Băng Tiểu Thư

Chương 1

Thiên Tầm

06/06/2014

Cô tên là Cung Diệc Hân, hai mươi sáu tuổi, là bác sĩ của khoa tim bệnh viện Tân Sinh.

Bệnh viện Tân Sinh là một bệnh viện lớn, bên trong bác sĩ khá nhiều, vì sao chỉ duy nhất

nhắc tới cô?

Bởi vì cô là con gái viện trưởng? Bởi vì cô là nữ bác sĩ xinh đẹp có tiếng trong bệnh viện?

Bởi vì cô tuổi còn trẻ đã thăng chức làm bác sĩ chủ trì?

Nhưng mà, nhắc tới cô là vì cô đặc biệt, đặc biệt đến nỗi chỉ cần đi lướt qua cô, cũng làm

người ta không kiềm được mà dừng chân, liên tiếp quay đầu.

Đương nhiên, bộ dạng cô tương đối xinh đẹp là nguyên nhân thứ nhất, cô không cần mang áp

tròng cùng dán lông mi giả, đôi mắt đã to đến làm người ta kinh ngạc, ngũ quan lập thể rõ

ràng, làn da trắng nõn non mềm, môi hồng diễm lệ làm cho người ta xúc động muốn chạm

vào, mà dáng người lại yểu điệu nhẹ nhàng.

Nhưng bây giờ con gái xinh đẹp chạy đầy đường, mặc kệ là đẹp nhờ vào công nghệ hoặc đẹp

tự nhiên cũng như nhau, không phải đều có thể khiến mọi người dừng chân, rốt cuộc cô có

điểm nào đặc biệt?



Có người nói, cảm xúc của phụ nữ như động vật, khi thì vui vẻ, khi thì tức giận. Khi thì nhiệt

tình, khi thì lạnh lùng, nội tiết tố ảnh hưởng đến sự thay đổi cảm xúc.

Cô Cung Diệc Hân đặc biệt khác với mọi người ở điểm này, cô không gặp phải loại vấn đề

này.

Cô nói chuyện, chỉ nói trọng điểm, cũng không lãng phí tinh thần nói điều vô nghĩa, lại

thường nói trúng tim đen, làm cho người ta không thể nào cãi lạ. Cô vào phòng mổ, không

mang theo cảm xúc gì, cho dù nằm trên giường bệnh là người thân thích của mình cũng

không ngoại lệ, cô vẫn lạnh lùng trầm tĩnh, mỗi một dao đều chính xác như máy móc.

Bởi vậy có người nói cô là thiên tài khoa tim, cũng có người to gan tiên đoán, tôi sẽ trở thành

trưởng khoa tim sớm hơn cả ba mình - Cung Tịch Duệ.

Người máy, từ này thực thích hợp để hình dung, cô chính là cô gái như vậy.

Cho nên cô không có bạn bè, không có họ hàng, không có nghỉ ngơi, không có giải trí, sinh

hoạt của cô trừ bỏ công việc không còn cái gì khác.

Từng có người đàn ông nói với cô: “Tôi cảm thấy dường như luôn có một cái gì đó đuổi cô

chạy, cô phải dùng hết khí lực mới có thể đem tất cả kết thúc trong ngày hôm nay, nhưng cô

không biết như thế rất vất vả sao? Bởi vì ngày mai tỉnh lại, lại có cái mới đuổi theo cô.”

Nhờ lời nói này, người đàn ông kia đã trở thành người bạn trai đầu tiên trong cuộc đời cô, cô

cho phép chính mình bước đi chậm lại, thử làm như không thấy những thứ đuổi theo phía sau

mình, mãi cho đến khi người đàn ông kia yêu em gái mình...... Cô lại tiếp tục cố gắng vượt

qua chông gai, vượt qua khó khăn để tiến lên trong cuộc sống, hơn nữa còn làm bản thân

thêm bận rộn.

Em gái cô tên Cung Ấu Lâm, hai mươi mốt tuổi.

So diện mạo, em gái không bằng cô, so đầu óc, em gái cũng không thông minh như cô, so

dáng người, em gái càng kém xa cô. Nhưng em ấy thắng cô tính cách, em ấy đáng yêu hoạt

bát, sáng sủa hào phóng, những nơi có em ấy luôn tràn ngập tiếng cười, em ấy hòn ngọc quý

trên tay cả nhà, là một cô công chúa, không chỉ được ba mẹ cùng họ hàng thân thích yêu

thương, lại là có rất nhiều bạn bè quanh mình đến nỗi có thể biên tập thành sách.

Cho nên người đàn ông kia yêu thương em gái cô là đương nhiên.

Đàn ông mà, đều thích công chúa, thích con gái hay cười.

Mẹ cô là giáo viên âm nhạc ở trường đại học, bởi vậy em gái đàn dương cầm rất hay.

Trong mắt người ngoài, đây là kết quả của di truyền gien, hai chị em một người giống ba,

một người giống mẹ, là một gia đình làm cho mọi người cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ có cô

biết, trên đời này không thể chỉ nhìn mọi việc từ bên ngoài, thực tế nhà cô cũng như vậy.

“Diệc Hân, sắp tan tầm?”

Thời điểm đi đến bên cạnh cô, y tá trưởng Nhan chào một tiếng, cô không cười, chính là khẽ

gật đầu đáp lại.

Y tá trưởng Nhan không vì vậy mà cảm thấy không thoải mái, rất rõ ràng, đó là phương thức

cô biểu đạt thiện ý.



Y tá trưởng Nhan dùng bàn tay mập mạp chụp cánh tay cô, cười meo meo nói: “Đi thăm Ấu

Lâm đi, em nó một mình ở trong phòng bệnh, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.”

Cô buông xuống lông mày và lông mi, không nói lời nào.

Y tá trưởng Nhan là y tá lão thành của bệnh viện Tân Sinh, năm đó đi theo ba cô Cung Tịch

Duệ cùng nhau đấu tranh giành thiên hạ, bọn họ thậm chí còn là bạn học trung học, đối với

mọi việc trong bệnh viện, bao gồm gia đình viện trưởng, đều rõ như lòng bàn tay.

“Diệc Hân, con cũng hiểu được, Ấu Lâm từ nhỏ đã có vẻ yếu đuối, đột nhiên đụng chuyện

thường kinh hoàng thất thố, không biết làm thế nào, con lại không giống như vậy là người

trấn định dũng cảm, đi thăm em nó đi? Nói mấy câu an ủi, yên tâm...... mẫu thân con không

còn ở đó.” Y tá trưởng Nhan cười 譪 譪 nói.

Sau một lúc lâu lo lắng, cô miễn cưỡng gật đầu.

“Đứa trẻ ngoan.” Y tá trưởng Nhan vỗ nhẹ đầu cô, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút cho cô,

vẫn làm như khi cô còn nhỏ.

Nhìn bóng lưng y tá trưởng Nhan rời đi, cô cúi đầu, khẽ cười. Trên đời này, cũng chỉ có y tá

trưởng Nhan còn coi cô như đứa nhỏ mà đối xử.

Cô đi về phía thang máy, khi thang máy mở ra, do dự mãi, mới cùng đám người phía sau tiến

vào. Thấy cô, nhân viên cứu hộ đứng bên trong theo bản năng hơi lui về phía sau nhường chỗ,

cô cũng không chào hỏi bất kỳ ai, chính là mặt không chút biểu cảm xoay người hướng mặt

về phía cửa thang máy nhìn từng con số đang thay đổi.

Hai, ba, năm......Thang máy lên từng tầng, bàn tay tôi đút trong túi quần đã nắm chặt thành

quyền, khi thang máy dừng lại ở lầu bảy, cô vẫn do dự vài giây đồng hồ, phải bước ra ngoài

cho mọi người rời đi, cuối cùng cô mới ra khỏi thang máy.

Thật ra, cô là người máy, không nên có cảm xúc do dự.

Quẹo trái, lướt qua chỗ y tá đứng, ở cuối hành lang có ba phòng bệnh cấp tổng thống.

Phòng bệnh cấp tổng thống đại biểu cái gì? Đại biểu bên trong trang hoàng sang trọng lộng

lẫy nhất, nhận được sự chăm sóc tốt nhất, bệnh nhân ở trong đó, không phải quan to kẻ quyền

thế thì cũng là người giàu có.

Cô không tán thành việc bố trí loại phòng bệnh này. Tính ra một phòng bệnh cấp tổng thống,

có thể chứa mười giường bệnh, bệnh viện có thể nhận thêm mười bệnh nhân, nhưng sự thực

hiển nhiên, người làm kinh doanh chắc chắn không đồng ý cái nhìn của cô.

Cô bước ngang qua phòng bệnh thứ nhất, cửa phòng hơi hơi mở ra, theo khe hở nhìn vào, cô

trông thấy một cô gái ngồi bên cửa sổ.

Cô gái kia thực đặc biệt, lần trước cô đi nhầm phòng bệnh, nhưng lại nói với Cung Diệc Hân:

Cô ấy là Alice, đang mộng du đi đến một nơi kỳ lạ, cô không nhớ rõ rất nhiều việc, không rõ

vì sao không có biện pháp từ trong mộng tỉnh lại, có phải phải trải qua nhiều lần mạo hiểm,

mới có thể rời khỏi cái động thỏ nhỏ bé này hay không?



Ngày đó, cô còn hỏi Cung Diệc Hân, có thể giúp cô tiêm một mũi hay không, nhờ vào cảm

giác đau đớn do kim tiêm, giúp cô tỉnh lại? Bởi vì cô cảm thấy, cứ ngủ mãi cũng không phải

là biện pháp.

Vì thế, Cung Diệc Hân đặc biệt nhìn qua bệnh án của cô gái đó.

Lúc này mới biết được cô tên là Khương Tuệ Thanh, tai nạn xe cộ, không có ngoại thương,

chính là vừa ngủ dậy, đã quên đi những chuyện xảy ra những năm gần đây, trước mắt, khoa

tâm thần đang hội chẩn, muốn tìm ra nguyên nhân xác thực.

Theo cô nghĩ, nếu đoạn kí ức mất đi là những kỉ niệm không vui, thì lãng quên cũng là một

trong phương pháp do bệnh nhân tự mình chữa trị. Một khi đã như vậy, cũng không cần miễn

cưỡng nhớ lại.

Cô thích cùng Khương Tuệ Thanh ở chung, thích vẻ mặt điềm đạm yên tĩnh, khí chất bình

tĩnh làm cho người ta không tự giác cảm thấy an tâm.

Có người nói, Ấu Lâm là đóa hoa hướng dương hoạt bát đáng yêu, vàng óng khoe sắc, xán

lạn, chói mắt, hấp dẫn ánh mắt toàn thế giới; mà cô là đóa bách hợp hoang dã cao ngạo, lẳng

lặng nở, lẳng lặng khoe sắc nơi vùng núi, bên dòng suối, ở những nơi không có người tự cho

mình là thanh cao.

Như vậy Khương Tuệ Thanh là cái gì? Cô cảm thấy Khương Tuệ Thanh là đóa hoa hồng,

xinh đẹp kiều diễm, lại không chói mắt, mà ôn nhu mềm mại màu hồng phấn, như khi dưới

ánh trăng lại có chút kinh diễm, làm cho người ta không rõ.

Khương Tuệ Thanh hai mươi tám tuổi, lại có vẻ mặt của một đứa trẻ, trong ánh mắt, luôn

mang theo một tia e lệ, làm cho cô không tự chủ được mà muốn tới gần.

Hẳn là phải bước thêm hai bước để trực tiếp đi đến phòng bệnh Ấu Lâm, nhưng cô lại theo

bản năng mở cửa phòng Khương Tuệ Thanh, đi đến bên người.

Thấy cô, Khương Tuệ Thanh điềm tĩnh mỉm cười. “Bác sĩ, cô đã nhiều ngày không đến thăm

tôi.” Khẩu khí kia, có hai phần làm nũng, hai phần oán trách.

Khương Tuệ Thanh còn nhớ rõ cô? Sở dĩ là tự cô ấy lựa chọn lãng quên đoạn kí ức đã mất,

cũng không phải do đầu óc mất đi khả năng ghi nhớ?

“Cô có khỏe không?” Cô ngồi vào bên giường.

“Không tốt, tôi nếu không tỉnh, lúc Tuệ Kình đến sẽ mắng tôi lười biếng.” Khương Tuệ

Thanh thẹn thùng cười.

Cô hạ mi sau lại giương mắt hỏi: “Đã từng nghe qua Nhất Thủ Thi hay chưa?”

Khương Tuệ Thanh lè lè đầu lưỡi hồng phấn, mặt hơi hơi đỏ. “Đầu của tôi không tốt, cũng

không biết làm thơ, cô cứ nói thử xem, nếu thực sự không biết tôi sẽ đi hỏi Tuệ Kình, nó nhất

định biết.”

“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên, Trang sinh hiểu mộng mê

hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên, thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật

noãn ngọc sinh yên, thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.” Cô

nắm chặt tay Khương Tuệ Thanh, nhẹ giọng nói: “Trang sinh ngủ mộng thấy mình là con



bướm, khi tỉnh dậy lại nghĩ, có khả năng mình chính là một cái con bướm hay không, khi đầu

óc minh mẫn mới chính là đang nằm mơ, mộng chính mình là con người?”

Cầm sắt – Lý Thương Ẩn

Cẩm sắt vì đâu ngũ-thập-huyền ?

Mỗi dây mỗi trục gợi hoa niên.

Trang sinh sớm mộng mê thành bướm,

Thục đế xuân tình gửi tiếng quyên.

Bể cả trăng thanh châu đẫm lệ,

Ðồng xanh nắng ửng ngọc tan liền.

Tình này ví thử sau còn nhớ,

Khi đã qua rồi thuở lứa duyên !

Nguồn: http://www.diendan.org/phe-binh-nghien-cuu/ve-bai-tho-cam-sat-cua-ly-thuong-an

“Hắn ngủ đến hồ đồ.” Khương Tuệ Thanh miệng nói như vậy, trong lòng lại thì thào đọc lại

hai câu cuối - thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên......

Hồi ức...... Hồi ức a...... Giống như có cái gì đó muốn cô đuổi theo hồi ức......

“Hắn không hồ đồ, trái lại, hắn thực thông minh, hắn hiểu được dù là người hay là bướm, chỉ

cần chính mình lúc nào cũng vui vẻ là được.” Lời nói ra khỏi miệng, trong lòng cô không

nhịn được tự giễu. Khuyên người thì dễ mà khuyên mình mới khó, cô tại sao không làm cho

chính mình vui vẻ một chút?

“Không cần phải quan tâm là người hay là bướm sao?”

“Đúng, cho dù ngủ thì như thế nào, chỉ cần mộng vui vẻ khoái trá là được.”

“Nhưng là Tuệ Kình sẽ mắng tôi......” Khương Tuệ Thanh chu miệng lên, đáy mắt có một

chút vô tội, rõ ràng là cô gái hai mươi tám tuổi, đã qua tuổi mười tám thanh thuần hồn nhiên.



“Như vậy, Tuệ Kình của cô cần phải được giáo dục lại, không ai có thể dùng tiêu chuẩn của

chính mình để đánh giá người khác.”

“Bác sĩ, cô thật thông minh. Trước kia tôi cũng muốn hi vào trường y, nhưng Tuệ Kình nói

tôi rất ngốc, làm bác sĩ sẽ có tranh cãi với bệnh nhân.”

Khương Tuệ Thanh nắm tay cô, cười đến đầy mặt ngọt ngào, mà cô luôn không thích bị

người khác đụng vào thế nhưng lại không bỏ tay ra, hai người một mặt lạnh, một nóng mặt, ở

dưới ánh mặt trời, tỏa ra vầng sáng xinh đẹp rực rỡ.

Cô là bác sĩ, có thói quen quan sát tình trạng bệnh nhân. Việc Tuệ Thanh chưa từng quên

trước kia muốn thi vào trường y, như vậy, cô tại sao lại vứt bỏ đoạn kí ức kia?

Rút một đóa Tulip trong bình đưa cho Khương Tuệ Thanh. “Đừng suy nghĩ nhiều, hoa chưa

bao giờ nghĩ vì sao chính mình nở rộ, cũng không lo lắng chính mình vì sao tàn, dùng trực

giác để nắm bắt cuộc sống, con người rất tự tại.”



Gật đầu nói tạm biệt xong, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi, chưa từng quên mục đích chủ yếu

khi mình lên lầu 7.

“Bác sĩ......” Khương Tuệ Thanh gọi cô.

Cô dừng bước, quay đầu.

“Có thể hay không mời cô...... Có thời gian rảnh rỗi đến thăm tôi? Cô đến, tôi rất khoái nhạc.”

Cô quên cả hô hấp. Cô cho rằng bản thân chỉ biết cầm dao phẫu thuật, không nghĩ tới mình

cũng có thể cho người khác cảm thấy vui vẻ. Mọi người đều nói cô là quái thai, hóa ra cô gái

như hoa hồng này cũng quái thai giống cô.

“Được.” Cô đồng ý, nhìn Khương Tuệ Thanh ấm áp ý cười.

Xoay người, lọt vào tầm mắt cô là một người đàn ông.

Cô chưa mở miệng, hắn liền lên tiếng, ngữ khí lãnh liệt, so với cô, chỉ có hơn chứ không kém.

“Cô là ai?”

“Không nhìn ra tôi là ai sao?” Cô kéo kéo cổ áo blouse.

“Tôi đã nói rõ ràng với y tá, không cho bác sĩ nội trú đến quấy rầy.”

Bác sĩ nội trú? Hắn quá coi thường cô.

Nhẹ nhàng mỉm cười, cô ngay cả trả lời cũng lười, đi lướt qua người hắn, không nghĩ tới, hắn

đột nhiên giơ tay giữ chặt cánh tay cô, đem cô kéo trở lại.

Cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hai người đánh giá lẫn nhau, ai cũng không chịu mở miệng

trước.

Thấy bọn họ giằng co bất động, Khương Tuệ Thanh vội vàng tiến lên. “Tuệ Kình, chị giới

thiệu với em, cô ấy là bạn tốt của chị, là bác sĩ.”

Bác sĩ? Ngay cả tên cũng không biết, liền đem người ta trở thành bạn tốt, cũng chỉ có chị ngu

ngốc mới có thể làm ra loại sự tình này! Hắn tức giận trừng chị mình. Chị gái ngốc, khi nào

thì mới có thể ghi nhớ lời giáo huấn của hắn?

Cô rút tay mình về, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, liếc mắt một cái gật đầu thăm hỏi

Khương Tuệ Thanh, rời đi.

Khương Tuệ Thanh đuổi tới ngoài cửa, nhìn bóng lưng cô kêu: “Bác sĩ, không được quên,

phải ghé thăm tôi.”

Tức giận đem chị gái kéo về phòng bệnh, Khương Tuệ Kình ngón tay gõ gõ đầu cô, “Cảnh

giác một chút, không được đem mỗi người đều trở thành bạn bè.”

“Chị thích cô ấy.” Khương Tuệ Thanh dựa vào bả vai em trai.

Bọn họ là long phượng thai, hai người sinh ra chỉ cách nhau 6 phút, lại ngăn cách hai ngày.

Cô là chị, Tuệ Kình là em; Em trai là thiên tài nhi đồng, cô lại là đứa trẻ ngu ngốc. Cô thường

nghĩ, Tuệ Kình nhất định là trời sinh làm ác bá, thời điểm ở trong bụng mẹ, liền đem toàn bộ

óc cướp đi, mới hại đầu óc cô trống rỗng, đành phải dùng tương hồ bỏ thêm vào.



Cá tính bọn họ hoàn toàn bất đồng -- Tuệ Kình lạnh lùng, Tuệ Thanh nhiệt tình; Tuệ Kình

bình tĩnh lý tính, mọi chuyện Tuệ Thanh đều giải quyết bằng cảm tính; Tuệ Kình lý trí quan

trọng hơn hết thảy, Tuệ Thanh chỉ cần người ta tốt với cô một phần, cô sẽ thật lòng đáp lại.

Theo loại tính cách này, Tuệ Kình chỉ chiếm tiện nghi người khác, Tuệ Thanh lại bị chiếm

tiện nghi khắp nơi, hai người bất đồng như vậy đúng là long phượng thai, người ta nghe thấy

liền cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.

“Người nào mà chị không thích?” Ngay cả lưu manh đều có thể yêu thương, hắn căn bản

không tin mắt nhìn người của chị mình.

“Đúng vậy, không giống Tuệ Kình nhà chúng ta, người trong lòng mới chiếu cố nha. Nói

xem, cô gái thiên sứ phòng bên cạnh, hôm nay lông chim trắng noãn có dài ra hay không?”

Khương Tuệ Thanh chê cười hắn.

Tuệ Kình nhà bọn họ bất ngờ gặp gỡ cô gái phòng bên, cô tên là Cung Ấu Lâm, bộ dạng rất

mỹ lệ, tuy rằng ngũ quan so với của cô bác sĩ kém một chút, nhưng là gương mặt thích cười,

thực tươi mát.

Nghe nói cô chỉ có hai mươi mốt tuổi, còn trẻ mà đã mắc bệnh thực đáng thương, mà Tuệ

Kình nhà bọn họ cực kỳ đồng cảm, yêu thương, trong lòng để ý, phát hiện Ấu Lâm một mình

vụng trộm trốn ở cầu thang khóc thút thít, liền quyết định mình sẽ trở thành người bảo hộ cô

gái đó.

Cô hiểu được, Tuệ Kình tính cách anh hùng là do thói quen bảo vệ người chị yếu kém như cô,

hắn mới có thể đối xử tử tế với kẻ yếu trên đời này.

“Chị nhàm chán, có thể đi tìm Ấu Lâm nói chuyện phiếm.”

Cô cười đồng ý, trong lòng lại nghĩ, cô vẫn thích cùng bác sĩ mặt lạnh nói chuyện hơn, nhưng

là......

“Tuệ Kình, chị khi nào thì có thể về nhà?” Cô không thích nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng

này.

“Không vội, chờ nhóm bác sĩ cảm thấy sức khỏe chị khá hơn, chúng ta trở về nhà.”

“Nhưng là bác sĩ nói......”

“Nói cái gì?”

“Trang Sinh nằm mộng thấy mình là một con bướm, là bướm hay là người thì có quan hệ gì,

chỉ cần mỗi phút đều sống vui vẻ khoái trá là được rồi.”

Hắn không thích vị “Bác sĩ” kia, nhưng hắn thừa nhận, cô nói rất...... Chết tiệt đúng.

Giơ tay, xoa xoa tóc của cô, hắn ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, em phải ở bên chị nhiều hơn.”

Khó mà nhìn được vẻ ôn nhu của hắn, cô lắc đầu. “Em vì chị đã làm quá nhiều rồi.”

“Không đủ......”

Khương Tuệ Kình ôm chị vào lòng. Chị gái này, từ nhỏ, chị ngốc đến nỗi làm cho hắn cảm

thấy sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, nhưng hiện

tại hắn mới hiểu được, chị vĩnh viễn là gánh nặng ngọt ngào không thể bỏ của hắn.



Rời khỏi phòng bệnh Khương Tuệ Thanh, cô lại chần chờ khi tiến vào phòng bệnh Cung Ấu

Lâm. Cô luôn chần chờ, thời điểm phải đối mặt người nhà.

Thở mạnh, lo lắng cả nửa ngày, cô mới đẩy cửa tiến vào.

Cung Ấu Lâm nằm trên giường bệnh, nghe âm thanh cửa chuyển động, khuôn mặt tái nhợt

chợt hiện một chút đỏ ửng, cô nhìn về phía cửa, lại phát hiện tiến vào cửa, không phải là

người trong lòng cô mong chờ ......

“Chị.”

Cô cắn cắn môi, có cảm giác không biết phải làm sao, nhưng nhớ tới Khương Tuệ Kình,

không nhịn được mỉm cười.

Tuệ Kình đẹp trai anh tuấn nói cô là thiên sứ...... Có phải không? Cô là công chúa, không lo

không nghĩ, được che chở, nhưng cô cũng không cho rằng mình chính là thiên sứ.

Bởi vì cô đã làm rất nhiều chuyện xấu, cô có một chút ác tâm, có một chút lòng ghen tị, cho

nên cô đối với chị mình thực tệ, còn thường xuyên gây chuyện xấu rồi để chị mình gánh trách

nhiệm, như vậy chính mình làm sao có thể là thiên sứ?

Cô từng nghĩ tới, có phải bởi vì chính mình quá xấu xa, thượng đế mới trừng phạt cô, để cho

cô mắc phải căn bệnh này.

Nhưng mà, vì Tuệ Kình, cô nguyện ý cố gắng biến chính mình thành thiên sứ thiện lương.

Đúng, cô muốn hối cải, phải trở thành một cô gái chân chính, một ngày nào đó, cô sẽ biến

thành thiên sứ hàng thật giá thật.

Cô ngẩng đầu cười, lại gọi một tiếng chị. Hôm nay, cô muốn bắt đầu sám hối, sau mỗi một

ngày, cô muốn cố gắng làm đứa em tốt.

Cung Diệc Hân đi đến trước giường, bình tĩnh nhìn em gái mình, không biết mình nên dùng

thái độ gì đối mặt với nó. Đó là người nhà của cô, nhưng hai chữ “Người nhà” đối với cô mà

nói, cũng đồng nghĩa với oán hận.

“Có khá hơn chút nào không?” Khẩu khí thực công thức hoá, trong đôi mắt cô, không chút

gợn sóng.

“Chị, bệnh của em có phải rất nặng hay không, nghiêm trọng đến...... Bác sĩ phải bó tay?”

Cung Ấu Lâm ngữ khí chần chờ, hai tròng mắt lộ vẻ bất an.

Hai đầu lông mày nhíu chặt. Rất nhiều bệnh nhân đã hỏi cô vấn đề này, lạc quan mà nói, cô

chỉ căn cứ vào thực tế mà trả lời. Không thể hiện cảm xúc gì, cô lựa chọn trầm mặc, nhưng cô

không nghĩ tới, hôm nay người hỏi mình lại là em gái mà cô oán hận hai mươi mấy năm.

Cô nên trả lời thế nào? Cô bối rối không biết làm sao, may nhờ có bề ngoài lạnh lùng che đậy

nên không ai có thể phát giác sự vô thố của cô.

“Chị, bệnh của em thực sự nghiêm trọng, đúng hay không?” Vẻ trầm mặc của cô làm lòng

Cung Ấu Lâm càng thêm nặng nề, tiếp theo hai má ửng hồng, nước mắt lưng tròng.

Thấy Cung Ấu Lâm như vậy, cô yên lặng thở dài, ly khai ánh mắt, nhìn bệnh án trong tay.

Nhưng bệnh án này không phải của Ấu Lâm, cô chính là cần một cái gì đó để che giấu, che

giấu sự hoảng loạn không sao nói ra được của cô.



“Cô không nên suy nghĩ bậy bạ, kết quả kiểm tra vẫn chưa có, nói không chừng chỉ là bệnh

nhẹ.” Cô đang nói dối, lần đầu tiên, cô nói dối bệnh nhân.

Cung Ấu Lâm thở phào, giữ chặt tay cô, chân thành nói: “Chị, thực xin lỗi.”

Cô không trả lời, không rõ tại sao Cung Ấu Lâm lại nới thực xin lỗi?

“Từ nhỏ, chị luôn luôn vĩ đại như vậy, làm cho em thực ghen tị với chị. Còn nhớ cô giáo Lâm

hồi năm nhất tiểu học hay không? Cô luôn nói:『 Thật là, chị gái em kiểm tra không dưới

một trăm điểm, em tại sao ngay cả đạt sáu mươi điểm cũng khó khăn như vậy?』 em thật

giận cô, càng giận mỗi lần cô nói xong, cả lớp sẽ cười em.”

Bình tĩnh nhìn em gái, không rõ Cung Ấu Lâm tại sao lại kể những chuyện năm xưa.

Nhưng mà cô thực sự vẫn còn nhớ cô giáo Lâm, nhớ hồi nhỏ, cô hết cố gắng, tất cả đều vì

muốn trong mắt ba mẹ có cô, nhưng mãi về sau, cô mới hiểu được, chính mình càng vĩ đại,

càng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mẹ mình. Không phải cô làm sai, nhưng

cô luôn phải gánh chịu trách nhiệm.

Đến cuối cùng...... Đến cuối cùng a......

Cung Diệc Hân bĩu môi. Đến cuối cùng cô hiểu ra rằng mình vĩ đại còn là lý do để chịu giày

vò, đáy lòng tràn ngập, không hiểu được có phải tất cả chỉ là bất đắc dĩ.

“Em ở trong nhà là công chúa, cha mẹ thương em sủng em, nhưng vì chị mà khi rời khỏi nhà,

em liền biến thành đứa đại ngu ngốc trăm phần trăm, em không biết mình sai ở đâu, vì sao

mẹ sinh ra chị xinh đẹp thông minh như vậy, lại sinh ra em vừa ngốc lại xấu?”

Không, cô không nghĩ Ấu Lâm vừa ngốc lại xấu, nhưng...... Nếu vừa ngốc lại xấu có thể

được ba mẹ yêu thương, cô cần thông minh cùng mĩ lệ để làm gì?

“Cho nên em hỏi mẹ, có cái gì em biết mà chị không biết, mẹ suy nghĩ nửa ngày, quyết định

dạy em đàn đàn dương cầm......”

Đúng, sự kiện kia cô ấn tượng sâu sắc.

Cô nhớ Ấu Lâm tựa vào trong lòng mẹ, mỗi khi đánh ra hai âm, mẹ sẽ không ngừng vỗ tay,

khen Ấu Lâm thông minh nhất, là đứa trẻ cực kì có thiên phú.

Cô hy vọng hão huyền sẽ có ngày được mẹ khen như vậy, vì thế cùng bạn học trên lớp thỏa



thuận, cô giúp đối phương làm bài tập, đối phương dạy cô đánh đàn.

Cô không phải thực yêu thích âm nhạc, nhưng đối với việc luyện đàn dương cầm cực kì

nghiêm túc, đi đến đâu đều đeo tai nghe, mỗi ngày luyện đi luyện lại những đoạn nhạc, chiều

nào sau giờ học, cũng ở lại lễ đường của trường học luyện đàn, mãi đến khi nhân viên tạp vụ

đến khóa cửa, mới cầm cặp sách rời đi.

Về sau có một lần, trong nhà có khách, mẹ muốn Ấu Lâm đàn một đoạn nhạc cho các cô chú

xem, Ấu Lâm đàn bài Ong mật nhỏ, khách khứa cười khen Ấu Lâm thông minh, sau đó quay

đầu hỏi: “Chị gái có thể đàn hay không?”



Cô gật đầu đi tới phía trước đàn dương cầm, đàn bài Alice, biểu hiện của cô làm mọi người

xung quanh kinh diễm, những vị khách vỗ tay như sấm, hết sức khen ngợi, con gái thật giống

mẹ.

Khi đó cô không hiểu mẹ mình vì sao khi đó sắc mặt trắng bệch, về sau liền hiểu, mới biết

được chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

Tối hôm đó, Ấu Lâm khóc lớn, mẹ vì thế mà tát cô một bạt tai, trên người đầy những vết

thương xanh tím mẹ dùng móc áo đánh, hơn nữa còn đe dọa cô, muốn cô vĩnh viễn không

được chạm vào đàn dương cầm, sau ngày đó, cô không hề chạm vào đàn dương cầm thêm lần

nào nữa.

Cô từng hỏi tự hỏi bản thân ngàn lần, vì sao mẹ đối xử không công bằng với cô, cô rốt cuộc

đã làm sai chuyện gì, làm cho mẹ chán ghét mình như vậy?

Cái đáp án kia, năm hai trung học cô rốt cục đã hiểu rõ.

“Em không phải cố ý hại chị, em chỉ là cảm thấy đau lòng chán nản, mình nghiêm túc luyện

tập như vậy, thế nhưng so với chị chỉ bất ngờ đàn một bài cũng hay hơn em cả trăm lần, em

thực sự rất tức giận, giận đầu óc mình sao lại ngu ngốc như vậy, nhưng mà em thực sự không

nghĩ tới, mẹ lại ra sức đánh chị......”

Nước mắt của Ấu Lâm không hề làm cô cảm thấy thương tiếc, nhưng lại gợi lên nhưng kí ức

mà cô không thể nào quên.

Hồi nhỏ cô không hiểu, vì sao mẹ lại hận mình như vậy? Cho rằng giống như bà nội nói, bởi

vì mẹ hy vọng có thể sinh con trai, không nghĩ tới lại sinh ra một đứa con gái, vì quá thất

vọng nên mới có loại biểu hiện này.

Về sau khi mẹ sinh ra Ấu Lâm, cô thật vui mừng, vui mừng vì từ nay có thêm một người em

gái và mình cùng nhau gánh vác oán giận của mẹ.

Không nghĩ tới Ấu Lâm cũng là con gái, nhưng lại là hòn ngọc quý trên tay mẹ, còn cô vẫn

chỉ là cô bé lọ lem.

Hồi nhỏ Ấu Lâm hay khóc, thích mách lẻo, cô vì thế mà bị đánh bị mắng vô số lần nhiều đến

không đếm được. Khi bắt đầu đi học, cô nghĩ ràng chỉ cần học giỏi thành tích tốt sẽ làm mẹ

vui, ai ngờ được mẹ vẫn coi thường, oán hận cô như trước, cô mất mười mấy năm cố gắng hi

vọng có được tình thương của mẹ, về sau mới hiểu được, mình đang uổng phí khí lực.

“Có một lần em muốn chị chơi với em, chị không chịu, em bị chọc tức, chân đứng không

vững, nên ngã từ trên cầu thang xuống, em khóc nói:『 Đều là do chị làm hại.』 câu nói kia ý

tứ là chị không chịu chơi với em, hại em rất tức giận nên mới ngã xuống, không phải nói chị

đẩy em, nhưng mẹ lại hiểu lầm, lấy chổi lông gà 撢 撢 đánh chị, thực xin lỗi......”

Lần đó cô bị đánh tới da tróc thịt bong, mình đầy thương tích, đằng đẵng hai tuần lễ, mặc

đồng phục mùa đông đến trường học, rước lấy ánh mắt khác thường, mà những bạn học nam

đùa dai cố ý kéo mở tay áo của cô, lại nhìn thấy tay cô đầy những vệt xanh tím, sợ tới mức

không nói thành lời......

Mẹ hiểu lầm như vậy, trong lúc đó Ấu Lâm cùng cô, lại không hiểu là vì sao lại như vậy.



Cô thì không nói gì coi như thừa nhận, đặc biệt là khi vào năm hai trung học.

Sau kì nghỉ đông của năm hai, cô không tiếp tục theo đuổi bóng lung mẹ, cô không bao giờ

chờ mong tình thương của mẹ nữa vì cô biết như vậy chỉ là ảo tưởng không cần thiết, cô

không dám tưởng tượng có một ngày, cô bé lọ lem cùng mẹ kế giải thích mọi hiềm nghi lúc

trước.

Cô biết mẹ vĩnh viễn sẽ không nói ra nguyên nhân vì sao hận mình như vậy, cô áy náy cho

nên cô nhẫn, nhưng đến cuối cùng...... Lại còn hơn cả oán hận.

Sau đó cô biến thành người máy, một người chỉ biết ăn uống và đọc sách, một người máy

không có cảm tình, cho đến khi Mộc Thụ xuất hiện trước mặt cô.

“Chị, em cái gì cũng thua kém chị, chỉ có duy nhất một khuôn mặt tươi cười, cười đến ông bà

nội mở cờ trong bụng, cười đến đồng học bằng hữu nguyện ý cùng em kết làm bạn bè, em

thường tự nói với chính mình, chỉ cần thiện lương, đáng yêu, sẽ có rất nhiều người thích

mình.”

“Dù em tự tin bao nhiêu nhưng mỗi lần ở trước mặt chị, lại không còn sót lại chút gì. Chị học

giỏi như vậy, thi thủ khoa trường y, em thì ngay cả trường trung học công lập cũng không

vào được, bạn bè của ba đều nói chị là niềm tự hào của nhà họ Cung, Còn em thì sao? Em

tuyệt đối là nỗi sỉ nhục của ba, đúng vậy, bác sĩ nổi tiếng làm sao có thể sinh ra một đứa con

gái đần độn như vậy.

“Trong lòng em hiểu được, trên đời này chỉ có mẹ cảm thấy em tốt hơn chị, mà do lòng tham,

em cảm thấy chỉ có mẹ yêu là em không đủ, cho nên em mới tìm cơ hội chỉnh chị, cho nên

em mới...... Cướp đi anh Mộc Thụ, em cho rằng cướp đi hắn thì có thể ở trước mặt chị hãnh

diện, thực xin lỗi......”

Ấu Lâm thật sự đã được hãnh diện.

Năm ấy cô còn học tại trường y, việc học ở trường y rất nặng nề, nhưng cô cắn chặt răng,

không dám nói, muốn có thành tích học tập nổi trội xuất sắc, cho nên cô thường xuyên mất ăn

mất ngủ, vì thế dạ dày bị loét, nhưng cô không quan tâm, đã không được mẹ coi trọng, ít nhất

cô muốn ba ở trước mặt đồng nghiệp được hãnh diện.

Cô là người máy, cô cũng không bài xích kiểu xưng hô này, thậm chí còn cảm thấy rất tốt.

Cho đến khi Mộc Thụ xâm nhập vào cuộc sống của cô, làm cho cô vui vẻ và để mắt đến sức

khỏe của cô.

Khi đó, cô thực sự cho rằng, có lẽ làm một cô gái bình thường thực tốt, cho đến một ngày nào

đó, cô phát hiện Mộc Thụ cùng Ấu Lâm hôn nhau trong sân.

Ngày đó, cô rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.

Ngày đó, cô nói với chính mình, làm người máy có vẻ an toàn.

Ngày đó, cô quyết định, quyết định cả đời sống độc thân......

Nhưng vận mệnh cũng không có đơn giản buông tha cô, lúc ấy Ấu Lâm chỉ mới mười lăm

tuổi, mẹ biết hai người đang quen nhau, phi thường bất mãn, nhưng lại không có trách cứ Ấu



Lâm, ngược lại phẫn nộ chỉ trích là do cô dẫn Mộc Thụ về nhà, tức giận nói cô “Dâm đãng”

dạy hư em gái.

Nhưng khi bị đánh, cô không dám dùng tay chống đỡ côn bổng của mẹ, bởi vì khi đó cô đã

quyết định, muốn trở thành người nối nghiệp cha, trở thành bác sĩ tim nổi tiếng, cho nên đôi

tay đối với cô mà nói, vô cùng quan trọng, cũng bởi vậy, lần đó bị đánh, cô nằm yên trên

giường, ba ngày không xuống giường được.

“Em thực hối hận hành vi của mình, thật xin lỗi hại chị bị mẹ đánh chửi, mà em không phải

cố ý, cảm giác được tội ác của mình, em muốn nói tiếng xin lỗi với chị, nhưng mà chị...... Rất

lãnh đạm, mỗi lần hẹn gặp chị,『 thực xin lỗi 』lại nghẹn trong cổ họng, không nói ra thành

lời.”

Cung Diệc Hân vẫn duy trì trầm mặc.

Cô không cần câu『 thực xin lỗi 』kia, mặc kệ là Cung Ấu Lâm có cố ý hay vô tình hại mình

bị đánh, cô cũng đã lớn lên như vậy, vui vẻ cũng tốt, đau thương cũng được, hôm nay Cung

Diệc Hân nói ra, cũng không thay đổi được gì.

“Cô cẩn thận nghỉ ngơi đi.” Cô không muốn nghe tiếp, cắt lời Ấu Lâm, vẫn công thức hoá

mở miệng, tựa như bác sĩ đối xử với bệnh nhân.

“Chị, chị không chịu tha thứ cho em sao? Cho dù em sắp chết, cũng không tha thứ?” Cung

Ấu Lâm cầm tay cô, không cho cô đi.

Hít vào. Cô đối với Ấu Lâm có chút không kiên nhẫn. “Cô sẽ không chết, ba mẹ sẽ dùng hết

sức để cứu cô.” Dù sao, trong cảm nhận của cô Ấu Lâm chính là tiểu công chúa của bọn họ.

Cô không chú ý tới, trong khẩu khí của mình có một tia chán ghét.

“Chị, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Đều là do em sai......”

Cung Ấu Lâm đột nhiên kéo chăn bông khóc lớn.

Nếu lúc này mẹ bước vào, cô khẳng định mọi việc sẽ trở nên rắc rối. Loại “Hiểu lầm” này lại

lập lại lần nữa, cô không hiểu, nếu Ấu Lâm thực sự cảm thấy có lỗi với cô, vì sao lại lặp lại

màn trình diễn này?

Cô không có ác ý nhận định Ấu Lâm đang diễn trò, nhưng việc này đã diễn ra rất nhiều lần,

cô không thể ngăn bản thân suy nghĩ như vậy.

“Hóa ra một trong những việc cần làm của bác sĩ, là làm cho bệnh nhân khóc rống thất thanh.”

Khương Tuệ Kình đang đi trên hành lang, bởi vì cửa phòng bệnh không đóng kín, nên nghe

được tiếng khóc của Cung Ấu Lâm, hắn vội vàng bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này

-- một cô gái vô tâm vô phế, đối diện với bệnh nhân rơi lệ đầy mặt, vẫn cứ thờ ơ.

Khuyết điểm của cô là không quan tâm đến người xung quanh, hắn nhận định.

Cô nâng mi, nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không chút cảm xúc.

Cung Ấu Lâm phát hiện người đến là Khương Tuệ Kình, vội vàng khịt khịt mũi nói: “Không

có việc gì, không phải lỗi của chị ấy, là do em kích động, chị chỉ tới an ủi em thôi.”



An ủi? Hắn liếc mắt nhìn cô gái lạnh như băng đứng ở kia. Cô giống như đang an ủi người

khác sao.

Nhưng mà cô ấy là chị gái Ấu Lâm? Cái này thật kỳ quái, các cô không có một điểm giống

nhau, hai người như vậy đúng là chị em?

Trong khi Khương Tuệ Kình đánh giá Cung Diệc Hân, cô cũng quan sát hai người kia, nhìn

thấy mặt Cung Ấu Lâm ở phía sau hắn đỏ bừng lên, biểu hiện thẹn thùng làm cho người ta

ngửi được mùi mờ ám. Quả nhiên là công chúa, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt đàn

ông.

Lạnh lùng cười. Chỉ có hắn, mới có thể thu thập nước mắt công chúa thôi?

Không muốn giải thích, cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, không nghĩ tới Khương Tuệ

Kình lại đuổi theo, chạy nhanh đứng trước mặt cô, ngăn cản cô rời đi.

“Có việc gì?” Cô liếc mắt cao thấp đánh giá hắn một chút.

“Cô ở khoa tim?”

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã làm dò xét rõ ràng thân thế của cô? Cô liếc mắt nhìn hắn,

nhẹ gật đầu.

“Bệnh của Tuệ Thanh không có ảnh hưởng trái tim, về sau mời cô không cần đi quấy rầy chị

ấy, bằng không......”

Bằng không? Trên đời này người có thể uy hiếp cô chỉ có “Mẹ”, hắn...... Không có cái ả năng

đó.

“Đây là ý của Tuệ Thanh sao?”

“Là ý của tôi.”

“Nếu vậy thật xin lỗi, người tôi quấy rầy không phải là anh, trừ phi là cô ấy chính miệng nói

với tôi, bằng không, thứ lỗi không thể nghe theo. Nhưng nếu anh yêu cầu tôi không được đi

quấy rầy Cung Ấu Lâm thì...... anh cứ yên tâm tôi sẽ không tới nữa.”

Cô xoay người tránh đi, bước đi nhẹ nhàng bình tĩnh, dường như ai cũng không làm cô dao

động.

Chăm chú nhìn bóng lưng của cô, Khương Tuệ Kình suy nghĩ sâu xa. Đó là một như thế nào?

Lạnh lùng như hàn băng ngàn năm, không thể hòa tan, rất độc lập, dường hư cả thế giới này

cùng cô không có quan hệ, bất ngờ là nghề của cô lại quan hệ với con người rất nhiều.

Mày khẽ nhếch, lần đầu tiên, hắn có hứng thú với một người cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook