Chương 50
Tần Hoài Châu
11/06/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 49
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mưa lâm râm suốt từ hôm qua vẫn chưa dừng lại, ngày mưa u ám làm con người ta buồn bã, đau thương. Úc gia đã sớm ra khỏi nhà, lái xe đến nghĩa trang của mẹ Úc Triệt.
Mộ mẹ nằm ở ngoại ô của Hoài Châu, nơi được cho là có phong thuỷ cực tốt.
Không phải lễ tiết cộng với trời mưa tầm tã, số lượng người đến phúng điếu rất ít, dường như cả đoạn đường chẳng thấy ai.
Cơn mưa như gột rửa đất bùn, vài chồi non xanh lục như ngâm trong nước mưa.
Úc An Tuần cầm gậy đi phía trước. Ông ít khi dùng gậy, có lẽ vì đường trơn hoặc có lẽ vì đau lòng vợ nên sáng sớm đã cầm gậy bước ra cửa.
Úc Thành che ô cho cha. Cán ô hướng hơn nửa về ông, vai anh ướt cả mảng lớn.
Giang Dung Tâm đau lòng nhưng không nhiều lời, lẳng lặng bước theo sau.
Úc Triệt sóng vai với Úc Hân, mỗi người cầm một chiếc ô và anh rể Lục Tranh là người đi cuối.
Lòng nặng như đá đè, sáng sớm ít câu chào nhau nhưng đến đây không còn tâm trạng nói chuyện.
Cho đến khi đứng trước tấm bia đá lạnh lẽo, đặt bó hoa xuống trước, sự vắng lặng mới bị Úc An Tuần khàn giọng đánh vỡ: “Tấn Lan, anh dẫn các con đến thăm em.”
Cách biệt nhiều năm, nước mắt tựa như sớm đã cạn, tích tụ thành nỗi buồn. Sầu bi trở thành vết sẹo được niêm phong và giấu sâu nơi thăm thẳm nơi đáy lòng.
Mẹ qua đời vì bệnh, Úc Hân và Úc Thành đang cắp sách đến trường học trung học còn Úc Triệt vẫn còn là trẻ tiểu học. Tin dữ truyền từ bệnh viện, không một ai dám tin vì chả người nào chịu được, là Úc An tuần một tay lo liệu hậu sự, bình tĩnh tiễn vợ trên con đường cuối cùng.
Chăm sóc từng bữa cơm, lo từng chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Mẹ đột ngột qua đời làm nhà họ Úc loạn cả một thời gian.
Không ai dám nhớ khi đó vượt qua như nào.
Thời trung học, Úc Triệt chán ghét nhất là lúc tan trường. Về nhà chỉ ăn cơm do cô giúp việc làm, không còn thấy được hương vị của mẹ. Đáng buồn là khi đã ba mươi nhưng cô vẫn không nhớ được hương vị của mẹ ra sao.
Tang lễ xong xuôi, Úc An Tuần cũng kiệt sức đến sinh bệnh, cha chưa khỏi đã phải chạy đi làm và còn bộn bề hơn so với trước. Ở chung trong nhà mà dăm ba ngày vẫn không thấy mặt cha.
Nhiều khi ăn cơm không thấy ba lại khóc rống. Không hiểu sao chuyện này lại ập lên đầu? Tại sao phải là gia đình họ?
Nhưng mà bất hạnh luôn ập đến trần gian, trời xanh thích lựa chọn ngẫu nhiên một người. Dẫu cho có giỏi giang và mạnh mẽ đến đâu cũng không có quyền hỏi tại sao, càng không có quyền từ chối tham gia.
Thực tế luôn lạnh lùng và tàn nhẫn, rất thích lăng trì một mái nhà hạnh phúc.
Úc An Tuần dùng công tác để tê liệt dây thần kinh. Úc Hân là chị lớn trong nhà nên đương luôn phận mẹ, học cách chăm sóc hai em. Nhưng chị cũng là con trẻ, làm sao kiên nhẫn và bao dung như mẹ?
Úc Thành, từ một chàng trai vô lo vô nghĩ bỗng trở nên điềm đạm. Anh hiểu mình không thể cứng đầu, muốn gì làm đó được nữa.
Mà Úc Triệt càng cô độc hơn, càng trầm mặc hơn.
Người phụ nữ trên bức ảnh mới khoảng bốn mươi, bà dịu dàng và thanh lịch. Hình ảnh mơ hồ của mẹ hiền trong lòng Úc Triệt dần rõ ràng hơn.
Mấy năm trước cô thường lái xe đến, tâm sự cả ngày với mẹ. Mấy năm nay lại muốn giấu ngược vào lòng, cứ bỏ trong tâm đến khi dần nhạt phai.
Úc Hân và Úc Thành đứng nói chuyện với mẹ, ban đầu vốn muốn mẹ vui mừng, thanh thản, cuối cùng cả hai đều không kìm được nước mắt.
Chỉ có Úc Triệt ít nói, cô nhẹ nhàng: “Mẹ, con ổn, mẹ không cần lo lắng cho con.”
Những điều muốn nói không thể phô trước mặt mọi người, chỉ im lặng mặc niệm: “Mẹ, con và em ấy rất tốt, mẹ có chúc phúc cho chúng con không? Em ấy có thể yêu con như cách mẹ yêu, chân thành và tha thiết với con. Em ấy cho con tự do, không bao giờ xem nhẹ sở thích và luôn luôn ủng hộ quyết định của con.”
Úc An Tuần đứng phía sau nhìn Úc Triệt. Lời con nói làm ông hụt hẫng trong lòng. Giống như chiếc quần ướt mưa dính vào chân, khó chịu nhưng không thể thoát ra.
Về nhà, Úc Triệt muốn đi, ngay cả mưa to gió lớn cô cũng không muốn ở thêm dù chỉ một ngày. Có lẽ sớm có dự cảm, lúc nói ra không ai phản đối.
Úc An Tuần thở dài, không đành lòng mắng con, “Lái xe cẩn thận, về tới gọi cho chị con một tiếng.”
Úc Triệt gật đầu, về phòng lấy bức tranh Lâm Tri Dạng thích. Người nào đó còn nhắn tin cho cô, bảo đừng quên.
Không hài lòng vì Lâm Tri Dạng chỉ để ý đến bức tranh. Cái này có gì mà Lâm Tri Dạng cứ một hai phải nhắc? Cô không hiểu.
Gỡ xuống, đóng hộp và mang ra ngoài.
Úc Hân đợi dưới lầu, tò mò: “Cầm gì vậy?”
“Tranh Thần Thần cho em.” Nửa thật, nửa giả, “Em thích nên mang về bên kia.”
Bức tranh ngây thơ của con được Úc Triệt đánh giá cao làm Úc Hân tự hào, giọng nói khó giấu được vui sướng: “Con nít vẽ được gì đâu, chơi chơi thôi.”
Úc Triệt gật đầu, không tiếc lời khen: “Con trẻ vẽ tranh thuần túy nhất. Thần Thần có tài nên chị phải bồi dưỡng cháu.”
Mẹ nào chả thích người ta khen con mình? Tình thương của mẹ trào dâng, Úc Hân nói chuyện không còn hùng hổ, chị trở lại làm bậc phụ huynh bình thường: “Con bé đăng ký học vẽ đó. Nó thích là được, anh chị tốn bao nhiêu cũng đáng.”
Tán gẫu mấy câu, Úc Triệt lái xe về bên kia.
Úc Hân và Giang Dung Tâm nhìn cô rời đi, xoay bước vào nhà. Lúc Úc Hân bước lên một bước lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Dung Tâm, em thấy Úc Triệt cứ kỳ kỳ không?”
Lòng hơi thắt lại, nhưng Giang Dung Tâm vẫn thản nhiên: “Kỳ Kỳ chỗ nào?”
“Không biết nữa.” Úc Hân nghĩ hồi lâu, làm cái so sánh: “Hình như dạo này gai nhọn mềm đi rồi.”
Giang Dung Tâm bật cười: “Chị tưởng con bé là hoa hồng sao?”
Em dâu ghẹo, Úc Hân khẽ liếc rồi bật cười. Sau khi ngồi xuống, chị im lặng nhìn về cửa sổ hướng ra vườn hoa. Hoa cỏ xanh tốt cùng tiếng mưa lộp độp dần tan.
