Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
Chương 92: Hối hận.
Nhu Vân
29/08/2021
“Ý anh là gì?” Tào Hân Hân nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh ấy.
Lâm Nghị biết mình đang ích kỷ che giấu chuyện riêng, trong tiềm thức lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến người nhà mình, lại nhớ tới lời dặn dò của chị gái hôm qua: “Để anh gọi điện cho chị hỏi xem thế nào, em đừng vội.”
“Chị ấy biết việc này sao?”
“Anh không biết, để anh hỏi trước đã.” Lâm Nghị có chút chột dạ, sờ túi lại phát hiện mình không cầm điện thoại, liền quay người muốn trở lại phòng: “Đợi chút, anh đi lấy điện thoại.”
“Dùng của em đi.” Tào Hân Hân đưa điện thoại của mình qua.
“Anh không nhớ số, em có lưu số của chị không?”
“Không có.” Tào Hân Hân thu lại điện thoại của mình.
Mỗi lần gặp mặt, Lâm Phỉ Phỉ lại bày ra điệu bộ kiêu ngạo ngút trời, Tào Hân Hân thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy lại chẳng muốn đến hỏi phương thức liên lạc, mà dường như Lâm Phỉ Phỉ cũng có suy nghĩ như vậy, cô ấy thường xuyên đợi người khác tự đến hỏi han mình trước, hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy Tào Hân Hân luôn cố ý né tránh mình.
Khi Lâm Nghị rời đi, thanh tiến trình sao chép màu xanh cũng nhanh chóng được lấp đầy, Tào Hân Hân rút usb ra, đi tìm Lâm Nghị, vừa đi đến cửa, qua khe cửa mở hé lại nghe thấy giọng nói đang cố ý hạ thấp của anh ấy: “Tối qua xảy ra việc lớn như vậy tại sao chị không nói với em!”
Không biết phía đầu dây bên kia nói gì, Lâm Nghị lại tiếp tục: “Việc này không liên quan gì tới chị chứ?” Dù có ngây ngô thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng lờ mờ cảm nhận được thái độ của chị gái mình đối với Kiều Triết là không bình thường.
Lâm Nghị lại nói: “Bên này Hân Hân có camera giám sát, đang chuẩn bị mang đi…”
Nghe thấy vậy, Tào Hân Hân tức giận đến mức đạp cửa xông vào: “Lâm Nghị, hèn chi đột nhiên anh lại bình chân như vại như vậy, hóa ra là vì sợ liên lụy đến chị gái anh.” Cô ấy nhìn người đàn ông đang hốt hoảng bằng ánh mắt chế giễu.
Đầu cô ấy dường như đã được đả thông, mọi chuyện như thể trở nên rõ ràng chỉ trong chốc lát, cô ấy không phải là người thích quy chụp người khác, nhưng với tình hình như hiện tại, không thể bảo cô ấy không nghi ngờ.
“Không phải, Hân Hân, em nghe anh giải thích…”
Tào Hân Hân vô cùng thất vọng, thậm chí còn có cảm giác như mình đã nhìn lầm người, sau đó quay người sải bước rời đi, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng đến chỗ Hạ Diệp để tìm hiểu sự tình của người có liên quan, cô ấy không còn cách nào để tin tưởng anh ấy được nữa.
Lâm Nghị đang đặt điện thoại bên tai, một giọng nói vang lên từ ống nghe: “Tiểu Nghị, không được để cô ấy mang video giám sát đi, việc này tốt nhất nên giải quyết cá nhân riêng tư với nhau, em nghĩ mà xem, đây là tiệc đính hôn của nhà họ Lâm, nếu như việc này truyền ra ngoài, thì người khác sẽ nghĩ thế nào, ba sắp tham gia bầu cử rồi, không được để ảnh hưởng tới việc bầu chọn của ba!”
Người đàn ông cau mày sải bước ra ngoài, không biết làm sao đành ấn tắt điện thoại, khoảnh khắc cô ấy quay người rời đi, là vẻ mặt coi thường, khinh bỉ…
Tào Hân Hân vừa ngồi vào ghế lái, người đàn ông phía sau liền chạy theo, giơ tay chặn vừa xe cô ấy đang định đóng lại.
Lâm Nghị nói: “Hân Hân, đây không phải là chuyện nhỏ, hy vọng em có thể xử lý thận trọng.”
“Chút ý tứ của anh chẳng phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi hay sao?” Càng nghĩ đến đây, cô ấy càng tức giận, ngay cả giọng điệu cũng trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Hân Hân, anh biết bây giờ em không tin những gì anh nói, nhưng em phải cân nhắc thật kỹ, nếu sự việc bị giới truyền thông túm được, hơn nữa tuần sau là ngày bầu cử lần thứ hai mốt rồi, em cũng không muốn việc bầu chọn của ba xảy ra vấn đề gì đúng chứ?”
“Chọn hay không thì liên quan gì đến em, cũng liên quan gì đến việc này, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, người làm sai không phải chúng ta, thì việc gì phải sợ, hay là mấy người đã làm điều gì đó có lỗi với người khác rồi?” Cô ấy không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đi đến tận cùng của vấn đề.
Lâm Nghị nghiến răng nghiến lợi, dùng đến lý lẽ cuối cùng: “Tào Hân Hân, việc chúng ta kết hôn không phải là vì tối đa hóa lợi ích của hai gia đình hay sao, việc ba anh được bầu lên làm chủ tịch không thể thiếu sự ủng hộ của gia đình em, nếu chuyện này ảnh hưởng đến cuộc bầu cử, thì không chỉ mình nhà họ Lâm phải chịu ảnh hưởng, em cũng không muốn công sức của mẹ em bị lãng phí một cách vô ích đúng không?” Anh ấy cố gắng đi từ lý đến tình.
“Lâm Nghị, dừng ở đây thôi, em cảm thấy việc kết hôn của chúng ta cũng cần phải xem xét lại.” Tào Hân Hân kéo mạnh cửa xe, khiến khung xe rung lên bần bật, cô ấy không ngờ Lâm Nghị lại nói ra những lời như vậy, bản thân cứ nghĩ rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, nhưng không ngờ lại là vì lợi ích.
Chiếc xe gầm lên một tiếng rồi lao đi, để lại một làn khói phía sau, nhìn qua kính chiếu hậu, người đàn ông lộ rõ vẻ bực tức đang vò đầu bức tóc, mọi chuyện dường như đã rắc rối hơn rất nhiều chứ không hề đơn giản như tưởng tượng.
*
Hạ Diệp đang ngồi trước ghế sofa, bên cạnh là người đàn ông đeo kính không gọng. Đối phương cong ngón trỏ đẩy cặp kính trên sống mũi: “Hạ tiểu thư, trong trường hợp của cô, nhất định có thể thắng kiện, nhưng vì là một cụ cưỡng gian chưa đạt được mục đích nên rất khó có được kết quả như ý muốn, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, thì trường hợp này có thể bị kết án tối đa là ba năm, nếu trong thời gian thi hành án có biểu hiện tốt, thậm chí có để được thả trong vòng một năm.” Anh ta không biết người phải ngồi tù là ai, nếu biết lai lịch của người đó, có lẽ anh ta sẽ nói theo cách khác.
Cô gái trên ghế sofa nhíu chặt mày, cầm ly sữa trong lòng bàn tay, không đáp lại, bản thân cô không mấy am hiểu về luật pháp trong nước, nghe anh ta nói xong, lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
“Hạ tiểu thư cũng không nên quá áp lực, thông thường bởi vì phụ nữ không bị quá nhiều tổn thương như trong trường hợp này, thì họ có thể sẽ giải quyết riêng tư với tội phạm, với năng lực của đội trường Kiều, nếu cô muốn trút bỏ bực tức thì hoàn toàn có thể làm theo phương án khác.” Người đàn ông chắp hai tay lên đầu gối, nheo nheo đôi mắt hẹp dài, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
“Luật sư Thích, đúng chứ? Anh có thân thiết với Kiều Triết không?” Cô nhướng mày nhìn anh ta.
