Chương 110: Đau lòng
U Hoàng Tử Lam
27/08/2016
Ô Thuần Nhã sắc mặt tái nhợt, cậu cắn chặt răng, nước mắt từ khoé mắt cậu chảy xuống gối đầu màu trắng.
Dáng vẻ lẳng lặng khóc của cậu làm trái tim Tư Không Viêm Nghiêu như thắt lại, đều vì anh, nếu không phải vì anh vội vàng làm việc không đi cùng bọn họ, vậy thì chuyện này sẽ không xảy ra, Tống Thuỵ sẽ không vì cứu bảo bối mà chết, bảo bối lại càng không thương tâm như vậy.
“Bảo bối, đều vì anh, xin lỗi, xin lỗi em.” Cúi người ôm bờ vai cậu, Tư Không Viêm Nghiêu khẽ hôn lên tai cậu.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, nếu cậu để ý hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này. Không thể trách Tư Không Viêm Nghiêu được, anh ấy không thể thời thời khắc khắc ở bên che chở cậu, còn Tống Thuỵ…
Nghĩ đến Tống Thuỵ, Ô Thuần Nhã càng thêm khổ sở, cắn chặt hàm răng, cậu không dám khóc thành tiếng, Bánh Bao đang ngủ bên cạnh cậu.
Tư Không Viêm Nghiêu hối hận muốn chết, nếu anh sớm giải quyết nhà họ Sở, bảo bối sẽ không gặp phải chuyện này, đều là lỗi của anh.
“Bảo bối, nhìn anh, mở mắt ra nhìn anh đi.” Hai tay ôm trọn lấy hai má cậu, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ô Thuần Nhã hít mũi, mở đôi mắt đẫm nước của mình nhìn anh, vươn tay vòng lên cổ nam nhân, khàn khàn nói, “Viêm Nghiêu, em….Hức…”
Tư Không Viêm Nghiêu khẽ hít sâu, hôn lên trán cậu, hôn từng chút từng chút một.
“Bảo bối, tỉnh táo lại, đừng như vậy, sẽ không tốt cho cả em và bé con.”
Ô Thuần Nhã gật đầu, cậu biết nếu mình còn kích động như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến con trong bụng, nhưng cảm giác đè nén này cứ ngập ứ trong lòng, khiến cậu rất khổ sở.
Tư Không Viêm Nghiêu dịu dàng vuốt tóc cậu, thấp giọng trấn an tâm tình kích động của cậu.
“Bảo bối, em cần nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đi, anh sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ rời khỏi em nữa.”
Ô Thuần Nhã nhìn nam nhân, gật đầu, nghĩ hỏi, “Người nhà cậu ấy, đã biết chưa?”
Tư Không Viêm Nghiêu ‘Rồi’ một tiếng, không nói cho Ô Thuần Nhã biết, cho tới giờ, người nhà Tống Thuỵ vẫn chưa đến bệnh viện, như vậy sẽ chỉ làm cậu thêm khổ sở thương tâm.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Tư Không Dực Dương cầm một túi du lịch màu đen gõ cửa tiến vào, thấy Ô Thuần Nhã đã tỉnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đặt túi xuống giường trống bên cạnh, gã nhẹ giọng hỏi, “Có cần gọi Giang Hán đến kiểm tra một chút không?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy chân đau ngực khó chịu thôi, ngoài ra các chỗ khác đều ổn cả.
Tư Không Dực Dương cũng không ép, xoay người ra khỏi phòng bệnh, còn dùng mắt ra hiệu cho Tư Không Viêm Nghiêu ra ngoài một chút.
“Em ngủ với Bánh Bao thêm một lát đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Ừ.”
Ra khỏi phòng bệnh, thấy người đàn ông đang đứng đó, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày.
Tống Huy hé miệng, sắc mặt bi ai nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, không nói một lời.
Cái chết của Tống Thuỵ đã mang đến cơ hội xoay chuyển cho nhà họ Tống, nhưng hắn không hề muốn dùng tính mạng của em trai mình để đổi lấy sự nương tình của nhà Tư Không, cái giá này, quá đắt.
Hắn không phải không tính đến trước cửa phòng cấp cứu chờ tin của Tống Thuỵ, nhưng lúc ra cửa hắn bị ba ngăn cản, mà ba hắn, vì gia tộc vì chính bản thân mình, đã lựa chọn buông bỏ em trai hắn.