Lâm Tri Dạng đã đến Lâm Xuyên để gặp Úc Triệt. Tuy là ý của Úc Triệt nhưng Lâm Tri Dạng biết tại sao.
Nhà Úc Triệt làm con người ta nghẹt thở.
Vừa mở cửa đã nghe thấy mùa thơm của cơm. Cô không giống như khách ghé thăm mà giống như một nửa chủ nhân của ngôi nhà, vừa mới vừa tan sở về.
Có người đợi cô ở nhà.
Đổi giày, rửa tay xong vào bếp.
Từ khi cô đóng cửa Úc Triệt đã nghe nhưng không chạy ra đón, giả vờ tập trung làm chuyện của mình. Chỉ khi Lâm Tri Dạng vào bếp ai kia mới nhìn sang, mỉm cười nhè nhẹ.
Lâm Tri Dạng đến gần, vuốt mấy sợi tóc ra phía sau tai, “Giáo sư Úc cần em giúp không?”
“Không em, chờ ăn cơm là được.”
Bất mãn bĩu môi: “Nga, vậy em là cái thùng cơm?”
Úc Triệt nhíu mày: “Chị không có.”
Lâm Tri Dạng vừa đùa vừa hỏi: “Mấy hôm tới chị bận không?”
Úc Triệt thoải mái: “Chị không.”
Lấy điện thoại ra, hành động quyết liệt: “Được nha, vậy chúng ta qua An Thành gặp ba đi? Em đặt vé.”
Úc Triệt bỏ thìa múc canh, đưa tay chặn màn hình, hồi hộp: “Đi thiệt hả?”
“Đi chứ, mấy hôm nay ba em cứ giục.” Thấy Úc Triệt lo lắng, “Hối hận sao?”
“Không, chỉ là...”
Chỉ là không giỏi trong việc giao tiếp với người lớn. Nếu ba Lâm Tri Dạng không thích cô, vậy lần gặp mặt này sẽ làm Lâm Tri Dạng khó xử.
Thấy Úc Triệt do dự, Lâm Tri Dạng rời khỏi giao diện mua vé, “Em hơi hối hả đúng không? Không ổn lắm, mới hẹn hò chưa bao lâu đã kéo chị đi gặp phụ huynh. Không sao đâu, không muốn thì để mai sau, người vẫn ở kia, không cần vội. Coi như chuyến này đi du lịch đi, em không nói gì với ông. Chờ năm sau chị chuẩn bị xong thì chúng ta gặp.”
Cho dù muốn cha mẹ chúc phúc nhưng không muốn làm chuyện Úc Triệt không thích.
“Không có, chị muốn gặp.”
Muốn gặp nhưng lưỡng lự?
Lâm Tri Dạng là người thông minh, cười nhẹ: “Tính ba em cởi mở, rất dễ nói chuyện, ông không bao giờ làm khó ai. Nếu ông gặp chị thì thích còn không kịp nữa là. Mà nếu ông không thích thì về sau chúng ta không cần gặp nữa, ông cũng có vợ, có con nên em hiếu thảo đủ phần em là được.”
“Đừng sợ, theo em là được. Chuyện gì cũng không lay động đến việc em và chị bên nhau.”
Những lời này làm ấm lòng Úc Triệt. Như đang nằm thoải mái trên chiếc thuyền nhỏ đầy chăn ấm, Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng vuốt ve cô.
“Ừm.”
Ăn xong cơm tối, Lâm Tri Dạng chạy qua mở bức tranh Úc Triệt mang về, nhìn chăm chú lúc lâu.
Màu xanh chủ đạo, màu hồng phấn làm nền.
Úc Triệt ngồi bên cạnh, ôm đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Em thích lắm sao?”
Lâm Tri Dạng đang xếp bằng, không rời mắt: “Rất thích, cháu gái chị giỏi ghê.”
“Vậy chị không tặng em nữa.”
“?”
Em chỉ được thích chị.
Úc Triệt không nói câu này, cô nhàn nhạt: “Giỡn đó, cho em.”
Lâm Tri Dạng nhìn chăm chú vào giáo sư Úc, hình như không vui? Cô đẩy bức tranh sang một bên, chọc vào đôi chân trắng nõn của ai kia, “Em thích vì nó có thể vẽ ra những điều em không thể diễn tả bằng lời. Trong mắt em, chị là như vậy.”
“Em còn muốn in lên túi xách cơ.”
Ban đầu muốn hỏi tại sao mình như vậy, nghe xong câu sau, Úc Triệt chần chừ: “Rêu rao quá đi.”
Cô giấu giấu đôi chân, Lâm Tri Dạng chọc làm cô ngứa.
Tất nhiên Lâm Tri Dạng hiểu, nháy mắt: “Làm hai mẫu trước để chúng mình mang. Chờ hai năm nữa mọi chuyện ổn thì quảng bá sao.”
“Được.”
Cụm từ “hai năm” làm cô yên tâm.
Lâm Tri Dạng đang lên kế hoạch tương lai cho cả hai.
Hai người mua vé tàu cao tốc đi An Thành vào sáng hôm sau. Hành trình chỉ mất một giờ, Lâm Tri Dạng chụp thông tin vé gửi sang cho Lâm Huy.
Lâm Huy trả lời bằng tin nhắn thoại: “Đã nhận.”
“Đừng đặt khách sạn, ba có chỗ cho con ở.”
Lâm Tri Dạng vừa tắm xong, toàn thân toả ra mùi thơm dễ chịu, cô dựa vào Úc Triệt trả lời tin nhắn: “Thôi, con không ở nhà ba đâu.”
Tuy không ngại nhưng nhìn thấy vợ của ba và con trai nhỏ của ông thì chả vui vẻ gì mấy.
Lâm Huy hiểu rõ, hùng hổ gửi tin nhắn thoại qua: “Con bé này nói gì đó? Nhãi ranh, ba không hiểu con sao? Ba để con đến nhà của ba quậy à? Có câu “thỏ khôn có ba hang”, quý ông Lâm chuẩn bị cho con cái hang mới.”
Úc Triệt cười, thẳng thắn quá.
Hai cha con quen với chuyện khịa nhau, cô không buồn bực: “Cha già, ba vẫn là người có tiên nhen.”
“Một tay giao con dâu, một tay giao phòng tân hôn. Nếu con dám chơi ba thì đó sẽ trở thành phòng giam của con.”
Lâm Tri Dạng cắt ngang, gửi biểu tượng cảm xúc “ngủ ngon” cho có lệ.
Ném điện thoại sang một bên, trở tay ôm Úc Triệt: “Được rồi, củi gạo mắm muối đã đủ, tới giờ vui vẻ thôi.”
Làn da bị ôm tê dại, Úc Triệt nhìn đôi mắt đầy sao. Lâm Tri Dạng cảm thấy người dưới thân quá mức quyến rũ, làm cô không thể tập trung làm chuyện ác. Thế nên cô cầm chiếc bịt mắt trên đầu giường mang lên cho người kia.
Úc Triệt chỉ phản kháng cho có lệ, lại bị uy hiếp: “Không được cử động nếu không tay cũng sẽ bị trói.”
Biết Lâm Tri Dạng nói được làm được, nhưng như vậy không thoải mái. Vì thế cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, mặc cho bị châm ngòi thổi gió, chỉ biết bất an gọi tên.
Lâm Tri Dạng hôn tai Úc Triệt: “Đừng sợ.”
Mất đi tầm nhìn, các giác quan khác vô cùng nhạy cảm. Dường như cơ thể đang trên chiếc thuyền đong đưa của Lâm Tri Dạng, mà bên dưới là tấm chăn mềm mại làm người ta đắm chìm vào trong. Niềm vui sướng tột đột dâng lên từ mặt nước, từng chút, từng chút làm ướt cabin và cuối cùng nhấn chìm cô.
Sau khi trời quang, mây tạnh, mặt nước trở nên yên bình, Lâm Tri Dạng bên cạnh cô, chưa đã thèm mà vuốt nhẹ tấm lưng trơn bóng.
Úc Triệt mỏi mệt, trán đầy mồ hôi nhẹ cọ cầm Lâm Tri Dạng. Cách biệt mấy ngày cuối cùng đã được lấp đầy.
“Lâm Tri Dạng, chị muốn đi trốn với em.”
Đến An Thành, không cần quay lại.
Lâm Tri Dạng thỏa mãn, giọng nói lười biếng dỗ dành Úc Triệt: “Nga, ngày kia mình đi trốn.”
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mưa lâm râm suốt từ hôm qua vẫn chưa dừng lại, ngày mưa u ám làm con người ta buồn bã, đau thương. Úc gia đã sớm ra khỏi nhà, lái xe đến nghĩa trang của mẹ Úc Triệt.
Mộ mẹ nằm ở ngoại ô của Hoài Châu, nơi được cho là có phong thuỷ cực tốt.
Không phải lễ tiết cộng với trời mưa tầm tã, số lượng người đến phúng điếu rất ít, dường như cả đoạn đường chẳng thấy ai.
Cơn mưa như gột rửa đất bùn, vài chồi non xanh lục như ngâm trong nước mưa.
Úc An Tuần cầm gậy đi phía trước. Ông ít khi dùng gậy, có lẽ vì đường trơn hoặc có lẽ vì đau lòng vợ nên sáng sớm đã cầm gậy bước ra cửa.
Úc Thành che ô cho cha. Cán ô hướng hơn nửa về ông, vai anh ướt cả mảng lớn.
Giang Dung Tâm đau lòng nhưng không nhiều lời, lẳng lặng bước theo sau.
Úc Triệt sóng vai với Úc Hân, mỗi người cầm một chiếc ô và anh rể Lục Tranh là người đi cuối.
Lòng nặng như đá đè, sáng sớm ít câu chào nhau nhưng đến đây không còn tâm trạng nói chuyện.
Cho đến khi đứng trước tấm bia đá lạnh lẽo, đặt bó hoa xuống trước, sự vắng lặng mới bị Úc An Tuần khàn giọng đánh vỡ: “Tấn Lan, anh dẫn các con đến thăm em.”
Cách biệt nhiều năm, nước mắt tựa như sớm đã cạn, tích tụ thành nỗi buồn. Sầu bi trở thành vết sẹo được niêm phong và giấu sâu nơi thăm thẳm nơi đáy lòng.
Mẹ qua đời vì bệnh, Úc Hân và Úc Thành đang cắp sách đến trường học trung học còn Úc Triệt vẫn còn là trẻ tiểu học. Tin dữ truyền từ bệnh viện, không một ai dám tin vì chả người nào chịu được, là Úc An tuần một tay lo liệu hậu sự, bình tĩnh tiễn vợ trên con đường cuối cùng.
Chăm sóc từng bữa cơm, lo từng chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Mẹ đột ngột qua đời làm nhà họ Úc loạn cả một thời gian.
Không ai dám nhớ khi đó vượt qua như nào.
Thời trung học, Úc Triệt chán ghét nhất là lúc tan trường. Về nhà chỉ ăn cơm do cô giúp việc làm, không còn thấy được hương vị của mẹ. Đáng buồn là khi đã ba mươi nhưng cô vẫn không nhớ được hương vị của mẹ ra sao.
Tang lễ xong xuôi, Úc An Tuần cũng kiệt sức đến sinh bệnh, cha chưa khỏi đã phải chạy đi làm và còn bộn bề hơn so với trước. Ở chung trong nhà mà dăm ba ngày vẫn không thấy mặt cha.
Nhiều khi ăn cơm không thấy ba lại khóc rống. Không hiểu sao chuyện này lại ập lên đầu? Tại sao phải là gia đình họ?
Nhưng mà bất hạnh luôn ập đến trần gian, trời xanh thích lựa chọn ngẫu nhiên một người. Dẫu cho có giỏi giang và mạnh mẽ đến đâu cũng không có quyền hỏi tại sao, càng không có quyền từ chối tham gia.
Thực tế luôn lạnh lùng và tàn nhẫn, rất thích lăng trì một mái nhà hạnh phúc.
Úc An Tuần dùng công tác để tê liệt dây thần kinh. Úc Hân là chị lớn trong nhà nên đương luôn phận mẹ, học cách chăm sóc hai em. Nhưng chị cũng là con trẻ, làm sao kiên nhẫn và bao dung như mẹ?
Úc Thành, từ một chàng trai vô lo vô nghĩ bỗng trở nên điềm đạm. Anh hiểu mình không thể cứng đầu, muốn gì làm đó được nữa.
Mà Úc Triệt càng cô độc hơn, càng trầm mặc hơn.
Người phụ nữ trên bức ảnh mới khoảng bốn mươi, bà dịu dàng và thanh lịch. Hình ảnh mơ hồ của mẹ hiền trong lòng Úc Triệt dần rõ ràng hơn.
Mấy năm trước cô thường lái xe đến, tâm sự cả ngày với mẹ. Mấy năm nay lại muốn giấu ngược vào lòng, cứ bỏ trong tâm đến khi dần nhạt phai.
Úc Hân và Úc Thành đứng nói chuyện với mẹ, ban đầu vốn muốn mẹ vui mừng, thanh thản, cuối cùng cả hai đều không kìm được nước mắt.
Chỉ có Úc Triệt ít nói, cô nhẹ nhàng: “Mẹ, con ổn, mẹ không cần lo lắng cho con.”
Những điều muốn nói không thể phô trước mặt mọi người, chỉ im lặng mặc niệm: “Mẹ, con và em ấy rất tốt, mẹ có chúc phúc cho chúng con không? Em ấy có thể yêu con như cách mẹ yêu, chân thành và tha thiết với con. Em ấy cho con tự do, không bao giờ xem nhẹ sở thích và luôn luôn ủng hộ quyết định của con.”
Úc An Tuần đứng phía sau nhìn Úc Triệt. Lời con nói làm ông hụt hẫng trong lòng. Giống như chiếc quần ướt mưa dính vào chân, khó chịu nhưng không thể thoát ra.
Về nhà, Úc Triệt muốn đi, ngay cả mưa to gió lớn cô cũng không muốn ở thêm dù chỉ một ngày. Có lẽ sớm có dự cảm, lúc nói ra không ai phản đối.
Úc An Tuần thở dài, không đành lòng mắng con, “Lái xe cẩn thận, về tới gọi cho chị con một tiếng.”
Úc Triệt gật đầu, về phòng lấy bức tranh Lâm Tri Dạng thích. Người nào đó còn nhắn tin cho cô, bảo đừng quên.
Không hài lòng vì Lâm Tri Dạng chỉ để ý đến bức tranh. Cái này có gì mà Lâm Tri Dạng cứ một hai phải nhắc? Cô không hiểu.
Gỡ xuống, đóng hộp và mang ra ngoài.
Úc Hân đợi dưới lầu, tò mò: “Cầm gì vậy?”
“Tranh Thần Thần cho em.” Nửa thật, nửa giả, “Em thích nên mang về bên kia.”
Bức tranh ngây thơ của con được Úc Triệt đánh giá cao làm Úc Hân tự hào, giọng nói khó giấu được vui sướng: “Con nít vẽ được gì đâu, chơi chơi thôi.”
Úc Triệt gật đầu, không tiếc lời khen: “Con trẻ vẽ tranh thuần túy nhất. Thần Thần có tài nên chị phải bồi dưỡng cháu.”
Mẹ nào chả thích người ta khen con mình? Tình thương của mẹ trào dâng, Úc Hân nói chuyện không còn hùng hổ, chị trở lại làm bậc phụ huynh bình thường: “Con bé đăng ký học vẽ đó. Nó thích là được, anh chị tốn bao nhiêu cũng đáng.”
Tán gẫu mấy câu, Úc Triệt lái xe về bên kia.
Úc Hân và Giang Dung Tâm nhìn cô rời đi, xoay bước vào nhà. Lúc Úc Hân bước lên một bước lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Dung Tâm, em thấy Úc Triệt cứ kỳ kỳ không?”
Lòng hơi thắt lại, nhưng Giang Dung Tâm vẫn thản nhiên: “Kỳ Kỳ chỗ nào?”
“Không biết nữa.” Úc Hân nghĩ hồi lâu, làm cái so sánh: “Hình như dạo này gai nhọn mềm đi rồi.”
Giang Dung Tâm bật cười: “Chị tưởng con bé là hoa hồng sao?”
Em dâu ghẹo, Úc Hân khẽ liếc rồi bật cười. Sau khi ngồi xuống, chị im lặng nhìn về cửa sổ hướng ra vườn hoa. Hoa cỏ xanh tốt cùng tiếng mưa lộp độp dần tan.
Lâm Tri Dạng đã đến Lâm Xuyên để gặp Úc Triệt. Tuy là ý của Úc Triệt nhưng Lâm Tri Dạng biết tại sao.
Nhà Úc Triệt làm con người ta nghẹt thở.
Vừa mở cửa đã nghe thấy mùa thơm của cơm. Cô không giống như khách ghé thăm mà giống như một nửa chủ nhân của ngôi nhà, vừa mới vừa tan sở về.
Có người đợi cô ở nhà.
Đổi giày, rửa tay xong vào bếp.
Từ khi cô đóng cửa Úc Triệt đã nghe nhưng không chạy ra đón, giả vờ tập trung làm chuyện của mình. Chỉ khi Lâm Tri Dạng vào bếp ai kia mới nhìn sang, mỉm cười nhè nhẹ.
Lâm Tri Dạng đến gần, vuốt mấy sợi tóc ra phía sau tai, “Giáo sư Úc cần em giúp không?”
“Không em, chờ ăn cơm là được.”
Bất mãn bĩu môi: “Nga, vậy em là cái thùng cơm?”
Úc Triệt nhíu mày: “Chị không có.”
Lâm Tri Dạng vừa đùa vừa hỏi: “Mấy hôm tới chị bận không?”
Úc Triệt thoải mái: “Chị không.”
Lấy điện thoại ra, hành động quyết liệt: “Được nha, vậy chúng ta qua An Thành gặp ba đi? Em đặt vé.”
Úc Triệt bỏ thìa múc canh, đưa tay chặn màn hình, hồi hộp: “Đi thiệt hả?”
“Đi chứ, mấy hôm nay ba em cứ giục.” Thấy Úc Triệt lo lắng, “Hối hận sao?”
“Không, chỉ là...”
Chỉ là không giỏi trong việc giao tiếp với người lớn. Nếu ba Lâm Tri Dạng không thích cô, vậy lần gặp mặt này sẽ làm Lâm Tri Dạng khó xử.
Thấy Úc Triệt do dự, Lâm Tri Dạng rời khỏi giao diện mua vé, “Em hơi hối hả đúng không? Không ổn lắm, mới hẹn hò chưa bao lâu đã kéo chị đi gặp phụ huynh. Không sao đâu, không muốn thì để mai sau, người vẫn ở kia, không cần vội. Coi như chuyến này đi du lịch đi, em không nói gì với ông. Chờ năm sau chị chuẩn bị xong thì chúng ta gặp.”
Cho dù muốn cha mẹ chúc phúc nhưng không muốn làm chuyện Úc Triệt không thích.
“Không có, chị muốn gặp.”
Muốn gặp nhưng lưỡng lự?
Lâm Tri Dạng là người thông minh, cười nhẹ: “Tính ba em cởi mở, rất dễ nói chuyện, ông không bao giờ làm khó ai. Nếu ông gặp chị thì thích còn không kịp nữa là. Mà nếu ông không thích thì về sau chúng ta không cần gặp nữa, ông cũng có vợ, có con nên em hiếu thảo đủ phần em là được.”
“Đừng sợ, theo em là được. Chuyện gì cũng không lay động đến việc em và chị bên nhau.”
Những lời này làm ấm lòng Úc Triệt. Như đang nằm thoải mái trên chiếc thuyền nhỏ đầy chăn ấm, Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng vuốt ve cô.
“Ừm.”
Ăn xong cơm tối, Lâm Tri Dạng chạy qua mở bức tranh Úc Triệt mang về, nhìn chăm chú lúc lâu.
Màu xanh chủ đạo, màu hồng phấn làm nền.
Úc Triệt ngồi bên cạnh, ôm đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Em thích lắm sao?”
Lâm Tri Dạng đang xếp bằng, không rời mắt: “Rất thích, cháu gái chị giỏi ghê.”
“Vậy chị không tặng em nữa.”
“?”
Em chỉ được thích chị.
Úc Triệt không nói câu này, cô nhàn nhạt: “Giỡn đó, cho em.”
Lâm Tri Dạng nhìn chăm chú vào giáo sư Úc, hình như không vui? Cô đẩy bức tranh sang một bên, chọc vào đôi chân trắng nõn của ai kia, “Em thích vì nó có thể vẽ ra những điều em không thể diễn tả bằng lời. Trong mắt em, chị là như vậy.”
“Em còn muốn in lên túi xách cơ.”
Ban đầu muốn hỏi tại sao mình như vậy, nghe xong câu sau, Úc Triệt chần chừ: “Rêu rao quá đi.”
Cô giấu giấu đôi chân, Lâm Tri Dạng chọc làm cô ngứa.
Tất nhiên Lâm Tri Dạng hiểu, nháy mắt: “Làm hai mẫu trước để chúng mình mang. Chờ hai năm nữa mọi chuyện ổn thì quảng bá sao.”
“Được.”
Cụm từ “hai năm” làm cô yên tâm.
Lâm Tri Dạng đang lên kế hoạch tương lai cho cả hai.
Hai người mua vé tàu cao tốc đi An Thành vào sáng hôm sau. Hành trình chỉ mất một giờ, Lâm Tri Dạng chụp thông tin vé gửi sang cho Lâm Huy.
Lâm Huy trả lời bằng tin nhắn thoại: “Đã nhận.”
“Đừng đặt khách sạn, ba có chỗ cho con ở.”
Lâm Tri Dạng vừa tắm xong, toàn thân toả ra mùi thơm dễ chịu, cô dựa vào Úc Triệt trả lời tin nhắn: “Thôi, con không ở nhà ba đâu.”
Tuy không ngại nhưng nhìn thấy vợ của ba và con trai nhỏ của ông thì chả vui vẻ gì mấy.
Lâm Huy hiểu rõ, hùng hổ gửi tin nhắn thoại qua: “Con bé này nói gì đó? Nhãi ranh, ba không hiểu con sao? Ba để con đến nhà của ba quậy à? Có câu “thỏ khôn có ba hang”, quý ông Lâm chuẩn bị cho con cái hang mới.”
Úc Triệt cười, thẳng thắn quá.
Hai cha con quen với chuyện khịa nhau, cô không buồn bực: “Cha già, ba vẫn là người có tiên nhen.”
“Một tay giao con dâu, một tay giao phòng tân hôn. Nếu con dám chơi ba thì đó sẽ trở thành phòng giam của con.”
Lâm Tri Dạng cắt ngang, gửi biểu tượng cảm xúc “ngủ ngon” cho có lệ.
Ném điện thoại sang một bên, trở tay ôm Úc Triệt: “Được rồi, củi gạo mắm muối đã đủ, tới giờ vui vẻ thôi.”
Làn da bị ôm tê dại, Úc Triệt nhìn đôi mắt đầy sao. Lâm Tri Dạng cảm thấy người dưới thân quá mức quyến rũ, làm cô không thể tập trung làm chuyện ác. Thế nên cô cầm chiếc bịt mắt trên đầu giường mang lên cho người kia.
Úc Triệt chỉ phản kháng cho có lệ, lại bị uy hiếp: “Không được cử động nếu không tay cũng sẽ bị trói.”
Biết Lâm Tri Dạng nói được làm được, nhưng như vậy không thoải mái. Vì thế cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, mặc cho bị châm ngòi thổi gió, chỉ biết bất an gọi tên.
Lâm Tri Dạng hôn tai Úc Triệt: “Đừng sợ.”
Mất đi tầm nhìn, các giác quan khác vô cùng nhạy cảm. Dường như cơ thể đang trên chiếc thuyền đong đưa của Lâm Tri Dạng, mà bên dưới là tấm chăn mềm mại làm người ta đắm chìm vào trong. Niềm vui sướng tột đột dâng lên từ mặt nước, từng chút, từng chút làm ướt cabin và cuối cùng nhấn chìm cô.
Sau khi trời quang, mây tạnh, mặt nước trở nên yên bình, Lâm Tri Dạng bên cạnh cô, chưa đã thèm mà vuốt nhẹ tấm lưng trơn bóng.
Úc Triệt mỏi mệt, trán đầy mồ hôi nhẹ cọ cầm Lâm Tri Dạng. Cách biệt mấy ngày cuối cùng đã được lấp đầy.
“Lâm Tri Dạng, chị muốn đi trốn với em.”
Đến An Thành, không cần quay lại.
Lâm Tri Dạng thỏa mãn, giọng nói lười biếng dỗ dành Úc Triệt: “Nga, ngày kia mình đi trốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.