“Cứ gọi tôi là Thích Từ là được, tôi và đội trường Kiều đã quen biết nhau nhiều năm, cũng có thể coi là bạn cũ, nếu Hạ tiểu thư nhất định muốn thông qua phương thức công khai, thì công ty Luật chúng tôi hoàn toàn có thể thụ lý.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Hạ Diệp đứng dậy ra ngoài mở cửa: “Xin lỗi, phiền anh chờ một chút.”
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt phờ phạc của Tào Hân Hân, có thể thấy cô ấy đi rất vội vàng, thậm chí còn không trang điểm.
Tào Hân Hân vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Hạ Diệp vừa trả lời không sao, vừa đưa cô ấy vào phòng khách. Tào Hân Hân ngồi cùng Hạ Diệp, đối diện với người đàn ông mặc vest, cổ đeo cà vạt tỉ mỉ, quần tây được ủi phẳng phiu, các nếp gấp mượt mà ngay ngắn trong khi ngồi.
“Đây là bạn của tôi, Tào Hân Hân.” Nói xong cô lại rời tầm mắt sang bên cạnh: “Thích Từ, Luật sư Thích.”
Thích Từ nở nụ cười lịch sự: “Xin chào, Tào tiểu thư.”
Tào Hân Hân vừa chào hỏi lại, vừa lấy chiếc usb trong túi ra đưa cho Hạ Diệp: “Mọi thứ đều ở trong này, tất cả hồ sơ giảm sát đã được sao chép vào đây, nhưng tớ thấy rất khó để phát hiện ra điều gì đó, nếu muốn tìm ra chút thông tin nào hữu ích thì có lẽ phải xem lại một lượt.”
Hạ Diệp đưa thẳng usb cho người đàn ông đối diện: “Đây là video giám sát tối hôm qua.”
“Mọi việc còn lại cứ giao cho tôi, người của chúng tôi sẽ phân tích từng chi tiết trong khung hình, sau đó đưa ra những phán đoán cụ thể dựa trên ý đồ và biểu hiện của từng người.”
“Được, vậy làm phiền anh, Luật sư Thích.”
“Cô khách sáo quá rồi Hạ tiểu thư, đây chỉ là việc trong tay cần làm mà thôi, chưa kể còn là yêu cầu của đội trưởng Kiều, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được kết quả mà cô cảm thấy thấy hài lòng nhất.”
Người đàn ông đứng dậy, hỏi: “Nếu Hạ tiểu thư không còn việc gì nữa thì tôi sẽ về công ty trước, có yêu cầu hay thắc mắc gì cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại cá nhân của tôi.” Đối phương nói xong liền đưa ra một tấm danh thiếp tối giản trên bên trên có in tên và số điện thoại.
Sau khi đối phương rời đi, cô cảm thấy tâm trạng uể oải của Tào Hân Hân, liền hỏi: “Cậu sao thế?”
“Diệp, tớ hối hận rồi.” Vẻ quyến rũ của ngày hôm qua đã biến mất, lúc này cô gái chỉ còn lại sự mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt.
“Hối hận cái gì?” Hạ Diệp không hiểu.
“Hối hận vì đã đính hôn, tớ nghĩ rằng mình đã nhìn lầm người, vừa rồi khi tớ định đưa usb đến đây, Lâm Nghị đã cố gắng ngăn cản tớ, anh ấy thậm chí còn giấu giếm gọi điện thoại cho chị gái, dường như đang lo lắng việc này có thể liên quan đến chị gái của anh ấy, vừa hay lúc đó bị tớ tình cờ bắt gặp…”
“Hân Hân, nếu vì việc này mà làm ảnh hưởng đến hai người….” Hạ Diệp còn chưa kịp dứt lời, đã bị Tào Hân Hân cắt ngang.
“Đó không phải là vấn đề của cậu, cho đến lúc này, mọi việc vẫn chưa được làm rõ là cố ý hay ngoài ý muốn, hơn nữa, nó lại xảy ra tại nhà tớ, tớ có trách nhiệm… Diệp, xin lỗi cậu, khiến cậu gặp phải chuyện như vậy.” Tào Hân Hân dừng lại một chút, lại tiếp tục: “Hơn nữa, thông qua sự việc lần này, tớ cảm thấy dường như đã có thể nhìn thấu một vài điều, đây không phải cuộc hôn nhân mà tớ mong muốn.”
“Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, đừng kích động.” Hạ Diệp không phải là không biết, trước giờ cô ấy luôn hành xử hấp tấp, nghĩ gì nói nấy, chưa từng giữ chuyện gì trong bụng.
“Tớ phải xem xét thật kỹ mối quan hệ này, tạm thời không nói đến tớ vội, tớ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng trực giác đã mách bảo rằng, việc này ít nhiều có liên quan tới Lâm Phỉ Phỉ, gã đàn ông kia chắc chắn là Hà Tụng, là bạn của Lâm Nghị, hình như anh ta đã thích Lâm Phỉ Phỉ rất lâu rồi…”
“Có thể nói cho tớ biết thông tin cụ thể về người này không?”
*
Trong phòng giam tứ bề là vách tường, chỉ có duy nhất một chiếc giường chật hẹp, phía góc là chiếc bồn tiểu màu vàng, bốc mùi hôi thối. Những bức tường xám xịt cứng rắn, vách tường trát vôi ve cục kỳ thô ráp, môi trường này thường dành cho những kẻ phạm phải tội ác tày trời. Hà Tụng cúi thấp đầu, ngồi dưới mặt đất, vết sưng trên thái dương vẫn chưa biến mất, khóe miệng khô khốc trắng bệch.
Kiều Triết đi tới cửa phòng đang định bước vào thì Hà Minh Thịnh ở bên ngoài ngăn lại, nhắc nhở: “Chú ý giữ chừng mực.”
Chân mang đôi ủng cao su quân dụng, người đàn ông mở cánh cửa sắt lớn bước vào, hai tay giao nhau trước bụng, lẳng lặng nới lỏng cúc áo trên cổ tay. Hà Minh Thịnh đóng cửa lại, đứng canh bên ngoài, trên lối hành lang nhà giam hoàn toàn trống không.
Kiều Triết đá đá vào người đàn ông đang ngồi trên mặt đất: “Việc tối qua là thế nào?”
Khóe mắt Hà Tụng híp lại cho vết sưng trên thái dương, anh ta ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang được phóng to của người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh chẳng hề thấy một tia ấm áp, vô cùng lạnh lùng băng giá, tuy là người quen biết, nhưng anh vẫn dửng dưng như chưa từng gặp mặt, Hà Tụng có chút run rẩy nói: “Anh Kiều, cậu nghe tôi nói, là bạn gái của cậu dụ dỗ tôi trước, tối qua tôi uống say, nên nhất thời hồ đồ…”
Còn chưa kịp dứt lời đã bị Kiều Triết thụi vào đầu, không biết là thứ gì văng ra ngoài, rồi rơi xuống đất, hai tiếng động liên tiếp vang lên, Kiều Triết lắc lắc bàn tay đầy máu của mình, sau đó lại nhìn thứ vừa rơi ra, hóa ra là răng…
Hà Tụng đau đớn ôm má, quát lớn: “Kiều Triết, con mẹ nó, cậu dám đánh tôi, cậu cho rằng mình là ai chứ, tôi muốn gặp ba mẹ!”
Kiều Triết hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đạp thẳng vào bụng anh ta: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi hỏi lại lần cuối!”
“Là bạn gái cậu quyến rũ tôi! Cô ấy ăn mặc hở hang như vậy, chẳng phải là vì muốn dụ dỗ đàn ông hay sao, vì một người đàn bà mà cậu dám ra tay với tôi, ba cậu sớm đã vào vào tù, nhà họ Kiều các cậu còn có thể dựa dẫm vào ai nữa…”
Người đàn ông đạp chân lên quai hàm anh ta, mũi giày cao su thô nặng nhét vào trong miệng đang sưng đỏ của đối phương, giẫm lên hàm răng của anh ta, mắt Kiều Triết híp lại vô cùng nguy hiểm: “Nếu cậu không hiểu thế nào gọi là tôn trọng, thì hôm nay tôi sẽ dạy lại cho cậu thật cẩn thận.”
Mùi cao su tràn ngập trong khoang miệng, khiến đầu lưỡi Hà Tụng buộc phải liếm đến đế giày, anh ta xấu hổ, co quắp nằm trên mặt đất, cổ họng không ngừng rên la…
Lâm Nghị biết mình đang ích kỷ che giấu chuyện riêng, trong tiềm thức lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến người nhà mình, lại nhớ tới lời dặn dò của chị gái hôm qua: “Để anh gọi điện cho chị hỏi xem thế nào, em đừng vội.”
“Chị ấy biết việc này sao?”
“Anh không biết, để anh hỏi trước đã.” Lâm Nghị có chút chột dạ, sờ túi lại phát hiện mình không cầm điện thoại, liền quay người muốn trở lại phòng: “Đợi chút, anh đi lấy điện thoại.”
“Dùng của em đi.” Tào Hân Hân đưa điện thoại của mình qua.
“Anh không nhớ số, em có lưu số của chị không?”
“Không có.” Tào Hân Hân thu lại điện thoại của mình.
Mỗi lần gặp mặt, Lâm Phỉ Phỉ lại bày ra điệu bộ kiêu ngạo ngút trời, Tào Hân Hân thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy lại chẳng muốn đến hỏi phương thức liên lạc, mà dường như Lâm Phỉ Phỉ cũng có suy nghĩ như vậy, cô ấy thường xuyên đợi người khác tự đến hỏi han mình trước, hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy Tào Hân Hân luôn cố ý né tránh mình.
Khi Lâm Nghị rời đi, thanh tiến trình sao chép màu xanh cũng nhanh chóng được lấp đầy, Tào Hân Hân rút usb ra, đi tìm Lâm Nghị, vừa đi đến cửa, qua khe cửa mở hé lại nghe thấy giọng nói đang cố ý hạ thấp của anh ấy: “Tối qua xảy ra việc lớn như vậy tại sao chị không nói với em!”
Không biết phía đầu dây bên kia nói gì, Lâm Nghị lại tiếp tục: “Việc này không liên quan gì tới chị chứ?” Dù có ngây ngô thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng lờ mờ cảm nhận được thái độ của chị gái mình đối với Kiều Triết là không bình thường.
Lâm Nghị lại nói: “Bên này Hân Hân có camera giám sát, đang chuẩn bị mang đi…”
Nghe thấy vậy, Tào Hân Hân tức giận đến mức đạp cửa xông vào: “Lâm Nghị, hèn chi đột nhiên anh lại bình chân như vại như vậy, hóa ra là vì sợ liên lụy đến chị gái anh.” Cô ấy nhìn người đàn ông đang hốt hoảng bằng ánh mắt chế giễu.
Đầu cô ấy dường như đã được đả thông, mọi chuyện như thể trở nên rõ ràng chỉ trong chốc lát, cô ấy không phải là người thích quy chụp người khác, nhưng với tình hình như hiện tại, không thể bảo cô ấy không nghi ngờ.
“Không phải, Hân Hân, em nghe anh giải thích…”
Tào Hân Hân vô cùng thất vọng, thậm chí còn có cảm giác như mình đã nhìn lầm người, sau đó quay người sải bước rời đi, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng đến chỗ Hạ Diệp để tìm hiểu sự tình của người có liên quan, cô ấy không còn cách nào để tin tưởng anh ấy được nữa.
Lâm Nghị đang đặt điện thoại bên tai, một giọng nói vang lên từ ống nghe: “Tiểu Nghị, không được để cô ấy mang video giám sát đi, việc này tốt nhất nên giải quyết cá nhân riêng tư với nhau, em nghĩ mà xem, đây là tiệc đính hôn của nhà họ Lâm, nếu như việc này truyền ra ngoài, thì người khác sẽ nghĩ thế nào, ba sắp tham gia bầu cử rồi, không được để ảnh hưởng tới việc bầu chọn của ba!”
Người đàn ông cau mày sải bước ra ngoài, không biết làm sao đành ấn tắt điện thoại, khoảnh khắc cô ấy quay người rời đi, là vẻ mặt coi thường, khinh bỉ…
Tào Hân Hân vừa ngồi vào ghế lái, người đàn ông phía sau liền chạy theo, giơ tay chặn vừa xe cô ấy đang định đóng lại.
Lâm Nghị nói: “Hân Hân, đây không phải là chuyện nhỏ, hy vọng em có thể xử lý thận trọng.”
“Chút ý tứ của anh chẳng phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi hay sao?” Càng nghĩ đến đây, cô ấy càng tức giận, ngay cả giọng điệu cũng trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Hân Hân, anh biết bây giờ em không tin những gì anh nói, nhưng em phải cân nhắc thật kỹ, nếu sự việc bị giới truyền thông túm được, hơn nữa tuần sau là ngày bầu cử lần thứ hai mốt rồi, em cũng không muốn việc bầu chọn của ba xảy ra vấn đề gì đúng chứ?”
“Chọn hay không thì liên quan gì đến em, cũng liên quan gì đến việc này, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, người làm sai không phải chúng ta, thì việc gì phải sợ, hay là mấy người đã làm điều gì đó có lỗi với người khác rồi?” Cô ấy không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đi đến tận cùng của vấn đề.
Lâm Nghị nghiến răng nghiến lợi, dùng đến lý lẽ cuối cùng: “Tào Hân Hân, việc chúng ta kết hôn không phải là vì tối đa hóa lợi ích của hai gia đình hay sao, việc ba anh được bầu lên làm chủ tịch không thể thiếu sự ủng hộ của gia đình em, nếu chuyện này ảnh hưởng đến cuộc bầu cử, thì không chỉ mình nhà họ Lâm phải chịu ảnh hưởng, em cũng không muốn công sức của mẹ em bị lãng phí một cách vô ích đúng không?” Anh ấy cố gắng đi từ lý đến tình.
“Lâm Nghị, dừng ở đây thôi, em cảm thấy việc kết hôn của chúng ta cũng cần phải xem xét lại.” Tào Hân Hân kéo mạnh cửa xe, khiến khung xe rung lên bần bật, cô ấy không ngờ Lâm Nghị lại nói ra những lời như vậy, bản thân cứ nghĩ rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, nhưng không ngờ lại là vì lợi ích.
Chiếc xe gầm lên một tiếng rồi lao đi, để lại một làn khói phía sau, nhìn qua kính chiếu hậu, người đàn ông lộ rõ vẻ bực tức đang vò đầu bức tóc, mọi chuyện dường như đã rắc rối hơn rất nhiều chứ không hề đơn giản như tưởng tượng.
*
Hạ Diệp đang ngồi trước ghế sofa, bên cạnh là người đàn ông đeo kính không gọng. Đối phương cong ngón trỏ đẩy cặp kính trên sống mũi: “Hạ tiểu thư, trong trường hợp của cô, nhất định có thể thắng kiện, nhưng vì là một cụ cưỡng gian chưa đạt được mục đích nên rất khó có được kết quả như ý muốn, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, thì trường hợp này có thể bị kết án tối đa là ba năm, nếu trong thời gian thi hành án có biểu hiện tốt, thậm chí có để được thả trong vòng một năm.” Anh ta không biết người phải ngồi tù là ai, nếu biết lai lịch của người đó, có lẽ anh ta sẽ nói theo cách khác.
Cô gái trên ghế sofa nhíu chặt mày, cầm ly sữa trong lòng bàn tay, không đáp lại, bản thân cô không mấy am hiểu về luật pháp trong nước, nghe anh ta nói xong, lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
“Hạ tiểu thư cũng không nên quá áp lực, thông thường bởi vì phụ nữ không bị quá nhiều tổn thương như trong trường hợp này, thì họ có thể sẽ giải quyết riêng tư với tội phạm, với năng lực của đội trường Kiều, nếu cô muốn trút bỏ bực tức thì hoàn toàn có thể làm theo phương án khác.” Người đàn ông chắp hai tay lên đầu gối, nheo nheo đôi mắt hẹp dài, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
“Luật sư Thích, đúng chứ? Anh có thân thiết với Kiều Triết không?” Cô nhướng mày nhìn anh ta.
“Cứ gọi tôi là Thích Từ là được, tôi và đội trường Kiều đã quen biết nhau nhiều năm, cũng có thể coi là bạn cũ, nếu Hạ tiểu thư nhất định muốn thông qua phương thức công khai, thì công ty Luật chúng tôi hoàn toàn có thể thụ lý.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Hạ Diệp đứng dậy ra ngoài mở cửa: “Xin lỗi, phiền anh chờ một chút.”
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt phờ phạc của Tào Hân Hân, có thể thấy cô ấy đi rất vội vàng, thậm chí còn không trang điểm.
Tào Hân Hân vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Hạ Diệp vừa trả lời không sao, vừa đưa cô ấy vào phòng khách. Tào Hân Hân ngồi cùng Hạ Diệp, đối diện với người đàn ông mặc vest, cổ đeo cà vạt tỉ mỉ, quần tây được ủi phẳng phiu, các nếp gấp mượt mà ngay ngắn trong khi ngồi.
“Đây là bạn của tôi, Tào Hân Hân.” Nói xong cô lại rời tầm mắt sang bên cạnh: “Thích Từ, Luật sư Thích.”
Thích Từ nở nụ cười lịch sự: “Xin chào, Tào tiểu thư.”
Tào Hân Hân vừa chào hỏi lại, vừa lấy chiếc usb trong túi ra đưa cho Hạ Diệp: “Mọi thứ đều ở trong này, tất cả hồ sơ giảm sát đã được sao chép vào đây, nhưng tớ thấy rất khó để phát hiện ra điều gì đó, nếu muốn tìm ra chút thông tin nào hữu ích thì có lẽ phải xem lại một lượt.”
Hạ Diệp đưa thẳng usb cho người đàn ông đối diện: “Đây là video giám sát tối hôm qua.”
“Mọi việc còn lại cứ giao cho tôi, người của chúng tôi sẽ phân tích từng chi tiết trong khung hình, sau đó đưa ra những phán đoán cụ thể dựa trên ý đồ và biểu hiện của từng người.”
“Được, vậy làm phiền anh, Luật sư Thích.”
“Cô khách sáo quá rồi Hạ tiểu thư, đây chỉ là việc trong tay cần làm mà thôi, chưa kể còn là yêu cầu của đội trưởng Kiều, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được kết quả mà cô cảm thấy thấy hài lòng nhất.”
Người đàn ông đứng dậy, hỏi: “Nếu Hạ tiểu thư không còn việc gì nữa thì tôi sẽ về công ty trước, có yêu cầu hay thắc mắc gì cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại cá nhân của tôi.” Đối phương nói xong liền đưa ra một tấm danh thiếp tối giản trên bên trên có in tên và số điện thoại.
Sau khi đối phương rời đi, cô cảm thấy tâm trạng uể oải của Tào Hân Hân, liền hỏi: “Cậu sao thế?”
“Diệp, tớ hối hận rồi.” Vẻ quyến rũ của ngày hôm qua đã biến mất, lúc này cô gái chỉ còn lại sự mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt.
“Hối hận cái gì?” Hạ Diệp không hiểu.
“Hối hận vì đã đính hôn, tớ nghĩ rằng mình đã nhìn lầm người, vừa rồi khi tớ định đưa usb đến đây, Lâm Nghị đã cố gắng ngăn cản tớ, anh ấy thậm chí còn giấu giếm gọi điện thoại cho chị gái, dường như đang lo lắng việc này có thể liên quan đến chị gái của anh ấy, vừa hay lúc đó bị tớ tình cờ bắt gặp…”
“Hân Hân, nếu vì việc này mà làm ảnh hưởng đến hai người….” Hạ Diệp còn chưa kịp dứt lời, đã bị Tào Hân Hân cắt ngang.
“Đó không phải là vấn đề của cậu, cho đến lúc này, mọi việc vẫn chưa được làm rõ là cố ý hay ngoài ý muốn, hơn nữa, nó lại xảy ra tại nhà tớ, tớ có trách nhiệm… Diệp, xin lỗi cậu, khiến cậu gặp phải chuyện như vậy.” Tào Hân Hân dừng lại một chút, lại tiếp tục: “Hơn nữa, thông qua sự việc lần này, tớ cảm thấy dường như đã có thể nhìn thấu một vài điều, đây không phải cuộc hôn nhân mà tớ mong muốn.”
“Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, đừng kích động.” Hạ Diệp không phải là không biết, trước giờ cô ấy luôn hành xử hấp tấp, nghĩ gì nói nấy, chưa từng giữ chuyện gì trong bụng.
“Tớ phải xem xét thật kỹ mối quan hệ này, tạm thời không nói đến tớ vội, tớ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng trực giác đã mách bảo rằng, việc này ít nhiều có liên quan tới Lâm Phỉ Phỉ, gã đàn ông kia chắc chắn là Hà Tụng, là bạn của Lâm Nghị, hình như anh ta đã thích Lâm Phỉ Phỉ rất lâu rồi…”
“Có thể nói cho tớ biết thông tin cụ thể về người này không?”
*
Trong phòng giam tứ bề là vách tường, chỉ có duy nhất một chiếc giường chật hẹp, phía góc là chiếc bồn tiểu màu vàng, bốc mùi hôi thối. Những bức tường xám xịt cứng rắn, vách tường trát vôi ve cục kỳ thô ráp, môi trường này thường dành cho những kẻ phạm phải tội ác tày trời. Hà Tụng cúi thấp đầu, ngồi dưới mặt đất, vết sưng trên thái dương vẫn chưa biến mất, khóe miệng khô khốc trắng bệch.
Kiều Triết đi tới cửa phòng đang định bước vào thì Hà Minh Thịnh ở bên ngoài ngăn lại, nhắc nhở: “Chú ý giữ chừng mực.”
Chân mang đôi ủng cao su quân dụng, người đàn ông mở cánh cửa sắt lớn bước vào, hai tay giao nhau trước bụng, lẳng lặng nới lỏng cúc áo trên cổ tay. Hà Minh Thịnh đóng cửa lại, đứng canh bên ngoài, trên lối hành lang nhà giam hoàn toàn trống không.
Kiều Triết đá đá vào người đàn ông đang ngồi trên mặt đất: “Việc tối qua là thế nào?”
Khóe mắt Hà Tụng híp lại cho vết sưng trên thái dương, anh ta ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang được phóng to của người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh chẳng hề thấy một tia ấm áp, vô cùng lạnh lùng băng giá, tuy là người quen biết, nhưng anh vẫn dửng dưng như chưa từng gặp mặt, Hà Tụng có chút run rẩy nói: “Anh Kiều, cậu nghe tôi nói, là bạn gái của cậu dụ dỗ tôi trước, tối qua tôi uống say, nên nhất thời hồ đồ…”
Còn chưa kịp dứt lời đã bị Kiều Triết thụi vào đầu, không biết là thứ gì văng ra ngoài, rồi rơi xuống đất, hai tiếng động liên tiếp vang lên, Kiều Triết lắc lắc bàn tay đầy máu của mình, sau đó lại nhìn thứ vừa rơi ra, hóa ra là răng…
Hà Tụng đau đớn ôm má, quát lớn: “Kiều Triết, con mẹ nó, cậu dám đánh tôi, cậu cho rằng mình là ai chứ, tôi muốn gặp ba mẹ!”
Kiều Triết hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đạp thẳng vào bụng anh ta: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi hỏi lại lần cuối!”
“Là bạn gái cậu quyến rũ tôi! Cô ấy ăn mặc hở hang như vậy, chẳng phải là vì muốn dụ dỗ đàn ông hay sao, vì một người đàn bà mà cậu dám ra tay với tôi, ba cậu sớm đã vào vào tù, nhà họ Kiều các cậu còn có thể dựa dẫm vào ai nữa…”
Người đàn ông đạp chân lên quai hàm anh ta, mũi giày cao su thô nặng nhét vào trong miệng đang sưng đỏ của đối phương, giẫm lên hàm răng của anh ta, mắt Kiều Triết híp lại vô cùng nguy hiểm: “Nếu cậu không hiểu thế nào gọi là tôn trọng, thì hôm nay tôi sẽ dạy lại cho cậu thật cẩn thận.”
Mùi cao su tràn ngập trong khoang miệng, khiến đầu lưỡi Hà Tụng buộc phải liếm đến đế giày, anh ta xấu hổ, co quắp nằm trên mặt đất, cổ họng không ngừng rên la…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.