Chương 2
Nguyễn Ngọc Thơ
23/05/2020
..............
Tối muộn,tàn tiệc khách khứa cũng về
hết,út trong phòng định đi ra phụ mọi
người dọn dẹp thì chân cô khựng lại,bên
ngoài bà Lan đang nói chuyện với
Phong,cô trong này lắng tai nghe
__Gjờ cưới được nó rồi thì mày phảj nghe lời
tao,trong vòng 3 năm tụi bây ko được để
có bầu,chừng nào con nhím(con của Phong)
nó lớn khôn rồi hẳn đẻ?
Cô lắng tai nghe tiếp thì lần này Phong trả lời
_Mẹ muốn sao cũng được
2 người im bặt cũng là lúc lòng cô hụt
hẩng,cô ko ngờ Phong nghe lời mẹ anh
quá,cô cũng đâu nghỉ sẽ ko yêu thương
bé Nhím,cũng đâu tính sẽ sinh con
sớm,nhưng cũng đâu cần mẹ họ tính
toán thế này,mới về làm dâu mà cô bỗng
thấy rùng mình rồi,hi vọng đời cô ko ngan
trái khi gặp cảnh mẹ chồng,nàng dâu như
bao người khác
Cô bước ra ngoài vờ như ko nghe thấy
gì,cô thản nhjên đi đến chào bà lan 1
tiếng,bà Lan lúc này cũng ra vẻ hjền lành
mjểm cười với cô thân thiện mẹ mẹ con
con...
Phong thì đứng bên lo sợ ko bjết cô có
nghe được những lờj mẹ con anh nói lúc
nảy ko nên cũng hơi ngại...
Lúc cô bước ra sân thì ôi thôi
,chén,bác,bình,ly gjục tứ tung,có cáj
bể,có cái ko,bàn ghế thì ngả ngan,mà ở
đây đến cả 40 mâm cỗ chứ ít ỏi gì,cô
đang định quay vào hỏi mẹ chồng sao
đám người làm đâu ko dọn(nhà chồng cô có 2người làm,1chú tàj xế nữa là 3)
thì mẹ chồng cô bước ra phía cô vẻ mặt
bà bình thản nói
__Con bích vs dì 7 đi lên huyện gom tiền
cho mẹ rồj,maj sáng mới về,thôi con
ráng chịu cực phụ mẹ dọn dẹp lạj ngen con
Cô biết bà cố ý,nhưng bà đã nói vậy rồi thì
phận làm dâu như cô sao có thể cãi lạj
.nhưng cũng ko thể để mẹ chồng phụ
được cô đành đáp lại bà
__Dạ thôi để con dọn từ từ,mẹ lo đám
cho tụi con từ hôm qua nay cũng mệt
rồi,thôi mẹ vào phòng ngjỉ đi mẹ
Bà lan nghe cô nói vậy trong lòng cười
thầm nhưng lạj ra vẻ áj náy
_Uk vậy con lo dùm mẹ nha...ôi trời nhắc
mới nhớ.mẹ đau lưng wá vào bôi thuốc mới được..
Cô dạ 1 tiếng với bà xong quay sang lau
vào dọn dẹp,đồ ăn tùm lum,chén bác
loạn xạ làm cô muốn oải chè đậu,phong
trong này nhìn út vất vả định chạy ra giúp
thì bà lan ngăn lại
_Mày cứ để nó làm,trở về phòng nghỉ đi
Phong_con Bích với dì7 đâu sao mẹ ko bắt làm mà để vợ con dọn?
BàLan_nó về đây thì phải biết làm,tao
không cưới dâu về đây để thờ.
về phòng cho tao?
Phong bực lắm,nhưng lạj ko dám cãi lời
mẹ,với lại sẳn trong người có hơi men rồi
nên anh đi về phòng nằm ngủ lúc nào ko hay luôn...
Bé út ngoàj này vừa làm vừa khóc,khóc vì
tức rồi vì tủi thân nữa,ở nhà có bao gjờ
cha mẹ cô để cô làm những việc này,đến
cả cáj chén ăn xong mẹ cô cũng gjành
rữa vậy mà......lụi hụi đến 12h đêm mới
xong cô tắm rữa sạch sẽ rồi trở về
phòng,càng ngao ngán hơn Phong đã
ngáy khò khò rồi,cô lắc đầu leo lên
gjường nằm bên cạnh Phong chìm vào
gjất ngủ(đêm tân hôn của cô trôi qua trong vô vị)
Sáng sớm cô tỉnh dậy hơi muộn chưa kịp
xuống gjường đã nghe tiếng mẹ chồng cô lãnh lót bên ngoài...
_Ngủ trương mắt gjờ này chưa thấy
đâu,con dâu người ta thức khuya dậy
sớm,dâu tôi thì chắc muốn để mẹ chồng
phục vụ lại rồi!!!
Cô bjết bà nói cô nên lật đật leo
xuống,chảy tóc gọn gàng đi ra,thấy cô
sắt mặt bà đỗi khác ljền ân cần hỏi:
_Sao tối ngủ ngon không con? Có lạ chỗ không con?
Cô cúi đầu trả lời
_Dạ con ngủ cũng được mà hồi tối thức
khuya nên con dậy trể,mẹ tha lỗj cho con!!!
Bà lấy tay vờ phe phẩy cái quạt gjọng bà
ngọt nhạt vẻ cảm thông
__Ấy lỗj phảj gì con,con không cần dậy
sớm đâu,tạj mẹ thức khuya dậy sớm
quen rồj nên con không cần phải câu nệ...
Cô bjết bà đang mỉa maj mình nhưng ko dám trả treo lại đành nói
_Dạ,để con xuống nhà làm bữa sáng cho
mọj ngườj nha mẹ!!!!
Bà gật đầu ý bảo cô đi,cô vừa đi xuống thì
bà cũng nguýt dài:
Đúng là bực mình mà!!!!
Ở nhà mẹ cô nấu ăn ngon nhất nhưng cô
thì chưa từng làm gì nên đâu biết nấu ra
sao? Thấy cô đứng đực ra lúng túng,con
Bích đi tới nói với cô
_Cô2 cô lên nhà đi,để em nấu cho..?
Cô hỏi lại nó?
_Em tên gì,bao nhjêu tuỗi rồi?
Nó trả lời
_Em tên Bích,em 20tuỗj,em ở đợ ở đây
5năm rồi cô!
Tính ra Bích cũnh xấp xỉ tuỗj với cô đó,mà
chắc do nó làm việc nhjều nên nhìn cũng
gjà dặn..trái ngược lại cô từ nhỏ đến lớn
có làm gì đâu,chỉ ăn học đến khi đi dạy
thôi..nhắc đến mớj nhớ cô chỉ xjn ngỉ
3ngày đám cưới..qua ngày maj cô phải đi
dạy lạj,tý chắc phải thưa chuyện cho mẹ
chồng cô biết
Cô đứng bên nhìn con bích nấu hủ
tiếu,con nhỏ coi vậy mà nhanh nhẹn
nhà bà Lan gjàu có nên chẳng thiếu
thứ gì,đồ ăn cái gì cũng có sẳn.Bích nấu
xíu là xong cô phụ nó bưng lên dọn sẳn ra bàn,
Gjờ này Phong mới lững thững đi
xuống,bà lan và bé nhím cũng đi ra ngồi
vào bàn...qua nay về cô mới bjết mặt bé
nhím đó,con bé trong mũm mỉm nưõc da
trắng hồng nhìn cưng lắm,đang ngỉ sao
mẹ nó lại nhẩn tâm bỏ nó thì cô thấy nó
nhìn cô,đôi mắt nó sợ hải la lên,
_Cô cút đi,bà nộj với ba phong đuỗi cô đó đi đi....nhím sợ lắm!!!!
Nghe nó hét mà cô cũng sợ vội rụt
lại,nhưng nhớ ko lầm thì từ ngày cô quen
Phong đến ngày cưới hôm nay cô mới
biết mặt nó,tạj sao nó lại nhìn cô sợ hãi
thế chứ,cô có làm gì nó đâu....chuyện gì nữa đây???
Tối muộn,tàn tiệc khách khứa cũng về
hết,út trong phòng định đi ra phụ mọi
người dọn dẹp thì chân cô khựng lại,bên
ngoài bà Lan đang nói chuyện với
Phong,cô trong này lắng tai nghe
__Gjờ cưới được nó rồi thì mày phảj nghe lời
tao,trong vòng 3 năm tụi bây ko được để
có bầu,chừng nào con nhím(con của Phong)
nó lớn khôn rồi hẳn đẻ?
Cô lắng tai nghe tiếp thì lần này Phong trả lời
_Mẹ muốn sao cũng được
2 người im bặt cũng là lúc lòng cô hụt
hẩng,cô ko ngờ Phong nghe lời mẹ anh
quá,cô cũng đâu nghỉ sẽ ko yêu thương
bé Nhím,cũng đâu tính sẽ sinh con
sớm,nhưng cũng đâu cần mẹ họ tính
toán thế này,mới về làm dâu mà cô bỗng
thấy rùng mình rồi,hi vọng đời cô ko ngan
trái khi gặp cảnh mẹ chồng,nàng dâu như
bao người khác
Cô bước ra ngoài vờ như ko nghe thấy
gì,cô thản nhjên đi đến chào bà lan 1
tiếng,bà Lan lúc này cũng ra vẻ hjền lành
mjểm cười với cô thân thiện mẹ mẹ con
con...
Phong thì đứng bên lo sợ ko bjết cô có
nghe được những lờj mẹ con anh nói lúc
nảy ko nên cũng hơi ngại...
Lúc cô bước ra sân thì ôi thôi
,chén,bác,bình,ly gjục tứ tung,có cáj
bể,có cái ko,bàn ghế thì ngả ngan,mà ở
đây đến cả 40 mâm cỗ chứ ít ỏi gì,cô
đang định quay vào hỏi mẹ chồng sao
đám người làm đâu ko dọn(nhà chồng cô có 2người làm,1chú tàj xế nữa là 3)
thì mẹ chồng cô bước ra phía cô vẻ mặt
bà bình thản nói
__Con bích vs dì 7 đi lên huyện gom tiền
cho mẹ rồj,maj sáng mới về,thôi con
ráng chịu cực phụ mẹ dọn dẹp lạj ngen con
Cô biết bà cố ý,nhưng bà đã nói vậy rồi thì
phận làm dâu như cô sao có thể cãi lạj
.nhưng cũng ko thể để mẹ chồng phụ
được cô đành đáp lại bà
__Dạ thôi để con dọn từ từ,mẹ lo đám
cho tụi con từ hôm qua nay cũng mệt
rồi,thôi mẹ vào phòng ngjỉ đi mẹ
Bà lan nghe cô nói vậy trong lòng cười
thầm nhưng lạj ra vẻ áj náy
_Uk vậy con lo dùm mẹ nha...ôi trời nhắc
mới nhớ.mẹ đau lưng wá vào bôi thuốc mới được..
Cô dạ 1 tiếng với bà xong quay sang lau
vào dọn dẹp,đồ ăn tùm lum,chén bác
loạn xạ làm cô muốn oải chè đậu,phong
trong này nhìn út vất vả định chạy ra giúp
thì bà lan ngăn lại
_Mày cứ để nó làm,trở về phòng nghỉ đi
Phong_con Bích với dì7 đâu sao mẹ ko bắt làm mà để vợ con dọn?
BàLan_nó về đây thì phải biết làm,tao
không cưới dâu về đây để thờ.
về phòng cho tao?
Phong bực lắm,nhưng lạj ko dám cãi lời
mẹ,với lại sẳn trong người có hơi men rồi
nên anh đi về phòng nằm ngủ lúc nào ko hay luôn...
Bé út ngoàj này vừa làm vừa khóc,khóc vì
tức rồi vì tủi thân nữa,ở nhà có bao gjờ
cha mẹ cô để cô làm những việc này,đến
cả cáj chén ăn xong mẹ cô cũng gjành
rữa vậy mà......lụi hụi đến 12h đêm mới
xong cô tắm rữa sạch sẽ rồi trở về
phòng,càng ngao ngán hơn Phong đã
ngáy khò khò rồi,cô lắc đầu leo lên
gjường nằm bên cạnh Phong chìm vào
gjất ngủ(đêm tân hôn của cô trôi qua trong vô vị)
Sáng sớm cô tỉnh dậy hơi muộn chưa kịp
xuống gjường đã nghe tiếng mẹ chồng cô lãnh lót bên ngoài...
_Ngủ trương mắt gjờ này chưa thấy
đâu,con dâu người ta thức khuya dậy
sớm,dâu tôi thì chắc muốn để mẹ chồng
phục vụ lại rồi!!!
Cô bjết bà nói cô nên lật đật leo
xuống,chảy tóc gọn gàng đi ra,thấy cô
sắt mặt bà đỗi khác ljền ân cần hỏi:
_Sao tối ngủ ngon không con? Có lạ chỗ không con?
Cô cúi đầu trả lời
_Dạ con ngủ cũng được mà hồi tối thức
khuya nên con dậy trể,mẹ tha lỗj cho con!!!
Bà lấy tay vờ phe phẩy cái quạt gjọng bà
ngọt nhạt vẻ cảm thông
__Ấy lỗj phảj gì con,con không cần dậy
sớm đâu,tạj mẹ thức khuya dậy sớm
quen rồj nên con không cần phải câu nệ...
Cô bjết bà đang mỉa maj mình nhưng ko dám trả treo lại đành nói
_Dạ,để con xuống nhà làm bữa sáng cho
mọj ngườj nha mẹ!!!!
Bà gật đầu ý bảo cô đi,cô vừa đi xuống thì
bà cũng nguýt dài:
Đúng là bực mình mà!!!!
Ở nhà mẹ cô nấu ăn ngon nhất nhưng cô
thì chưa từng làm gì nên đâu biết nấu ra
sao? Thấy cô đứng đực ra lúng túng,con
Bích đi tới nói với cô
_Cô2 cô lên nhà đi,để em nấu cho..?
Cô hỏi lại nó?
_Em tên gì,bao nhjêu tuỗi rồi?
Nó trả lời
_Em tên Bích,em 20tuỗj,em ở đợ ở đây
5năm rồi cô!
Tính ra Bích cũnh xấp xỉ tuỗj với cô đó,mà
chắc do nó làm việc nhjều nên nhìn cũng
gjà dặn..trái ngược lại cô từ nhỏ đến lớn
có làm gì đâu,chỉ ăn học đến khi đi dạy
thôi..nhắc đến mớj nhớ cô chỉ xjn ngỉ
3ngày đám cưới..qua ngày maj cô phải đi
dạy lạj,tý chắc phải thưa chuyện cho mẹ
chồng cô biết
Cô đứng bên nhìn con bích nấu hủ
tiếu,con nhỏ coi vậy mà nhanh nhẹn
nhà bà Lan gjàu có nên chẳng thiếu
thứ gì,đồ ăn cái gì cũng có sẳn.Bích nấu
xíu là xong cô phụ nó bưng lên dọn sẳn ra bàn,
Gjờ này Phong mới lững thững đi
xuống,bà lan và bé nhím cũng đi ra ngồi
vào bàn...qua nay về cô mới bjết mặt bé
nhím đó,con bé trong mũm mỉm nưõc da
trắng hồng nhìn cưng lắm,đang ngỉ sao
mẹ nó lại nhẩn tâm bỏ nó thì cô thấy nó
nhìn cô,đôi mắt nó sợ hải la lên,
_Cô cút đi,bà nộj với ba phong đuỗi cô đó đi đi....nhím sợ lắm!!!!
Nghe nó hét mà cô cũng sợ vội rụt
lại,nhưng nhớ ko lầm thì từ ngày cô quen
Phong đến ngày cưới hôm nay cô mới
biết mặt nó,tạj sao nó lại nhìn cô sợ hãi
thế chứ,cô có làm gì nó đâu....chuyện gì nữa đây???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.