Chương 61
Đại Đại Thanh Táo Nhi
22/07/2023
Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ sáu mươi mốt: "Con chỉ thích anh Tam. Hai mươi mốt năm cuộc đời, duy nhất chỉ mỗi anh."
;;;
Tâm sự với Phó Tam Sinh đến nửa đêm, cộng thêm không đặt đồng hồ báo thức, đến khi Quan Cạnh tỉnh dậy đã là mười giờ sáng hôm sau.
Bố Quan đang bóc tỏi trong phòng khách, những tép tỏi trắng muốt chất đầy cái bát thuỷ tinh. Nghe tiếng mở cửa, ông ngẩng đầu nhìn Quan Cạnh dụi mắt từ trong phòng đi ra: "Dậy rồi hả?"
"Bố, sao bố bóc nhiều tỏi vậy?" Quan Cạnh ngáp dài ngáp ngắn, lảo đảo đi tới bên cạnh ông. "Mẹ con đâu?"
"Mẹ con đi chợ." Bố Quan bảo. "Mấy hôm trước chị con mới mua cái lò nướng, mẹ nói sẵn dịp hôm nay làm cho con cà tím rang tỏi."
Nhắc đến Quan Ninh, Quan Cạnh liền hoàn hồn tỉnh táo. Vừa quét vỏ tỏi vương vãi trên bàn vào thùng rác, cậu vừa thì thào bên tai ông: "Bố, chị con tới hồi nào vậy?"
"Mới sáng nay. Đi chợ với mẹ con luôn rồi." Bố Quan nói. "Nhân lúc bà ấy làm cơm sáng, bố đánh tiếng với chị con trước. Đại khái quan điểm khác nhau, có chút mâu thuẫn." Bỏ tép tỏi đã bóc vỏ cuối cùng vào bát, bố Quan đứng dậy. "Nhưng sau cùng chị mày thuyết phục được cả bố."
"Là sao?" Quan Cạnh ngơ ngác. "Rốt cục bố và chị con nói gì vậy?"
Bố Quan cười: "Lát nó về, con hỏi nó đi. Giờ rửa mặt đánh răng rồi ra ăn sáng. Trong bếp còn bánh mì và sữa tươi mới mua sáng nay, con ăn cho đỡ xót ruột."
Quan Cạnh vâng vâng dạ dạ, ôm cái mặt ngố tàu đi vào phòng tắm.
Chiều muộn Quan Cạnh phải về lại Du Thành, mẹ Quan thấy vậy bèn chuẩn bị bữa trưa tương đối thịnh soạn – cà tím rang tỏi, thăn bò xào ớt chuông, trứng chiên cà chua, cá chép kho tộ, nồi lớn canh bí đao – bày đầy trên bàn.
"Hai đứa con ngoan của mình đâu rồi?" Mẹ Quan dọn bát đũa lên, hỏi bố Quan đang bưng canh ra. "Sao không tới ăn cơm?"
"Đang nói chuyện trong phòng Quan Cạnh." Bố Quan bảo. "Kệ hai đứa nó đi, mình ăn trước."
Mẹ Quan nhíu mày, suy đi nghĩ lại vẫn muốn gọi con ra ngoài dùng cơm: "Cà tím để nguội hết ngon, có gì ăn xong rồi nói."
Bà cất bước đi về phía phòng Quan Cạnh; nhưng chưa được tới đâu, bố Quan đã vội nắm tay kéo bà xuống. Giọng ông nghe có vẻ khó xử: "... Thôi mình, ngồi với tôi đi."
E rằng đã có chuyện. Mẹ Quan trở tay nắm ngược lại tay ông, gằn giọng: "Rốt cục ba cha con ông có chuyện gì? Ông và Quan Cạnh từ hôm qua đã bắt đầu là lạ, hôm nay Quan Ninh cũng thế, hồn vía đi đâu mất. Lúc vào bếp, tôi hỏi mãi mà nó cũng không trả lời. Rốt cục cha con ba người giấu tôi cái gì hả?"
Bố Quan nhìn bà, tuồng như không biết nói sao cho phải. Mẹ Quan nào còn kiên nhẫn chờ, bà hất tay ông ra, chạy một mạch đến cửa phòng Quan Cạnh.
Cuộc đối thoại giữa hai chị em khiến bà dừng lại trước khi hạ tay nắm cửa xuống.
Từng tiếng chất vấn không nén nổi xúc động của Quan Ninh vang lên rõ mồn một bên tai bà.
"Chị không biết tại sao em thích con trai, càng không biết Phó Tam Sinh có gì để em thích. Nhưng Quan Cạnh, chị nói cho em biết, em đừng hòng nghĩ đến chuyện ở bên anh ta!"
"Em có bao giờ nghĩ cho bố mẹ chưa? Đến với anh ta, em hạnh phúc, em vui vẻ, còn bố mẹ thì sao? Bố mẹ mong cho em kết hôn sinh con lập gia đình; nhưng bây giờ em đi nói với họ, em muốn chung sống với một người đàn ông cả đời! Có bao giờ em tưởng tượng bố mẹ sẽ khó chịu như thế nào khi biết tin không?"
"Và người đời sẽ nói gì khi họ phát hiện ra? Họ sẽ cười vào mặt bố mẹ; cười cái gia đình này dạy con khéo quá, dạy nó trở thành gay. Ôi trời ạ, đáng mặt làm sao!"
"Bố mẹ vất vả nuôi em lớn từng này, em báo hiếu cho họ vậy hả Quan Cạnh? Em không thấy mình rất ích kỷ ư?"
"Huống gì, Phó Tam Sinh căn bản không thích em. Em cố chấp, em lì lợm, em bướng bỉnh, cũng vô nghĩa lý thôi. Người ta come out bỏ nhà đi hơn mười năm, đây là chính miệng em nói với chị, vậy sao em vẫn ngu ngốc cho rằng người ta sẽ cùng em chịu đựng tất cả những việc này một lần nữa?"
"Chưa kể, người ta có nhà có xe, còn có tiệm bánh. Em có cái gì? Cái bản mặt trẻ trung này hả? Bằng đại học em còn chưa có!"
"Ở trong mắt anh ta, em chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Người ta sẵn lòng làm bạn với em, không nói thẳng mặt, chẳng qua là người ta tử tế, không muốn tổn thương lòng tự trọng của em thôi."
"Tỉnh lại đi, Quan Cạnh. Phó Tam Sinh sẽ không đồng ý ở bên em đâu."
"Trước khi mẹ phát hiện ra, em gác tay lên trán suy nghĩ lại cho chị. Dù có thích đến mức nào chăng nữa, em cũng tập quên người ta đi."
Căn phòng yên tĩnh thật lâu.
Quan Cạnh khàn khàn nói, sau một đỗi: "... Em xin lỗi chị. Em biết mình sai rồi."
"Do em suy nghĩ quá đơn giản. Do em tự cao tự đại. Do em ích kỷ."
"Nhưng em thực sự rất thích anh Tam. Chị à, em chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy."
"Tại sao anh không thích em chứ? Tại sao em không thể ở bên cạnh người mình thích, hả chị?"
"Chị bảo em quên anh đi, nhưng em làm cách nào cũng không quên được. Giống như em đói, chị đặt cái bánh trước mặt em, làm sao em có thể lờ nó không ăn? Em rõ ràng, rõ ràng rất muốn, rất muốn ăn mà chị..."
Những câu chữ cuối cùng như lạc đi trong tiếng nấc nghẹn nhưng dẫu là vậy, Quan Ninh cũng không an ủi cậu, cô chỉ thở dài não nề.
Người ngoài phòng hít sâu, cuối cùng ấn tay nắm kim loại trước mặt.
"Cách", cửa mở ra.
Quan Cạnh đỏ hoe mắt và Quan Ninh mặt mày xám xịt đồng thời quay đầu, nhìn người phụ nữ đứng ngay cửa.
Mẹ Quan nắm chặt tay, móng khứa sâu vào da thịt. Tim thắt lại, bà như thể không nghe rõ mình đang nói gì: "... Quan Cạnh, con, con thích đàn ông thật sao?"
Quan Cạnh vô thức tránh đi ánh mắt của bà, hơi cúi đầu im lặng.
Thái độ vừa cam chịu vừa trốn tránh này khiến tâm trạng đang trên bờ sụp đổ của mẹ Quan càng thêm nặng nề. Bà thở dốc, sải bước tới đẩy Quan Cạnh thật mạnh: "Nói! Không nghe mẹ hỏi gì à! Mẹ bảo con nói!"
Quan Cạnh loạng choạng lùi lại hai bước, cố vịn tường đứng vững. Cậu sụt sịt mũi, và rồi thẳng lưng: "... Đúng. Con thích đàn ông. Con thích Phó Tam Sinh, con muốn ở bên anh cả đời."
Nước mắt mẹ Quan lặng lẽ rơi xuống.
Quan Ninh hốt hoảng, vội vã chạy tới đỡ bà: "Mẹ đừng vậy, con và bố dạy cho nó một trận rồi. Con nhất định sẽ không để yê..."
"Con im đi cho mẹ," Mẹ Quan ngắt lời cô trước khi nhìn bố Quan đang mấp máy môi bên cạnh. "Cả ông nữa, bây giờ mở miệng làm ích gì? Sao ông không nói trễ hơn luôn đi? Giỏi thật nhỉ, bố con hai người tính gạt tôi đến chừng nào? Chuyện này lát nữa tôi tính với hai người sau."
Mẹ Quan lau mắt, nhìn đôi môi mím chặt của Quan Cạnh: "Quan Cạnh, nói cho mẹ biết, con bắt đầu thích con trai từ khi nào?"
Giọng Quan Cạnh khàn khàn, thô ráp: "Từ khi con... gặp anh Tam."
Mẹ Quan sửng sốt, có lẽ vì chẳng nghĩ tới con trai mình sẽ trả lời như vậy.
Quan Cạnh nhìn bà, nhìn vệt nước còn đọng lại trên mặt bà, nhìn mái tóc hoa râm của bà, lòng cậu đau điếng.
"Thịch", Quan Cạnh quỳ xuống.
"Xin lỗi mẹ, con biết con sai."
"Con từng cho rằng mình thích đàn ông là chẳng sai, cũng chẳng hại ai. Nhưng bây giờ con biết rồi, mẹ ạ. Người duy nhất con làm tổn thương cũng gây ảnh hưởng xấu nhiều nhất, chính là bố mẹ và chị."
"Con xin lỗi vì đã làm cả nhà mất mặt."
"Đây là chuyện mất mặt hay không ư? Quan Cạnh, đây là chuyện mất mặt hay không ư!" Mẹ Quan muốn kéo cậu đứng dậy, nhưng làm sao cũng không lung lay được. "Con đứng lên cho mẹ! Quỳ làm gì hả!"
Quan Cạnh chậm rãi đứng dậy, chưa kịp nói câu nào đã nghe bà bảo:
"Con lớn từng này tuổi, còn sợ mất mặt ư, sợ bị chê cười ư? Nhưng con ơi, con cũng đã hai mươi mốt, con có biết nếu mình đi con đường này cuộc sống về sau sẽ khổ thế nào không? Đồng nghiệp và bạn bè phát hiện con thích đàn ông, họ sẽ nói gì về con? Ngôn từ là lưỡi dao vô hình, con có hiểu không? Và nếu không kết hôn không lập gia đình, già rồi ai chăm sóc con đây?"
"Con trai của mẹ không sai, những gì con làm chưa từng ảnh hưởng xấu đến gia đình này. Nhưng con biết không, người duy nhất con làm tổn thương, là chính bản thân con."
"Con đang tâm đẩy mình vào con đường khó khăn nhất. Nhưng con ơi, bố mẹ sao đang tâm đây hả?"
"Huống chi, Phó Tam Sinh còn không thích con." Mẹ Quan nghèn nghẹn. "Con muốn yêu đơn phương người ta cả đời nữa sao?"
"Mẹ, con không biết, không biết mình có thể trụ được bao lâu." Quan Cạnh thấp giọng. "Con chỉ biết rằng hiện tại, ngay lúc này, con không quên được anh."
"Thực ra con vẫn luôn tự hỏi, rằng liệu mình có thực sự thích đàn ông." Cậu cúi nhìn những hoa văn mờ tối trên sàn nhà. "Vì con không có cảm giác với người đàn ông nào khác ngoài anh Tam. Trước là vậy, hiện giờ là vậy, và con nghĩ sau này cũng vậy."
"Con chỉ thích anh Tam. Hai mươi mốt năm cuộc đời, duy nhất chỉ mỗi anh."
Cậu đưa tay lên dụi mắt, toàn bộ sự ẩm ướt hoá thành vết nước đọng lại trên ngón tay.
Mẹ Quan nhìn cậu; và bẵng đi thật lâu, bà như thì thầm: "Phó Tam Sinh, thằng bé đó cũng thích đàn ông à? Con theo đuổi nó, nó không đồng ý con ư?"
Quan Cạnh gật đầu: "Vâng, mẹ."
"Tại sao vậy?" Mẹ Quan hỏi.
"Có lẽ đúng như lời chị nói, anh Tam sợ, anh Tam không tin con." Quan Cạnh thưa. "Vì chuyện come out, anh xích mích với gia đình, cũng từ đó sống một mình bên ngoài hơn mười năm. Số anh không được may lắm, gặp phải một kẻ đốn mạt, lừa gạt tình cảm của mình. Nên có lẽ, anh không muốn đem lòng yêu ai nữa."
"Mà con thì lại quá trẻ, chẳng có gì trong tay, chẳng có gì có thể lấy ra bảo đảm. Anh không tin tưởng con, cũng là chuyện bình thường..."
Mẹ Quan lẳng lặng nhìn cậu, nhìn cậu hối hận, nhìn cậu thất vọng, nhìn cậu buồn bã. Lẽ ra bà nên thừa dịp này khuyên cậu quên Phó Tam Sinh đi, nhưng tại sao vậy, tại sao bà không nỡ nói ra bất kỳ câu nào vậy?
Đây là lần đầu tiên con trai bà rung động trước một người, thà thừa nhận mình là gay, thà quỳ xuống cúi đầu xin lỗi gia đình, cũng không nhẫn tâm quên người nọ đi.
Sau khoảng lặng yên ắng đáng sợ, Quan Cạnh là người đầu tiên phá vỡ cái bế tắc này: "Bố, mẹ, chị, con xin phép về trường."
"Chuyện của anh Tam, con sẽ suy nghĩ lại." Cậu nói. "Dù sao anh... cũng không thích con, biết đâu một thời gian nữa con sẽ quên anh thôi."
Cậu lấy chiếc áo khoác treo trên giá mặc vào, bỏ điện thoại vào túi và đeo balo lên. Cậu khẽ khàng ôm mẹ, người phụ nữ nãy giờ vẫn chưa cất tiếng nào: "Con đi đây. Đừng lo, mẹ nhé, con sẽ cố gắng."
Thấy Quan Cạnh vào phòng khách ra đến huyền quan, Quan Ninh theo bản năng muốn đi theo, thế mà mẹ lại bỗng nhiên kéo cô về: "Cho nó đi đi."
Sự việc có vẻ đang phát triển theo hướng khác. Quan Ninh trầm ngâm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô nghe thấy mẹ Quan trầm giọng: "Quan Ninh và bố nó, hai người lại đây."
"Tôi có việc muốn hỏi hai người."
Hết chương 61
— Viên Amoxicillin thứ sáu mươi mốt: "Con chỉ thích anh Tam. Hai mươi mốt năm cuộc đời, duy nhất chỉ mỗi anh."
;;;
Tâm sự với Phó Tam Sinh đến nửa đêm, cộng thêm không đặt đồng hồ báo thức, đến khi Quan Cạnh tỉnh dậy đã là mười giờ sáng hôm sau.
Bố Quan đang bóc tỏi trong phòng khách, những tép tỏi trắng muốt chất đầy cái bát thuỷ tinh. Nghe tiếng mở cửa, ông ngẩng đầu nhìn Quan Cạnh dụi mắt từ trong phòng đi ra: "Dậy rồi hả?"
"Bố, sao bố bóc nhiều tỏi vậy?" Quan Cạnh ngáp dài ngáp ngắn, lảo đảo đi tới bên cạnh ông. "Mẹ con đâu?"
"Mẹ con đi chợ." Bố Quan bảo. "Mấy hôm trước chị con mới mua cái lò nướng, mẹ nói sẵn dịp hôm nay làm cho con cà tím rang tỏi."
Nhắc đến Quan Ninh, Quan Cạnh liền hoàn hồn tỉnh táo. Vừa quét vỏ tỏi vương vãi trên bàn vào thùng rác, cậu vừa thì thào bên tai ông: "Bố, chị con tới hồi nào vậy?"
"Mới sáng nay. Đi chợ với mẹ con luôn rồi." Bố Quan nói. "Nhân lúc bà ấy làm cơm sáng, bố đánh tiếng với chị con trước. Đại khái quan điểm khác nhau, có chút mâu thuẫn." Bỏ tép tỏi đã bóc vỏ cuối cùng vào bát, bố Quan đứng dậy. "Nhưng sau cùng chị mày thuyết phục được cả bố."
"Là sao?" Quan Cạnh ngơ ngác. "Rốt cục bố và chị con nói gì vậy?"
Bố Quan cười: "Lát nó về, con hỏi nó đi. Giờ rửa mặt đánh răng rồi ra ăn sáng. Trong bếp còn bánh mì và sữa tươi mới mua sáng nay, con ăn cho đỡ xót ruột."
Quan Cạnh vâng vâng dạ dạ, ôm cái mặt ngố tàu đi vào phòng tắm.
Chiều muộn Quan Cạnh phải về lại Du Thành, mẹ Quan thấy vậy bèn chuẩn bị bữa trưa tương đối thịnh soạn – cà tím rang tỏi, thăn bò xào ớt chuông, trứng chiên cà chua, cá chép kho tộ, nồi lớn canh bí đao – bày đầy trên bàn.
"Hai đứa con ngoan của mình đâu rồi?" Mẹ Quan dọn bát đũa lên, hỏi bố Quan đang bưng canh ra. "Sao không tới ăn cơm?"
"Đang nói chuyện trong phòng Quan Cạnh." Bố Quan bảo. "Kệ hai đứa nó đi, mình ăn trước."
Mẹ Quan nhíu mày, suy đi nghĩ lại vẫn muốn gọi con ra ngoài dùng cơm: "Cà tím để nguội hết ngon, có gì ăn xong rồi nói."
Bà cất bước đi về phía phòng Quan Cạnh; nhưng chưa được tới đâu, bố Quan đã vội nắm tay kéo bà xuống. Giọng ông nghe có vẻ khó xử: "... Thôi mình, ngồi với tôi đi."
E rằng đã có chuyện. Mẹ Quan trở tay nắm ngược lại tay ông, gằn giọng: "Rốt cục ba cha con ông có chuyện gì? Ông và Quan Cạnh từ hôm qua đã bắt đầu là lạ, hôm nay Quan Ninh cũng thế, hồn vía đi đâu mất. Lúc vào bếp, tôi hỏi mãi mà nó cũng không trả lời. Rốt cục cha con ba người giấu tôi cái gì hả?"
Bố Quan nhìn bà, tuồng như không biết nói sao cho phải. Mẹ Quan nào còn kiên nhẫn chờ, bà hất tay ông ra, chạy một mạch đến cửa phòng Quan Cạnh.
Cuộc đối thoại giữa hai chị em khiến bà dừng lại trước khi hạ tay nắm cửa xuống.
Từng tiếng chất vấn không nén nổi xúc động của Quan Ninh vang lên rõ mồn một bên tai bà.
"Chị không biết tại sao em thích con trai, càng không biết Phó Tam Sinh có gì để em thích. Nhưng Quan Cạnh, chị nói cho em biết, em đừng hòng nghĩ đến chuyện ở bên anh ta!"
"Em có bao giờ nghĩ cho bố mẹ chưa? Đến với anh ta, em hạnh phúc, em vui vẻ, còn bố mẹ thì sao? Bố mẹ mong cho em kết hôn sinh con lập gia đình; nhưng bây giờ em đi nói với họ, em muốn chung sống với một người đàn ông cả đời! Có bao giờ em tưởng tượng bố mẹ sẽ khó chịu như thế nào khi biết tin không?"
"Và người đời sẽ nói gì khi họ phát hiện ra? Họ sẽ cười vào mặt bố mẹ; cười cái gia đình này dạy con khéo quá, dạy nó trở thành gay. Ôi trời ạ, đáng mặt làm sao!"
"Bố mẹ vất vả nuôi em lớn từng này, em báo hiếu cho họ vậy hả Quan Cạnh? Em không thấy mình rất ích kỷ ư?"
"Huống gì, Phó Tam Sinh căn bản không thích em. Em cố chấp, em lì lợm, em bướng bỉnh, cũng vô nghĩa lý thôi. Người ta come out bỏ nhà đi hơn mười năm, đây là chính miệng em nói với chị, vậy sao em vẫn ngu ngốc cho rằng người ta sẽ cùng em chịu đựng tất cả những việc này một lần nữa?"
"Chưa kể, người ta có nhà có xe, còn có tiệm bánh. Em có cái gì? Cái bản mặt trẻ trung này hả? Bằng đại học em còn chưa có!"
"Ở trong mắt anh ta, em chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Người ta sẵn lòng làm bạn với em, không nói thẳng mặt, chẳng qua là người ta tử tế, không muốn tổn thương lòng tự trọng của em thôi."
"Tỉnh lại đi, Quan Cạnh. Phó Tam Sinh sẽ không đồng ý ở bên em đâu."
"Trước khi mẹ phát hiện ra, em gác tay lên trán suy nghĩ lại cho chị. Dù có thích đến mức nào chăng nữa, em cũng tập quên người ta đi."
Căn phòng yên tĩnh thật lâu.
Quan Cạnh khàn khàn nói, sau một đỗi: "... Em xin lỗi chị. Em biết mình sai rồi."
"Do em suy nghĩ quá đơn giản. Do em tự cao tự đại. Do em ích kỷ."
"Nhưng em thực sự rất thích anh Tam. Chị à, em chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy."
"Tại sao anh không thích em chứ? Tại sao em không thể ở bên cạnh người mình thích, hả chị?"
"Chị bảo em quên anh đi, nhưng em làm cách nào cũng không quên được. Giống như em đói, chị đặt cái bánh trước mặt em, làm sao em có thể lờ nó không ăn? Em rõ ràng, rõ ràng rất muốn, rất muốn ăn mà chị..."
Những câu chữ cuối cùng như lạc đi trong tiếng nấc nghẹn nhưng dẫu là vậy, Quan Ninh cũng không an ủi cậu, cô chỉ thở dài não nề.
Người ngoài phòng hít sâu, cuối cùng ấn tay nắm kim loại trước mặt.
"Cách", cửa mở ra.
Quan Cạnh đỏ hoe mắt và Quan Ninh mặt mày xám xịt đồng thời quay đầu, nhìn người phụ nữ đứng ngay cửa.
Mẹ Quan nắm chặt tay, móng khứa sâu vào da thịt. Tim thắt lại, bà như thể không nghe rõ mình đang nói gì: "... Quan Cạnh, con, con thích đàn ông thật sao?"
Quan Cạnh vô thức tránh đi ánh mắt của bà, hơi cúi đầu im lặng.
Thái độ vừa cam chịu vừa trốn tránh này khiến tâm trạng đang trên bờ sụp đổ của mẹ Quan càng thêm nặng nề. Bà thở dốc, sải bước tới đẩy Quan Cạnh thật mạnh: "Nói! Không nghe mẹ hỏi gì à! Mẹ bảo con nói!"
Quan Cạnh loạng choạng lùi lại hai bước, cố vịn tường đứng vững. Cậu sụt sịt mũi, và rồi thẳng lưng: "... Đúng. Con thích đàn ông. Con thích Phó Tam Sinh, con muốn ở bên anh cả đời."
Nước mắt mẹ Quan lặng lẽ rơi xuống.
Quan Ninh hốt hoảng, vội vã chạy tới đỡ bà: "Mẹ đừng vậy, con và bố dạy cho nó một trận rồi. Con nhất định sẽ không để yê..."
"Con im đi cho mẹ," Mẹ Quan ngắt lời cô trước khi nhìn bố Quan đang mấp máy môi bên cạnh. "Cả ông nữa, bây giờ mở miệng làm ích gì? Sao ông không nói trễ hơn luôn đi? Giỏi thật nhỉ, bố con hai người tính gạt tôi đến chừng nào? Chuyện này lát nữa tôi tính với hai người sau."
Mẹ Quan lau mắt, nhìn đôi môi mím chặt của Quan Cạnh: "Quan Cạnh, nói cho mẹ biết, con bắt đầu thích con trai từ khi nào?"
Giọng Quan Cạnh khàn khàn, thô ráp: "Từ khi con... gặp anh Tam."
Mẹ Quan sửng sốt, có lẽ vì chẳng nghĩ tới con trai mình sẽ trả lời như vậy.
Quan Cạnh nhìn bà, nhìn vệt nước còn đọng lại trên mặt bà, nhìn mái tóc hoa râm của bà, lòng cậu đau điếng.
"Thịch", Quan Cạnh quỳ xuống.
"Xin lỗi mẹ, con biết con sai."
"Con từng cho rằng mình thích đàn ông là chẳng sai, cũng chẳng hại ai. Nhưng bây giờ con biết rồi, mẹ ạ. Người duy nhất con làm tổn thương cũng gây ảnh hưởng xấu nhiều nhất, chính là bố mẹ và chị."
"Con xin lỗi vì đã làm cả nhà mất mặt."
"Đây là chuyện mất mặt hay không ư? Quan Cạnh, đây là chuyện mất mặt hay không ư!" Mẹ Quan muốn kéo cậu đứng dậy, nhưng làm sao cũng không lung lay được. "Con đứng lên cho mẹ! Quỳ làm gì hả!"
Quan Cạnh chậm rãi đứng dậy, chưa kịp nói câu nào đã nghe bà bảo:
"Con lớn từng này tuổi, còn sợ mất mặt ư, sợ bị chê cười ư? Nhưng con ơi, con cũng đã hai mươi mốt, con có biết nếu mình đi con đường này cuộc sống về sau sẽ khổ thế nào không? Đồng nghiệp và bạn bè phát hiện con thích đàn ông, họ sẽ nói gì về con? Ngôn từ là lưỡi dao vô hình, con có hiểu không? Và nếu không kết hôn không lập gia đình, già rồi ai chăm sóc con đây?"
"Con trai của mẹ không sai, những gì con làm chưa từng ảnh hưởng xấu đến gia đình này. Nhưng con biết không, người duy nhất con làm tổn thương, là chính bản thân con."
"Con đang tâm đẩy mình vào con đường khó khăn nhất. Nhưng con ơi, bố mẹ sao đang tâm đây hả?"
"Huống chi, Phó Tam Sinh còn không thích con." Mẹ Quan nghèn nghẹn. "Con muốn yêu đơn phương người ta cả đời nữa sao?"
"Mẹ, con không biết, không biết mình có thể trụ được bao lâu." Quan Cạnh thấp giọng. "Con chỉ biết rằng hiện tại, ngay lúc này, con không quên được anh."
"Thực ra con vẫn luôn tự hỏi, rằng liệu mình có thực sự thích đàn ông." Cậu cúi nhìn những hoa văn mờ tối trên sàn nhà. "Vì con không có cảm giác với người đàn ông nào khác ngoài anh Tam. Trước là vậy, hiện giờ là vậy, và con nghĩ sau này cũng vậy."
"Con chỉ thích anh Tam. Hai mươi mốt năm cuộc đời, duy nhất chỉ mỗi anh."
Cậu đưa tay lên dụi mắt, toàn bộ sự ẩm ướt hoá thành vết nước đọng lại trên ngón tay.
Mẹ Quan nhìn cậu; và bẵng đi thật lâu, bà như thì thầm: "Phó Tam Sinh, thằng bé đó cũng thích đàn ông à? Con theo đuổi nó, nó không đồng ý con ư?"
Quan Cạnh gật đầu: "Vâng, mẹ."
"Tại sao vậy?" Mẹ Quan hỏi.
"Có lẽ đúng như lời chị nói, anh Tam sợ, anh Tam không tin con." Quan Cạnh thưa. "Vì chuyện come out, anh xích mích với gia đình, cũng từ đó sống một mình bên ngoài hơn mười năm. Số anh không được may lắm, gặp phải một kẻ đốn mạt, lừa gạt tình cảm của mình. Nên có lẽ, anh không muốn đem lòng yêu ai nữa."
"Mà con thì lại quá trẻ, chẳng có gì trong tay, chẳng có gì có thể lấy ra bảo đảm. Anh không tin tưởng con, cũng là chuyện bình thường..."
Mẹ Quan lẳng lặng nhìn cậu, nhìn cậu hối hận, nhìn cậu thất vọng, nhìn cậu buồn bã. Lẽ ra bà nên thừa dịp này khuyên cậu quên Phó Tam Sinh đi, nhưng tại sao vậy, tại sao bà không nỡ nói ra bất kỳ câu nào vậy?
Đây là lần đầu tiên con trai bà rung động trước một người, thà thừa nhận mình là gay, thà quỳ xuống cúi đầu xin lỗi gia đình, cũng không nhẫn tâm quên người nọ đi.
Sau khoảng lặng yên ắng đáng sợ, Quan Cạnh là người đầu tiên phá vỡ cái bế tắc này: "Bố, mẹ, chị, con xin phép về trường."
"Chuyện của anh Tam, con sẽ suy nghĩ lại." Cậu nói. "Dù sao anh... cũng không thích con, biết đâu một thời gian nữa con sẽ quên anh thôi."
Cậu lấy chiếc áo khoác treo trên giá mặc vào, bỏ điện thoại vào túi và đeo balo lên. Cậu khẽ khàng ôm mẹ, người phụ nữ nãy giờ vẫn chưa cất tiếng nào: "Con đi đây. Đừng lo, mẹ nhé, con sẽ cố gắng."
Thấy Quan Cạnh vào phòng khách ra đến huyền quan, Quan Ninh theo bản năng muốn đi theo, thế mà mẹ lại bỗng nhiên kéo cô về: "Cho nó đi đi."
Sự việc có vẻ đang phát triển theo hướng khác. Quan Ninh trầm ngâm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô nghe thấy mẹ Quan trầm giọng: "Quan Ninh và bố nó, hai người lại đây."
"Tôi có việc muốn hỏi hai người."
Hết chương 61
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.