Chương 4
Tường Vy ( Han )
18/07/2023
- Bảo Nghi, không lẽ bây giờ con muốn chú phải x.í.c.h con lại hay sao? Con càng lớn lại càng không nghe lời rồi...
Khải Phong trầm ngâm một lúc rồi lại nhẹ nhàng đưa tay lên má của cô, anh vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô ấy.
Người đàn ông vẫn còn "trong sạch" 35 năm khổ sở biết mấy. Dù con người có giỏi đến đâu cũng không thể kiềm h.ã.m được d.ụ.c v.ọ.n.g chính mình.
Anh tiến đến hôn nhẹ lên chiếc môi căng mọng của Bảo Nghi, chỉ như vậy cũng đủ để Khải Phong xoa dịu 1 phần nghìn d.ụ.c v.ọ.n.g hiện tại.
- Hmmmm... Chú sợ sẽ không nhịn được đến lúc con 18 mất...
- Ưm... Chú... Chú không ngủ sao...?
- Chú nghe thấy tiếng động nên qua xem thử thôi, ngoan... Ngủ tiếp đi.
Nhìn ánh mắt Khải Phong, Bảo Nghi liền biết anh đang nói dối, lại càng đau lòng vì tài nói dối này quá kém.
Tại sao lại vậy chứ? Rõ ràng Khải Phong có tình cảm với cô tại sao lại không thừa nhận nó?
- Ngủ với con một đêm được không? Con cô đơn lắm...
- Không được, con lớn rồi đừng hở tí là đòi ngủ chung với người khác biết không hửa?
Cô nằm trên giường nhìn Khải Phong quay đi lạnh lùng như thế cô không can tâm.
Bảo Nghi yêu anh đến mức vứt bỏ cả liêm sĩ thế này rồi thì còn sợ cái gì nữa?
Cô lao đến ôm lấy người đàn ông trung niên áp mặt vào lưng anh ta, vừa nói vừa nức nở thật khiến người khác phải đau lòng.
Cái cúi người nhìn Bảo Nghi của anh chỉ toàn chua xót, xót vì cô khổ sở yêu hắn, xót vì hắn không dám đối mặt với cảm xúc của bản thân.
- Chú nhìn con đi... Nhìn thẳng vào mắt con đi được không?
- Con... Ưm...
Khải Phong bị hôn bất ngờ không kịp phản ứng gì hết. Người hans cũng trở nên hoá đá chết lặng cứng người.
Lần này là Bảo Nghi chủ động hôn anh nhưng sau này cô không muốn bản thân chủ động nữa, cơ hội cuối cùng của anh rồi Khải Phong.
Nếu anh ấy vẫn từ chối cô chắc chắn cả đời này sẽ không bao giờ cho anh cơ hội nữa. Nhưng may là Khải Phong không phải sắt đá.
Anh đáp nhận lấy tình cảm của cô rồi, môi hai người chạm vào nhau c.u.ồ.n.g n.h.i.ệ.t khuấy động nó.
- Con yêu chú
Lời nói yêu làm Khải Phong thất tỉnh, anh ta trở nên tức giận đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình.
Lời nói lãnh cảm như đâm sâu vào tim Bảo Nghi vỡ vụn từng mảnh.
- Sau này đừng làm thế này nữa... Để người khác thấy được sẽ ảnh hưởng danh tiếng của con.
- Con không quan tâm người khác nói gì đâu.
- Nhưng chú quan tâm.
Người đàn ông vô tình mặt cô vẫn đang ngồi dưới sàn lạnh lẽo, cánh cửa đống lại trái tim Bao Nghi cũng thắt chặt.
Nước mắt cô ấy không ngừng rơi xuống... Lúc khóc rồi lại cười như một ả đ.i.ê.n không hơn không kém.
- Con không nhớ nỗi mặt cha mẹ của mình nữa, trong đầu chỉ còn có chú thôi... Chỉ có con mới có tư cách trở thành vợ của chú...
- Mày mơ sao? Ha... Chú ấy chỉ xem mày là cháu gái yêu quý thôi... Vợ gì chứ... Nực cười.
- Mày nói dối... Đều là mày nói dối thôi... Hahaha.
Trong căn phòng tối lạnh lẽo thế này chỉ có mình Bảo Nghi, một mình cô ấy phải vật lộn với chính bản thân mình suốt mười mấy năm qua .
Cô ấy mệt mỏi vì chứng tâm thần phân liệc, càng mệt mỏi vì phải che giấu căng bệnh này trước mặt Khải Phong.
Khải Phong trầm ngâm một lúc rồi lại nhẹ nhàng đưa tay lên má của cô, anh vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô ấy.
Người đàn ông vẫn còn "trong sạch" 35 năm khổ sở biết mấy. Dù con người có giỏi đến đâu cũng không thể kiềm h.ã.m được d.ụ.c v.ọ.n.g chính mình.
Anh tiến đến hôn nhẹ lên chiếc môi căng mọng của Bảo Nghi, chỉ như vậy cũng đủ để Khải Phong xoa dịu 1 phần nghìn d.ụ.c v.ọ.n.g hiện tại.
- Hmmmm... Chú sợ sẽ không nhịn được đến lúc con 18 mất...
- Ưm... Chú... Chú không ngủ sao...?
- Chú nghe thấy tiếng động nên qua xem thử thôi, ngoan... Ngủ tiếp đi.
Nhìn ánh mắt Khải Phong, Bảo Nghi liền biết anh đang nói dối, lại càng đau lòng vì tài nói dối này quá kém.
Tại sao lại vậy chứ? Rõ ràng Khải Phong có tình cảm với cô tại sao lại không thừa nhận nó?
- Ngủ với con một đêm được không? Con cô đơn lắm...
- Không được, con lớn rồi đừng hở tí là đòi ngủ chung với người khác biết không hửa?
Cô nằm trên giường nhìn Khải Phong quay đi lạnh lùng như thế cô không can tâm.
Bảo Nghi yêu anh đến mức vứt bỏ cả liêm sĩ thế này rồi thì còn sợ cái gì nữa?
Cô lao đến ôm lấy người đàn ông trung niên áp mặt vào lưng anh ta, vừa nói vừa nức nở thật khiến người khác phải đau lòng.
Cái cúi người nhìn Bảo Nghi của anh chỉ toàn chua xót, xót vì cô khổ sở yêu hắn, xót vì hắn không dám đối mặt với cảm xúc của bản thân.
- Chú nhìn con đi... Nhìn thẳng vào mắt con đi được không?
- Con... Ưm...
Khải Phong bị hôn bất ngờ không kịp phản ứng gì hết. Người hans cũng trở nên hoá đá chết lặng cứng người.
Lần này là Bảo Nghi chủ động hôn anh nhưng sau này cô không muốn bản thân chủ động nữa, cơ hội cuối cùng của anh rồi Khải Phong.
Nếu anh ấy vẫn từ chối cô chắc chắn cả đời này sẽ không bao giờ cho anh cơ hội nữa. Nhưng may là Khải Phong không phải sắt đá.
Anh đáp nhận lấy tình cảm của cô rồi, môi hai người chạm vào nhau c.u.ồ.n.g n.h.i.ệ.t khuấy động nó.
- Con yêu chú
Lời nói yêu làm Khải Phong thất tỉnh, anh ta trở nên tức giận đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình.
Lời nói lãnh cảm như đâm sâu vào tim Bảo Nghi vỡ vụn từng mảnh.
- Sau này đừng làm thế này nữa... Để người khác thấy được sẽ ảnh hưởng danh tiếng của con.
- Con không quan tâm người khác nói gì đâu.
- Nhưng chú quan tâm.
Người đàn ông vô tình mặt cô vẫn đang ngồi dưới sàn lạnh lẽo, cánh cửa đống lại trái tim Bao Nghi cũng thắt chặt.
Nước mắt cô ấy không ngừng rơi xuống... Lúc khóc rồi lại cười như một ả đ.i.ê.n không hơn không kém.
- Con không nhớ nỗi mặt cha mẹ của mình nữa, trong đầu chỉ còn có chú thôi... Chỉ có con mới có tư cách trở thành vợ của chú...
- Mày mơ sao? Ha... Chú ấy chỉ xem mày là cháu gái yêu quý thôi... Vợ gì chứ... Nực cười.
- Mày nói dối... Đều là mày nói dối thôi... Hahaha.
Trong căn phòng tối lạnh lẽo thế này chỉ có mình Bảo Nghi, một mình cô ấy phải vật lộn với chính bản thân mình suốt mười mấy năm qua .
Cô ấy mệt mỏi vì chứng tâm thần phân liệc, càng mệt mỏi vì phải che giấu căng bệnh này trước mặt Khải Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.