Chương 5
Emily Agnes
27/05/2023
Không chỉ mỗi học sinh trong lớp, thầy Dương cũng cảm thấy bất ngờ.
"Cậu ấy không gian lận."
Thiên Tuế lặp lại một lần nữa.
Phải, Liên Quỳnh không gian lận.
Mặc dù cô không hiểu vì sao Liên Quỳnh đạt đủ điểm, nhưng cô dường như có thể chắc chắn trong quá trình thi cô ta không hề chép bài của cô hay lật tài liệu.
Biết đâu người bạn cùng bàn này lại là kiểu sáng không học, tối về lại ôm sách vở cả đêm thì sao?
Đương nhiên cũng có thể có một trường hợp, đó là biết trước đề thi và thuộc đáp án.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đã lỡ lên tiếng bảo vệ thì đành phải làm đến cùng.
Liên Quỳnh cũng không ngờ người cũng nào cũng lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi thứ nay lại nói giúp mình. Hắn khó hiểu nhìn cô, cảm thấy việc này không bình thường.
Trương Diệu bị ánh mắt sắc bén của Thiên Tuế dọa sợ, con ngươi rụt lại, rõ ràng người kia chỉ đứng đấy nói một câu nhưng lại khiến cô ta áp lực nặng nề.
Tuy nhiên Trương Diệu sao có thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như thế, cô ta căng da đầu, cố tìm lí do khác.
"Cũng có thể cậu ta biết trước đề thì sao?"
Thiên Tuế nghĩ ra trường hợp này Trương Diệu cũng nghĩ ra được.
Nhìn xem, Liên Quỳnh học lực không giỏi mà cũng có thể vào được lớp chọn, chắc hẳn gia đình cô ta rất giàu hoặc có quan hệ rộng nên mới có thể lọt vào được.
"Bạn học Trương Diệu!"
Thầy chủ nhiệm đập thước xuống bàn, ngắt lời.
Việc này đã đi xa hơn dự định ban đầu của ông ta rồi, cái này không chỉ đơn thuần là gian lận nữa mà còn liên quan đến thầy cô giáo trong trường. Nói như vậy không khác gì ghi ngờ có người tiết lộ đề. Mặc dù ban đầu học sinh kia thật sự là do hiệu trưởng nhét vào.....
"Cậu có chứng cứ không?"
"Hả?"
Đứng trước câu hỏi của Thiên Tuế, Trương Diệu cứng họng.
Cô ta làm gì có chứng cứ chứ, tất cả chỉ là suy đoán, nếu có thì cô ta đã không ở đây mà nói miệng rồi.
"Khi nào có chứng cứ thì mới nên nói, còn không thì tốt nhất là ngậm miệng vào."
"Những từ ngữ mà cậu đã nói chẳng khác gì là vu oan cho người khác cả. Nếu mọi người tưởng thật thì sao? Rồi bạn học Liên Quỳnh sẽ phải chịu áp lực như thế nào từ chính tin đồn không phải sự thật?"
" Trước khi khẳng định một cái gì đó, nhất là buộc tội người khác, tớ mong rằng bạn học Trương Diệu hãy mang ra chứng cứ ra đã. Danh dự của người khác không phải trò đùa, mà thích thì lôi ra để tô vẽ."
Mọi người:"....."
Không ai trong lớp nói gì, chỉ có tiếng ve sầu văng vẳng bên tai. Không khí lúc này căng như giây đàn, bất kì lúc nào cũng có thể đứt.
Lần đầu tiên Thiên Tuế lên tiếng bảo vệ một người khác thay vì đứng nhìn như bình thường, lần đầu tiên Thiên Tuế nói nhiều như vậy, có quá nhiều sự bất thường ở đây. Đến cả Minh Nguyệt ngồi bàn dưới cũng không nhịn được mà há hốc mồm.
Đây là bạn cô ấy sao???
Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của Thiên Tuế, bỗng dưng hôm nay cô ấy lại cảm thấy nó to lớn hơn ngày thường, tựa như núi, sừng sững đứng đấy, không gì có thể lay chuyển.
Thật ngầu!!!
Sao cô ấy lại không phát hiện ra ngoài khi học, Thiên Tuế bình thường cũng ngầu như vậy chứ.
Minh Nguyệt cảm thấy mình nên lập một fanclub cho cô, chắc hẳn sẽ có nhiều người tham gia lắm.
Mặc dù mọi người không thể tin nổi trước hành động của cô nhưng xét về lời nói quả thật thấy cũng đúng.
Bình thường Liên Quỳnh không thể hiện ra nhưng cũng có thể là người ta giấu tài thì sao, hay là thuộc tip người kiểu một khi chăm chỉ học thì là học bá. Dẫu sao trường hợp đấy cũng phải chưa từng xảy ra.
Vậy Trương Diệu không phải đang vu oan người khác à? Bọn họ còn xém tí nữa là tin đấy!
Mọi người không nói Liên Quỳnh nữa mà quay ra nói Trương Diệu, điệu bộ còn có chút tức giận.
Vốn chẳng ai ép bọn họ, mà là bọn họ tự nguyện tin tưởng nay lại cảm thấy tất cả đều là lỗi của Trương Diệu.
Trương Diệu bị Thiên Tuế nói, lại còn bị bạn học chỉ chỏ, bàn tán, khuôn mặt đã đỏ rực lên như con tôm, cả người lộ rõ vẻ bối rối.
Tại sao hôm nay Thiên Tuế lại còn giúp con nhỏ kia chứ, bình cô ta có bao giờ xen vào việc của người khác đâu!
Trương Diệu căm hận trừng mắt nhìn Thiên Tuế, cảm thấy cô thật là phiền.
Tiếng đập bàn lần nữa vang lên, thầy Dương khuôn mặt không rõ cảm xúc nhìn đám học sinh của mình, một lúc sau phun ra một câu.
"Bạn học Thiên Tuế, bạn học Liên Quỳnh đi theo thầy." Nói rồi ông ấy xách cặp rời đi.
Thiên Tuế không nói gì đứng ra đi trước, theo sau là Liên Quỳnh.
Hắn nhìn nữ sinh lạnh lùng trước mặt mình, trong đầu không khỏi xuất hiện nhiều suy nghĩ.
Hành động hôm nay của cô không phù giống như mọi ngày, điều ấy làm hắn không quen.
"Tôi không làm phiền cậu chứ?"
Liên Quỳnh bước nhanh sánh vai với Thiên Tuế, khóe môi vẫn như mọi hôm nở một nụ cười mê hoặc.
"Không phiền."
Cho dù phiền cũng không thể nói.
"Vậy à, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi nha."
Cô liếc nhìn Liên Quỳnh. Thiếu nữ vốn cười rất rạng rỡ nhưng ý cười không chạm đáy mắt. Giống như đang diễn, nhìn qua có chút giả tạo.
"Không có gì." Thiên Tuế căng mặt nhỏ đáp, sau đó không để ý gì đến người bên cạnh nữa mà đi thẳng.
Liên Quỳnh ở phía sau nụ cười tắt dần, trầm lặng đi theo, ánh mắt ảm đạm nhìn nữ sinh đằng trước.
Rốt cuộc là cô có ý gì?
Hai người cũng không nói gì nữa, một đường im lặng đi đến văn phòng.
Đây không phải văn phòng nơi các giáo viên ngồi mà là văn phòng khác kín hơn. Khi Thiên Tuế mở của vào ngoài thầy Dương còn có thầy chủ nhiệm giáo dục.
Cô chào thầy chủ nhiệm một cái rồi yên lặng đứng ở một góc. Liên Quỳnh cũng đứng cách đấy không xa.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn thầy mọi người đến hết, ông ta hắng giọng một cái.
"Xin lỗi vì đã gọi các em đến đây, nhưng thầy cũng chỉ có việc muốn xác minh."
Thầy Dương tiếp lời: "Bên phía nhà trường có chút ghi ngờ về kết quả kì thi vừa rồi của bạn học Liên Quỳnh. Thật là xin lỗi, nhưng mọi người chỉ muốn tạo sự công bằng cho tất cả các học sinh."
"Thì?"
Liên Quỳnh đưa tay mân mê lọn tóc của mình, không chút lo lắng nhìn thẳng vào mắt thầy Dương. Giọng điệu khi nói kiêu ngạo cực điểm, vô cùng đáng đánh, khiến người ta cảm thấy như đang bị thách thức.
"...."
"Có phải bạn học Thiên Tuế lúc nãy nói bạn học Liên Quỳnh không lật tài liệu hay chép bài của em đúng không?"
Thầy Dương quay người ra hỏi Thiên Tuế, quyết không nói với Liên Quỳnh nữa. Mỗi lần nói chuyện với nữ sinh này ông ta đều cảm thấy điên đầu, cả người như muốn bùng nổ vậy.
Thiên Tuế bị điểm tên cũng không giật mình gì, gật đầu đáp: "Em có thể chắc chắn về điều đó."
Tiếng ngón tay gõ vào bàn vang lên, thầy chủ nhiệm giáo dục trầm mặc quan sát tất cả mọi người một lượt, sau đó mới lên tiếng.
"Bạn học Thiên Tuế là học sinh chăm ngoan, luôn đạt thành tích cao ở trường, thầy đương nhiên cũng không nghi ngờ em, chỉ là....., Liên Quỳnh này, em có thể làm lại một bài kiểm tra dạng tương tự với đề thi trước không." Không phải chưng cầu ý kiến mà là bắt buộc phải làm. Nếu không, có lẽ dù không nói nhưng cái danh phận kẻ gian lận sẽ úp lên đầu Liên Quỳnh.
Khóe môi đang dương lên của Liên Quỳnh hạ xuống, một lúc sau hắn không nhìn được mà bật cười.
"Thầy, yêu cầu này có vẻ hơi vô lí nhỉ? Em có gian lận đâu mà phải chứng minh cơ chứ?"
Thiên Tuế nhướng mày, cô cũng cảm thấy yêu cầu này vô lí, chỉ dựa vào việc nghi ngờ mà bắt học sinh làm lại ư?
Nếu như tờ phao để lại ở hiện trường, hay phát hiện manh mối nào đó thì làm vậy sẽ không sao, nhưng đây lại chỉ dựa vào nghi ngờ đơn thuần, cái này khác gì là ép người.
Cô cứ nghĩ Liên Quỳnh sẽ làm loạn hay bỏ đi nhưng không. Cô ta bước lên phía trước kéo ghế ngồi xuống đối diện với thầy chủ nhiệm giáo dục, ngón tay thon dài được sơn đỏ gõ xuống mặt bàn, cuồng vọng nói.
"Nếu em làm được thì sao?"
Đúng vậy, nếu cô ta làm được thì sao?
Trong tức khắc không khí như ngưng đọng. Khuôn mặt thầy Dường và chủ nhiệm giáo dục không phải nói, cứng đờ cả lại. Hiển nhiên là hoàn toàn bất ngờ đối với câu hỏi của Liên Quỳnh.
Một lúc sau thầy Dương mới hồi thân, ông ta nhíu mày, cảm thấy nữ sinh trước mặt mình có chút tự cao, tay phải khẽ nâng kính, tay trái rút ra một tập giấy.
"Trước hết em phải làm được đã thì mới nên nói."
Chưa làm mà đã kiêu ngạo như vậy rồi, lúc ra kết quả thấp thì chỉ có ngậm miệng.
"Thầy chưa trả lời em, nếu em làm được thì sao?"
Liên Quỳnh không thèm đưa mắt nhìn tập đề, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Kiêu ngạo như vậy, giống như nắm chắc phần thắng trong tay.
Thiên Tuế lần đầu quan sát kĩ thiếu nữ như tỏa sáng trước mắt. Cô không khỏi cảm thấy có gì đó khác lạ.
Nhưng cụ thể đó là gì thì cô lại không biết được. Chỉ biết là nó thu hút cô, khiến cô không nhịn được mà chú ý thêm đóa hồng có gai này.
Chủ nhiệm giáo dục thấy thầy Dương bị cứng họng, ông ta lên tiếng nói giúp.
"Nếu được thì thầy xin lỗi em."
"Chỉ vậy thôi?"
"Thế em còn muốn gì?"
"Em muốn thầy đưa ra hình phạt thích đáng cho Trương Diệu và......bảo cô ta xin lỗi công khai." Liên Quỳnh đang nói thì dừng lại, tựa hồ như suy nghĩ rồi mới nói tiếp.
"Bạn học Liên Quỳnh này, em đừng có quá đáng!"
Thầy Dương đen mặt đập bàn đứng dậy.
"Thầy chủ nhiệm, em là bị vu oan đấy. Nếu lúc đó bạn học Thiên Tuế không làm chứng cho em, rồi mọi người lan truyền tin đồn, bị xa lánh, nghi ngờ, lúc đó tinh thần em sẽ bị tổn thương, ảnh hưởng đến học lực."
Tổn thương tinh thần?
Ảnh hưởng học lực?
Nhìn bộ dạng nữ sinh có chút gì là sẽ bị mấy cái này làm tổn thương không? Hơn nữa cô ta cũng có thứ gọi là học lực mà bị ảnh hưởng á?
Thiên Tuế đứng ở bên cạnh nhìn Liên Quỳnh nói như thật. Cô cảm thấy người này có tố chất làm diễn viên.
Giá trị nhan sắc cao như vậy, diễn suất lại không tệ, chỉ cần chăm chỉ sau này có khi còn trở thành minh tinh nổi tiếng.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn nữ sinh vốn lúc nãy rất cuồng vọng bây giờ lại tỏ ra yếu ớt không khỏi cạn lời, ông ta trầm mặc vài giây, sau đó quyết định nói.
"Được."
Dù sao chắc gì con nhóc này đã làm được.
Theo như ông ta điều tra, Liên Quỳnh học rất tệ, các bài kiểm tra bình thường cũng rất thấp.
Ông ta tự tin học sinh này sẽ không làm được bài.
Thầy chủ nhiệm giáo dục gật đầu, khóe môi Liên Quỳnh nhếch lên thành một đường cong nhỏ. Ngón tay thon dài cầm lấy tập đề, rồi cầm bút, ánh mắt lướt nhanh qua từng câu hỏi.
"Cậu ấy không gian lận."
Thiên Tuế lặp lại một lần nữa.
Phải, Liên Quỳnh không gian lận.
Mặc dù cô không hiểu vì sao Liên Quỳnh đạt đủ điểm, nhưng cô dường như có thể chắc chắn trong quá trình thi cô ta không hề chép bài của cô hay lật tài liệu.
Biết đâu người bạn cùng bàn này lại là kiểu sáng không học, tối về lại ôm sách vở cả đêm thì sao?
Đương nhiên cũng có thể có một trường hợp, đó là biết trước đề thi và thuộc đáp án.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đã lỡ lên tiếng bảo vệ thì đành phải làm đến cùng.
Liên Quỳnh cũng không ngờ người cũng nào cũng lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi thứ nay lại nói giúp mình. Hắn khó hiểu nhìn cô, cảm thấy việc này không bình thường.
Trương Diệu bị ánh mắt sắc bén của Thiên Tuế dọa sợ, con ngươi rụt lại, rõ ràng người kia chỉ đứng đấy nói một câu nhưng lại khiến cô ta áp lực nặng nề.
Tuy nhiên Trương Diệu sao có thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như thế, cô ta căng da đầu, cố tìm lí do khác.
"Cũng có thể cậu ta biết trước đề thì sao?"
Thiên Tuế nghĩ ra trường hợp này Trương Diệu cũng nghĩ ra được.
Nhìn xem, Liên Quỳnh học lực không giỏi mà cũng có thể vào được lớp chọn, chắc hẳn gia đình cô ta rất giàu hoặc có quan hệ rộng nên mới có thể lọt vào được.
"Bạn học Trương Diệu!"
Thầy chủ nhiệm đập thước xuống bàn, ngắt lời.
Việc này đã đi xa hơn dự định ban đầu của ông ta rồi, cái này không chỉ đơn thuần là gian lận nữa mà còn liên quan đến thầy cô giáo trong trường. Nói như vậy không khác gì ghi ngờ có người tiết lộ đề. Mặc dù ban đầu học sinh kia thật sự là do hiệu trưởng nhét vào.....
"Cậu có chứng cứ không?"
"Hả?"
Đứng trước câu hỏi của Thiên Tuế, Trương Diệu cứng họng.
Cô ta làm gì có chứng cứ chứ, tất cả chỉ là suy đoán, nếu có thì cô ta đã không ở đây mà nói miệng rồi.
"Khi nào có chứng cứ thì mới nên nói, còn không thì tốt nhất là ngậm miệng vào."
"Những từ ngữ mà cậu đã nói chẳng khác gì là vu oan cho người khác cả. Nếu mọi người tưởng thật thì sao? Rồi bạn học Liên Quỳnh sẽ phải chịu áp lực như thế nào từ chính tin đồn không phải sự thật?"
" Trước khi khẳng định một cái gì đó, nhất là buộc tội người khác, tớ mong rằng bạn học Trương Diệu hãy mang ra chứng cứ ra đã. Danh dự của người khác không phải trò đùa, mà thích thì lôi ra để tô vẽ."
Mọi người:"....."
Không ai trong lớp nói gì, chỉ có tiếng ve sầu văng vẳng bên tai. Không khí lúc này căng như giây đàn, bất kì lúc nào cũng có thể đứt.
Lần đầu tiên Thiên Tuế lên tiếng bảo vệ một người khác thay vì đứng nhìn như bình thường, lần đầu tiên Thiên Tuế nói nhiều như vậy, có quá nhiều sự bất thường ở đây. Đến cả Minh Nguyệt ngồi bàn dưới cũng không nhịn được mà há hốc mồm.
Đây là bạn cô ấy sao???
Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của Thiên Tuế, bỗng dưng hôm nay cô ấy lại cảm thấy nó to lớn hơn ngày thường, tựa như núi, sừng sững đứng đấy, không gì có thể lay chuyển.
Thật ngầu!!!
Sao cô ấy lại không phát hiện ra ngoài khi học, Thiên Tuế bình thường cũng ngầu như vậy chứ.
Minh Nguyệt cảm thấy mình nên lập một fanclub cho cô, chắc hẳn sẽ có nhiều người tham gia lắm.
Mặc dù mọi người không thể tin nổi trước hành động của cô nhưng xét về lời nói quả thật thấy cũng đúng.
Bình thường Liên Quỳnh không thể hiện ra nhưng cũng có thể là người ta giấu tài thì sao, hay là thuộc tip người kiểu một khi chăm chỉ học thì là học bá. Dẫu sao trường hợp đấy cũng phải chưa từng xảy ra.
Vậy Trương Diệu không phải đang vu oan người khác à? Bọn họ còn xém tí nữa là tin đấy!
Mọi người không nói Liên Quỳnh nữa mà quay ra nói Trương Diệu, điệu bộ còn có chút tức giận.
Vốn chẳng ai ép bọn họ, mà là bọn họ tự nguyện tin tưởng nay lại cảm thấy tất cả đều là lỗi của Trương Diệu.
Trương Diệu bị Thiên Tuế nói, lại còn bị bạn học chỉ chỏ, bàn tán, khuôn mặt đã đỏ rực lên như con tôm, cả người lộ rõ vẻ bối rối.
Tại sao hôm nay Thiên Tuế lại còn giúp con nhỏ kia chứ, bình cô ta có bao giờ xen vào việc của người khác đâu!
Trương Diệu căm hận trừng mắt nhìn Thiên Tuế, cảm thấy cô thật là phiền.
Tiếng đập bàn lần nữa vang lên, thầy Dương khuôn mặt không rõ cảm xúc nhìn đám học sinh của mình, một lúc sau phun ra một câu.
"Bạn học Thiên Tuế, bạn học Liên Quỳnh đi theo thầy." Nói rồi ông ấy xách cặp rời đi.
Thiên Tuế không nói gì đứng ra đi trước, theo sau là Liên Quỳnh.
Hắn nhìn nữ sinh lạnh lùng trước mặt mình, trong đầu không khỏi xuất hiện nhiều suy nghĩ.
Hành động hôm nay của cô không phù giống như mọi ngày, điều ấy làm hắn không quen.
"Tôi không làm phiền cậu chứ?"
Liên Quỳnh bước nhanh sánh vai với Thiên Tuế, khóe môi vẫn như mọi hôm nở một nụ cười mê hoặc.
"Không phiền."
Cho dù phiền cũng không thể nói.
"Vậy à, cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi nha."
Cô liếc nhìn Liên Quỳnh. Thiếu nữ vốn cười rất rạng rỡ nhưng ý cười không chạm đáy mắt. Giống như đang diễn, nhìn qua có chút giả tạo.
"Không có gì." Thiên Tuế căng mặt nhỏ đáp, sau đó không để ý gì đến người bên cạnh nữa mà đi thẳng.
Liên Quỳnh ở phía sau nụ cười tắt dần, trầm lặng đi theo, ánh mắt ảm đạm nhìn nữ sinh đằng trước.
Rốt cuộc là cô có ý gì?
Hai người cũng không nói gì nữa, một đường im lặng đi đến văn phòng.
Đây không phải văn phòng nơi các giáo viên ngồi mà là văn phòng khác kín hơn. Khi Thiên Tuế mở của vào ngoài thầy Dương còn có thầy chủ nhiệm giáo dục.
Cô chào thầy chủ nhiệm một cái rồi yên lặng đứng ở một góc. Liên Quỳnh cũng đứng cách đấy không xa.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn thầy mọi người đến hết, ông ta hắng giọng một cái.
"Xin lỗi vì đã gọi các em đến đây, nhưng thầy cũng chỉ có việc muốn xác minh."
Thầy Dương tiếp lời: "Bên phía nhà trường có chút ghi ngờ về kết quả kì thi vừa rồi của bạn học Liên Quỳnh. Thật là xin lỗi, nhưng mọi người chỉ muốn tạo sự công bằng cho tất cả các học sinh."
"Thì?"
Liên Quỳnh đưa tay mân mê lọn tóc của mình, không chút lo lắng nhìn thẳng vào mắt thầy Dương. Giọng điệu khi nói kiêu ngạo cực điểm, vô cùng đáng đánh, khiến người ta cảm thấy như đang bị thách thức.
"...."
"Có phải bạn học Thiên Tuế lúc nãy nói bạn học Liên Quỳnh không lật tài liệu hay chép bài của em đúng không?"
Thầy Dương quay người ra hỏi Thiên Tuế, quyết không nói với Liên Quỳnh nữa. Mỗi lần nói chuyện với nữ sinh này ông ta đều cảm thấy điên đầu, cả người như muốn bùng nổ vậy.
Thiên Tuế bị điểm tên cũng không giật mình gì, gật đầu đáp: "Em có thể chắc chắn về điều đó."
Tiếng ngón tay gõ vào bàn vang lên, thầy chủ nhiệm giáo dục trầm mặc quan sát tất cả mọi người một lượt, sau đó mới lên tiếng.
"Bạn học Thiên Tuế là học sinh chăm ngoan, luôn đạt thành tích cao ở trường, thầy đương nhiên cũng không nghi ngờ em, chỉ là....., Liên Quỳnh này, em có thể làm lại một bài kiểm tra dạng tương tự với đề thi trước không." Không phải chưng cầu ý kiến mà là bắt buộc phải làm. Nếu không, có lẽ dù không nói nhưng cái danh phận kẻ gian lận sẽ úp lên đầu Liên Quỳnh.
Khóe môi đang dương lên của Liên Quỳnh hạ xuống, một lúc sau hắn không nhìn được mà bật cười.
"Thầy, yêu cầu này có vẻ hơi vô lí nhỉ? Em có gian lận đâu mà phải chứng minh cơ chứ?"
Thiên Tuế nhướng mày, cô cũng cảm thấy yêu cầu này vô lí, chỉ dựa vào việc nghi ngờ mà bắt học sinh làm lại ư?
Nếu như tờ phao để lại ở hiện trường, hay phát hiện manh mối nào đó thì làm vậy sẽ không sao, nhưng đây lại chỉ dựa vào nghi ngờ đơn thuần, cái này khác gì là ép người.
Cô cứ nghĩ Liên Quỳnh sẽ làm loạn hay bỏ đi nhưng không. Cô ta bước lên phía trước kéo ghế ngồi xuống đối diện với thầy chủ nhiệm giáo dục, ngón tay thon dài được sơn đỏ gõ xuống mặt bàn, cuồng vọng nói.
"Nếu em làm được thì sao?"
Đúng vậy, nếu cô ta làm được thì sao?
Trong tức khắc không khí như ngưng đọng. Khuôn mặt thầy Dường và chủ nhiệm giáo dục không phải nói, cứng đờ cả lại. Hiển nhiên là hoàn toàn bất ngờ đối với câu hỏi của Liên Quỳnh.
Một lúc sau thầy Dương mới hồi thân, ông ta nhíu mày, cảm thấy nữ sinh trước mặt mình có chút tự cao, tay phải khẽ nâng kính, tay trái rút ra một tập giấy.
"Trước hết em phải làm được đã thì mới nên nói."
Chưa làm mà đã kiêu ngạo như vậy rồi, lúc ra kết quả thấp thì chỉ có ngậm miệng.
"Thầy chưa trả lời em, nếu em làm được thì sao?"
Liên Quỳnh không thèm đưa mắt nhìn tập đề, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Kiêu ngạo như vậy, giống như nắm chắc phần thắng trong tay.
Thiên Tuế lần đầu quan sát kĩ thiếu nữ như tỏa sáng trước mắt. Cô không khỏi cảm thấy có gì đó khác lạ.
Nhưng cụ thể đó là gì thì cô lại không biết được. Chỉ biết là nó thu hút cô, khiến cô không nhịn được mà chú ý thêm đóa hồng có gai này.
Chủ nhiệm giáo dục thấy thầy Dương bị cứng họng, ông ta lên tiếng nói giúp.
"Nếu được thì thầy xin lỗi em."
"Chỉ vậy thôi?"
"Thế em còn muốn gì?"
"Em muốn thầy đưa ra hình phạt thích đáng cho Trương Diệu và......bảo cô ta xin lỗi công khai." Liên Quỳnh đang nói thì dừng lại, tựa hồ như suy nghĩ rồi mới nói tiếp.
"Bạn học Liên Quỳnh này, em đừng có quá đáng!"
Thầy Dương đen mặt đập bàn đứng dậy.
"Thầy chủ nhiệm, em là bị vu oan đấy. Nếu lúc đó bạn học Thiên Tuế không làm chứng cho em, rồi mọi người lan truyền tin đồn, bị xa lánh, nghi ngờ, lúc đó tinh thần em sẽ bị tổn thương, ảnh hưởng đến học lực."
Tổn thương tinh thần?
Ảnh hưởng học lực?
Nhìn bộ dạng nữ sinh có chút gì là sẽ bị mấy cái này làm tổn thương không? Hơn nữa cô ta cũng có thứ gọi là học lực mà bị ảnh hưởng á?
Thiên Tuế đứng ở bên cạnh nhìn Liên Quỳnh nói như thật. Cô cảm thấy người này có tố chất làm diễn viên.
Giá trị nhan sắc cao như vậy, diễn suất lại không tệ, chỉ cần chăm chỉ sau này có khi còn trở thành minh tinh nổi tiếng.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn nữ sinh vốn lúc nãy rất cuồng vọng bây giờ lại tỏ ra yếu ớt không khỏi cạn lời, ông ta trầm mặc vài giây, sau đó quyết định nói.
"Được."
Dù sao chắc gì con nhóc này đã làm được.
Theo như ông ta điều tra, Liên Quỳnh học rất tệ, các bài kiểm tra bình thường cũng rất thấp.
Ông ta tự tin học sinh này sẽ không làm được bài.
Thầy chủ nhiệm giáo dục gật đầu, khóe môi Liên Quỳnh nhếch lên thành một đường cong nhỏ. Ngón tay thon dài cầm lấy tập đề, rồi cầm bút, ánh mắt lướt nhanh qua từng câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.