Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ
Chương 40: Thú tội! Là em sai, cái thai là của em
Bạch Vũ Mịch
04/06/2023
Phòng bệnh riêng
Ba người đứng cạnh giường của cô chờ cô tỉnh lại, không khí hiện tại có chút căng thẳng hai ông bà Hạ nhìn con gái nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh nhớ đến chuyện cô đang mang thai. Hai người lặng thở dài trong lòng tâm trạng hiện tại không biết diễn tả sao cho đúng, vừa tức giận vừa lo lắng lăng tăng chuyện cha đứa bé là ai.
Châu Duật Thần quan sát biểu hiện của hai ngươi cuối cùng cũng quyết định tự thú tội với họ.
" Ưm...."
Nghi Mạch tỉnh lại mở mắt thấy anh đầu tiên, cô theo thói quen mà đưa hai tay lên gương mặt trắng mịn mè nheo làm nũng, muốn anh ôm ôm.
" Muốn anh ôm ôm ~ "
Châu Duật Thần và ông bà Hạ được một phen đứng hình, anh khó xử nhìn hai ông bà, lúc này cô mới chợt nhận ra trong phòng này vẫn còn người khác, cô quay sang thì mới phát hiện là ba mẹ mình.....lần này xong rồi.
Cô chưa kịp hành động gì thì đã thấy Châu Duật Thần đi lại trước mặt ba mẹ cô rồi quỳ gối xuống, anh nhìn thẳng vào hai người họ nghiêm túc mà đối diện anh thừa nhận tất cả với hai người nói bằng giọng điệu dõng dạc trôi chảy.
" Anh chị hai, em có lỗi với hai người. Cái thai trong bụng của Mạch Mạch là của em. Em và Mạch Mạch yêu nhau cả hai đều là tự nguyện. Châu Duật Thần biết chuyện mình làm khó để hai anh chị chấp nhận nhưng mà trái tim em đã quyết cả đời này chỉ yêu một mình Mạch Mạch mà thôi, em hi vọng anh chị có thể hiểu và đồng ý chấp nhận cho hai đứa ở bên nhau. Muốn đánh muốn mắng muốn làm gì em cũng được chỉ cần hai người đồng ý, em xin hai anh chị cho em một cơ hội được ở bên em ấy! "
" CHÂU DUẬT THẦN!!! "
" Chát! "
Ông giận dữ giơ tay lên cho anh một cái tát trời giáng, cắn răng mà trừng anh.
Hạ Quân Trần trợn tròn mắt lên tức giận một cái tát không si nhê gì cơn tức giận trong người ông, nếu là người lạ ông đã tẩn cho anh một tận nhừ tử rồi.
Ông liếc nhìn anh một cái hay tay đỡ lấy vợ mình bị ngã do sốc tinh thần.
Hạ Nghi Mạch giật mình thấy anh bị cha tát một cái rõ đau, cô đau lòng không ngồi yên được nữa nên rời giường bước xuống đi đến quỳ bên cạnh anh, cô nghe mình có thai cảm thấy rất vui kết tinh tình yêu của cô và anh đang ở trong bụng cô này, bảo bối nhỏ của cô và anh.
Cô muốn cùng anh đối mặt vượt qua mọi thứ, mong muốn ba mẹ có thể hiểu và chấp nhận cho hai người.
" Ba mẹ những lời anh ấy nói đều là thật! Con và Thần yêu nhau không thể sống thiếu đối phương được, là con yêu anh ấy trước người theo đuổi trước cũng là con. Từ cấp hai con đã nhận ra mình có tình cảm vượt mức tình thân với Duật Thần rồi, con yêu anh ấy rất nhiều cả cuộc đời này nếu không là Duật Thần ai con sẽ không lấy. Bây giờ con đã mang thai rồi, bảo bối không thể không có cha, con và bảo bối không thể sống thiếu anh ấy! Hi vọng ba mẹ thương con gái chấp nhận cho con và anh ấy yêu nhau nên duyên vơi chồng ! "
" Con....con....con....tức chết ta rồi..." Ông Hạ nói
" Duật Thần em....chị biết phải làm sao đây....hai đứa......" Bà Hạ nói
Ông bà Hạ lắc đầu thở dài, họ nhìn hai người đang quỳ trước mặt dù đang rất tức giận nhưng không thể xuống tay đánh được. Một người là em trai thân hơn ruột thịt, một người là đứa con gái cưng mình nút ruột nuôi lớn nói sao nỡ nhìn thấy cảnh đau khổ chia ly.
Hạ Quân Trần đưa tay đỡ hai người họ đứng dậy rồi trầm giọng nói:
" Thôi được rồi! Hai người già chúng tôi bó tay với anh chị, chuyện đã tới mức này muốn chia cắt cũng không được. Đã làm nhau đến mức có con luôn rồi hai anh chị giỏi lắm, Châu Duật Thần nhất là cậu chuyện đi du lịch là kế hoạch của cậu dụ chúng tôi đi để tiện lợi trong việc ăn sạch củ cải trắng nhà tôi luôn đúng không? Cậu được đấy! Hay đấy! "
" Anh hai.....em..... xin lỗi...."
" Cậu không cần xin lỗi, giờ nói xin lỗi có ích gì con gái tôi đã bị cậu đem ăm sạch, giờ có thai rồi cậu nên liệu mà tính chuyện chung thân cả hai đi. Dù cậu với con bé không chung dòng máu nhưng mà trên danh nghĩa hiện tại cậu vẫn là cậu của con bé. Cậu nên xử lý sao cho thỏa đừng để người đời cười nhạo con bé loạn luân sai trái. Cậu mà để con bé chịu tổn thương là tôi và mẹ nó không tha thứ cho cậu đâu "
" Em xin hứa sẽ xử lý chuyện quan hệ cậu cháu này rõ ràng, sẽ không để Mạch Mạch bị ai tổn thương đâu. Em sẽ đường đường chính chính rước em ấy về nhà, ai dám nói động tới Mạch Mạch em sẽ không bỏ qua. Anh chị hai tin em Mạch Mạch đối với em còn quan trọng hơn mạng sống và quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Em yêu Mạch Mạch, muốn đem cho em ấy hạnh phúc đến hết cuộc đời. "
" Tôi tạm tin cậu vậy "
Nghi Mạch và Duật Thần mừng rỡ nhìn hai ông bà rồi lại lên tiếng hỏi: " Vậy là ba mẹ đồng ý cho hai tụi con yêu nhau rồi đúng không? "
" Ai là ba mẹ của cậu? Tôi chỉ tạm chấp nhận thôi chứ chưa bỏ qua cái tội cậu âm mưu lừa con gái cưng của tôi đâu nhé! "
Hạ Quân Trần lên tiến phản bác, Châu Duật Thần mỉm cười rồi thẳng thừng đáp lại: " Vâng vâng anh chị muốn phạt em ra sao thì em cũng chịu, ba mẹ của vợ cũng là bà mẹ của em giờ tập gọi trước sau đỡ ngại miệng! "
Nguyễn Phương Lan chưa nguôi được sự tức giận, bà giận lắm tức mà không làm được gì. Bà đưa tay lên muốn đánh cái thằng em này nhưng cánh tay giơ lên được một nữa trên không trung lại dừng lại không nỡ xuống tay, bà tức lắm con gái cưng bị em trai mình nuôi dưỡng hơn mười năm ăn sạch giờ có thai luôn rồi. Một người mẹ, một người chị bà thật muốn nặng lời muốn đánh cho bỏ tức.
Hai tay bà hạ xuống đánh vào ngực Châu Duật Thần sự bất mãn tức giận cũng theo đó mà trút ra.
" Duật Thần! Cậu....tức chết tôi rồi, tôi xem cậu là người thân là em trai mà chăm sóc yêu thương cậu lại âm mưu ăn sạch con gái tôi nó là cháu gái cậu đó! Dẫu không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa thì hai người vẫn là cậu cháu mà! Châu Duật Thần cậu giỏi quá, cậu hay lắm, chúng tôi chịu thua cậu rồi! Tôi thật sự muốn đánh cậu đánh chết cậu! "
" Hu Hu hu củi cải trắng nhà tôi bị cậu ăn sạch rồi! Tiểu Mạch....hai đứa muốn chọc cho tôi tức chết có phải không? "
Châu Duật Thần biết mình có lỗi nên chỉ biết đứng im cho chị hai đánh mắng, ông Hạ ôm lấy bà Lan vỗ về Nghi Mạch nhìn mẹ mình khóc trong lòng cũng thấy buồn lắm, cô biết mình có lỗi khiến ba mẹ tức giận chịu đã kích, nhưng cô không hối hận nếu cho chọn lại cô vẫn sẽ làm như thế không thay đổi.
" Ba mẹ con xin lỗi, hai người có giận có đánh có mắng thì con sẽ chịu hết. Nhưng mà con không hối hận, ngoài ba mẹ ra thì Châu Duật Thần là người con yêu nhất. Tình cảm này con giấu kín từ rất lâu rồi, nếu anh ấy không yêu con thì con cũng sẽ không yêu ai khác được nữa. Trái tim chỉ có một, cuộc đời này con chỉ yêu mỗi mình anh ấy. Con muốn sống hạnh phúc với lựa chọn của mình. Bây giờ con đã có cục cưng với Thần rồi nên càng không thể xa rời anh ấy nữa. Con hi vọng ba mẹ sẽ chúc phúc cho chúng con. "
" Mạch Mạch...."
Châu Duật Thần nghe những lời cô nói lòng cảm.động lại càng thương cô hơn. Cô bé nhỏ nhà anh dũng cảm thừa nhận khẳng định tình yêu trước mặt anh chị như thế, người đàn ông nào đứng trước cô gái chân thành như thế không ngã gục không yêu thêm lại càng yêu chứ.
Anh xúc động ôm cô vào lòng mà rơi nước mắt, đem gương mặt của mình giấu vào trong lồng ngực của cô.
Nghi Mạch đưa tay ôm lấy lưng anh mà vỗ về an ủi, anh bạn trai nhà cô đang khóc ư? Bộ dáng yếu đuối này đúng là hiếm có ít khi anh để lộ ra nhưng mà bây giờ lại...
" Không khóc! Em thương em thương.... lúc anh bị đánh bị bắn không kêu đau một tiếng nhưng sao giờ lại khóc như vậy? Ba mẹ có ở đây anh không cần mặt mũi hình tượng nữa ư? "
" Không cần....anh chỉ cần em....bảo bối anh không thể sống thiếu em....anh sợ lắm....nếu nghĩ đến chuyện chúng ta không ở bên nhau anh thà chết còn hơn....huhu...Mạch Mạch anh yêu em....yêu em..."
Hai ông bà nhìn thấy hai người như thế cũng không nói gì thêm mà âm thầm dắt nhau ra ngoài để hai người ở trong phòng.
Cô dắt anh tới giường rồi ngồi xuống, không biết ai là bệnh nhân cơ chứ. Anh nắm lấy hai bàn tay thon mảnh mềm mịn của cô dịu dàng hết mức chòm người đặt lên trán cô một nụ hôn.
" Mạch Mạch anh yêu em! "
Cô cong môi lên bật cười vui vẻ, gật lấy cái đầu nhỏ một hai cái rồi nói : " Em cũng yêu anh lắm! "
" Ba mẹ hình như cũng không phản đối chuyện của hai chúng ta, rất may vì hai người họ hiểu và thông cảm cho anh và em. Em hiện tại rất vui và hạnh phúc, ba mẹ chấp nhận và đón chào thêm một thành viên mới nữa. Chúng ta có con rồi, cục cưng nhỏ đến với chúng ta thật đúng lúc sau này cả hai cùng nhau yêu thương bảo bối thật nhiều nhé! "
Anh gật đầu, đặt bàn tay lên bụng cô chạm nhẹ rồi xoa xoa, dịu dàng nói : " Ừm, anh hứa sẽ cùng em yêu thương và bảo vệ cục cưng, anh sẽ làm tất cả để mẹ con em được sống hạnh phúc. Anh phải công khai với thế giới rằng em là người con gái anh yêu duy nhất, đợi giải quyết xong mọi việc chúng ta sẽ kết hôn anh sẽ tổ chức một cái đám cưới hoành tráng để đón em về nhà. Vợ của anh chỉ có thể là em Hạ Nghi Mạch "
Nghi Mạch khịt khịt cái mũi nhỏ đôi mắt bổng hóa ướt nhòa từng giọt nước mắt cảm động hạnh phúc rơi xuống. Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy rồi ôm bổng cô đặt cô ngồi lên đùi mình hai tay anh ôm lấy eo nhỏ nhẹ nhàng mà xoa xoa.
Hai người nhìn nhau, không gian hóa hư vô trong mắt cả hai toàn là hình ảnh của đối phương, năm ngón tay dài to của anh mơn trớn trên gương mặt mong manh yếu mềm của cô. Châu Duật Thần dừng ngón tay lại ở cái môi nhỏ xinh rồi từ từ cúi đầu xuống môi chạm môi hai người hôn nhau một cái hôn ấm áp tình cảm.
Anh tách môi cô ra, đưa lưỡi mình vào quấn lấy cái lưỡi non nớt của cô mà nút ngon lành.
Hạ Nghi Mạch vô lực hai bàn tay đặt lên ngực anh, đôi mắt nhắm lại vụng về mà theo nhịp điệu nụ hôn của anh.
Châu Duật Thần vẫn say sưa mê đắm nút lấy cái lưỡi nhỏ rụt rè của cô, anh đưa tay ra đằng sau ôm lấy đầu rồi hôn ngấu nghiến hai cánh môi mềm mại của Nghi Mạch, anh bá đạo chiếm giữ môi cô như thể đang ăn thứ trân nảo đáng giá quý hiếm ấy, lúc thì nhanh bạo lúc thì chậm rãi khi thì ôn nhu dịu dàng. Từng chút từng chút lấy đi hết không khí trong miệng cô mới hoàn toàn thỏa mãn. Anh hài lòng giảm dần tốc độ luyến tiếc rời môi cô ra.
Nghi Mạch lúc này bị ngơ người ra, cánh môi nhỏ ướt át bẫn còn dính chút dư vị nước bọt của anh. Đôi mắt mơ màng ngây ngô nhìn anh, anh cưng chiều lại hôn chụt trên môi cô một cái nữa.
" Chụt! "
" Anh thật muốn đè em ra ở đây và làm luôn quá đi ! "
" Ưm.....anh....không biết xấu hổ....ba mẹ còn đang ở trước cửa phòng đấy! "
" Em mang thai sắp tới anh phải nhịn thật lâu, không biết anh có chịu nổi không, nhưng mà anh sẽ cố gắng nhịn vì em yêu vì cục cưng "
" Ưm thật ra nếu anh không nhịn được vẫn có thể làm, chúng ta canh giai đoạn an toàn là được ! "
Anh bẹo một bên má của cô cố tình hạ tông giọng xuống thâm tình mà nói: " Vậy sao? Anh sẽ tìm hiểu nếu thật sự không nhịn được thì anh đành mặt dày thay em hỏi thăm con thôi "
Nghi Mạch bật cười nép vào lòng Châu Duật Thần vòng tay qua hông anh rồi ôm lấy.
" Em mệt quá muốn ngủ một lát mượn người anh cho em ngủ một tí nhé "
" Được em mệt thì chợp mắt nghỉ một lát đi lát tỉnh dậy chúng ta cùng ba mẹ về nhà! "
" Vâng! "
Nghi Mạch được anh ôm bế trong lòng cô tự nhiên mà chợp mắt nghỉ một xíu, anh như chàng vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ cho công chúa của mình một giấc ngủ bình yên đẹp đẽ vậy.
Ba người đứng cạnh giường của cô chờ cô tỉnh lại, không khí hiện tại có chút căng thẳng hai ông bà Hạ nhìn con gái nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh nhớ đến chuyện cô đang mang thai. Hai người lặng thở dài trong lòng tâm trạng hiện tại không biết diễn tả sao cho đúng, vừa tức giận vừa lo lắng lăng tăng chuyện cha đứa bé là ai.
Châu Duật Thần quan sát biểu hiện của hai ngươi cuối cùng cũng quyết định tự thú tội với họ.
" Ưm...."
Nghi Mạch tỉnh lại mở mắt thấy anh đầu tiên, cô theo thói quen mà đưa hai tay lên gương mặt trắng mịn mè nheo làm nũng, muốn anh ôm ôm.
" Muốn anh ôm ôm ~ "
Châu Duật Thần và ông bà Hạ được một phen đứng hình, anh khó xử nhìn hai ông bà, lúc này cô mới chợt nhận ra trong phòng này vẫn còn người khác, cô quay sang thì mới phát hiện là ba mẹ mình.....lần này xong rồi.
Cô chưa kịp hành động gì thì đã thấy Châu Duật Thần đi lại trước mặt ba mẹ cô rồi quỳ gối xuống, anh nhìn thẳng vào hai người họ nghiêm túc mà đối diện anh thừa nhận tất cả với hai người nói bằng giọng điệu dõng dạc trôi chảy.
" Anh chị hai, em có lỗi với hai người. Cái thai trong bụng của Mạch Mạch là của em. Em và Mạch Mạch yêu nhau cả hai đều là tự nguyện. Châu Duật Thần biết chuyện mình làm khó để hai anh chị chấp nhận nhưng mà trái tim em đã quyết cả đời này chỉ yêu một mình Mạch Mạch mà thôi, em hi vọng anh chị có thể hiểu và đồng ý chấp nhận cho hai đứa ở bên nhau. Muốn đánh muốn mắng muốn làm gì em cũng được chỉ cần hai người đồng ý, em xin hai anh chị cho em một cơ hội được ở bên em ấy! "
" CHÂU DUẬT THẦN!!! "
" Chát! "
Ông giận dữ giơ tay lên cho anh một cái tát trời giáng, cắn răng mà trừng anh.
Hạ Quân Trần trợn tròn mắt lên tức giận một cái tát không si nhê gì cơn tức giận trong người ông, nếu là người lạ ông đã tẩn cho anh một tận nhừ tử rồi.
Ông liếc nhìn anh một cái hay tay đỡ lấy vợ mình bị ngã do sốc tinh thần.
Hạ Nghi Mạch giật mình thấy anh bị cha tát một cái rõ đau, cô đau lòng không ngồi yên được nữa nên rời giường bước xuống đi đến quỳ bên cạnh anh, cô nghe mình có thai cảm thấy rất vui kết tinh tình yêu của cô và anh đang ở trong bụng cô này, bảo bối nhỏ của cô và anh.
Cô muốn cùng anh đối mặt vượt qua mọi thứ, mong muốn ba mẹ có thể hiểu và chấp nhận cho hai người.
" Ba mẹ những lời anh ấy nói đều là thật! Con và Thần yêu nhau không thể sống thiếu đối phương được, là con yêu anh ấy trước người theo đuổi trước cũng là con. Từ cấp hai con đã nhận ra mình có tình cảm vượt mức tình thân với Duật Thần rồi, con yêu anh ấy rất nhiều cả cuộc đời này nếu không là Duật Thần ai con sẽ không lấy. Bây giờ con đã mang thai rồi, bảo bối không thể không có cha, con và bảo bối không thể sống thiếu anh ấy! Hi vọng ba mẹ thương con gái chấp nhận cho con và anh ấy yêu nhau nên duyên vơi chồng ! "
" Con....con....con....tức chết ta rồi..." Ông Hạ nói
" Duật Thần em....chị biết phải làm sao đây....hai đứa......" Bà Hạ nói
Ông bà Hạ lắc đầu thở dài, họ nhìn hai người đang quỳ trước mặt dù đang rất tức giận nhưng không thể xuống tay đánh được. Một người là em trai thân hơn ruột thịt, một người là đứa con gái cưng mình nút ruột nuôi lớn nói sao nỡ nhìn thấy cảnh đau khổ chia ly.
Hạ Quân Trần đưa tay đỡ hai người họ đứng dậy rồi trầm giọng nói:
" Thôi được rồi! Hai người già chúng tôi bó tay với anh chị, chuyện đã tới mức này muốn chia cắt cũng không được. Đã làm nhau đến mức có con luôn rồi hai anh chị giỏi lắm, Châu Duật Thần nhất là cậu chuyện đi du lịch là kế hoạch của cậu dụ chúng tôi đi để tiện lợi trong việc ăn sạch củ cải trắng nhà tôi luôn đúng không? Cậu được đấy! Hay đấy! "
" Anh hai.....em..... xin lỗi...."
" Cậu không cần xin lỗi, giờ nói xin lỗi có ích gì con gái tôi đã bị cậu đem ăm sạch, giờ có thai rồi cậu nên liệu mà tính chuyện chung thân cả hai đi. Dù cậu với con bé không chung dòng máu nhưng mà trên danh nghĩa hiện tại cậu vẫn là cậu của con bé. Cậu nên xử lý sao cho thỏa đừng để người đời cười nhạo con bé loạn luân sai trái. Cậu mà để con bé chịu tổn thương là tôi và mẹ nó không tha thứ cho cậu đâu "
" Em xin hứa sẽ xử lý chuyện quan hệ cậu cháu này rõ ràng, sẽ không để Mạch Mạch bị ai tổn thương đâu. Em sẽ đường đường chính chính rước em ấy về nhà, ai dám nói động tới Mạch Mạch em sẽ không bỏ qua. Anh chị hai tin em Mạch Mạch đối với em còn quan trọng hơn mạng sống và quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Em yêu Mạch Mạch, muốn đem cho em ấy hạnh phúc đến hết cuộc đời. "
" Tôi tạm tin cậu vậy "
Nghi Mạch và Duật Thần mừng rỡ nhìn hai ông bà rồi lại lên tiếng hỏi: " Vậy là ba mẹ đồng ý cho hai tụi con yêu nhau rồi đúng không? "
" Ai là ba mẹ của cậu? Tôi chỉ tạm chấp nhận thôi chứ chưa bỏ qua cái tội cậu âm mưu lừa con gái cưng của tôi đâu nhé! "
Hạ Quân Trần lên tiến phản bác, Châu Duật Thần mỉm cười rồi thẳng thừng đáp lại: " Vâng vâng anh chị muốn phạt em ra sao thì em cũng chịu, ba mẹ của vợ cũng là bà mẹ của em giờ tập gọi trước sau đỡ ngại miệng! "
Nguyễn Phương Lan chưa nguôi được sự tức giận, bà giận lắm tức mà không làm được gì. Bà đưa tay lên muốn đánh cái thằng em này nhưng cánh tay giơ lên được một nữa trên không trung lại dừng lại không nỡ xuống tay, bà tức lắm con gái cưng bị em trai mình nuôi dưỡng hơn mười năm ăn sạch giờ có thai luôn rồi. Một người mẹ, một người chị bà thật muốn nặng lời muốn đánh cho bỏ tức.
Hai tay bà hạ xuống đánh vào ngực Châu Duật Thần sự bất mãn tức giận cũng theo đó mà trút ra.
" Duật Thần! Cậu....tức chết tôi rồi, tôi xem cậu là người thân là em trai mà chăm sóc yêu thương cậu lại âm mưu ăn sạch con gái tôi nó là cháu gái cậu đó! Dẫu không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa thì hai người vẫn là cậu cháu mà! Châu Duật Thần cậu giỏi quá, cậu hay lắm, chúng tôi chịu thua cậu rồi! Tôi thật sự muốn đánh cậu đánh chết cậu! "
" Hu Hu hu củi cải trắng nhà tôi bị cậu ăn sạch rồi! Tiểu Mạch....hai đứa muốn chọc cho tôi tức chết có phải không? "
Châu Duật Thần biết mình có lỗi nên chỉ biết đứng im cho chị hai đánh mắng, ông Hạ ôm lấy bà Lan vỗ về Nghi Mạch nhìn mẹ mình khóc trong lòng cũng thấy buồn lắm, cô biết mình có lỗi khiến ba mẹ tức giận chịu đã kích, nhưng cô không hối hận nếu cho chọn lại cô vẫn sẽ làm như thế không thay đổi.
" Ba mẹ con xin lỗi, hai người có giận có đánh có mắng thì con sẽ chịu hết. Nhưng mà con không hối hận, ngoài ba mẹ ra thì Châu Duật Thần là người con yêu nhất. Tình cảm này con giấu kín từ rất lâu rồi, nếu anh ấy không yêu con thì con cũng sẽ không yêu ai khác được nữa. Trái tim chỉ có một, cuộc đời này con chỉ yêu mỗi mình anh ấy. Con muốn sống hạnh phúc với lựa chọn của mình. Bây giờ con đã có cục cưng với Thần rồi nên càng không thể xa rời anh ấy nữa. Con hi vọng ba mẹ sẽ chúc phúc cho chúng con. "
" Mạch Mạch...."
Châu Duật Thần nghe những lời cô nói lòng cảm.động lại càng thương cô hơn. Cô bé nhỏ nhà anh dũng cảm thừa nhận khẳng định tình yêu trước mặt anh chị như thế, người đàn ông nào đứng trước cô gái chân thành như thế không ngã gục không yêu thêm lại càng yêu chứ.
Anh xúc động ôm cô vào lòng mà rơi nước mắt, đem gương mặt của mình giấu vào trong lồng ngực của cô.
Nghi Mạch đưa tay ôm lấy lưng anh mà vỗ về an ủi, anh bạn trai nhà cô đang khóc ư? Bộ dáng yếu đuối này đúng là hiếm có ít khi anh để lộ ra nhưng mà bây giờ lại...
" Không khóc! Em thương em thương.... lúc anh bị đánh bị bắn không kêu đau một tiếng nhưng sao giờ lại khóc như vậy? Ba mẹ có ở đây anh không cần mặt mũi hình tượng nữa ư? "
" Không cần....anh chỉ cần em....bảo bối anh không thể sống thiếu em....anh sợ lắm....nếu nghĩ đến chuyện chúng ta không ở bên nhau anh thà chết còn hơn....huhu...Mạch Mạch anh yêu em....yêu em..."
Hai ông bà nhìn thấy hai người như thế cũng không nói gì thêm mà âm thầm dắt nhau ra ngoài để hai người ở trong phòng.
Cô dắt anh tới giường rồi ngồi xuống, không biết ai là bệnh nhân cơ chứ. Anh nắm lấy hai bàn tay thon mảnh mềm mịn của cô dịu dàng hết mức chòm người đặt lên trán cô một nụ hôn.
" Mạch Mạch anh yêu em! "
Cô cong môi lên bật cười vui vẻ, gật lấy cái đầu nhỏ một hai cái rồi nói : " Em cũng yêu anh lắm! "
" Ba mẹ hình như cũng không phản đối chuyện của hai chúng ta, rất may vì hai người họ hiểu và thông cảm cho anh và em. Em hiện tại rất vui và hạnh phúc, ba mẹ chấp nhận và đón chào thêm một thành viên mới nữa. Chúng ta có con rồi, cục cưng nhỏ đến với chúng ta thật đúng lúc sau này cả hai cùng nhau yêu thương bảo bối thật nhiều nhé! "
Anh gật đầu, đặt bàn tay lên bụng cô chạm nhẹ rồi xoa xoa, dịu dàng nói : " Ừm, anh hứa sẽ cùng em yêu thương và bảo vệ cục cưng, anh sẽ làm tất cả để mẹ con em được sống hạnh phúc. Anh phải công khai với thế giới rằng em là người con gái anh yêu duy nhất, đợi giải quyết xong mọi việc chúng ta sẽ kết hôn anh sẽ tổ chức một cái đám cưới hoành tráng để đón em về nhà. Vợ của anh chỉ có thể là em Hạ Nghi Mạch "
Nghi Mạch khịt khịt cái mũi nhỏ đôi mắt bổng hóa ướt nhòa từng giọt nước mắt cảm động hạnh phúc rơi xuống. Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy rồi ôm bổng cô đặt cô ngồi lên đùi mình hai tay anh ôm lấy eo nhỏ nhẹ nhàng mà xoa xoa.
Hai người nhìn nhau, không gian hóa hư vô trong mắt cả hai toàn là hình ảnh của đối phương, năm ngón tay dài to của anh mơn trớn trên gương mặt mong manh yếu mềm của cô. Châu Duật Thần dừng ngón tay lại ở cái môi nhỏ xinh rồi từ từ cúi đầu xuống môi chạm môi hai người hôn nhau một cái hôn ấm áp tình cảm.
Anh tách môi cô ra, đưa lưỡi mình vào quấn lấy cái lưỡi non nớt của cô mà nút ngon lành.
Hạ Nghi Mạch vô lực hai bàn tay đặt lên ngực anh, đôi mắt nhắm lại vụng về mà theo nhịp điệu nụ hôn của anh.
Châu Duật Thần vẫn say sưa mê đắm nút lấy cái lưỡi nhỏ rụt rè của cô, anh đưa tay ra đằng sau ôm lấy đầu rồi hôn ngấu nghiến hai cánh môi mềm mại của Nghi Mạch, anh bá đạo chiếm giữ môi cô như thể đang ăn thứ trân nảo đáng giá quý hiếm ấy, lúc thì nhanh bạo lúc thì chậm rãi khi thì ôn nhu dịu dàng. Từng chút từng chút lấy đi hết không khí trong miệng cô mới hoàn toàn thỏa mãn. Anh hài lòng giảm dần tốc độ luyến tiếc rời môi cô ra.
Nghi Mạch lúc này bị ngơ người ra, cánh môi nhỏ ướt át bẫn còn dính chút dư vị nước bọt của anh. Đôi mắt mơ màng ngây ngô nhìn anh, anh cưng chiều lại hôn chụt trên môi cô một cái nữa.
" Chụt! "
" Anh thật muốn đè em ra ở đây và làm luôn quá đi ! "
" Ưm.....anh....không biết xấu hổ....ba mẹ còn đang ở trước cửa phòng đấy! "
" Em mang thai sắp tới anh phải nhịn thật lâu, không biết anh có chịu nổi không, nhưng mà anh sẽ cố gắng nhịn vì em yêu vì cục cưng "
" Ưm thật ra nếu anh không nhịn được vẫn có thể làm, chúng ta canh giai đoạn an toàn là được ! "
Anh bẹo một bên má của cô cố tình hạ tông giọng xuống thâm tình mà nói: " Vậy sao? Anh sẽ tìm hiểu nếu thật sự không nhịn được thì anh đành mặt dày thay em hỏi thăm con thôi "
Nghi Mạch bật cười nép vào lòng Châu Duật Thần vòng tay qua hông anh rồi ôm lấy.
" Em mệt quá muốn ngủ một lát mượn người anh cho em ngủ một tí nhé "
" Được em mệt thì chợp mắt nghỉ một lát đi lát tỉnh dậy chúng ta cùng ba mẹ về nhà! "
" Vâng! "
Nghi Mạch được anh ôm bế trong lòng cô tự nhiên mà chợp mắt nghỉ một xíu, anh như chàng vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ cho công chúa của mình một giấc ngủ bình yên đẹp đẽ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.