Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ
Chương 33: Muốn em!
Bạch Vũ Mịch
24/03/2023
" Duật Thần con bị con nhỏ này hút hồn rồi đúng không? Ở trước mặt ta còn dám làm ra những hành động này, Tuyết Mỹ mới là vị hôn thê của con con
làm vậy mẹ biết ăn nói sao với Ông Trần! "
Trần Mai hai mắt trừng lên tức giận mà lớn tiếng nói, Duật Thần cầm hai tay của Nghi Mạch lên áp vào che tai cô, ý anh muốn cô che tai mình đi không cho cô nghe những lời nói chói tai này. Sự yêu chiều che chở của anh làm đáy lòng Nghi Mạch cảm nhận được sự ấm áp, nhưng mà cô đâu phải dạng hồng mềm dễ để người khác ức hiếp, Nghi Mạch mỉm cười hai bàn tay đưa lên bắt lấy khuôn mặt của anh hôn lên môi anh một nụ hôn.
" Thần em không phải dạng con gái dễ bị ức hiếp, bảo bối của anh không hiền đâu. Em cùng anh đối diện mọi chuyện được mà, nha thả em ra chúng ta bốn mặt cùng nhau nói rõ"
Châu Duật Thần có hơi bất ngờ, bảo bối của anh đúng là ngày càng táo bạo hơn rồi lúc trước ở trước mặt người khác cô sẽ ít khi chủ động có hành động thân mật với anh. Vì cô bé này da mặt rất mỏng rất dễ ngại ngùng nên hầu như là anh chủ động đè cô ra hôn hôn rồi ôm bế thôi, nhưng giờ cô lại có thể chủ động như vậy nói thật anh tuy có chút bất ngờ nhưng rất thích. Anh đồng ý với cô thả cô xuống để cô ngồi bên cạnh mình.
Hạ Nghi Mạch tự tin ngồi đối mặt với hai người họ.
Trần Mai với Trần Tuyết Mỹ bị hai người làm tức muốn nổ mắt, ánh mắt của họ nhìn cô như muốn lao vào đánh cô vậy. Nghi Mạch vẫn bình thản mà cất lời nói:
" Bác gái chào bác, cháu xin tự giới thiệu cháu là Hạ Nghi Mạch là người yêu của Thần. Hai tụi cháu yêu nhau thật lòng mong bác chúc phúc. Cháu tôn trọng bác vì là người đã sinh ra anh ấy nhưng cháu không cho phép ai làm tổn thương anh ấy. Anh ấy đã rất khổ rồi, khó khăn lắm mới vượt qua được nổi đau trong quá khứ. Nếu bác thật lòng muốn bù đắp cho anh ấy thì, bác hãy tôn trọng quyết định của anh ấy. Cháu yêu anh ấy nhất định sẽ không để ai có ý đồ chen chân vào đâu nên bác từ bỏ ý định ghép cô Trần Tuyết Mỹ này với anh ấy đi. "
" Cô....cô.....cô....con nhỏ vô liêm sĩ này, mày là ai mà dám lên tiếng dạy đời tao? Tao là mẹ ruột của nó tao không đồng ý cho nó kết hôn với mày đâu, Tuyết Mỹ mới là đối tượng thích hợp với Duật Thần nhất. Mày nên tự biết thân mà rút lui đi nếu không...
" Nếu không thì sao? Trần Mai bà dám đụng tới một cọng tóc của Mạch Mạch xem đừng trách sao tôi vô tình. Em ấy là tất cả của tôi, là người con gái tôi yêu thương duy nhất, sau này cũng sẽ trở thành vợ tôi và là mẹ của các con của tôi. Vị trí bà Châu chỉ có thể là của Hạ Nghi Mạch ! "
" Con....con....cái thằng mất dạy....mày ....mày được lắm, được lắm lớn rồi có tiền rồi liền coi khinh bà mẹ già này mày đúng là thằng con bất hiếu, tao đúng là không thể thương nổi mày "
" Không cần bà thương, tôi chỉ có hai người cha, một người cha đã mất và cha nuôi hiện tại còn mẹ tôi không có. Các người tự rời đi hay tôi lôi đi? "
" Châu Duật Thần! Anh sao vô lỗ với mẹ của mình như vậy? Là vì con nhỏ này đúng không, tao đánh cho mày biết chừa ! " _ Trần Tuyết Mỹ nói.
Nói rồi cô ta tự dưng xông tới chỗ cô tác động lên thân thể của cô, Hạ Nghi Mạch bị tát vào mặt một cái, cô tức giận rồi cô đáp trả bằng hai cái tát lại cô ta..
" Mày dám đánh lại tao? "
" Sao tôi lại không dám có tin tôi cho ăn tát nữa không? "
Muốn đánh chứ gì? Cô bồi!
" Em không sao chứ? Để anh xem.....đỏ hết rồi nè "
Anh đứng lên lo lắng xem mặt của cô, gương mặt trắng mịn giờ đã bị đỏ ửng một bên. Châu Duật Thần giận dữ quay sang nhìn Tuyết Mỹ bắt ánh mắt phẩn nộ, cục cưng nhà anh anh thương còn không hết cô ta dám tát?
" Trần Tuyết Mỹ !!! Cô chọc ch*t rồi ! "
Anh lấy điện thoại gọi cho bảo vệ lên lôi hai người này đi, vừa gọi xong anh liền săm soi chỗ bị tát nhìn đỏ như vậy chắc là đau lắm. Châu Duật Thần sờ nó, Nghi Mạch nở một bụ cười bất lực cô chỉ bị tát một cái thôi mà đâu có sao coi bộ dạng hấp tấp lo lắng của anh kìa.
" Em không sao, chỉ có chút xíu cảm giác đau thôi. Anh cuống lên làm em thấy mắc cười quá. "
" Em ngồi yên đây anh đi tìm thuốc trị sưng đỏ thoa cho em ! "
" Chủ tịch anh cho gọi chúng tôi? "
Bảo vệ đã lên tới, anh bưng hộp sơ cứu đi lại ra lệnh cho hai người bảo vệ lôi hai người phụ nữ này đuổi ra khỏi tòa nhà. Trần Mai và Trần Tuyết Mỹ bị lôi đi mặc cho cái miệng nói lời đe dọa chửi bới um sùm.
" Ui~ "
" O! Đau sao? Cục cưng anh đã nhẹ tay lắm rồi mà, đáng ghét là do anh nên em mới bị người ta tát, sau này anh sẽ không để như này nữa "
" Ưm....em có đau đâu, coi đi da mặt em dày lắm chắc mai là nó hết đỏ à, anh vui lên nhé "
Anh cố nở một nụ cười chiều theo ý cô, lấy thuốc mỡ thoa lên nơi bị tát đỏ bôi xong thì nhân viên cũng đã mang đồ ship lên.
Có đồ ăn là Nghi Mạch liền vui lên à, cô quên mất cái tát mới nãy vui vẻ mà ăn uống.
Châu Duật Thần đưa cô về nhà rồi cùng thư ký đi gặp đối tác nước ngoài.
Thời gian trôi qua nhanh mới đó đã tối khuya rồi, Kiều Hạnh hôm nay đặt biệt nấu nấu một mâm cơm cái món Tuấn Kha thích chờ anh về cùng ăn. Hiện tại đã hơn 9h30 mà vẫn chưa thấy bóng dáng bạn trai, ngồi bấm điện thoại xem phim nhìn giờ mà cô cảm thấy sốt ruột.
Bình thường Dương Tuấn Kha nếu về trễ sẽ gọi điện báo cho cô một tiếng nhưng hôm nay sau cuộc gọi lúc 6h chiều nói sẽ về trước 9h thì cũng không có cuộc gọi gì nữa.
Cầm điện thoại trên tay đứng trước cửa đợi người một mình Kiều Hạnh cảm thấy trống vắng, bình thường giờ này anh sẽ có ở nhà nhưng nay lại.....có phải do một tháng sống chung với anh quen cùng anh nên sẽ cảm thấy trống vắng nhớ nhung?.
Bổng nghe tiếng xe cô từ trong chạy ra cổng xem thử, cô thấy một xe lạ từ trong xe một người đàn ông đang dìu Dương Tuấn Kha bước xuống.
Kiều Hạnh mở cửa chạy tới đỡ lấy bạn trai, người đàn ông này là bạn của Dương Tuấn Kha, Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng nhìn cô gái trẻ trước mặt, cô gái này từ trong nhà chạy ra chắc là sống cùng Kha.
" Em gái là bạn gái của thằng Kha à? "
" Dạ vâng, em là bạn gái của ảnh. Cảm ơn anh đã đưa anh Tuấn Kha về nhé. "
" Có gì mà cảm ơn tụi anh là bạn thân mà, à hôm nay, anh và nó có đi uống chút rượu em đừng có trách nó, tại anh mới về nước nên.rủ nó đi chơi một chút "
Kiều Hạnh nghe vậy mới hiểu, cô mỉm cười lắc nhẹ đầu đáp lời: " Em hiểu mà, em chỉ lo cho anh ấy thôi chứ không có trách gì anh ất đâu. À mà anh tên gì nhỉ nói chuyện nãy giờ em chưa biết tên anh? "
" Anh hả, anh tên là Hoàng còn em tên gì? "
" Em tên Kiều Hạnh "
" Kiều Hạnh! Ừhm anh nhớ rồi, sau này có dịp hẹn hai người tới nhà anh chơi nhé, bây giờ cũng khuya rồi anh về đây! "
" Dạ, anh về hẹn lần sau gặp "
" Em vào trong đi, anh cũng về đây ! "
Tiễn Lâm Hoàng đi xong cô dỡ Dương Tuấn Kha vào nhà, chốt cửa lại kĩ càng. Dìu người lên lầu đi vào phòng thả anh xuống ngay giường.
Lúc này anh mới có dấu hiệu tỉnh lại, anh mở mắt nắm lấy cổ tay Kiều Hạnh kéo người cô xuống giường.
Kiều Hạnh đâu kịp trở tay hơn nữa sức của người con trai mạnh như vậy cô không thoát được. Cô bị Dương Tuấn Kha đè xuống dưới người, hơi thở của anh phả ra có mùi rượu cô có thể ngửi thấy.
" Tuấn Kha anh say rồi, em lấy quần áo cho anh thay rồi đi ngủ ngày mai anh còn đi làm nữa! "
Anh trưng mắt nhìn cô mỉm cười, rồi lắc đầu vài ba cái nói: " Em sai rồi, anh không có say anh cố tình say để em dìu vào đấy! "
" Cái gì? Anh nói linh tinh gì vậy? Rõ ràng cả người nồng nặc mùi rượu nói không say ai tin? "
" Anh quả thật có uống rượu nhưng anh đo rất cao mấy ly rượu nhằm nhò gì. Anh nói em nghe anh tới giờ đã sắp chịu không nổi rồi! Bảo bối đúng là nguy hiểm ch*t người "
" Anh nói gì vậy? Em không hiểu! "
" Em không hiểu? Ừm....bảo bối anh bây giờ muốn ăn em, em có thể đồng ý không? "
" ......... "
" Em.....em....anh không say thật ư? "
" Anh không say, bây giờ anh rất tỉnh! "
Trần Mai hai mắt trừng lên tức giận mà lớn tiếng nói, Duật Thần cầm hai tay của Nghi Mạch lên áp vào che tai cô, ý anh muốn cô che tai mình đi không cho cô nghe những lời nói chói tai này. Sự yêu chiều che chở của anh làm đáy lòng Nghi Mạch cảm nhận được sự ấm áp, nhưng mà cô đâu phải dạng hồng mềm dễ để người khác ức hiếp, Nghi Mạch mỉm cười hai bàn tay đưa lên bắt lấy khuôn mặt của anh hôn lên môi anh một nụ hôn.
" Thần em không phải dạng con gái dễ bị ức hiếp, bảo bối của anh không hiền đâu. Em cùng anh đối diện mọi chuyện được mà, nha thả em ra chúng ta bốn mặt cùng nhau nói rõ"
Châu Duật Thần có hơi bất ngờ, bảo bối của anh đúng là ngày càng táo bạo hơn rồi lúc trước ở trước mặt người khác cô sẽ ít khi chủ động có hành động thân mật với anh. Vì cô bé này da mặt rất mỏng rất dễ ngại ngùng nên hầu như là anh chủ động đè cô ra hôn hôn rồi ôm bế thôi, nhưng giờ cô lại có thể chủ động như vậy nói thật anh tuy có chút bất ngờ nhưng rất thích. Anh đồng ý với cô thả cô xuống để cô ngồi bên cạnh mình.
Hạ Nghi Mạch tự tin ngồi đối mặt với hai người họ.
Trần Mai với Trần Tuyết Mỹ bị hai người làm tức muốn nổ mắt, ánh mắt của họ nhìn cô như muốn lao vào đánh cô vậy. Nghi Mạch vẫn bình thản mà cất lời nói:
" Bác gái chào bác, cháu xin tự giới thiệu cháu là Hạ Nghi Mạch là người yêu của Thần. Hai tụi cháu yêu nhau thật lòng mong bác chúc phúc. Cháu tôn trọng bác vì là người đã sinh ra anh ấy nhưng cháu không cho phép ai làm tổn thương anh ấy. Anh ấy đã rất khổ rồi, khó khăn lắm mới vượt qua được nổi đau trong quá khứ. Nếu bác thật lòng muốn bù đắp cho anh ấy thì, bác hãy tôn trọng quyết định của anh ấy. Cháu yêu anh ấy nhất định sẽ không để ai có ý đồ chen chân vào đâu nên bác từ bỏ ý định ghép cô Trần Tuyết Mỹ này với anh ấy đi. "
" Cô....cô.....cô....con nhỏ vô liêm sĩ này, mày là ai mà dám lên tiếng dạy đời tao? Tao là mẹ ruột của nó tao không đồng ý cho nó kết hôn với mày đâu, Tuyết Mỹ mới là đối tượng thích hợp với Duật Thần nhất. Mày nên tự biết thân mà rút lui đi nếu không...
" Nếu không thì sao? Trần Mai bà dám đụng tới một cọng tóc của Mạch Mạch xem đừng trách sao tôi vô tình. Em ấy là tất cả của tôi, là người con gái tôi yêu thương duy nhất, sau này cũng sẽ trở thành vợ tôi và là mẹ của các con của tôi. Vị trí bà Châu chỉ có thể là của Hạ Nghi Mạch ! "
" Con....con....cái thằng mất dạy....mày ....mày được lắm, được lắm lớn rồi có tiền rồi liền coi khinh bà mẹ già này mày đúng là thằng con bất hiếu, tao đúng là không thể thương nổi mày "
" Không cần bà thương, tôi chỉ có hai người cha, một người cha đã mất và cha nuôi hiện tại còn mẹ tôi không có. Các người tự rời đi hay tôi lôi đi? "
" Châu Duật Thần! Anh sao vô lỗ với mẹ của mình như vậy? Là vì con nhỏ này đúng không, tao đánh cho mày biết chừa ! " _ Trần Tuyết Mỹ nói.
Nói rồi cô ta tự dưng xông tới chỗ cô tác động lên thân thể của cô, Hạ Nghi Mạch bị tát vào mặt một cái, cô tức giận rồi cô đáp trả bằng hai cái tát lại cô ta..
" Mày dám đánh lại tao? "
" Sao tôi lại không dám có tin tôi cho ăn tát nữa không? "
Muốn đánh chứ gì? Cô bồi!
" Em không sao chứ? Để anh xem.....đỏ hết rồi nè "
Anh đứng lên lo lắng xem mặt của cô, gương mặt trắng mịn giờ đã bị đỏ ửng một bên. Châu Duật Thần giận dữ quay sang nhìn Tuyết Mỹ bắt ánh mắt phẩn nộ, cục cưng nhà anh anh thương còn không hết cô ta dám tát?
" Trần Tuyết Mỹ !!! Cô chọc ch*t rồi ! "
Anh lấy điện thoại gọi cho bảo vệ lên lôi hai người này đi, vừa gọi xong anh liền săm soi chỗ bị tát nhìn đỏ như vậy chắc là đau lắm. Châu Duật Thần sờ nó, Nghi Mạch nở một bụ cười bất lực cô chỉ bị tát một cái thôi mà đâu có sao coi bộ dạng hấp tấp lo lắng của anh kìa.
" Em không sao, chỉ có chút xíu cảm giác đau thôi. Anh cuống lên làm em thấy mắc cười quá. "
" Em ngồi yên đây anh đi tìm thuốc trị sưng đỏ thoa cho em ! "
" Chủ tịch anh cho gọi chúng tôi? "
Bảo vệ đã lên tới, anh bưng hộp sơ cứu đi lại ra lệnh cho hai người bảo vệ lôi hai người phụ nữ này đuổi ra khỏi tòa nhà. Trần Mai và Trần Tuyết Mỹ bị lôi đi mặc cho cái miệng nói lời đe dọa chửi bới um sùm.
" Ui~ "
" O! Đau sao? Cục cưng anh đã nhẹ tay lắm rồi mà, đáng ghét là do anh nên em mới bị người ta tát, sau này anh sẽ không để như này nữa "
" Ưm....em có đau đâu, coi đi da mặt em dày lắm chắc mai là nó hết đỏ à, anh vui lên nhé "
Anh cố nở một nụ cười chiều theo ý cô, lấy thuốc mỡ thoa lên nơi bị tát đỏ bôi xong thì nhân viên cũng đã mang đồ ship lên.
Có đồ ăn là Nghi Mạch liền vui lên à, cô quên mất cái tát mới nãy vui vẻ mà ăn uống.
Châu Duật Thần đưa cô về nhà rồi cùng thư ký đi gặp đối tác nước ngoài.
Thời gian trôi qua nhanh mới đó đã tối khuya rồi, Kiều Hạnh hôm nay đặt biệt nấu nấu một mâm cơm cái món Tuấn Kha thích chờ anh về cùng ăn. Hiện tại đã hơn 9h30 mà vẫn chưa thấy bóng dáng bạn trai, ngồi bấm điện thoại xem phim nhìn giờ mà cô cảm thấy sốt ruột.
Bình thường Dương Tuấn Kha nếu về trễ sẽ gọi điện báo cho cô một tiếng nhưng hôm nay sau cuộc gọi lúc 6h chiều nói sẽ về trước 9h thì cũng không có cuộc gọi gì nữa.
Cầm điện thoại trên tay đứng trước cửa đợi người một mình Kiều Hạnh cảm thấy trống vắng, bình thường giờ này anh sẽ có ở nhà nhưng nay lại.....có phải do một tháng sống chung với anh quen cùng anh nên sẽ cảm thấy trống vắng nhớ nhung?.
Bổng nghe tiếng xe cô từ trong chạy ra cổng xem thử, cô thấy một xe lạ từ trong xe một người đàn ông đang dìu Dương Tuấn Kha bước xuống.
Kiều Hạnh mở cửa chạy tới đỡ lấy bạn trai, người đàn ông này là bạn của Dương Tuấn Kha, Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng nhìn cô gái trẻ trước mặt, cô gái này từ trong nhà chạy ra chắc là sống cùng Kha.
" Em gái là bạn gái của thằng Kha à? "
" Dạ vâng, em là bạn gái của ảnh. Cảm ơn anh đã đưa anh Tuấn Kha về nhé. "
" Có gì mà cảm ơn tụi anh là bạn thân mà, à hôm nay, anh và nó có đi uống chút rượu em đừng có trách nó, tại anh mới về nước nên.rủ nó đi chơi một chút "
Kiều Hạnh nghe vậy mới hiểu, cô mỉm cười lắc nhẹ đầu đáp lời: " Em hiểu mà, em chỉ lo cho anh ấy thôi chứ không có trách gì anh ất đâu. À mà anh tên gì nhỉ nói chuyện nãy giờ em chưa biết tên anh? "
" Anh hả, anh tên là Hoàng còn em tên gì? "
" Em tên Kiều Hạnh "
" Kiều Hạnh! Ừhm anh nhớ rồi, sau này có dịp hẹn hai người tới nhà anh chơi nhé, bây giờ cũng khuya rồi anh về đây! "
" Dạ, anh về hẹn lần sau gặp "
" Em vào trong đi, anh cũng về đây ! "
Tiễn Lâm Hoàng đi xong cô dỡ Dương Tuấn Kha vào nhà, chốt cửa lại kĩ càng. Dìu người lên lầu đi vào phòng thả anh xuống ngay giường.
Lúc này anh mới có dấu hiệu tỉnh lại, anh mở mắt nắm lấy cổ tay Kiều Hạnh kéo người cô xuống giường.
Kiều Hạnh đâu kịp trở tay hơn nữa sức của người con trai mạnh như vậy cô không thoát được. Cô bị Dương Tuấn Kha đè xuống dưới người, hơi thở của anh phả ra có mùi rượu cô có thể ngửi thấy.
" Tuấn Kha anh say rồi, em lấy quần áo cho anh thay rồi đi ngủ ngày mai anh còn đi làm nữa! "
Anh trưng mắt nhìn cô mỉm cười, rồi lắc đầu vài ba cái nói: " Em sai rồi, anh không có say anh cố tình say để em dìu vào đấy! "
" Cái gì? Anh nói linh tinh gì vậy? Rõ ràng cả người nồng nặc mùi rượu nói không say ai tin? "
" Anh quả thật có uống rượu nhưng anh đo rất cao mấy ly rượu nhằm nhò gì. Anh nói em nghe anh tới giờ đã sắp chịu không nổi rồi! Bảo bối đúng là nguy hiểm ch*t người "
" Anh nói gì vậy? Em không hiểu! "
" Em không hiểu? Ừm....bảo bối anh bây giờ muốn ăn em, em có thể đồng ý không? "
" ......... "
" Em.....em....anh không say thật ư? "
" Anh không say, bây giờ anh rất tỉnh! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.