Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 46

Tần Hoài Châu

11/06/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 45

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Mạnh Dữ Ca công tác ở phía nam, nơi thành thị phồn hoa và thịnh vượng. Nhưng cô và nhóm phải tăng ca liên tục để đảm bảo tiến độ cũng như chất lượng của sản phẩm mới nên không có thời gian đi dạo.

Cuối cùng cũng xong hết việc, chính thức kết thúc lúc 2 giờ chiều.

Vì quá tải nên Mạnh Dữ Ca choáng váng, dù thế cô vẫn phải “mang ơn đội nghĩa” để cảm ơn cấp trên và phàn nàn với Lâm Tri Dạng về sự bóc lột của tư bản.

Cuộc họp cuối cùng kéo dài từ sáng đến chiều, làm xong cùng ăn tí cơm hộp với lãnh đạo và nhân viên. Ăn uống xong xuôi thì lên kế hoạch cho công việc tiếp theo, sau đó mới được quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Trước khi đi nghe Cao Tử Bình mời Hà Thấm đi dạo, bảo có bạn bè nên khá rành chỗ bên này. Hà Thấm cũng nhiệt tình hỏi thăm xem có chỗ nào ăn ngon, chơi vui hay không.

Vốn định bảo Hà Thấm về chung, nhưng thấy họ đang lên kế hoạch nên Mạnh Dữ Ca không nói nhiều.

Trời gần xế chiều, Hà Thấm cẩn thận gõ cửa phòng Mạnh Dữ Ca.

Đợi một lúc, Mạnh Dữ Ca mặc áo ngủ đi mở cửa.

Cô đã ngủ hai tiếng nên người cũng khoẻ hơn, cô hỏi: “Sao?”

Hà Thấm hơi cúi đầu tiến lại gần, cười thật tươi: “Chị trưởng nhóm muốn ăn gì không? Em mua cho chị.”

“Cảm ơn, tôi không đói.”

Mạnh Dữ Ca xoay người trở vào, cô đã tỉnh được một lúc và ngồi bên cửa sổ hứng gió.

Lâm Tri Dạng gửi tin nhắn, hỏi khi nào trở về và bổ thêm một câu: “Cục cưng, nhớ cậu.”

Mấy giây sau thu tin nhắn về: “Gỡ nha, có người không cho dùng “cục cưng” ó.”

Mạnh Dữ Ca “mắc ói”: “Mấy người yêu nhau làm ơn tránh xa quý tộc độc thân dùm.”

Có thể hình dung Lâm Tri Dạng đang tươi cười và cợt nhả ra sao: “Hi hi hi, xin lỗi nha. Úc Triệt bảo cậu về thì đến nhà ăn cơm.”

Mạnh Dữ Ca biết nhưng thích hỏi: “Nhà nào?”

“Nhà Úc Triệt chứ nhà nào?”

“Đến chứ, phải đến. Tôi muốn xem nhà của kim chủ bao nuôi tác giả nổi tiếng ra sao.”

Lâm Tri Dạng gửi biểu tượng “ngại quá“. Không biết xấu hổ.

Hà Thấm bước theo cô, mở màn hình điện thoại: “6 giờ rồi, không đói cũng phải ăn, nếu không tối ra ngoài tìm gì bỏ bụng đi. Hoặc là em đợi chị, chút nữa chúng mình cùng đi ăn.”

Không đồng ý và cùng không phản đối, Mạnh Dữ Ca ngồi xuống lật biên bản cuộc họp, “Buổi chiều đi chơi chưa mệt sao? Đường xá nóng không?”

Hà Thấm hoang mang, Mạnh Dữ Ca chắc chắn vậy? “Em đâu có ra ngoài, em ngủ mà. Sao chị hỏi vậy?”

Mạnh Dữ Ca ngẩng đầu, nâng cầm bảo Hà Thấm ngồi xuống, cô vui vẻ: “Xem ra năng lượng tràn trề hen, tưởng em đi với họ.”

“Em đâu rảnh, em tích trữ năng lượng để tối ở bên chị.”

Cô dở khóc dở cười: “Nói gì nữa vậy?”

Hà Thấm chớp chớp mắt: “Ý là tối đi ăn với chị, chúng mình dạo phố.”

“Chị trưởng nhóm, em hỏi Cao Tử Bình chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui hết rồi. Ngày mai phải về Hoài Châu nên đêm nay mình đi chơi đi.” Hà Thấm làm nũng, đôi mắt to ngấn nước đang chờ mong.

Mạnh Dữ Ca nhìn, cô nghĩ đến chú chó con muốn được dắt đi dạo.

Cô xem người thành chó.

“Cũng được.”

Trong khi Lâm Tri Dạng trò chuyện với Mạnh Dữ Ca thì Úc Triệt nấu cơm. Đã mấy hôm hai người không bước ra đường.

Về nguyên nhân, phải ngược dòng thời gian.

Hôm Úc Triệt cãi nhau với Úc An Tuần, chạy từ bên kia về nhà thì cô nhận được mấy cuộc điện thoại.



Úc Hân gọi trước, hỏi cô nghĩ gì mà làm cha tức như vậy. Úc Hân bảo một là chạy về xin lỗi cha, hai là ở nhà đợi chị qua nhà giáp mặt nói chuyện.

Úc Triệt nghe lời Lâm Tri Dạng, cô bình tĩnh lại, “Khi nào ba hết giận em về xin lỗi. Bây giờ em về thì mọi chuyện chả giải quyết được gì đâu, thôi đi.”

Úc Hân là người nóng tính: “Hết giận thì kiếm em làm gì? Rồi em xin lỗi kiểu gì? Ba tức không nuốt nổi cơm nhưng không ai dám hỏi, còn em nhẹ nhàng đi vậy à? Úc Triệt, em về ngay cho chị.”

Úc Triệt yên lặng nghe chị hai phát tiết.

Tính tình Úc Hân giống hệ Úc An Tuần, nhưng còn nóng nảy hơn cha, chẳng qua lòng chị không xấu.

Úc Triệt chậm chạp nên Lâm Tri Dạng chờ cúp điện thoại thì phiên dịch cho chị: “Chị hai muốn che chở chị, khi chị xin lỗi mà có họ ở bên thì họ mới bảo vệ được. Chị hai muốn nói giúp mấy câu, sau đó ăn bữa cơm là xong chuyện.”

Mặc dù phương pháp lạnh nhạt của Úc Triệt có thể dùng như hai cha con sẽ mãi còn nút thắt.

“Chị hai có ý tốt, chị có thể xin lỗi.” Úc Triệt hiểu mình là người khơi chuyện. “Nhưng giờ chị không muốn về.”

Dù rằng nhớ mẹ, nhưng cha bảo cô không mơ thấy mẹ là vì cô ở quá xa nhà.

Vớ va vớ vẩn.

Cô đã trưởng thành, cô mạnh mẽ, không còn cần tìm kiếm sự che chở và an ủi của mẹ từ những giấc mơ.

Cô đã có áo giáp mới.

Đêm đó, Úc Thành và Giang Dung Tâm đến cửa.

Úc Triệt đang xem phim với Lâm Tri Dạng, cô vừa mở cửa vừa ngạc nhiên: “Sao anh chị đến đây?”

Úc Thành chạy cả đường dài đổ hết mồ hôi trán, trợn mắt nhìn em gái: “Nếu anh chị không đến thì đợi chị hai với anh rể em qua.”

Là do anh ngăn chị hai lại.

Úc Thành nén giận, sáng sớm mới chạy qua đón em gái về nhà. Nào ai có ngờ em gái quá tài đi, nhân lúc anh mở cuộc họp trực tuyến thì bỏ chạy.

Nghe xong chuyện, Úc Thành phát ngốc.

Bữa trưa ba không xuống ăn cơm, tưởng đâu cả nhà đoàn tụ vui vẻ nhưng một bàn đồ ăn chỉ có ba đứa con nít hưởng.

Chị hai còn giận hơn, khoanh tay mắng anh: “Nó giỏi quá rồi, cãi nhau xong với ba rồi đi luôn. Nó có để anh chị nó vào mắt nữa không? Tôi phải qua kéo nó về, không để nó như vậy được.”

Cuối cùng Úc Thành bảo Úc Hân quá nóng, nói không được hai câu lại cãi nhau thì mệt. Vì vậy anh chủ động xin ra trận, cùng Giang Dung Tâm chinh chiến sa trường đi làm “công tác tư tưởng“.

Sắc mặt Úc Thành không tốt mấy, gật đầu cho có lệ với Lâm Tri Dạng: “Tiểu Lâm đến rồi.”

Giang Dung Tâm mỉm cười: “Úc Triệt, Tri Dạng, phim này xưa rồi vẫn xem sao? Hai người khá hoài cổ nha.”

Lâm Tri Dạng mỉm cười: “Mọi người nói chuyện, em vào phòng đọc sách.”

Tuy Úc Triệt không muốn Lâm Tri Dạng tránh, nhưng vẫn nghe có mấy lời nghe xong cũng vô ích, chỉ mệt người. Thế nên để Lâm Tri Dạng vào phòng nằm cho khoẻ.

Cô bình tĩnh: “Anh với chị đến mắng em.”

“Dám sao? Đến ba em còn không quan tâm tới mà.” Úc Thành cáu.

Giang Dung Tâm vỗ nhẹ vào tay anh, bảo anh lựa lời.

“Chị với anh đến để hỏi giúp chị hai. Sao em cãi nhau với ba?”

Úc Triệt lười vẽ chuyện, nói hết cho họ nghe: “Em không muốn nghe lời nên xích mích.”

Úc Thành bất lực: “Làm lớn chuyện vậy sao? Có gì thì từ từ nói. Nói anh nghe, sao em lại cãi với ba?”

Úc Triệt dựa vào sofa: “Chuyện đã rồi, đừng phí thời gian bình luận nữa, vô ích thôi. Anh hai với chị uống gì để em lấy.”

Cô chỉ vào màn hình: “Phim hay đó, một bộ series nên em với Tri Dạng xem mỗi ngày một phần.”

Lúc cô đi rót nước, Úc Thành gãi gãi đầu, anh thấy hối hận không thôi: “Thật sự không nên để Tiểu Lâm chạy, có con bé ở cạnh chắc Úc Triệt sẽ dễ nói hơn. Em xem, giờ con bé như kiểu không thèm nhận người nhà.”

Giang Dung Tâm thấy bình thường: “Thôi, anh đến làm công tác tư tưởng mà? Lại chả phải ngày đầu anh biết tính tình em gái.”

Khi Úc Triệt trở lại, hai người bật chế độ im lặng.

Úc Thành uống nước đá, điều hoà thổi gió mát làm anh dễ chịu hơn nhiều, “Anh giúp em chắn nạn nhưng này không phải giải pháp lâu dài. Hai đứa xem lại đi, khoan ở bên nhau, lỡ mà chị hai qua lại chết.”

Úc Triệt nhíu mày: “Không, không ai kéo em ấy ra khỏi em được.”

Úc Thành chưa bao giờ nghe mấy câu buồn nôn như vậy: “Tạm thời thôi.”



“KHÔNG.”

Úc Thành nóng: “Sao? Muốn lấy đá chọi đá mới chịu?”

“Vậy thì sao?” Úc Triệt đã nghĩ đến từ lâu, chịu đựng nhiều năm thì sao phải chịu thêm?

Úc Triệt không nhường, Úc Thành tức đến buột miệng: “Em không sợ con bé xảy ra chuyện đúng không?”

Giang Dung Tâm hoảng hốt, phản ứng nhanh hơn cả Úc Triệt: “Anh nói gì vậy?”

Mặt Úc Triệt tái nhợt, sự lạnh lùng biến thành tức giận. Cô đứng lên nhìn anh trai bằng ánh mắt chán ghét.

Cô gằn từng chữ: “Nếu Lâm Tri Dạng có chuyện gì thì Úc gia chưa chắc yên đâu.”

Úc gia sẽ hối hận vì việc mình làm.

Lời vừa nói ra, Úc Thành cũng đơ người. Anh không muốn uy hiếp Úc Triệt, có lẽ vì tiềm thức nhận thấy trạng thái Úc Triệt nguy hiểm.

“Không ai làm gì em ấy.” Bởi vì nói sai nên Úc Thành yếu thế, “Anh muốn em mềm mỏng hơn thôi, hai đứa chú ý chút.”

Giang Dung Tâm đỡ Uống Triệt ngồi xuống: “Anh em không suy nghĩ, em đừng so đo với anh, cũng đừng tức giận.”

Giang Dung Tâm có ngoại hình chuẩn người Hoài Châu, mắt hạnh, mày ngài và khuôn mặt trái xoan mềm mại, dễ gần.

Chị dâu nói đỡ, Úc Triệt nguôi giận hơn nửa. Dù vậy cô vẫn không chấp nhận được chuyện Úc Thành dùng Lâm Tri Dạng làm phương pháp áp chế cô.

Lúc mọi chuyện bế tắt, Lâm Tri Dạng mở cửa đi ra nhưng muốn nói lại thôi, chỉ nhìn bọn họ rồi mỉm cười: “Sao mọi người đứng hết vậy? Úc Triệt, em không tìm được áo ngủ.”

Úc Triệt đi qua: “Trong tủ áo đó em.”

Úc Thành và Giang Dung Tâm bị bỏ lại - hai người nhìn nhau. Úc Thành bị vợ trừng mắt, Giang Dung Tâm nghiến răng nghiến lợi: “Tưởng mình giúp nhưng thật ra lại phá là nói anh đó. Nói tới nói lui cuối cùng nói bậy.”

Chị thầm lắc đầu trong lòng, Úc Thành và cha chồng cũng như chị hai đều giống nhau. Dù cho bụng dạ có tốt nhưng miệng lưỡi toàn đâm chém người ta.

Bên ngoài suôn sẻ, trong nhà lại không biết làm sao hoà hợp.

Hai phút sau, Úc Triệt bước ra, không còn sự lạnh nhạt như trước, thay vào đó là dịu dàng và bao dung: “Anh chị giúp em nhưng em nói chuyện không đúng, em với Tri Dạng sẽ chú ý hơn.”

Úc Thành đã soạn xong lời xin lỗi, nào ngờ Úc Triệt lại nhường.

Đáng kinh ngạc.

Chỉ có Úc Triệt mới cô bị ai kia ôm hôn trong lúc tìm đồ ngủ.

Cắn tai cô, dỗ dành: “Bảo không cãi nhau với người nhà mà, chúng ta còn phải xem phim nữa.”

Úc Triệt nhớ mình không nói chuyện lớn, cô không vui: “Phòng cách âm sao em nghe?”

“Em đoán, hai đứa mình tâm đầu ý hợp.” Vỗ mông Úc Triệt, “Nghe lời em.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Úc Thành là đoán được nội dung cuộc trò chuyện, Lâm Tri Dạng không yên tâm nên bước ra nhìn sơ qua.

Đúng thật, mắt thường cũng thấy họ trang bị vũ khí.

Bị hôn, bị cắn, bị vỗ cả mông nhưng Úc Triệt không thấy tủi thân, rất dễ dàng đồng ý: “Được thôi.”

Cho nên Úc Thành không biết vì sao Úc Triệt tự nhiên tốt vậy.

Mà Giang Dung Tâm thì có, lúc vào nhà tai trái bình thường nhưng giờ lại hơi đỏ. Da Úc Triệt trắng lạnh nên vết đỏ trên tai đặc biệt bắt mắt.

Chị trầm ngâm.

Trên đường về nhà, chị nói với Úc Thành: “Mai sau uốn lưỡi bảy lần đi, may là Tiểu Lâm ở đây nếu không Úc Triệt sẽ gây với anh thật đó, đến thăm thành vô ích.”

Úc Thành cũng muốn biết tại sao Úc Triệt xin lỗi nhanh như vậy?

Chẳng lẽ nói mấy câu với Lâm Tri Dạng thì tâm trạng khá hơn? Vậy Lâm Tri Dạng thật sự là đỉnh cao.

Giang Dung Tâm ngồi ở ghế phụ: “Em có chút tin anh.”

“Em tin gì?”

“Hình như Úc Triệt không phải nóc nhà.”

Úc Thành giả vờ hung dữ: “Sau này anh sẽ kéo Tiểu Lâm về phe anh để con bé trị nó, mắng nó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook