Chương 67
Tần Hoài Châu
11/07/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 66
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Ánh mặt trời rải rác, che khuất đi phân nửa. Úc Triệt lái xe vào sân, dừng trước khu vực quy định. Với vẻ mặt lạnh lùng, cô đi thẳng qua phòng khách, không để ý đến người khác chào đón, bước lên lầu và xông thẳng vào phòng Úc Hân.
Úc Hân đang vẽ tranh cùng con gái, cửa bị mở ra, nhìn thấy Úc Triệt giận dữ đi vào thì ngẩn người, chột dạ.
Lục Thần có cảm giác không ổn, nhẹ gọi Úc Triệt: “Dì út.”
“Thần Thần, ra ngoài chút được không con?” Đứa nhỏ vô tội, Úc Triệt không muốn doạ cháu, nén lửa giận trong lòng: “Dì có chuyện nói với mẹ.”
Lục Thần nhìn mẹ, từ ánh mắt ngầm đồng ý của mẹ, cháu biết đó là chuyện người lớn, không cần phải tham gia. Vì vậy, cháu ngoan ngoãn dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, ra ngoài tìm Úc Thiên chơi.
Nếu bây giờ vẽ dì út chắc chắn phải dùng màu xanh lam, không, xanh đậm mới đúng.
Sau nửa phút chờ đợi, thấy Lục Thần đã đi xa, Úc Triệt trở tay đóng cửa.
Mắt nhìn Úc Hân lạnh như sương giá.
Úc Hân đoán được, hơn phân nửa là Lâm Tri Dạng đã mách Úc Triệt, muốn được Úc Triệt bảo vệ nên giờ em gái mới đến chất vấn.
Úc Hân thấy khinh thường với việc tố cáo như này.
Nhưng không ngờ, Úc Triệt tức đến mức thở không nổi, cắn răng hỏi: “Lâm Tri Dạng ở đâu?”
Không giống những gì mình nghĩ, Úc Hân không hiểu, nhướng mày: “Sao? Làm gì chị biết người ta ở đâu?”
Úc Triệt không tin, tiếp tục xác nhận suy đoán trong lòng: “Chị đi tìm em ấy đúng không?”
Úc Hân uống nước, rơi vào im lặng. Nếu Úc Triệt đã hỏi thì dối lừa làm gì?
Liệu Lâm Tri Dạng đã hiểu và rời đi?
Không trả lời câu hỏi mới nhất của Úc Triệt, thay vào đó là vấn đề đầu tiên: “Chị thật sự không biết.”
“Vậy chị thừa nhận?” Úc Triệt đến gần, cúi đầu, nhìn từ trên cao xuống: “Chị tìm em ấy.”
“Ừ, chị tìm.” Cảm thấy áp lực, Úc Hân không còn lo lắng nữa. Nếu đã nói thì nói luôn cho rõ ràng.
Trong mắt Úc Triệt chớm lên sự bối rối, cô không hiểu vì sao Úc Hân lại thừa nhận dễ dàng như vậy. Song, sau đó là sự căm ghét: “Em nói rồi, có gì thì tìm em. Tại sao chị thích dùng mấy chiêu trò hèn mọn vậy?”
“Úc Triệt!” Úc Hân bị khiêu khích, đứng lên.
Sự ngang ngược của Úc Hân làm Úc Triệt không nén được lửa giận, cô cũng cao giọng: “Đừng có nói là vì tốt cho tôi!”
“Chị chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi. Chị là con người thích kiểm soát người khác, thích người ta ngoan ngoãn vâng lời. Úc Hân, chị có thấy mình trông giống một gia đình phong kiến kinh tởm không?”
Khuôn mặt xa lạ, lời buộc tội cực độ.
Nào có nghĩ rằng có ngày em gái nói mình “kinh tởm“. Sự chán ghét mà Úc Triệt tỏ ra không hề che giấu. Úc Hân đứng trước mặt em mình trong đôi dép lê, thấp hơn em một chút, phải nhìn lên mới thấy em gái.
Úc Hân không dám tin càng khó có thể chấp nhận: “Em cãi chị, em mắng chị vì người dưng nước lã?”
