Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
Chương 7: Thẩm vấn.
Nhu Vân
29/08/2021
Lúc này, mật đạo đã trống không, Kiều Triết băng qua lối đi chật hẹp tiến tới phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ, các diễn viên của nhà hát đang thay quần áo biểu diễn thì nghe thấy tiếng súng, lúc này ai nấy đều như kiến bò trên chảo nóng.
“Cảnh sát đây, đề nghị hợp tác.” Kiều Triết giơ thẻ cảnh sát đang đeo trên ngực lên, sau đó nhìn lướt quanh một vòng những người có mặt trong phòng, nói: “Vừa rồi có ai từ đây đi ra không?” Anh vừa nói vừa chỉ vào phòng thay đồ riêng phía sau lưng.
Một người đàn ông đang trang điểm nói: “Vừa rồi có một người đàn ông cũng ra từ đó giống như anh, nhưng anh ta đã đi ra ngoài rồi.”
Xem ra là tên đó đã kịp trốn thoát trước khi người của anh đến, Kiều Triết nghĩ.
Anh chạy ra ngoài, nói vào tai nghe: “Đội C báo cáo.”
Sau đó vừa xuống lầu vừa nói với người đang canh giữ ngoài cửa: “Đưa hết mấy người bên trong về đồn lấy lời khai.”
Kiều Triết quét qua khung cảnh xung quanh, trong đầu vẽ ra địa hình, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc chắn tên kia không thể chạy thoát nổi, khả năng cao là đang trốn ở đâu đó.
Phòng thay đồ trên lầu hai, cửa sau của căn phòng chính là nơi là Kiều Triết vừa đi ra, bên dưới lối vào cầu thang có một nhà kho chứa đồ mới mở.
Kiều Triết từ từ tiến gần đến cửa nhà kho, anh nín thở, tựa lưng vào cạnh tường, đồng thời ra hiệu cho những viên cảnh sát còn lại.
Sau đó, thấy anh nhanh như chớp quay người chĩa súng về phía cửa nhà kho, nhưng đưa ánh mắt nhìn vào chỉ thấy một đống đồ đạc lộn xộn, Kiều Triết lại lùi về sau hai bước hô to: “Thẩm Thành, còn không mau ra đây đi.”
Nhà kho vẫn im lặng không một động tĩnh.
Kiều Triết giơ họng súng lên cao, “bằng” một tiếng, bắn vỡ bóng đèn sợi đốt trên trần nhà.
“Còn chưa chịu ra?”
Thẩm Thành đang nấp sau cửa nhà kho, anh ta đẩy cánh cửa trước mặt mình rồi chậm rãi bước ra, giơ hai tay lên cao, lộ ra vẻ mặt hóm hỉnh: “Đã lâu không gặp, Kiều Triết.”
Thời gian quá gấp rút, Thẩm Thành vừa trốn vào nhà kho liền phát hiện có người đi xuống cầu thang, vì vậy đã quá muộn để tắt đèn bên trong, anh ta ôm một hy vọng rằng nếu may mắn sẽ không bị phát hiện, nhưng đáng tiếc người đến lại là Kiều Triết. Con người anh quá cẩn thận, tỉ mỉ quan sát.
Kiều Triết giễu cợt: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng sắp tới ngày nào cũng được gặp nhau rồi, đừng lo lắng.”
Hai viên cảnh sát khác cũng đi đến, còng tay anh ta lại rồi áp giải ra xe.
Lâm Nghị nghe được tin tức từ Kiều Triết qua tai nghe, liền ra lệnh cho các đội khác tiếp tục kiểm tra, không bỏ qua bất cứ đối tượng khả nghi nào.
Kiều Triết dẫn đầu quân của mình áp giải Thẩm Thành về đồn cảnh sát.
Khi Lâm Nghị quay lại, anh ấy lập tức báo cáo cho anh về tình hình kiểm tra bên đội của mình.
Kiều Triết đang điều tra thông tin của những nhân viên mình bắt được, hỏi: “Bên mua có bắt được không?”
Lâm Nghị hỏi: “Cô gái đó là thế nào vậy, tại sao cũng bị bắt về đây rồi?” Sau đó lại nói thêm: “Địa chỉ IP của người báo cáo nặc danh lần trước đã tìm thấy rồi, là ở nước M.”
Nghe được lời này của Lâm Nghị, Kiều Triết có chút sửng sốt, anh dừng việc đang làm lại, đứng dậy định đi ra ngoài.
Lâm Nghị lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được bên mua, à đúng rồi, từ trước tới giờ Dương Nhược Yên vẫn luôn ra mặt với tư cách là bên cung cấp, hầu như không ai biết tới việc Thẩm Thành đứng sau lưng cô ta, lần này lại tóm gọn được cả ổ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, hình như có hơi thuận lợi quá thì phải.”
“Thẩm vấn bọn chúng trước đã, bảo tổ giám định camera giám sát kiểm tra lại lần nữa, xem Dương Nhược Lan có tiếp xúc hay liên hệ với ai không?”
Vì Hạ Diệp được đưa về đồn dưới lệnh của Kiều Triết, nên lúc này cô đang bị nhốt một mình trong phòng thẩm vấn.
Kiều Triết bước vào liền thấy cô đang ngồi trên ghế, hai tay vẫn bị còng, tư thế rõ ràng là không thoải mái, anh tiến đến tháo còng tay ra cho cô, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.
Hạ Diệp xoa xoa cổ tay mình hai lần, cô nhìn chằm chằm Kiều Triết và chờ đợi câu hỏi, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, như thể sự thân mật giữa hai người đêm qua chưa từng tồn tại.
Kiều Triết ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Sao em lại biết mật đạo đó? Mục đích đến sòng bài là gì?” Anh cúi đầu nhìn xuống tờ biểu mẫu đã được điền, bên trên có đầy đủ thông tin cơ bản, cô đã được thẩm vấn qua một lần.
Kiều Triết lật xem thông tin trong tập tài liệu và thấy rằng nó khớp với những gì Lâm Nghị đã điều tra được trước đó. Gia đình cô sinh sống ở thành phố Triều Châu, có mức thu nhập tương đối vừa phải, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã tới nước M du học, sau khi tốt nghiệp, ở lại thành phố H làm việc cho một công ty IT tổng hợp bình thường.
Hạ Diệp nhẹ giọng hỏi: “Em có thể gọi Luật sư không?” Câu nói này của cô nghe có vẻ hiền dịu hơn bình thường rất nhiều, khiến trái tim Kiều Triết khẽ lỡ nhịp, như thể mình vừa đánh mất thứ gì đó.
“Trước tiên hãy làm rõ mấy câu hỏi này, nếu không có vấn đề gì thì em có thể đi, không cần gọi Luật sư.”
“Nếu có vấn đề gì thì sao?” Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn Kiều Triết, rõ ràng là anh đang sửng sốt, sau đó lại tủm tỉm cười: “Đùa thôi mà! Lúc đó, em đi vệ sinh nên tình cờ phát hiện ra nó.”
“Mô tả một chút về ngoại hình người mà em đã gặp và nói rõ lý do tại sao em lại đi vào lối mật đạo đó.”
“Anh ta mặc một bộ đồ màu đen, cao hơn em, thấp hơn anh, lúc đó do quá sợ nên không dám nhìn mặt anh ta.”
“Tại sao lại mang máy tính vào sòng bài?”
“Vốn dĩ em định đến quán cafe để xem phim, chẳng phải anh không cho người ta chạy lung tung còn gì, nhưng em thấy trong đó có quá nhiều trò hay nên kìm không được, vì tò mò nên vào xem thử.”
“Vậy còn đống chip và hóa đơn đổi chip trong túi xách của em thì sao?”
Hạ Diệp chán nản: “Em đã nói là tò mò rồi mà, nên đổi để chơi bừa thôi.”
Kiều Triết: “Chơi bừa?” Gương mặt anh lộ rõ vẻ hoài nghi.
Hạ Diệp đưa mặt tiến về phía trước, nói với vẻ bí hiểm: “Em mắc chứng nghiện cá cược…” Giọng nói rất nhỏ, cô dừng lại một chút mới nói tiếp: “Anh có biết thành phố H vốn dĩ là thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới không, vì vậy là một người từng sống tại đó mấy năm trời, thật khó để không đụng đến mấy thứ ấy, nhưng hiện tại em đã bỏ được rồi, lần này là do sòng bài ở ngay trước mắt nên không kìm lòng được mà thôi.”
Kiều Triết nhíu mày khi nghe cô nói, anh luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót thông tin quan trọng nào đó, nhưng hiện tại đôi chân dài, trắng mịn như ngọc của cô lại đang liên tục thay đổi tư thế từ bên này sang bên kia, như muốn nhắc nhở anh về sự mê đắm của mình đêm qua.
Cuối cùng, Kiều Triết xác nhận lại một lần nữa lời khai của Hạ Diệp, sau đó đồng ý với ý kiến trong bản thẩm vấn của đồng nghiệp trước đó rằng mọi việc đều hợp lý sau đó để Hạ Diệp rời đi.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, ánh mặt trời lúc này chói lọi một cách lạ thường, giống như sự bình yên trước cơn bão.
Kiều Triết đuổi theo phía sau cô, gọi to: “Hạ Diệp.”
Thấy cô quay đầu lại, anh nói tiếp: “Vừa rồi xin lỗi em, vì đây là công việc của anh.”
“Không sao, em hiểu.”
“Em muốn về nhà rồi sao?”
“Ừm, em phải về rồi.”
Đột nhiên tâm trạng Kiều Triết trùng xuống đến mức cực điểm, cuộc trò chuyện giữa hai người họ như thể đang từ thân quen bỗng trở lại giai đoạn xa lạ, vừa lúng túng, vừa khó xử.
Cuối cùng, anh không kìm được, vẫn lên tiếng dặn dò: “Về tới nhà nhớ gọi điện cho anh.”
Hạ Diệp không nói thêm gì nữa, cô chỉ đáp lại một tiếng “được” rồi quay người rời đi.
Hạ Diệp đứng bên ven đường, lấy ra chiếc điện thoại bị thu vừa được trả lại, cô tìm chuyến bay đầu tiên trong ngày hôm nay, đặt vé từ thủ Cảng về thành phố Triều Châu, thật may là bọn họ không kiểm tra máy tính của cô.
Vài chiếc taxi chậm rãi lướt qua đường, Hạ Diệp vẫy lại một chiếc, dự định trở về khách sạn thu dọn xong đồ đạc rồi rời đi ngay lập tức.
Trong phòng thay đồ, các diễn viên của nhà hát đang thay quần áo biểu diễn thì nghe thấy tiếng súng, lúc này ai nấy đều như kiến bò trên chảo nóng.
“Cảnh sát đây, đề nghị hợp tác.” Kiều Triết giơ thẻ cảnh sát đang đeo trên ngực lên, sau đó nhìn lướt quanh một vòng những người có mặt trong phòng, nói: “Vừa rồi có ai từ đây đi ra không?” Anh vừa nói vừa chỉ vào phòng thay đồ riêng phía sau lưng.
Một người đàn ông đang trang điểm nói: “Vừa rồi có một người đàn ông cũng ra từ đó giống như anh, nhưng anh ta đã đi ra ngoài rồi.”
Xem ra là tên đó đã kịp trốn thoát trước khi người của anh đến, Kiều Triết nghĩ.
Anh chạy ra ngoài, nói vào tai nghe: “Đội C báo cáo.”
Sau đó vừa xuống lầu vừa nói với người đang canh giữ ngoài cửa: “Đưa hết mấy người bên trong về đồn lấy lời khai.”
Kiều Triết quét qua khung cảnh xung quanh, trong đầu vẽ ra địa hình, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc chắn tên kia không thể chạy thoát nổi, khả năng cao là đang trốn ở đâu đó.
Phòng thay đồ trên lầu hai, cửa sau của căn phòng chính là nơi là Kiều Triết vừa đi ra, bên dưới lối vào cầu thang có một nhà kho chứa đồ mới mở.
Kiều Triết từ từ tiến gần đến cửa nhà kho, anh nín thở, tựa lưng vào cạnh tường, đồng thời ra hiệu cho những viên cảnh sát còn lại.
Sau đó, thấy anh nhanh như chớp quay người chĩa súng về phía cửa nhà kho, nhưng đưa ánh mắt nhìn vào chỉ thấy một đống đồ đạc lộn xộn, Kiều Triết lại lùi về sau hai bước hô to: “Thẩm Thành, còn không mau ra đây đi.”
Nhà kho vẫn im lặng không một động tĩnh.
Kiều Triết giơ họng súng lên cao, “bằng” một tiếng, bắn vỡ bóng đèn sợi đốt trên trần nhà.
“Còn chưa chịu ra?”
Thẩm Thành đang nấp sau cửa nhà kho, anh ta đẩy cánh cửa trước mặt mình rồi chậm rãi bước ra, giơ hai tay lên cao, lộ ra vẻ mặt hóm hỉnh: “Đã lâu không gặp, Kiều Triết.”
Thời gian quá gấp rút, Thẩm Thành vừa trốn vào nhà kho liền phát hiện có người đi xuống cầu thang, vì vậy đã quá muộn để tắt đèn bên trong, anh ta ôm một hy vọng rằng nếu may mắn sẽ không bị phát hiện, nhưng đáng tiếc người đến lại là Kiều Triết. Con người anh quá cẩn thận, tỉ mỉ quan sát.
Kiều Triết giễu cợt: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng sắp tới ngày nào cũng được gặp nhau rồi, đừng lo lắng.”
Hai viên cảnh sát khác cũng đi đến, còng tay anh ta lại rồi áp giải ra xe.
Lâm Nghị nghe được tin tức từ Kiều Triết qua tai nghe, liền ra lệnh cho các đội khác tiếp tục kiểm tra, không bỏ qua bất cứ đối tượng khả nghi nào.
Kiều Triết dẫn đầu quân của mình áp giải Thẩm Thành về đồn cảnh sát.
Khi Lâm Nghị quay lại, anh ấy lập tức báo cáo cho anh về tình hình kiểm tra bên đội của mình.
Kiều Triết đang điều tra thông tin của những nhân viên mình bắt được, hỏi: “Bên mua có bắt được không?”
Lâm Nghị hỏi: “Cô gái đó là thế nào vậy, tại sao cũng bị bắt về đây rồi?” Sau đó lại nói thêm: “Địa chỉ IP của người báo cáo nặc danh lần trước đã tìm thấy rồi, là ở nước M.”
Nghe được lời này của Lâm Nghị, Kiều Triết có chút sửng sốt, anh dừng việc đang làm lại, đứng dậy định đi ra ngoài.
Lâm Nghị lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được bên mua, à đúng rồi, từ trước tới giờ Dương Nhược Yên vẫn luôn ra mặt với tư cách là bên cung cấp, hầu như không ai biết tới việc Thẩm Thành đứng sau lưng cô ta, lần này lại tóm gọn được cả ổ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, hình như có hơi thuận lợi quá thì phải.”
“Thẩm vấn bọn chúng trước đã, bảo tổ giám định camera giám sát kiểm tra lại lần nữa, xem Dương Nhược Lan có tiếp xúc hay liên hệ với ai không?”
Vì Hạ Diệp được đưa về đồn dưới lệnh của Kiều Triết, nên lúc này cô đang bị nhốt một mình trong phòng thẩm vấn.
Kiều Triết bước vào liền thấy cô đang ngồi trên ghế, hai tay vẫn bị còng, tư thế rõ ràng là không thoải mái, anh tiến đến tháo còng tay ra cho cô, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.
Hạ Diệp xoa xoa cổ tay mình hai lần, cô nhìn chằm chằm Kiều Triết và chờ đợi câu hỏi, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, như thể sự thân mật giữa hai người đêm qua chưa từng tồn tại.
Kiều Triết ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Sao em lại biết mật đạo đó? Mục đích đến sòng bài là gì?” Anh cúi đầu nhìn xuống tờ biểu mẫu đã được điền, bên trên có đầy đủ thông tin cơ bản, cô đã được thẩm vấn qua một lần.
Kiều Triết lật xem thông tin trong tập tài liệu và thấy rằng nó khớp với những gì Lâm Nghị đã điều tra được trước đó. Gia đình cô sinh sống ở thành phố Triều Châu, có mức thu nhập tương đối vừa phải, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã tới nước M du học, sau khi tốt nghiệp, ở lại thành phố H làm việc cho một công ty IT tổng hợp bình thường.
Hạ Diệp nhẹ giọng hỏi: “Em có thể gọi Luật sư không?” Câu nói này của cô nghe có vẻ hiền dịu hơn bình thường rất nhiều, khiến trái tim Kiều Triết khẽ lỡ nhịp, như thể mình vừa đánh mất thứ gì đó.
“Trước tiên hãy làm rõ mấy câu hỏi này, nếu không có vấn đề gì thì em có thể đi, không cần gọi Luật sư.”
“Nếu có vấn đề gì thì sao?” Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn Kiều Triết, rõ ràng là anh đang sửng sốt, sau đó lại tủm tỉm cười: “Đùa thôi mà! Lúc đó, em đi vệ sinh nên tình cờ phát hiện ra nó.”
“Mô tả một chút về ngoại hình người mà em đã gặp và nói rõ lý do tại sao em lại đi vào lối mật đạo đó.”
“Anh ta mặc một bộ đồ màu đen, cao hơn em, thấp hơn anh, lúc đó do quá sợ nên không dám nhìn mặt anh ta.”
“Tại sao lại mang máy tính vào sòng bài?”
“Vốn dĩ em định đến quán cafe để xem phim, chẳng phải anh không cho người ta chạy lung tung còn gì, nhưng em thấy trong đó có quá nhiều trò hay nên kìm không được, vì tò mò nên vào xem thử.”
“Vậy còn đống chip và hóa đơn đổi chip trong túi xách của em thì sao?”
Hạ Diệp chán nản: “Em đã nói là tò mò rồi mà, nên đổi để chơi bừa thôi.”
Kiều Triết: “Chơi bừa?” Gương mặt anh lộ rõ vẻ hoài nghi.
Hạ Diệp đưa mặt tiến về phía trước, nói với vẻ bí hiểm: “Em mắc chứng nghiện cá cược…” Giọng nói rất nhỏ, cô dừng lại một chút mới nói tiếp: “Anh có biết thành phố H vốn dĩ là thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới không, vì vậy là một người từng sống tại đó mấy năm trời, thật khó để không đụng đến mấy thứ ấy, nhưng hiện tại em đã bỏ được rồi, lần này là do sòng bài ở ngay trước mắt nên không kìm lòng được mà thôi.”
Kiều Triết nhíu mày khi nghe cô nói, anh luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót thông tin quan trọng nào đó, nhưng hiện tại đôi chân dài, trắng mịn như ngọc của cô lại đang liên tục thay đổi tư thế từ bên này sang bên kia, như muốn nhắc nhở anh về sự mê đắm của mình đêm qua.
Cuối cùng, Kiều Triết xác nhận lại một lần nữa lời khai của Hạ Diệp, sau đó đồng ý với ý kiến trong bản thẩm vấn của đồng nghiệp trước đó rằng mọi việc đều hợp lý sau đó để Hạ Diệp rời đi.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, ánh mặt trời lúc này chói lọi một cách lạ thường, giống như sự bình yên trước cơn bão.
Kiều Triết đuổi theo phía sau cô, gọi to: “Hạ Diệp.”
Thấy cô quay đầu lại, anh nói tiếp: “Vừa rồi xin lỗi em, vì đây là công việc của anh.”
“Không sao, em hiểu.”
“Em muốn về nhà rồi sao?”
“Ừm, em phải về rồi.”
Đột nhiên tâm trạng Kiều Triết trùng xuống đến mức cực điểm, cuộc trò chuyện giữa hai người họ như thể đang từ thân quen bỗng trở lại giai đoạn xa lạ, vừa lúng túng, vừa khó xử.
Cuối cùng, anh không kìm được, vẫn lên tiếng dặn dò: “Về tới nhà nhớ gọi điện cho anh.”
Hạ Diệp không nói thêm gì nữa, cô chỉ đáp lại một tiếng “được” rồi quay người rời đi.
Hạ Diệp đứng bên ven đường, lấy ra chiếc điện thoại bị thu vừa được trả lại, cô tìm chuyến bay đầu tiên trong ngày hôm nay, đặt vé từ thủ Cảng về thành phố Triều Châu, thật may là bọn họ không kiểm tra máy tính của cô.
Vài chiếc taxi chậm rãi lướt qua đường, Hạ Diệp vẫy lại một chiếc, dự định trở về khách sạn thu dọn xong đồ đạc rồi rời đi ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.