vì tôi đã trưởng thành nên từ nơi này, bao nhiêu câu chuyện đã diễn ra, biến cố, phiêu lưu, chông gai, cùng mối tình đầu sâu đậm,... nơi này gợi nhớ cho tôi quá nhiều ấn tượng sâu sắc.
Đứng trước cổng trường, tôi gỡ kính râm xuống, thọc một tay vào túi quần, nhíu mày nhìn lên tấm bảng tên to khổng lồ treo trên cột cổng cao. Trường trung học phổ thông Harrod, rất tuyệt, trong ký ức của tôi, nó đã vô cùng đẹp đẽ, và bây giờ cũng như thế.
Lời nhắc nhở của một nhân viên đã kéo tôi trở về thực tại. Tôi gật đầu, theo lời anh ta tiến vào bên trong.
Sân trường im ắng đến kì lạ, có lẽ học sinh đang chăm chú nghe giảng trong các lớp học. Vì lịch trình, tôi không thể chọn đúng ngày học sinh nghỉ để làm việc nơi đây. Nhưng như thế cũng tốt, sự có mặt của họ trong sân trường dễ dàng khơi gợi trong tôi nhiều kỷ niệm hơn.
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt trái tim của mọi người khi nhìn vào mình mỗi buổi sáng, băng qua khuôn sân, hành lang và bước vào lớp học. Cảm xúc tồn đọng trong tôi bỗng bùng lên, mọi thứ rất thực, tôi như nhìn thấy tuổi học trò vui tươi xưa kia của mình.
Hoàn thành xong thủ tục mượn trường để quay video, tôi tiến ra khỏi căn phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng già trước kia của ngôi trường đã được thay thế bằng một người khác, chí ít, kẻ đương thời cũng khiến tôi gợi nhớ đến vị thầy già có lẽ đã về hưu kia quá nhiều.
Tôi khịt khịt mũi, bắt đầu công việc quay video. Chính tôi - chính giám đốc công ty điện tử, là người mẫu cho mẫu điện thoại mới ra của mình.
Chẳng có phiếu nào chối bỏ, khước từ chuyện này khi họ nhìn thấy vẻ bề ngoài của tôi.
Sau khi xuất sắc kết thúc công việc, tôi đứng trên bậc tam cấp lia mắt về một hướng. Cho đến lúc người ta đã thu xếp, cất dọn mọi thứ, ánh mắt của tôi vẫn chỉ tập trung vào nơi ấy.
“Giám đốc ơi, đến lúc rời đi rồi.” Manh Nha lon ton tiến về phía tôi từ lúc nào, kèm theo một lời nhắc nhở. Cô cũng hướng ánh mắt đến điểm nhìn của tôi, nhưng không thấy gì.
“Ừ.” Tôi cười. “Em cùng mọi người về trước, tôi sẽ theo ngay sau.” Manh Nha thật sự lớn hơn tôi một tuổi, nhưng chúng tôi đã xưng hô anh em như thế ngay từ đầu, bây giờ sửa lại cũng không hề dễ dàng.
Dường như Manh Nha thắc mắc gì đó, nhưng không tiện hỏi ra. Có lẽ cô sợ xâm phạm vào đời tư của tôi. Cô chỉ gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, nhận ra đây là chỗ vắng người, cô nhướn cao chân và đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Tôi không quá ngạc nhiên trước những nụ hôn bất ngờ của cô bạn này, ngược lại, tôi nhiệt liệt đáp trả. Tôi vòng tay hôn cô say sưa, khi không một trong hai chúng tôi không thể thở nổi nữa, tôi mới chịu thả ra. Sau mỗi lần như vậy, cô đều buông một lời khen cùng tỏ ra thích thú, lần này cũng không ngoại lệ. “Giám đốc hôn thật giỏi.”
Tôi nhún vai hiển nhiên, bỗng nhận ra hẹn hò với Tiểu Manh Nha cũng không tệ.
“Hay là em ở lại với anh?”
“Không cần đâu.” Tôi lập tức từ chối, lơ đi khuôn mặt buồn xo của cô gái rồi phất tay chào tạm biệt trước, không để cô có cơ hội nhõng nhẽo đòi bằng được. “Em về công ty trước đi.”
Giải quyết xong cô nàng, tôi lại lia mắt nhìn về nơi ấy. Trong thâm tâm tôi có một chút muốn đi, một chút muốn đứng im tại chỗ. Nhưng cuối cùng vẫn là, bước chân như tự động dẫn tôi theo một lối. Con đường sau bao nhiêu năm đã thay đổi ít nhiều. Vì thế tôi không thể không nghĩ vườn hoa của mình đã thay đổi.
Tấm biển màu nâu nhạt khắc chìm dòng chữ “Lãnh địa Mặt trời” đã không còn, tôi đoán có ai đó đã tống nó vào nhà kho khi cảm thấy ngứa mắt. Tôi không bởi chuyện này mà tức giận, vì đơn giản, nó không còn là lãnh địa của riêng tôi nữa.
Đông đi, xuân lại về, những mầm cỏ xanh mướt được dịp vùng lên sau tháng ngày bị vùi chặt dưới nền tuyết lạnh buốt, chim chóc cũng hoà vào bản nhạc với âm điệu lãng mạn, nên thơ. Đặc biệt, mùa xuân là mùa hoa anh đào nở rộ.
Những cánh hoa anh đào hồng phấn đang phất phơ trong cơn gió nhẹ cùng mùi hương dìu dịu thoảng qua, vài cánh hoa đáp xuống đất một cách an toàn, khiến gốc cây trắng xoá.
Và khiến nhân ảnh người con gái nơi đó càng trở nên huyễn hoặc hơn.
Người con gái nơi đó, trong bộ đồng phục nữ sinh trường Harrod với mái tóc đen tuyền đính từng cánh anh đào nhỏ xíu. Cô ấy đang tựa gốc cây Anh đào vĩnh cữu, an lành trong giấc ngủ say.
Gió vẫn thổi, cành lá vẫn lay, cánh hoa vẫn trôi, và tóc cô vẫn khẽ bay bay,... tất cả những cảnh tượng này đều đến từ tiềm thức của tôi, rất thực, rất sống động...
Tôi có thể đang lạc vào chốn thần tiên nào đó trong tiềm thức, với những hình ảnh nên thơ được dệt nên từ giấc mộng ký ức đẹp đẽ. Xưa kia, tôi đã gặp một người con gái, cô ấy đã luôn xinh đẹp như trước mắt tôi vậy. Nhưng... cô ấy đã bỏ tôi lại mà đi, sáu năm rồi, chưa khi nào gặp lại...
Được rồi, tôi đáng lẽ ra nên đập vỡ ma trận của thế giới tiềm thức song song này, nhưng tôi không muốn thế, tôi không muốn thoát khỏi cơn ảo giác của chính bản thân một chút nào.
“Sakura~” Tôi tiến đến thật gần cô gái, chưa biết chừng, tôi chỉ cần chạm nhẹ vào, cô ấy sẽ tan biến và để lại những mảnh kim tuyến nhỏ xíu, lung linh, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Nhưng không, đã không có sự biến mất nào như bao lần. Bầu má cô ấy rất ấm áp, rất mềm mại, không có một chút gì chứng minh đây chỉ là cơn ảo tưởng. Tôi tròn mắt, tia nhìn nhuốm màu máu bởi sự kinh ngạc, bỡ ngỡ, và thất thần.
Cho đến khi tôi ướm lên đôi môi ấy một nụ hôn, cô vẫn không biến mất, hơi thở cô ấy nồng đượm vị anh đào quen thuộc, ngát hương thơm.
“Tôi đã chờ giây phút này lâu lắm rồi...” Cô khẽ thủ thỉ trước khi mở mắt. Đôi mắt màu nước ấy nhìn vào tôi say đắm, ngây dại, đầy ắp những cảm xúc xưa kia.
Tôi nín thở, nhìn chăm chăm vào cô để tìm một điểm chứng minh đây chỉ là giấc mơ, kết quả là... không có gì cả.
Nhưng rồi, một cảm xúc đen tối trong tôi bùng lên như làn khói dày, lấn át tất thảy mọi yêu thương dịu dàng, tôi nhếch miệng cười khẩy, một lần nữa đặt tay lên vùng má của cô, vuốt ve nhẹ. “Cô có phải là người đã để lại dấu ấn trong cuộc đời tôi?”
Cô ấy không trả lời ngay, chỉ nhẹ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve má của mình. Trong ánh mắt xanh cô ban kia thể hiện rõ sự khao khát muốn có được tôi, và dường như cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cô cất giọng trầm trầm mà du dương. “Phải.”
Tôi khùng khục cười khan, rồi đứng thẳng người dậy. Trông thấy vẻ mặt cô có gì đó bối rối khi ngước lên nhìn, nụ cười trên khoé miệng tôi càng trở nên đậm hơn. “Dấu ấn nào cũng đều có thể mòn phai, huống chi là trong khoảng thời gian lâu như vậy.”
“Tôi không hiểu...” Sakura nhíu mày, cái nhíu mày này chẳng khác lúc trước là bao.
Tôi định nói rằng cô chỉ đang cố tình không hiểu, nhưng lời nói ra lại chuyển thành một câu khác. “Khoảng thời gian lâu như vậy, đủ cho một người quên hết đi những chuyện không hay.” Rồi tôi quay lưng bước đi. “...Tôi cũng thế.”
Bỗng những xúc cảm gần gũi trước kia như cơn bão lớn ồ ạt kéo về, vây trùm lên tâm trí đã lâu không chất chứa thêm yêu thương của tôi. Tôi đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại mớ cảm xúc đó nữa. Thật chẳng ai ngờ...sau sáu năm, nó lại quay về cùng người.
Tôi cũng đã từng mộng tưởng đến một ngày giống như thế này, nhưng đó là chuyện dĩ vãng của rất lâu trước đây. Còn hiện tại... tôi chỉ ước nhân ảnh ấy đừng xuất hiện, kéo theo bao cảm xúc lâu nay bị chôn vùi sâu tại một góc nhỏ trong tim.
Nhưng những cảm xúc ùa về ấy của tôi... đã khác trước...
“Cậu xem tôi là chuyện không hay?” Cô nói với từ phía sau lưng, không đứng dậy.
Tôi xoay gót đối diện với cô lần nữa, hờ hững nhún vai một cái. “Rõ ràng là như thế. Hơi phũ nhỉ?~ Nhưng đó là toàn bộ những suy nghĩ của tôi.” Tôi lẽ ra sẽ hỏi: ‘Sáu năm rồi...sống có vui vẻ không?’, nhưng không rõ lý do vì sao, lời nói đến miệng liền bị nuốt ngược trở lại. Có quá nhiều cảm xúc bên trong câu nói đó, khiến tôi không đủ hơi sức để thốt lên. Tôi giơ tay chào kiểu trong quân đội. “Lời cuối, đã lâu không gặp, chúc sức khoẻ.”
Đối với người con gái này, nhất định về đây là có mục đích...Và nhất định cô sẽ không bỏ cuộc vì mục đích ấy... Nhờ đó, tôi có thể dám chắc, bản thân vẫn sẽ còn gặp cô ấy trong tương lai gần.
Tôi, cần phải cho ai kia một bài học...
Tôi thong thả đi ra khỏi Lãnh địa Mặt trời, khỏi ngôi trường Harrod và trở về công ty.
Tôi đang cảm thấy... phải gọi là gì nhỉ?...Một khởi đầu mới cho sự hứng thú vừa được tìm lại trong cuộc sống...?
...
.
Tôi tì cây viết thật mạnh xuống nền giấy, đến khi ngòi chì gãy tạch một tiếng, tôi mới giật mình nhận ra bản thân đang trong giờ làm việc.
“Tiểu Manh Nha, em vào đây một lát được không?” Nối điện thoại với cấp dưới, tôi nhanh chóng nài nỉ, cũng như ra lệnh Manh Nha. Dĩ nhiên cô ấy không có lý do gì để từ chối.
Tôi đã tưởng rằng mình đã hoàn toàn gạt bỏ một người con gái ra khỏi cuộc sống của bản thân, cho đến khi cô ấy xuất hiện trở lại trước mắt tôi.
Cô ấy là người yêu của chàng Hoàng tử mặt trời ngốc nghếch kia, nhưng cậu ta đã chết trong một trận chiến kể từ sáu năm trước, cho nên tôi và cô ấy đáng lý ra không liên quan gì đến nhau nữa cả. Cũng có nghĩa rằng, cảm nhận của tôi về cô đã không còn giống như trước.
Cô ấy đã đảo lộn cuộc sống của cậu trai ngốc nghếch ấy, không đồng nghĩa với việc đảo lộn được cuộc sống của tôi, tôi không cho phép.
Nhưng phần nào đó to lớn hơn trong mình vẫn thôi thúc tôi nên làm điều ngược lại - tôi nên đến bên cạnh cô ấy, ôm hôn, vỗ về và cất tiếng yêu thương với cô.
Không, tôi không rõ bản thân nên như thế nào, chỉ biết rằng, trước mắt phải cho cô ấy một bài học...
Tiếng cửa phòng vang lên, Tiểu Manh Nha ngộ nghĩnh bước vào. Tôi bật cười, cô đúng là bản sao của Shirin đây rồi. Tuy là ngoại hình vẫn thua chị một phần, nhưng tính cách thì chẳng khác gì.
Nhắc tới Shirin, tôi chợt nhớ bản thân cũng đã lâu rồi không liên lạc hỏi thăm chị. Chị có lẽ đang ngao du thưởng ngoạn bên vùng đất Mỹ xa xôi. Chẳng rõ tại sao, khi đã đậu vào một trường đại học danh tiếng ở đây, chị bỗng đổi ý, nằng nặc muốn sang New York du học. Tôi còn nhớ rõ cảnh tượng chia ly ấy đầy nước mắt như thế nào, chị có thể đi vì tránh tôi một thời gian - bởi tình yêu của Shirin dành cho tôi đã không được tôi chấp thuận.
Giá như trước kia, người tôi yêu là chị...
Manh Nha tiến đến, ngồi trên đùi và vòng tay ôm lấy cổ tôi. “Giám đốc, trưa này là anh cùng ăn cơm với trưởng phòng tài vụ.” Cô đưa cho tôi một tập tài liệu, dám chắc rằng đó là hồ sơ của vị trưởng phòng tài vụ kia.
Để chứng minh giám đốc công ty đối xử rất tốt với nhân viên, và cũng để thúc đẩy tiến độ làm việc của các nhân viên cấp cao nơi đây, công ty tôi đã bày ra ‘trò’ ăn trưa cùng họ. Cứ mỗi bữa, Tiểu Manh Nha lại sắp xếp tôi cùng với một người giữ vị trí khá cao, tôi không mấy khó chịu về vấn đề này, nhưng đôi lúc, kì thực tôi cũng cảm thấy khá chán nản.
Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn, rồi cắn nhẹ vào vai Manh Nha. “Tiểu Manh Nha, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
“Nhưng mà...” Manh Nha tỏ ra lưỡng lự.
“Cáo lỗi với vị trưởng phòng ấy và dời lại ngày mai là được mà.”
“Cũng được. Để em đi nói chuyện.” Cô hớn hở ra mặt, đứng bật dậy và rời khỏi phòng.
Một lúc sau, cô quay lại với bộ mặt cau có, rồi nhanh chóng tỏ vẻ nũng nịu khi trông thấy ánh mắt săm soi của tôi. “Trưởng phòng tài vụ thật láo xược. Cô ta quát tháo em to tiếng nữa kia~!”
Tôi có thể đánh hơi thấy sự phóng đại trong lời nói này, nhưng tôi vẫn cười an ủi, chịu khó hỏi lại. “Vì sao?”
“Cô ta bảo ngày mai cô ta bận rồi, không có thì giờ để ăn với giám đốc. Chỉ có ngày hôm nay là rãnh, nếu giám đốc muốn thì hãy cùng cô ta vào ngày hôm nay. Quá quá láo xược!”
Lần này tôi vẫn cảm thấy Manh Nha nói phóng đại, nhưng không hoàn toàn nói sai sự thật. Tôi cũng có chút đồng tình với Manh Nha, cô gái kia... đang nghĩ mình là trung tâm vũ trụ?
“Em sắp xếp tôi với người khác là được rồi.”
“Không được~” Dường như tôi càng dỗ dành, cô càng trở nên mè nheo. “Giám đốc phải xử cô ta giúp em.”
“Được, được, được...” Tôi đối đáp cô bằng một vài từ ngữ Trung Quốc học lỏm. “Gọi cô ta vào đây đi.”
Tôi chủ yếu chỉ là muốn dỗ đứa con gái này một chút, để cô ấy bớt náo loạn nơi này, tiện là để gặp mặt cô gái lên chức Trưởng phòng sau một tháng làm việc trong công ty từ chức nhân viên bằng cấp thấp, và cuồng ngạo kia, hoàn toàn không có khái niệm ‘xử’ nào ở đây.
Nhưng khi nhìn thấy được người con gái ấy, tôi không đơn thuần chỉ là muốn ‘xử’.
Sakura mặc bộ váy công sở ngắn, nhếch lên nụ cười trước khi đứng đối diện với bàn làm việc của tôi. Cô đảo mắt nhìn Manh Nha đang kênh kiệu bên cạnh, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt xanh cô-ban cất chứa rất nhiều suy nghĩ mà tôi chỉ đọc được phân nửa.
“Giám đốc gọi tôi là có việc?” Sakura nhếch một bên lông mày, khuôn mặt mang ý khiêu khích.
Tôi không nghĩ trái đất này lại nhỏ bé đến như thế, mà tất cả đều là chủ ý của người con gái trước mặt.
Tôi nhặt tập hồ sơ trên bàn mà Manh Nha đã đưa cho tôi khi nãy, đáng lẽ tôi nên đọc nó nếu không muốn tình trạng ngỡ ngàng hiện tại diễn ra. “Yosuke Sakura, sinh năm 199x?” Tôi thoáng ngạc nhiên, xen lẫn thích thú. Giờ thì cô lấy tên theo cả họ của tôi, và năm sinh nhỏ hơn tôi một tuổi.
Tôi đứng dậy, vòng qua chiếc bàn làm việc để di chuyển đến trước mặt Sakura. Dường như chiều cao của cô đã tăng thêm vài phân trong sáu năm nay, hoặc là do tôi lầm tưởng vì cô đang đi chiếc giày cao gót trắng muốt. Nhưng dù là vậy, trông chiều cao của cô so với tôi chẳng khá hơn là bao.
“Em đã làm Tiểu Manh Nha của tôi buồn phiền rồi~”
Không cần quay đầu về phía sau để nhìn gương mặt cô bạn còn lại, tôi cũng biết cô ấy đang sướng rơn trong lòng khi tôi cố tình dụng-sai-một-số-chữ. Dĩ nhiên cô không biết tôi đã cố tình.
Sakura mím môi, đầu vẫn ngẩng lên đối diện với tôi, nhưng ánh mắt đã đảo về Manh Nha, cô bất chợt gật đầu cười cười. “Lưu Manh Nha, nói thử xem, tôi đã làm gì cô?”
[Phút tự kỷ: Mình đã nghĩ ra cái tên này từ rất lâu trước đây =)) Lưu Manh Nha~, lưu manh nha~, ờ, rất lưu manh nha~ =))))]
“Thì... láo xược với cấp trên.” Manh Nha đảo mắt lung tung trong căn phòng, cô chợt tỏ thái độ nhiều hơn khi đã tìm ra lý do. “Giám đốc à~ anh phải xử cô ấy.”
Tôi có cảm giác mình cùng Manh Nha đang ỷ đông, ỷ quyền để hiếp yếu vậy. Bẵng qua những lời nói nũng nịu của Manh Nha, tôi cất giọng trầm trầm, ngữ khí mang tính đe doạ. “Em chỉ có thể ăn trưa với tôi hôm nay?”
Sakura dĩ nhiên không chỉ có thế đã chịu ảnh hưởng bởi sức đe doạ của tôi. “Phải.”
“Vậy thì...” Tôi liếc về hướng Manh Nha một cái, rồi quay đầu lại, mỉm cười với Sakura. “Hôm nay cũng được.”
Manh Nha há hốc mồm ngạc nhiên, một chút nữa đã rơi hàm dưới xuống đất. “Giám đốc...nhưng mà...”
“Im lặng.” Tôi kìm giọng, ném ánh mắt cảnh cáo đến Manh Nha. Sau đó, tôi lại thêm một nụ cười mỉm với Sakura. “Đi thôi.” Nụ cười của tôi đương nhiên bao gồm cả sự nguy hiểm. Sakura nhìn tôi một lát như vậy, rồi cũng gật đầu. Cả hai chúng tôi đồng thời rời khỏi phòng giám đốc.
Công ty tôi có đôi chút xa xỉ khi cho xây dựng phòng ăn dành riêng cho giám đốc. Nơi đây có một chiếc bàn duy nhất đặt chính giữa phòng, xung quanh bao gồm kệ chén đĩa bên trên bồn rửa tay, và một phòng vệ sinh nhỏ bên trong.
Có người đem lên cho chúng tôi hai phần thức ăn không lâu sau đó, rồi họ cùng bày chén đĩa trước mắt chúng tôi mà không đợi nhắc nhở.
Tôi suốt từ nãy đến giờ vẫn chăm chăm nhìn vào cô, ngay cả lúc lau muỗng, nĩa cũng không hề rời mắt. Sakura thỉnh thoảng liếc nhìn, khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô không lâu cũng quay mặt đi nơi khác.
Tôi đưa cho cô chiếc thìa, rồi đến chiếc nĩa đã lau, cô nhận lấy, nhưng thái độ không mấy được tự nhiên.
“Sao em không nhìn tôi?” Nhỏ hơn tôi một tuổi, tôi xưng hô vậy đều đúng cả thôi.
“À,” Sakura lạ lẫm cười lên hai tiếng. “Sự thay đổi của anh khiến tôi không quen cho lắm.” Cô đưa lên miệng một thìa cơm, tránh ánh nhìn của tôi.
“Chúng ta có quen nhau trước đây sao, thưa quý cô Yosuke Sakura?”
Cô khựng động tác, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Sau cùng cô vẫn không đáp trả. Thấu hiểu cảm xúc của cô hiện tại, tôi chỉ có thể cười thầm trong lòng. Tôi cũng bắt đầu ăn, nhưng đôi mắt chưa bao giờ là rời khỏi cô quá hai giây.
“Đừng nhìn nữa, anh đang làm tôi mất đi tự nhiên.” Khẳng định này của cô khiến tôi không thể kìm được sự vui thích. Tôi vén cao một bên mái của cô và đưa nó ra sau vành tai không đeo bất kỳ trang sức nào, rồi ghé sát gương mặt cô hơn.
“Em...rất xinh đẹp.” Vẻ đẹp trong sáu năm qua chỉ tăng chứ không giảm. Sakura giờ đây đã trở thành một người con gái thành đạt, tài năng và quyến rũ, đôi khi, nét trẻ con vẫn bộc phát, như bây giờ chẳng hạn.
“Tôi biết, nhưng mà, tôi đang ăn, tôi không muốn mùi đồ ăn từ hơi thở của mình phả đến anh đâu.”
Suýt nữa tôi đã sặc nước bọt. “Tôi cũng đang ăn mà.”
“Vì thế, anh cần phải giữ khoảng cách.” Đi kèm lời nói của cô là hành động ấn tay vào ngực tôi, nhằm đẩy tôi ra một đoạn. Nhưng còn chưa kịp rút tay về, tay cô đã bị tôi giữ chặt lấy.
Sau một hồi rút về thất bại, cô cuối cùng cũng chịu để im. Tôi di chuyển bàn tay cô về phía tim mình, nơi lồng ngực trái. “Nơi này, đã từng...”
Tôi quay mặt đi nơi khác, đồng thời thả lỏng bàn tay của đối phương ra. Suýt chút nữa thôi, tôi đã phun ra những từ ngữ sến súa thiếu suy nghĩ. Sakura ngây người nhìn tôi một lát, rồi bỗng cô nhếch miệng cười, hàm ý đoán ra được tôi đã định làm gì. Tôi hắng hắng nhẹ, rồi mỉm cười trước thái độ khinh khi của cô, không nói thêm một lời nào xem như đã xong chuyện. Những lời sến súa định phun ra vừa rồi, tôi có thể nói với bất kỳ nữ nhân nào, riêng nữ nhân trước mặt đây, tôi nhất định phải để dành cho sau này.
Khi gần kết thúc bữa ăn ngắn ngủi, tôi trầm giọng bảo cô. “Ngày mai đến chỗ tôi làm việc đi.”
“Làm sao?” Cô hạ nĩa xuống, nghiêng đầu thắc mắc.
“Tôi sẽ cho em chức thư kí 2.”
“Ồ~” Cô gật gù, khuôn mặt ra chiều suy tư ngẫm nghĩ. “Nghe cũng thú vị đấy, nhưng...” Suy nghĩ thêm chút nữa, cố tiếp tục cất giọng. “...tôi không thích là thứ 2.”
Tôi dùng khăn giấy lau mép, dửng dưng nhìn cô. “Tuỳ thôi.” Sau đó, tôi bước ra khỏi phòng trước. Dám chắc một điều, cô đã nhìn theo bóng lưng tôi cho đến khi tôi khuất hẳn.
...
----END CHAP 63----
6 năm sau...
.
.
.
“Kế hoạch gặp gỡ đối tác, khi nào thì diễn ra vậy?”
“Thưa giám đốc, vào thứ 7 tuần này. Bên đó muốn cùng sếp tới một quầy bar để bàn chuyện, cũng là giải trí, tạo dựng mối quan hệ cùng với giám đốc.”
“Ừ... Vậy còn thời gian quay quảng cáo ra mắt mẫu điện thoại mới?”
“Theo lịch trình thì là ngày mai.”
“Được thôi.” Tôi nhún vai, bỏ cây viết xuống rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng còn chưa dời chân, thư kí đã cất tiếng.
“À, anh cần cafe? Để em đi gọi.” Cô e dè nhìn tôi, sau đó cười nhiệt tình.
Đúng thật công việc pha cafe là của thư kí, nhưng tôi thường có thói quen tự mình làm hơn, vì không thích quá lệ thuộc vào người khác, bao gồm cả chuyện nhỏ nhặt như thế này. Tôi khẽ cười, lắc đầu cảm ơn. “Không cần đâu. Để tôi tự đi. Em hãy đi làm phần việc của mình.”
Một người thư kí xinh đẹp, và chất lượng, tôi thầm đánh giá. Thư kí của tôi là người Trung Quốc, nhưng giỏi rất nhiều thứ tiếng. Tuy tính cách của cô ta khá giống Shirin - cô nàng tiểu thư tóc đỏ khiêm chức chị gái của tôi, kiêu ngạo một chút, tự tin một chút,... không đúng, phải là rất kiêu ngạo. Nhưng cô luôn nhún nhường trước tôi, và cũng vì... tôi dường như có xu hướng gần gũi với những người cuồng ngạo. Điển hình như Tiểu Manh Nha (tôi thường gọi tên thư kí của mình như vậy), như Shirin, và như...
Tôi nhếch miệng cười, chỉ có hai, tôi cần tăng thêm danh sách những người kiêu ngạo thân cận với tôi, như thế mới có thể khẳng định rõ cái xu hướng kia của bản thân.