Úc Triệt thờ ơ, không quan tâm mấy lời vô lý và cảm xúc của Úc Hân.
“Nếu hôm nay không thấy được Lâm Tri Dạng thì tôi vào bệnh viện kiếm ba, để ba giúp tôi tìm người.”
Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Úc Hân như không quen biết, nhìn em chằm chằm: “Cuối cùng muốn làm gì?”
Không chuyển ánh nhìn, mắt Úc Triệt cũng chăm chăm vào Úc Hân. Mọi sự bối rối, bi thương và thất vọng của Úc Hân trong mắt Úc Triệt chỉ là đóng kịch, mục đích thật sự chỉ để vì thỏa mãn bản thân.
“Không làm gì. Chỉ không muốn bị sự kiểm soát vô sỉ, ngoan cố của mấy người ràng buộc, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường với Lâm Tri Dạng. Không được sao?”
Ba chữ cuối cùng, cô run rẩy.
Bao năm áp lực đều ẩn chứa trong đó.
“Chúng ta?” Như con thú đang bị kích thích bởi tấm vải đỏ tươi, Úc Hân bùng nổ, mắng: “Mày nói ai? Ba hay là anh chị mày? Mày nói xem đã làm gì sai với mày?”
Không phải lần đầu tiên Úc Triệt bị hỏi như vậy.
“Mấy người làm gì có lỗi? Không có bất kỳ lỗi nào với tôi. Trong mắt các người, mấy người là những thẩm phán, cao thượng, đức độ, chả bao giờ sai lầm.” Úc Triệt từng im lặng và trầm mặc trước Úc Hân, thật ra là thoả hiệp.
Lúc này đây, cô xé bỏ tấm giấy cửa sổ mỏng manh của sự thoả hiệp đó, lời nói đâm thẳng sâu vào lòng Úc Hân.
“Tôi không muốn nói chuyện đã rồi và mấy trò cũ nhàm chán của chị. Tôi chỉ hỏi, Lâm Tri Dạng đâu?”
“Tao nói không biết là không biết!” Úc Hân bị hỏi đến suy sụp, đẩy hết bộ tách trà xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên, mảnh vỡ tràn ngập sàn: “Mày nghĩ chị mày là gì? Ác bá hay ma quỷ? Làm sao chị mày dám động vào người ta? Người ta là thịt, là tim của mày, còn người nhà mày thì có nghĩa lý gì đâu? Trước khi mẹ đi, mẹ dặn dò ba anh em phải chăm sóc, sống hoà thuận với nhau. Nhưng giờ mày xem xem, trở mặt thành thù hết rồi!“. Truyện Full
Úc Triệt không chịu nhường bước, cô tuyệt vọng, gay gắt hồi đáp: “Vậy mẹ nên vui mới đúng. Mấy người chăm tôi cực kỳ tốt còn gì? Nếu một ngày bị mấy người ép chết thì xuống đó phải nói tốt cho mấy người vài câu mới phải.”
Môi Úc Hân trắng bệnh, mặt mất hết màu máu. Úc Triệt nghĩ như này sao?
Làm sao em nghĩ đến hai chữ “ép chết”?
Rõ ràng họ muốn em gái sống như người bình thường, không cần vất vả quá nhiều.
Úc Thành và Giang Dung Tâm lao vào phòng, chỉ vì Lục Thần nói dì út tìm mẹ nói chuyện, trông có vẻ rất tức giận.
Đây là giai đoạn nhạy cảm, Úc Thành thấy không ổn.
Sàn nhà đầy mảnh vỡ, Úc Triệt và Úc Hân đứng trong đó, nhìn nhau như hai người xa lạ.
Vì Úc Triệt đứng quay lưng về cửa nên Úc Thành vừa thấy là chạy lại kéo Úc Triệt, hồi hộp nhìn em gái.
Trông em không có gì, anh thở phào.
Úc Hân thấy tức cười. Việc đầu tiên là kiểm tra xem Úc Triệt có bị đánh không. Trong mắt những người này, bản thân lại như thế?
Giang Dung Tâm không biểu cảm, chắn trước Úc Triệt: “Chị hai, Úc Triệt, hai người sao vậy? Có gì thì từ từ nói.”
Úc Triệt im lặng, vô cảm nhìn Úc Hân.
Úc Hân thấy mệt, không muốn nhìn họ nữa: “Không biết. Hôm qua 9 giờ là tôi đi rồi.”
Úc Thành nhíu mày: “Chị hai!”
Đã nói rất nhiều là ngàn vạn đừng đi tìm Lâm Tri Dạng vậy mà vẫn làm.
“Đúng là tối qua.”
Giọng Úc Triệt nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn sắc bén: “Chị nói gì với em ấy? Vì để em ấy rời khỏi mà chị không từ thủ đoạn, vừa đe doạ vừa dụ dỗ đúng không?”
Úc Hân quyết định từ bỏ, cười lạnh: “Nếu nó đi thật thì vốn không đáng tin.”
“Em ấy sẽ không vì mấy cái đó mà bỏ tôi.” Úc Triệt hiểu Lâm Tri Dạng, biết em kiên quyết ra sao và cũng biết giới hạn của em: “Em ấy chỉ chọn bỏ cuộc vì gia đình thối nát và những người thân ghê tởm của tôi thôi.”
Lâm Tri Dạng là chim trời tự do, trong khi nhà họ Úc là cái lòng tối tăm không có ánh sáng, sớm muộn gì em cũng sẽ thất vọng.
Úc Thành từng nhìn thấy Úc Triệt như vậy. Lần đó ở nhà em gái, chỉ nhỡ nói nhăng nói cuội về Lâm Tri Dạng mà Úc Triệt như mất hết lý trí, coi anh như kẻ thù.
Hôm nay giống hệt ngày ấy, em ấy mắng Úc Hân, mắng luôn mọi người trong nhà.
Em hận, em hận Úc gia.
Em hận sự thao túng, kiểm soát của người nào đó, thậm chí em hận chính mình. Sinh ra trong cái gia đình như vậy sẽ mãi bị ràng buộc, xiềng xích.
Nếu Lâm Tri Dạng chia tay vì điều này thì Úc Thành cũng không nghi ngờ gì về việc đời này Úc Triệt sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Suy nghĩ của Úc Triệt chuyển hưởng. Nếu Úc Hân không nói dối thì Lâm Tri Dạng đã đi đâu?
Vì trong người nhà cô phiền nên chạy đi trốn sao?
Úc Thành bảo Úc Triệt ngồi xuống để bình tĩnh lại, nhưng cô không quan tâm và chỉ bước ra ngoài. Mới đi được hai bước, có điện thoại gọi đến.
Hoang địa cháy rụi bỗng có gió nam, sa mạc tràn đầy sức sống, thoát khỏi sự im lặng chết chóc. Cô bước nhanh ra khỏi phòng, nhấc máy, lo lắng: “Em đang ở đâu?”
Trong phòng, Úc Thành và Úc Hân nhìn nhau, Úc Hân cười: “Nhìn đi, cãi hết nửa ngày, có liên quan gì đến chúng ta không?”
Úc Thành khó chịu: “Nói ít đi.”
Giang Dung Tâm lén lút kéo tay áo chồng, nhắc anh đừng nổi giận vì dường như chị hai đang rất buồn.
Tiếng nói Lâm Tri Dạng trong điện thoại hơi nhỏ, Úc Triệt phải dán sát điện thoại mới nghe.
“Em bận chút việc nên phải đi khỏi Hoài Thành. Xin lỗi chị, hôm qua điện thoại bị mưa vào nên hỏng rồi, mang đi sửa, không nhận được điện chị. Chị có lo lắm không?”
“Việc gì? Đi đâu?” Úc Triệt theo sau.
Lâm Tri Dạng im lặng một lúc, nhẹ hít một hơi: “Việc gấp, công tác á mà, giờ chưa nói cho chị biết được. Chờ em về?”
Trái tim Úc Triệt rơi xuống: “Khi nào về?”
Lần trước, sau khi Lâm Tri Dạng đi khỏi Hoài Thành, lúc về lại đề nghị chia tay. Cô sợ sẽ xảy ra lần nữa.
“Nửa tháng em về.” Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng: “Đừng lo quá được không? Ngày nào em cũng gọi cho chị.”
Bây giờ Úc Triệt chỉ muốn gặp Lâm Tri Dạng, làm sao đợi được nửa tháng? Cô đi tới đi lui: “Em không muốn gặp chị sao? Chị hai chị làm em giận sao?”
“Không phải, em không để ý mấy lời chị ấy nói.” Lâm Tri Dạng tạm dừng, sau đó tiếp tục: “Em có việc thật, giờ nói không được. Mai sau về nói cho chị nha?”
“Được.” Úc Triệt chỉ có thể đồng ý, “Tối chị gọi cho em được không?”
“Được chứ.” Lâm Tri Dạng xin lỗi bằng giọng điệu thiết tha, dịu dàng đến giả dối, “Xin lỗi, cục cưng Úc Triệt, lỗi em, lỗi của em, mai sau về bù tội với chị.”
Úc Triệt không nỡ giả vờ tức giận, làm khó làm dễ Lâm Tri Dạng. Chỉ cần biết em không sao, chỉ cần em sẵn lòng an ủi cô thì mọi chuyện điều ổn.
Hiếm khi gọi cô bằng cách muốn nôn như vậy, chắc không phải làm cho có. Vậy nên sau khi trở về sẽ không đề nghị chia tay đâu nhỉ?
Cúp điện thoại, cô trở về phòng, bình tĩnh: “Giúp em tra xem Lâm Tri Dạng ở đâu được không?”
Đi công tác khẩn cấp, sửa điện thoại, bạn bè không biết và chỉ sau khi gặp Úc Hân.
Trùng hợp, có gì không đúng.
Không thể ngoan ngoãn đợi nửa tháng như vậy, cô sợ có chuyện mình không hay không biết.
Ở đầu bên kia, Lâm Tri Dạng cúp điện thoại xong, quay lại thở hổn hển. Lúc nãy vô tình chạm vào vết thương, đau muốn câm nín.
Tối qua Lâm Huy vội chạy qua, nhìn thấy Lâm Tri Dạng bất tỉnh nhân sự làm ông sợ muốn xỉu đi, thậm chí còn rớt vài giọt nước mắt. May là Lâm Tri Dạng mạng lớn, chỉ đâm đến ngốc cả người, hơi choáng váng chứ vết thương không nặng.
Sáng sớm thức dậy, mơ màng dặn dò cha già dấu yêu là không được báo cho ai biết.
Sau đó, dưới tác dụng của thuốc cô ngủ thẳng đến hơn 10 giờ mới tỉnh.
Lâm Huy than thở, tự trách.
Việc chạy xe điện loạn xạ, vượt đèn đỏ là vấn đề lớn ở Hoài Thành. Ngay cả trời quang mây tạnh vẫn xảy ra tai nạn. Chưa kể mưa dầm, tầm nhìn của người đi xe hạn chế mà người đi xe đạp lại vội tránh mưa.
Lâm Tri Dạng cũng không thể trách người khác. Hôm qua cô có chút mất tập trung, đáng lý không nên vội về nhà với trạng tồi tệ như vậy.
Một đống cuộc gọi nhỡ từ Úc Triệt rồi Mạnh Dữ Ca, có cả Minh Tiêu Kiều và rất nhiều người khác, ai ai cũng hỏi cô chạy đi đâu.
Cô gọi cho Úc Triệt trước, thấy con gái cúp máy, Lâm Huy nhẹ bước vào phòng và hỏi: “Sao không nói với Tiểu Úc? Không sợ con bé lo à? Mà con đâu ở ngày một ngày hai, giấu đến bao giờ?”
Lâm Tri Dạng cũng cảm thấy mình tìm cớ quá sứt sẹo: “Úc Triệt không thích bệnh viện, chị ấy sẽ gặp ác mộng.”
Ba chị ở bệnh viện, phải đi qua đi lại nhiều lần khiến chị khó chịu. Nếu bây giờ kêu chị đến, bắt Úc Triệt vây ở bệnh viện sẽ khơi dậy những ký ức không đẹp đẽ trong đầu.
Thôi thì sứt sẹo nhưng vẫn giấu được vài ngày.
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Ánh mặt trời rải rác, che khuất đi phân nửa. Úc Triệt lái xe vào sân, dừng trước khu vực quy định. Với vẻ mặt lạnh lùng, cô đi thẳng qua phòng khách, không để ý đến người khác chào đón, bước lên lầu và xông thẳng vào phòng Úc Hân.
Úc Hân đang vẽ tranh cùng con gái, cửa bị mở ra, nhìn thấy Úc Triệt giận dữ đi vào thì ngẩn người, chột dạ.
Lục Thần có cảm giác không ổn, nhẹ gọi Úc Triệt: “Dì út.”
“Thần Thần, ra ngoài chút được không con?” Đứa nhỏ vô tội, Úc Triệt không muốn doạ cháu, nén lửa giận trong lòng: “Dì có chuyện nói với mẹ.”
Lục Thần nhìn mẹ, từ ánh mắt ngầm đồng ý của mẹ, cháu biết đó là chuyện người lớn, không cần phải tham gia. Vì vậy, cháu ngoan ngoãn dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, ra ngoài tìm Úc Thiên chơi.
Nếu bây giờ vẽ dì út chắc chắn phải dùng màu xanh lam, không, xanh đậm mới đúng.
Sau nửa phút chờ đợi, thấy Lục Thần đã đi xa, Úc Triệt trở tay đóng cửa.
Mắt nhìn Úc Hân lạnh như sương giá.
Úc Hân đoán được, hơn phân nửa là Lâm Tri Dạng đã mách Úc Triệt, muốn được Úc Triệt bảo vệ nên giờ em gái mới đến chất vấn.
Úc Hân thấy khinh thường với việc tố cáo như này.
Nhưng không ngờ, Úc Triệt tức đến mức thở không nổi, cắn răng hỏi: “Lâm Tri Dạng ở đâu?”
Không giống những gì mình nghĩ, Úc Hân không hiểu, nhướng mày: “Sao? Làm gì chị biết người ta ở đâu?”
Úc Triệt không tin, tiếp tục xác nhận suy đoán trong lòng: “Chị đi tìm em ấy đúng không?”
Úc Hân uống nước, rơi vào im lặng. Nếu Úc Triệt đã hỏi thì dối lừa làm gì?
Liệu Lâm Tri Dạng đã hiểu và rời đi?
Không trả lời câu hỏi mới nhất của Úc Triệt, thay vào đó là vấn đề đầu tiên: “Chị thật sự không biết.”
“Vậy chị thừa nhận?” Úc Triệt đến gần, cúi đầu, nhìn từ trên cao xuống: “Chị tìm em ấy.”
“Ừ, chị tìm.” Cảm thấy áp lực, Úc Hân không còn lo lắng nữa. Nếu đã nói thì nói luôn cho rõ ràng.
Trong mắt Úc Triệt chớm lên sự bối rối, cô không hiểu vì sao Úc Hân lại thừa nhận dễ dàng như vậy. Song, sau đó là sự căm ghét: “Em nói rồi, có gì thì tìm em. Tại sao chị thích dùng mấy chiêu trò hèn mọn vậy?”
“Úc Triệt!” Úc Hân bị khiêu khích, đứng lên.
Sự ngang ngược của Úc Hân làm Úc Triệt không nén được lửa giận, cô cũng cao giọng: “Đừng có nói là vì tốt cho tôi!”
“Chị chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi. Chị là con người thích kiểm soát người khác, thích người ta ngoan ngoãn vâng lời. Úc Hân, chị có thấy mình trông giống một gia đình phong kiến kinh tởm không?”
Khuôn mặt xa lạ, lời buộc tội cực độ.
Nào có nghĩ rằng có ngày em gái nói mình “kinh tởm“. Sự chán ghét mà Úc Triệt tỏ ra không hề che giấu. Úc Hân đứng trước mặt em mình trong đôi dép lê, thấp hơn em một chút, phải nhìn lên mới thấy em gái.
Úc Hân không dám tin càng khó có thể chấp nhận: “Em cãi chị, em mắng chị vì người dưng nước lã?”
Úc Triệt thờ ơ, không quan tâm mấy lời vô lý và cảm xúc của Úc Hân.
“Nếu hôm nay không thấy được Lâm Tri Dạng thì tôi vào bệnh viện kiếm ba, để ba giúp tôi tìm người.”
Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Úc Hân như không quen biết, nhìn em chằm chằm: “Cuối cùng muốn làm gì?”
Không chuyển ánh nhìn, mắt Úc Triệt cũng chăm chăm vào Úc Hân. Mọi sự bối rối, bi thương và thất vọng của Úc Hân trong mắt Úc Triệt chỉ là đóng kịch, mục đích thật sự chỉ để vì thỏa mãn bản thân.
“Không làm gì. Chỉ không muốn bị sự kiểm soát vô sỉ, ngoan cố của mấy người ràng buộc, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường với Lâm Tri Dạng. Không được sao?”
Ba chữ cuối cùng, cô run rẩy.
Bao năm áp lực đều ẩn chứa trong đó.
“Chúng ta?” Như con thú đang bị kích thích bởi tấm vải đỏ tươi, Úc Hân bùng nổ, mắng: “Mày nói ai? Ba hay là anh chị mày? Mày nói xem đã làm gì sai với mày?”
Không phải lần đầu tiên Úc Triệt bị hỏi như vậy.
“Mấy người làm gì có lỗi? Không có bất kỳ lỗi nào với tôi. Trong mắt các người, mấy người là những thẩm phán, cao thượng, đức độ, chả bao giờ sai lầm.” Úc Triệt từng im lặng và trầm mặc trước Úc Hân, thật ra là thoả hiệp.
Lúc này đây, cô xé bỏ tấm giấy cửa sổ mỏng manh của sự thoả hiệp đó, lời nói đâm thẳng sâu vào lòng Úc Hân.
“Tôi không muốn nói chuyện đã rồi và mấy trò cũ nhàm chán của chị. Tôi chỉ hỏi, Lâm Tri Dạng đâu?”
“Tao nói không biết là không biết!” Úc Hân bị hỏi đến suy sụp, đẩy hết bộ tách trà xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên, mảnh vỡ tràn ngập sàn: “Mày nghĩ chị mày là gì? Ác bá hay ma quỷ? Làm sao chị mày dám động vào người ta? Người ta là thịt, là tim của mày, còn người nhà mày thì có nghĩa lý gì đâu? Trước khi mẹ đi, mẹ dặn dò ba anh em phải chăm sóc, sống hoà thuận với nhau. Nhưng giờ mày xem xem, trở mặt thành thù hết rồi!“. Truyện Full
Úc Triệt không chịu nhường bước, cô tuyệt vọng, gay gắt hồi đáp: “Vậy mẹ nên vui mới đúng. Mấy người chăm tôi cực kỳ tốt còn gì? Nếu một ngày bị mấy người ép chết thì xuống đó phải nói tốt cho mấy người vài câu mới phải.”
Môi Úc Hân trắng bệnh, mặt mất hết màu máu. Úc Triệt nghĩ như này sao?
Làm sao em nghĩ đến hai chữ “ép chết”?
Rõ ràng họ muốn em gái sống như người bình thường, không cần vất vả quá nhiều.
Úc Thành và Giang Dung Tâm lao vào phòng, chỉ vì Lục Thần nói dì út tìm mẹ nói chuyện, trông có vẻ rất tức giận.
Đây là giai đoạn nhạy cảm, Úc Thành thấy không ổn.
Sàn nhà đầy mảnh vỡ, Úc Triệt và Úc Hân đứng trong đó, nhìn nhau như hai người xa lạ.
Vì Úc Triệt đứng quay lưng về cửa nên Úc Thành vừa thấy là chạy lại kéo Úc Triệt, hồi hộp nhìn em gái.
Trông em không có gì, anh thở phào.
Úc Hân thấy tức cười. Việc đầu tiên là kiểm tra xem Úc Triệt có bị đánh không. Trong mắt những người này, bản thân lại như thế?
Giang Dung Tâm không biểu cảm, chắn trước Úc Triệt: “Chị hai, Úc Triệt, hai người sao vậy? Có gì thì từ từ nói.”
Úc Triệt im lặng, vô cảm nhìn Úc Hân.
Úc Hân thấy mệt, không muốn nhìn họ nữa: “Không biết. Hôm qua 9 giờ là tôi đi rồi.”
Úc Thành nhíu mày: “Chị hai!”
Đã nói rất nhiều là ngàn vạn đừng đi tìm Lâm Tri Dạng vậy mà vẫn làm.
“Đúng là tối qua.”
Giọng Úc Triệt nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn sắc bén: “Chị nói gì với em ấy? Vì để em ấy rời khỏi mà chị không từ thủ đoạn, vừa đe doạ vừa dụ dỗ đúng không?”
Úc Hân quyết định từ bỏ, cười lạnh: “Nếu nó đi thật thì vốn không đáng tin.”
“Em ấy sẽ không vì mấy cái đó mà bỏ tôi.” Úc Triệt hiểu Lâm Tri Dạng, biết em kiên quyết ra sao và cũng biết giới hạn của em: “Em ấy chỉ chọn bỏ cuộc vì gia đình thối nát và những người thân ghê tởm của tôi thôi.”
Lâm Tri Dạng là chim trời tự do, trong khi nhà họ Úc là cái lòng tối tăm không có ánh sáng, sớm muộn gì em cũng sẽ thất vọng.
Úc Thành từng nhìn thấy Úc Triệt như vậy. Lần đó ở nhà em gái, chỉ nhỡ nói nhăng nói cuội về Lâm Tri Dạng mà Úc Triệt như mất hết lý trí, coi anh như kẻ thù.
Hôm nay giống hệt ngày ấy, em ấy mắng Úc Hân, mắng luôn mọi người trong nhà.
Em hận, em hận Úc gia.
Em hận sự thao túng, kiểm soát của người nào đó, thậm chí em hận chính mình. Sinh ra trong cái gia đình như vậy sẽ mãi bị ràng buộc, xiềng xích.
Nếu Lâm Tri Dạng chia tay vì điều này thì Úc Thành cũng không nghi ngờ gì về việc đời này Úc Triệt sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Suy nghĩ của Úc Triệt chuyển hưởng. Nếu Úc Hân không nói dối thì Lâm Tri Dạng đã đi đâu?
Vì trong người nhà cô phiền nên chạy đi trốn sao?
Úc Thành bảo Úc Triệt ngồi xuống để bình tĩnh lại, nhưng cô không quan tâm và chỉ bước ra ngoài. Mới đi được hai bước, có điện thoại gọi đến.
Hoang địa cháy rụi bỗng có gió nam, sa mạc tràn đầy sức sống, thoát khỏi sự im lặng chết chóc. Cô bước nhanh ra khỏi phòng, nhấc máy, lo lắng: “Em đang ở đâu?”
Trong phòng, Úc Thành và Úc Hân nhìn nhau, Úc Hân cười: “Nhìn đi, cãi hết nửa ngày, có liên quan gì đến chúng ta không?”
Úc Thành khó chịu: “Nói ít đi.”
Giang Dung Tâm lén lút kéo tay áo chồng, nhắc anh đừng nổi giận vì dường như chị hai đang rất buồn.
Tiếng nói Lâm Tri Dạng trong điện thoại hơi nhỏ, Úc Triệt phải dán sát điện thoại mới nghe.
“Em bận chút việc nên phải đi khỏi Hoài Thành. Xin lỗi chị, hôm qua điện thoại bị mưa vào nên hỏng rồi, mang đi sửa, không nhận được điện chị. Chị có lo lắm không?”
“Việc gì? Đi đâu?” Úc Triệt theo sau.
Lâm Tri Dạng im lặng một lúc, nhẹ hít một hơi: “Việc gấp, công tác á mà, giờ chưa nói cho chị biết được. Chờ em về?”
Trái tim Úc Triệt rơi xuống: “Khi nào về?”
Lần trước, sau khi Lâm Tri Dạng đi khỏi Hoài Thành, lúc về lại đề nghị chia tay. Cô sợ sẽ xảy ra lần nữa.
“Nửa tháng em về.” Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng: “Đừng lo quá được không? Ngày nào em cũng gọi cho chị.”
Bây giờ Úc Triệt chỉ muốn gặp Lâm Tri Dạng, làm sao đợi được nửa tháng? Cô đi tới đi lui: “Em không muốn gặp chị sao? Chị hai chị làm em giận sao?”
“Không phải, em không để ý mấy lời chị ấy nói.” Lâm Tri Dạng tạm dừng, sau đó tiếp tục: “Em có việc thật, giờ nói không được. Mai sau về nói cho chị nha?”
“Được.” Úc Triệt chỉ có thể đồng ý, “Tối chị gọi cho em được không?”
“Được chứ.” Lâm Tri Dạng xin lỗi bằng giọng điệu thiết tha, dịu dàng đến giả dối, “Xin lỗi, cục cưng Úc Triệt, lỗi em, lỗi của em, mai sau về bù tội với chị.”
Úc Triệt không nỡ giả vờ tức giận, làm khó làm dễ Lâm Tri Dạng. Chỉ cần biết em không sao, chỉ cần em sẵn lòng an ủi cô thì mọi chuyện điều ổn.
Hiếm khi gọi cô bằng cách muốn nôn như vậy, chắc không phải làm cho có. Vậy nên sau khi trở về sẽ không đề nghị chia tay đâu nhỉ?
Cúp điện thoại, cô trở về phòng, bình tĩnh: “Giúp em tra xem Lâm Tri Dạng ở đâu được không?”
Đi công tác khẩn cấp, sửa điện thoại, bạn bè không biết và chỉ sau khi gặp Úc Hân.
Trùng hợp, có gì không đúng.
Không thể ngoan ngoãn đợi nửa tháng như vậy, cô sợ có chuyện mình không hay không biết.
Ở đầu bên kia, Lâm Tri Dạng cúp điện thoại xong, quay lại thở hổn hển. Lúc nãy vô tình chạm vào vết thương, đau muốn câm nín.
Tối qua Lâm Huy vội chạy qua, nhìn thấy Lâm Tri Dạng bất tỉnh nhân sự làm ông sợ muốn xỉu đi, thậm chí còn rớt vài giọt nước mắt. May là Lâm Tri Dạng mạng lớn, chỉ đâm đến ngốc cả người, hơi choáng váng chứ vết thương không nặng.
Sáng sớm thức dậy, mơ màng dặn dò cha già dấu yêu là không được báo cho ai biết.
Sau đó, dưới tác dụng của thuốc cô ngủ thẳng đến hơn 10 giờ mới tỉnh.
Lâm Huy than thở, tự trách.
Việc chạy xe điện loạn xạ, vượt đèn đỏ là vấn đề lớn ở Hoài Thành. Ngay cả trời quang mây tạnh vẫn xảy ra tai nạn. Chưa kể mưa dầm, tầm nhìn của người đi xe hạn chế mà người đi xe đạp lại vội tránh mưa.
Lâm Tri Dạng cũng không thể trách người khác. Hôm qua cô có chút mất tập trung, đáng lý không nên vội về nhà với trạng tồi tệ như vậy.
Một đống cuộc gọi nhỡ từ Úc Triệt rồi Mạnh Dữ Ca, có cả Minh Tiêu Kiều và rất nhiều người khác, ai ai cũng hỏi cô chạy đi đâu.
Cô gọi cho Úc Triệt trước, thấy con gái cúp máy, Lâm Huy nhẹ bước vào phòng và hỏi: “Sao không nói với Tiểu Úc? Không sợ con bé lo à? Mà con đâu ở ngày một ngày hai, giấu đến bao giờ?”
Lâm Tri Dạng cũng cảm thấy mình tìm cớ quá sứt sẹo: “Úc Triệt không thích bệnh viện, chị ấy sẽ gặp ác mộng.”
Ba chị ở bệnh viện, phải đi qua đi lại nhiều lần khiến chị khó chịu. Nếu bây giờ kêu chị đến, bắt Úc Triệt vây ở bệnh viện sẽ khơi dậy những ký ức không đẹp đẽ trong đầu.
Thôi thì sứt sẹo nhưng vẫn giấu được vài ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.