Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 37: Long Tộc

Mạc Oanh

17/10/2013

Hứa Tiên vừa mở mắt, tỉnh lại, liền thấy màn giường hoa lệ.

Lại xuyên qua sao? Trong lòng bất an, chợt ngồi dậy, nhưng cảm giác cả người có chút bủn rủn.

“Chậc, tỉnh rồi?” Một giọng nam khinh bạc (lẳng lơ) truyền đến tai Hứa Tiên.

Hứa Tiên kinh ngạc quay đầu, thấy trong nhà có một nam tử hoa phục (rực rỡ) quý khí đang ngồi, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười lạnh khinh thường, chỗ sâu nơi đáy mắt còn có chút tìm tòi nghiên cứu.

“Ngươi là ai?” Hứa Tiên nắm chặt quả đấm, đề phòng nhìn đối phương, vô cùng bất an khi phát hiện pháp lực của mình hình như bị phong ấn lại rồi, một tia pháp thuật cũng xuất không được. Trước mặt là nam tử diện mạo anh tuấn hoa phục, song khóe mắt lại mang theo vẻ phóng đãng. Đai lưng màu vàng bên hông cùng hoa văn tinh mỹ(tinh xảo mỹ lệ) thêu trên y phục biểu hiện hắn có địa vị không hề nhỏ.

“Thật là kỳ quái, kỳ quái mà. Cái con rắn kia phẩm vị thật là kì quái a. Bỏ mặc mỹ nữ như Vương Đạo Linh, lại coi trọng ngươi.” Nam tử hoa phục quý suy tư nhìn Hứa Tiên, rồi thốt ra một câu như vậy.

Bất an trong lòng Hứa Tiên càng lớn, rất rõ ràng, nam tử trước mắt sợ là cùng phe với Vương Đạo Linh rồi. Điệu hổ ly sơn sao? Trong lòng Hứa Tiên nổi lên ý niệm này. Vương Đạo Linh hạ độc để Tiểu Bạch đuổi theo, sau đó nam tử trước mắt này đem mình bắt đi?

“Ngươi, có quan hệ như thế nào với Vương Đạo Linh? Ngươi thích Vương Đạo Linh? Cho nên giúp nàng diệt trừ ta?” Hứa Tiên đề phòng nhìn người trước mắt, đem suy đoán của mình nói ra. Nhưng trong lòng lại nghĩ xem nên làm như thế nào để thoát thân. Nếu người này lấy mình làm mồi nhử Tiểu Bạch trúng bẫy, vậy Tiểu Bạch. . . . . . Hứa Tiên trong lòng nóng nảy, trên mặt cũng không biểu hiện ra. Hiện tại không thể tỏ ra sợ hãi được.

“Thích Vương Đạo Linh?” Nam tử kia sửng sốt, sau đó ngửa đầu cười ha ha, phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, cười đến mức nước mắt đều chảy ra ngoài, lúc này mới dừng lại, hừ lạnh một tiếng, “Nàng, chẳng qua chỉ là là đồ chơi mà thôi.”

Hứa Tiên ngẩn ra, đây là ý gì?

“Bất quá, không nghĩ tới trên người ngươi còn có những thứ tốt này.” Nam tử nói xong, trên tay liền xuất hiện chiếc vảy màu trắng cùng phật châu mà Pháp Hải cho. Chẳng qua hai vật này hiện tại đều đang bị một đạo ánh sáng màu trắng mờ mờ bao phủ, giống như bị giam cầm ở bên trong.

Trong lòng Hứa Tiên đột nhiên trầm xuống, nàng nhìn rõ, tu vi của nam tử này, thế nhưng không hề thấp hơn Tiểu Bạch và Pháp Hải. Hắn rốt cuộc là ai?

Nam tử có chút thích thú nhìn phản ứng Hứa Tiên, quơ quơ hai vật trong tay, sau đó lại thu vào. Nữ nhân thanh tú trước mắt này, tựa hồ không có chỗ gì đặc biệt mà. Thật là làm cho người ta có chút thất vọng. Nam tử sờ sờ cằm của mình, buồn rầu. Hiện giờ giết nữ nhân trước mắt này, hay là giam lại một thời gian?

Cái nữ nhân ngu xuẩn Vương Đạo Linh kia thật cho rằng mình coi trọng nàng sao? Nam tử nhếch miệng cong lên một nụ cười châm chọc. Đoạn thời gian trước, Vương Đạo Linh kia dán lên, nói bất kể mình muốn nàng làm cái gì cũng có thể, làm thiếp thất cũng được. Chỉ cầu hắn hỗ trợ giết chết một người phàm tên là Hứa Tiên. Hiểu rõ nguyên do, làm cho hắn cảm thấy hứng thú. Bởi vì đối lập như thế, bề ngoài của Vương Đạo Linh so với cái người gọi là Hứa Tiên này đều xuất chúng hơn đi.

Ánh mắt nam tử đầu tiên là rơi vào trên mặt Hứa Tiên, sau đó rơi vào trước ngực, càng xem càng cau mày.

Hứa Tiên rụt về phía sau, cảnh giác nhìn người trước mắt.

“Ngươi đây là ánh mắt gì hả?” Hứa Tiên còn chưa nói, nam tử đã ghét bỏ mở miệng, “Ngươi thật cho là phẩm vị bổn thái tử kém như vậy, coi trọng ngươi?”

Thái tử? Hứa Tiên suy tư hai chữ này. Nam tử trước mắt này là thái tử?

Nhưng mà nàng vẫn không nhịn được phản bác: “Người có phẩm vị cũng sẽ không coi trọng Vương Đạo Linh. . . . . .”

Nam tử nguy hiểm híp mắt: “Ngươi dám cười nhạo bổn thái tử không có phẩm vị?”

“Đó là sự thật thôi.” Hứa Tiên nhỏ giọng nói thầm.



“Có tin ta lập tức đem ngươi bán cho thanh lâu hay không?” Nam tử khóe miệng giương cao, ác liệt nói.

Hứa Tiên nhìn mặt nam tử, trong lòng run run. Nàng dám khẳng định, đối phương không phải là đang nói đùa!

“Sao có thể chứ, phẩm vị thái tử luôn luôn rất đặc biệt mà.” Hứa Tiên miễn cưỡng cười cười, dối lòng nói. Tuấn kiệt, luôn luôn biết là thức thời mới là trang tuấn kiệt!

“Ha hả. . . . . .” Nam tử cũng híp mắt ha hả cười một tiếng.

Đang lúc Hứa Tiên cho là hắn bỏ qua, thì lại cảm giác thân thể đột nhiên bay lên, sau đó nặng nề đập vào tường. Sau đó ngã lăn ở trên giường. Một luồng máu cuồn cuộn trong ngực, Hứa Tiên đau đến thiếu chút nữa bất tỉnh. May là ngã ở trên giường, nếu như là trên mặt đất thì càng bi thảm rồi. Một cổ chất lỏng nong nóng từ khóe miệng chảy ra, đó là máu tươi. Hứa Tiên cố hết sức lau miệng, cũng không ngẩng đầu nhìn nam tử trong phòng, mà là tựa vào bên tường trầm mặc. Nàng biết, một khi nàng nói chuyện, thì đối phương sẽ càng hưng phấn hơn.

“Đừng xem ta là kẻ ngu.” Giọng nói âm lãnh tràn đầy cảnh cáo.

Hứa Tiên nhếch miệng, buồn cười, nhưng cả người đều đau đến nhe răng.

“Ngươi rốt cuộc có cái gì đặc biệt để cho con rắn kia trả giá như vậy chứ?” Nam tử vuốt cằm, rất không hiểu được.

Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn nam tử hỉ nộ vô thường trước mắt, không nói chuyện, rũ mắt xuống.

“Ngươi đây là ánh mắt gì!” Nam tử nổi giận, đáy mắt Hứa Tiên mới vừa rồi hiện lên vẻ mỉa mai hắn thấy rõ ràng.

Lời này ngươi nói hai lần rồi, thái tử điện hạ. Hứa Tiên trong lòng giễu cợt cười cười, nhưng là trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Nhìn Hứa Tiên mặt không chút thay đổi, nam tử cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng.

Hứa Tiên một mình ngồi trên giường, trong lòng gấp gáp lo lắng. Tiểu Bạch hiện tại thế nào rồi? Hắn nếu không có chuyện gì, phát hiện không thấy mình nhất định sẽ rất nóng nảy. Hứa Tiên cố gắng muốn bò xuống giường, nhưng lại đau đến nhe răng trợn mắt. Mới vừa rồi nam tử kia quả thật xuống tay quá độc ác mà.

Mà giờ khắc này nam tử đứng ở hành lang, chớp mắt nhìn trời. Đi theo sau là một thiếu niên, ăn mặc kém hơn một chút, khá tuấn tú, chẳng qua vẻ mặt mang nụ cười nịnh hót kia đã phá hỏng phần tuấn tú của hắn.

“Điện hạ, có muốn báo cho Đông Hải Long Vương biết nữ nhi bảo bối của hắn đang ở đâu hay không?” Thiếu niên tuấn tú lấy lòng hỏi.

“Không cần. Ta đối với đứa trẻ chưa dứt sữa kia không có hứng thú.” Nam tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói. Nam tử này không phải là người khác, chính là Bắc Hải trưởng thái tử Ngao Thương. Mà thiếu niên tuấn tú phía sau là thuộc hạ của hắn, một con hải mã tinh.

Hải mã tinh lấy lòng cười: “Vâng, cái tiểu nha đầu kia đương nhiên là không thể lọt vào mắt điện hạ được rồi.” Nhưng Ngao Thương cùng tiểu long nữ Ngao Thanh đã sớm định hôn sự. Bất kể như thế nào, sau này Ngao Thương cũng phải cưới tiểu long nữ kia. Hải mã tinh trong lòng có chút đồng tình với Ngao Thanh. Gả cho người như chủ nhân nhà mình, về sau làm sao tiểu long nữ chịu được chứ.

Ngao Thương quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hải mã tinh, nhìn tới trán hải mã tinh đổ mồ hôi lạnh rồi mới nói: “Hãy để ta nhìn thấy tố chất bên trong của ngươi. Còn hữu dụng với ta.”

“Dạ dạ.” Hải mã tinh liên tục gật đầu không ngừng như giã tỏi.

. . . . . . . . . . . .

“Hỏi ngươi một lần nữa, Hứa Tiên bây giờ đang ở đâu?” Giọng Bạch Tố Trinh lạnh như như sông băng vạn năm, không có một tia nhiệt độ.



“Ha hả, ta đã nói ta không biết.” Vương Đạo Linh cười thê lương, đau khổ, nhưng vẫn cứng đầu nói những lời này không thay đổi.

Tiểu Thanh giúp Hứa Kiều Dung và Lý Công Phủ uống thuốc giải, rồi mới đi tới phòng của Bạch Tố Trinh, lạnh lùng nhìn Vương Đạo Linh mình đầy thương tích. Vương Đạo Linh bị Bạch Tố Trinh bắt trở lại, cũng đàng hoàng giao ra giải dược. Thế nhưng lại không thấy Hứa Tiên đâu, đã vô thanh vô tức biến mất rồi. Nhìn khóe mắt Vương Đạo Linh dấu không được ý cười, Bạch Tố Trinh làm sao còn không biết là chuyện kỳ quái gì đang xảy ra chứ.

Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn.

Hiện tại bất kể Bạch Tố Trinh tra tấn Vương Đạo Linh như thế nào, Vương Đạo Linh cũng một mực khẳng định mình không biết. Chẳng qua trong ánh mắt che dấu không được ý cười lại bán đứng suy nghĩ chân thực của ả.

“Ngươi nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi thật cho rằng không có Hứa Tiên thì đại ca sẽ nhìn nhiều ngươi nhiều hơn một cái sao?” Tiểu Thanh nhìn Vương Đạo Linh, giọng nói tràn đầy châm chọc.

“Vậy thì sao?” Vương Đạo Linh rốt cục cười lên ha hả, “Nàng đã chết là tốt nhất. Ta không thể ở bên cạnh Bạch Tố Trinh, nàng cũng đừng nghĩ có được. Ta làm như vậy, Bạch Tố Trinh còn không phải sẽ có thể vĩnh viễn nhớ ta sao?”

“Kẻ điên!” Tiểu Thanh tức giận mắng.

Mặt Bạch Tố Trinh lại càng trầm xuống. Hắn cho Hứa Tiên vảy, song giờ phút này không cảm giác được một tia tồn tại của Hứa Tiên. Là ai có thể che đậy được cảm ứng của hắn?

“Xem ra ngươi thật sự có chết cũng không nói ra tung tích Hứa Tiên phải không?” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn Vương Đạo Linh, lời này cũng là khẳng định.

Vương Đạo Linh ha hả cười lên: “Không sai.”

“Vậy thì ngươi đi chết đi.” Giọng Bạch Tố Trinh không có chút gợn sóng, rút bảo kiếm, phát ra tiếng vù vù trong trẻo, một đạo bạch quang xuất hiện.

“Bạch Tố Trinh, ngươi, ngươi lại muốn làm cho ta hồn phi phách tán sao? Ngươi thật độc ác.” Vương Đạo Linh thấy Bạch Tố Trinh động tác quyết tuyệt, cuối cùng cũng hoảng hốt. Hồn phi phách tán, cơ hội chuyển thế đầu thai cũng sẽ không có!

Bạch Tố Trinh không hề nói gì nữa, vung kiếm xuống.

“Đợi một chút, ta nói, ta nói, là Bắc Hải trưởng thái tử Ngao Thương đã mang Hứa Tiên đi.” Vương Đạo Linh hoảng sợ kêu to, liều mạng rụt về phía sau.

“Ngao Thương?” Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày. Làm sao lại là Long Tộc? Long Tộc lại trợ giúp Vương Đạo Linh?

“Không sai, là Ngao thương. Là hắn đáp ứng ta, nhưng Hứa Tiên bây giờ đang ở đâu ta cũng không biết . . . . . .” Vương Đạo Linh trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi, ả thật sự rất sợ. Những thứ kiên quyết ở trong lòng lúc trước, ngay một khắc Bạch Tố Trinh vung kiếm liền đã tan thành mây khói rồi. Ả muốn sống, không muốn bị hồn phi phách tán a.

“Là như vậy?” Bạch Tố Trinh vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Phải, ta cùng Ngao Thương làm một giao dịch. Cho nên Ngao Thương mới đáp ứng giúp ta.” Vương Đạo Linh giờ phút này đều triệt để trả lời. Ả rốt cục hiểu, nam tử phong hoa tuyệt đại trước mắt này đối với mình tuyệt không có một chút tình ý nào.

Bạch Tố Trinh quay đầu lao ra cửa, song vừa đi đến cửa lại dừng cước bộ, xoay người hung ác tàn bạo bổ một kiếm về phía Vương Đạo Linh.

Vương Đạo Linh kinh ngạc nhìn đạo bạch quang bổ về phía mình kia, ả không ngờ Bạch Tố Trinh vẫn không chịu buông tha cho ả. Tiếp theo là bóng tối vô tận như có như không. . . . . . Ý thức dần dần biến mất.

“Đại ca, chờ đệ với.” Tiểu Thanh đuổi theo thân ảnh Bạch Tố Trinh, bước chân gấp gáp vội vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook