Chương 11: Chương 11
Vainy
03/11/2016
Cứ như thế mà nằm dài trên giường không muốn ngồi dậy, cả người giống như bị xe tải nghiền qua, đau nhức vô cùng. Xe rung lắc và này kia kia nọ, vẫn chỉ phù hợp với đám người trẻ, còn cậy suýt nữa bị rung đến rớt cả xương cốt ra…
Đầu sỏ gây nên việc này lại trưng ra bộ mặt không có việc gì, còn thực thân thiết nói: “Nè, tại em ít vận động thôi, suốt ngày cứ trốn ở trong nhà. Có muốn đi tập thể dục với anh không?”
“Nhân tiện làm quen huấn luyện viên cường tráng đẹp trai rạng ngời luôn à?” Giang Nhược Thủy thuận miệng nói.
Cố Thiện lập tức sửa lại: “Có điều em vậy cũng tốt, tập xong lại được thân hình như thế, cũng đâu có sao?”
Giang Nhược Thủy mặc kệ hắn, đem mặt xoay qua hướng khác.
“Anh làm điểm tâm rồi, để ở nhà bếp ấy, em hâm nóng lại rồi ăn, anh đi làm đây.” Cố Thiện vừa nói vừa mặc áo khoác.
“Ừm.” Giang Nhược Thủy thản nhiên trả lời.
Cố Thiện nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên đứng lặng, một lát sau mới đi đến bên giường, cúi người hôn lên vai cậu một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Để lại một người nào đó, bởi động tác này của hắn, mà toàn thân hơi cứng lại.
… Một lát vì căng thẳng đau đớn mà thả lỏng thân thể, nhưng khóe miệng nhịn không được có chút run rẩy… Làm gì thế kia?
“Nghỉ ngơi lấy lại sức” vài ngày, Giang Nhược Thủy mới cảm thấy được cả người lẫn xương cốt đều hồi phục, trong lúc này, cũng nghiêm túc cự tuyệt mấy lần Cố Thiện “yêu cầu”- lần này là hoàn toàn có lý do chính đáng, làm sao có người bị dày vò như thế mà còn vui vẻ được?
Trùng hợp giáo sư bên kia quả có giao việc thật , Giang Nhược Thủy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỗi ngày chạy vào trường.
Nói thật, hiện tại đối mặt Cố Thiện, cậu bắt đầu có điểm ăn không tiêu.
Bất kể là thái độ, hay là bởi vì chút nhiệt tình nào đó cậu không quen lại bất chợt nổi lên. Bởi nhiệt tình kia vốn đâu phải dành cho cậu, sẽ chỉ làm cậu rối thêm mà thôi. Cậu nghĩ mình là người có đủ bình tĩnh, có thể tự mình đem quan hệ hai người xác định rõ ràng mà không hề khó chịu, nhưng mọi việc xảy ra lại có chút ngoài ý muốn, làm cậu cảm thấy bản thân sắp không chịu không nổi nữa rồi.
Vẫn là mau mau xin vào ở nội trú, cố gắng hết sức yên bình mà tách nhau ra.
Buổi tối quá mười giờ, vội vã làm xong thủ tục tiếp theo, mới vừa thả lỏng đầu óc, đang định nghỉ ngơi một lát, lại nghe tiếng chuông vang lên. Giang Nhược Thủy hơi đờ người, có chút chần chờ cầm lấy di động, thấy là Lâm Nhiên gọi đến, mới thở ra một hơi.
“A lô, chào anh.” Giang Nhược Thủy tiếp điện thoại.
“Nhược Thủy à, em đang ở đâu vậy?” Lâm Nhiên hình như đang ở quán bar, có chút ồn ào náo động.
“Văn phòng trường, sao thế?”
“Có thể nhờ em lại đây một lát được không?”
“Lại đâu?” Giang Nhược Thủy xoa mi tâm, nghĩ nghĩ đi ra ngoài uống chút gì đó cũng tốt.
“Quán bar lần trước chúng ta gặp nhau ấy.” Lâm Nhiên cười nói, “Đến nhanh lên, chờ em đó!”
“Được rồi.” Giang Nhược Thủy vì thế cũng cười gác máy, nghĩ trong đầu có thể đi uống sẽ về trễ, cũng không làm việc vì được nữa, liền sửa sang mặt bàn lại một chút, đứng dậy, tắt đèn, khóa cửa.
Trong quán bar, thấy Lâm Nhiên ngoắc, Giang Nhược Thủy mỉm cười bước đến. Hóa ra là còn một người khác nữa.
Gọi đó là một cậu bé trai chắc cũng không sai, cao cao gầy gầy , cười đến thật ôn hòa.
“Đây là cháu anh, còn người này là bạn chú.” Lâm Nhiên giới thiệu hai người họ cho nhau.
“Chào em, anh là Giang Nhược Thủy.” Giang Nhược Thủy chủ động vươn tay ra.
“Em là Lâm Hùng.” Cậu bé trai cũng cười bắt tay cậu.
Giang Nhược Thủy gọi một ly Chivas, mới nhìn hai người bảo: “Quan hệ của các anh không giống quan hệ chú cháu chút nào.”
Lâm Nhiên nhấp nháy mắt: “Thật không?”
“Ý em là, anh còn trẻ như vậy.” Giang Nhược Thủy cười, “Đúng rồi, gọi em đến đây làm gì?”
“Là Hùng Hùng,” Lâm Nhiên lấy tay chọt chọt bên người Lâm Hùng, “Cậu ấy muốn gặp mặt em này.”
Giang Nhược Thủy kinh ngạc, chớp mắt cười hỏi: “Vì sao?”
Lâm Hùng chỉ nhếch miệng cười, cũng không lên tiếng.
“Cháu anh nghi ngờ anh với em có quan hệ không chính đáng, ghen đến thế lại không chịu thừa nhận, chỉ toàn làm mình làm mẩy với anh.” Lâm Nhiên thở dài.
Giang Nhược Thủy đột nhiên im phắt, giật nhẹ khóe miệng: “Các anh là…”
“Bọn anh không có quan hệ huyết thống .” Lâm Nhiên nói với vẻ cực kỳ vô tội.
Giang Nhược Thủy nhìn anh, lại nhìn sang Lâm Hùng, phát hiện cậu bé kia biểu tình hết sức tế nhị, dường như đang ngầm chịu đựng việc gì đó…
“Giờ đã gặp mặt người ta rồi, nhìn bọn chú cũng đâu có gì mờ ám, chú đã nói từ trước tới giờ chỉ mỗi khi nhìn cháu mắt chú mới “phát hỏa” lên thôi mà…” Lâm Nhiên ở bên kia cứ lải nhải cằn nhằn Lâm Hùng không ngớt.
Giang Nhược Thủy nhìn Lâm Hùng nổi gân xanh: “Rõ ràng là chính chú mới là người kêu người ta ra đây kia mà, đâu có liên quan tới cháu?! Cháu từ đầu tới đuôi có nghi ngờ chú cái gì đâu?! Cháu với chú cứ cảm thấy không được tự nhiên là vì -”
Nhìn hai người bốn con mắt chăm chú soi vào mình, nhất là Lâm Nhiên, Lâm Hùng đỡ trán: “Dù sao nhìn ánh mắt chú là biết chú đang âm mưu cái gì rồi, lại muốn làm cái quỷ gì – mà thôi, cũng không liên quan đến cháu!”
Lâm Nhiên bĩu môi: “Chỉ tại chú sợ cháu hiểu lầm gì thôi.”
“Cháu tin tưởng chú, từ trước đến giờ vẫn luôn tin tưởng chú.” Lâm Hùng bất đắc dĩ nói.
Lâm Nhiên mới nhếch môi, vươn tay vò loạn tóc Lâm Hùng.
Giang Nhược Thủy cảm thấy rất thú vị, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Hùng Hùng – anh gọi em vậy được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Lâm Hùng nhún vai.
“Hùng Hùng, em được 18 tuổi chưa?” Giang Nhược Thủy hỏi.
“… Vẫn chưa ạ.” Lâm Hùng lại nhún vai lần nữa.
Lâm Nhiên biểu tình hết sức bất mãn: “Dù sao cũng nhanh thôi.”
A, hóa ra là vậy, vẫn chưa ăn được à… Giang Nhược Thủy cười lắc đầu.
“Vậy còn em?” Lâm Nhiên quay lại câu chuyện, “Dạo này em sao rồi?”
“Em khỏe lắm.” Giang Nhược Thủy mỉm cười nói.
“Còn anh Cố?” Lâm Nhiên cười, tỏ vẻ lơ đãng hỏi.
“Anh ấy cũng vẫn khỏe.” Giang Nhược Thủy có chút chần chờ, nhưng vẫn trả lời như vậy. Cậu với Cố Thiện có vấn đề, nhưng là, cũng không muốn bị người khác biết. Nói như thế nào đây, cuối cùng để mọi chuyện trở về như ban đầu, như chưa từng có việc gì xảy ra là hay nhất. Cho nên, càng ít người biết càng tốt.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Nhiên cười nói.
“Sao anh lại hỏi vậy?” Giang Nhược Thủy đã có chút nghi hoặc, hay là, ai cũng đã biết giữa bọn họ có vấn đề?
“Lần trước gặp nhau, nhìn anh Cố có vẻ không được khỏe…” Lâm Nhiên cân nhắc từ ngữ.
Giang Nhược Thủy hiểu rõ, cúi đầu xoay ly rượu, uống một ngụm, mới ngẩng đầu, hơi hơi kéo cong khóe miệng: “À, không sao, bọn em đều ổn.”
Lâm Nhiên mới cười nhún nhún vai, nâng ly cụng với cậu.
Vẫn uống rượu nói chuyện phiếm đến hơn hai giờ, Lâm Hùng có phần không chịu nổi, Giang Nhược Thủy mới đề nghị tan cuộc trước. Lâm Nhiên hỏi cậu rằng cậu sẽ quay lại nhà Cố Thiện sao, cậu lắc đầu, đã khuya, vẫn nên quay lại trường tìm bạn học xin ở nhờ một đêm thì hơn.
Vì thế Lâm Nhiên đề nghị đến nhà anh, bởi cũng ở gần đó, rất thuận đường.
Giang Nhược Thủy ngẫm lại cũng tiện, trễ vậy rồi mà còn quay về làm phiền bạn học cũng không phải là tốt, liền gật đầu đáp ứng.
Đi bộ đến khu nhà cao cấp Lâm Nhiên
ở, Lâm Nhiên đi chuẩn bị đồ dùng để cậu đánh răng súc miệng, còn Lâm Hùng đi sắp xếp phòng khách cho cậu. Giang Nhược Thủy cười nhìn hành động của hai người, liền cảm thán bọn họ đúng là ăn ý thật. Ngồi trên ghế số pha mới nhớ tới lấy di động ra xem, có vài cuộc gọi nhỡ từ Cố Thiện. Chắc là do quán bar rất ồn, nên không nghe chuông báo.
Nghĩ nghĩ, hiện tại đã tối như thế, gọi lại sẽ làm ồn đến người đó, nên trước mắt cứ để vậy đi.
Sáng hôm sau cũng không có tiết, tiện dịp thoải mái tắm rửa, đem mặt vùi vào gối nằm mềm mại, chui vào trong chăn, muốn ngủ một giấc thật ngon – không có việc làm, không có bài tập, cũng không có Cố Thiện.
Buổi sáng, trên bàn trà trong phòng khách, di động reo liên tục. Ở bàn ăn bên cạnh, Lâm Hùng đang ăn sáng quay đầu nhìn nhìn, lại nhìn sang Lâm Nhiên: “Nếu không, hay mình đem lại cho anh Nhược Thủy nghe đi?”
“Tối qua cậu ấy ngủ rất trễ, hiện tại đừng quấy rầy.” Lâm Nhiên cười nói, “Cháu ăn nhanh lên còn đi học nữa.”
Lâm Hùng nhún nhún vai.
Di động ngừng trong chốc lát, lại reo vang. Lâm Nhiên khóe miệng cong lên đi qua mở ra xem, quả nhiên là anh Cố đó.
Nhìn Lâm Hùng “suỵt” một cái, Lâm Nhiên bấm nút nghe. Lâm Hùng lườm lườm anh.
“A lô, chào anh.” Tiếng Lâm Nhiên vang lên đầy từ tính biếng nhác, giống như mới vừa ngủ dậy.
“… Nhược Thủy đâu?” Cố Thiện thanh trầm giọng hỏi.
“Nhược Thủy còn đang ngủ, tối hôm qua bọn tôi đến khuya mới đi ngủ.” Lâm Nhiên miễn cưỡng nói.
“Bảo cậu ấy nghe điện.” giọng Cố Thiện cao lên, ngập tràn ý không tốt.
“Nhược Thủy còn mệt chết được, tối hôm qua thật rất vất vả, tôi không muốn đánh thức cậu ấy.” Lâm Nhiên không hề bị ảnh ưởng dù chỉ một chút.
“…” Cố Thiện trầm mặc một hồi lâu, mới cố gắng đè nén cơn giận, hỏi, “Nhược Thủy sao lại ở nhà anh vậy, anh Lâm?”
“Ngày hôm qua, ra ngoài uống rượu, rồi cùng nhau về nhà.” Lâm Nhiên giải thích, rất thẳng thắn nói ra, dù sao đó cũng là sự thật kia mà, “Ừm, còn nữa, bánh táo ăn rất ngon, thật là ý do vị tẫn (chưa cảm thấy đủ, chưa thỏa mãn) mà…”
Cố Thiện cuối cùng cũng bùng nổ: “Thằng khốn, mày nói cái gì?!”
“Ôi chao, đến giờ tôi phải đi làm rồi, nói chuyện sau nhé.” Lâm Nhiên cười nói, “Hẹn gặp lại, anh Cố.”
Nói xong liền ngắt điện thoại, lần này không có tiếng chuông vang lên nữa, Lâm Nhiên nhìn Lâm Hùng nhún nhún vai, cười đem điện thoại đặt lên bàn trà.
Lâm Hùng cảm thấy hành động của anh rõ ràng là rất trơ trẽn. Lâm Nhiên bước đến ôm lấy vai cậu, tay cầm nĩa ghim một miếng bánh pizza trái cây tối qua ăn còn lại: “Chú nói đâu có sai, bánh táo ăn ngon thật mà, lần sau chúng ta ăn thử bánh xoài nha?”
Ở đầu dây bên này, Lâm Nhiên cùng Lâm Hùng ân ân ái ái ăn bữa sáng, Giang Nhược Thủy nằm cuộn trong chăn ngủ một giấc thật dài, thật say. Nhưng đầu dây bên kia lại không như vậy.
Dễ nhìn thấy một chiếc di động bị ném thật mạnh vào bàn trà mà vỡ thành từng mảnh, trên mặt đất là mảnh vụn của ly thủy tinh, ghế sô-pha hai người ngồi bị đá ngã chỏng chơ – Cố Thiện vẫn đang giận dữ cực kì.
Sao lại có thể! Sao lại có thể như thế chứ!
Con mẹ nó, đừng để hắn gặp lại Lâm Nhiên, nếu không hắn sẽ đập cho tên đó một trận nên thân! Tên nam nhân khốn kiếp đó, thằng khốn chết tiệt! Vậy mà, vậy mà lại dám chạm vào Giang Nhược Thủy –
Đột nhiên ôm lấy đầu suy sụp, chậm rãi ngồi lên sô-pha.
… Giang Nhược Thủy, hắn có tư cách gì mà quan tâm xem cậu ấy đang ở đâu, với ai, làm gì chứ?
Là chính miệng hắn nói ra “Chỉ sống chung chứ không phải người yêu” hắn có lập trường gì? Tự tay đem người bên cạnh đẩy đi như thế thì vì cớ gì lại nổi giận?
… Đã quá muộn rồi sao? Chuyện tới bây giờ, Nhược Thủy cậu ấy, sớm đã có thể ung dung tự tại cất bước rời đi? Bây giờ mới bị nện một cú thật mạnh làm cả đầu choáng váng, nhưng mặt khác, bản thân lại hiểu rõ ràng một chuyện, rằng mình có phải đã mất đi cơ hội có được cậu ấy rồi không?
Trái tim co rút, đau đớn đến nỗi tưởng như không thở được, Cố Thiện tuyệt vọng dựa lưng vào ghế sô-pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, tầm mắt không hề có tiêu cự.
Đầu sỏ gây nên việc này lại trưng ra bộ mặt không có việc gì, còn thực thân thiết nói: “Nè, tại em ít vận động thôi, suốt ngày cứ trốn ở trong nhà. Có muốn đi tập thể dục với anh không?”
“Nhân tiện làm quen huấn luyện viên cường tráng đẹp trai rạng ngời luôn à?” Giang Nhược Thủy thuận miệng nói.
Cố Thiện lập tức sửa lại: “Có điều em vậy cũng tốt, tập xong lại được thân hình như thế, cũng đâu có sao?”
Giang Nhược Thủy mặc kệ hắn, đem mặt xoay qua hướng khác.
“Anh làm điểm tâm rồi, để ở nhà bếp ấy, em hâm nóng lại rồi ăn, anh đi làm đây.” Cố Thiện vừa nói vừa mặc áo khoác.
“Ừm.” Giang Nhược Thủy thản nhiên trả lời.
Cố Thiện nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên đứng lặng, một lát sau mới đi đến bên giường, cúi người hôn lên vai cậu một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Để lại một người nào đó, bởi động tác này của hắn, mà toàn thân hơi cứng lại.
… Một lát vì căng thẳng đau đớn mà thả lỏng thân thể, nhưng khóe miệng nhịn không được có chút run rẩy… Làm gì thế kia?
“Nghỉ ngơi lấy lại sức” vài ngày, Giang Nhược Thủy mới cảm thấy được cả người lẫn xương cốt đều hồi phục, trong lúc này, cũng nghiêm túc cự tuyệt mấy lần Cố Thiện “yêu cầu”- lần này là hoàn toàn có lý do chính đáng, làm sao có người bị dày vò như thế mà còn vui vẻ được?
Trùng hợp giáo sư bên kia quả có giao việc thật , Giang Nhược Thủy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỗi ngày chạy vào trường.
Nói thật, hiện tại đối mặt Cố Thiện, cậu bắt đầu có điểm ăn không tiêu.
Bất kể là thái độ, hay là bởi vì chút nhiệt tình nào đó cậu không quen lại bất chợt nổi lên. Bởi nhiệt tình kia vốn đâu phải dành cho cậu, sẽ chỉ làm cậu rối thêm mà thôi. Cậu nghĩ mình là người có đủ bình tĩnh, có thể tự mình đem quan hệ hai người xác định rõ ràng mà không hề khó chịu, nhưng mọi việc xảy ra lại có chút ngoài ý muốn, làm cậu cảm thấy bản thân sắp không chịu không nổi nữa rồi.
Vẫn là mau mau xin vào ở nội trú, cố gắng hết sức yên bình mà tách nhau ra.
Buổi tối quá mười giờ, vội vã làm xong thủ tục tiếp theo, mới vừa thả lỏng đầu óc, đang định nghỉ ngơi một lát, lại nghe tiếng chuông vang lên. Giang Nhược Thủy hơi đờ người, có chút chần chờ cầm lấy di động, thấy là Lâm Nhiên gọi đến, mới thở ra một hơi.
“A lô, chào anh.” Giang Nhược Thủy tiếp điện thoại.
“Nhược Thủy à, em đang ở đâu vậy?” Lâm Nhiên hình như đang ở quán bar, có chút ồn ào náo động.
“Văn phòng trường, sao thế?”
“Có thể nhờ em lại đây một lát được không?”
“Lại đâu?” Giang Nhược Thủy xoa mi tâm, nghĩ nghĩ đi ra ngoài uống chút gì đó cũng tốt.
“Quán bar lần trước chúng ta gặp nhau ấy.” Lâm Nhiên cười nói, “Đến nhanh lên, chờ em đó!”
“Được rồi.” Giang Nhược Thủy vì thế cũng cười gác máy, nghĩ trong đầu có thể đi uống sẽ về trễ, cũng không làm việc vì được nữa, liền sửa sang mặt bàn lại một chút, đứng dậy, tắt đèn, khóa cửa.
Trong quán bar, thấy Lâm Nhiên ngoắc, Giang Nhược Thủy mỉm cười bước đến. Hóa ra là còn một người khác nữa.
Gọi đó là một cậu bé trai chắc cũng không sai, cao cao gầy gầy , cười đến thật ôn hòa.
“Đây là cháu anh, còn người này là bạn chú.” Lâm Nhiên giới thiệu hai người họ cho nhau.
“Chào em, anh là Giang Nhược Thủy.” Giang Nhược Thủy chủ động vươn tay ra.
“Em là Lâm Hùng.” Cậu bé trai cũng cười bắt tay cậu.
Giang Nhược Thủy gọi một ly Chivas, mới nhìn hai người bảo: “Quan hệ của các anh không giống quan hệ chú cháu chút nào.”
Lâm Nhiên nhấp nháy mắt: “Thật không?”
“Ý em là, anh còn trẻ như vậy.” Giang Nhược Thủy cười, “Đúng rồi, gọi em đến đây làm gì?”
“Là Hùng Hùng,” Lâm Nhiên lấy tay chọt chọt bên người Lâm Hùng, “Cậu ấy muốn gặp mặt em này.”
Giang Nhược Thủy kinh ngạc, chớp mắt cười hỏi: “Vì sao?”
Lâm Hùng chỉ nhếch miệng cười, cũng không lên tiếng.
“Cháu anh nghi ngờ anh với em có quan hệ không chính đáng, ghen đến thế lại không chịu thừa nhận, chỉ toàn làm mình làm mẩy với anh.” Lâm Nhiên thở dài.
Giang Nhược Thủy đột nhiên im phắt, giật nhẹ khóe miệng: “Các anh là…”
“Bọn anh không có quan hệ huyết thống .” Lâm Nhiên nói với vẻ cực kỳ vô tội.
Giang Nhược Thủy nhìn anh, lại nhìn sang Lâm Hùng, phát hiện cậu bé kia biểu tình hết sức tế nhị, dường như đang ngầm chịu đựng việc gì đó…
“Giờ đã gặp mặt người ta rồi, nhìn bọn chú cũng đâu có gì mờ ám, chú đã nói từ trước tới giờ chỉ mỗi khi nhìn cháu mắt chú mới “phát hỏa” lên thôi mà…” Lâm Nhiên ở bên kia cứ lải nhải cằn nhằn Lâm Hùng không ngớt.
Giang Nhược Thủy nhìn Lâm Hùng nổi gân xanh: “Rõ ràng là chính chú mới là người kêu người ta ra đây kia mà, đâu có liên quan tới cháu?! Cháu từ đầu tới đuôi có nghi ngờ chú cái gì đâu?! Cháu với chú cứ cảm thấy không được tự nhiên là vì -”
Nhìn hai người bốn con mắt chăm chú soi vào mình, nhất là Lâm Nhiên, Lâm Hùng đỡ trán: “Dù sao nhìn ánh mắt chú là biết chú đang âm mưu cái gì rồi, lại muốn làm cái quỷ gì – mà thôi, cũng không liên quan đến cháu!”
Lâm Nhiên bĩu môi: “Chỉ tại chú sợ cháu hiểu lầm gì thôi.”
“Cháu tin tưởng chú, từ trước đến giờ vẫn luôn tin tưởng chú.” Lâm Hùng bất đắc dĩ nói.
Lâm Nhiên mới nhếch môi, vươn tay vò loạn tóc Lâm Hùng.
Giang Nhược Thủy cảm thấy rất thú vị, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Hùng Hùng – anh gọi em vậy được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Lâm Hùng nhún vai.
“Hùng Hùng, em được 18 tuổi chưa?” Giang Nhược Thủy hỏi.
“… Vẫn chưa ạ.” Lâm Hùng lại nhún vai lần nữa.
Lâm Nhiên biểu tình hết sức bất mãn: “Dù sao cũng nhanh thôi.”
A, hóa ra là vậy, vẫn chưa ăn được à… Giang Nhược Thủy cười lắc đầu.
“Vậy còn em?” Lâm Nhiên quay lại câu chuyện, “Dạo này em sao rồi?”
“Em khỏe lắm.” Giang Nhược Thủy mỉm cười nói.
“Còn anh Cố?” Lâm Nhiên cười, tỏ vẻ lơ đãng hỏi.
“Anh ấy cũng vẫn khỏe.” Giang Nhược Thủy có chút chần chờ, nhưng vẫn trả lời như vậy. Cậu với Cố Thiện có vấn đề, nhưng là, cũng không muốn bị người khác biết. Nói như thế nào đây, cuối cùng để mọi chuyện trở về như ban đầu, như chưa từng có việc gì xảy ra là hay nhất. Cho nên, càng ít người biết càng tốt.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Nhiên cười nói.
“Sao anh lại hỏi vậy?” Giang Nhược Thủy đã có chút nghi hoặc, hay là, ai cũng đã biết giữa bọn họ có vấn đề?
“Lần trước gặp nhau, nhìn anh Cố có vẻ không được khỏe…” Lâm Nhiên cân nhắc từ ngữ.
Giang Nhược Thủy hiểu rõ, cúi đầu xoay ly rượu, uống một ngụm, mới ngẩng đầu, hơi hơi kéo cong khóe miệng: “À, không sao, bọn em đều ổn.”
Lâm Nhiên mới cười nhún nhún vai, nâng ly cụng với cậu.
Vẫn uống rượu nói chuyện phiếm đến hơn hai giờ, Lâm Hùng có phần không chịu nổi, Giang Nhược Thủy mới đề nghị tan cuộc trước. Lâm Nhiên hỏi cậu rằng cậu sẽ quay lại nhà Cố Thiện sao, cậu lắc đầu, đã khuya, vẫn nên quay lại trường tìm bạn học xin ở nhờ một đêm thì hơn.
Vì thế Lâm Nhiên đề nghị đến nhà anh, bởi cũng ở gần đó, rất thuận đường.
Giang Nhược Thủy ngẫm lại cũng tiện, trễ vậy rồi mà còn quay về làm phiền bạn học cũng không phải là tốt, liền gật đầu đáp ứng.
Đi bộ đến khu nhà cao cấp Lâm Nhiên
ở, Lâm Nhiên đi chuẩn bị đồ dùng để cậu đánh răng súc miệng, còn Lâm Hùng đi sắp xếp phòng khách cho cậu. Giang Nhược Thủy cười nhìn hành động của hai người, liền cảm thán bọn họ đúng là ăn ý thật. Ngồi trên ghế số pha mới nhớ tới lấy di động ra xem, có vài cuộc gọi nhỡ từ Cố Thiện. Chắc là do quán bar rất ồn, nên không nghe chuông báo.
Nghĩ nghĩ, hiện tại đã tối như thế, gọi lại sẽ làm ồn đến người đó, nên trước mắt cứ để vậy đi.
Sáng hôm sau cũng không có tiết, tiện dịp thoải mái tắm rửa, đem mặt vùi vào gối nằm mềm mại, chui vào trong chăn, muốn ngủ một giấc thật ngon – không có việc làm, không có bài tập, cũng không có Cố Thiện.
Buổi sáng, trên bàn trà trong phòng khách, di động reo liên tục. Ở bàn ăn bên cạnh, Lâm Hùng đang ăn sáng quay đầu nhìn nhìn, lại nhìn sang Lâm Nhiên: “Nếu không, hay mình đem lại cho anh Nhược Thủy nghe đi?”
“Tối qua cậu ấy ngủ rất trễ, hiện tại đừng quấy rầy.” Lâm Nhiên cười nói, “Cháu ăn nhanh lên còn đi học nữa.”
Lâm Hùng nhún nhún vai.
Di động ngừng trong chốc lát, lại reo vang. Lâm Nhiên khóe miệng cong lên đi qua mở ra xem, quả nhiên là anh Cố đó.
Nhìn Lâm Hùng “suỵt” một cái, Lâm Nhiên bấm nút nghe. Lâm Hùng lườm lườm anh.
“A lô, chào anh.” Tiếng Lâm Nhiên vang lên đầy từ tính biếng nhác, giống như mới vừa ngủ dậy.
“… Nhược Thủy đâu?” Cố Thiện thanh trầm giọng hỏi.
“Nhược Thủy còn đang ngủ, tối hôm qua bọn tôi đến khuya mới đi ngủ.” Lâm Nhiên miễn cưỡng nói.
“Bảo cậu ấy nghe điện.” giọng Cố Thiện cao lên, ngập tràn ý không tốt.
“Nhược Thủy còn mệt chết được, tối hôm qua thật rất vất vả, tôi không muốn đánh thức cậu ấy.” Lâm Nhiên không hề bị ảnh ưởng dù chỉ một chút.
“…” Cố Thiện trầm mặc một hồi lâu, mới cố gắng đè nén cơn giận, hỏi, “Nhược Thủy sao lại ở nhà anh vậy, anh Lâm?”
“Ngày hôm qua, ra ngoài uống rượu, rồi cùng nhau về nhà.” Lâm Nhiên giải thích, rất thẳng thắn nói ra, dù sao đó cũng là sự thật kia mà, “Ừm, còn nữa, bánh táo ăn rất ngon, thật là ý do vị tẫn (chưa cảm thấy đủ, chưa thỏa mãn) mà…”
Cố Thiện cuối cùng cũng bùng nổ: “Thằng khốn, mày nói cái gì?!”
“Ôi chao, đến giờ tôi phải đi làm rồi, nói chuyện sau nhé.” Lâm Nhiên cười nói, “Hẹn gặp lại, anh Cố.”
Nói xong liền ngắt điện thoại, lần này không có tiếng chuông vang lên nữa, Lâm Nhiên nhìn Lâm Hùng nhún nhún vai, cười đem điện thoại đặt lên bàn trà.
Lâm Hùng cảm thấy hành động của anh rõ ràng là rất trơ trẽn. Lâm Nhiên bước đến ôm lấy vai cậu, tay cầm nĩa ghim một miếng bánh pizza trái cây tối qua ăn còn lại: “Chú nói đâu có sai, bánh táo ăn ngon thật mà, lần sau chúng ta ăn thử bánh xoài nha?”
Ở đầu dây bên này, Lâm Nhiên cùng Lâm Hùng ân ân ái ái ăn bữa sáng, Giang Nhược Thủy nằm cuộn trong chăn ngủ một giấc thật dài, thật say. Nhưng đầu dây bên kia lại không như vậy.
Dễ nhìn thấy một chiếc di động bị ném thật mạnh vào bàn trà mà vỡ thành từng mảnh, trên mặt đất là mảnh vụn của ly thủy tinh, ghế sô-pha hai người ngồi bị đá ngã chỏng chơ – Cố Thiện vẫn đang giận dữ cực kì.
Sao lại có thể! Sao lại có thể như thế chứ!
Con mẹ nó, đừng để hắn gặp lại Lâm Nhiên, nếu không hắn sẽ đập cho tên đó một trận nên thân! Tên nam nhân khốn kiếp đó, thằng khốn chết tiệt! Vậy mà, vậy mà lại dám chạm vào Giang Nhược Thủy –
Đột nhiên ôm lấy đầu suy sụp, chậm rãi ngồi lên sô-pha.
… Giang Nhược Thủy, hắn có tư cách gì mà quan tâm xem cậu ấy đang ở đâu, với ai, làm gì chứ?
Là chính miệng hắn nói ra “Chỉ sống chung chứ không phải người yêu” hắn có lập trường gì? Tự tay đem người bên cạnh đẩy đi như thế thì vì cớ gì lại nổi giận?
… Đã quá muộn rồi sao? Chuyện tới bây giờ, Nhược Thủy cậu ấy, sớm đã có thể ung dung tự tại cất bước rời đi? Bây giờ mới bị nện một cú thật mạnh làm cả đầu choáng váng, nhưng mặt khác, bản thân lại hiểu rõ ràng một chuyện, rằng mình có phải đã mất đi cơ hội có được cậu ấy rồi không?
Trái tim co rút, đau đớn đến nỗi tưởng như không thở được, Cố Thiện tuyệt vọng dựa lưng vào ghế sô-pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, tầm mắt không hề có tiêu cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.