Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 52

Tần Hoài Châu

11/06/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 51

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Làm một giấc ngủ trưa, thức dậy đã hơn 4 giờ.

Ngủ hơn ba tiếng, Úc Triệt xem đồng hồ rồi ngồi đó ngây người.

Người Lâm Tri Dạng giấu thuốc ngủ đúng không? Tại sao cô nằm trong vòng tay em thì càng ngủ càng ngon? Đồng hồ sinh học của cô hoàn toàn ngưng hoạt động.

Lúc ngủ trên tàu chưa đã thèm, Lâm Tri Dạng chợp mắt bù lại, thức dậy thấy sảng khoái cả người. Cô vùi đầu vào ngửi cổ Úc Triệt, chưa kịp tỉnh ngủ nên làm nũng: “Chị thơm quá à.”

Mặt Úc Triệt đỏ lên, “Em cũng vậy mà.”

Sữa tắm, dầu gội và nước hoa đều cũng hãng, tất nhiên là thơm giống hệt nhau.

Nhưng người ta không ngửi được mùi của bản thân.

Trong lúc ngủ trưa, Lâm Huy đã gửi mấy cái tin nhắn giải thích hết chuyện này đến chuyện khác.

Thấy Lâm Tri Dạng mãi không trả lời, ông lo: “Sao vậy? Sao không trả lời?”

“Con không trả lời ba qua tìm con.”

Lâm Tri Dạng câm nín, tức giận: “Con ngủ trưa. Ba mắc sắm vai người cha đầy tình thương dữ vậy?”

Sau khi sinh Lâm Tri Hạo, Lâm Tri Dạng không muốn nói nhiều với ông vì lý do tâm lý. Một năm chỉ gặp nhau mấy lần chả có gì lạ, cũng chưa bao giờ thấy Lâm Huy như vậy.

“Ngủ dữ vậy, giống hệt con heo.”

“.....” May mắn, ông là ba ruột, miễn cưỡng nhịn. Nếu không cô nhất định phải xắn quần đi đánh nhau.

Tắm rửa xong, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản. Có nhiều thời gian nên lúc trang điểm trở thành dự án để hai người tương tác. Lâm Tri Dạng giúp Úc Triệt kẻ chân mày, Úc Triệt giúp cô tô son. Người đẹp như phù dung, điểm thêm chút son đỏ càng thêm quyến rũ.

Úc Triệt nhìn từ môi đến mắt, Lâm Tri Dạng không hiểu tại sao. Cô chỉ cảm thấy trong mắt chị vừa lạnh, vừa nóng, làm người đoán không ra.

“Nhìn em dữ vậy?”

“Không sao.” Chỉ ích kỷ, không muốn người khác thấy em.

Lâm Tri Dạng không lái chiếc xe Lâm Huy để lại.

Trước khi đi đã lên mạng xem hướng dẫn, kết hợp với những gì Lâm Huy nói vào bữa trưa thì việc tìm chỗ đậu xe có thể làm người mệt như ma chết. Thôi thì đi bộ cho xong, nếu xa thì bắt chiếc xe leo lên ngồi.

An Thành là thành phố đầy cây xanh. Việc phủ xanh được đạt đến mức tối đa và không khí rất trong lành. Chợ đêm còn đỉnh hơn, là nơi nhiều người nổi tiếng trên mạng ghé thăm.

Lâm Tri Dạng và Úc Triệt đi vào, hai người thong thả cất bước, chắp hai tay sau lưng giống như đi tuần tra.

Úc Triệt liếc qua con hẻm, tiếng ồn ào của mọi người truyền ra từ trong đó. Hơi thở dân gian nồng đậm làm thế gian bình phàm hội tụ và thăng hoa tại nơi đây.

Có rất nhiều cặp đôi khoác tay nhau, nữ với nữ cùng dạo bước trên đường, nếu nhìn kỹ hơn còn có các quý ông thân mật. Mọi người ở đây trẻ tuổi, nhiệt huyết, dù có chuyện gì khác biệt cũng sẽ bảo dung, hay nói cách khác là không ai quan tâm.

Một nhóm người qua đường, băng ngang cô và Lâm Tri Dạng, nói “cho qua“. Cuối cùng cô chịu không nổi nữa, nén lại sự bất mãn, “Lâm Tri Dạng.”

“Em đây?” Lâm Tri Dạng rời mắt khỏi quầy hoa, dừng lại gương mặt Úc Triệt và không nhìn ra việc Úc Triệt không vui.

Không quan tâm chuyện khác, Úc Triệt thẳng thắn: “Sao em không dẫn chị đi?”

Lâm Tri Dạng hoang mang, chớp chớp mắt.

Ở Hoài Thành, có mấy lần hai người ra ngoài đều hệt như điệp viên tình báo, hết cẩn thận thì chỉ có cẩn thận. Họ chưa bao giờ nắm tay nhau khi đi trên đường, quang minh chính đại sóng vai.

Ngay cả lúc trên tàu vẫn chỉ dám lén nắm tay khi ngồi ở ghế.

Cô đã quen đi bên Úc Triệt như thế.

Không phải không muốn, mà là sợ Úc Triệt mất tự nhiên. Chị là người nghiêm ngặt, đoan chính, chắc gì muốn người khác lôi kéo trên đường?

Cô muốn cho Úc Triệt thời gian để thích ứng.

Biết Úc Triệt đã tốt hơn nhiều, hôm nay có thể cọ cọ vào người chị trên tàu cao tốc.

Chỉ không nghĩ Úc Triệt thích ứng nhanh như thế, chủ động đưa tay ở nơi phố xá sầm uất.

Lòng Lâm Tri Dạng vừa mừng vừa đau. An Thành không có thân thích của Úc Triệt, sẽ không ai giám sát chị, chị được tự do.

Người thân của Úc Triệt, quá phiền.



Lâm Tri Dạng buông đôi con ngươi, nở nụ cười best seller, trực tiếp nắm đôi tay lạnh lẽo của Úc Triệt, nói với Úc Triệt: “Nếu ngày sau em quên thì chị nắm tay em có được không? Sao lại bực bội nè?”

Úc Triệt không chịu, ngước mắt nhìn cô, lặng lẽ từ chối.

Biết ai kia không hợp tác, Lâm Tri Dạng kéo người qua, mỉm cười bên tai: “Chị không chủ động được sao? Thật là, toàn thích thụ động, thích bị bắt thế này?”

Mở miệng là ngả ngớn.

Dù Úc Triệt không hiểu nhưng nhìn mắt là biết ai kia gian tà. Cô bình tĩnh, móng tay cắm vào lòng bàn tay Lâm Tri Dạng: “Sao em ồn vậy?”

Đau đớn làm Lâm Tri Dạng cười cong cả eo. Chọc người ta xong, chạy qua quầy hoa mua cho người ta bó hoa hồng hồng nhạt.

Lúc quét mã trả tiền, một nhiếp ảnh gia đã quan sát cô từ lâu bước đến gần cô, “Người đẹp cầm bó hoa xinh quá. Tôi chụp cho em một bức có được không? Nhân tiện thêm cái thông tin liên lạc, tôi sửa xong sẽ gửi qua cho em.”

Rất tự tin.

Lâm Tri Dạng khá khó chịu với mấy chuyện này. Là người có kinh nghiệm, cô không nói gì, chỉ quay lại nhìn Úc Triệt.

Úc Triệt lạnh mặt kéo Lâm Tri Dạng lại, “Xin lỗi, tôi không thích người khác chụp ảnh bạn gái tôi.”

“Bạn gái.“....Pháo hoa đang nổ đùng đùng trong đầu Lâm Tri Dạng. Úc Triệt ngầu quá má ơi.

Nhiếp ảnh gia kia hoảng loạn, nhưng càng nhiệt tình hơn, cười đến muốn trật khớp hàm: “Vậy tốt quá. Tôi giúp hai người chụp luôn nha.”

Sắc mặt Úc Triệt lạnh hơn, mắt cô bén như dao: “Khỏi, chúng tôi bận.”

Lâm Tri Dạng bắt đầu thấy phiền, nụ cười dần tắt. Cô lịch sự nói câu “xin lỗi”, sau đó nắm tay Úc Triệt bước đi.

Mấy chuyện khó chịu của Úc Triệt biến mất hết sau khi Lâm Tri Dạng trao bó hồng cho cô.

“Hoa tươi mới sánh được với giáo sư Úc của em.”

Một nhiếp ảnh gia qua đường đòi chụp hình họ? Mắc cười. Lâm Tri Dạng lấy điện thoại ra, tự chụp ảnh Úc Triệt.

Nơi nào có ánh đèn rực rỡ, nơi đó có váy xanh, hoa hồng. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Úc Triệt không có nụ cười, nhưng đôi mắt lại rõ ngập tràn cảm xúc.

Có thể chụp ảnh không chuyên nghiệp, tuy nhiên giá trị liên thành.

Lâm Tri Dạng rất rất thích, đăng lên Weibo.

Cô che mặt lại, chỉ để lại phần dưới vì muốn bảo vệ chị. Phần lớn người hâm mộ sẽ cho rằng đó là cô, tránh được những chuyện phiền toái không đáng có.

Caption là bài thơ của Lục Phi:

Hoa nhài chi lan hương mãn lộ

Một đèn đường hỏa bán hoa thanh

(Hương nhài lan khắp con đường,

Tiếng bán hoa trên con phố đã sáng đèn)

Cô hỏi Úc Triệt: “Chị có theo dõi Weibo em không?”

Úc Triệt cúi đầu ngửi hoa: “Không chơi Weibo.”

“Thôi, em quên, chị cán bộ của em không dùng ứng dụng giải trí.” Lâm Tri Dạng vui vẻ kéo Úc Triệt về phía trước, không để ý đến khuôn mặt cứng đờ phía sau.

Một lúc sau, Lâm Tri Dạng bảo cô mở vòng bạn bè ra. Trên đây giáo sư Úc sẽ thấy được.

Vẫn là bức hình của Úc Triệt, có thêm một bức ảnh chụp quầy hoa và dòng chữ: “Tôi có rất nhiều kiểu.”

Úc Triệt: “.....”

Nơi tấp nập nhất của chợ là phố ăn vặt, mùi thơm thoang thoảng từ xa khiến Lâm Tri Dạng thèm không chịu nổi.

“Úc Triệt, như vậy không công bằng với chị.”

“Tại sao?”

Lâm Tri Dạng đứng trước hàng nướng: “Chị phải xếp hàng cùng em, mà đồ em thích chị lại không muốn ăn. Như vậy không công bằng còn gì?”

Nói năng ngớ ngẩn, giống như chỉ liên quan đến đồ ăn.

Úc Triệt theo ý ai kia mê sảng, “Đúng rồi, vậy chị về trước?”

Lâm Tri Dạng nắm tay lại, “Làm gì nha? Ở lại với em đi, chị ơi, em muốn ăn.”

Người đi đường không rõ chuyện nên nghĩ chị em đưa nhau đi dạo phố, mà chị không muốn mua đồ cho em ăn.

Úc Triệt: “Câm miệng.”



Lâm Tri Dạng tham lam, bất chấp ăn được hay không cũng hốt hết. Úc Triệt chọn hay món không cay, trông khá sạch sẽ nếm thử, khen: “Ăn được.”

Lại nhắc: “Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt.”

Lâm Tri Dạng cứng lưỡi, trêu: “Bà cán bộ của em online.”

Mặc dù biết từ “bà cán bộ” để miêu tả khí chất, nhưng Úc Triệt nghe từ “bà” lại cảm thấy nhạy cảm.

Mới gặp nhau đã rung động, trừ việc lý trí nhắc nhở bản thân không nên tiếp cận thì sự chênh lệch nhau năm tuổi cũng khiến cô mất hứng, làm cô lo lắng. Nghĩ đến mình đã trưởng thành còn Lâm Tri Dạng chỉ mới cấp ba, thật sự thấy tội lỗi.

Nhưng Lâm Tri Dạng đâu thèm để ý, chưa bao giờ đề cập đến chuyện chênh lệch tuổi tác. Đôi khi gọi cô là “chị ơi” cũng chỉ đùa giỡn mà thôi.

(Thì mấy bạn biết tiếng Trung như tiếng Anh, chỉ có I và you, mày với tao. Mình sửa lại thành chị - em để nghe nó tình cảm, dịu dàng, đằm thắm, keo lỳ thôi)

Rồi đến sau này, Lâm Tri Dạng bắt nạt, lăn lộn các thứ, cô than vãn còn không kịp chứ nói chi đến tội lỗi, biến sạch hết ráo.

Ăn uống no say, hai người đi đến điểm tiếp theo.

Xem phim trên nước không có gì đặt biệt. Nhưng vì có người đi cùng nên Lâm Tri Dạng vui vẻ nhìn hết nửa ngày.

Cuối cùng hai người về bờ.

Mặt hồ tháng Tám trong làn gió mát, tàu thuyền du ngoạn trên mặt nước. Tiếng nhạc du dương từ quán rượu nhỏ ven đường vang ra, hình như là ca sĩ Lâm Tri Dạng thích nên ngân nga theo mấy câu.

Hai bóng người thấp thoáng trên cầu, mọi ồn ào như bị ngăn cách bên ngoài, yên bình và ấm áp.

Trên đường về, có một nhà sách 24 giờ, qua cửa kính có thể nhìn thấy sách của Lâm Tri Dạng.

Từng thấy một bộ sách của mình trong nhà Úc Triệt, bên trong viết lại những trải nghiệm và cảm xúc trong mấy năm của cô.

Vừa đắn đo, vừa ngượng ngụng, “tức cảnh sinh tình” lên tiếng: “Chị đọc hết sách của rồi nên rõ em như lòng bàn tay.”

Ý là không công bằng, không biết bao nhiêu về quá khứ của Úc Triệt.

“Không phải vậy, chị còn nhiều câu hỏi.”

Lâm Tri Dạng khích lệ: “Hỏi em, hỏi em, em sẽ trả lời tại hiện trường.”

Úc Triệt nghiêng đầu nhìn, sau đó thu lại ánh mắt.

Lạnh lùng và bình tĩnh: “Em có bao nhiêu người yêu cũ?”

Lâm Tri Dạng rất giỏi tán tỉnh người ta, thành thạo như master.

Im lặng...

Lâm Tri Dạng tính thế nào cũng không tính được chuyện này, “Một người.”

Dưới ánh mắt hoài nghi của Úc Triệt, Lâm Tri Dạng thề: “Một người thật đó, em yêu cầu cao lắm, em không tuỳ tiện quen người này người kia đâu.”

Không thể trông mặt bắt hình dong, cô, Lâm Tri Dạng không phải là người đào hoa, phong lưu gì đâu nha.

“Hẹn hò thời đại học, người ta theo đuổi em, chia tay xong người ta ra nước ngoài.”

“.....” Lâm Tri Dạng nhỏ giọng: “Chị biết hết rồi còn gì.”

Úc Triệt lạnh mắt, “Vậy em có tiện nói lý do chia tay có được không?”

Chuyện này có gì tiện hay không, Lâm Tri Dạng thẳng thắn: “Chắc là do vấn đề của em nhiều hơn, lúc đó em không muốn yêu đương. Bạn ấy bảo không cảm giác được tình cảm của em nên chia tay.”

Úc Triệt lạnh giọng: “Bạn theo đuổi em và cũng là bạn đề nghị chia tay.”

“Ùm.” Nhưng quá khứ đã lâu, Lâm Tri Dạng không còn buồn nữa, thay vào đó cô cảm thấy nó là điều tốt đẹp.

Trước kia không biết yêu là gì, cũng không biết thích một người ra sao. Nhưng sau khi gặp Úc Triệt, không thầy vẫn làm nên.

Úc Triệt không nói gì, chỉ cầm chặt lấy bó hoa trong tay. Lâm Tri Dạng nắm tay cô vào khu nhà, cẩn thận hỏi: “Úc Triệt, chị giận em sao?”

Nghe cô và người ta từng có cảm tình mà chị chỉ là bên bị động nên không thấy thoải mái lắm. Cảm giác này, Lâm Tri Dạng hiểu.

“Không.” Úc Triệt dứt khoát, hoa khẽ dán vào môi, nở nụ cười: “Chị mừng thầm.”

Cảm ơn người lương bạc, để chị may mắn gặp được em.

________

Half journey

So I'm gonna love you like I'm gonna lose you

I'm gonna hold you like I'm saying goodbye hú hú

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook