Bảng Thượng Giai Tế (Dịch Full)
Chương 45: Bảng Hạ Quý Tế 45
Lạc Nhật Tường Vi
22/09/2024
Nghe ngữ khí của Tằng thị, Lục Thảng cảm thấy mẫu thân ruột của mình như thể đã nhanh chóng nhập vai thành mẫu thân của Minh Thư hơn cả hắn.
Bước ra khỏi cửa phòng, gió lạnh luồn qua sảnh hành lang thổi thẳng vào vạt áo, gió đã ngừng, tuyết cũng nhỏ hơn, nhưng trời lại lạnh hơn cả hôm qua. Lục Thảng khẽ nhíu mày, lần theo tiếng cười nói từ đại sảnh truyền đến mà tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy Minh Thư đang đứng giữa sảnh, vừa xoa xoa tay vừa nhìn lớp tuyết dày bên ngoài, những người ngồi trong sảnh đều là các vị lão gia của tiêu cục, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm nàng, nhưng nàng lại chẳng hề e ngại, thoải mái cười đùa, sáng rỡ động lòng người.
Có một nam nhân đứng bên cạnh nàng, đang hăng say trò chuyện, y mặc trang phục tiêu sư bình thường, tuổi tác không lớn, dung mạo cũng coi như tuấn tú, chỉ là trên gương mặt trắng trẻo còn lưu lại năm dấu ngón tay mờ mờ. Không cần nói cũng biết, đây chính là nam nhân hôm qua bị Minh Thư tát sau khi được nàng cứu tỉnh.
Xem ra cái tát hôm qua vẫn chưa đủ khiến y nhớ đời.
Lục Thảng nhíu mày chặt hơn, sải bước chen vào giữa hai người, ngăn cách họ. Minh Thư xoay người, suýt thì đụng mũi vào lưng Lục Thảng, tầm mắt cũng bị che khuất hoàn toàn.
“A huynh, vị này là công tử nhà họ Đào ở Lâm An, Đào Ngũ công tử, được trưởng bối trong nhà giao phó áp tải một chuyến hàng quý giá đến kinh thành. Đây là lần đầu tiên huynh ấy đi xa nhà làm việc, không ngờ lại gặp phải sơn tặc gây họa. Kim sang dược cùng Ngọc Dung cao hôm qua là do Ngũ công tử tặng cho chúng ta đấy.” Nàng thò đầu ra từ bên cạnh Lục Thảng, lên tiếng giải thích.
“Muội hỏi han cũng kỹ càng thật đấy.” Lục Thảng liếc nàng một cái, ánh mắt chất vấn - Nhanh như vậy đã xóa bỏ hiềm khích trước đó rồi?
Minh Thư nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cười gượng gạo, nhỏ giọng nói, “Đều là hiểu lầm thôi mà.”
Lục Thảng liếc nàng một cái rồi quay đầu nhìn nam nhân kia, chắp tay nói, “Đào Ngũ công tử.”
Nam nhân kia vội vàng đáp lễ, “Tại hạ là Đào Dĩ Khiêm, tự Minh Viễn, gặp qua Lục huynh. Lục huynh đừng khách sáo, cứ gọi tại hạ là Minh Viễn là được. Đêm qua tình thế nguy cấp, đa tạ Lục huynh cùng tiểu muội đã ra tay cứu giúp, tại hạ cùng huynh đệ trong tiêu cục mới thoát được kiếp nạn này. Ân cứu mạng này, Đào gia cùng tại hạ vô cùng cảm kích, nhất định sẽ báo đáp.”
Tuy là công tử nhà họ Đào ở Lâm An, nhưng trên người Đào Dĩ Khiêm lại không hề có chút kiêu căng, nói chuyện rất chân thành, giữa hai hàng lông mày còn toát lên vẻ non nớt, có lẽ là một vị công tử nhà giàu mới lần đầu ra giang hồ bươn chải.
Lục Thảng gật đầu nhưng cũng không muốn kết giao sâu với y, chỉ nói, “Ngũ công tử quá lời rồi. Đêm qua gió tuyết lớn, cứu người cũng chỉ là Lục mỗ muốn mượn sức mạnh của quý tiêu cục để tìm một nơi trú ẩn mà thôi, nào dám nhận đại ân như vậy, công tử không cần để trong lòng.”
“Ôi chao, Lục huynh đừng khiêm tốn, nếu không có huynh cùng tiểu muội, đừng nói chuyến hàng này, chỉ e là tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng ở nơi hoang vu dã lĩnh này. Đợi tại hạ đến kinh thành sẽ bẩm báo chuyện này với ngoại tổ phụ, nhất định phải đích thân đến phủ đệ để tạ ơn Lục huynh.”
Lục Thảng vừa định từ chối thì Minh Thư lại ghé đầu tới, nhỏ giọng nói, “A huynh, Đào gia là thương hội làm việc cho Hoàng thất đấy, ngoại tổ phụ của huynh ấy là Trung thư Xá nhân Ân Phồn từ thời Tiên đế, tuy rằng đã cáo lão hồi hương nhưng con gái của lão nhân gia hiện đang là sủng phi của đương kim Thánh thượng đấy.”
Lục Thảng lại trừng mắt nhìn nàng - Ngay cả tổ tông tám đời nhà người ta mà muội cũng moi móc được cơ à?
Minh Thư không cách nào giải thích được, những điều này không phải do nàng cố ý đi nghe ngóng, mà là vừa nghe đến Đào gia thì trong đầu liền tự động hiện ra.
“Tâm ý của Ngũ công tử, Lục mỗ xin nhận. Còn tạ ơn thì không cần đâu.” Lục Thảng vẫn kiên quyết từ chối.
Đào Dĩ Khiêm còn muốn khuyên nữa thì Minh Thư xua tay nói, “Ta đã nói với huynh rồi, a huynh ta sẽ không nhận lòng tốt của huynh đâu, huynh đừng khuyên nữa.”
Không biết vì sao, Minh Thư luôn cảm thấy Lục Thảng tuyệt đối không phải loại người thích nhận ơn huệ của người khác.
Bước ra khỏi cửa phòng, gió lạnh luồn qua sảnh hành lang thổi thẳng vào vạt áo, gió đã ngừng, tuyết cũng nhỏ hơn, nhưng trời lại lạnh hơn cả hôm qua. Lục Thảng khẽ nhíu mày, lần theo tiếng cười nói từ đại sảnh truyền đến mà tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy Minh Thư đang đứng giữa sảnh, vừa xoa xoa tay vừa nhìn lớp tuyết dày bên ngoài, những người ngồi trong sảnh đều là các vị lão gia của tiêu cục, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm nàng, nhưng nàng lại chẳng hề e ngại, thoải mái cười đùa, sáng rỡ động lòng người.
Có một nam nhân đứng bên cạnh nàng, đang hăng say trò chuyện, y mặc trang phục tiêu sư bình thường, tuổi tác không lớn, dung mạo cũng coi như tuấn tú, chỉ là trên gương mặt trắng trẻo còn lưu lại năm dấu ngón tay mờ mờ. Không cần nói cũng biết, đây chính là nam nhân hôm qua bị Minh Thư tát sau khi được nàng cứu tỉnh.
Xem ra cái tát hôm qua vẫn chưa đủ khiến y nhớ đời.
Lục Thảng nhíu mày chặt hơn, sải bước chen vào giữa hai người, ngăn cách họ. Minh Thư xoay người, suýt thì đụng mũi vào lưng Lục Thảng, tầm mắt cũng bị che khuất hoàn toàn.
“A huynh, vị này là công tử nhà họ Đào ở Lâm An, Đào Ngũ công tử, được trưởng bối trong nhà giao phó áp tải một chuyến hàng quý giá đến kinh thành. Đây là lần đầu tiên huynh ấy đi xa nhà làm việc, không ngờ lại gặp phải sơn tặc gây họa. Kim sang dược cùng Ngọc Dung cao hôm qua là do Ngũ công tử tặng cho chúng ta đấy.” Nàng thò đầu ra từ bên cạnh Lục Thảng, lên tiếng giải thích.
“Muội hỏi han cũng kỹ càng thật đấy.” Lục Thảng liếc nàng một cái, ánh mắt chất vấn - Nhanh như vậy đã xóa bỏ hiềm khích trước đó rồi?
Minh Thư nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cười gượng gạo, nhỏ giọng nói, “Đều là hiểu lầm thôi mà.”
Lục Thảng liếc nàng một cái rồi quay đầu nhìn nam nhân kia, chắp tay nói, “Đào Ngũ công tử.”
Nam nhân kia vội vàng đáp lễ, “Tại hạ là Đào Dĩ Khiêm, tự Minh Viễn, gặp qua Lục huynh. Lục huynh đừng khách sáo, cứ gọi tại hạ là Minh Viễn là được. Đêm qua tình thế nguy cấp, đa tạ Lục huynh cùng tiểu muội đã ra tay cứu giúp, tại hạ cùng huynh đệ trong tiêu cục mới thoát được kiếp nạn này. Ân cứu mạng này, Đào gia cùng tại hạ vô cùng cảm kích, nhất định sẽ báo đáp.”
Tuy là công tử nhà họ Đào ở Lâm An, nhưng trên người Đào Dĩ Khiêm lại không hề có chút kiêu căng, nói chuyện rất chân thành, giữa hai hàng lông mày còn toát lên vẻ non nớt, có lẽ là một vị công tử nhà giàu mới lần đầu ra giang hồ bươn chải.
Lục Thảng gật đầu nhưng cũng không muốn kết giao sâu với y, chỉ nói, “Ngũ công tử quá lời rồi. Đêm qua gió tuyết lớn, cứu người cũng chỉ là Lục mỗ muốn mượn sức mạnh của quý tiêu cục để tìm một nơi trú ẩn mà thôi, nào dám nhận đại ân như vậy, công tử không cần để trong lòng.”
“Ôi chao, Lục huynh đừng khiêm tốn, nếu không có huynh cùng tiểu muội, đừng nói chuyến hàng này, chỉ e là tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng ở nơi hoang vu dã lĩnh này. Đợi tại hạ đến kinh thành sẽ bẩm báo chuyện này với ngoại tổ phụ, nhất định phải đích thân đến phủ đệ để tạ ơn Lục huynh.”
Lục Thảng vừa định từ chối thì Minh Thư lại ghé đầu tới, nhỏ giọng nói, “A huynh, Đào gia là thương hội làm việc cho Hoàng thất đấy, ngoại tổ phụ của huynh ấy là Trung thư Xá nhân Ân Phồn từ thời Tiên đế, tuy rằng đã cáo lão hồi hương nhưng con gái của lão nhân gia hiện đang là sủng phi của đương kim Thánh thượng đấy.”
Lục Thảng lại trừng mắt nhìn nàng - Ngay cả tổ tông tám đời nhà người ta mà muội cũng moi móc được cơ à?
Minh Thư không cách nào giải thích được, những điều này không phải do nàng cố ý đi nghe ngóng, mà là vừa nghe đến Đào gia thì trong đầu liền tự động hiện ra.
“Tâm ý của Ngũ công tử, Lục mỗ xin nhận. Còn tạ ơn thì không cần đâu.” Lục Thảng vẫn kiên quyết từ chối.
Đào Dĩ Khiêm còn muốn khuyên nữa thì Minh Thư xua tay nói, “Ta đã nói với huynh rồi, a huynh ta sẽ không nhận lòng tốt của huynh đâu, huynh đừng khuyên nữa.”
Không biết vì sao, Minh Thư luôn cảm thấy Lục Thảng tuyệt đối không phải loại người thích nhận ơn huệ của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.