Bánh Đúc Có Xương

Chương 28

Nguyễn Ngọc Thơ

23/05/2020

....Cô bước từ từ lạj cánh cửa đang khép hờ,đứng nép mình 1 gốc ghé mắt nhìn vào bên trong,căn phòng màu vàng nhạt,những tấm màn màu trắng được thả ra kín khắp phòng,tạo ra cho căn phòng 1 sự ấm áp đến lạ thường,sao lạj chẳng thấy aj ta,cô lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa thêm xíu nữa ánh mắt dừng lạj nơi cáj bàn làm vjệc,

chợt cô gjật mình,tay cô luống cuốn buông thỏng xuống,hô hấp cũng trở nên ngừng đập,cô ko thể tin được ngườj ngồi trong phòng này là ngườj mà ngày đêm cô mong nhớ,là phong....chính là anh ấy rồi,chẳng phảj anh đang ở dưới quê với thảo sao? Sao bây gjờ lạj hjện djện ngay trước mắt cô thế này,cô ngỡ mình đang mơ,lấy tay dụi dụi mắt 1 lần nữa,từ từ mở mắt ra...cô ko nhìn nhầm vẩn là phong mà....

....Cô thất thần đứng chôn chân tạj chỗ,anh sao lạj là chủ 1 nhà hàng to lớn này được chứ, rồi chợt cô như nhớ ra đjều gì đó,có lần cô ra chợ hình như gặp phong đang ngồi trước máy tính,lúc đó cô cứ ngỉ phong lười bjếng trốn ra ngoàj tjệm chơi game,gjờ thấy anh nơi này cô chắc lúc đó chính xác anh lm vjệc rồi.

..cô nhìn anh,anh măc áo sơ mi màu trắng thả 1 nút, anh bây gjờ cực kỳ quyến rủ,tóc tai được chải gọn gàng,bao lâu ko gặp ko ngờ khi nhìn thấy anh lần nữa cô ko phủ nhận tim cô đã đập lạc 1 nhịp vì anh...

...

Anh say mê làm vjệc,cô ngây ngốc đứng nhìn,đến khi đôi chân muốn tê ljệt cô cũng ko rời bước...sau 1 lúc tay phong rời khỏi chjếc máy tính,phong đóng lạj xong ngã đầu ra chjếc ghế,2 đầu chân mày nhíu lạj,tỏ vẻ mệt mỏi,cô quan sát ko từ bỏ 1 cử chỉ nào của anh,càng như thế cô càng si mê anh nhjều hơn nữa..

..vô thức bàn tay cô đẩy cánh cửa mở ra,chân cô định tjến từng bước lạj gần anh thì bỗng có người bịch mjệng lôi tuột cô ra ngoài.

....bị bất ngờ xen lẩn còn đang sợ nên cô ko kịp phản ứng thì ng kia buông cô ra,gjọng nói wen wen

__Út,em đj đâu đây,dì ko tìm thấy em nên gọj anh hỏi,làm anh đj kjếm em nảy gjờ..?

__Em....?

__Muốn ăn gì thì maj trưa qua đây,gjờ nhà hàng anh hết làm vjệc rồi..thường đến 10h sẽ ngỉ..khi nào có khách đặc tjệc thì mới ngỉ khuya hơn..

__Dạ anh?

__Thôi về em..hên bác bảo vệ nói anh em trong này a mớj bjết chứ thôi thì ko ngỉ ra chỗ nào kjếm em nửa?

...

Cô im lặng leo lên xe với tuấn chào bác bảo vệ rồi ra về,bác bảo vệ còn nói với theo làm cô hơi sượng

__Cô ơi xong vjệc rồi hả cô?

Tuấn nghe thấy định trả lời lạj thì cô gjục anh chạy lẹ về luôn làm tuấn cũng chắc cảm thấy khó hjểu nhưng cô mặc kệ

...

Về đến nhà gjảj thích các kjểu cho bác gáj ko lo lắng xong cô mới vào phòng leo lên gjường trùm chăn lạj,trong đầu cô gjờ phút này tràn ngập hình ảnh của phong,cô nhớ anh,cô yêu anh quá nhjều rồi,tạj sao anh lạj đối xử với cô như thế chứ,thà đừng gặp nữa để con tim cô ko thỗn thức,chứ cáj kjểu ở gần nhau mà như cách xa vạn dặm thế này cô thật sự ko thể chịu nỗj nữa rồi..

.lúc gặp anh cô rất muốn chạy đến ôm chặt lấy anh hỏi rỏ lý do tạj sao a bỏ rơi cô nhưng lạj bị tuấn phá đám,mà như vậy cô cũng cảm thấy may mắn,lỡ lúc đó phong mà làm ngơ đuỗj cô đj chắc cô hok bjết lỗ nào chui về rồi...thôi thì để cô tính cách khác...

...

Sáng đợi bác gáj đj làm,cô dọn dẹp xong xui đến 10h trưa thì cô vô phòng sửa soạn cho bản thân mình thật đẹp..cô trang đjểm nhẹ nhàngg ko quá cầu kỳ.lấy cáj đầm xuông màu hồng phấn mặc vào,tóc thả 2 bên,do tạng người cô cũng nhỏ vvới lạj mặc đầm xuông nên không thấy bụng là mấy,chọn đôi gjày sandan mang vào rồi thong thả ra ngoàj.

..người đi đường aj thấy cô cũng ngoáj đầu nhìn,khen hay chê cô cũng mặc kệ vì ko mấy quan tâm.đến trước nhà hàng cô bước nhẹ nhàng vào cáj bàn quen thuộc ngồi xuống,lý do cô đj qua đây sớm vì cô bjết ban ngày sẽ ít khách có thể dễ dàng quan sát anh hơn..vẩn như lần trước cô gọj duy nhất chỉ 1 tô cháo mực rồi lẵng lặng nhìn xung quanh,từ xa cô thấy anh ngồi trong phòng làm vjệc,do cửa phòng đang mở..hôm nay anh mặc vest đen trông cực kỳ phong độ,đứng kế bên là tuấn..2 ngườj họ say mê bàn vjệc cũng đâu bjết 1 đjều cô ở đây còn say mê nhìn anh hơn...đến khi tuấn bước ra ngoàj với dáng vẻ mệt mỏi nhìn thấy cô ngồi thất thần thì anh vội đj tới,quơ quơ tay trước mặt làm cô mới gjật mình

__A...anh tuấn..?

__Em lạj ăn cháo mực nữa à,đỗj món đj em.ăn hoàj ko ớn hả..

__Ngon mà anh..ủa sao nhìn anh nay buồn buồn zạ? Hok vui như thường ngày.?

..



__Em nhắc mới nhớ.sếp anh ko bjết hôm nay bị gì gjao cho anh cả đống vjệc,thôi em ngồi đây nha anh vào trông làm vjệc để xíu bị la...tối anh qua chở em đj chơi...?

__Dạ anh..mà sếp anh tên gì vậy anh?

Tuấn chưa kịp mở mjệng trả lời cô thì từ xa 1 gjọng nói uy nghjêm quen thuộc với cô phát ra to đến nỗj cô cũng muốn bị quéo luôn

__TUẤN..chuyện tôi gjao cậu làm xong chưa,bây gjờ ko phảj lúc cậu ở đây chăm sóc khách hàng..

...

Tuấn nge xong thì đj lẹ vào trong,cô chợt ngỉ tuấn lớn vậy rồi xem ra còn con nít thjệt,bị chủ nạt cáj là muốn teo nảo luôn,chắc do anh cũng rất quý công vjệc này...quay sang phong cô thấy anh vẩn đứng đó ánh mắt anh nhìn cô chẳng bjểu hjện đjều gì,cô định chọc anh nên lên tjếng

__Tôi ko hjểu về món ăn nên hỏi anh ấy thôi,mà nhân vjên anh là quản lý nhà hàng chẳng lẽ tôi hỏi mấy câu ko được à?

Phong nhìn cô chầm chầm làm cô hơi lúng túng nên quay sang chỗ khác ko dám nhìn anh,anh bước lạj đối djện cô ung dung trả lời

__Cậu ấy đang có vjệc gấp,cô có gì khó hjểu gjờ có thể hỏi trực tjếp tôi,tôi sẽ trả lời?

Anh lạnh nhạt với cô rồi,lờj nói chẳng còn tư vị yêu thương nào cả,cô ngước nhìn anh,anh dường như xa lạ,anh lạnh lùng đến nỗj cô phảj sợ,bao nhjêu dự định đến đây của cô đjều vì ánh mắt này của anh tan bjến,khoé mắt cô đỏ lên rưng rưng dòng lệ cứ thế im lặng mặc cho anh nhìn..

...

Phong tjện tay rút mjếng khăn gjấy trên bàn đưa lên chậm vào mắt cô lau đi gjọt nước mắt,ko đợj cô phản ứng chợt anh nắm lấy tay cô kéo đj ý như ra lệnh bảo cô đi theo anh,cô cũng ngoan ngoãn bước theo ko phản kháng mặc cho đám nhân vjên nhìn cô và anh tò mò, anh cũng ko mấy quan tâm, đến khi bước vô phòng anh chốt cửa lạj cô mới gjật mình,vội rút tay anh ra đj lạj mở cánh cửa định ra về thì phát hjện cửa bị anh khoá rồi..cô nhìn anh tức gjận la lên

__Bây gjờ anh muốn gì nữa,mau thả tôi ra..?

Phong đj lạj bàn ung dung ngồi xuống nhìn cô thở dài

__Tạj sao gặp anh,em lạj tỏ ra ko hề quen bjết?

Cô cũng ko ngại đáp trả

__Vậy trong mắt anh có thật sự xem tôi là người wen ko?

Phong đứng lên đi lạj đứng đối djện với cô,ở cự li gần thế này cô cảm gjác tim anh đập rất mạnh hơi nóng cơ thể cũng tăng lên..2 tay anh bóp chặt 2 bên tay cô gjọng anh ko hề ỗn

__Tạj sao em lạj bỏ đi,tạj sao ko cho anh 1 lờj gjải thích,tạj sao kêu anh đợi em về rồi ra đj mất bjệt,anh tìm em suốt mấy tháng trời ngày ngày tìm em,đêm đêm nhớ em,,rồi đến khi gặp lạj thì thấy em vui vẻ bên người con traj khác,em bảo anh phảj làm sao? Phảj nhìn em wen bjết thế nào mớj đúng?

...Nghe anh mới tim cô chợt đập mạnh,tuần hoàn máu cũng muốn ngưng chảy lạj,cô ngây ngốc ngước nhìn anh,lần đầu tjên cô thấy anh khóc,cô lúng túng chẳng bjết làm gì cũng khóc theo,gjọng cô nghẹn ngào

__Chẳng phảj anh đã đưa chị thảo trở về,chẳbg phảj cả nhà anh đang hạnh phúc sao,anh tìm em làm gì nữa..hay muốn tìm em để nói rằng anh và em phảj chja tay,như vậy thì ko cần đâu anh..vì em sẽ ko chen chân vào đâu...em ko muốn tranh gjành của aj cả dù cho xa anh là đjều em chưa bao gjờ muốn..?

..

Vừa nói cô vừa khóc,những gjọt nước mắt bất lực,tủj phận cứ thi nhau tuôn ra làm cô chẳng thể nào kìm lạj..phong đứng đó nghe hết những lời cô nói,anh mạnh mẽ ôm trọn cô vào lòng,nge rỏ từng cáj nất lên của cô,anh đâu ngờ người con gáj anh yêu lạj hjểu lầm mà làm cả 2 phảj chịu đau khỗ suốt mấy tháng qua thế này.nhìn cô khóc tựa như ngàn vết dao đâm vào tim anh...tạj anh là tạj do anh..

__Anh xjn lỗj là anh đến tìm em muộn rồi?

Cô được anh ôm vào lòng càng tức tưởj hơn,nước mắt cũng thi nhau rơi xuống,cô khóc muốn cạn nước mắt cho trôi đj bao đau thương cô phảj chịu đựng,phong cứ ôm cô như thế mặc cho áo anh từ lúc nào vì nước mắt cô mà ướt hết 1 mãng...1 lúc lâu sau cô cũng bình tĩnh lạj 2 tay đưa lên quẹt nước mắt..đẩy phong ra lờj nój kèm theo chút xót xa..

__A tìm e nữa làm gì,chẳng phảj anh đang rất hạnh phúc sao? Xin lỗj e thì được gì nữa chứ..em sốnh rất tốt,hjện tạj rất tốt,anh ko cần phảj thấy khó xử..?



Anh bjết cô đang trách móc anh,cô càng đẩy anh ra anh càng ôm cô xjết chặc lạj..

__Em sống tốt nhưng anh ko tốt,anh ko hạnh phúc khi bên anh ko còn em nữa,út e thôi gjả vờ được ko?vì anh bjết em cũng như anh ko ỗn tý nào cả?

__Tạj sao chứ,tạj sao khi em muốn quên anh rồi anh lạj tìm tới em chứ..anh buông e ra e phảj về rồi?

Cô vùng vẩy trong lòng anh như con thú đang bị thương,anh đau,anh xót,vì đâu mà vợ chồng anh lạj thành ra nông nỗj này,anh ko buông cô mà càng gồng tay gjữ cô lạj,để mặc cô cào cấu đến nỗj tay a rớm máu anh cũng chẳng thấy đau.gjọng anh lạc đi nhưng lời nói lạj chắc nịch

__Ngày cha mẹ bắt em về cũng là lúc bệnh vjện gọj báo anh thảo đã tỉnh lạj,mấy năm qua anh luôn trông chờ từng gjây phút thảo tỉnh để anh thay mẹ chuột lạj lỗj lầm nhưng lúc đó nge đt xong a ko cảm thấy vui chút nào vì ng anh yêu thương là em ko còn bên anh nữa..ngày ngày anh qua nhà năn nỉ cha mẹ nhưng chỉ toàn nhận lạj sự lạnh nhạt,anh đau khỗ,gjống như ngườj sắp chết mhưng anh ko thể bỏ mặt thảo,cứ ngỉ đợj thờj gjan cha mẹ ngui gjận rồi qua rướt em về sau,anh trở lên bv chăm sóc thảo khoảng 1 tháng thì thảo bình phục,em nhớ ông bác sỉ lúc em lên thăm thảo em gặp ko..cô gật đầu lắng nghe anh nói tjếp..những năm qua ông ấy chăm sóc,theo dõj bệnh tìnj của thảo dần trở nên yêu cô ấy..thảo tỉnh lạj anh đã kể thảo nghe het mọj chuyện,kể về em..thảo 1 mực kêu anh chở về quên hoàn tất thủ tục li hôn để anh và em đến vớj nhau vì cô ấy nói bao năm qua sảy ra nhjều chuyện cô ấy cũng ko còn tìnj cảm vớj anh nữa..vs lạj thảo cũng muốn về thăm gđ.ngày anh đưa thảo về hôm sau thì anh gặp em qua...lúc thấy em chạy về anh cũng định chạy theo em nhưng do đột ngột thảo mệt nên anh....sau đó anh có qua nhà chị2 hỏi về em thì bjết em đã đj lên đây rồi..anh năn nỉ xin địa chỉ nhưng chị2 nhất quyết ko chịu..tình cờ mấy hôm nay nhà hàng có vjệc anh mới gặp em...aj ngờ buỗj tối định đến nhà gjảj thích mọj chuyện anh lạj phát hjện em đang vui vẻ bên tuấn..anh tức gjận bỏ về,rồi mấy hôm sau nhìn e vs tuấn cứ vui vẻ..anh khó chịu..anh sắp ko trụ đc nỗj nữa rồi em hjểu ko?

Từng câu,từng chữ anh gjải thích cô đều nghe rỏ,vậy ra do cô ko chịu hjểu nên anh và cô mớj hjểu lầm nhau thế này,cô thở dàj,tâm trạng tựa mây bay nhẹ nhàng, hoá ra là cô sai wá sai rồi.cô ko đẩy anh ra nữa mà chủ động vòng tay sang ôm lạj anh.

__Em và tuấn ko có gì het chỉ là bạn thôi,chuyện anh và chị thảo chấm dứt rồi hả anh?

__Mấy tháng nay anh và thảo đã hoàn tất thủ tục li hôn rồi.thảo có nhờ anh chuyển lời cho cô ấy cảm ơn em..rồj còn muốn nhờ em 1 vjệc

__Vjệc gì zậy anh?

__Thảo đang trên đây với ông bác sỉ lúc trước đjều trị cho cô ấy.2ng họ đã bên nhau rồi.muốn nhờ em sau này chăm sóc bé nhím dùm.vì cô ấy ko thể mang con bé theo..vớj lạj gjờ nhím con chỉ xem em là mẹ nó thôi à,từ ngày em đj đến nay,con bé nhớ em nó khóc suốt..

...

Nhắc đến bé nhím làm cô lạj nhớ nó,ko bjết lâu nay ở nhà nó có ngoan ko nữa,chợt cô cũng nhớ ra 1 chuyện nên hỏi anh

__Mà nhà hàng này anh mở ra lúc nào sao em ko bjết gì hết zạ?

__Từ ngày thảo bị bệnh lên xuống chăm cô ấy anh phát hjện ở đây mọj ng wa lạj đông mà quán xá lạj ít nên anh quyết định đầu tư xem sau,chỉ là anh ko muốn cho aj bjết,mẹ anh cũng gjấu..anh ko thườ.g xuyên ở đây chỉ gjao tất cả cho tuấn wản lý,khi nào có trục trặc gì tuấn k xử lý đc anh mớj lên...!

__Em hjểu rồi!

Phong cười nhìn cô âu yếm,vòng tay càng thêm xjếc chặc cô hơn,gjờ phút này anh cảm thấy ôm cô bao nhjêu cũng ko đủ,mà cũng do anh xjết mạnh wá nên bụng cô quặn đau lên làm cô buộc mjệ.g hét lên

__Đau,!!!bụng em đau anh...?

Phong thấy mặt cô tái mét vội ẵm cô lên đặt ngồi xuống ghế lo lắng hỏi

__Em có sao ko? Anh gọj bs nha!!

__Em ngỉ xíu khoẻ à,ko sao..chỉ là con anh hành em xíu thôi...cô vộj ngặn anh lạj rồi nở nụ cườj

Phong nge út nhắc đến chữ con đột nhjên anh ngây người nhìn chằm chằm bụng cô..đến khi cô kéo tay anh đặt xuống bụng mì.h thì anh mớj phản ứng,đôi mắt anh ngập tràn tia hạnh phúc,anh quỳ xuống nép đầu vào cáj bụng tròn tròn thầm thì

__Anh đến trể,để mẹ con em chịu cực khỗ rồi,anh xin lỗj,xjn lỗj em và con...?

__Không sao? Mjển là anh chịu đến tìm em thì bao lâu cũng chưa muộn..mẹ con em vẩn luôn chờ đợi anh mà...!!!!

2 người họ vui vẻ sau những ngày xa nhau,trò chuyện đến 5h thì phong đưa cô về bên nhà để lấy đồ chuyển qua bên anh ở vì anh ko muốn xa cô nữa,đj theo phong ra ngoàj cô thấy tuấn đứng nhìn cô và phong ánh mắt tràn ngập nỗj bùn cô định đj lạj chào tuấn thì phong cản,anh nói để anh sẽ gjảj thích với tuấn sau..

Bác gáj thấy phong đưa cô về đã hjểu ra mỗj chuyện.bà vui vẻ chúc phúc cho cô và anh,chỉ là bà hơi buồn vì sắp tới phảj xa cô rồi..cô cũng ko mấy vui vẻ vì chính cô cũng xem bà như mẹ ruột của mình,lạj được bà lo lắng trong những ngày wa,gjờ chuẩn bị xa nhau đó cũng là đjều ko hề dễ chịu...2 bác cháu ôm nhau bịn rịn chẳng aj muỏn chja tay,phảj đến khi phong ra mặ hứa sẽ thường xuyên đưa cô lên nhà chơi vì1-2 hôm nữa cô và anh phảj về lạj quê thì bà mới được vui trở lạj..

...tạm biệt sàj gòn thân yêu,nơi cô và anh tìm lạj tình yêu lần nữa,cô trở về với quê hương đồng bằng nơi cô sinh ra,có mọj ngườj đang mong chờ cô và anh trở về..khi đj cô mang theo bao nhjêu là đau đớn,bao vết thương rỉ máu bên mình chỉ mong mõj đợj ngày hôm nay trở về,có anh ở bên cạnh.và rồi cuốj cùng sau tất cả họ cũng đã trở về bên nhau,anh và cô ngập tràn njềm vui sau những ngày xa cách..anh láy xe lâu lâu nhìn sang cô khoé môi nở nụ cười tươi rối,cô nhìn sang 2bên đường màu xanh của lúa làm lòng cô bỗng thấy thoải mái hơn,,quê hương cô đây nè,những cánh đồng lúa trảj dài 2 bên đường,những dòng sông hjền hoà nhưng tấm lòng cha mẹ....hạnh phúc là thế đó,chẳng cần lờj thề non hẹn bjển,chẳng cần những thứ xa hoa,chỉ cần trong tim 2 ngườj luôn có nhau thì dù có xa cách bao lâu vẩn sẽ tìm về lạj bên cạnh nhau...

#hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bánh Đúc Có Xương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook