Chương 57
Tần Hoài Châu
11/07/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 56
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Khác với sàn gỗ trong nhà Lâm Tri Dạng, gạch lát sàn màu xám có chút hơi lạnh dẫu là mùa hè.
“Sao không đi dép?”
Úc Triệt không bao giờ cho cô đi chân đất.
Trên trán chị có mấy vệt mồ hôi, vài sợi tóc ướt dính vào má. Lâm Tri Dạng xoay người lấy hai tờ khăn giấy trên bàn trà, cẩn thận lau qua.
“Điều hoà hơi cao sao?”
Dù Lâm Tri Dạng lau mồ hôi cho mình, Úc Triệt vẫn không rời khỏi đôi mắt yêu thương của em.
Giống như người bước trên con đường quê vào đêm tối, kiên định nhìn ánh trăng. Trước khi Lâm Tri Dạng hỏi cô bị sao, Úc Triệt đã mạnh mẽ nói: “Ôm chị.”
Mệnh lệnh, cô nghe lời Lâm Tri Dạng và cô luôn sẵn sàng nghe Lâm Tri Dạng.
Chưa bao giờ vâng thuận người khác như cách cô nghe lời Lâm Tri Dạng.
Nụ cười trên môi tràn ra, Lâm Tri Dạng hài lòng với sự bám người của giáo sư Úc. Nhưng cũng không muốn chị chân trần đứng trên đất. Cúi đầu nhẹ chạm trán Úc Triệt, thể hiện sự đồng ý, sau đó ôm vào phòng: “Ôm công chúa cũng tính là ôm đúng không?”
Cơ thể nhẹ đi, vòng tay qua cổ Lâm Tri Dạng, hít vào vai như sự đồng ý.
Chỉ có mùi hương Lâm Tri Dạng mới khiến cô yên bình.
Tuy nhiên, hương gỗ nhẹ nhàng ẩn trong chiếc áo tay ngắn làm cô u ám.
Kể từ khi cô bảo không thích nến thơm, Lâm Tri Dạng không đốt ở đây nữa.
Nhưng khi về nhà lại sẽ đốt, trước khi vào nhà Lâm Tri Dạng, phòng khách và phòng ngủ đều có mùi này.
Rõ ràng đó là một loại hương thơm giúp an thần và giúp ngủ ngon. Không hiểu sao Úc Triệt thấy khó chịu, đầy oán giận.
Vì đây là mùi người yêu cũ Lâm Tri Dạng thích, Lâm Tri Dạng viết trong sách: “Lúc đầu không ngửi được, sau này không còn thấy nhưng khó yên lòng. Ảnh hưởng của một người thật sự quá lớn, từ những chuyện nhỏ đến chuyện lớn, thấm sâu vào tận tế bào.”
Chia tay đã lâu mà vẫn in trong sách, không xoá.
Ảnh hưởng lớn lắm sao? Mấy năm qua đi, Lâm Tri Dạng vẫn mải mê với mùi hương người ta yêu thích.
Có lẽ vì không thể chia sẻ giấc mơ với Lâm Tri Dạng, chỉ có thể tự mình chịu đựng nên Úc Triệt cảm giác nếu có gì xảy ra, một chuyện nhỏ thôi cũng khiến cô xấu tính.
Được đặt bên giường, Lâm Tri Dạng lấy khăn ướt lau chân cho cô, đặt đôi dép lê dưới chân cô.
Người trước mặt đã chăm sóc đến mức độ này, nhưng cô không thể nhịn không hỏi: “Sao em cố chấp với cái mùi này vậy?”
Lâm Tri Dạng ngơ ngác, cúi đầu ngửi vào cổ tay của mình, không ngửi ra được, “Quen rồi mà.”
Mùi trên người nồng đậm nhưng không quá mạnh. Đàn hương kết hợp với tuyết tùng, nếu ngửi kỹ sẽ có mùi hoa. Lâm Tri Dạng là người chung thuỷ, hoặc có thể nói là lười. Cô không muốn tìm kiếm mùi hương mới, mấy năm qua đi vẫn là mùi này.
Thói quen thật sự rất phiền.
Úc Triệt cắn môi dưới, không nhìn Lâm Tri Dạng, cúi đầu nhìn vào dép lê.
Lâm Tri Dạng hiểu, giáo sư Úc vừa thức dậy, không biết do ngủ chưa đủ hay sao nhưng giống hệt với cảm giác trước đây.
“Chị không thích sao? Mai sau em không đốt nữa, về nhà cũng không.”
Lâm Tri Dạng quen vì đã dùng nhiều năm. Nếu Úc Triệt không thích thì cô đổi, không sao, chả phải chuyện gì lớn.
Đến khi Lâm Tri Dạng nhường một bước lớn, Úc Triệt mới tỉnh ngộ. Cô đang làm gì vậy?
Cướp đi tự do của em?
Cô ghét nhất người như vậy, nhưng bất tri bất giác biến mình thành người mình ghét nhất.
Lắc đầu mạnh, vội giải thích: “Chị không có, chị tò mò. Em dùng cứ dùng, đừng quan tâm đến chị, đốt bên nhà này cũng được luôn.”
Như sợ Lâm Tri Dạng không tin, “Thật ra khá thơm.”
Cô nói dối, thơm thì thơm, nhưng cô thật sự không thích.
Lâm Tri Dạng bị lừa, nhẹ cười: “Mùi cũng giống chị mà. Tuy đậm đà nhưng lạnh lùng, quạnh quẽ.” Miệt mài theo đuổi còn có mùi hoa và sự dịu dàng.
Úc Triệt cố nở nụ cười. Giống cô chăng? Nói dối không chớp mắt là tài năng Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng giúp cô chải tóc, nâng niu vưu vật: “Tối nay em nấu cơm cho chị.”
Cô học được hai món trên mạng, cuối cùng lấy dưa chuột làm món thứ ba. Bận bịu hồi lâu mới có cơm, nhưng Úc Triệt ăn non nửa bát thì buông chén.
Sợ Lâm Tri Dạng buồn nên giải thích: “Thật ngon, do chiều chị ngủ không được nên không muốn ăn.”
Lâm Tri Dạng hiểu.
Dù vậy, trong lòng cô vẫn tự nhủ nên cố gắng thêm, để Úc Triệt luôn luôn được ăn ngon.
Trước khi ngủ, Lâm Tri Dạng giở trò với Úc Triệt. Nở nụ cười quyến rũ trêu chọc: “Giáo sư Úc bảo em tắm rửa sạch sẽ, nào, muốn làm gì em đây?”
Úc Triệt chính nhân quân tử: “Chị thấy mùa hè không tắm dễ bị hôi, chị nhắc em thôi.
Lâm Tri Dạng: “......” Tin mới lạ.
Bấu víu không tha: “Vậy chị không muốn làm gì em thật?”
“Chị không.” Úc Triệt mạnh mẽ.
Lâm Tri Dạng cười sẽ: “Em sẽ, chị cảm nhận đi, từ từ học nha.”
Nụ hôn nồng chán dán vào da thịt, Úc Triệt sẵn lòng lao vào sự thân mật đẹp đẽ này. Tuy nhiên, sau khi đến nơi nhạy cảm, sự phản kháng và sợ hãi dâng lên.
Nghĩ đến giấc mơ.
Kết án và chia rẽ.
Cô bật dậy giữa bóng đêm, giọng nói không hề có chút nhiệt tình: “Chị không muốn lắm.”
Lâm Tri Dạng ngẩn ngơ, không nói chuyện.
Cô bổ sung: “Hôm nay chị mệt, sáng phải qua bệnh viện.”
Chạy tới chạy lui, cha còn nằm trên giường bệnh. Chắc chắn Úc Triệt không dễ chịu tí nào.
Lâm Tri Dạng thông cảm.
“Vậy ngủ nha.”
Dù ngủ trong lòng Lâm Tri Dạng, nhưng việc đến bệnh viện vào ngày mai vẫn làm Úc Triệt bất an.
Lại mơ một giấc mơ tương tự.
Cô mơ thấy mình quyết tâm nói với ba nghe về chuyện mình và Lâm Tri Dạng. Ba tức đến mức ngất xỉu trên giường bệnh và mọi lời trách móc đổ dồn về phía cô
Sự tức giận của Úc Hân đè nặng trên vai, thậm chí cả Úc Thành - người luôn luôn ủng hộ cô cũng nói: “Em ích kỷ, em làm anh thất vọng.”
Không ai tán thành, mà Lâm Tri Dạng cũng bất ngờ.
Cô bị Lâm Tri Dạng đánh thức, giọng nói nhẹ nhàng và âu yếu: “Gặp ác mộng sao?”
Úc Triệt hoảng hồn, không trả lời. Lâm Tri Dạng đứng dậy rót cho cô cốc nước, không hỏi thêm.
Uống nửa cốc nước, Úc Triệt “cảm ơn.” Cô quay lưng về phía Lâm Tri Dạng thiếp đi, dần dần bình tĩnh lại.
Lâm Tri Dạng nằm cùng hướng với Úc Triệt, hồi lâu không nói nên lời và cũng không dám chạm vào.
Lo lắng và dày vò.
Đã lâu không thấy Úc Triệt gặp ác mộng.
Trước kia ngủ bên nhà nghỉ có mấy lần như thế, đôi khi Úc Triệt sẽ nói mớ. Dường như sợ hãi điều gì, Úc Triệt rất sợ và cực kỳ bất lực.
Hôm nay không mớ nhiều, Lâm Tri Dạng nghe rõ một câu: “Ba...mẹ...con không dám nữa, con không có?”
Không dám làm gì?
Cố gắng phủ nhận điều gì?
Giờ đây Lâm Tri Dạng cực độ chán chường trí tưởng tượng của mình.
Không ngủ được và cũng biết Úc Triệt không ngủ.
Lúc 4 giờ sáng, Lâm Tri Dạng thiếp đi cùng những suy nghĩ hỗn loạn.
Không lâu sau, bị đồng hồ báo thức của Úc Triệt đánh thức.
Dù Úc Triệt tắt ngay nhưng Lâm Tri Dạng vẫn tĩnh, mở mắt ra: “Chị đi sao?”
“Ừm, chị đi, qua ăn sáng với ba.”
Vô luận sợ bệnh viện, dẫu sợ Úc An Tuần, nhưng Úc Triệt hiểu, cô biết người trong bệnh viện cực kỳ quan trọng đối với cô.
Cô đã mất mẹ rồi, cô biết cảm giác mất đi người thân là như nào.
Hôm qua, cha bảo Úc Thành gọt táo cho cô và đó là sự dịu dàng không chủ ý của cha.
Mười mấy tuổi mẹ mất, Úc Triệt sợ. Cô chán ghét gông cùm, xiềng xích của nhà họ Úc đặt lên cô. Nhưng cô biết nếu không có nơi đó sẽ không có cô.
“Vậy chị qua với ba nha.”
Nếu có thể, Lâm Tri Dạng không muốn Úc Triệt và gia đình nháo nhào lên. Tính cách chị vốn trầm lặng, nếu bên cạnh chỉ có mình cô thì không tốt.
Úc Triệt cũng vậy.
Nếu không sao lại nói mớ như thế?
Bước xuống giường, Úc Triệt hôn lên má: “Em ngủ tiếp đi.”
Tuy nhiên, sau khi Úc Triệt đi, Lâm Tri Dạng hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lúc đến bệnh viện chưa đến 7 giờ, Úc An Tuần thập phần ngạc nhiên: “Sao đến sớm vậy?”
Con bé ngốc này lúc nào cũng nề nếp thế. Hôm nay đầu cần phải đến sớm như này?
Khuôn mặt trước mắt có thể nói là hoà ái, dễ gần. Nó khác hoàn toàn với hình ảnh nghiêm nghị và dữ tợn trong giấc mơ.
Nói thẳng ra, cha chưa bao giờ quá nghiêm với cô. Nếu bị đánh hay mắng thì Úc An với Úc Hân cũng bị nhiều hơn. Thậm chí, Úc Hân còn phàn nàn là cha thương em gái nhiều.
Nhưng trong giấc mơ, cô lại xem Úc An Tuần là người đáng sợ nhất. Đến mức không muốn về nhà thường, cô luôn cảm thấy ngôi nhà lớn của họ Úc là ngọn nguồn của ác mộng.
Nếu cha biết, liệu có buồn lòng không?
Sọc xanh xen cả sọc trắng trên chiếc áo bệnh nhân làm cha trông yếu đuối, già nua. Từ khi gặp ác mộng, chìm đắm vào nó từ hôm qua thì đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến những thứ nặng nề này.
Tuy nhiên, khi người chăm sóc Úc An Tuần mang bữa sáng vào, khi đưa muỗng cháo vào miệng, cô lại nghĩ: Lâm Tri Dạng ngủ dậy ăn gì?
Nếu không có cô, chắc chắn em ấy không thèm ăn.
8 giờ rưỡi, muốn gọi Lâm Tri Dạng dậy nhưng không thể hành động.
Nơi này và Úc An Tuần đều khiến cô không thể hành động, như thể có một sợi dây trói buộc từ sâu trong tâm hồn.
Buổi sáng Úc An Tuần vẫn phải xử lý công việc nhưng không bảo Úc Triệt về. Lúc xem tài liệu, ngẩng đầu hỏi Úc Triệt: “Hôm qua ngủ không ngon sao? Ba nhờ chuẩn bị cho con cái phòng yên tĩnh để nghỉ chút được không?”
Quầng thâm mắt dùng che khuyết điểm cũng không lặn được bao nhiêu, trông còn mỏi mệt hơn hôm qua.
Sợ Úc Triệt ngại phiền, Úc An Tuần giải thích: “Trưa chị con đến, lâu rồi hai đứa không gặp nhau nên ở lại ăn chung bữa cơm đi.”
“Dạ, con không cần ngủ.” Cô từ chối, bắt chước Úc Thành gọt hoa quả cho Úc An Tuần.
Thấy con mệt mỏi, mất hết cả hồn vía, Úc An Tuần nhìn con, nhắc nhở: “Đừng cắt vào tay.”
Úc Triệt bình tĩnh: “Sẽ không.”
Đưa quả táo đã gọi cho Úc An Tuần, lấy quyển tạp chí Đại học Hoài Châu từ trong túi ra xem.
Ban đầu cô không phụ trách về chuyện tạp chí của trường, nhưng có đồng nghiệp nhờ xem xét, thêm thắt. Vì vậy cô bảo đồng nghiệp gửi hết tạp chí của trường trong nửa đầu năm nay cho cô.
Thấy tạp chí của trường, Úc An Tuần tìm thấy đề tài: “Học kỳ sao nhiều tiết không?”
Đã xác nhận giờ học với văn phòng, Úc Triệt trả lời: “Nhiều hơn nửa đầu năm một chút.”
Tân sinh viên nhập học, cô phải dạy cả hai lớp lịch sử văn học và đọc sâu các tác phẩm. Bên cạnh đó còn có môn tiếng Phổ thông của viện giáo dục.
“Học sinh ổn hết không?” Úc An Tuần hỏi không đầu không đuôi.
Mặt không đổi sắc: “Vẫn ổn.”
Cô biết Úc An Tuần đã kiểm tra xem cô thân với ai ở trường. Ngay cả chuyện cô đến ký túc xá của Hạ Mân, Úc Hân cũng biết.
Một lần vô tình nói đến, Úc Hân im lặng nhưng Úc Triệt không phản ứng. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô không muốn gây phiền cho người khác.
Họ thấy cô không có ai cạnh bên, lại không chịu thích ai, họ sợ cô mê đắm sinh viên nào đó.
Khi cô thôi quan tâm, khi cô quyết định ở bên Lâm Tri Dạng thì họ không tra ra.
Nhưng hiện tại Úc Triệt không còn muốn họ tra nữa.
Ít nhất là cho đến khi Úc An Tuần xuất viện.
Cô không muốn những điều trong giấc mơ trở thành hiện thực, Úc An Tuần vốn đã yếu còn bị tức đến ngất.
Sự lo lắng càng sâu sắc khi nhìn thấy Úc Hân. Ánh mắt giống hệt như trong giấc mơ của cô, đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn quét về phía cô.
Những chỉ thoáng qua, Úc Hân mỉm cười: “Mấy hôm không gặp, nghe chị dâu em bảo em lên được mấy cân, thật vậy nha.”
Úc Triệt càng căng thẳng, nhưng vẻ mặt cố gắng bình tĩnh “ừ”, không hề thay đổi gì.
Cô rũ mắt, thầm niệm tên Lâm Tri Dạng. Mong Lâm Tri Dạng phù hộ, mượn em một ít dũng khí.
Sao lại về trạng thái trước kia?
Chỉ vì ác mộng?
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Khác với sàn gỗ trong nhà Lâm Tri Dạng, gạch lát sàn màu xám có chút hơi lạnh dẫu là mùa hè.
“Sao không đi dép?”
Úc Triệt không bao giờ cho cô đi chân đất.
Trên trán chị có mấy vệt mồ hôi, vài sợi tóc ướt dính vào má. Lâm Tri Dạng xoay người lấy hai tờ khăn giấy trên bàn trà, cẩn thận lau qua.
“Điều hoà hơi cao sao?”
Dù Lâm Tri Dạng lau mồ hôi cho mình, Úc Triệt vẫn không rời khỏi đôi mắt yêu thương của em.
Giống như người bước trên con đường quê vào đêm tối, kiên định nhìn ánh trăng. Trước khi Lâm Tri Dạng hỏi cô bị sao, Úc Triệt đã mạnh mẽ nói: “Ôm chị.”
Mệnh lệnh, cô nghe lời Lâm Tri Dạng và cô luôn sẵn sàng nghe Lâm Tri Dạng.
Chưa bao giờ vâng thuận người khác như cách cô nghe lời Lâm Tri Dạng.
Nụ cười trên môi tràn ra, Lâm Tri Dạng hài lòng với sự bám người của giáo sư Úc. Nhưng cũng không muốn chị chân trần đứng trên đất. Cúi đầu nhẹ chạm trán Úc Triệt, thể hiện sự đồng ý, sau đó ôm vào phòng: “Ôm công chúa cũng tính là ôm đúng không?”
Cơ thể nhẹ đi, vòng tay qua cổ Lâm Tri Dạng, hít vào vai như sự đồng ý.
Chỉ có mùi hương Lâm Tri Dạng mới khiến cô yên bình.
Tuy nhiên, hương gỗ nhẹ nhàng ẩn trong chiếc áo tay ngắn làm cô u ám.
Kể từ khi cô bảo không thích nến thơm, Lâm Tri Dạng không đốt ở đây nữa.
Nhưng khi về nhà lại sẽ đốt, trước khi vào nhà Lâm Tri Dạng, phòng khách và phòng ngủ đều có mùi này.
Rõ ràng đó là một loại hương thơm giúp an thần và giúp ngủ ngon. Không hiểu sao Úc Triệt thấy khó chịu, đầy oán giận.
Vì đây là mùi người yêu cũ Lâm Tri Dạng thích, Lâm Tri Dạng viết trong sách: “Lúc đầu không ngửi được, sau này không còn thấy nhưng khó yên lòng. Ảnh hưởng của một người thật sự quá lớn, từ những chuyện nhỏ đến chuyện lớn, thấm sâu vào tận tế bào.”
Chia tay đã lâu mà vẫn in trong sách, không xoá.
Ảnh hưởng lớn lắm sao? Mấy năm qua đi, Lâm Tri Dạng vẫn mải mê với mùi hương người ta yêu thích.
Có lẽ vì không thể chia sẻ giấc mơ với Lâm Tri Dạng, chỉ có thể tự mình chịu đựng nên Úc Triệt cảm giác nếu có gì xảy ra, một chuyện nhỏ thôi cũng khiến cô xấu tính.
Được đặt bên giường, Lâm Tri Dạng lấy khăn ướt lau chân cho cô, đặt đôi dép lê dưới chân cô.
Người trước mặt đã chăm sóc đến mức độ này, nhưng cô không thể nhịn không hỏi: “Sao em cố chấp với cái mùi này vậy?”
Lâm Tri Dạng ngơ ngác, cúi đầu ngửi vào cổ tay của mình, không ngửi ra được, “Quen rồi mà.”
Mùi trên người nồng đậm nhưng không quá mạnh. Đàn hương kết hợp với tuyết tùng, nếu ngửi kỹ sẽ có mùi hoa. Lâm Tri Dạng là người chung thuỷ, hoặc có thể nói là lười. Cô không muốn tìm kiếm mùi hương mới, mấy năm qua đi vẫn là mùi này.
Thói quen thật sự rất phiền.
Úc Triệt cắn môi dưới, không nhìn Lâm Tri Dạng, cúi đầu nhìn vào dép lê.
Lâm Tri Dạng hiểu, giáo sư Úc vừa thức dậy, không biết do ngủ chưa đủ hay sao nhưng giống hệt với cảm giác trước đây.
“Chị không thích sao? Mai sau em không đốt nữa, về nhà cũng không.”
Lâm Tri Dạng quen vì đã dùng nhiều năm. Nếu Úc Triệt không thích thì cô đổi, không sao, chả phải chuyện gì lớn.
Đến khi Lâm Tri Dạng nhường một bước lớn, Úc Triệt mới tỉnh ngộ. Cô đang làm gì vậy?
Cướp đi tự do của em?
Cô ghét nhất người như vậy, nhưng bất tri bất giác biến mình thành người mình ghét nhất.
Lắc đầu mạnh, vội giải thích: “Chị không có, chị tò mò. Em dùng cứ dùng, đừng quan tâm đến chị, đốt bên nhà này cũng được luôn.”
Như sợ Lâm Tri Dạng không tin, “Thật ra khá thơm.”
Cô nói dối, thơm thì thơm, nhưng cô thật sự không thích.
Lâm Tri Dạng bị lừa, nhẹ cười: “Mùi cũng giống chị mà. Tuy đậm đà nhưng lạnh lùng, quạnh quẽ.” Miệt mài theo đuổi còn có mùi hoa và sự dịu dàng.
Úc Triệt cố nở nụ cười. Giống cô chăng? Nói dối không chớp mắt là tài năng Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng giúp cô chải tóc, nâng niu vưu vật: “Tối nay em nấu cơm cho chị.”
Cô học được hai món trên mạng, cuối cùng lấy dưa chuột làm món thứ ba. Bận bịu hồi lâu mới có cơm, nhưng Úc Triệt ăn non nửa bát thì buông chén.
Sợ Lâm Tri Dạng buồn nên giải thích: “Thật ngon, do chiều chị ngủ không được nên không muốn ăn.”
Lâm Tri Dạng hiểu.
Dù vậy, trong lòng cô vẫn tự nhủ nên cố gắng thêm, để Úc Triệt luôn luôn được ăn ngon.
Trước khi ngủ, Lâm Tri Dạng giở trò với Úc Triệt. Nở nụ cười quyến rũ trêu chọc: “Giáo sư Úc bảo em tắm rửa sạch sẽ, nào, muốn làm gì em đây?”
Úc Triệt chính nhân quân tử: “Chị thấy mùa hè không tắm dễ bị hôi, chị nhắc em thôi.
Lâm Tri Dạng: “......” Tin mới lạ.
Bấu víu không tha: “Vậy chị không muốn làm gì em thật?”
“Chị không.” Úc Triệt mạnh mẽ.
Lâm Tri Dạng cười sẽ: “Em sẽ, chị cảm nhận đi, từ từ học nha.”
Nụ hôn nồng chán dán vào da thịt, Úc Triệt sẵn lòng lao vào sự thân mật đẹp đẽ này. Tuy nhiên, sau khi đến nơi nhạy cảm, sự phản kháng và sợ hãi dâng lên.
Nghĩ đến giấc mơ.
Kết án và chia rẽ.
Cô bật dậy giữa bóng đêm, giọng nói không hề có chút nhiệt tình: “Chị không muốn lắm.”
Lâm Tri Dạng ngẩn ngơ, không nói chuyện.
Cô bổ sung: “Hôm nay chị mệt, sáng phải qua bệnh viện.”
Chạy tới chạy lui, cha còn nằm trên giường bệnh. Chắc chắn Úc Triệt không dễ chịu tí nào.
Lâm Tri Dạng thông cảm.
“Vậy ngủ nha.”
Dù ngủ trong lòng Lâm Tri Dạng, nhưng việc đến bệnh viện vào ngày mai vẫn làm Úc Triệt bất an.
Lại mơ một giấc mơ tương tự.
Cô mơ thấy mình quyết tâm nói với ba nghe về chuyện mình và Lâm Tri Dạng. Ba tức đến mức ngất xỉu trên giường bệnh và mọi lời trách móc đổ dồn về phía cô
Sự tức giận của Úc Hân đè nặng trên vai, thậm chí cả Úc Thành - người luôn luôn ủng hộ cô cũng nói: “Em ích kỷ, em làm anh thất vọng.”
Không ai tán thành, mà Lâm Tri Dạng cũng bất ngờ.
Cô bị Lâm Tri Dạng đánh thức, giọng nói nhẹ nhàng và âu yếu: “Gặp ác mộng sao?”
Úc Triệt hoảng hồn, không trả lời. Lâm Tri Dạng đứng dậy rót cho cô cốc nước, không hỏi thêm.
Uống nửa cốc nước, Úc Triệt “cảm ơn.” Cô quay lưng về phía Lâm Tri Dạng thiếp đi, dần dần bình tĩnh lại.
Lâm Tri Dạng nằm cùng hướng với Úc Triệt, hồi lâu không nói nên lời và cũng không dám chạm vào.
Lo lắng và dày vò.
Đã lâu không thấy Úc Triệt gặp ác mộng.
Trước kia ngủ bên nhà nghỉ có mấy lần như thế, đôi khi Úc Triệt sẽ nói mớ. Dường như sợ hãi điều gì, Úc Triệt rất sợ và cực kỳ bất lực.
Hôm nay không mớ nhiều, Lâm Tri Dạng nghe rõ một câu: “Ba...mẹ...con không dám nữa, con không có?”
Không dám làm gì?
Cố gắng phủ nhận điều gì?
Giờ đây Lâm Tri Dạng cực độ chán chường trí tưởng tượng của mình.
Không ngủ được và cũng biết Úc Triệt không ngủ.
Lúc 4 giờ sáng, Lâm Tri Dạng thiếp đi cùng những suy nghĩ hỗn loạn.
Không lâu sau, bị đồng hồ báo thức của Úc Triệt đánh thức.
Dù Úc Triệt tắt ngay nhưng Lâm Tri Dạng vẫn tĩnh, mở mắt ra: “Chị đi sao?”
“Ừm, chị đi, qua ăn sáng với ba.”
Vô luận sợ bệnh viện, dẫu sợ Úc An Tuần, nhưng Úc Triệt hiểu, cô biết người trong bệnh viện cực kỳ quan trọng đối với cô.
Cô đã mất mẹ rồi, cô biết cảm giác mất đi người thân là như nào.
Hôm qua, cha bảo Úc Thành gọt táo cho cô và đó là sự dịu dàng không chủ ý của cha.
Mười mấy tuổi mẹ mất, Úc Triệt sợ. Cô chán ghét gông cùm, xiềng xích của nhà họ Úc đặt lên cô. Nhưng cô biết nếu không có nơi đó sẽ không có cô.
“Vậy chị qua với ba nha.”
Nếu có thể, Lâm Tri Dạng không muốn Úc Triệt và gia đình nháo nhào lên. Tính cách chị vốn trầm lặng, nếu bên cạnh chỉ có mình cô thì không tốt.
Úc Triệt cũng vậy.
Nếu không sao lại nói mớ như thế?
Bước xuống giường, Úc Triệt hôn lên má: “Em ngủ tiếp đi.”
Tuy nhiên, sau khi Úc Triệt đi, Lâm Tri Dạng hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lúc đến bệnh viện chưa đến 7 giờ, Úc An Tuần thập phần ngạc nhiên: “Sao đến sớm vậy?”
Con bé ngốc này lúc nào cũng nề nếp thế. Hôm nay đầu cần phải đến sớm như này?
Khuôn mặt trước mắt có thể nói là hoà ái, dễ gần. Nó khác hoàn toàn với hình ảnh nghiêm nghị và dữ tợn trong giấc mơ.
Nói thẳng ra, cha chưa bao giờ quá nghiêm với cô. Nếu bị đánh hay mắng thì Úc An với Úc Hân cũng bị nhiều hơn. Thậm chí, Úc Hân còn phàn nàn là cha thương em gái nhiều.
Nhưng trong giấc mơ, cô lại xem Úc An Tuần là người đáng sợ nhất. Đến mức không muốn về nhà thường, cô luôn cảm thấy ngôi nhà lớn của họ Úc là ngọn nguồn của ác mộng.
Nếu cha biết, liệu có buồn lòng không?
Sọc xanh xen cả sọc trắng trên chiếc áo bệnh nhân làm cha trông yếu đuối, già nua. Từ khi gặp ác mộng, chìm đắm vào nó từ hôm qua thì đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến những thứ nặng nề này.
Tuy nhiên, khi người chăm sóc Úc An Tuần mang bữa sáng vào, khi đưa muỗng cháo vào miệng, cô lại nghĩ: Lâm Tri Dạng ngủ dậy ăn gì?
Nếu không có cô, chắc chắn em ấy không thèm ăn.
8 giờ rưỡi, muốn gọi Lâm Tri Dạng dậy nhưng không thể hành động.
Nơi này và Úc An Tuần đều khiến cô không thể hành động, như thể có một sợi dây trói buộc từ sâu trong tâm hồn.
Buổi sáng Úc An Tuần vẫn phải xử lý công việc nhưng không bảo Úc Triệt về. Lúc xem tài liệu, ngẩng đầu hỏi Úc Triệt: “Hôm qua ngủ không ngon sao? Ba nhờ chuẩn bị cho con cái phòng yên tĩnh để nghỉ chút được không?”
Quầng thâm mắt dùng che khuyết điểm cũng không lặn được bao nhiêu, trông còn mỏi mệt hơn hôm qua.
Sợ Úc Triệt ngại phiền, Úc An Tuần giải thích: “Trưa chị con đến, lâu rồi hai đứa không gặp nhau nên ở lại ăn chung bữa cơm đi.”
“Dạ, con không cần ngủ.” Cô từ chối, bắt chước Úc Thành gọt hoa quả cho Úc An Tuần.
Thấy con mệt mỏi, mất hết cả hồn vía, Úc An Tuần nhìn con, nhắc nhở: “Đừng cắt vào tay.”
Úc Triệt bình tĩnh: “Sẽ không.”
Đưa quả táo đã gọi cho Úc An Tuần, lấy quyển tạp chí Đại học Hoài Châu từ trong túi ra xem.
Ban đầu cô không phụ trách về chuyện tạp chí của trường, nhưng có đồng nghiệp nhờ xem xét, thêm thắt. Vì vậy cô bảo đồng nghiệp gửi hết tạp chí của trường trong nửa đầu năm nay cho cô.
Thấy tạp chí của trường, Úc An Tuần tìm thấy đề tài: “Học kỳ sao nhiều tiết không?”
Đã xác nhận giờ học với văn phòng, Úc Triệt trả lời: “Nhiều hơn nửa đầu năm một chút.”
Tân sinh viên nhập học, cô phải dạy cả hai lớp lịch sử văn học và đọc sâu các tác phẩm. Bên cạnh đó còn có môn tiếng Phổ thông của viện giáo dục.
“Học sinh ổn hết không?” Úc An Tuần hỏi không đầu không đuôi.
Mặt không đổi sắc: “Vẫn ổn.”
Cô biết Úc An Tuần đã kiểm tra xem cô thân với ai ở trường. Ngay cả chuyện cô đến ký túc xá của Hạ Mân, Úc Hân cũng biết.
Một lần vô tình nói đến, Úc Hân im lặng nhưng Úc Triệt không phản ứng. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô không muốn gây phiền cho người khác.
Họ thấy cô không có ai cạnh bên, lại không chịu thích ai, họ sợ cô mê đắm sinh viên nào đó.
Khi cô thôi quan tâm, khi cô quyết định ở bên Lâm Tri Dạng thì họ không tra ra.
Nhưng hiện tại Úc Triệt không còn muốn họ tra nữa.
Ít nhất là cho đến khi Úc An Tuần xuất viện.
Cô không muốn những điều trong giấc mơ trở thành hiện thực, Úc An Tuần vốn đã yếu còn bị tức đến ngất.
Sự lo lắng càng sâu sắc khi nhìn thấy Úc Hân. Ánh mắt giống hệt như trong giấc mơ của cô, đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn quét về phía cô.
Những chỉ thoáng qua, Úc Hân mỉm cười: “Mấy hôm không gặp, nghe chị dâu em bảo em lên được mấy cân, thật vậy nha.”
Úc Triệt càng căng thẳng, nhưng vẻ mặt cố gắng bình tĩnh “ừ”, không hề thay đổi gì.
Cô rũ mắt, thầm niệm tên Lâm Tri Dạng. Mong Lâm Tri Dạng phù hộ, mượn em một ít dũng khí.
Sao lại về trạng thái trước kia?
Chỉ vì ác mộng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.