Chương 27
Tần Hoài Châu
20/11/2022
Sau Tết Nguyên Đán, nhiệt độ ở Hoài Thành dần ấm áp trở lại, thẳng cho đến khi nhiệt độ cao nhất duy trì ở mức hai con số.
Đến mùa buôn may bán đắt, Lâm Tri Dạng một lần nữa nhập sản phẩm túi "Băng xuyên tiệm noãn" để bán trong cửa hàng, doanh số bán hàng có thể coi là khá.
Cô tương đối hài lòng với sự thịnh vượng của mình.
Cô bắt đầu luyện tập thư pháp, cắm hoa, đến phòng thể hình, cuộc sống dần trở lại bình thường.
Lâm Tri Dạng từ bé đã có tay chân dài, ba cô Lâm Huy trước kia là đội trưởng đội thể thao của trường, cô ở phương diện thể thao khá là có năng khiếu. Nhưng năng khiếu không thể ngăn người ta lười biếng, nên bình thường cô không thích vận động cho lắm.
Mạnh Dữ Ca lại kiên trì mỗi tuần đến phòng tập hai lần, mưa dầm thấm đất, theo thời gian Lâm Tri Dạng cũng bị cuốn theo, vui vẻ cùng Mạnh Dữ Ca đến phòng tập thể dục, quyết tâm lấy lại vòng eo trước mùa hè.
Vừa qua rằm tháng giêng, Mạnh Dữ Ca liền bắt đầu tìm chổ ở, chuẩn bị dọn ra ngoài. Lâm Tri Dạng ngăn cản cô ấy, nói nếu không ngại phiền thì ở lại thêm một thời gian đi.
Cô ở nhà một mình rất buồn chán, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, đã trở thành thói quen rồi.
Cô dường như đã hiểu vì sao nhiều người chưa chịu lập gia đình, không chịu cùng người thương của mình sống đến già. Bởi vì ở cùng bạn bè quá thoải mái, thích làm chuyện gì cũng được.
Mạnh Dữ Ca nghĩ lại cũng thấy đúng, trạng thái của Lâm Tri Dạng lúc này tuy rằng đã tốt hơn, nhưng rất thiếu ổn định, cô ấy không yên tâm để cô ở nhà một mình.
Vì vậy chuyện dọn ra ngoài tạm gác lại.
Lâm Tri Dạng gần như khôi phục lại cuộc sống như trước, Mạnh Dữ Ca nấu ăn rất ngon, thế nên cô hay gọi bọn Minh Tiêu Kiều cùng Chu Ngọc đến cùng ăn chực.
Vì vậy ở trong mắt mọi người, dường như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra.
Chỉ mỗi tối thứ 4, cô đều sẽ biến mất, có đôi khi nửa đêm mới về nhà, có đôi khi cả một đêm không thấy mặt.
Mạnh Dữ Ca lần đầu tiên phát hiện lo lắng đến sắp điên, gọi điện thoại thì nghe Lâm Tri Dạng trả lời bằng một giọng rất chi là bình tĩnh, nói rằng cô chỉ muốn đổi chỗ ngủ thôi, không có làm gì nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Mạnh Dữ Ca mắc chửi nhưng cũng yên tâm hơn, không hỏi nhiều nữa.
Ai cũng cần không gian riêng cho mình, cần một chút riêng tư, huống hồ người này đã và đang cố gắng để trở về cuộc sống bình thường, chỉ thỉnh thoảng muốn lẩn trốn để liếm láp chữa lành vết thương mà thôi.
Đầu tháng tư khí trời tốt, Lâm Tri Dạng bị viêm ruột thừa cấp tính được đưa vào bệnh viện cấp cứu vào đêm trước buổi dã ngoại mùa xuân, theo lời của Minh Tiêu Kiều, người vừa chạy đến bệnh viện vừa khóc, cô mang tội rất lớn.
Phẫu thuật xong, thoải mái nằm trong viện nghỉ dưỡng vài ngày.
Mấy người bạn thay nhau vào chăm, hầu hạ cô y như bà mẹ bỉm sữa đang ở cữ.
Weibo của cô vẫn hoạt đông bình thường, lâu lâu đăng lên vài bức ảnh cũ. Ngày hôm xuất viện, cô không ghi tiêu đề, chỉ chụp một bức ảnh bầu trời đăng lên: "Xem mây."
Giữa hàng loạt fans giành giựt vị trí bình luận đầu tiên có một tài khoản để lại bình luận khác với mọi người: "Ngày hôm qua tôi đi thăm bệnh, thì nhìn thấy một bệnh nhân rất giống Dạng, nhưng không dám đi qua. Cho Mèo con nhỏ hỏi thăm chút, Dạng bạn có khỏe không?"
Bình luận của "Mèo con nhỏ" này rất nhanh lấy được sự chú ý của mọi người, hàng loạt người hâm mộ bên dưới tỏ vẻ rất lo lắng.
Bởi vì không nghiêm trọng lắm, Lâm Tri Dạng vốn không muốn để mọi người biết, còn ra vẻ mình không có việc gì.
Giờ đây lại sợ bọn họ nghĩ nhiều, đành phải thẳng thắn nói: "Bệnh nhẹ thôi à, nằm viện năm sáu ngày là khỏe rồi, hiện tại tôi đã xuất viện, mọi người không cần lo lắng cho tôi nha."
Đêm đó nằm trên giường, cô yên bình uống canh do Mạnh Dữ Ca nấu, chợt nhớ tới một lần, Úc Triệt cũng uống canh vào đêm khuya, còn chụp ảnh gửi cho cô.
Lúc đó cô đói bụng kêu than, giờ cảm thấy thật khó nói nên lời!
Những chi tiết từng được coi là vô vị, hôm nay nghiền ngẫm lại mới thấy chúng ngọt ngào biết bao.
Uống xong bát canh, cô gương giọng kêu to: "Bồ câu nhỏ!"
Mạnh Dữ Ca trước tiên xuất hiện ở cửa phòng, nghiến răng nghiến lợi, "Tớ thành mẹ già của cậu rồi đúng không!"
Lâm Tri Dạng lập tức đỡ trán, đỡ gối tựa nằm xuống: "A a, do người ta yếu ớt quá mà."
"Cậu yếu cái rắm." Miệng dao găm tâm đậu hũ, Mạnh Dữ Ca ném lại một câu, bưng chén canh ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Lâm Tri Dạng vui vẻ nằm trên giường, đang chuẩn bị vào game thì nhận được một cuộc gọi không ngờ tới.
Cô lập tức ngồi thẳng người dậy.
"Úc Triệt" cái tên này tuy ít nét nhưng lại quá chói mắt, lúc này như từng chùm pháo hoa nở rộ trong đêm dài vô tận, Lâm Tri Dạng đọc thầm hai chữ kia, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tốt để nghe cuộc gọi này.
Lần trước là Úc Triệt uống say mới gọi điện cho cô, lần này thì sao, nàng lại say rồi sao?
Bởi vì sự chần chừ của cô, cuộc gọi đầu tiên tự động ngắt máy.
Phảng phất chỉ trong mười giây mà tất cả sức lực của cô đều bị rút cạn, Lâm Tri Dạng biết rõ là mình cố tình không bắt máy, áy náy mà vùi mặt vào hai đầu gối. Không lâu sau, cuộc gọi thứ hai lại cố chấp được gọi đến.
Lần này, bất kể như thế nào, cũng khó có thể không để ý.
Lâm Tri Dạng mới vừa bắt máy, bên kia Úc Triệt rất nhanh nói: "Alo, là tôi."
Lâm Tri Dạng nói: "Em biết là chị, làm sao thế?"
Úc Triệt ngừng vài giây, đi thẳng vào vấn đề: "Em có khỏe không?"
"Đương nhiên rồi." Sau khi trả lời, Lâm Tri Dạng hơi cảm thấy ngạc nhiên, Úc Triệt lấy được tin tức từ chỗ nào.
Úc Triệt không dễ dàng tin tưởng: "Làm sao em lại phải vào viện?"
"Làm sao chị biết vậy?" Cô hỏi thẳng.
Lời muốn nói đã chuẩn bị sẵn, Úc Triệt dựa theo sắp xếp trong đầu mà nói: "Tôi có học sinh là fan của em, hôm nay chúng tôi cùng nhau ăn tối, em ấy thuận miệng nói. Tôi muốn gọi em để hỏi thăm một chút."
"Là vậy sao." Lâm Tri Dạng tin lời nàng, nhưng không thể không nhắc nhở nàng: "Em còn tưởng chị lại uống say chứ.". ngôn tình tổng tài
"Không có." Thanh âm có chút chột dạ.
"Không có là tốt rồi, uống say khó chịu lắm." Cô ôn nhu dặn dò: "Úc Triệt, uống ít rượu thôi."
Trong tiềm thức nàng không muốn đáp ứng.
Úc Triệt đã quen rồi, mỗi tuần vào tối thứ tư đều mua say. Thời điểm say khướt, nàng luôn cảm thấy khi tỉnh dậy sẽ là thứ năm, Lâm Tri Dạng sẽ nằm bên cạnh nàng, cùng nàng ngủ say không chút phòng bị.
Nàng biết, Lâm Tri Dạng không thích mấy người say sỉn.
Nhất định là do lần trước nàng quá mất bình tĩnh, khiến Lâm Tri Dạng sinh lòng bất mãn, cho nên mới đặc biệt nhắc nhở.
"Ừm, tôi biết rồi." Không muốn nhắc lại chuyện của mình, Úc Triệt kiên trì hỏi: "Em khó chịu ở đâu thế?"
"Không có khó chịu, chỉ là viêm ruột thừa, tiểu phẩu thôi, nằm viện vài ngày là được rồi."
Úc Triệt sợ cô cố tình xem nhẹ bệnh tật nên muốn đến nhà Lâm Tri Dạng xem thử, nhưng giờ đây mới nhớ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Chỉ có thể nói: "Phải chăm sóc mình thật tốt."
"Em sẽ, chị cũng vậy nhé." Lâm Tri Dạng áp chặt tai vào di động, vô cùng luyến tiếc thanh âm bên kia, nhưng lại không dám đắm chìm vào nó.
"Úc Triệt, về sau......đừng gọi cho em nữa, em không đáng." Cô chỉ có thể tránh né, quyết tâm chặt đứt hết mọi quan hệ.
"Tôi biết rồi." không có dây dưa, Úc Triệt vẫn như cũ đáp ứng.
Cô nói mình không đáng, nhưng nàng biết cô là muốn nói "nàng không xứng", nàng không nên gọi cho cô, cho dù chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe thôi.
Đồng thời, cuộc điện thoại lần trước sau khi say, nhất định là nàng đã nói gì đó, nếu không Lâm Tri Dạng sẽ không nhắc lại chuyện này với nàng.
Ngắt máy, không muốn làm Lâm Tri Dạng chán ghét mình hơn nữa, nhưng nàng không thể buông tay được, lại càng không thể tiếp thu.
Làm sao nàng lại có thể tự tra tấn cô như vậy chứ.
Vào buổi tối trước khi gọi điện cho Úc Triệt, cô đã trở lại căn hộ mà mình cùng nàng vô số đêm ở bên nhau, cô không muốn dọn đồ của mình đi, hai ngày sau khi nói chuyện với chủ nhà, cô đã thay đổi quyết định.
Mặc dù căn hộ đều là đồ của cô, thế nhưng khắp nơi dường như vẫn còn vương lại hơi thở của Úc Triệt.
Chiếc áo sơ mi trắng treo trên kia là Úc Triệt giặt cho cô.
Sách cô đọc dỡ, thỉnh thoảng Úc Triệt cũng sẽ đọc vài trang.
Ga giường và khăn trải bàn đều rất là màu trắng trong thuần khiết, cũng là Úc Triệt mua.
Chiếc sô pha nơi các nàng từng hôn nhau say đắm, chiếc giường êm ái nơi các nàng âu yếm quấn lấy nhau, phòng tắm rộng rãi nơi các nàng nói những lời yêu thương chân thành nhất.
......
Mỗi lần Úc Triệt bước vào nhà, nàng sẽ bắt tay dọn dẹp bàn trà trước, không bao giờ cằn nhằn, chỉ lẳng lặng dọn dẹp.
Thế nhưng trầm mặc đôi khi làm người ta áp lực.
Lâm Tri Dạng khó có thể thuyết phục bản thân tiếp thu được chuyện tách ra này.
Cuộc điện thoại đầu liền sau khi chia tay, Lâm Tri Dạng đang nằm trên chiếc giường các nàng đã từng ngủ cùng nhau.
Thấy dãy số quen thuộc trên màn hình, một trận hoảng loạn ập tới.
Cô lo rằng Úc Triệt sẽ phát hiện việc cô không chấm dứt hợp đồng thuê nhà, mặc dù cô đã liên lạc nhắc nhở chủ nhà giữ bí mật, nhưng cô vẫn sợ cuộc gọi này là một lời buộc tội.
Mặc dù vậy, cô vô tội, chỉ là đổi ý mà thôi.
Cô không muốn ngắt máy, bởi vì nhất định phải có chuyện gì quan trọng, Úc Triệt mới tìm đến cô vào giữa đêm như vậy.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia im ắng không có bất kì thanh âm gì, Lâm Tri Dạng cũng biết nàng có tật xấu này, thử gọi một tiếng "Úc Triệt."
Vẫn như cũ bên kia không có bất kỳ động tĩnh nào, qua một lúc, cô bắt đầu lo lắng, "Úc Triệt, chị làm sao vậy?"
"Chị nói gì đi!"
Vào lúc cô bắt đầu hoảng hốt lo sợ, Úc Triệt giống như mới ý thức được các nàng đang gọi điện thoại, cuối cùng mới chịu nói: "Chị nhớ em."
Tim ngừng đập.
Lâm Tri Dạng nghi ngờ mình nghe lầm: "Chị nói cái gì?"
"Lâm Tri Dạng, chị nhớ em." dứt khoát mà lặp lại một lần.
Lời này lực sát thương quá lớn, sao băng đâm thủng cả trời cao, bốn chữ "em cũng nhớ chị" phải tận lực lắm mới đè xuống được, Lâm Tri Dạng hận không thể bắt cóc đem nàng đến căn hộ, hận không thể nói "Chúng ta làm hòa đi".
Nỗ lực không đem lực chú ý đặt vào ba chữ kia, cô cố tình hỏi: "Vừa rồi sao chị không nói lời nào thế? Bây giờ chị đang ở đâu?"
"Em tha thứ cho chị đi." Úc Triệt hoàn toàn không để ý tới lời cô nói, cư nhiên đi thẳng vào vấn đề của mình.
Lâm Tri Dạng nghe giọng nàng liền biết nàng đã say rồi, hơn nữa còn là say không nhẹ.
Không nhận được đáp án, Úc Triệt tủi thân.
"Chị về sau sẽ không như vậy nữa, chị sẽ không gạt em......Chị rất nhớ em......Thực sự xin lỗi em......Xin em, đừng chán ghét chị, đừng không cần chị, có được không?" Tất cả sự kiềm chế và sợ hãi theo dòng nước mắt cùng tiếng nức nở nói ra thành lời, nàng chỉ muốn đem hết khát vọng trong tim trút ra sạch sẽ.
Mà Lâm Tri Dạng cũng không nghĩ đến, Úc Triệt sẽ thấp hèn đến mức này, tiếng khóc ẩn nhẫn của nàng làm tim cô đau đến không thở được.
Mà cô không thể đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy cho nàng, đành phải đỏ mắt dỗ dành: "Úc Triệt, đừng khóc mà. Chị uống rượu đúng không? Đang ở bên ngoài sao?"
Cuối cùng cũng nghe hiểu lời cô nói, nàng trả lời: "Chị ở nhà."
Thở phào nhẹ nhõm, với trạng thái bây giờ của Úc Triệt, nếu ở bên ngoài thì sẽ rất phiền toái, Lâm Tri Dạng dù có khó khăn thế nào cũng sẽ đi đón nàng.
"Em biết rồi, có chuyện gì về sau lại nói nha. Chị phải chăm sóc mình thật tốt, đi ngủ sớm một chút được không?" Lâm Tri Dạng dịu dàng nói thêm: "Phải về phòng ngủ đấy, không thể để bị cảm được đâu."
Cô không chịu đựng được cuộc sống mất đi Úc Triệt, dù muốn quên bao nhiêu lần cũng không thể từ bỏ. Và Úc Triệt cũng vậy.
Ngày hôm sau, vô số lần Lâm Tri Dạng muốn gọi lại người đó, muốn nói cho Úc Triệt biết, cô cũng rất nhớ nàng, cô càng không có chán ghét nàng.
Về sau nàng không cần lại khóc nữa, vì mỗi lần nàng khóc thì lòng cô lại đau đớn khôn cùng.
Thế nhưng giãy dụa cả ngày trời, cuối cùng cô vẫn không có gọi, mà chọn lạnh nhạt coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giống như mỗi lần nhớ đến khoảng thời gian ở bên cạnh Úc Triệt, cô đều muốn mặc kệ, chỉ cần có thể quay lại với Úc Triệt, những thứ khác cô đều không quan tâm.
Nhưng chỉ sau khi say, Úc Triệt mới nhớ đến cô, mới muốn ở bên cô.
Nhưng nếu khi tỉnh tảo nàng sẽ lựa chọn như vậy sao?
Bất quá đó cũng chỉ là sự thỏa hiệp của một người cô đơn, suy cho cùng, vẫn quá khó để không lo lắng cho nàng.
Các nàng ở bên nhau đã gần được một năm, thế nhưng mọi thứ đều phải cẩn thận từng li từng tí, người tới tôi đi, đều phải khắc cốt ghi tâm.
Nếu như hôm đó Lâm Tri Dạng quyết tâm gọi lại, cô sẽ không bao giờ còn có thể giả vờ rằng mọi thứ đã kết thúc, lại một lần nữa sẽ phải đưa ra lựa chọn.
Sẽ không ngại để Úc Triệt đem mình giấu đi, hay là vẫn yêu cầu Úc Triệt phải đường đường chính chính cùng mình ở bên nhau.
Nếu như Úc Triệt vẫn không thể làm được, mà cô lại không thể nói là không để bụng chuyện trước kia, cứ dây dưa như vậy sẽ chẳng nghĩa lý gì, chỉ biết nếu càng dây dưa không dứt dần dần sẽ biến người yêu trở thành kẻ thù mà thôi.
Trước mắt, cô không có tư cách để quan tâm Úc Triệt.
Cô đã vô tránh nhiệm mà trêu chọc nàng một lần, hà cớ gì lại có thêm lần thứ hai lôi kéo Úc Triệt cùng cô ở chung một chỗ.
Chỉ có thể tự mình nạo xương trị độc, mới có thể sớm giải thoát cho nhau, các nàng không phải Quan Công, có khóc cũng không lo mất mặt.
Đã kiên trì qua mùa đông dài như vậy rồi, cho dù có rét có lạnh đến mức nào đi nữa, cô cũng không muốn trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Nhưng cuộc điện thoại này lại khiến Lâm Tri Dạng có chút mê man, cảm giác được Úc Triệt quan tâm, tựa hồ so với bất kỳ ai đều thấy tốt hơn.
Cô không biết đến khi nào mình mới có thể hoàn toàn buông xuống, tựa như trước đây không biết khi nào mình buông tay, có một số việc chỉ khi xảy ra mới có thể hiểu được.
Cô cam tâm tình nguyện làm kẻ phản diện, giết địch 1000 tổn hại mình 800.
Về sau không cần gọi nữa, bảo trì quan hệ xa lạ này.
Cô không muốn cho mình thêm một chút ảo tưởng nào nữa, cũng không muốn nghe tiếng khóc của Úc Triệt. Cô chỉ hy vọng Úc lão sư của mình, lúc không có cô bên cạnh, sẽ sớm có được hạnh phúc thôi.
Lâm Tri Dạng mang hạnh phúc đến cho nàng quá nhanh, nhưng cũng mang cho nàng rất nhiều khổ sở.
