Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Chương 87: Mất tự chủ.

Nhu Vân

29/08/2021

Kiều Triết ngồi đối diện với cô, co chân lại, để đầu gối lộ trên mặt nước. Đôi mắt anh u tối không nhìn thấu, cùng hái má mịn như đá sứ dính những giọt nước trong suốt, ngọn tóc ướt nhẹp dính vào nhau.

Anh lặng lẽ quan sát Hạ Diệp, chờ đợi động tĩnh tiếp theo của cô. Đứa nhỏ được cưng chiều sẽ biết ngoan ngoãn, cô khôn khéo báo lấy anh, ngồi lên giữa hai chân anh, úp mặt xuống cổ anh, tận hưởng sự nhẫn nhịn và bất lực của anh lúc này, điều đó khiến cô cảm thấy mình được yêu thương.

Kiều Triết vòng tay qua eo Hạ Diệp, một tay bắt lấy bầu ngực mềm mại của cô, xoa nắn đầu vú sớm đã dựng thẳng. Hạ Diệp nỉ non, nắm lấy vật cứng rắn đang ở dưới nước của anh, năm ngón tay mềm mại di chuyển lên xuống, đầu ngón tay như vô tình lại như cố ý đụng chạm vào phần đầu nấm, cảm nhận toàn bộ sự cứng rắn đang khẽ lay động của anh trong tay mình.

Kiều Triết duỗi hai chân ra, bắt lấy đôi chân mảnh mai của cô, để cô ngồi xuống đối diện với mình, đồng thời rót mật bên tai cô: “Ở đây, có được không?”

Hai má Hạ Diệp đỏ ửng, cô cụp mắt gật đầu, xoay đầu gối sang bai bên người anh, nâng hông lên, nắm lấy côn thịt, ngồi xuống, khiến nước trong bồn theo đó nhẹ nhàng lắc lư. Phần đầu thô to của người đàn ông kéo căng tâm hoa, từng tầng từng tầng đâm vào, cứ thế cho đến khi chạm vào phần mềm mại nhô lên bên trong.

Hạ Diệp “Ưm” một tiếng, nũng nịu: “Lớn quá…”

Dưới nước vốn dĩ có lực cản, lỗ chân lông trên khắp cơ thể mở ra trong làn nước ấm, Hạ Diệp cảm thấy thứ trong cơ thể trướng to hơn bình thường, cô ấn vào vai anh, không dám ngồi xuống hoàn toàn.

Kiều Triết nhấn eo cô vào sát cơ thể mình, anh đã không còn kiên nhẫn, bắt đầu nhấp nhổm lên xuống, nước trong bồn cũng lắc lư qua lại theo động tác của hai người. Gân xanh trên đầu người đàn ông nổi rõ, mỗi một lần lên xuống đều mang theo lực cản, dòng nước cuốn trôi tất cả chất bôi trơn chảy ra từ cơ thể cô, cảm nhận được sự ma sát tăng lên, anh cẩn thận ôm lấy cô, vì sợ sẽ vô tình khiến phần mềm mại bên dưới bị thương.

Kiều Triết giảm tốc độ, dặn dò: “Nếu đau thì nói với anh.”

Kích thước của anh vốn đã rất lớn, lúc này lại không có nhiều dịch bôi trơn, khiến cô cảm thấy thật sự khó nuốt vào, nhưng cũng không thể chịu đựng sự trống trải và ngứa ngáy bên trong, nên đã chủ động di chuyển.

Kiều Triết vươn tay xuống xoa nắn hoa huyệt của cô, dùng ngón cái ấn lên đó, từ từ vân vê… Hạ Diệp bám lấy vai anh ôm hôn, cùng nhau trao đổi nước bọt, trong miệng còn có mùi rượu nhàn nhạt, âm thanh “chụt chụt” kích thích dục vọng.

Cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm chặt vòng eo thon thả của cô, hông không ngừng đưa đẩy, nước trong bồn tắm xối xả lắc lư, không ngừng tấn công vào hai thành bồn tắm màu trắng, sau đó bắn tung tóe ra bên ngoài.

Hạ Diệp thở hổn hển, thân thể mềm nhũn thành vũng nước, cả người dựa hẳn vào người anh, mặc anh điều khiển tốc độ, cảm giác tê dại liên tục truyền từ đầu dây thần kinh lên đại não.

“Chậm một chút… Ưm.Chậm một…” Hạ Diệp cảm nhận được luồng điện nóng âm nơi bụng dưới.

Kiều Triết căng cứng quai hàm, liếm láp chiếc cổ thon mịn của cô, tốc độ của dòng nước không hề suy giảm, buộc cô phải ưỡn cong lưng, ngả người về phía sau, bộ ngực mềm mại lộ trên mặt nước, rồi đưa thẳng vào miệng anh.

Cánh tay mạnh mẽ của Kiều Triết nằm ngang eo Hạ Diệp, giữ thăng bằng cho cô, miệng ngậm lấy điểm phồng ra trước ngực, đầu lưỡi không ngừng di chuyển qua lại.

Mái tóc Hạ Diệp xõa xuống làn nước, như nổi trên mặt nước, năm ngón tay bám chặt vào thành bồn tắm, đầu ngón tay trắng nõn, từ bụng dưới truyền đến cảm giác muốn đi tiểu… Đầu vú bị anh liếm mút, điểm nhạy cảm dưới thân bị anh dày vò, gậy thịt thô to liên tục ra vào cơ thể cô, nơi giao hợp của hai người được phóng đại dưới ánh đèn, xung quanh không ngừng trồi lên những bọt nước máu trắng, chất lỏng tình yêu bị dòng nước phân tán nổi trên bề mặt, cuối cùng hòa vào bọt xà phòng.

Người con gái trên người anh mềm nhũn, Kiều Triết miễn cưỡng buông tay, nhưng không chịu buông tha nhanh như vậy, lập tức gia tăng tốc độ, xuyên qua từng lớp nước cản, mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô, bên tai là tiếng nước ọp ọp, cùng những bọt bong bóng nhỏ bay lên khắp nơi…

“Nhanh quá…Á, ưm…” Hạ Diệp cố gắng kẹp chặt hai chân, để kìm nén cơn buồn tiểu đang không ngừng ập đến.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, tiếng ọp ọp càng lúc càng nhanh, nước bắn cả lên mặt, các đầu ngón tay tê dại, cô nức nở như muốn khóc: “Đợi… Đợi một chút. Em muốn đi vệ sinh…”

Kiều Triết nhấc tấm lưng cong của cô lên, áp chặt cô vào ngực mình, khiến phần hông đang muốn thoát ra của cô áp sát trở lại, đồng thời đẩy hông thật mạnh…

“A—” Hạ Diệp hét lớn, cắn một cái vào vai anh.



Tinh dịch đặc sệt bắn vào trong cơ thể cô, đường hầm bên dưới bị thâm nhập hung bạo, nước tiểu theo cơn cao trào phóng ra bên ngoài tiểu huyệt, một dòng nước ấm phun đến bụng dưới của anh…

Hạ Diệp chỉ cảm thấy trước mắt là một màn trắng xóa, cả người như nổi trên mặt nước, chân tay mềm nhũn nằm trong vòng tay anh, xấu hổ xen lẫn khoái cảm, cô không kìm được bật khóc thành tiếng.

Cảm giác rạo rực cực khoái lơ lửng trên đầu gật thịt vẫn còn sót lại, bụng dưới của người con gái vẫn đang co rút cơ học, hút lấy vật căng cứng của anh. Hạ Diệp thấp giọng nghẹn ngào, hai má nóng rực áp vào ngực anh, đến cổ cũng đỏ bừng vì xấu hổ, cô nắm chặt tay đấm mạnh một cái lên ngực anh: “Đều tại anh!” Sức lực không đủ, giọng nói mềm mại đến cực điểm, nghe lại giống như đang làm nũng.

Kiều Triết dán cằm trên trán cô, vươn tay kéo ngực cô đến miệng hôn một cái: “Trong tình huống này, em bảo anh phải dừng lại thế nào…” Anh không biết nói gì hơn.

Hạ Diệp đỏ bừng mặt vì xấu hổ, mất hết can đảm ngẩng đầu, mặt vẫn vùi sâu trong ngực anh không chịu lên tiếng, chỉ có lồng ngực vẫn nhấp nhô phập phồng, hai khối mềm mại phía trước dán chặt lấy người anh…

Lòng bàn tay thô ráp của Kiều Triết cọ tới cọ lui sau lưng Hạ Diệp, anh thực sự không hiểu cô đang bị làm sao. Anh không cảm thấy việc mất tự chủ là điều đáng xấu hổ, ngược lại cảm thấy thời khắc cô mất tự chủ ấy, càng khiến tâm lý khoái cảm của anh tăng mạnh, đầu óc như muốn nổ tung, chỉ muốn không ngừng hung hăng chơi đùa với cô: “Em đang xấu hổ gì thế?”

Khi cảm xúc đã bình tĩnh trở lại, Hạ Diệp che mặt, cất giọng than thở: “Anh biết rồi còn hỏi!”

“Không sao, chẳng phải là chỉ mất kiểm soát thôi sao, đã làm nhiều lần như vậy rồi, em còn ngượng ngùng cái gì…” Còn chưa dứt lời, môi anh đã bị bàn tay cô che lấy.

Hạ Diệp nhìn anh chằm chằm, đôi lông mày mỏng nhướng lên, sắc mặt không mấy tốt: “Không được nói!”

Câu nói chẳng hề có chút uy lực nào cả, hai núm vú trước ngực run rẩy va chạm vào anh, trông thấy bộ dạng tức giận của cô, anh kéo lòng bản tay cô ra, hỏi: “Không được nói cái gì? Mất kiểm soát sao?”

Hạ Diệp tức giận trừng mắt nhìn Kiều Triết, thấy vẻ mặt thoải mái như chẳng hề quan tâm chút nào của anh, cô lại càng tức giận, tiến đến cắn vào môi anh một cái, nghe thấy tiếng rít lên của anh mới buông ra, sau đó lại chuyển sang gặm cắn phần cổ, trong lòng âm thầm thề rằng, nhất định phải để lại dấu vết trên cơ thể anh.

Kiều Triết đang ngậm lấy môi dưới vừa bị cô cắn, lại thấy cô đang liếm mút ở cổ, có chút bất lực, cười: “Đừng nghịch nữa, ra ngoài tắm rửa lại một chút, rồi vào ngủ, nước hơi lạnh rồi, cẩn thận kẻo cảm lạnh đó.”

Phần cổ bị cô liếm mút nóng bức khó nhịn, gậy thịt vừa dịu đi, lại trở nên cứng ngắc, Kiều Triết đè hai chân cô lại, để tâm hoa áp lên phân thân mình, nhưng lại bị cô né tránh, người trong vòng tay kêu lên một tiếng rồi lập tức đứng dậy, khiến nước mắt tung tóe vào mặt anh, thấy cô bước ra khỏi bồn tắm mà không thèm ngoảnh lại, sau đó tiến đến bật vòi hoa sen gột sạch các chất dính nhớp trên người, cô quay lưng về phía anh, xem ra vẫn còn tức giận.

Kiều Triết thở dài, lau những giọt nước trên mặt, đứng dậy cúi đầu nhìn xuống vị trí cương cứng dưới bụng… Anh đứng phía sau ôm lấy cô, cô cùng thành thận thừa nhận lỗi lầm của mình: “Đều trách anh, đừng giận nữa được không?”

Kiều Triết xoay người Hạ Diệp lại, rồi ôm lấy đôi gò má ửng hồng của cô, cúi đầu hôn, hôn đôi môi đỏ mọng đang chu lên của cô, cuối cùng ôm cô vào lòng, thì thầm to nhỏ bên tai: “Đừng xấu hổ, em có thế nào thì anh cũng vẫn thích.”

Vành tai Hạ Diệp đỏ bừng, cô cắn môi nghiêng mặt sang hôn lên má anh, coi như đã đồng ý tha thứ cho anh.

Hai người quay lại giường, anh ôm cô vào lòng chìm vào giấc ngủ, những đứa trẻ đã từng bị tổn thương ở thời thơ ấu, thường sẽ khép chặt trái tim khi đến tuổi trưởng thành và khó có thể hoàn toàn mở lòng một lần nữa với bất cứ người nào. Kiều Triết nhận thấy rằng đôi khi cô rất nhạy cảm, anh muốn đem lại cảm thực sự an toàn cho cô…

Hạ Diệp vòng tay ôm lấy eo anh, áp tai lên ngực, lắng nghe tiếng tim đập của anh, lúc này mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

……..

Tiệc đính hôn của Lâm Nghị và Tào Hân Hân được tổ chức tại Vịnh Hồ Sơn, từ thành phố Triều Châu tới đó cần hai tiếng đồng hồ lái xe, buổi chiều ngày hôm đó, Kiều Triết lái xe đưa Hạ Diệp tới đó.

Bữa tiệc diễn ra trong một biệt thự tư nhân bên bờ biển, nghe nói căn biệt thự này là của hồi môn của ba mẹ nhà gái.



Nghi thức bữa tiệc tương đối rườm rà, từ sáng sớm Lâm Nghị và Tào Hân Hân đã đến chào hỏi người lớn trong gia đình đôi bên theo thứ tự từ cao xuống thấp để tỏ lòng kính trọng, sau đó dự bữa trưa long trọng cũng người thân và bữa tiệc tối là chương trình cuối cùng, đến dự tiệc chủ yếu là người thân và bạn bè của cô dâu chú rể, nhằm mục đích hỗ trợ lẫn nhau cùng hòa nhập vào môi trường mới.

Căn biệt thự hướng ra bãi biển vàng óng, những con sóng trắng xóa lăn tăn trước mặt, con đường rợp bóng dừa với hàng xe thương vụ cùng xe mui trần nối đuôi nhau, thảm đỏ trải đầy hoa loa kèn tươi thắm, khoe sắc rực rỡ, khiến lối và ngào ngạt hương thơm.

Hạ Diệp mặc một chiếc váy dài hai dây màu đen bằng chất liệu lụa, chiếc cổ thiên nga mảnh mai đeo một chuỗi vòng cổ bạch kim có đính kim cương, sợi dây xích trang trí phía sau cổ kéo dài xuống tận thắt lưng, buông thõng ở hõm sống lưng vô cùng gợi cảm.

Tay trái cô cầm chiếc túi màu bạc sáng bóng, đi bên phải là Kiều Triết trong bộ vest thẳng tắp cùng giày da lịch sự, hai người cùng nhau sánh bước về phía đại sảnh đèn hoa rực rỡ.

Trong hội trường, những người trẻ tuổi đang tụ tập thành tốp hai, ba người, một cô gái mặc chiếc váy màu hoa mẫu đơn ôm sát ngực đứng ở giữa, đuôi váy xếp dưới chân như đuôi cá, mái tóc uốn lọn to, để xõa hững hờ trên vai, khiến mọi người xung quanh không thể không dồn ánh mắt về phía cô ấy.

Tào Hân Hân nhìn thấy Hạ Diệp đi tới, liền nhấc váy lên đi về phía cô, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc không thể che giấu: “Hạ Diệp!”

“Chúc mừng! Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!” Hạ Diệp mỉm cười gửi những lời chúc phúc chân thành nhất đến cô bạn của mình.

“Cảm ơn.” Tào Hân Hân nở nụ cười ngượng ngùng.

Phía sau, một cô gái mặc chiếc váy cổ chữ V màu trắng ngọc trai cũng đi tới, cô ấy dừng lại trước mặt Kiều Triết chào hỏi: “Sư huynh.” Nói xong, lại liếc mắt sang nhìn Hạ Diệp đang đứng bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Đây là bạn gái của anh đúng không?”

Kiều Triết gật đầu, giới thiệu: “Đây là bạn gái anh, Hạ Diệp.”

“Xin chào, tôi là Lâm Phỉ Phỉ, chị gái của Lâm Nghị.” Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười.

Hạ Diệp nhìn cô ấy, mỉm cười: “Xin chào.”

Lâm Nghị mặc trên người bộ lễ phục màu đen, mái tóc xịt keo bóng loáng, cả người lộ ra vẻ vui mừng, cùng vài người đi tới, người nào người nấy đều ăn mặc chỉnh tề, tây trang phẳng phiu.

Kiều Triết nhìn bọn họ, vẫy tay chào hỏi, đến khi Lâm Nghị đi đến lại vỗ vỗ lên vai anh ấy, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng thay cho bạn mình: “Chúc mừng nhé!”

Hà Minh Thịnh mặc bộ âu phục màu xám đậm, cùng áo sơ mi màu trắng, được ủi phẳng phiu, cả người trông có chút khác biệt, khiến Hạ Diệp cảm thấy đối phương vô cùng nho nhã, lịch sự. Hạ Diệp liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt khẽ lay động, nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, từ lâu cô đã đoán được thân phận của anh ta, nhưng vẫn chưa được xác nhận, tuy nhiên đến hôm nay đã có thể tự mình xác nhận điều đó.

“Lên sân thượng đi, trên lầu đã bày biện rượu cùng đồ uống xong xuôi cả rồi, hôm nay chúng ta đều không say không về!” Anh ấy cất cao giọng nói với mọi người xung quanh.

Trên sân thượng được trải thảm mềm mại, một chiếc sofa màu trắng kê bên cạnh, liên kết với nhau thành góc vuông, vị trí quay ra mặt biển đang gợn sóng, trung tâm là chiếc bàn dài, bên trên bày biện đủ loại rượu và bánh ngọt nhiều màu sắc, cùng với những chiếc cốc thủy tinh phát sáng như pha lê.

Hạ Diệp nhận lấy Sâm panh từ Kiều Triết, Hà Minh Thịnh đứng bên cạnh anh, lúc này đang nhìn cô chằm chằm.

Kiều Triết lên tiếng giới thiệu: “Hà Minh Thịnh.” Hai người họ đã gặp nhau, anh biết điều đó, chỉ có điều chưa chính thức giới thiệu với nhau.

“Hạ tiểu thư, những lần đắc tội trước đây, mong cô bỏ qua.” Hà Minh Thịnh lên tiếng trước.

“Đừng nói vậy, anh Hà đã từng cứu tôi, đáng lẽ phải tôi có lời cảm ơn anh mới đúng.” Cô chỉ coi quá khứ như mây khói thoáng qua mà thôi.

Lâm Nghị ở một bên hò hét trách móc: “Ba người ở đó thì thầm to nhỏ gì thế, mau đến đây ngồi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook