Chương 165: Trận Đánh Cuối Cùng Của...? (Phần 5)
Rùa JH
23/09/2016
Nơi đây bây giờ, chỗ nào cũng đều có tử thi cùng đồ đạc đổ bể, tượng
trưng cho một cảnh tượng hỗn loạn của cuộc chiến. Vượt qua nhiều người
từ hai phe, tôi đã đứng trước một khu xưởng khá xa lạ... Tôi không nghĩ
rằng mình tìm đúng đường ra, và phần trăm chỉ có thể là như vậy.
Khói bụi nồng nặc một gian đến ngộp thở, từng đốm lửa nhỏ cháy phừng phừng chung quanh do va sự va chạm lớn giữa những thành phần kim loại. Rồi chợt, thân thể Saito Suichi nằm dưới cái giá bỗng hiện trước mắt tôi.
“Saito Suichi?” Sau một hồi kinh hoảng đứng chôn chân tại chỗ, tôi sực tỉnh, chạy vội đến cạnh hắn ta. “Saito, Saito? Tôi là Yosuke Kuro đây!”
Saito vẫn không hề nhúc nhích. Tôi nuốt khan ngụm nước bọt, cúi xuống thật thấp lắng nghe hơi thở của hắn, vẫn còn, nhưng rất yếu. “Saito Suichi, trả lời tôi một tiếng đi.”
“...Đừng hành hạ tôi nữa... tên khốn này...” Saito mở mắt nhìn tôi một lần, rồi lại nhắm lại, cất giọng thều thào. Đúng chất giọng của hắn đây rồi.
Tôi tạm gạt đi tất cả những ý nghĩ về việc hắn ta đã muốn giết mình ra sao. Hắn bị mắc kẹt như vậy, tôi phải làm gì đó để cứu hắn.
Nhưng cứu bằng cách nào?
“Đợi một chút, tôi sẽ giải thoát cho anh.” Tôi cố nâng cái giá to khủng khiếp khỏi người hắn. Nó giống như một cái giá sách, chỉ có điều làm bằng kim loại, khổng lồ, dùng để đựng những vật dụng máy móc.
“Vô ích thôi...”
Một hồi cố gắng không thành, tôi mới tin vào từ “vô ích” mà hắn nói.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Lơ lửng giữa không trung trên đầu tôi là một cái móc sắt của chiếc cần cẩu. Tôi trèo vào trong buồng lái, cố khởi động nó nhưng vô dụng. Tôi đá vào nó một phát trước khi trở ra.
“Bé Cher cũng khởi động nó... nhưng mà... hư đúng lúc thật...”
Tôi chống nạnh nhìn chiếc móc sắt cách đất chỉ chừng 5, 6 mét. Linh tính nó sẽ giúp ích gì đó cho bản thân, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi rời đi nhanh chóng, vài phút sau, tôi trở lại với một chiếc xe tải.
“Ôi Chúa...” Hắn mở mắt khi nghe được tiếng động cơ. “Giá như cậu biết cậu đang chạy chiếc xe chở những thứ gì.”
Tôi nhún vai, không mấy bận tâm những thứ bên trong, chỉ biết trên thân nó có dán một tấm bảng hình tam giác với một dấu chấm than đen, cùng một tấm bảng đốm lửa bị gạch ngang. Nhưng nó là chiếc xe gần nhất mà tôi có thể tìm được.
“...Cậu lấy lên từ...?”
“Dưới hầm.”
“Tuyệt.” Tôi định bảo hắn tốt hơn nên im lặng dưỡng sức, nhưng thiết nghĩ miệng hắn không nói không được, bất kể trong tình trạng nào, nên đành thôi. “...Cậu định làm gì...?”
Tôi không trực tiếp nói ra, chỉ trả lời bằng hành động. Lôi trong balo một sợi dây, tôi buộc một đầu vào một thứ kim loại khá nặng ngẫu nhiên tìm thấy bên trong công xưởng, và buộc chắc đầu còn lại lên cái giá.
Mắt Saito tuy như không mở ra nỗi, nhưng hắn vẫn chăm chú theo từng hành động của tôi.
Tôi dùng lực ném thứ kim loại lên cao, lần đầu trượt ra ngoài, nhưng lần hai, sợi dây đã lọt qua khe móc sắt. Tôi vội chụp thứ kim loại trước khi nó bị kéo bật trở lại bởi độ giãn của sợi dây.
“...Cái gì thế...?”
Tôi nhún vai, chính tôi cũng không biết nó là sợi dây thần kì với chất liệu gì, chỉ biết rằng nó rất dai, rất cứng, giãn mức độ lớn mà không hề bị đứt.
Quấn quanh thứ kim loại vào đuôi xe tải, tôi trèo vào trong ghế lái, bắt đầu khởi động xe. Nhưng trước khi đó, tôi không quên bảo Saito Suichi. “Nó nhích lên một chút, anh cố trườn ra ngoài nhé!”
Tôi đã phải chạy một đoạn dài, vì độ giãn của sợi dây. Đến một khoảng cách nhất định, sợi dây trung hoà các lực, khiến tôi rồ ga cỡ nào cũng không thể tiến lên thêm dù chỉ là một ít.
Cái giá đã động đậy. Tôi nỗ lực rồ ga hết công suất. Cuối cùng thì đầu giá đã nâng lên đôi chút. Saito nhân cơ hội đó đã ép bản thân lăn ra bên ngoài. Tôi thở phù, nhả ga, khiến chiếc giá ngã ầm xuống đất lần tiếp, chỉ khác là không có cơ thể nào nằm bên dưới, và chiếc xe bị kéo lui một đoạn, tôi phải khổ sở đạp thắng như thế nào nếu không muốn cán qua chiếc giá lẫn Saito.
“Thật tuyệt... Tôi không nghĩ là cậu làm được...”
Lời khen này của hắn, tôi không dám nhận.
“Tôi cũng không nghĩ là cậu đồng ý giúp tôi...”
Điều này thì chính tôi cũng không nghĩ đến. Tuy Saito đã từng có ý định giết tôi - không phải chỉ một lần, tôi cũng rất ghét hắn, nhưng lương tâm tôi không thể bỏ mặc hắn trong lúc này được, và nhất là khi trông khuôn mặt không còn một chút sức sống nào của hắn. Vả lại... Sakura có lẽ sẽ buồn nếu như hắn chết đi.
“Sakura đang ở đâu?”
“...Về phòng điều khiển, cậu sẽ biết em ấy đang ở đâu...”
“Toà nhà bên kia ư?”
Hắn gật đầu.
Tôi không biết bằng cách nào có thể đưa hắn - một kẻ bị thương khá nặng - qua bên đó mà không phải ăn đạn. Như thấu ý nghĩ trong ánh mắt tôi, hắn cất giọng nhỏ nhỏ thủ thỉ. “Tôi biết... một lối đi bí mật.”
Tôi tháo sợi dây, cất vào trong balo, rồi cõng hắn ta lên lưng và xách balo đi.
*Pằng!*
Tiếng súng từ đâu vọng tới, một chút nữa thôi là đã trúng chân tôi. Tôi vội vàng núp vào sau chiếc xe, tiếng đoàng đoàng vẫn cứ thế vang lên, đạn va vào món kim loại nơi đâu, nơi đó đều toé ra tia lửa. Chờ đợi thời cơ thích hợp, tôi lao ra, bắn chết kẻ kia ngay lập tức.
“...Bắn người thú vị nhỉ...?”
“Anh nên im miệng lại nếu không muốn chết sớm.” Thừa hiểu hắn ta đang cố tình chọc tức mình, tôi mở miệng cảnh cáo. Đáp lại, hắn ta chỉ cười và lảng sang chủ đề khác.
“Tôi đoán...nơi này không lâu sẽ tan tành thành tro bụi...”
“Sao?” Tôi xốc Saito lên, đi theo hướng chỉ dẫn của hắn. Nhưng hắn không trả lời, gần như đã gục hẳn đi. “Anh đang làm tôi sợ đấy, Saito Suichi ạ.”
Đứng trước một con hầm nhỏ khác, Saito đưa cho tôi một chiếc kính. Tôi lạ lẫm hỏi. “Nó là gì thế?
“Kính ảnh hồng ngoại...” Hắn ta giải thích. “...Rải rác trong đường hầm là các tia hồng ngoại được kích điện.”
Không muốn bị điện giật chết, tôi lấy từ trong balo ra một chiếc kính và đeo vào, khiến Saito suýt chút nữa thì tuột dần dần xuống đất. “Tôi cũng có một cái,” Cái mà Sakura đã đưa cho tôi cùng những món đồ. “anh đeo vào đi, nhỡ may tôi không thấy thì anh nhớ nhắc nhở.”
Chuyện không thấy khi đeo kính là chuyện bất khả thi. Tôi quay đầu về phía đường hầm, lập tức những đường thẳng màu đỏ rực hiện lên, nổi bật trong vạn vật xanh lá nhạt, chúng ở khắp nơi trong đường hầm, nhưng mật độ không cao, đủ khả năng để tôi cõng Saito vượt qua được.
Chợt cảm thấy dưới chân như vừa đá trúng thứ gì đó, tôi gỡ mắt kính và nhìn thử. Nhưng mọi thứ sau khi gỡ kính đều trở nên tối đen, tôi cần thêm một chút ánh sáng từ chiếc điện thoại.
Một bộ xương khô! Tôi rùng mình tránh xa nơi ấy ngay tức khắc. “Tôi đang sợ, Saito Suichi à.”
“...Đừng yếu đuối như thế chứ...” Dù không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng tôi chắc chắn rằng hắn vừa nhếch môi cười giễu. “Chẳng phải cậu đã giết người luôn rồi sao?...”
Chính vì những gì tôi đã làm, nên tôi cảm thấy sợ. Tôi bỗng nhiên trở nên sợ nhiều thứ, ngay cả chính-bản-thân-mình, cái bộ xương khô ấy chỉ vô tình thúc đẩy cảm xúc trong tôi mà thôi.
Tôi đi nhanh hơn một chút, không lên tiếng.
Một lúc sau, chúng tôi đã thoát ra khỏi căn hầm tối om. Theo lời chỉ dẫn của hắn, tôi cẩn thận tìm đến căn phòng thiết bị điều khiển. Đứng trước một cửa phòng theo trong tưởng tượng với những gợi ý mà Saito đã nói từ một vài phút trước, tôi đánh thức hắn dậy. “Có phải là căn phòng này không?”
Quan sát kĩ thêm một chút nữa về cánh cửa của nó, tôi chắc chắn thêm với nhận định của mình mà không cần đợi câu trả lời. “Mở cửa như thế nào vậy?”
Saito không trả lời, tôi cố gắng lay lay hắn dậy. “Saito Suichi, anh không được chết vào lúc này đâu đấy!”
Trông thấy hắn lờ đờ mở mắt, tôi thầm thở phào. “Anh đừng ngủ nữa, không chừng sẽ ngủ luôn đấy...!”
“Nhưng... tôi muốn quên đi cơn đau... tôi không thể khống chế...”
Tôi thở dài một tiếng, tạm bỏ qua vấn đề này, tôi trở lại với vấn đề cấp thiết hơn. “Làm sao để mở cửa?” Tôi lặp lại câu hỏi lần hai.
“Mật khẩu là... vân tay cùng giọng nói của Sakura.”
Xém chút nữa, quai hàm của tôi đã rớt xuống đất. Saito hắn đang nói quái gì thế?
“Tôi quên mất...” Hắn khì khì cười nhỏ. “Cậu có đem laptop không...? Chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi...”
“Không, tôi không đem.” Vì nghĩ rằng nó không cần thiết mà chỉ khiến balo nặng thêm.
Hắn không trả lời, khuôn mặt bất lực và mệt mỏi càng hiện rõ ràng hơn. “Thật ra, vân tay của Sakura cũng là vân tay của tôi...”
“Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là... tôi cho em ấy vân tay của mình...hay...em ấy thường dùng vân tay của tôi để làm những việc gì đó...để đến khi lộ vân tay... người ta sẽ tìm tôi...chứ không phải em ấy, hoặc những lúc như thế này...người ta có thể chặt ngón tay tôi khi điều tra ra được, - thay vì em ấy - ... để đi mở khoá một cánh cửa nào đó chẳng hạn... Đó chỉ là một việc cần làm của Người tiên phong...”
Tôi gật đầu đại khái, câu từ dài dòng lẫn đứt quãng của anh ta khiến tôi trở nên khó hiểu hơn. Có thể hiểu là: Sakura đang dùng dấu vân tay giả, được đúc kết dựa trên vân tay thật của Saito. Dẫu cho có chuyện gì xảy ra, Saito là người đầu tiên hứng chịu chứ không phải là Sakura.
Tôi cõng Saito đến gần thiết bị sinh trắc hơn, rồi giúp hắn ướm ngón tay còn đọng chút máu đã gần khô hẳn lên trên đó.
Còn giọng nói thì làm sao?
“Anh này, máy có thể nhận diện giọng nói qua cuộn ghi âm hay không?”
“Còn tuỳ theo mức độ của máy ghi âm...nếu nó tân tiến... đến độ công nghệ sinh trắc không thể phân biệt đó có là giọng ghi âm hay không, thì cửa có lẽ sẽ mở... Còn không, thì cửa sẽ nhận diện nó không phải...”
Kết thúc câu nói, tôi lập tức lôi từ trong túi ra một cuộn băng ghi âm và đưa gần về thiết bị nhận diện.
“Chào. Kuro. Tôi là White Cherry... à không, Kobayashi Sakura. Thật xin lỗi vì đã bất ngờ bỏ đi như thế này. Nhưng tôi không thể làm...”
Tôi lập tức ngắt máy, không để nó tiếp tục phun ra những câu từ tiếp theo khiến tâm tình tôi trở nên đau nhức. Cả tôi và hắn đều không nói gì, chỉ đứng chờ kết quả.
Cuối cùng thì, cánh cửa cũng chịu mở ra. Tôi mừng rỡ, ngay tức khắc tiến vào bên trong, đập vào mặt tôi là những trang bị, thiết bị hiện đại. Tiến vào trong căn phòng thông nhau bằng một khuôn cửa phía bên kia, tôi nhanh chóng đặt Saito ngồi vào một chiếc ghế dựa khá thoải mái.
“Tôi nên làm gì tiếp theo?”
“Đừng hỏi ngu ngốc...ngồi xuống, và tái khởi động hệ thống đi...”
Tôi làm theo lời hắn, nhưng có quá nhiều nút, phải mất một lúc mò mẫm, tôi mới hoàn thành được công việc này.
Máy tính đã được khởi động sẵn, các cửa sổ chưa out, trên những màn hình camera phía bên trên, toàn bộ đều quay cảnh trong cả hai toà nhà, một vài màn hình đã bị nhiễu, có lẽ là nó đã bị phá huỷ một cách vô tình hay cố ý. Tôi vẫn chưa thấy Sakura ở đâu.
“Chuyển sang tầm nhìn descartes đi...”
“Chuyển...chuyển cái gì? Descartes như thế nào?” Tôi quay đầu về phía sau, nhìn hắn nằm một cách không trật tự trên chiếc ghế rộng, khuôn mặt nom đờ đẫn như kẻ say rượu.
“...Trong mười tám năm qua... cậu dùng máy tính với mục đích gì thế...?”
“Thì...” Tôi nhún vai, vẻ mặt đương nhiên. “...tận dụng tài nguyên của nó thôi.” Nhìn chiếc máy tính với hai ba màn hình nhỏ ngay trước mặt, tôi bất lực thở dài, những thiết bị máy móc kiểu này không phải là thế mạnh của tôi. Thậm chí, những khái niệm cơ bản - như tên ngôn ngữ lập trình nên những trang web tôi hay truy cập vào, tôi còn không biết. Huống chi là những khái niệm xa lạ...
Tôi bổ sung vào trong câu nói của mình. “Anh chỉ tôi đi.” Dù trong lòng cảm thấy xót xa, tội lỗi đôi chút, vì bản thân gượng ép hắn làm việc quá sức.
Hắn không trả lời, tôi nóng lòng hối thúc hắn bằng một lời đe doạ có trọng lượng. “Tôi sẽ mò mẫm tùm lum đấy...”
Hắn đột nhiên phá lên cười, dù tiếng cười chỉ là khùng khục nhỏ trong miệng. “Cậu có thể cho nổ tung toàn bộ nơi này... bằng một phím enter đấy...”
Tôi rùng rùng mình, những tưởng bản thân đang đe doạ hắn, kết quả lại là ngược lại.
Sau khi làm theo chỉ dẫn của hắn, màn hình descartes với tông nền đen cuối cùng cũng chịu hiện lên. Đơn giản hơn tôi nghĩ, vì những lập trình đã được hắn thiết lập sẵn từ trước, tôi chỉ là mở nó lên mà thôi.
“Chấm tròn đỏ là người của ta...chấm tròn xanh lá...người của White Nathan... Cái chấm tròn đỏ to...có đội vương miện phía trên là bé Cher, cái thứ đang di chuyển...hình đầu lâu màu xanh lá...là White Nathan...”
Tôi nhịn không được, phá lên cười ha hả. Hắn cũng thật quá kì công, ngồi viết lên mấy cái hình vẽ đơn giản chỉ là tô thêm mấy đường nhưng đầy tính sáng tạo này.
Trông thấy một chấm tròn màu đỏ, có hai chấm tròn nhỏ phía trên giống như hai tai, và hai con mắt cũng là chấm tròn không tô màu. Tôi chỉ tay vào nó, cất giọng hỏi. “Còn đây là ai?”
“Boss BP thần bí... Trông giống con chó chứ nhỉ...?”
Sặc nước miếng, tôi đảo mắt đến nhìn hắn, nửa thán phục, nửa khinh bỉ. “Tôi lại thấy nó giống con gấu hơn. Nhưng thôi, anh viết được dòng lệnh để tạo ra những hình vẽ này cũng thật đáng bội phục rồi.”
Hắn vẫn còn đủ sức để lừ mắt đến tôi, rồi chợt hắn nhếch miệng cười. “Còn của cậu...là cục xương chó...”
Tôi cắn mạnh trúng lưỡi, suýt nữa đã bật máu. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình nên suy nghĩ lại khi quyết định cứu hắn.
Thôi trò đùa giải toả áp lực này, tôi tập trung lên màn hình, và chợt phát hiện ra, chấm tròn đội vương miện và cái đầu lâu đang rất gần nhau. “Làm thế nào để thông báo với Sakura??!”
Hắn không hỏi tôi định thông báo gì mà trực tiếp giải đáp ngay. “Đã kết nối sẵn... cậu chỉ cần đeo headphone...” Không đợi hắn ta kết thúc câu, tôi nhanh chóng đeo headphone vào và nhanh chóng hét lên. “Sakura! Cẩn thận!”
“Kuro... A~!”
Tôi hốt hoảng, Nathan đã áp sát về phía Sakura, có lẽ là hắn vừa làm gì đó với cô. Tôi đảo mắt lên cao, nhìn vào những màn hình giám sát, nhưng không cái nào là quay đến nơi cô đang đứng, có lẽ nó nằm ở một trong số cái bị phá huỷ.
“Làm thế nào để xem cô ấy đang làm gì?”
Saito không trả lời tôi, một lần nữa, hắn vì đau đớn mà chìm vào trong cơn mê. Tôi biết nghỉ ngơi là tốt nhất cho hắn, nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi không thể làm thế. Tôi lập lại câu hỏi ở mức độ to hơn, đánh thức hắn tỉnh dậy.
“Bắt sóng vệ tinh... ở màn hình thứ hai, nếu cậu có thể...”
Tiếng xô xát trong tai nghe càng khiến tâm trí tôi nóng bừng như lửa đốt. Không thể nhờ hắn chỉ cụ thể thêm lần nữa, tôi chỉ còn cách mò mẫm. Chẳng rõ vì gì, hay chẳng rõ bằng cách nào, tôi đã thành công trong một vài phút sau. Tôi mừng rỡ, nhưng sự mừng rỡ ấy chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Một lúc theo dõi cả hai màn hình, tôi nhìn thấy White Nathan đã biến mất như phép thuật. Bẵng đi thắc mắc quan trọng này, tôi rất chua xót khi nhìn thấy trên người cô có khá nhiều vết thương. Cây súng bị đá văng ra một góc từ khi nào, nhưng cô không lượm, chỉ cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh. Cô không quên gặng hỏi tôi. “Kuro, cậu làm gì ở đấy vậy?” Một chút cảm xúc vỡ oà trong lời nói của cô.
“Tớ đang theo dõi cậu...” Định nói thêm về lý do tại sao tôi có mặt được ở đây, nhưng chấm tròn hình đầu lâu màu xanh nhanh chóng xuất hiện. “Phía sau lưng cậu kìa!”
Sakura quay đầu về phía sau, nhìn vẻ mặt giảo hoạt của hắn. Tôi thật thắc mắc, liền đem thắc mắc này cho Saito giải đáp. “Tại sao chấm tròn White Nathan... có lúc hiện, có lúc ẩn đi?” Đa phần vẫn là ẩn.
Quên mất rằng hắn đã ngủ, nên tôi đành giải đáp luôn cho mình. Có lẽ là do chiếc áo của White Nathan...giống như một loại áo tàng hình dưới các thiết bị định vị vậy...
Tôi điều chỉnh loa to hơn, để nghe rõ cuộc hội thoại của bọn họ.
“Vờn đùa với con như thế đủ chưa nhỉ?”
Tôi cảm thấy tức giận thay cho Sakura. Tức giận vì thái độ của hắn ta, và cả việc tại sao tên boss BP lại không xuất hiện giúp cô ngay lúc này.
“Con tiến bộ hơn ta nghĩ.”
Tôi không biết hắn có cố ý sử dụng nghệ thuật đòn bẩy để nâng mình lên hay không, khi mà cơ thể cô xuất hiện nhiều vết thương to nhỏ, trong khi đó, cơ thể vẫn còn khá lành lặn. Cô không tỏ ra huênh hoang trước lời khen ngợi, chỉ cười khẩy một hơi, cố gắng giữ khoảng cách với kẻ nguy hiểm trước mặt nhất có thể.
Phía sau lưng Sakura có một kẻ, hắn định bắn cô. Nhưng tôi còn chưa kịp báo động cho cô biết, thì hắn đã chết dưới nòng súng của White Nathan.
Sakura quay đầu nhìn cái xác, rồi quay lại nhìn White Nathan. Hắn vẫn chưa muốn cô chết, đó là sự thật. Trên tay hắn có súng, trên tay cô thì không, vì cây súng đã bị hắn đá bay ngay từ đầu, đáng lẽ có thể bắn cô, ấy vậy mà hắn không làm thế. Nhưng đừng tưởng như vậy thì cô không sao, chỉ cần rơi vào tay hắn, cô đều khó tránh khỏi nguy hiểm, chưa biết chừng suy nghĩ của hắn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Sakura định tiến lên, cho hắn một cú đạp, nhưng mà còn chưa kịp làm gì, hắn đã đấm vào mặt khiến cô ngã nhào ra đất. Tôi cắn môi, có lẽ là khá đau, tôi có thể phần nào cảm nhận được.
Cô chống tay đứng dậy, phóng ánh mắt căm phẫn đến White Nathan, rồi bước lại phía hắn với tốc độ nhanh dần. “Ông là lão cha tồi tệ nhất thế giới!” Nhưng kế hoạch tiếp cận hắn của cô một lần nữa thất bại.
“Ta đối với con có chỗ nào là không tốt?”
Suốt quá trình, Sakura chỉ có cơ hội đả thương hắn được một vài lần, và nhận về cơ thể mình nhiều vết thương hơn thế. Nhưng cô đương nhiên không thể bị khuất phục, ngọn lửa trả thù vẫn hừng hực cháy trong cô, chưa lần nào nguôi tắt.
“Sakura, cậu nên bình tĩnh một chút.” ‘Trông cậu thật giống hổ con háu chiến’ là vế sau tôi định thêm vào, nhưng dường như nó không quá phù hợp cho một câu nghiêm túc trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng như thế này, tôi đành cất nó đi.
Mọi cú đánh Sakura tung ra, hắn đều né được. Sau cùng, hắn bẻ ngoặt tay cô từ phía sau, khiến cô la lên đau đớn. “Con gái à, con đang làm mất thì giờ của ta đấy.”
Cho dù là đang bị khống chế dưới tay hắn, cô vẫn mạnh miệng. “Tôi đang kéo dài những giây phút cuối cùng của cuộc đời cho ông đấy!”
Ông ta cười gằn, ánh mắt bỗng trở nên...quyết liệt hơn? Tôi không biết. Trong lòng tôi bỗng nôn nao khôn tả, hắn ta sẽ nhẫn nhịn đến bao giờ? Bao giờ mới có kẻ đến trợ giúp cho cô? Nỗi niềm sợ hãi bởi sự mất mát từ người mình yêu thương nhất bỗng bao trùm toàn bộ tâm trí tôi. Tôi lao ra khỏi phòng thật nhanh, đi đến chỗ Sakura.
Trước khi gỡ headphone, tôi dường như đã loáng thoáng nghe được tiếng súng...
----END CHAP 61----
Khói bụi nồng nặc một gian đến ngộp thở, từng đốm lửa nhỏ cháy phừng phừng chung quanh do va sự va chạm lớn giữa những thành phần kim loại. Rồi chợt, thân thể Saito Suichi nằm dưới cái giá bỗng hiện trước mắt tôi.
“Saito Suichi?” Sau một hồi kinh hoảng đứng chôn chân tại chỗ, tôi sực tỉnh, chạy vội đến cạnh hắn ta. “Saito, Saito? Tôi là Yosuke Kuro đây!”
Saito vẫn không hề nhúc nhích. Tôi nuốt khan ngụm nước bọt, cúi xuống thật thấp lắng nghe hơi thở của hắn, vẫn còn, nhưng rất yếu. “Saito Suichi, trả lời tôi một tiếng đi.”
“...Đừng hành hạ tôi nữa... tên khốn này...” Saito mở mắt nhìn tôi một lần, rồi lại nhắm lại, cất giọng thều thào. Đúng chất giọng của hắn đây rồi.
Tôi tạm gạt đi tất cả những ý nghĩ về việc hắn ta đã muốn giết mình ra sao. Hắn bị mắc kẹt như vậy, tôi phải làm gì đó để cứu hắn.
Nhưng cứu bằng cách nào?
“Đợi một chút, tôi sẽ giải thoát cho anh.” Tôi cố nâng cái giá to khủng khiếp khỏi người hắn. Nó giống như một cái giá sách, chỉ có điều làm bằng kim loại, khổng lồ, dùng để đựng những vật dụng máy móc.
“Vô ích thôi...”
Một hồi cố gắng không thành, tôi mới tin vào từ “vô ích” mà hắn nói.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Lơ lửng giữa không trung trên đầu tôi là một cái móc sắt của chiếc cần cẩu. Tôi trèo vào trong buồng lái, cố khởi động nó nhưng vô dụng. Tôi đá vào nó một phát trước khi trở ra.
“Bé Cher cũng khởi động nó... nhưng mà... hư đúng lúc thật...”
Tôi chống nạnh nhìn chiếc móc sắt cách đất chỉ chừng 5, 6 mét. Linh tính nó sẽ giúp ích gì đó cho bản thân, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi rời đi nhanh chóng, vài phút sau, tôi trở lại với một chiếc xe tải.
“Ôi Chúa...” Hắn mở mắt khi nghe được tiếng động cơ. “Giá như cậu biết cậu đang chạy chiếc xe chở những thứ gì.”
Tôi nhún vai, không mấy bận tâm những thứ bên trong, chỉ biết trên thân nó có dán một tấm bảng hình tam giác với một dấu chấm than đen, cùng một tấm bảng đốm lửa bị gạch ngang. Nhưng nó là chiếc xe gần nhất mà tôi có thể tìm được.
“...Cậu lấy lên từ...?”
“Dưới hầm.”
“Tuyệt.” Tôi định bảo hắn tốt hơn nên im lặng dưỡng sức, nhưng thiết nghĩ miệng hắn không nói không được, bất kể trong tình trạng nào, nên đành thôi. “...Cậu định làm gì...?”
Tôi không trực tiếp nói ra, chỉ trả lời bằng hành động. Lôi trong balo một sợi dây, tôi buộc một đầu vào một thứ kim loại khá nặng ngẫu nhiên tìm thấy bên trong công xưởng, và buộc chắc đầu còn lại lên cái giá.
Mắt Saito tuy như không mở ra nỗi, nhưng hắn vẫn chăm chú theo từng hành động của tôi.
Tôi dùng lực ném thứ kim loại lên cao, lần đầu trượt ra ngoài, nhưng lần hai, sợi dây đã lọt qua khe móc sắt. Tôi vội chụp thứ kim loại trước khi nó bị kéo bật trở lại bởi độ giãn của sợi dây.
“...Cái gì thế...?”
Tôi nhún vai, chính tôi cũng không biết nó là sợi dây thần kì với chất liệu gì, chỉ biết rằng nó rất dai, rất cứng, giãn mức độ lớn mà không hề bị đứt.
Quấn quanh thứ kim loại vào đuôi xe tải, tôi trèo vào trong ghế lái, bắt đầu khởi động xe. Nhưng trước khi đó, tôi không quên bảo Saito Suichi. “Nó nhích lên một chút, anh cố trườn ra ngoài nhé!”
Tôi đã phải chạy một đoạn dài, vì độ giãn của sợi dây. Đến một khoảng cách nhất định, sợi dây trung hoà các lực, khiến tôi rồ ga cỡ nào cũng không thể tiến lên thêm dù chỉ là một ít.
Cái giá đã động đậy. Tôi nỗ lực rồ ga hết công suất. Cuối cùng thì đầu giá đã nâng lên đôi chút. Saito nhân cơ hội đó đã ép bản thân lăn ra bên ngoài. Tôi thở phù, nhả ga, khiến chiếc giá ngã ầm xuống đất lần tiếp, chỉ khác là không có cơ thể nào nằm bên dưới, và chiếc xe bị kéo lui một đoạn, tôi phải khổ sở đạp thắng như thế nào nếu không muốn cán qua chiếc giá lẫn Saito.
“Thật tuyệt... Tôi không nghĩ là cậu làm được...”
Lời khen này của hắn, tôi không dám nhận.
“Tôi cũng không nghĩ là cậu đồng ý giúp tôi...”
Điều này thì chính tôi cũng không nghĩ đến. Tuy Saito đã từng có ý định giết tôi - không phải chỉ một lần, tôi cũng rất ghét hắn, nhưng lương tâm tôi không thể bỏ mặc hắn trong lúc này được, và nhất là khi trông khuôn mặt không còn một chút sức sống nào của hắn. Vả lại... Sakura có lẽ sẽ buồn nếu như hắn chết đi.
“Sakura đang ở đâu?”
“...Về phòng điều khiển, cậu sẽ biết em ấy đang ở đâu...”
“Toà nhà bên kia ư?”
Hắn gật đầu.
Tôi không biết bằng cách nào có thể đưa hắn - một kẻ bị thương khá nặng - qua bên đó mà không phải ăn đạn. Như thấu ý nghĩ trong ánh mắt tôi, hắn cất giọng nhỏ nhỏ thủ thỉ. “Tôi biết... một lối đi bí mật.”
Tôi tháo sợi dây, cất vào trong balo, rồi cõng hắn ta lên lưng và xách balo đi.
*Pằng!*
Tiếng súng từ đâu vọng tới, một chút nữa thôi là đã trúng chân tôi. Tôi vội vàng núp vào sau chiếc xe, tiếng đoàng đoàng vẫn cứ thế vang lên, đạn va vào món kim loại nơi đâu, nơi đó đều toé ra tia lửa. Chờ đợi thời cơ thích hợp, tôi lao ra, bắn chết kẻ kia ngay lập tức.
“...Bắn người thú vị nhỉ...?”
“Anh nên im miệng lại nếu không muốn chết sớm.” Thừa hiểu hắn ta đang cố tình chọc tức mình, tôi mở miệng cảnh cáo. Đáp lại, hắn ta chỉ cười và lảng sang chủ đề khác.
“Tôi đoán...nơi này không lâu sẽ tan tành thành tro bụi...”
“Sao?” Tôi xốc Saito lên, đi theo hướng chỉ dẫn của hắn. Nhưng hắn không trả lời, gần như đã gục hẳn đi. “Anh đang làm tôi sợ đấy, Saito Suichi ạ.”
Đứng trước một con hầm nhỏ khác, Saito đưa cho tôi một chiếc kính. Tôi lạ lẫm hỏi. “Nó là gì thế?
“Kính ảnh hồng ngoại...” Hắn ta giải thích. “...Rải rác trong đường hầm là các tia hồng ngoại được kích điện.”
Không muốn bị điện giật chết, tôi lấy từ trong balo ra một chiếc kính và đeo vào, khiến Saito suýt chút nữa thì tuột dần dần xuống đất. “Tôi cũng có một cái,” Cái mà Sakura đã đưa cho tôi cùng những món đồ. “anh đeo vào đi, nhỡ may tôi không thấy thì anh nhớ nhắc nhở.”
Chuyện không thấy khi đeo kính là chuyện bất khả thi. Tôi quay đầu về phía đường hầm, lập tức những đường thẳng màu đỏ rực hiện lên, nổi bật trong vạn vật xanh lá nhạt, chúng ở khắp nơi trong đường hầm, nhưng mật độ không cao, đủ khả năng để tôi cõng Saito vượt qua được.
Chợt cảm thấy dưới chân như vừa đá trúng thứ gì đó, tôi gỡ mắt kính và nhìn thử. Nhưng mọi thứ sau khi gỡ kính đều trở nên tối đen, tôi cần thêm một chút ánh sáng từ chiếc điện thoại.
Một bộ xương khô! Tôi rùng mình tránh xa nơi ấy ngay tức khắc. “Tôi đang sợ, Saito Suichi à.”
“...Đừng yếu đuối như thế chứ...” Dù không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng tôi chắc chắn rằng hắn vừa nhếch môi cười giễu. “Chẳng phải cậu đã giết người luôn rồi sao?...”
Chính vì những gì tôi đã làm, nên tôi cảm thấy sợ. Tôi bỗng nhiên trở nên sợ nhiều thứ, ngay cả chính-bản-thân-mình, cái bộ xương khô ấy chỉ vô tình thúc đẩy cảm xúc trong tôi mà thôi.
Tôi đi nhanh hơn một chút, không lên tiếng.
Một lúc sau, chúng tôi đã thoát ra khỏi căn hầm tối om. Theo lời chỉ dẫn của hắn, tôi cẩn thận tìm đến căn phòng thiết bị điều khiển. Đứng trước một cửa phòng theo trong tưởng tượng với những gợi ý mà Saito đã nói từ một vài phút trước, tôi đánh thức hắn dậy. “Có phải là căn phòng này không?”
Quan sát kĩ thêm một chút nữa về cánh cửa của nó, tôi chắc chắn thêm với nhận định của mình mà không cần đợi câu trả lời. “Mở cửa như thế nào vậy?”
Saito không trả lời, tôi cố gắng lay lay hắn dậy. “Saito Suichi, anh không được chết vào lúc này đâu đấy!”
Trông thấy hắn lờ đờ mở mắt, tôi thầm thở phào. “Anh đừng ngủ nữa, không chừng sẽ ngủ luôn đấy...!”
“Nhưng... tôi muốn quên đi cơn đau... tôi không thể khống chế...”
Tôi thở dài một tiếng, tạm bỏ qua vấn đề này, tôi trở lại với vấn đề cấp thiết hơn. “Làm sao để mở cửa?” Tôi lặp lại câu hỏi lần hai.
“Mật khẩu là... vân tay cùng giọng nói của Sakura.”
Xém chút nữa, quai hàm của tôi đã rớt xuống đất. Saito hắn đang nói quái gì thế?
“Tôi quên mất...” Hắn khì khì cười nhỏ. “Cậu có đem laptop không...? Chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi...”
“Không, tôi không đem.” Vì nghĩ rằng nó không cần thiết mà chỉ khiến balo nặng thêm.
Hắn không trả lời, khuôn mặt bất lực và mệt mỏi càng hiện rõ ràng hơn. “Thật ra, vân tay của Sakura cũng là vân tay của tôi...”
“Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là... tôi cho em ấy vân tay của mình...hay...em ấy thường dùng vân tay của tôi để làm những việc gì đó...để đến khi lộ vân tay... người ta sẽ tìm tôi...chứ không phải em ấy, hoặc những lúc như thế này...người ta có thể chặt ngón tay tôi khi điều tra ra được, - thay vì em ấy - ... để đi mở khoá một cánh cửa nào đó chẳng hạn... Đó chỉ là một việc cần làm của Người tiên phong...”
Tôi gật đầu đại khái, câu từ dài dòng lẫn đứt quãng của anh ta khiến tôi trở nên khó hiểu hơn. Có thể hiểu là: Sakura đang dùng dấu vân tay giả, được đúc kết dựa trên vân tay thật của Saito. Dẫu cho có chuyện gì xảy ra, Saito là người đầu tiên hứng chịu chứ không phải là Sakura.
Tôi cõng Saito đến gần thiết bị sinh trắc hơn, rồi giúp hắn ướm ngón tay còn đọng chút máu đã gần khô hẳn lên trên đó.
Còn giọng nói thì làm sao?
“Anh này, máy có thể nhận diện giọng nói qua cuộn ghi âm hay không?”
“Còn tuỳ theo mức độ của máy ghi âm...nếu nó tân tiến... đến độ công nghệ sinh trắc không thể phân biệt đó có là giọng ghi âm hay không, thì cửa có lẽ sẽ mở... Còn không, thì cửa sẽ nhận diện nó không phải...”
Kết thúc câu nói, tôi lập tức lôi từ trong túi ra một cuộn băng ghi âm và đưa gần về thiết bị nhận diện.
“Chào. Kuro. Tôi là White Cherry... à không, Kobayashi Sakura. Thật xin lỗi vì đã bất ngờ bỏ đi như thế này. Nhưng tôi không thể làm...”
Tôi lập tức ngắt máy, không để nó tiếp tục phun ra những câu từ tiếp theo khiến tâm tình tôi trở nên đau nhức. Cả tôi và hắn đều không nói gì, chỉ đứng chờ kết quả.
Cuối cùng thì, cánh cửa cũng chịu mở ra. Tôi mừng rỡ, ngay tức khắc tiến vào bên trong, đập vào mặt tôi là những trang bị, thiết bị hiện đại. Tiến vào trong căn phòng thông nhau bằng một khuôn cửa phía bên kia, tôi nhanh chóng đặt Saito ngồi vào một chiếc ghế dựa khá thoải mái.
“Tôi nên làm gì tiếp theo?”
“Đừng hỏi ngu ngốc...ngồi xuống, và tái khởi động hệ thống đi...”
Tôi làm theo lời hắn, nhưng có quá nhiều nút, phải mất một lúc mò mẫm, tôi mới hoàn thành được công việc này.
Máy tính đã được khởi động sẵn, các cửa sổ chưa out, trên những màn hình camera phía bên trên, toàn bộ đều quay cảnh trong cả hai toà nhà, một vài màn hình đã bị nhiễu, có lẽ là nó đã bị phá huỷ một cách vô tình hay cố ý. Tôi vẫn chưa thấy Sakura ở đâu.
“Chuyển sang tầm nhìn descartes đi...”
“Chuyển...chuyển cái gì? Descartes như thế nào?” Tôi quay đầu về phía sau, nhìn hắn nằm một cách không trật tự trên chiếc ghế rộng, khuôn mặt nom đờ đẫn như kẻ say rượu.
“...Trong mười tám năm qua... cậu dùng máy tính với mục đích gì thế...?”
“Thì...” Tôi nhún vai, vẻ mặt đương nhiên. “...tận dụng tài nguyên của nó thôi.” Nhìn chiếc máy tính với hai ba màn hình nhỏ ngay trước mặt, tôi bất lực thở dài, những thiết bị máy móc kiểu này không phải là thế mạnh của tôi. Thậm chí, những khái niệm cơ bản - như tên ngôn ngữ lập trình nên những trang web tôi hay truy cập vào, tôi còn không biết. Huống chi là những khái niệm xa lạ...
Tôi bổ sung vào trong câu nói của mình. “Anh chỉ tôi đi.” Dù trong lòng cảm thấy xót xa, tội lỗi đôi chút, vì bản thân gượng ép hắn làm việc quá sức.
Hắn không trả lời, tôi nóng lòng hối thúc hắn bằng một lời đe doạ có trọng lượng. “Tôi sẽ mò mẫm tùm lum đấy...”
Hắn đột nhiên phá lên cười, dù tiếng cười chỉ là khùng khục nhỏ trong miệng. “Cậu có thể cho nổ tung toàn bộ nơi này... bằng một phím enter đấy...”
Tôi rùng rùng mình, những tưởng bản thân đang đe doạ hắn, kết quả lại là ngược lại.
Sau khi làm theo chỉ dẫn của hắn, màn hình descartes với tông nền đen cuối cùng cũng chịu hiện lên. Đơn giản hơn tôi nghĩ, vì những lập trình đã được hắn thiết lập sẵn từ trước, tôi chỉ là mở nó lên mà thôi.
“Chấm tròn đỏ là người của ta...chấm tròn xanh lá...người của White Nathan... Cái chấm tròn đỏ to...có đội vương miện phía trên là bé Cher, cái thứ đang di chuyển...hình đầu lâu màu xanh lá...là White Nathan...”
Tôi nhịn không được, phá lên cười ha hả. Hắn cũng thật quá kì công, ngồi viết lên mấy cái hình vẽ đơn giản chỉ là tô thêm mấy đường nhưng đầy tính sáng tạo này.
Trông thấy một chấm tròn màu đỏ, có hai chấm tròn nhỏ phía trên giống như hai tai, và hai con mắt cũng là chấm tròn không tô màu. Tôi chỉ tay vào nó, cất giọng hỏi. “Còn đây là ai?”
“Boss BP thần bí... Trông giống con chó chứ nhỉ...?”
Sặc nước miếng, tôi đảo mắt đến nhìn hắn, nửa thán phục, nửa khinh bỉ. “Tôi lại thấy nó giống con gấu hơn. Nhưng thôi, anh viết được dòng lệnh để tạo ra những hình vẽ này cũng thật đáng bội phục rồi.”
Hắn vẫn còn đủ sức để lừ mắt đến tôi, rồi chợt hắn nhếch miệng cười. “Còn của cậu...là cục xương chó...”
Tôi cắn mạnh trúng lưỡi, suýt nữa đã bật máu. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình nên suy nghĩ lại khi quyết định cứu hắn.
Thôi trò đùa giải toả áp lực này, tôi tập trung lên màn hình, và chợt phát hiện ra, chấm tròn đội vương miện và cái đầu lâu đang rất gần nhau. “Làm thế nào để thông báo với Sakura??!”
Hắn không hỏi tôi định thông báo gì mà trực tiếp giải đáp ngay. “Đã kết nối sẵn... cậu chỉ cần đeo headphone...” Không đợi hắn ta kết thúc câu, tôi nhanh chóng đeo headphone vào và nhanh chóng hét lên. “Sakura! Cẩn thận!”
“Kuro... A~!”
Tôi hốt hoảng, Nathan đã áp sát về phía Sakura, có lẽ là hắn vừa làm gì đó với cô. Tôi đảo mắt lên cao, nhìn vào những màn hình giám sát, nhưng không cái nào là quay đến nơi cô đang đứng, có lẽ nó nằm ở một trong số cái bị phá huỷ.
“Làm thế nào để xem cô ấy đang làm gì?”
Saito không trả lời tôi, một lần nữa, hắn vì đau đớn mà chìm vào trong cơn mê. Tôi biết nghỉ ngơi là tốt nhất cho hắn, nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi không thể làm thế. Tôi lập lại câu hỏi ở mức độ to hơn, đánh thức hắn tỉnh dậy.
“Bắt sóng vệ tinh... ở màn hình thứ hai, nếu cậu có thể...”
Tiếng xô xát trong tai nghe càng khiến tâm trí tôi nóng bừng như lửa đốt. Không thể nhờ hắn chỉ cụ thể thêm lần nữa, tôi chỉ còn cách mò mẫm. Chẳng rõ vì gì, hay chẳng rõ bằng cách nào, tôi đã thành công trong một vài phút sau. Tôi mừng rỡ, nhưng sự mừng rỡ ấy chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Một lúc theo dõi cả hai màn hình, tôi nhìn thấy White Nathan đã biến mất như phép thuật. Bẵng đi thắc mắc quan trọng này, tôi rất chua xót khi nhìn thấy trên người cô có khá nhiều vết thương. Cây súng bị đá văng ra một góc từ khi nào, nhưng cô không lượm, chỉ cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh. Cô không quên gặng hỏi tôi. “Kuro, cậu làm gì ở đấy vậy?” Một chút cảm xúc vỡ oà trong lời nói của cô.
“Tớ đang theo dõi cậu...” Định nói thêm về lý do tại sao tôi có mặt được ở đây, nhưng chấm tròn hình đầu lâu màu xanh nhanh chóng xuất hiện. “Phía sau lưng cậu kìa!”
Sakura quay đầu về phía sau, nhìn vẻ mặt giảo hoạt của hắn. Tôi thật thắc mắc, liền đem thắc mắc này cho Saito giải đáp. “Tại sao chấm tròn White Nathan... có lúc hiện, có lúc ẩn đi?” Đa phần vẫn là ẩn.
Quên mất rằng hắn đã ngủ, nên tôi đành giải đáp luôn cho mình. Có lẽ là do chiếc áo của White Nathan...giống như một loại áo tàng hình dưới các thiết bị định vị vậy...
Tôi điều chỉnh loa to hơn, để nghe rõ cuộc hội thoại của bọn họ.
“Vờn đùa với con như thế đủ chưa nhỉ?”
Tôi cảm thấy tức giận thay cho Sakura. Tức giận vì thái độ của hắn ta, và cả việc tại sao tên boss BP lại không xuất hiện giúp cô ngay lúc này.
“Con tiến bộ hơn ta nghĩ.”
Tôi không biết hắn có cố ý sử dụng nghệ thuật đòn bẩy để nâng mình lên hay không, khi mà cơ thể cô xuất hiện nhiều vết thương to nhỏ, trong khi đó, cơ thể vẫn còn khá lành lặn. Cô không tỏ ra huênh hoang trước lời khen ngợi, chỉ cười khẩy một hơi, cố gắng giữ khoảng cách với kẻ nguy hiểm trước mặt nhất có thể.
Phía sau lưng Sakura có một kẻ, hắn định bắn cô. Nhưng tôi còn chưa kịp báo động cho cô biết, thì hắn đã chết dưới nòng súng của White Nathan.
Sakura quay đầu nhìn cái xác, rồi quay lại nhìn White Nathan. Hắn vẫn chưa muốn cô chết, đó là sự thật. Trên tay hắn có súng, trên tay cô thì không, vì cây súng đã bị hắn đá bay ngay từ đầu, đáng lẽ có thể bắn cô, ấy vậy mà hắn không làm thế. Nhưng đừng tưởng như vậy thì cô không sao, chỉ cần rơi vào tay hắn, cô đều khó tránh khỏi nguy hiểm, chưa biết chừng suy nghĩ của hắn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Sakura định tiến lên, cho hắn một cú đạp, nhưng mà còn chưa kịp làm gì, hắn đã đấm vào mặt khiến cô ngã nhào ra đất. Tôi cắn môi, có lẽ là khá đau, tôi có thể phần nào cảm nhận được.
Cô chống tay đứng dậy, phóng ánh mắt căm phẫn đến White Nathan, rồi bước lại phía hắn với tốc độ nhanh dần. “Ông là lão cha tồi tệ nhất thế giới!” Nhưng kế hoạch tiếp cận hắn của cô một lần nữa thất bại.
“Ta đối với con có chỗ nào là không tốt?”
Suốt quá trình, Sakura chỉ có cơ hội đả thương hắn được một vài lần, và nhận về cơ thể mình nhiều vết thương hơn thế. Nhưng cô đương nhiên không thể bị khuất phục, ngọn lửa trả thù vẫn hừng hực cháy trong cô, chưa lần nào nguôi tắt.
“Sakura, cậu nên bình tĩnh một chút.” ‘Trông cậu thật giống hổ con háu chiến’ là vế sau tôi định thêm vào, nhưng dường như nó không quá phù hợp cho một câu nghiêm túc trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng như thế này, tôi đành cất nó đi.
Mọi cú đánh Sakura tung ra, hắn đều né được. Sau cùng, hắn bẻ ngoặt tay cô từ phía sau, khiến cô la lên đau đớn. “Con gái à, con đang làm mất thì giờ của ta đấy.”
Cho dù là đang bị khống chế dưới tay hắn, cô vẫn mạnh miệng. “Tôi đang kéo dài những giây phút cuối cùng của cuộc đời cho ông đấy!”
Ông ta cười gằn, ánh mắt bỗng trở nên...quyết liệt hơn? Tôi không biết. Trong lòng tôi bỗng nôn nao khôn tả, hắn ta sẽ nhẫn nhịn đến bao giờ? Bao giờ mới có kẻ đến trợ giúp cho cô? Nỗi niềm sợ hãi bởi sự mất mát từ người mình yêu thương nhất bỗng bao trùm toàn bộ tâm trí tôi. Tôi lao ra khỏi phòng thật nhanh, đi đến chỗ Sakura.
Trước khi gỡ headphone, tôi dường như đã loáng thoáng nghe được tiếng súng...
----END CHAP 61----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.