Hạ Dương gọi điện đến đã nói rõ, tình hình của Tống Thuỵ rất tệ, bảo bọn họ mau đến bệnh viện, có thể còn được gặp mặt một lần cuối cùng.
Song bọn họ đã ích kỷ lựa chọn không gặp, như vậy là bọn họ có thể dùng cái chết của em trai, túm được cơ may kéo dài hơi tàn trong lần trả thù này của nhà Tư Không.
Đó là em trai của hắn, là em trai từ nhỏ đã được cưng chiều sủng ái, là em trai mà hắn tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành! Hắn không hiểu vì cớ gì ba hắn có thể nhẫn tâm như vậy, cho dù ông không muốn gặp em một lần cuối cùng, nhưng hắn muốn.
Tư Không Dực Dương cười lạnh, rút tấm chi phiếu trong áo khoác, xoẹt xoẹt viết một dãy số đưa cho hắn.
“Tính mạng của Tống Thuỵ, ở trong mắt các người chỉ đáng giá từng ấy tiền phải không?”
Tống Huy hai tay run rẩy nhận chi phiếu, hắn không thể dùng giọng điệu khinh thường đi cự tuyệt, tấm chi phiếu này có thể giúp xí nghiệp Tống thị trả hết nợ ngân hàng, chỉ là lòng hắn đau quá, đau đến giày vò.
Ngồi xụp xuống đất, Tống Huy hai tay che mặt, thất thanh khóc rống.
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, rút thêm một tờ chi phiếu đã kí, xoay người đưa cho hắn.
“Cảm ơn.” Lời này Tống Huy nói thực ra rất không thích hợp, nhưng anh đột nhiên nhận ra, anh cũng không máu lạnh như mình tưởng. Anh cảm tạ Tống Thuỵ ở thời điểm nguy hiểm nhất đã xả thân cứu bảo bối của anh, bảo vệ tính mạng của một lớn một nhỏ.
Tống Huy nắm chặt tờ chi phiếu, cúi đầu, “Tôi, tôi muốn đi gặp Tống Thuỵ.”
Tư Không Dực Dương lúc này cũng không muốn nói gì kích động hắn, hơi nhếch môi với Tư Không Viêm Nghiêu, ý là bảo gã đi với hắn.
Người được Tư Không Dực Dương giao việc hiệu suất rất cao, Tống Thuỵ nằm trong nhà xác, được thay một bộ tây trang màu đen mới tinh, vết trầy xước trên mặt đã được phấn trang điểm che đi, ngoại trừ sắc mặt xanh trắng, hắn như thể đang an tường ngủ.
Tống Huy xông lên, nhào vào người Tống Thuỵ, lặp đi lặp lại, “Xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Thuỵ, xin lỗi em.” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Tống Thuỵ, sau đó tan ra.
Tư Không Dực Dương thở dài, lắc đầu, khom lưng về phía thi hài Tống Thuỵ, cúi người thật sâu.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Thuỵ.” Không chỉ bảo vệ huyết mạch nhà Tư Không, cậu còn khiến chúng tôi càng thêm kính trọng.
Xoay người rời khỏi nhà xác, gã cảm thấy nên để bọn họ một chút không gian riêng tư.
Tư Không Dực Dương quay về phòng bệnh của Ô Thuần Nhã, gã không muốn đi nghe lén xem Tống Huy sám hối với thi hài Tống Thuỵ như thế nào, đó không phải là phong cách của gã.
“Viêm Nghiêu.”
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu lại, nhướn mày nhìn gã.
Đưa mắt nhìn Ô Thuần Nhã đã ngủ say, Tư Không Dực Dương ngồi xuống sofa, cầm ly nước ấm uống một ngụm, nhẹ giọng nói, “Sở Tây Tây sẽ phải đền mạng cho Tống Thuỵ, về phần nhà họ Sở, Minh Húc ngày mai sẽ ra tay thu mua, tài liệu về việc hối lộ của Sở Hùng đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai khi viện kiểm sát mở cửa, Sở Nam sẽ lên nộp. Nhà họ Tống…”
“Không cần đụng vào họ nữa.” Cái chết của Tống Thuỵ không thể là vô ích, chỉ cần bọn họ không tiếp tục gây sự, vậy hết thảy ân oán trước kia đều xoá bỏ.
“Được, nghe lời em.” Tư Không Dực Dương đứng lên, vỗ vai anh, “Cần anh đưa Bánh Bao về không?” Dù sao cũng là ở bệnh viện, trẻ nhỏ ở lại lâu sẽ không có lợi cho thân thể, hơn nữa Bánh Bao nhìn thì khoẻ mạnh, nhưng sức đề kháng vốn không được tốt.
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn con đang nằm ngủ say bên người Ô Thuần Nhã, lắc đầu, “Để mai hẵng đưa nó về.”
“Ừ, vậy anh đi mua gì đó cho mấy người ăn, lát nữa nhớ gọi hai người họ dậy ăn cơm.” Đã mười giờ tối, bọn họ cơm tối còn chưa ăn một miếng, cơ thể sau khi bình tĩnh lại liền cảm thấy đói bụng.
Tư Không Viêm Nghiêu giém chăn cho Ô Thuần Nhã, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu, gật đầu.
Mua một vài món ăn gia đình ở nhà hàng gần bệnh viện, còn đặc biệt mua canh vằn thắn thịt gà cho Ô Thuần Nhã, Tư Không Dực Dương sau khi thanh toán liền quay về.
Bánh Bao bị mùi hương thơm ngào ngạt gọi tỉnh, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bé mở to mắt, liền thấy trước mặt là một cái đùi gà thơm lừng.
Con sâu ngủ lập tức chạy mất dép,bé nâng tay bắt lấy, thì bị một đôi bàn tay to dày ngăn lại, sau đó liền cảm giác được mình được người nào đó bế lên.
Đến khi ngồi trên đùi Tư Không Viêm Nghiêu, Bánh Bao mới xem như tỉnh táo. Chớp chớp mắt, bé kinh hỉ nhìn Ô Thuần Nhã, kêu lên, “Phụ thân tỉnh rồi!”
Ô Thuần Nhã mỉm cười với bé, ngồi dựa vào đầu giường, “Ừ, phụ thân đã làm Bánh Bao lo lắm phải không?” Mắt con sưng hết cả, nhất định là đã khóc nhiều lắm.
Bánh Bao mím môi, thương tâm nhìn phụ thân, “Dạ.”
Bé biết Tống Thuỵ đã qua đời, cho nên giờ tỉnh ngủ, cảm giác thương tâm lại trào lên.
Tư Không Viêm Nghiêu vừa thấy tình hình không ổn, chạy nhanh bế Bánh Bao vào toilet, mĩ kì danh nói cho con đi tè, thực ra là muốn một mình giáo dục Bánh Bao.
Vừa rửa móng, Bánh Bao vừa đỏ ửng mắt bĩu môi.
Tư Không Viêm Nghiêu vỗ mông thịt của bé, thấp giọng nói, “Không được khóc, phụ thân con sẽ đau lòng.”
Bánh Bao đương nhiên biết như vậy, nhưng bé đau lòng lắm, đau lòng đến nỗi mũi cũng thấy cay cay, trong lòng nghẹn ứ, bé rất muốn rất muốn khóc.
“Con mà khóc sẽ lập tức đuổi con về nhà.” Nheo mắt, Tư Không Viêm Nghiêu tung đòn sát thủ.
Bánh Bao cuống quýt, bé không muốn rời phụ thân đâu!
“Bánh Bao sẽ không khóc, cha đừng bắt con về, Bánh Bao phải ở bên cạnh phụ thân.” Hôm nay, bé suýt nữa đã mất đi người phụ thân mà bé yêu nhất, cho nên giờ bé một tấc cũng không muốn rời.
“Không khóc?”
Bánh Bao gật đầu, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối không khóc ạ.”
Tư Không Viêm Nghiêu thấy bé cam đoan thì gật đầu, bế bé về phòng bệnh.
Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, cúi đầu im lặng gặm gà, nếu là trước kia, chắc chắn bé sẽ vừa ăn vừa ồn ào với phụ thân.
Ô Thuần Nhã dùng muỗng đút nửa phần canh vằn thắn cho Bánh Bao, cười với bé.
Cậu biết hôm nay đã doạ đến con, hơn nữa phỏng chừng con cũng đã biết chuyện của Tống Thuỵ, nếu không thằng bé này sẽ không im lặng như vậy.
Nghĩ nghĩ, cậu nói với nam nhân đang cúi đầu ăn cơm, “Ngày Tống Thuỵ đưa tang, em muốn đi thắp cho cậu ấy một nén hương.”
Gắp một miếng thịt xào lăn nhét vào miệng Bánh Bao, Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, đồng ý.
“Ừ, anh đưa em đi.”
Cho dù anh lo lắng đến vết thương ở chân của bảo bối, nhưng với hiểu biết của anh về cậu, nếu anh không đáp ứng, cậu cũng sẽ tìm cách để đi, đến lúc đó anh còn phải đi theo lo lắng, không bằng thuận theo ý cậu.
Ô Thuần Nhã không ngờ nam nhân sẽ dễ dàng đồng ý yêu cầu của cậu như vậy, cho nên nhất thời ngây người.
Tư Không Viêm Nghiêu bật cười nhìn cậu, kinh ngạc đến thế sao?
“Mau ăn cơm đi, nguội ngắt rồi.”
“Ừ.” Ô Thuần Nhã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng không còn bị đè nén như vừa rồi nữa.
Người không thể sống lại, tuy cậu biết rõ đạo lý này, nhưng người nọ dù sao cũng là vì cậu mà chết, cho nên cậu khổ sở thương tâm là hết sức bình thường, song cậu còn muốn tiếp tục sống, bởi vì mạng này, là nhờ Tống Thuỵ cứu về.
Hạ Dương cùng Văn Nhân Minh Húc quay về biệt thự của Tư Không Viêm Nghiêu.
Nằm trên giường, Hạ Dương nâng tay che mắt, có cảm giác mệt mỏi dị thường.
Văn Nhân Minh Húc cầm thuốc mỡ tiêu sưng tới, nghiêng người ngồi bên cạnh bôi thuốc lên vết bầm tím ở khoé miệng hắn.
“Nghĩ gì vậy?” Nếu là bình thường, anh ấy nhất định sẽ gầm rú lên vì đau, hôm nay cư nhiên lại im lặng như vậy.
Hạ Dương bắt lấy cánh tay Văn Nhân Minh Húc, nhìn chằm chằm hắn, “Cậu sẽ không đột nhiên chết chứ?”
Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, khoé miệng chậm rãi cong lên, cúi đầu hôn lên cánh môi lạnh lẽo của Hạ Dương, nỉ non, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, hãy tin em.”
Dáng vẻ lẳng lặng khóc của cậu làm trái tim Tư Không Viêm Nghiêu như thắt lại, đều vì anh, nếu không phải vì anh vội vàng làm việc không đi cùng bọn họ, vậy thì chuyện này sẽ không xảy ra, Tống Thuỵ sẽ không vì cứu bảo bối mà chết, bảo bối lại càng không thương tâm như vậy.
“Bảo bối, đều vì anh, xin lỗi, xin lỗi em.” Cúi người ôm bờ vai cậu, Tư Không Viêm Nghiêu khẽ hôn lên tai cậu.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, nếu cậu để ý hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này. Không thể trách Tư Không Viêm Nghiêu được, anh ấy không thể thời thời khắc khắc ở bên che chở cậu, còn Tống Thuỵ…
Nghĩ đến Tống Thuỵ, Ô Thuần Nhã càng thêm khổ sở, cắn chặt hàm răng, cậu không dám khóc thành tiếng, Bánh Bao đang ngủ bên cạnh cậu.
Tư Không Viêm Nghiêu hối hận muốn chết, nếu anh sớm giải quyết nhà họ Sở, bảo bối sẽ không gặp phải chuyện này, đều là lỗi của anh.
“Bảo bối, nhìn anh, mở mắt ra nhìn anh đi.” Hai tay ôm trọn lấy hai má cậu, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ô Thuần Nhã hít mũi, mở đôi mắt đẫm nước của mình nhìn anh, vươn tay vòng lên cổ nam nhân, khàn khàn nói, “Viêm Nghiêu, em….Hức…”
Tư Không Viêm Nghiêu khẽ hít sâu, hôn lên trán cậu, hôn từng chút từng chút một.
“Bảo bối, tỉnh táo lại, đừng như vậy, sẽ không tốt cho cả em và bé con.”
Ô Thuần Nhã gật đầu, cậu biết nếu mình còn kích động như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến con trong bụng, nhưng cảm giác đè nén này cứ ngập ứ trong lòng, khiến cậu rất khổ sở.
Tư Không Viêm Nghiêu dịu dàng vuốt tóc cậu, thấp giọng trấn an tâm tình kích động của cậu.
“Bảo bối, em cần nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đi, anh sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ rời khỏi em nữa.”
Ô Thuần Nhã nhìn nam nhân, gật đầu, nghĩ hỏi, “Người nhà cậu ấy, đã biết chưa?”
Tư Không Viêm Nghiêu ‘Rồi’ một tiếng, không nói cho Ô Thuần Nhã biết, cho tới giờ, người nhà Tống Thuỵ vẫn chưa đến bệnh viện, như vậy sẽ chỉ làm cậu thêm khổ sở thương tâm.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Tư Không Dực Dương cầm một túi du lịch màu đen gõ cửa tiến vào, thấy Ô Thuần Nhã đã tỉnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đặt túi xuống giường trống bên cạnh, gã nhẹ giọng hỏi, “Có cần gọi Giang Hán đến kiểm tra một chút không?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy chân đau ngực khó chịu thôi, ngoài ra các chỗ khác đều ổn cả.
Tư Không Dực Dương cũng không ép, xoay người ra khỏi phòng bệnh, còn dùng mắt ra hiệu cho Tư Không Viêm Nghiêu ra ngoài một chút.
“Em ngủ với Bánh Bao thêm một lát đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Ừ.”
Ra khỏi phòng bệnh, thấy người đàn ông đang đứng đó, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày.
Tống Huy hé miệng, sắc mặt bi ai nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, không nói một lời.
Cái chết của Tống Thuỵ đã mang đến cơ hội xoay chuyển cho nhà họ Tống, nhưng hắn không hề muốn dùng tính mạng của em trai mình để đổi lấy sự nương tình của nhà Tư Không, cái giá này, quá đắt.
Hắn không phải không tính đến trước cửa phòng cấp cứu chờ tin của Tống Thuỵ, nhưng lúc ra cửa hắn bị ba ngăn cản, mà ba hắn, vì gia tộc vì chính bản thân mình, đã lựa chọn buông bỏ em trai hắn.
Hạ Dương gọi điện đến đã nói rõ, tình hình của Tống Thuỵ rất tệ, bảo bọn họ mau đến bệnh viện, có thể còn được gặp mặt một lần cuối cùng.
Song bọn họ đã ích kỷ lựa chọn không gặp, như vậy là bọn họ có thể dùng cái chết của em trai, túm được cơ may kéo dài hơi tàn trong lần trả thù này của nhà Tư Không.
Đó là em trai của hắn, là em trai từ nhỏ đã được cưng chiều sủng ái, là em trai mà hắn tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành! Hắn không hiểu vì cớ gì ba hắn có thể nhẫn tâm như vậy, cho dù ông không muốn gặp em một lần cuối cùng, nhưng hắn muốn.
Tư Không Dực Dương cười lạnh, rút tấm chi phiếu trong áo khoác, xoẹt xoẹt viết một dãy số đưa cho hắn.
“Tính mạng của Tống Thuỵ, ở trong mắt các người chỉ đáng giá từng ấy tiền phải không?”
Tống Huy hai tay run rẩy nhận chi phiếu, hắn không thể dùng giọng điệu khinh thường đi cự tuyệt, tấm chi phiếu này có thể giúp xí nghiệp Tống thị trả hết nợ ngân hàng, chỉ là lòng hắn đau quá, đau đến giày vò.
Ngồi xụp xuống đất, Tống Huy hai tay che mặt, thất thanh khóc rống.
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, rút thêm một tờ chi phiếu đã kí, xoay người đưa cho hắn.
“Cảm ơn.” Lời này Tống Huy nói thực ra rất không thích hợp, nhưng anh đột nhiên nhận ra, anh cũng không máu lạnh như mình tưởng. Anh cảm tạ Tống Thuỵ ở thời điểm nguy hiểm nhất đã xả thân cứu bảo bối của anh, bảo vệ tính mạng của một lớn một nhỏ.
Tống Huy nắm chặt tờ chi phiếu, cúi đầu, “Tôi, tôi muốn đi gặp Tống Thuỵ.”
Tư Không Dực Dương lúc này cũng không muốn nói gì kích động hắn, hơi nhếch môi với Tư Không Viêm Nghiêu, ý là bảo gã đi với hắn.
Người được Tư Không Dực Dương giao việc hiệu suất rất cao, Tống Thuỵ nằm trong nhà xác, được thay một bộ tây trang màu đen mới tinh, vết trầy xước trên mặt đã được phấn trang điểm che đi, ngoại trừ sắc mặt xanh trắng, hắn như thể đang an tường ngủ.
Tống Huy xông lên, nhào vào người Tống Thuỵ, lặp đi lặp lại, “Xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Thuỵ, xin lỗi em.” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Tống Thuỵ, sau đó tan ra.
Tư Không Dực Dương thở dài, lắc đầu, khom lưng về phía thi hài Tống Thuỵ, cúi người thật sâu.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Thuỵ.” Không chỉ bảo vệ huyết mạch nhà Tư Không, cậu còn khiến chúng tôi càng thêm kính trọng.
Xoay người rời khỏi nhà xác, gã cảm thấy nên để bọn họ một chút không gian riêng tư.
Tư Không Dực Dương quay về phòng bệnh của Ô Thuần Nhã, gã không muốn đi nghe lén xem Tống Huy sám hối với thi hài Tống Thuỵ như thế nào, đó không phải là phong cách của gã.
“Viêm Nghiêu.”
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu lại, nhướn mày nhìn gã.
Đưa mắt nhìn Ô Thuần Nhã đã ngủ say, Tư Không Dực Dương ngồi xuống sofa, cầm ly nước ấm uống một ngụm, nhẹ giọng nói, “Sở Tây Tây sẽ phải đền mạng cho Tống Thuỵ, về phần nhà họ Sở, Minh Húc ngày mai sẽ ra tay thu mua, tài liệu về việc hối lộ của Sở Hùng đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai khi viện kiểm sát mở cửa, Sở Nam sẽ lên nộp. Nhà họ Tống…”
“Không cần đụng vào họ nữa.” Cái chết của Tống Thuỵ không thể là vô ích, chỉ cần bọn họ không tiếp tục gây sự, vậy hết thảy ân oán trước kia đều xoá bỏ.
“Được, nghe lời em.” Tư Không Dực Dương đứng lên, vỗ vai anh, “Cần anh đưa Bánh Bao về không?” Dù sao cũng là ở bệnh viện, trẻ nhỏ ở lại lâu sẽ không có lợi cho thân thể, hơn nữa Bánh Bao nhìn thì khoẻ mạnh, nhưng sức đề kháng vốn không được tốt.
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn con đang nằm ngủ say bên người Ô Thuần Nhã, lắc đầu, “Để mai hẵng đưa nó về.”
“Ừ, vậy anh đi mua gì đó cho mấy người ăn, lát nữa nhớ gọi hai người họ dậy ăn cơm.” Đã mười giờ tối, bọn họ cơm tối còn chưa ăn một miếng, cơ thể sau khi bình tĩnh lại liền cảm thấy đói bụng.
Tư Không Viêm Nghiêu giém chăn cho Ô Thuần Nhã, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu, gật đầu.
Mua một vài món ăn gia đình ở nhà hàng gần bệnh viện, còn đặc biệt mua canh vằn thắn thịt gà cho Ô Thuần Nhã, Tư Không Dực Dương sau khi thanh toán liền quay về.
Bánh Bao bị mùi hương thơm ngào ngạt gọi tỉnh, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bé mở to mắt, liền thấy trước mặt là một cái đùi gà thơm lừng.
Con sâu ngủ lập tức chạy mất dép,bé nâng tay bắt lấy, thì bị một đôi bàn tay to dày ngăn lại, sau đó liền cảm giác được mình được người nào đó bế lên.
Đến khi ngồi trên đùi Tư Không Viêm Nghiêu, Bánh Bao mới xem như tỉnh táo. Chớp chớp mắt, bé kinh hỉ nhìn Ô Thuần Nhã, kêu lên, “Phụ thân tỉnh rồi!”
Ô Thuần Nhã mỉm cười với bé, ngồi dựa vào đầu giường, “Ừ, phụ thân đã làm Bánh Bao lo lắm phải không?” Mắt con sưng hết cả, nhất định là đã khóc nhiều lắm.
Bánh Bao mím môi, thương tâm nhìn phụ thân, “Dạ.”
Bé biết Tống Thuỵ đã qua đời, cho nên giờ tỉnh ngủ, cảm giác thương tâm lại trào lên.
Tư Không Viêm Nghiêu vừa thấy tình hình không ổn, chạy nhanh bế Bánh Bao vào toilet, mĩ kì danh nói cho con đi tè, thực ra là muốn một mình giáo dục Bánh Bao.
Vừa rửa móng, Bánh Bao vừa đỏ ửng mắt bĩu môi.
Tư Không Viêm Nghiêu vỗ mông thịt của bé, thấp giọng nói, “Không được khóc, phụ thân con sẽ đau lòng.”
Bánh Bao đương nhiên biết như vậy, nhưng bé đau lòng lắm, đau lòng đến nỗi mũi cũng thấy cay cay, trong lòng nghẹn ứ, bé rất muốn rất muốn khóc.
“Con mà khóc sẽ lập tức đuổi con về nhà.” Nheo mắt, Tư Không Viêm Nghiêu tung đòn sát thủ.
Bánh Bao cuống quýt, bé không muốn rời phụ thân đâu!
“Bánh Bao sẽ không khóc, cha đừng bắt con về, Bánh Bao phải ở bên cạnh phụ thân.” Hôm nay, bé suýt nữa đã mất đi người phụ thân mà bé yêu nhất, cho nên giờ bé một tấc cũng không muốn rời.
“Không khóc?”
Bánh Bao gật đầu, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối không khóc ạ.”
Tư Không Viêm Nghiêu thấy bé cam đoan thì gật đầu, bế bé về phòng bệnh.
Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, cúi đầu im lặng gặm gà, nếu là trước kia, chắc chắn bé sẽ vừa ăn vừa ồn ào với phụ thân.
Ô Thuần Nhã dùng muỗng đút nửa phần canh vằn thắn cho Bánh Bao, cười với bé.
Cậu biết hôm nay đã doạ đến con, hơn nữa phỏng chừng con cũng đã biết chuyện của Tống Thuỵ, nếu không thằng bé này sẽ không im lặng như vậy.
Nghĩ nghĩ, cậu nói với nam nhân đang cúi đầu ăn cơm, “Ngày Tống Thuỵ đưa tang, em muốn đi thắp cho cậu ấy một nén hương.”
Gắp một miếng thịt xào lăn nhét vào miệng Bánh Bao, Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, đồng ý.
“Ừ, anh đưa em đi.”
Cho dù anh lo lắng đến vết thương ở chân của bảo bối, nhưng với hiểu biết của anh về cậu, nếu anh không đáp ứng, cậu cũng sẽ tìm cách để đi, đến lúc đó anh còn phải đi theo lo lắng, không bằng thuận theo ý cậu.
Ô Thuần Nhã không ngờ nam nhân sẽ dễ dàng đồng ý yêu cầu của cậu như vậy, cho nên nhất thời ngây người.
Tư Không Viêm Nghiêu bật cười nhìn cậu, kinh ngạc đến thế sao?
“Mau ăn cơm đi, nguội ngắt rồi.”
“Ừ.” Ô Thuần Nhã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng không còn bị đè nén như vừa rồi nữa.
Người không thể sống lại, tuy cậu biết rõ đạo lý này, nhưng người nọ dù sao cũng là vì cậu mà chết, cho nên cậu khổ sở thương tâm là hết sức bình thường, song cậu còn muốn tiếp tục sống, bởi vì mạng này, là nhờ Tống Thuỵ cứu về.
Hạ Dương cùng Văn Nhân Minh Húc quay về biệt thự của Tư Không Viêm Nghiêu.
Nằm trên giường, Hạ Dương nâng tay che mắt, có cảm giác mệt mỏi dị thường.
Văn Nhân Minh Húc cầm thuốc mỡ tiêu sưng tới, nghiêng người ngồi bên cạnh bôi thuốc lên vết bầm tím ở khoé miệng hắn.
“Nghĩ gì vậy?” Nếu là bình thường, anh ấy nhất định sẽ gầm rú lên vì đau, hôm nay cư nhiên lại im lặng như vậy.
Hạ Dương bắt lấy cánh tay Văn Nhân Minh Húc, nhìn chằm chằm hắn, “Cậu sẽ không đột nhiên chết chứ?”
Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, khoé miệng chậm rãi cong lên, cúi đầu hôn lên cánh môi lạnh lẽo của Hạ Dương, nỉ non, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, hãy tin em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.