Trên đường trở lại văn phòng tổng giám đốc, tôi cầm cốc cafe và liên tục nghe những lời chào lễ phép của nhân viên với mình. Tôi thừa biết sức ảnh hưởng của bản thân đối với tất cả những người trong công ty này, cũng như những người trong cả nước. Đối với tôi, hình tượng chưa bao giờ bị dập tắt, trước kia là Hoàng tử mặt trời của trường trung học cấp 3 Harrod, và giờ thì - tuy vẫn có người gọi tôi như thế, nhưng hình tượng của tôi đã chuyển từ một cậu nhóc trung học sang vị Tổng giám đốc siêu hấp dẫn, siêu quyến rũ và siêu trẻ tuổi khi lãnh đạo một công ty to lớn như tập đoàn kinh doanh điện tử Yosuke.
Sau khi tích cực học tập, rèn luyện, đúc kết kinh nghiệm, tôi lên chức Tổng giám đốc do ba Yosuke giao phó cho. Còn ông ấy hiện tại giữ chức Chủ tịch tập đoàn. Tôi đã là người trẻ nhất khi tuổi mới chỉ bước sang ngưỡng 24. Có nhiều người nghi ngờ khả năng của tôi, nhưng chỉ sáu tháng kể từ khi nhậm chức tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã đưa công ty phát triển lên rất nhiều chứ không đi xuống, cũng nhờ vào sự tự tin, liều lĩnh một cách khôn ngoan, và đôi chút tự kiêu của bản thân. Dần dần, mọi ánh mắt đổ về tôi ngoài ngưỡng mộ về vẻ đẹp bề ngoài, thì còn thêm vào yếu tố tài năng nữa. Tôi rất tự hào về chính bản thân mình.
“Nghe nói nữ nhân viên mới bên bộ phận tài vụ bằng cấp thấp đã leo lên chức Trưởng phòng chỉ sau một tháng làm việc.”
Trên khu hành lang không dành riêng cho bất kỳ ai này, tôi nghe thấy giọng nhân viên đang tán gẫu, cuộc nói chuyện với người tài nào đó mà họ đang đề cập tới cũng khá thu hút tôi. Nhưng tôi không nhiều chuyện đến độ đứng lại để nghe họ nói, mà chỉ đơn giản là lướt qua.
Họ cúi đầu chào khi bắt gặp tôi, rồi lại tiếp tục thảo luận về vấn đề bên trên.
“Bằng cấp thấp? Một tháng? Kinh khủng thật.”
“...”
Tôi nhún vai lướt qua. Công ty của tôi có nhiều người tài là chuyện đương nhiên.
Ngày hôm sau, theo lịch trình công việc, tôi lái xe đến trường trung học Harrod để quay quảng cáo cho mẫu điện thoại mới.
Địa điểm trên là do tôi chọn. Cũng vì tôi đã trưởng thành nên từ nơi này, bao nhiêu câu chuyện đã diễn ra, biến cố, phiêu lưu, chông gai, cùng mối tình đầu sâu đậm,... nơi này gợi nhớ cho tôi quá nhiều ấn tượng sâu sắc.
Đứng trước cổng trường, tôi gỡ kính râm xuống, thọc một tay vào túi quần, nhíu mày nhìn lên tấm bảng tên to khổng lồ treo trên cột cổng cao. Trường trung học phổ thông Harrod, rất tuyệt, trong ký ức của tôi, nó đã vô cùng đẹp đẽ, và bây giờ cũng như thế.
Lời nhắc nhở của một nhân viên đã kéo tôi trở về thực tại. Tôi gật đầu, theo lời anh ta tiến vào bên trong.
Sân trường im ắng đến kì lạ, có lẽ học sinh đang chăm chú nghe giảng trong các lớp học. Vì lịch trình, tôi không thể chọn đúng ngày học sinh nghỉ để làm việc nơi đây. Nhưng như thế cũng tốt, sự có mặt của họ trong sân trường dễ dàng khơi gợi trong tôi nhiều kỷ niệm hơn.
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt trái tim của mọi người khi nhìn vào mình mỗi buổi sáng, băng qua khuôn sân, hành lang và bước vào lớp học. Cảm xúc tồn đọng trong tôi bỗng bùng lên, mọi thứ rất thực, tôi như nhìn thấy tuổi học trò vui tươi xưa kia của mình.
Hoàn thành xong thủ tục mượn trường để quay video, tôi tiến ra khỏi căn phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng già trước kia của ngôi trường đã được thay thế bằng một người khác, chí ít, kẻ đương thời cũng khiến tôi gợi nhớ đến vị thầy già có lẽ đã về hưu kia quá nhiều.
Tôi khịt khịt mũi, bắt đầu công việc quay video. Chính tôi - chính giám đốc công ty điện tử, là người mẫu cho mẫu điện thoại mới ra của mình.
Chẳng có phiếu nào chối bỏ, khước từ chuyện này khi họ nhìn thấy vẻ bề ngoài của tôi.
Sau khi xuất sắc kết thúc công việc, tôi đứng trên bậc tam cấp lia mắt về một hướng. Cho đến lúc người ta đã thu xếp, cất dọn mọi thứ, ánh mắt của tôi vẫn chỉ tập trung vào nơi ấy.
“Giám đốc ơi, đến lúc rời đi rồi.” Manh Nha lon ton tiến về phía tôi từ lúc nào, kèm theo một lời nhắc nhở. Cô cũng hướng ánh mắt đến điểm nhìn của tôi, nhưng không thấy gì.
“Ừ.” Tôi cười. “Em cùng mọi người về trước, tôi sẽ theo ngay sau.” Manh Nha thật sự lớn hơn tôi một tuổi, nhưng chúng tôi đã xưng hô anh em như thế ngay từ đầu, bây giờ sửa lại cũng không hề dễ dàng.
Dường như Manh Nha thắc mắc gì đó, nhưng không tiện hỏi ra. Có lẽ cô sợ xâm phạm vào đời tư của tôi. Cô chỉ gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, nhận ra đây là chỗ vắng người, cô nhướn cao chân và đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Tôi không quá ngạc nhiên trước những nụ hôn bất ngờ của cô bạn này, ngược lại, tôi nhiệt liệt đáp trả. Tôi vòng tay hôn cô say sưa, khi không một trong hai chúng tôi không thể thở nổi nữa, tôi mới chịu thả ra. Sau mỗi lần như vậy, cô đều buông một lời khen cùng tỏ ra thích thú, lần này cũng không ngoại lệ. “Giám đốc hôn thật giỏi.”
Tôi nhún vai hiển nhiên, bỗng nhận ra hẹn hò với Tiểu Manh Nha cũng không tệ.
“Hay là em ở lại với anh?”
“Không cần đâu.” Tôi lập tức từ chối, lơ đi khuôn mặt buồn xo của cô gái rồi phất tay chào tạm biệt trước, không để cô có cơ hội nhõng nhẽo đòi bằng được. “Em về công ty trước đi.”
Giải quyết xong cô nàng, tôi lại lia mắt nhìn về nơi ấy. Trong thâm tâm tôi có một chút muốn đi, một chút muốn đứng im tại chỗ. Nhưng cuối cùng vẫn là, bước chân như tự động dẫn tôi theo một lối. Con đường sau bao nhiêu năm đã thay đổi ít nhiều. Vì thế tôi không thể không nghĩ vườn hoa của mình đã thay đổi.
Tấm biển màu nâu nhạt khắc chìm dòng chữ “Lãnh địa Mặt trời” đã không còn, tôi đoán có ai đó đã tống nó vào nhà kho khi cảm thấy ngứa mắt. Tôi không bởi chuyện này mà tức giận, vì đơn giản, nó không còn là lãnh địa của riêng tôi nữa.
Đông đi, xuân lại về, những mầm cỏ xanh mướt được dịp vùng lên sau tháng ngày bị vùi chặt dưới nền tuyết lạnh buốt, chim chóc cũng hoà vào bản nhạc với âm điệu lãng mạn, nên thơ. Đặc biệt, mùa xuân là mùa hoa anh đào nở rộ.
Những cánh hoa anh đào hồng phấn đang phất phơ trong cơn gió nhẹ cùng mùi hương dìu dịu thoảng qua, vài cánh hoa đáp xuống đất một cách an toàn, khiến gốc cây trắng xoá.
Và khiến nhân ảnh người con gái nơi đó càng trở nên huyễn hoặc hơn.
Người con gái nơi đó, trong bộ đồng phục nữ sinh trường Harrod với mái tóc đen tuyền đính từng cánh anh đào nhỏ xíu. Cô ấy đang tựa gốc cây Anh đào vĩnh cữu, an lành trong giấc ngủ say.
Gió vẫn thổi, cành lá vẫn lay, cánh hoa vẫn trôi, và tóc cô vẫn khẽ bay bay,... tất cả những cảnh tượng này đều đến từ tiềm thức của tôi, rất thực, rất sống động...
Tôi có thể đang lạc vào chốn thần tiên nào đó trong tiềm thức, với những hình ảnh nên thơ được dệt nên từ giấc mộng ký ức đẹp đẽ. Xưa kia, tôi đã gặp một người con gái, cô ấy đã luôn xinh đẹp như trước mắt tôi vậy. Nhưng... cô ấy đã bỏ tôi lại mà đi, sáu năm rồi, chưa khi nào gặp lại...
Được rồi, tôi đáng lẽ ra nên đập vỡ ma trận của thế giới tiềm thức song song này, nhưng tôi không muốn thế, tôi không muốn thoát khỏi cơn ảo giác của chính bản thân một chút nào.
“Sakura~” Tôi tiến đến thật gần cô gái, chưa biết chừng, tôi chỉ cần chạm nhẹ vào, cô ấy sẽ tan biến và để lại những mảnh kim tuyến nhỏ xíu, lung linh, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Nhưng không, đã không có sự biến mất nào như bao lần. Bầu má cô ấy rất ấm áp, rất mềm mại, không có một chút gì chứng minh đây chỉ là cơn ảo tưởng. Tôi tròn mắt, tia nhìn nhuốm màu máu bởi sự kinh ngạc, bỡ ngỡ, và thất thần.
Cho đến khi tôi ướm lên đôi môi ấy một nụ hôn, cô vẫn không biến mất, hơi thở cô ấy nồng đượm vị anh đào quen thuộc, ngát hương thơm.
“Tôi đã chờ giây phút này lâu lắm rồi...” Cô khẽ thủ thỉ trước khi mở mắt. Đôi mắt màu nước ấy nhìn vào tôi say đắm, ngây dại, đầy ắp những cảm xúc xưa kia.
Tôi nín thở, nhìn chăm chăm vào cô để tìm một điểm chứng minh đây chỉ là giấc mơ, kết quả là... không có gì cả.
Nhưng rồi, một cảm xúc đen tối trong tôi bùng lên như làn khói dày, lấn át tất thảy mọi yêu thương dịu dàng, tôi nhếch miệng cười khẩy, một lần nữa đặt tay lên vùng má của cô, vuốt ve nhẹ. “Cô có phải là người đã để lại dấu ấn trong cuộc đời tôi?”
Cô ấy không trả lời ngay, chỉ nhẹ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve má của mình. Trong ánh mắt xanh cô ban kia thể hiện rõ sự khao khát muốn có được tôi, và dường như cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cô cất giọng trầm trầm mà du dương. “Phải.”
Tôi khùng khục cười khan, rồi đứng thẳng người dậy. Trông thấy vẻ mặt cô có gì đó bối rối khi ngước lên nhìn, nụ cười trên khoé miệng tôi càng trở nên đậm hơn. “Dấu ấn nào cũng đều có thể mòn phai, huống chi là trong khoảng thời gian lâu như vậy.”
“Tôi không hiểu...” Sakura nhíu mày, cái nhíu mày này chẳng khác lúc trước là bao.
Tôi định nói rằng cô chỉ đang cố tình không hiểu, nhưng lời nói ra lại chuyển thành một câu khác. “Khoảng thời gian lâu như vậy, đủ cho một người quên hết đi những chuyện không hay.” Rồi tôi quay lưng bước đi. “...Tôi cũng thế.”
Bỗng những xúc cảm gần gũi trước kia như cơn bão lớn ồ ạt kéo về, vây trùm lên tâm trí đã lâu không chất chứa thêm yêu thương của tôi. Tôi đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại mớ cảm xúc đó nữa. Thật chẳng ai ngờ...sau sáu năm, nó lại quay về cùng người.
Tôi cũng đã từng mộng tưởng đến một ngày giống như thế này, nhưng đó là chuyện dĩ vãng của rất lâu trước đây. Còn hiện tại... tôi chỉ ước nhân ảnh ấy đừng xuất hiện, kéo theo bao cảm xúc lâu nay bị chôn vùi sâu tại một góc nhỏ trong tim.
Nhưng những cảm xúc ùa về ấy của tôi... đã khác trước...
“Cậu xem tôi là chuyện không hay?” Cô nói với từ phía sau lưng, không đứng dậy.
Tôi xoay gót đối diện với cô lần nữa, hờ hững nhún vai một cái. “Rõ ràng là như thế. Hơi phũ nhỉ?~ Nhưng đó là toàn bộ những suy nghĩ của tôi.” Tôi lẽ ra sẽ hỏi: ‘Sáu năm rồi...sống có vui vẻ không?’, nhưng không rõ lý do vì sao, lời nói đến miệng liền bị nuốt ngược trở lại. Có quá nhiều cảm xúc bên trong câu nói đó, khiến tôi không đủ hơi sức để thốt lên. Tôi giơ tay chào kiểu trong quân đội. “Lời cuối, đã lâu không gặp, chúc sức khoẻ.”
Đối với người con gái này, nhất định về đây là có mục đích...Và nhất định cô sẽ không bỏ cuộc vì mục đích ấy... Nhờ đó, tôi có thể dám chắc, bản thân vẫn sẽ còn gặp cô ấy trong tương lai gần.
Tôi, cần phải cho ai kia một bài học...
Tôi thong thả đi ra khỏi Lãnh địa Mặt trời, khỏi ngôi trường Harrod và trở về công ty.
Tôi đang cảm thấy... phải gọi là gì nhỉ?...Một khởi đầu mới cho sự hứng thú vừa được tìm lại trong cuộc sống...?
...
.
Tôi tì cây viết thật mạnh xuống nền giấy, đến khi ngòi chì gãy tạch một tiếng, tôi mới giật mình nhận ra bản thân đang trong giờ làm việc.
“Tiểu Manh Nha, em vào đây một lát được không?” Nối điện thoại với cấp dưới, tôi nhanh chóng nài nỉ, cũng như ra lệnh Manh Nha. Dĩ nhiên cô ấy không có lý do gì để từ chối.
Tôi đã tưởng rằng mình đã hoàn toàn gạt bỏ một người con gái ra khỏi cuộc sống của bản thân, cho đến khi cô ấy xuất hiện trở lại trước mắt tôi.
Cô ấy là người yêu của chàng Hoàng tử mặt trời ngốc nghếch kia, nhưng cậu ta đã chết trong một trận chiến kể từ sáu năm trước, cho nên tôi và cô ấy đáng lý ra không liên quan gì đến nhau nữa cả. Cũng có nghĩa rằng, cảm nhận của tôi về cô đã không còn giống như trước.
Cô ấy đã đảo lộn cuộc sống của cậu trai ngốc nghếch ấy, không đồng nghĩa với việc đảo lộn được cuộc sống của tôi, tôi không cho phép.
Nhưng phần nào đó to lớn hơn trong mình vẫn thôi thúc tôi nên làm điều ngược lại - tôi nên đến bên cạnh cô ấy, ôm hôn, vỗ về và cất tiếng yêu thương với cô.
Không, tôi không rõ bản thân nên như thế nào, chỉ biết rằng, trước mắt phải cho cô ấy một bài học...
Tiếng cửa phòng vang lên, Tiểu Manh Nha ngộ nghĩnh bước vào. Tôi bật cười, cô đúng là bản sao của Shirin đây rồi. Tuy là ngoại hình vẫn thua chị một phần, nhưng tính cách thì chẳng khác gì.
Nhắc tới Shirin, tôi chợt nhớ bản thân cũng đã lâu rồi không liên lạc hỏi thăm chị. Chị có lẽ đang ngao du thưởng ngoạn bên vùng đất Mỹ xa xôi. Chẳng rõ tại sao, khi đã đậu vào một trường đại học danh tiếng ở đây, chị bỗng đổi ý, nằng nặc muốn sang New York du học. Tôi còn nhớ rõ cảnh tượng chia ly ấy đầy nước mắt như thế nào, chị có thể đi vì tránh tôi một thời gian - bởi tình yêu của Shirin dành cho tôi đã không được tôi chấp thuận.
Giá như trước kia, người tôi yêu là chị...
Manh Nha tiến đến, ngồi trên đùi và vòng tay ôm lấy cổ tôi. “Giám đốc, trưa này là anh cùng ăn cơm với trưởng phòng tài vụ.” Cô đưa cho tôi một tập tài liệu, dám chắc rằng đó là hồ sơ của vị trưởng phòng tài vụ kia.
Để chứng minh giám đốc công ty đối xử rất tốt với nhân viên, và cũng để thúc đẩy tiến độ làm việc của các nhân viên cấp cao nơi đây, công ty tôi đã bày ra ‘trò’ ăn trưa cùng họ. Cứ mỗi bữa, Tiểu Manh Nha lại sắp xếp tôi cùng với một người giữ vị trí khá cao, tôi không mấy khó chịu về vấn đề này, nhưng đôi lúc, kì thực tôi cũng cảm thấy khá chán nản.
Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn, rồi cắn nhẹ vào vai Manh Nha. “Tiểu Manh Nha, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
“Nhưng mà...” Manh Nha tỏ ra lưỡng lự.
“Cáo lỗi với vị trưởng phòng ấy và dời lại ngày mai là được mà.”
“Cũng được. Để em đi nói chuyện.” Cô hớn hở ra mặt, đứng bật dậy và rời khỏi phòng.
Một lúc sau, cô quay lại với bộ mặt cau có, rồi nhanh chóng tỏ vẻ nũng nịu khi trông thấy ánh mắt săm soi của tôi. “Trưởng phòng tài vụ thật láo xược. Cô ta quát tháo em to tiếng nữa kia~!”
Tôi có thể đánh hơi thấy sự phóng đại trong lời nói này, nhưng tôi vẫn cười an ủi, chịu khó hỏi lại. “Vì sao?”
“Cô ta bảo ngày mai cô ta bận rồi, không có thì giờ để ăn với giám đốc. Chỉ có ngày hôm nay là rãnh, nếu giám đốc muốn thì hãy cùng cô ta vào ngày hôm nay. Quá quá láo xược!”
Lần này tôi vẫn cảm thấy Manh Nha nói phóng đại, nhưng không hoàn toàn nói sai sự thật. Tôi cũng có chút đồng tình với Manh Nha, cô gái kia... đang nghĩ mình là trung tâm vũ trụ?
“Em sắp xếp tôi với người khác là được rồi.”
“Không được~” Dường như tôi càng dỗ dành, cô càng trở nên mè nheo. “Giám đốc phải xử cô ta giúp em.”
“Được, được, được...” Tôi đối đáp cô bằng một vài từ ngữ Trung Quốc học lỏm. “Gọi cô ta vào đây đi.”
Tôi chủ yếu chỉ là muốn dỗ đứa con gái này một chút, để cô ấy bớt náo loạn nơi này, tiện là để gặp mặt cô gái lên chức Trưởng phòng sau một tháng làm việc trong công ty từ chức nhân viên bằng cấp thấp, và cuồng ngạo kia, hoàn toàn không có khái niệm ‘xử’ nào ở đây.
Nhưng khi nhìn thấy được người con gái ấy, tôi không đơn thuần chỉ là muốn ‘xử’.
Sakura mặc bộ váy công sở ngắn, nhếch lên nụ cười trước khi đứng đối diện với bàn làm việc của tôi. Cô đảo mắt nhìn Manh Nha đang kênh kiệu bên cạnh, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt xanh cô-ban cất chứa rất nhiều suy nghĩ mà tôi chỉ đọc được phân nửa.
“Giám đốc gọi tôi là có việc?” Sakura nhếch một bên lông mày, khuôn mặt mang ý khiêu khích.
Tôi không nghĩ trái đất này lại nhỏ bé đến như thế, mà tất cả đều là chủ ý của người con gái trước mặt.
Tôi nhặt tập hồ sơ trên bàn mà Manh Nha đã đưa cho tôi khi nãy, đáng lẽ tôi nên đọc nó nếu không muốn tình trạng ngỡ ngàng hiện tại diễn ra. “Yosuke Sakura, sinh năm 199x?” Tôi thoáng ngạc nhiên, xen lẫn thích thú. Giờ thì cô lấy tên theo cả họ của tôi, và năm sinh nhỏ hơn tôi một tuổi.
Tôi đứng dậy, vòng qua chiếc bàn làm việc để di chuyển đến trước mặt Sakura. Dường như chiều cao của cô đã tăng thêm vài phân trong sáu năm nay, hoặc là do tôi lầm tưởng vì cô đang đi chiếc giày cao gót trắng muốt. Nhưng dù là vậy, trông chiều cao của cô so với tôi chẳng khá hơn là bao.
“Em đã làm Tiểu Manh Nha của tôi buồn phiền rồi~”
Không cần quay đầu về phía sau để nhìn gương mặt cô bạn còn lại, tôi cũng biết cô ấy đang sướng rơn trong lòng khi tôi cố tình dụng-sai-một-số-chữ. Dĩ nhiên cô không biết tôi đã cố tình.
Sakura mím môi, đầu vẫn ngẩng lên đối diện với tôi, nhưng ánh mắt đã đảo về Manh Nha, cô bất chợt gật đầu cười cười. “Lưu Manh Nha, nói thử xem, tôi đã làm gì cô?”
[Phút tự kỷ: Mình đã nghĩ ra cái tên này từ rất lâu trước đây =)) Lưu Manh Nha~, lưu manh nha~, ờ, rất lưu manh nha~ =))))]
“Thì... láo xược với cấp trên.” Manh Nha đảo mắt lung tung trong căn phòng, cô chợt tỏ thái độ nhiều hơn khi đã tìm ra lý do. “Giám đốc à~ anh phải xử cô ấy.”
Tôi có cảm giác mình cùng Manh Nha đang ỷ đông, ỷ quyền để hiếp yếu vậy. Bẵng qua những lời nói nũng nịu của Manh Nha, tôi cất giọng trầm trầm, ngữ khí mang tính đe doạ. “Em chỉ có thể ăn trưa với tôi hôm nay?”
Sakura dĩ nhiên không chỉ có thế đã chịu ảnh hưởng bởi sức đe doạ của tôi. “Phải.”
“Vậy thì...” Tôi liếc về hướng Manh Nha một cái, rồi quay đầu lại, mỉm cười với Sakura. “Hôm nay cũng được.”
Manh Nha há hốc mồm ngạc nhiên, một chút nữa đã rơi hàm dưới xuống đất. “Giám đốc...nhưng mà...”
“Im lặng.” Tôi kìm giọng, ném ánh mắt cảnh cáo đến Manh Nha. Sau đó, tôi lại thêm một nụ cười mỉm với Sakura. “Đi thôi.” Nụ cười của tôi đương nhiên bao gồm cả sự nguy hiểm. Sakura nhìn tôi một lát như vậy, rồi cũng gật đầu. Cả hai chúng tôi đồng thời rời khỏi phòng giám đốc.
Công ty tôi có đôi chút xa xỉ khi cho xây dựng phòng ăn dành riêng cho giám đốc. Nơi đây có một chiếc bàn duy nhất đặt chính giữa phòng, xung quanh bao gồm kệ chén đĩa bên trên bồn rửa tay, và một phòng vệ sinh nhỏ bên trong.
Có người đem lên cho chúng tôi hai phần thức ăn không lâu sau đó, rồi họ cùng bày chén đĩa trước mắt chúng tôi mà không đợi nhắc nhở.
Tôi suốt từ nãy đến giờ vẫn chăm chăm nhìn vào cô, ngay cả lúc lau muỗng, nĩa cũng không hề rời mắt. Sakura thỉnh thoảng liếc nhìn, khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô không lâu cũng quay mặt đi nơi khác.
Tôi đưa cho cô chiếc thìa, rồi đến chiếc nĩa đã lau, cô nhận lấy, nhưng thái độ không mấy được tự nhiên.
“Sao em không nhìn tôi?” Nhỏ hơn tôi một tuổi, tôi xưng hô vậy đều đúng cả thôi.
“À,” Sakura lạ lẫm cười lên hai tiếng. “Sự thay đổi của anh khiến tôi không quen cho lắm.” Cô đưa lên miệng một thìa cơm, tránh ánh nhìn của tôi.
“Chúng ta có quen nhau trước đây sao, thưa quý cô Yosuke Sakura?”
Cô khựng động tác, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Sau cùng cô vẫn không đáp trả. Thấu hiểu cảm xúc của cô hiện tại, tôi chỉ có thể cười thầm trong lòng. Tôi cũng bắt đầu ăn, nhưng đôi mắt chưa bao giờ là rời khỏi cô quá hai giây.
“Đừng nhìn nữa, anh đang làm tôi mất đi tự nhiên.” Khẳng định này của cô khiến tôi không thể kìm được sự vui thích. Tôi vén cao một bên mái của cô và đưa nó ra sau vành tai không đeo bất kỳ trang sức nào, rồi ghé sát gương mặt cô hơn.
“Em...rất xinh đẹp.” Vẻ đẹp trong sáu năm qua chỉ tăng chứ không giảm. Sakura giờ đây đã trở thành một người con gái thành đạt, tài năng và quyến rũ, đôi khi, nét trẻ con vẫn bộc phát, như bây giờ chẳng hạn.
“Tôi biết, nhưng mà, tôi đang ăn, tôi không muốn mùi đồ ăn từ hơi thở của mình phả đến anh đâu.”
Suýt nữa tôi đã sặc nước bọt. “Tôi cũng đang ăn mà.”
“Vì thế, anh cần phải giữ khoảng cách.” Đi kèm lời nói của cô là hành động ấn tay vào ngực tôi, nhằm đẩy tôi ra một đoạn. Nhưng còn chưa kịp rút tay về, tay cô đã bị tôi giữ chặt lấy.
Sau một hồi rút về thất bại, cô cuối cùng cũng chịu để im. Tôi di chuyển bàn tay cô về phía tim mình, nơi lồng ngực trái. “Nơi này, đã từng...”
Tôi quay mặt đi nơi khác, đồng thời thả lỏng bàn tay của đối phương ra. Suýt chút nữa thôi, tôi đã phun ra những từ ngữ sến súa thiếu suy nghĩ. Sakura ngây người nhìn tôi một lát, rồi bỗng cô nhếch miệng cười, hàm ý đoán ra được tôi đã định làm gì. Tôi hắng hắng nhẹ, rồi mỉm cười trước thái độ khinh khi của cô, không nói thêm một lời nào xem như đã xong chuyện. Những lời sến súa định phun ra vừa rồi, tôi có thể nói với bất kỳ nữ nhân nào, riêng nữ nhân trước mặt đây, tôi nhất định phải để dành cho sau này.
Khi gần kết thúc bữa ăn ngắn ngủi, tôi trầm giọng bảo cô. “Ngày mai đến chỗ tôi làm việc đi.”
“Làm sao?” Cô hạ nĩa xuống, nghiêng đầu thắc mắc.
“Tôi sẽ cho em chức thư kí 2.”
“Ồ~” Cô gật gù, khuôn mặt ra chiều suy tư ngẫm nghĩ. “Nghe cũng thú vị đấy, nhưng...” Suy nghĩ thêm chút nữa, cố tiếp tục cất giọng. “...tôi không thích là thứ 2.”
Tôi dùng khăn giấy lau mép, dửng dưng nhìn cô. “Tuỳ thôi.” Sau đó, tôi bước ra khỏi phòng trước. Dám chắc một điều, cô đã nhìn theo bóng lưng tôi cho đến khi tôi khuất hẳn.
...
----END CHAP 63----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.