Chương 54
Đại Đại Thanh Táo Nhi
22/07/2023
Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi tư: "Đi tắm ạ?"
;;;
Bữa lẩu kéo đến hơn chín giờ.
Quan Cạnh bị ba thằng bạn chuốc say khướt, lúc ra khỏi tiệm vấp phải bậc thềm, suýt chút nữa đã ngã chổng vó thành con chó gặm bùn. Ngôn Tình Trọng Sinh
Phó Tam Sinh nhanh tay kéo cậu lại; thấy Quan Cạnh đứng vững rồi, anh toan buông tay cậu lại đột nhiên quấn lấy hệt như bạch tuộc khổng lồ.
"Anh Tam, anh Tam..." Cậu ôm ghì Phó Tam Sinh, dụi vào cổ anh. "Bạn trai của, của em! Hì hì..."
"Chấn bé đù kìa, trời ơi." Vu Phong lấy điện thoại ra, quay lại cảnh Quan Cạnh hoá thân thành cao da chó, đặng một ngày đẹp trời nào đó còn post lên mạng bốc phốt. "Không ngờ luôn đấy... Thảo nào hồi đó mỗi lần chè chén, nó lúc nào cũng kìm."
Phó Tam Sinh lắc đầu cười, đưa tay che lại cái miệng đang muốn hôn mình của Quan Cạnh. Anh khẽ bảo: "Quan Cạnh à, em đừng nghịch nữa."
Quan Cạnh sức mấy chịu nghe? Cậu chỉ biết bạn trai không cho hôn, trong lòng ấm ức gần chết, ấm ức đến nỗi mắt đỏ hoe: "Anh Tam không thích em nữa ạ? Huhu, tim em đau quá..."
Cậu thút thít như đứa trẻ, còn ấn tay Phó Tam Sinh lên bụng mình để anh chạm vào "tim", để chứng minh bản thân không nói dối. Phó Tam Sinh dở mếu dở cười, song có lẽ tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, anh lại cảm thấy bé Quan ăn vạ làm nũng trông dễ thương phải biết. Thế là sau khi lưỡng lự, Phó Tam Sinh hơi ngẩng đầu hôn nhẹ lên khoé môi cậu.
Quan Cạnh vừa được anh hôn đã nghe lời răm rắp. Không còn lải nhải thút thít, cậu chỉ đứng yên ôm Phó Tam Sinh cười ngáo ngơ.
Đồng Triết vốn dửng dưng khoanh tay, nhìn thấy cảnh này thì chả buồn nói: "... Sao xe chưa tới nữa? Tao thề, tao không muốn nhìn thêm cái cảnh hai người này ôm nhau thắm thiết thêm chút nào đâu. Tao có lý do chính đáng cho rằng họ đang đả kích sức khoẻ thể chất và tinh thần của chó độc thân là tao."
Triệu Hải Bằng vỗ vai Đồng Triết, nhìn khoảng cách hiển thị trong ứng dụng taxi trên điện thoại: "Còn ba trăm mét nữa, sắp được cứu rồi."
"Anh Tam đưa Quan Cạnh về trước đi. Hôm nay nó uống nhiều, cho nó nghỉ sớm." Vu Phong nói. "Anh không cần ở lại chờ với bọn em đâu, xe cũng sắp tới rồi."
Đồng Triết và Triệu Hải Bằng cũng gật đầu, "Đúng đó. Về nghỉ sớm đi, anh Tam."
"Được, vậy tôi đưa Quan Cạnh về trước." Phó Tam Sinh cũng không khách sáo. "Về đến ký túc xá, nhớ gửi tin nhắn vào nhóm nhé."
Ba người bèn gật đầu.
Phó Tam Sinh và Quan Cạnh vừa đi không lâu, chiếc taxi do Triệu Hải Bằng gọi cũng đến. Vu Phong không cướp được hàng sau đành ngồi vào ghế phụ lái. Vừa đóng cửa, cậu đã nghe Đồng Triết làu bàu: "Ôi, lúc nãy ăn cơm không cảm thấy gì, giờ cứ thấy... buồn buồn."
"Tôi hiểu mà." Triệu Hải Bằng ấn đầu Đồng Triết lên vai mình, giọng vừa nghiêm túc vừa đau thương. "Con trai lớn rồi, đã tới lúc phải rời nhà theo đuổi hạnh phúc. Mình yên tâm đi, anh Tam sẽ đối xử tốt với nó."
Tài xế im thin thít, liếc nhìn Vu Phong bên cạnh và hai nam sinh ngồi ghế sau đang "tựa đầu âm yếm". Rồi cũng chẳng biết làm sao, trông vẻ mặt anh ta phức tạp đến lạ.
Vu Phong hắng giọng muốn nói "Bác tài đừng hiểu lầm, hai người phía sau thoạt nhìn tuy gay gay nhưng thẳng cả đấy", hoặc "Hai thằng bạn của cháu thực ra đang làm diễn viên quần chúng bán thời gian, trông họ diễn cũng ra gì phết, bác nhỉ?", nhưng cuối cùng cậu chỉ im lặng đưa tay che mặt mình.
Xin lỗi, Vu Phong mà bạn tìm hiện nằm ngoài vùng phủ sóng. Vui lòng liên hệ qua bao lì xì WeChat hoặc chuyển khoản Alipay.
...
Về đến Xuân Hi Viên thì đã chín giờ bốn mươi lăm.
Phó Tam Sinh "bóc" Quan Cạnh ra khỏi người mình, để cậu ngồi xuống sofa. Anh nhẹ nhàng bảo: "Ngồi yên ở đây trước. Anh đi bật máy nước nóng, lát nữa mình tắm."
"Tắm chung ạ?" Quan Cạnh lay cánh tay Phó Tam Sinh, nhìn anh không chớp mắt. "Anh Tam, em muốn, em muốn tắm chung với anh."
Có lẽ cậu đang xấu hổ, hoặc có lẽ do hậu quả của bia rượu mà gương mặt Quan Cạnh đỏ au. Phó Tam Sinh nhịn không được nhéo má cậu, cười: "Rồi, lát nữa mình tắm chung."
Quan Cạnh cười tít mắt, chẳng thấy mặt trời đâu. Cậu cúi đầu hôn chụt choẹt lên mu bàn tay Phó Tam Sinh, "Anh Tam ơi là anh Tam, sao anh tốt thế này, hihi..."
Phó Tam Sinh vào bếp pha nước mật ong cho Quan Cạnh sau khi bật máy nước nóng. Anh xách hành lý của cậu vào phòng ngủ thu dọn trong khoảng chốc; nhưng tủ đầy ắp, e rằng hôm khác phải mua thêm móc treo.
Quan Cạnh từng bước từng bước tò tò theo sau trong suốt quá trình này, nom như chó con ngốc nghếch sợ mất chủ, và cũng nom như gà con bông xù mới nở chăm chăm đi theo gà mẹ.
"Bé Quan, sau này anh gọi em là bé Chíp nhé." Phó Tam Sinh xoa đầu Quan Cạnh; tự nhiên anh cảm thấy áy náy vô cớ, thể như mình là ông chú già đi bắt cóc cậu nhóc nhỏ tuổi.
Thế nhưng, cậu-nhóc-nhỏ-tuổi chẳng biết anh đương nghĩ gì mà chỉ vội sấn tới khi thấy anh đã thôi dọn dẹp. Cậu nhìn anh, vẫn là ánh nhìn như toé ra lửa: "Đi tắm ạ?"
"..." Phó Tam Sinh nghĩ bụng, chắc mẩm vừa rồi mình bị lây nhiễm bởi cái sự ngốc của Quan Cạnh. Anh khẽ cười, trở tay nắm ngược lại tay cậu. "Ừ, mình đi tắm thôi."
Đang ở giai đoạn yêu đương mặn nồng, "hai mình một cõi" trong không gian chật hẹp ẩm ướt sao mà không lau súng cướp cò? Có lẽ do men say, Quan Cạnh hôm nay thoạt trông "bạo" hơn. Cậu đè Phó Tam Sinh vào góc tường làm vai anh nhói lên; nhưng còn chưa kịp nổi cáu, Quan Cạnh đã hôn anh, hôn ríu rít.
Khổ lắm, "tắm" kiểu gì mà Phó Tam Sinh đau khắp người. Môi và đầu lưỡi bị Quan Cạnh mút ngấu nghiến, còn đây mùi máu; vết cắn trên cổ và trước ngực cực kỳ rõ ràng, nếu (cắn) mạnh thêm chút nữa, e là rách cả da; chưa kể đến phần eo, dấu ngón tay hằn rõ hai bên; và phần đùi trong do "ma sát" quá nhiều đến nỗi rát thịt.
Lên giường không bao lâu thì, Quan Cạnh đã ngủ say như chết, thậm chí còn ngáy khò khò. Phó Tam Sinh đưa lưng về phía cậu, cố kiềm chế bản thân để không vén chăn đạp bé Quan xuống. Anh chỉ nhẹ nhàng đổi tư thế, tránh làm phiền mộng đẹp của bé.
Quan Cạnh trở mình, thôi ngáy. Cậu vô thức cong người về phía Phó Tam Sinh, nhích tới nhích tới và nhích tới khi chạm vào lưng anh. Cậu vòng tay qua eo, ôm anh ngủ tiếp.
Phó Tam Sinh nghe Quan Cạnh nói mớ, nhưng ngoại trừ tiếng "anh Tam" thì chẳng phân biệt rõ những từ còn lại.
Đặt tay mình lên tay Quan Cạnh, Phó Tam Sinh bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết cơ-thể-rệu-rã do sự thân mật cần thiết giữa những người yêu nhau gây ra. Song trước khi vấn đề này được mổ xẻ đâu ra đấy, anh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Thôi. Ngày khác rồi nghĩ, tương lai còn dài.
Hết chương 54
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi tư: "Đi tắm ạ?"
;;;
Bữa lẩu kéo đến hơn chín giờ.
Quan Cạnh bị ba thằng bạn chuốc say khướt, lúc ra khỏi tiệm vấp phải bậc thềm, suýt chút nữa đã ngã chổng vó thành con chó gặm bùn. Ngôn Tình Trọng Sinh
Phó Tam Sinh nhanh tay kéo cậu lại; thấy Quan Cạnh đứng vững rồi, anh toan buông tay cậu lại đột nhiên quấn lấy hệt như bạch tuộc khổng lồ.
"Anh Tam, anh Tam..." Cậu ôm ghì Phó Tam Sinh, dụi vào cổ anh. "Bạn trai của, của em! Hì hì..."
"Chấn bé đù kìa, trời ơi." Vu Phong lấy điện thoại ra, quay lại cảnh Quan Cạnh hoá thân thành cao da chó, đặng một ngày đẹp trời nào đó còn post lên mạng bốc phốt. "Không ngờ luôn đấy... Thảo nào hồi đó mỗi lần chè chén, nó lúc nào cũng kìm."
Phó Tam Sinh lắc đầu cười, đưa tay che lại cái miệng đang muốn hôn mình của Quan Cạnh. Anh khẽ bảo: "Quan Cạnh à, em đừng nghịch nữa."
Quan Cạnh sức mấy chịu nghe? Cậu chỉ biết bạn trai không cho hôn, trong lòng ấm ức gần chết, ấm ức đến nỗi mắt đỏ hoe: "Anh Tam không thích em nữa ạ? Huhu, tim em đau quá..."
Cậu thút thít như đứa trẻ, còn ấn tay Phó Tam Sinh lên bụng mình để anh chạm vào "tim", để chứng minh bản thân không nói dối. Phó Tam Sinh dở mếu dở cười, song có lẽ tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, anh lại cảm thấy bé Quan ăn vạ làm nũng trông dễ thương phải biết. Thế là sau khi lưỡng lự, Phó Tam Sinh hơi ngẩng đầu hôn nhẹ lên khoé môi cậu.
Quan Cạnh vừa được anh hôn đã nghe lời răm rắp. Không còn lải nhải thút thít, cậu chỉ đứng yên ôm Phó Tam Sinh cười ngáo ngơ.
Đồng Triết vốn dửng dưng khoanh tay, nhìn thấy cảnh này thì chả buồn nói: "... Sao xe chưa tới nữa? Tao thề, tao không muốn nhìn thêm cái cảnh hai người này ôm nhau thắm thiết thêm chút nào đâu. Tao có lý do chính đáng cho rằng họ đang đả kích sức khoẻ thể chất và tinh thần của chó độc thân là tao."
Triệu Hải Bằng vỗ vai Đồng Triết, nhìn khoảng cách hiển thị trong ứng dụng taxi trên điện thoại: "Còn ba trăm mét nữa, sắp được cứu rồi."
"Anh Tam đưa Quan Cạnh về trước đi. Hôm nay nó uống nhiều, cho nó nghỉ sớm." Vu Phong nói. "Anh không cần ở lại chờ với bọn em đâu, xe cũng sắp tới rồi."
Đồng Triết và Triệu Hải Bằng cũng gật đầu, "Đúng đó. Về nghỉ sớm đi, anh Tam."
"Được, vậy tôi đưa Quan Cạnh về trước." Phó Tam Sinh cũng không khách sáo. "Về đến ký túc xá, nhớ gửi tin nhắn vào nhóm nhé."
Ba người bèn gật đầu.
Phó Tam Sinh và Quan Cạnh vừa đi không lâu, chiếc taxi do Triệu Hải Bằng gọi cũng đến. Vu Phong không cướp được hàng sau đành ngồi vào ghế phụ lái. Vừa đóng cửa, cậu đã nghe Đồng Triết làu bàu: "Ôi, lúc nãy ăn cơm không cảm thấy gì, giờ cứ thấy... buồn buồn."
"Tôi hiểu mà." Triệu Hải Bằng ấn đầu Đồng Triết lên vai mình, giọng vừa nghiêm túc vừa đau thương. "Con trai lớn rồi, đã tới lúc phải rời nhà theo đuổi hạnh phúc. Mình yên tâm đi, anh Tam sẽ đối xử tốt với nó."
Tài xế im thin thít, liếc nhìn Vu Phong bên cạnh và hai nam sinh ngồi ghế sau đang "tựa đầu âm yếm". Rồi cũng chẳng biết làm sao, trông vẻ mặt anh ta phức tạp đến lạ.
Vu Phong hắng giọng muốn nói "Bác tài đừng hiểu lầm, hai người phía sau thoạt nhìn tuy gay gay nhưng thẳng cả đấy", hoặc "Hai thằng bạn của cháu thực ra đang làm diễn viên quần chúng bán thời gian, trông họ diễn cũng ra gì phết, bác nhỉ?", nhưng cuối cùng cậu chỉ im lặng đưa tay che mặt mình.
Xin lỗi, Vu Phong mà bạn tìm hiện nằm ngoài vùng phủ sóng. Vui lòng liên hệ qua bao lì xì WeChat hoặc chuyển khoản Alipay.
...
Về đến Xuân Hi Viên thì đã chín giờ bốn mươi lăm.
Phó Tam Sinh "bóc" Quan Cạnh ra khỏi người mình, để cậu ngồi xuống sofa. Anh nhẹ nhàng bảo: "Ngồi yên ở đây trước. Anh đi bật máy nước nóng, lát nữa mình tắm."
"Tắm chung ạ?" Quan Cạnh lay cánh tay Phó Tam Sinh, nhìn anh không chớp mắt. "Anh Tam, em muốn, em muốn tắm chung với anh."
Có lẽ cậu đang xấu hổ, hoặc có lẽ do hậu quả của bia rượu mà gương mặt Quan Cạnh đỏ au. Phó Tam Sinh nhịn không được nhéo má cậu, cười: "Rồi, lát nữa mình tắm chung."
Quan Cạnh cười tít mắt, chẳng thấy mặt trời đâu. Cậu cúi đầu hôn chụt choẹt lên mu bàn tay Phó Tam Sinh, "Anh Tam ơi là anh Tam, sao anh tốt thế này, hihi..."
Phó Tam Sinh vào bếp pha nước mật ong cho Quan Cạnh sau khi bật máy nước nóng. Anh xách hành lý của cậu vào phòng ngủ thu dọn trong khoảng chốc; nhưng tủ đầy ắp, e rằng hôm khác phải mua thêm móc treo.
Quan Cạnh từng bước từng bước tò tò theo sau trong suốt quá trình này, nom như chó con ngốc nghếch sợ mất chủ, và cũng nom như gà con bông xù mới nở chăm chăm đi theo gà mẹ.
"Bé Quan, sau này anh gọi em là bé Chíp nhé." Phó Tam Sinh xoa đầu Quan Cạnh; tự nhiên anh cảm thấy áy náy vô cớ, thể như mình là ông chú già đi bắt cóc cậu nhóc nhỏ tuổi.
Thế nhưng, cậu-nhóc-nhỏ-tuổi chẳng biết anh đương nghĩ gì mà chỉ vội sấn tới khi thấy anh đã thôi dọn dẹp. Cậu nhìn anh, vẫn là ánh nhìn như toé ra lửa: "Đi tắm ạ?"
"..." Phó Tam Sinh nghĩ bụng, chắc mẩm vừa rồi mình bị lây nhiễm bởi cái sự ngốc của Quan Cạnh. Anh khẽ cười, trở tay nắm ngược lại tay cậu. "Ừ, mình đi tắm thôi."
Đang ở giai đoạn yêu đương mặn nồng, "hai mình một cõi" trong không gian chật hẹp ẩm ướt sao mà không lau súng cướp cò? Có lẽ do men say, Quan Cạnh hôm nay thoạt trông "bạo" hơn. Cậu đè Phó Tam Sinh vào góc tường làm vai anh nhói lên; nhưng còn chưa kịp nổi cáu, Quan Cạnh đã hôn anh, hôn ríu rít.
Khổ lắm, "tắm" kiểu gì mà Phó Tam Sinh đau khắp người. Môi và đầu lưỡi bị Quan Cạnh mút ngấu nghiến, còn đây mùi máu; vết cắn trên cổ và trước ngực cực kỳ rõ ràng, nếu (cắn) mạnh thêm chút nữa, e là rách cả da; chưa kể đến phần eo, dấu ngón tay hằn rõ hai bên; và phần đùi trong do "ma sát" quá nhiều đến nỗi rát thịt.
Lên giường không bao lâu thì, Quan Cạnh đã ngủ say như chết, thậm chí còn ngáy khò khò. Phó Tam Sinh đưa lưng về phía cậu, cố kiềm chế bản thân để không vén chăn đạp bé Quan xuống. Anh chỉ nhẹ nhàng đổi tư thế, tránh làm phiền mộng đẹp của bé.
Quan Cạnh trở mình, thôi ngáy. Cậu vô thức cong người về phía Phó Tam Sinh, nhích tới nhích tới và nhích tới khi chạm vào lưng anh. Cậu vòng tay qua eo, ôm anh ngủ tiếp.
Phó Tam Sinh nghe Quan Cạnh nói mớ, nhưng ngoại trừ tiếng "anh Tam" thì chẳng phân biệt rõ những từ còn lại.
Đặt tay mình lên tay Quan Cạnh, Phó Tam Sinh bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết cơ-thể-rệu-rã do sự thân mật cần thiết giữa những người yêu nhau gây ra. Song trước khi vấn đề này được mổ xẻ đâu ra đấy, anh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Thôi. Ngày khác rồi nghĩ, tương lai còn dài.
Hết chương 54
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.