Cô không phải là người tốt.
Chỉ là, cô có dự cảm rằng mình sẽ không thể chịu nổi lần thứ ba.
Đến mùa buôn may bán đắt, Lâm Tri Dạng một lần nữa nhập sản phẩm túi "Băng xuyên tiệm noãn" để bán trong cửa hàng, doanh số bán hàng có thể coi là khá.
Cô tương đối hài lòng với sự thịnh vượng của mình.
Cô bắt đầu luyện tập thư pháp, cắm hoa, đến phòng thể hình, cuộc sống dần trở lại bình thường.
Lâm Tri Dạng từ bé đã có tay chân dài, ba cô Lâm Huy trước kia là đội trưởng đội thể thao của trường, cô ở phương diện thể thao khá là có năng khiếu. Nhưng năng khiếu không thể ngăn người ta lười biếng, nên bình thường cô không thích vận động cho lắm.
Mạnh Dữ Ca lại kiên trì mỗi tuần đến phòng tập hai lần, mưa dầm thấm đất, theo thời gian Lâm Tri Dạng cũng bị cuốn theo, vui vẻ cùng Mạnh Dữ Ca đến phòng tập thể dục, quyết tâm lấy lại vòng eo trước mùa hè.
Vừa qua rằm tháng giêng, Mạnh Dữ Ca liền bắt đầu tìm chổ ở, chuẩn bị dọn ra ngoài. Lâm Tri Dạng ngăn cản cô ấy, nói nếu không ngại phiền thì ở lại thêm một thời gian đi.
Cô ở nhà một mình rất buồn chán, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, đã trở thành thói quen rồi.
Cô dường như đã hiểu vì sao nhiều người chưa chịu lập gia đình, không chịu cùng người thương của mình sống đến già. Bởi vì ở cùng bạn bè quá thoải mái, thích làm chuyện gì cũng được.
Mạnh Dữ Ca nghĩ lại cũng thấy đúng, trạng thái của Lâm Tri Dạng lúc này tuy rằng đã tốt hơn, nhưng rất thiếu ổn định, cô ấy không yên tâm để cô ở nhà một mình.
Vì vậy chuyện dọn ra ngoài tạm gác lại.
Lâm Tri Dạng gần như khôi phục lại cuộc sống như trước, Mạnh Dữ Ca nấu ăn rất ngon, thế nên cô hay gọi bọn Minh Tiêu Kiều cùng Chu Ngọc đến cùng ăn chực.
Vì vậy ở trong mắt mọi người, dường như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra.
Chỉ mỗi tối thứ 4, cô đều sẽ biến mất, có đôi khi nửa đêm mới về nhà, có đôi khi cả một đêm không thấy mặt.
Mạnh Dữ Ca lần đầu tiên phát hiện lo lắng đến sắp điên, gọi điện thoại thì nghe Lâm Tri Dạng trả lời bằng một giọng rất chi là bình tĩnh, nói rằng cô chỉ muốn đổi chỗ ngủ thôi, không có làm gì nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Mạnh Dữ Ca mắc chửi nhưng cũng yên tâm hơn, không hỏi nhiều nữa.
Ai cũng cần không gian riêng cho mình, cần một chút riêng tư, huống hồ người này đã và đang cố gắng để trở về cuộc sống bình thường, chỉ thỉnh thoảng muốn lẩn trốn để liếm láp chữa lành vết thương mà thôi.
Đầu tháng tư khí trời tốt, Lâm Tri Dạng bị viêm ruột thừa cấp tính được đưa vào bệnh viện cấp cứu vào đêm trước buổi dã ngoại mùa xuân, theo lời của Minh Tiêu Kiều, người vừa chạy đến bệnh viện vừa khóc, cô mang tội rất lớn.
Phẫu thuật xong, thoải mái nằm trong viện nghỉ dưỡng vài ngày.
Mấy người bạn thay nhau vào chăm, hầu hạ cô y như bà mẹ bỉm sữa đang ở cữ.
Weibo của cô vẫn hoạt đông bình thường, lâu lâu đăng lên vài bức ảnh cũ. Ngày hôm xuất viện, cô không ghi tiêu đề, chỉ chụp một bức ảnh bầu trời đăng lên: "Xem mây."
Giữa hàng loạt fans giành giựt vị trí bình luận đầu tiên có một tài khoản để lại bình luận khác với mọi người: "Ngày hôm qua tôi đi thăm bệnh, thì nhìn thấy một bệnh nhân rất giống Dạng, nhưng không dám đi qua. Cho Mèo con nhỏ hỏi thăm chút, Dạng bạn có khỏe không?"
Bình luận của "Mèo con nhỏ" này rất nhanh lấy được sự chú ý của mọi người, hàng loạt người hâm mộ bên dưới tỏ vẻ rất lo lắng.
Bởi vì không nghiêm trọng lắm, Lâm Tri Dạng vốn không muốn để mọi người biết, còn ra vẻ mình không có việc gì.
Giờ đây lại sợ bọn họ nghĩ nhiều, đành phải thẳng thắn nói: "Bệnh nhẹ thôi à, nằm viện năm sáu ngày là khỏe rồi, hiện tại tôi đã xuất viện, mọi người không cần lo lắng cho tôi nha."
Đêm đó nằm trên giường, cô yên bình uống canh do Mạnh Dữ Ca nấu, chợt nhớ tới một lần, Úc Triệt cũng uống canh vào đêm khuya, còn chụp ảnh gửi cho cô.
Lúc đó cô đói bụng kêu than, giờ cảm thấy thật khó nói nên lời!
Những chi tiết từng được coi là vô vị, hôm nay nghiền ngẫm lại mới thấy chúng ngọt ngào biết bao.
Uống xong bát canh, cô gương giọng kêu to: "Bồ câu nhỏ!"
Mạnh Dữ Ca trước tiên xuất hiện ở cửa phòng, nghiến răng nghiến lợi, "Tớ thành mẹ già của cậu rồi đúng không!"
Lâm Tri Dạng lập tức đỡ trán, đỡ gối tựa nằm xuống: "A a, do người ta yếu ớt quá mà."
"Cậu yếu cái rắm." Miệng dao găm tâm đậu hũ, Mạnh Dữ Ca ném lại một câu, bưng chén canh ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Lâm Tri Dạng vui vẻ nằm trên giường, đang chuẩn bị vào game thì nhận được một cuộc gọi không ngờ tới.
Cô lập tức ngồi thẳng người dậy.
"Úc Triệt" cái tên này tuy ít nét nhưng lại quá chói mắt, lúc này như từng chùm pháo hoa nở rộ trong đêm dài vô tận, Lâm Tri Dạng đọc thầm hai chữ kia, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tốt để nghe cuộc gọi này.
Lần trước là Úc Triệt uống say mới gọi điện cho cô, lần này thì sao, nàng lại say rồi sao?
Bởi vì sự chần chừ của cô, cuộc gọi đầu tiên tự động ngắt máy.
Phảng phất chỉ trong mười giây mà tất cả sức lực của cô đều bị rút cạn, Lâm Tri Dạng biết rõ là mình cố tình không bắt máy, áy náy mà vùi mặt vào hai đầu gối. Không lâu sau, cuộc gọi thứ hai lại cố chấp được gọi đến.
Lần này, bất kể như thế nào, cũng khó có thể không để ý.
Lâm Tri Dạng mới vừa bắt máy, bên kia Úc Triệt rất nhanh nói: "Alo, là tôi."
Lâm Tri Dạng nói: "Em biết là chị, làm sao thế?"
Úc Triệt ngừng vài giây, đi thẳng vào vấn đề: "Em có khỏe không?"
"Đương nhiên rồi." Sau khi trả lời, Lâm Tri Dạng hơi cảm thấy ngạc nhiên, Úc Triệt lấy được tin tức từ chỗ nào.
Úc Triệt không dễ dàng tin tưởng: "Làm sao em lại phải vào viện?"
"Làm sao chị biết vậy?" Cô hỏi thẳng.
Lời muốn nói đã chuẩn bị sẵn, Úc Triệt dựa theo sắp xếp trong đầu mà nói: "Tôi có học sinh là fan của em, hôm nay chúng tôi cùng nhau ăn tối, em ấy thuận miệng nói. Tôi muốn gọi em để hỏi thăm một chút."
"Là vậy sao." Lâm Tri Dạng tin lời nàng, nhưng không thể không nhắc nhở nàng: "Em còn tưởng chị lại uống say chứ.". ngôn tình tổng tài
"Không có." Thanh âm có chút chột dạ.
"Không có là tốt rồi, uống say khó chịu lắm." Cô ôn nhu dặn dò: "Úc Triệt, uống ít rượu thôi."
Trong tiềm thức nàng không muốn đáp ứng.
Úc Triệt đã quen rồi, mỗi tuần vào tối thứ tư đều mua say. Thời điểm say khướt, nàng luôn cảm thấy khi tỉnh dậy sẽ là thứ năm, Lâm Tri Dạng sẽ nằm bên cạnh nàng, cùng nàng ngủ say không chút phòng bị.
Nàng biết, Lâm Tri Dạng không thích mấy người say sỉn.
Nhất định là do lần trước nàng quá mất bình tĩnh, khiến Lâm Tri Dạng sinh lòng bất mãn, cho nên mới đặc biệt nhắc nhở.
"Ừm, tôi biết rồi." Không muốn nhắc lại chuyện của mình, Úc Triệt kiên trì hỏi: "Em khó chịu ở đâu thế?"
"Không có khó chịu, chỉ là viêm ruột thừa, tiểu phẩu thôi, nằm viện vài ngày là được rồi."
Úc Triệt sợ cô cố tình xem nhẹ bệnh tật nên muốn đến nhà Lâm Tri Dạng xem thử, nhưng giờ đây mới nhớ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Chỉ có thể nói: "Phải chăm sóc mình thật tốt."
"Em sẽ, chị cũng vậy nhé." Lâm Tri Dạng áp chặt tai vào di động, vô cùng luyến tiếc thanh âm bên kia, nhưng lại không dám đắm chìm vào nó.
"Úc Triệt, về sau......đừng gọi cho em nữa, em không đáng." Cô chỉ có thể tránh né, quyết tâm chặt đứt hết mọi quan hệ.
"Tôi biết rồi." không có dây dưa, Úc Triệt vẫn như cũ đáp ứng.
Cô nói mình không đáng, nhưng nàng biết cô là muốn nói "nàng không xứng", nàng không nên gọi cho cô, cho dù chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe thôi.
Đồng thời, cuộc điện thoại lần trước sau khi say, nhất định là nàng đã nói gì đó, nếu không Lâm Tri Dạng sẽ không nhắc lại chuyện này với nàng.
Ngắt máy, không muốn làm Lâm Tri Dạng chán ghét mình hơn nữa, nhưng nàng không thể buông tay được, lại càng không thể tiếp thu.
Làm sao nàng lại có thể tự tra tấn cô như vậy chứ.
Vào buổi tối trước khi gọi điện cho Úc Triệt, cô đã trở lại căn hộ mà mình cùng nàng vô số đêm ở bên nhau, cô không muốn dọn đồ của mình đi, hai ngày sau khi nói chuyện với chủ nhà, cô đã thay đổi quyết định.
Mặc dù căn hộ đều là đồ của cô, thế nhưng khắp nơi dường như vẫn còn vương lại hơi thở của Úc Triệt.
Chiếc áo sơ mi trắng treo trên kia là Úc Triệt giặt cho cô.
Sách cô đọc dỡ, thỉnh thoảng Úc Triệt cũng sẽ đọc vài trang.
Ga giường và khăn trải bàn đều rất là màu trắng trong thuần khiết, cũng là Úc Triệt mua.
Chiếc sô pha nơi các nàng từng hôn nhau say đắm, chiếc giường êm ái nơi các nàng âu yếm quấn lấy nhau, phòng tắm rộng rãi nơi các nàng nói những lời yêu thương chân thành nhất.
......
Mỗi lần Úc Triệt bước vào nhà, nàng sẽ bắt tay dọn dẹp bàn trà trước, không bao giờ cằn nhằn, chỉ lẳng lặng dọn dẹp.
Thế nhưng trầm mặc đôi khi làm người ta áp lực.
Lâm Tri Dạng khó có thể thuyết phục bản thân tiếp thu được chuyện tách ra này.
Cuộc điện thoại đầu liền sau khi chia tay, Lâm Tri Dạng đang nằm trên chiếc giường các nàng đã từng ngủ cùng nhau.
Thấy dãy số quen thuộc trên màn hình, một trận hoảng loạn ập tới.
Cô lo rằng Úc Triệt sẽ phát hiện việc cô không chấm dứt hợp đồng thuê nhà, mặc dù cô đã liên lạc nhắc nhở chủ nhà giữ bí mật, nhưng cô vẫn sợ cuộc gọi này là một lời buộc tội.
Mặc dù vậy, cô vô tội, chỉ là đổi ý mà thôi.
Cô không muốn ngắt máy, bởi vì nhất định phải có chuyện gì quan trọng, Úc Triệt mới tìm đến cô vào giữa đêm như vậy.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia im ắng không có bất kì thanh âm gì, Lâm Tri Dạng cũng biết nàng có tật xấu này, thử gọi một tiếng "Úc Triệt."
Vẫn như cũ bên kia không có bất kỳ động tĩnh nào, qua một lúc, cô bắt đầu lo lắng, "Úc Triệt, chị làm sao vậy?"
"Chị nói gì đi!"
Vào lúc cô bắt đầu hoảng hốt lo sợ, Úc Triệt giống như mới ý thức được các nàng đang gọi điện thoại, cuối cùng mới chịu nói: "Chị nhớ em."
Tim ngừng đập.
Lâm Tri Dạng nghi ngờ mình nghe lầm: "Chị nói cái gì?"
"Lâm Tri Dạng, chị nhớ em." dứt khoát mà lặp lại một lần.
Lời này lực sát thương quá lớn, sao băng đâm thủng cả trời cao, bốn chữ "em cũng nhớ chị" phải tận lực lắm mới đè xuống được, Lâm Tri Dạng hận không thể bắt cóc đem nàng đến căn hộ, hận không thể nói "Chúng ta làm hòa đi".
Nỗ lực không đem lực chú ý đặt vào ba chữ kia, cô cố tình hỏi: "Vừa rồi sao chị không nói lời nào thế? Bây giờ chị đang ở đâu?"
"Em tha thứ cho chị đi." Úc Triệt hoàn toàn không để ý tới lời cô nói, cư nhiên đi thẳng vào vấn đề của mình.
Lâm Tri Dạng nghe giọng nàng liền biết nàng đã say rồi, hơn nữa còn là say không nhẹ.
Không nhận được đáp án, Úc Triệt tủi thân.
"Chị về sau sẽ không như vậy nữa, chị sẽ không gạt em......Chị rất nhớ em......Thực sự xin lỗi em......Xin em, đừng chán ghét chị, đừng không cần chị, có được không?" Tất cả sự kiềm chế và sợ hãi theo dòng nước mắt cùng tiếng nức nở nói ra thành lời, nàng chỉ muốn đem hết khát vọng trong tim trút ra sạch sẽ.
Mà Lâm Tri Dạng cũng không nghĩ đến, Úc Triệt sẽ thấp hèn đến mức này, tiếng khóc ẩn nhẫn của nàng làm tim cô đau đến không thở được.
Mà cô không thể đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy cho nàng, đành phải đỏ mắt dỗ dành: "Úc Triệt, đừng khóc mà. Chị uống rượu đúng không? Đang ở bên ngoài sao?"
Cuối cùng cũng nghe hiểu lời cô nói, nàng trả lời: "Chị ở nhà."
Thở phào nhẹ nhõm, với trạng thái bây giờ của Úc Triệt, nếu ở bên ngoài thì sẽ rất phiền toái, Lâm Tri Dạng dù có khó khăn thế nào cũng sẽ đi đón nàng.
"Em biết rồi, có chuyện gì về sau lại nói nha. Chị phải chăm sóc mình thật tốt, đi ngủ sớm một chút được không?" Lâm Tri Dạng dịu dàng nói thêm: "Phải về phòng ngủ đấy, không thể để bị cảm được đâu."
Cô không chịu đựng được cuộc sống mất đi Úc Triệt, dù muốn quên bao nhiêu lần cũng không thể từ bỏ. Và Úc Triệt cũng vậy.
Ngày hôm sau, vô số lần Lâm Tri Dạng muốn gọi lại người đó, muốn nói cho Úc Triệt biết, cô cũng rất nhớ nàng, cô càng không có chán ghét nàng.
Về sau nàng không cần lại khóc nữa, vì mỗi lần nàng khóc thì lòng cô lại đau đớn khôn cùng.
Thế nhưng giãy dụa cả ngày trời, cuối cùng cô vẫn không có gọi, mà chọn lạnh nhạt coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giống như mỗi lần nhớ đến khoảng thời gian ở bên cạnh Úc Triệt, cô đều muốn mặc kệ, chỉ cần có thể quay lại với Úc Triệt, những thứ khác cô đều không quan tâm.
Nhưng chỉ sau khi say, Úc Triệt mới nhớ đến cô, mới muốn ở bên cô.
Nhưng nếu khi tỉnh tảo nàng sẽ lựa chọn như vậy sao?
Bất quá đó cũng chỉ là sự thỏa hiệp của một người cô đơn, suy cho cùng, vẫn quá khó để không lo lắng cho nàng.
Các nàng ở bên nhau đã gần được một năm, thế nhưng mọi thứ đều phải cẩn thận từng li từng tí, người tới tôi đi, đều phải khắc cốt ghi tâm.
Nếu như hôm đó Lâm Tri Dạng quyết tâm gọi lại, cô sẽ không bao giờ còn có thể giả vờ rằng mọi thứ đã kết thúc, lại một lần nữa sẽ phải đưa ra lựa chọn.
Sẽ không ngại để Úc Triệt đem mình giấu đi, hay là vẫn yêu cầu Úc Triệt phải đường đường chính chính cùng mình ở bên nhau.
Nếu như Úc Triệt vẫn không thể làm được, mà cô lại không thể nói là không để bụng chuyện trước kia, cứ dây dưa như vậy sẽ chẳng nghĩa lý gì, chỉ biết nếu càng dây dưa không dứt dần dần sẽ biến người yêu trở thành kẻ thù mà thôi.
Trước mắt, cô không có tư cách để quan tâm Úc Triệt.
Cô đã vô tránh nhiệm mà trêu chọc nàng một lần, hà cớ gì lại có thêm lần thứ hai lôi kéo Úc Triệt cùng cô ở chung một chỗ.
Chỉ có thể tự mình nạo xương trị độc, mới có thể sớm giải thoát cho nhau, các nàng không phải Quan Công, có khóc cũng không lo mất mặt.
Đã kiên trì qua mùa đông dài như vậy rồi, cho dù có rét có lạnh đến mức nào đi nữa, cô cũng không muốn trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Nhưng cuộc điện thoại này lại khiến Lâm Tri Dạng có chút mê man, cảm giác được Úc Triệt quan tâm, tựa hồ so với bất kỳ ai đều thấy tốt hơn.
Cô không biết đến khi nào mình mới có thể hoàn toàn buông xuống, tựa như trước đây không biết khi nào mình buông tay, có một số việc chỉ khi xảy ra mới có thể hiểu được.
Cô cam tâm tình nguyện làm kẻ phản diện, giết địch 1000 tổn hại mình 800.
Về sau không cần gọi nữa, bảo trì quan hệ xa lạ này.
Cô không muốn cho mình thêm một chút ảo tưởng nào nữa, cũng không muốn nghe tiếng khóc của Úc Triệt. Cô chỉ hy vọng Úc lão sư của mình, lúc không có cô bên cạnh, sẽ sớm có được hạnh phúc thôi.
Lâm Tri Dạng mang hạnh phúc đến cho nàng quá nhanh, nhưng cũng mang cho nàng rất nhiều khổ sở.
Cô không phải là người tốt.
Chỉ là, cô có dự cảm rằng mình sẽ không thể chịu nổi lần thứ ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.