Chương 36
Mạc Khinh Ly
23/05/2021
"Ông nè, không biết bạn trai Tư Băng như thế nào? Ánh mắt Tư Băng hẳn là không nhìn sai được." Vẻ mặt má Lý hưng phấn, "Tiểu Tuyết, con nói có phải không?"
"Đúng vậy! Ánh mắt Tư Tư sẽ không sai!" Mộ Tuyết gật đầu với má Lý. Người Tư Tư coi trọng là mình, đương nhiên ánh mắt không sai! Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
"Đến lúc gặp mới biết được, không cần sớm kết luận như vậy!" Hạ phụ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
"Con về rồi!" Tư Băng về nhà thì thấy ba, má Lý, chị đều đang ngồi trong phòng khách.
"Đã về rồi ah! Mau ngồi xuống! Dì đi lấy trái cây cho các con ăn!" Má Lý nói xong liền đi vào nhà bếp.
"Cám ơn dì Lý!" Tư Băng hướng má Lý cười.
"Ba, chị, đây là bạn trai con, Lam Thiên." Tư Băng giới thiệu, trong lúc nói từ "bạn trai" nàng cố ý nhìn chị, quả nhiên sắc mặt của chị có thay đổi tuy chỉ trong nháy mắt, điều này làm trong lòng Tư Băng trộm vui.
"Chào bác, chào chị Tiểu Tuyết!" Lam Thiên rất lễ phép chào hỏi. Vốn nghĩ đến đây sẽ được nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, có vẻ như tương phản hoàn toàn với dự đoán. Bác Hạ thì vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo trong tay, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của mình. Nhìn lại Mộ Tuyết thì thấy ánh mắt đang nhìn mình, quả thực giống như muốn giết mình. Chẳng lẽ Tư Băng không có giải thích rõ ràng! Hẳn là không thể nào? Mình đến là giúp hai chị em họ, vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Lam Thiên chỉ biết thầm hỏi ông trời, vì sao người bị tổn thương luôn là mình đây!?
"Ba! Đây là bạn trai con, Lam Thiên!" Tư Băng lại một lần nữa lớn tiếng giới thiệu, thành công gây được sự chú ý cho ba. Tuy rằng không hài lòng việc mình cự tuyệt Vương Khiêm, nhưng cũng không nên tỏ thái độ như vậy chứ!
"Ah! Là Tiểu Thiên ah! Ngồi đi!" Hạ phụ nhìn ra Tư Băng có chút không hài lòng, có lẽ mình cũng thật quá đáng! "Tiểu Thiên và Tư Băng quen biết nhau khi nào?" Hạ phụ hỏi.
"Con và Tư Băng bắt đầu quen nhau khi học đại học!" Lam Thiên vừa nói vừa kéo tay Tư Băng qua nắm trong lòng bàn tay mình, còn thâm tình nhìn chăm chú vào Tư Băng, Tư Băng cũng giống vậy nắm lại tay Lam Thiên, cùng ánh mắt Lam Thiên trao đổi. Cảm giác rất giống một đôi tình nhân ngọt ngào. Đây là đương nhiên rồi. Tư Băng vì buổi ra mắt Hạ phụ hôm nay mà đã bỏ công luyện tập với Lam Thiên rất nhiều lần, Tư Băng biết ánh mắt của ba rất sắc bén, nếu có chút sơ hở sẽ bị nhìn ra. Đang lúc hai người tình chàng ý thiếp, Tư Băng cảm giác được một hàn khí bức người. Tìm kiếm ngọn nguồn liền bắt gặp ánh mắt giết người của chị, theo ánh mắt của chị thì thấy đang nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của mình và Lam Thiên. Tư Băng phản xạ lập tức buông ra. Sau đó nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của chị, thế này mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Lam Thiên đang trong lúc cùng bác Hạ nói chuyện, cảm giác được Tư Băng đột nhiên rút tay về, cảm thấy kỳ lạ. Quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt của Mộ Tuyết, hiểu được tất cả. Lam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại mạnh mẽ kéo tay Tư Băng nắm lại lần nữa. Tư Băng cảm thấy khó hiểu với hành động này, Lam Thiên liếc nhìn Tư Băng rồi lại liếc nhìn Hạ phụ, Tư Băng lúc này mới hiểu được là Lam Thiên sợ bị lộ. Nàng đành phải không để ý ánh mắt của chị, tiếp tục diễn màn ngọt ngào.
"Tiểu Thiên và Tư Băng cùng tuổi, tuy nói vậy nhưng bác vẫn hy vọng Tư Băng có bạn trai lớn tuổi hơn một chút thì vẫn tốt hơn, thành thục ổn trọng chút, cũng có thể chăm sóc Tư Băng..." Hạ phụ cố ý không nhìn Tư Băng, tự quyết định nói.
"Ba! Ai nói lớn tuổi hơn con thì nhất định là thành thục ổn trọng chứ! Lam Thiên cũng rất thành thục mà!" Tư Băng phản bác!
"Bác trai, con sẽ chăm sóc Tiểu Băng thật tốt!" Lam Thiên cũng nhanh nhẹn cam đoan.
"Tiểu Thiên đang làm nghề gì?" Hạ phụ xem nhẹ lời giải thích của hai người, tiếp tục hỏi.
"Con vẽ tranh, lần này về nước là muốn tổ chức buổi triển lãm tranh!" Lam Thiên nói về việc triển lãm tranh có chút hưng phấn.
"Vẽ tranh! Không có công việc cố định sao?" Hạ phụ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên!
"Cái gì vẽ tranh, nói khó nghe như vậy! Lam Thiên là hoạ sĩ nổi tiếng trong giới hội hoạ! Công việc rất ổn định!" Tư Băng thật sự chịu không nổi thái độ của ba mình nên có chút lớn tiếng với ba! Sao lại có thể nói với Lam Thiên như vậy! Tuy rằng không phải bạn trai mình, nhưng là bạn thân của mình mà! Bạn của mình thì sao lại kém được!
"Tiểu Băng! Không sao!" Lam Thiên thấy dáng vẻ Tư Băng như không kiềm chế được, vội vàng khuyên nhủ.
"Nào nào! Ăn chút trái cây đi!" Má Lý đúng lúc xuất hiện, xem như kịp lúc bình ổn "cuộc chiến" đang hết sức căng thẳng này.
Sau khi má Lý gia nhập, không khí ít nhiều cũng sinh động hơn! Lam Thiên cũng có thể thoát khỏi vụ "điều tra thân phận" của bác Hạ, cùng má Lý tán gẫu thật sự vui vẻ.
Bất tri bất giác đến trời tối, Tư Băng tiễn Lam Thiên ra cổng, "Hôm nay vất vả cho cậu rồi!" Tư Băng cảm tạ nói.
"Cũng xong rồi!" Không ngờ ba của Tư Băng và Tư Băng đều khó tính như nhau, thật không hổ là cha con! Lam Thiên trong lòng thầm nghĩ.
"Đang nghĩ mình và ba đều khó chịu giống nhau đúng không!" Tư Băng liếc mắt một cái là nhìn thấu Lam Thiên!
"Tiểu thư! Cậu là con giun trong bụng mình sao?" Lam Thiên cố ý tỏ vẻ sợ hãi nói.
"Nói đùa à, mình là người hiểu cậu nhất rồi còn gì! Nếu cậu thật sự chịu không nổi áp lực dư luận, thì có thể nghĩ đến mình nha!" Tư Băng đùa giỡn nói.
"Cậu! Hay là thôi đi! Không bị cậu chỉnh chết thì cũng bị chị cậu giết chết!" Lam Thiên kêu lên, một bộ dáng rất sợ hãi!
"Chị của mình đáng sợ như vậy sao!?" Tư Băng có chút kinh ngạc, chị lưu lại ấn tượng đến như vậy cho Lam Thiên sao?
"Cũng không thể nói chị cậu đáng sợ! Chính là...chính là, nói như thế nào nhỉ? Tính chiếm hữu của chị cậu đối với cậu làm cho mình cảm thấy có chút đáng sợ! Có lẽ là vì rất để ý đến cậu! " Đến bây giờ mà Lam Thiên nhớ lại ánh mắt của Mộ Tuyết vẫn còn cảm thấy lạnh người!
"Ha ha...Phải không?" Tư Băng nghe được chị để ý mình thì tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.
"Cậu! Cậu hết cứu rồi!" Lam Thiên thật sự chịu không nổi, "Nhảy vào hố lửa còn không biết!"
"Hố lửa cũng là hố lửa hạnh phúc!" Tư Băng nói xong cũng không để ý Lam Thiên, liền quay trở về, đột nhiên rất muốn gặp chị!
"Cậu vẫn là nên nghĩ cách làm sao dỗ dành chị ấy đi!" Lam Thiên xoay người rời đi thì nghe tiếng Tư Băng phía sau, "Tình yêu thật sự là không có thuốc nào cứu được hết nha!" Lam Thiên ngẫm lại cũng thấy có lý, mình chẳng phải cũng đã nhảy vào hố lửa hạnh phúc vô phương cứu chữa rồi sao!
"Con về rồi!" Tư Băng bước nhanh trở về nhà, vừa vào cửa liền hô.
"Nhanh như vậy đã về rồi ah! Thời gian cũng không còn sớm, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai con còn phải đi làm." Má Lý vừa thu dọn bàn ăn vừa nói với Tư Băng.
"Chị đâu?" Tư Băng không thấy bóng dáng của chị, bình thường chị và dì Lý đều cùng nhau dọn dẹp mà.
"Chị con nói có chút mệt, lên lầu nghỉ rồi."
"Ah! Vậy con cũng đi ngủ đây!" Tư Băng bước nhanh lên lầu, nàng rất muốn gặp chị!
"Đúng vậy! Ánh mắt Tư Tư sẽ không sai!" Mộ Tuyết gật đầu với má Lý. Người Tư Tư coi trọng là mình, đương nhiên ánh mắt không sai! Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
"Đến lúc gặp mới biết được, không cần sớm kết luận như vậy!" Hạ phụ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
"Con về rồi!" Tư Băng về nhà thì thấy ba, má Lý, chị đều đang ngồi trong phòng khách.
"Đã về rồi ah! Mau ngồi xuống! Dì đi lấy trái cây cho các con ăn!" Má Lý nói xong liền đi vào nhà bếp.
"Cám ơn dì Lý!" Tư Băng hướng má Lý cười.
"Ba, chị, đây là bạn trai con, Lam Thiên." Tư Băng giới thiệu, trong lúc nói từ "bạn trai" nàng cố ý nhìn chị, quả nhiên sắc mặt của chị có thay đổi tuy chỉ trong nháy mắt, điều này làm trong lòng Tư Băng trộm vui.
"Chào bác, chào chị Tiểu Tuyết!" Lam Thiên rất lễ phép chào hỏi. Vốn nghĩ đến đây sẽ được nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, có vẻ như tương phản hoàn toàn với dự đoán. Bác Hạ thì vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo trong tay, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của mình. Nhìn lại Mộ Tuyết thì thấy ánh mắt đang nhìn mình, quả thực giống như muốn giết mình. Chẳng lẽ Tư Băng không có giải thích rõ ràng! Hẳn là không thể nào? Mình đến là giúp hai chị em họ, vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Lam Thiên chỉ biết thầm hỏi ông trời, vì sao người bị tổn thương luôn là mình đây!?
"Ba! Đây là bạn trai con, Lam Thiên!" Tư Băng lại một lần nữa lớn tiếng giới thiệu, thành công gây được sự chú ý cho ba. Tuy rằng không hài lòng việc mình cự tuyệt Vương Khiêm, nhưng cũng không nên tỏ thái độ như vậy chứ!
"Ah! Là Tiểu Thiên ah! Ngồi đi!" Hạ phụ nhìn ra Tư Băng có chút không hài lòng, có lẽ mình cũng thật quá đáng! "Tiểu Thiên và Tư Băng quen biết nhau khi nào?" Hạ phụ hỏi.
"Con và Tư Băng bắt đầu quen nhau khi học đại học!" Lam Thiên vừa nói vừa kéo tay Tư Băng qua nắm trong lòng bàn tay mình, còn thâm tình nhìn chăm chú vào Tư Băng, Tư Băng cũng giống vậy nắm lại tay Lam Thiên, cùng ánh mắt Lam Thiên trao đổi. Cảm giác rất giống một đôi tình nhân ngọt ngào. Đây là đương nhiên rồi. Tư Băng vì buổi ra mắt Hạ phụ hôm nay mà đã bỏ công luyện tập với Lam Thiên rất nhiều lần, Tư Băng biết ánh mắt của ba rất sắc bén, nếu có chút sơ hở sẽ bị nhìn ra. Đang lúc hai người tình chàng ý thiếp, Tư Băng cảm giác được một hàn khí bức người. Tìm kiếm ngọn nguồn liền bắt gặp ánh mắt giết người của chị, theo ánh mắt của chị thì thấy đang nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của mình và Lam Thiên. Tư Băng phản xạ lập tức buông ra. Sau đó nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của chị, thế này mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Lam Thiên đang trong lúc cùng bác Hạ nói chuyện, cảm giác được Tư Băng đột nhiên rút tay về, cảm thấy kỳ lạ. Quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt của Mộ Tuyết, hiểu được tất cả. Lam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại mạnh mẽ kéo tay Tư Băng nắm lại lần nữa. Tư Băng cảm thấy khó hiểu với hành động này, Lam Thiên liếc nhìn Tư Băng rồi lại liếc nhìn Hạ phụ, Tư Băng lúc này mới hiểu được là Lam Thiên sợ bị lộ. Nàng đành phải không để ý ánh mắt của chị, tiếp tục diễn màn ngọt ngào.
"Tiểu Thiên và Tư Băng cùng tuổi, tuy nói vậy nhưng bác vẫn hy vọng Tư Băng có bạn trai lớn tuổi hơn một chút thì vẫn tốt hơn, thành thục ổn trọng chút, cũng có thể chăm sóc Tư Băng..." Hạ phụ cố ý không nhìn Tư Băng, tự quyết định nói.
"Ba! Ai nói lớn tuổi hơn con thì nhất định là thành thục ổn trọng chứ! Lam Thiên cũng rất thành thục mà!" Tư Băng phản bác!
"Bác trai, con sẽ chăm sóc Tiểu Băng thật tốt!" Lam Thiên cũng nhanh nhẹn cam đoan.
"Tiểu Thiên đang làm nghề gì?" Hạ phụ xem nhẹ lời giải thích của hai người, tiếp tục hỏi.
"Con vẽ tranh, lần này về nước là muốn tổ chức buổi triển lãm tranh!" Lam Thiên nói về việc triển lãm tranh có chút hưng phấn.
"Vẽ tranh! Không có công việc cố định sao?" Hạ phụ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên!
"Cái gì vẽ tranh, nói khó nghe như vậy! Lam Thiên là hoạ sĩ nổi tiếng trong giới hội hoạ! Công việc rất ổn định!" Tư Băng thật sự chịu không nổi thái độ của ba mình nên có chút lớn tiếng với ba! Sao lại có thể nói với Lam Thiên như vậy! Tuy rằng không phải bạn trai mình, nhưng là bạn thân của mình mà! Bạn của mình thì sao lại kém được!
"Tiểu Băng! Không sao!" Lam Thiên thấy dáng vẻ Tư Băng như không kiềm chế được, vội vàng khuyên nhủ.
"Nào nào! Ăn chút trái cây đi!" Má Lý đúng lúc xuất hiện, xem như kịp lúc bình ổn "cuộc chiến" đang hết sức căng thẳng này.
Sau khi má Lý gia nhập, không khí ít nhiều cũng sinh động hơn! Lam Thiên cũng có thể thoát khỏi vụ "điều tra thân phận" của bác Hạ, cùng má Lý tán gẫu thật sự vui vẻ.
Bất tri bất giác đến trời tối, Tư Băng tiễn Lam Thiên ra cổng, "Hôm nay vất vả cho cậu rồi!" Tư Băng cảm tạ nói.
"Cũng xong rồi!" Không ngờ ba của Tư Băng và Tư Băng đều khó tính như nhau, thật không hổ là cha con! Lam Thiên trong lòng thầm nghĩ.
"Đang nghĩ mình và ba đều khó chịu giống nhau đúng không!" Tư Băng liếc mắt một cái là nhìn thấu Lam Thiên!
"Tiểu thư! Cậu là con giun trong bụng mình sao?" Lam Thiên cố ý tỏ vẻ sợ hãi nói.
"Nói đùa à, mình là người hiểu cậu nhất rồi còn gì! Nếu cậu thật sự chịu không nổi áp lực dư luận, thì có thể nghĩ đến mình nha!" Tư Băng đùa giỡn nói.
"Cậu! Hay là thôi đi! Không bị cậu chỉnh chết thì cũng bị chị cậu giết chết!" Lam Thiên kêu lên, một bộ dáng rất sợ hãi!
"Chị của mình đáng sợ như vậy sao!?" Tư Băng có chút kinh ngạc, chị lưu lại ấn tượng đến như vậy cho Lam Thiên sao?
"Cũng không thể nói chị cậu đáng sợ! Chính là...chính là, nói như thế nào nhỉ? Tính chiếm hữu của chị cậu đối với cậu làm cho mình cảm thấy có chút đáng sợ! Có lẽ là vì rất để ý đến cậu! " Đến bây giờ mà Lam Thiên nhớ lại ánh mắt của Mộ Tuyết vẫn còn cảm thấy lạnh người!
"Ha ha...Phải không?" Tư Băng nghe được chị để ý mình thì tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.
"Cậu! Cậu hết cứu rồi!" Lam Thiên thật sự chịu không nổi, "Nhảy vào hố lửa còn không biết!"
"Hố lửa cũng là hố lửa hạnh phúc!" Tư Băng nói xong cũng không để ý Lam Thiên, liền quay trở về, đột nhiên rất muốn gặp chị!
"Cậu vẫn là nên nghĩ cách làm sao dỗ dành chị ấy đi!" Lam Thiên xoay người rời đi thì nghe tiếng Tư Băng phía sau, "Tình yêu thật sự là không có thuốc nào cứu được hết nha!" Lam Thiên ngẫm lại cũng thấy có lý, mình chẳng phải cũng đã nhảy vào hố lửa hạnh phúc vô phương cứu chữa rồi sao!
"Con về rồi!" Tư Băng bước nhanh trở về nhà, vừa vào cửa liền hô.
"Nhanh như vậy đã về rồi ah! Thời gian cũng không còn sớm, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai con còn phải đi làm." Má Lý vừa thu dọn bàn ăn vừa nói với Tư Băng.
"Chị đâu?" Tư Băng không thấy bóng dáng của chị, bình thường chị và dì Lý đều cùng nhau dọn dẹp mà.
"Chị con nói có chút mệt, lên lầu nghỉ rồi."
"Ah! Vậy con cũng đi ngủ đây!" Tư Băng bước nhanh lên lầu, nàng rất muốn gặp chị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.