Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 84

Tần Hoài Châu

11/07/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 83

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Cái giá phải trả cho ngày đầu kết hôn là Úc Triệt bị cảm suốt hai tuần.

Thực ra hôm đó đã không thoải mái, tưởng chừng do không nghỉ đủ nên chẳng nói gì, kiên nhẫn đến trường lên lớp.

Đến tối, cổ họng bắt đầu viêm, uống nước cũng đau.

Mỗi khi bị bệnh sẽ chuyển từ amidan đến nặng hơn. Vốn đã quen với chuyện này từ lâu nên bình tĩnh đi lấy gối thuốc cảm ra pha nước uống.

Dù biết không có tác dụng bao nhiêu nhưng mấy triệu chứng bệnh sẽ xuất hiện, thôi thì uống còn hơn không.

Người khởi xướng bảo phải ăn no, ngủ kỹ.

Nếu không ngăn cản ngay ở thời khắc gặp phải, dù hạnh phúc hay không may mới không bị thế giới lãng quên.

Những ngôi sao luôn ẩn trong bầu trời đêm và không thể nhìn thấy vào ban ngày tươi sáng. Chỉ có khi bước vào màn tối, nhìn lên bóng tối mới có thể đón nhận sự lãng mạn từ vũ trụ gửi đến.

Người nhận là: những thiên thần đáng yêu trên hành tinh xanh.

Thuốc chưa kịp nguội, Lâm Tri Dạng đã từ nhà Mạnh Dữ Ca về. Úc Triệt nhìn đồng hồ, 8 giờ 40.

Nói được làm được.

Bạn thời trung học của Lâm Tri Dạng và Mạnh Dữ Ca đã trở lại Hoài Châu nên mời họ ăn tối. Vốn dĩ sau khi ăn còn có một số hoạt động khác nhưng Lâm Tri Dạng từ chối.

“Mai tôi mời mọi người, giờ phải về sớm.”

Mạnh Dữ Ca biết bạn lo chuyện chi: “Giáo sư Úc rất biết điều, cậu nói với chị ấy đi, nếu không được thì để tôi.”

Lâm Tri Dạng không muốn Úc Triệt đợi mình, chuyện này không có gì cần thương lượng, hứa là phải làm.

“Thôi, xin lỗi, vợ tôi ngủ sớm, nếu không có tôi thì chị ấy không ngủ được.” Ánh mắt thất thần và nụ cười thơ thẩn: “Ôi, gánh nặng ngọt ngào.”

Nói nhăng, nói cuội, bạn bè chỉ vào: “Bồ câu, kêu mắm này cút đi, mắc ói quá.”

Nhìn thuốc trong cốc, Lâm Tri Dạng hoang mang: “Muộn rồi sao chị uống cà phê?”

Úc Triệt lặng lẽ nhìn ai kia: “Không phải cà phê.”

Đó là gì? Não Lâm Tri Dạng như bị chập mạch, bước đến sofa ngồi xuống. Nhưng khi nhìn thấy vỏ thuốc trong thùng rác, vẻ mặt thay đổi ngay: “Chị bị cảm?”

“Khó chịu ở đâu?”

Tại sao cảm? Hỏi không ngượng à? Trời đông giá rét bị lột trần như nhộng, ai mà chịu nổi?

Ánh mắt nửa lạnh, nửa giận của Úc Triệt làm Lâm Tri Dạng nhận ra, cảm thấy xấu hổ, lòng đau như cắt. Cô sờ trán chị, may là nhiệt độ vẫn bình thường: “Thôi, đừng uống thuốc, em dẫn chị đi bệnh viện.”

Úc Triệt bất động, ngồi thẳng người, hắng giọng và đưa cốc lên môi: “Làm sao? Đến bệnh viện cũng chỉ cho thuốc tiếp.”

Nếu nghe kỹ, giọng nói lạnh lẽo thường ngày thêm phần khàn khàn.

Nếu muốn uống thuốc, chắc chắn cổ họng không ổn. Tuy nhiên, trên mặt không có dấu hiệu khó chịu nào, cách uống thuốc cũng rất duyên dáng.

Lâm Tri Dạng vội vàng nhận cốc từ tay Úc Triệt: “Em rửa.”

“Đúng.” Úc Triệt cho ai kia lập công chuộc tội.

Cô đau họng hết hai ngày, mặc dù hết uống thuốc rồi mặc quần áo ấm nhưng mấy triệu chứng vẫn xuất hiện.

Đau đầu, sốt, ho và suy nhược cơ thể.

May là cuối tuần, đỡ phải suy nghĩ hay điều chỉnh lớp học.

Nhưng cơ thể không dễ chịu, cô cũng không vì vậy mà cần ai thương cảm, chỉ miêu tả cho Lâm Tri Dạng biết ⅓.

Sợ Lâm Tri Dạng áy náy.

Và đúng như dự đoán, Lâm Tri Dạng thấy tội lỗi khi nhận ra chị sốt vào lúc đo nhiệt độ.

37,6 ℃.

Đút thuốc cho chị, Lâm Tri Dạng ngồi xổm bên giường: “Chị thấy thế nào?”



“Không sao.” Giọng khàn khàn và mũi bị tắc.

Không sao gì mà không sao, cô chưa từng bị bệnh chắc? Lâm Tri Dạng đã sốt, họng đau đến mức chỉ có thể húp cháo, làm sao mà không sao? Cái người này, khó chịu còn chả biết than.

Đặt một nụ hôn lên vầng trán nóng của Úc Triệt, Lâm Tri Dạng bắt đầu suy ngẫm về bản thân: “Xin lỗi, tại em, em không bao giờ làm bậy bạ như này nữa.”

“Vì em ích kỷ, em bị thần kinh. Nếu biết chị cảm em đã không ăn hiếp chị.”

Khi đó, lửa cháy trong lòng, cơ thể cũng đổ mồ hôi nên không cảm nhận được cái lạnh. Thực ra, tháng Mười Hai thì không nên làm như vậy, toàn là kéo Úc Triệt vào rắc rối chung.

Lâm Tri Dạng trông buồn bã khôn xiết, như thể người bệnh là mình chứ không phải Úc Triệt.

Với Úc Triệt, chuyện này còn khó chịu hơn việc bị bệnh.

Suy cho cùng, bệnh chỉ là nỗi đau thể xác, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng nhăn mày, thở dài, thậm chí em đỏ mắt thì cô lại đau ở chỗ khác. Cứ lần này đến lần nọ, làm người ta cảm thấy không được yên.

Lâm Tri Dạng xếp bằng trên đất, lê lết ở mép giường, vùi mặt vào chăn, không thể tha thứ cho bản thân.

Bàn tay đẫm mồ hôi của Úc Triệt rút khỏi chăn, nhẹ xoa đầu em, cô cười: “Sao vậy? Chị không trách em, đừng buồn đến cụp đuôi thế.”

Lâm Tru Dạng ngẩng đầu, dí sát vào chị, làm nũng với chị: “Sao lại không trách em? Chị ơi, chị mắng em đi.”

Úc Triệt cười, ngón tay chạm lên cằm, đẩy nhẹ: “Em tránh chị xa ra, chị lây em đó.“. ngôn tình hay

Lâm Tri Dạng nổi loạn, hôn lên môi chị, nếm vị đắng chát thoang thoảng của thuốc cảm: “Lây em, lây em nhanh lên. Đáng lẽ em nên bị bệnh.”

“Em bệnh rồi ai chăm chị?” Úc Triệt dễ dàng thuyết phục.

Dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của Lâm Tri Dạng, Úc Triệt hết bệnh rất nhanh, chỉ là ho mãi không hết. Sau vài ngày chịu đựng, Lâm Tri Dạng kéo người đến bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ nói cô miễn dịch yếu, kê mấy loại thuốc để uống trước.

Trong thời gian này, Lâm Tri Dạng không dám chạm vào Úc Triệt, cực kỳ ngoan.

Và Úc Thành đã thành lập một nhóm, kéo cả nhà vào đó. Họ sống chung dưới mái nhà mà ít liên lạc với nhau, trước đây gần như không hề có khái niệm về nhóm gia đình.

Do Lâm Tri Dạng nhắc nên mới tạo.

Tên: Gia đình tương thân tương ái.

Lâm Tri Dạng trợn mắt lên trời, nhưng không dám nói gì vì sợ bị xoá khỏi nhóm.

Ngày đầu tiên thành lập, cô gửi ảnh nhẫn đôi của mình và Úc Triệt.

Giang Dung Tâm thấy vào sáng hôm đó, là người đầu tiên ăn dưa.

Úc Thành biết tình thế đã như vậy nhưng vẫn cãi bướng: “Em đã được sự đồng ý của chúng tôi chưa mà đeo nhẫn cho em gái tôi?”

Lâm Tri Dạng: “Xin lỗi, vậy giờ em hỏi mọi người, mọi người có đồng ý không? Không thì em lấy lại.”

Úc Triệt: “?”

Úc Thành: “?”

Úc Hân: “?”

Tóm lại, cô chọn ngày mười tháng Mười Hai là ngày họ trao cuộc đời mình cho đối phương. Đó là sinh nhật của Úc Triệt và sẽ nhớ mãi không quên.

Cô tự soạn hai bản giấy chứng nhận kết hôn, bên ngoài viết bằng bút mỏng màu vàng, bên trong là những nét chữ đều đặn, cứng cáp. Tất cả là tâm huyết của Lâm Tri Dạng, tự nhận là những nét chữ đẹp nhất.

Đính kèm ảnh cô và Úc Triệt chụp tại studio, sơ mi trắng trên nền đỏ.

Người lãnh chứng: Úc Triệt và Lâm Tri Dạng.

Phần lễ vật này được Úc Triệt lưu giữ, đặt ở nơi dễ thấy nhất trong phòng ngủ, mỗi ngày đều có thể nhìn.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc đã đến cuối năm. Trước khi nghỉ tết một ngày, Úc Triệt còn một buổi lên lớp và chiều phải đi họp.

Sáng sớm đi làm, thuận tay xách theo Lâm Tri Dạng, vì cái con bé này cứ làm nũng, bảo lâu rồi không nghe cô giảng bài.

Khi đi làm, Úc Triệt không đeo nhẫn cưới, không phải vì không muốn mà là Lâm Tri Dạng không cho.

Lâm Tri Dạng biết chị công tác ở một nơi rất quan trọng, đồng nghiệp và sinh viên đều là những người rảnh rỗi, nếu thấy chắc chắn sẽ bàn tán.

Chị không phải chỉ là một giáo viên đơn thuần, chị thường xuyên xuất hiện nên cô không muốn chị bị nói ra nói vào.

Và đây cũng là điều Úc An Tuần đã nói với Lâm Tri Dạng, Úc Triệt có thể không bao giờ kết hôn, bị người khác chỉ trỏ cũng được. Nhưng nếu đeo nhẫn cưới mà không ai biết về nửa kia thì càng kỳ lạ.

Tuy có thể thoải mái nói rằng nửa kia của mình là một người con gái, bất kể ai bàn tán gì cũng kệ, nhưng Lâm Tri Dạng không muốn Úc Triệt chịu tổn thương.



Dù giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng phơi bày thì cứ để chuyện tự nhiên, không cần phải gây rắc rối khi sự nghiệp đang trên đà phát triển.

Giấc mơ đẹp đến đâu, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực và họ đã bình tĩnh thoả hiệp.

Lâm Tri Dạng đã đến lớp nghe Úc Triệt giảng nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi hàng đầu.

Mang theo quyển sổ tay, chăm chỉ ghi chú và tích cực trả lời câu hỏi.

Nhưng khi Úc Triệt nói lật sách trang thứ mấy thì chỉ có thể ngồi đó, chán.

Anh chàng phía sau đưa sách đã mở cho cô, nói nhỏ: “Chị, chị dùng đi, em xem với bạn.”

Cậu này chắc nghĩ cô đến học lại.

Cũng sắp đến thời gian, đến kỳ thi cuối kỳ nên bây giờ vào ôn thi khá đúng lúc.

Lâm Tri Dạng cong mắt: “Cảm ơn em.”

Cậu trai vội vàng: “Không có gì! Không có gì!”

Giáo sư Úc trên bục giảng không muốn được ôm khi đi ngủ. Giáo sư đang đỉnh đạc, hùng hồ nói về các tác giả, câu từ rõ ràng và rành mạch. Trông giáo sư lạnh nhưng mắt không lạnh, luôn dịu dàng trước mặt học sinh.

Khi nhắc về bối cảnh tác giả, giáo sư sẽ nghiêm túc, không che đậy và càng không đánh giá. Trong lúc học sinh bên dưới trò chuyện, nhẹ nhàng mỉm cười: “Được rồi, quay lại vấn đề chính.”

Giáo sư rất giỏi trong việc điều chỉnh không khí lớp học.

Sự quyến rũ mà nhiều giáo viên khác không có.

Lâm Tri Dạng mê mải nhìn giáo sư, muốn bò dưới chân giáo sư và làm kỵ sĩ trung thành của giáo sư; lại muốn trở thành một con quỷ, kéo người xuống thần đàn và tận tình thưởng thức.

Tan học, Úc Triệt cầm túi đến trước mặt: “Muốn ăn gì? Chị dẫn em đi.”

“Đợi em xíu.” Lâm Tri Dạng quay người, ngọt ngào nở nụ cười, trả sách cho chàng trai kia.

Cậu nghĩ trong lòng: Trời? Chị này học lại bao lần mà quen luôn cả giáo viên?

Người đẹp ngốc nghếch huyền thoại đây sao?

Nếu không phải có cô giáo trước mặt thì đã xin Wechat! Cậu có thể!

Ra khỏi phòng học, Úc Triệt bất mãn nhắc nhở: “Sinh viên năm nhất, người ta mới mười tám tuổi.”

Ý là người ta còn nhỏ, ngây thơ, đừng làm trái tim người ta thất vọng.

Lâm Tri Dạng chẹp mồm: “Ơ? Em cũng mới mười tám.”

Úc Triệt liếc, không nói gì.

Lâm Tri Dạng tinh nghịch: “Chị lớn hơn em một xíu, chị mười chín, he he he.”

Úc Triệt không thèm để ý, bước được hai bước lại kìm không được, nhếch môi cười. Nhạt nhẽo!

Thời tiết hôm nay không tốt, rất âm u, mặt trời cứ hiện rồi ẩn. Nhưng khi họ đến quảng trường, nắng ấm vừa xuyên qua mây mù.

Không có nhiệt độ nhưng cho người ta hy vọng.

Lâm Tri Dạng ngửa đầu: “Em đang tắm nắng cùng người yêu.”

Úc Triệt: “Ừ.” Chị cũng vậy.

Đưa Lâm Tri Dạng đi buffet ở căn tin rồi mang em về văn phòng, để em ngủ trưa còn cô đi họp.

Lúc đầu Lâm Tri Dạng từ chối, nhưng Úc Triệt không quan tâm, thậm chí còn nhẹ nhàng: “Thế à, chị đưa người về văn phòng của mình cũng không được?”

Lâm Tri Dạng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.

Úc Triệt họp xong, được nghỉ ba ngày, cô lái xe đưa Lâm Tri Dạng thẳng đến quán lẩu.

Trên đường cao tốc đến đó có chút kẹt xe nhưng không ai vội vã, họ ở đó tận hưởng thời khắc này. Tuyết rơi từ trời cao, chẳng mấy chốc đã phủ một lớp trắng trước xe để tô điểm cho phong cảnh.

Trong xe bật máy sưởi, Lâm Tri Dạng ngồi đó ngân nga tiếng Quảng Đông và tự sửa lại lời của bài hát.

Úc Triệt hỏi: “Hôm nay vui không?”

“Chắc chắn.”

“Vậy được rồi.”

Cô thầm thề rằng sẽ dùng cả cuộc đời để chữa lành Lâm Tri Dạng kể từ ngày em bị cô làm tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook