Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 19: Vậy ngươi ngủ bên trong!

Mạc Oanh

09/10/2013

Hứa Tiên vào chùa, hào phóng quyên tiền nhang đèn, còn mua nhang thượng hạng, rồi thành kính quỳ gối trên đệm cói[1], nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Quan Âm đại sĩ, xin Đại sĩ chỉ điểm cho ta khi nào thì mới có thể trở về nhà, là nhà thật sự, người hiểu mà.”

. . . . . . . . . . . .

Mặt trời ngả dần về tây.

Hứa Tiên quỳ một mạch đến chiều, trong miệng liên tục nhắc đi nhắc lại câu nói kia. Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Trên TV không phải diễn như vậy sao, người phàm kiên trì thành kính bái lạy không ngừng, cuối cùng thần linh luôn bị cảm động. (Nói nhảm, đó là bị phiền, không phải bị cảm động!!!)

Phía trên, Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Tiên quỳ gối trên đệm, tịnh bình nắm trong tay run rồi lại run. Bạch Tố Trinh khiến hắn nổi trận lôi đình, còn Hứa Tiên thì khiến hắn phát điên. Đôi vợ chồng này, một so với một càng đáng ghét hơn! Nếu như bị Bạch Tố Trinh biết được Hứa Tiên quỳ lạy hắn lâu như vậy mà hắn cũng không có tỏ vẻ gì thì. . . . . . Quan Âm nghĩ tới đây, trong lòng run lên.

“Thời cơ đến, tự nhiên sẽ trở về.” Hứa Tiên đã niệm tới miệng đắng lưỡi khô, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa hiền lành.

Hứa Tiên đột nhiên mở mắt, chung quanh không có bất kỳ ai. Nàng trong lòng mừng rỡ, nàng hiểu được, Quan Âm hiển linh rồi!

“Đại sĩ, xin hỏi thời cơ là chỉ lúc nào? Cụ thể chút đi.” Hứa Tiên nhìn Quan Âm phía trên, vội vàng thấp giọng hỏi.

Cụ thể chút, cụ thể chút, cụ thể chút. . . . . .

Khuôn mặt hiền lành của Quan Âm sắp bị bóp méo rồi. Ba chữ kia, thật quen thuộc khiến hắn muốn nhảy từ trên đài sen xuống. Ba chữ đó trong nháy mắt gợi lên kí ức không đẹp của hắn. Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên, hai tên khốn kiếp này. . . . . .

“Thiên cơ bất khả lộ.” Quan Âm xấu xa nói xong câu này, rồi lại im bặt.

Mặc kệ Hứa Tiên lễ bái thế nào, niệm thế nào, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Hứa Tiên thất vọng thở dài, cố hết sức đứng lên, dấu chấm dấu phẩy (nguyên văn là một cong một thẳng) đi về nhà. Tâm tình xuống thấp khiến nàng cũng không còn tâm chí suy nghĩ kĩ càng, tại sao Quan Âm lại nói ra lời như vậy, Quan Âm tựa hồ đã biết nàng cũng không thuộc về thế giới này. Những điều này, Hứa Tiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có nghĩ tới. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, bụng đói, mắt hoa, chỉ muốn nhanh chóng trở về ăn cơm.

Về đến nhà, trời đã tối sầm.

Vừa mở cửa liền thấy Bạch Tố Trinh khoanh tay, lẳng lặng đứng ở đại sảnh.

Hai người nhìn nhau. . . . . .

Một lúc lâu không ai nói gì. Hứa Tiên nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng dâng lên một chút đau đớn. Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày nhìn đầu gối Hứa Tiên, hắn đương nhiên nhìn ra tư thế Hứa Tiên bước đi có chút không đúng, đầu gối hình như bị làm sao.

“Đi đâu vậy?” Giọng Bạch Tố Trinh lúc nào cũng như vậy, trong trẻo mà bình tĩnh. Làm cho không ai có thể đoán được mảy may một chút cảm xúc của hắn..

Hứa Tiên thu hồi suy nghĩ của mình, nhe răng lộ ra một nụ cười, ngả ngớn cười hắc hắc nói: “Nương tử ở chỗ này chờ vi phu sao? Mới một buổi chiều không gặp thôi mà đã nhớ rồi à?”

Bạch Tố Trinh lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói gì, xoay người đi vào trong.

Hứa Tiên ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười khan hai tiếng.

“Ăn cơm đi. Thịt bò dầm tương của ngươi đã làm xong rồi.” Song, một câu nói nhẹ nhàng của Bạch Tố Trinh từ bên trong xa xôi truyền tới.

Mũi Hứa Tiên đột nhiên chua xót, tiếp đó giống như tự mình hành mình hung hăng bóp bóp cái mũi. Hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng Hứa Tiên mới hiện lên một nụ cười đau đớn, không thể tiếp tục như vậy. Còn như vậy, mình sẽ chỉ càng lún càng sâu, cuối cùng vạn kiếp bất phục mất.

Vội vã ăn cơm xong, Hứa Tiên đứng lên muốn trở về phòng, Tiểu Thanh ở lại dọn dẹp bàn ăn.

“Ta mệt rồi, về phòng trước nghỉ ngơi đây. Tiểu Thanh, chuẩn bị nước nóng xong thì gọi ta nha.” Hứa Tiên bỏ lại một câu, không dám nhìn Bạch Tố Trinh, giống như bỏ chạy rời khỏi phòng ăn.

“Hứa Tiên làm sao vậy? Là lạ.” Tiểu Thanh thấp giọng nói thầm, nhưng cũng không suy xét đến cùng, tiếp tục dọn bàn.

Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn cửa, nơi đó thân ảnh Hứa Tiên đã sớm biến mất. Ngay cả Tiểu Thanh cũng phát hiện được Hứa Tiên không bình thường rồi sao?



Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiên đi ra ngoài, chỉ bắt chuyện qua loa với Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh. Nàng ra ngoài tìm việc làm. Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng chỉ biết trung y, cho nên đang chuẩn bị đi tiệm thuốc làm việc. Nhưng nàng lại không muốn đến Tế Nhân Đường. Ánh mắt Ngô Ngọc Liên ngày đó nàng đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Tìm qua vài tiệm thuốc, cuối cùng mới quyết định chọn một tiệm thuốc nho nhỏ. Chưởng quỹ ở đây là một ông lão hơn năm mươi tuổi, họ Tần, ông và bạn già (ý chỉ thê tử) cùng nhau tiếp quản gian tiệm thuốc này, hai người không có con nối dòng. Vốn không có ý định nhận người, chẳng qua gần đây chưởng quỹ cảm thấy thân thể mình đã không còn linh hoạt nữa, lại thấy Hứa Tiên hiểu biết thông thạo, người cũng chịu khó, tiền công đòi cũng không nhiều, nên lưu lại nàng.

Cứ như vậy, Hứa Tiên ở lại tiệm thuốc có tên Hoà Nhân Đường này. Ngày ngày, nàng vừa làm học đồ vừa ngồi xem bệnh. Người đến khám bệnh hốt thuốc mặc dù không nhiều lắm, nhưng Hứa Tiên đều tiếp đón thỏa đáng, đúng bệnh hốt thuốc. Chưởng quỹ vẫn ở bên cạnh giám sát, thấy như thế, thì vô cùng vừa lòng.

Trước khi đi, hai vợ chồng chưởng quỹ còn nhiều lần dặn dò Hứa Tiên bảo nàng ngày mai đến sớm một chút.

Về đến nhà, Hứa Tiên vẫn như cũ cùng Tiểu Thanh đấu khẩu, đùa giỡn Bạch Tố Trinh một chút, rồi ăn cơm trở về phòng ngủ. Trên mặt thoạt nhìn không có gì, nàng vẫn là bộ dạng tuỳ tiện bất cần kia, nhưng Bạch Tố Trinh cảm giác được, cảm thấy Hứa Tiên cùng trước kia có chút bất đồng.

“Tiểu Thanh, đệ có cảm thấy Hứa Tiên có chút khác thường hay không?” Bạch Tố Trinh khẽ do dự, rồi cuối cùng phun ra một câu như vậy.

“Khác thường?” Tiểu Thanh ngừng lại động tác trong tay, đứng tại chỗ, đôi mắt lòng vòng xoay chuyển, suy tư rồi nói, “Huynh nói, đệ cũng thật cảm thấy nàng có chút khác lạ. Thật giống như đang lẩn tránh đại ca huynh đó.”

Bạch Tố Trinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chợt cảm thấy nhiệt độ chung quanh có chút giảm xuống rồi, khóe miệng run run, ngượng ngùng nói: “Có lẽ là đệ ảo giác rồi. Đệ bưng bát vào trong đã.” Tiểu Thanh nói xong liền nhanh như chớp chạy về phía phòng bếp.

Bạch Tố Trinh ngồi một mình ở phòng ăn, nghĩ tới lời Tiểu Thanh nói, trầm tư.

Lúc này Hứa Tiên lại ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người, buổi tối ở cổ đại chẳng có gì để tiêu khiển, nàng tới thế giới này lâu như vậy, dần dần cũng thành thói quen trời tối liền chạy ngay lên giường ngủ. Nhưng gần đây thế nào cũng ngủ không được.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Tiên đứng lên, vừa mở cửa ra thấy là Bạch Tố Trinh, liền ngây ngẩn cả người. Nàng còn tưởng là Tiểu Thanh tới đưa nước nóng.

“Làm sao vậy? Có việc à?” Hứa Tiên có chút chột dạ dời ánh mắt của mình, không nhìn Bạch Tố Trinh.

“Vợ chồng không phải là nên ngủ cùng nhau sao?” Bạch Tố Trinh lại phun ra một câu như vậy.

Hứa Tiên há hốc mồm, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh kia của Bạch Tố Trinh. Đây là ý gì? Sau khi tới Cô Tô không phải bọn họ vẫn đều phân phòng ngủ sao? Hôm nay hắn lại trúng gió cái gì a?

Không để ý tới Hứa Tiên đang ngẩn người, Bạch Tố Trinh đẩy cánh tay chặn trên cửa của Hứa Tiên ra, trực tiếp đi vào, ngồi trên băng ghế trong phòng.

“Cái kia, Tiểu Bạch, ngươi sao vậy?” Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn Bạch Tố Trinh thản nhiên ngồi ở đó.

“Ngươi gần đây rốt cuộc làm sao thế?” Bạch Tố Trinh không đáp hỏi ngược lại.

“Ta?” Hứa Tiên sửng sốt, tiếp theo nhếch miệng cười cười, “Ta không làm sao a. Tiểu Bạch ngươi hỏi thật kỳ quái a, ta rất khỏe mà. Ăn ngon ngủ kĩ, thân thể tráng kiện, tinh thần phơi phới.” Hứa Tiên nói xong còn gập cánh tay lại, vỗ vỗ bắp tay không chút cơ bắp nào.

Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Hứa Tiên.

Hứa Tiên líu lo một lúc lâu, mà Bạch Tố Trinh vẫn bất vi sở động như cũ. Dưới ánh mắt sáng như đuốc kia của hắn, Hứa Tiên bại trận, cuối cùng ngồi xuống không lên tiếng nữa.

Hứa Tiên không nói, Bạch Tố Trinh cũng không hỏi, chỉ sừng sững ngồi đó, không có ý rời đi.

Nhất thời, trong phòng một mảnh yên lặng đến quỷ dị.

Ban đêm, Hứa Tiên rửa mặt rồi bò lên giường ngủ, Bạch Tố Trinh cũng bình tĩnh lên giường. Hứa Tiên dịch rồi lại dịch vào phía trong, cứ dịch như vậy.

“Ngươi muốn dán lên tường sao?” giọng Bạch Tố Trinh lại có một chút khôi hài.

“Vậy ngươi ngủ bên trong đi!” Hứa Tiên tức giận bò dậy, làm cái gì nha, hôm nay lại chạy tới cùng mình ngủ. Cũng là hắn gây ra, còn dám cười mình. Hứa Tiên bò dậy, muốn bò qua người Bạch Tố Trinh. Ai ngờ, vừa qua được một chân, Bạch Tố Trinh lại vươn tay túm cánh tay của nàng, rồi nhẹ nhàng kéo một cái, cả người Hứa Tiên liền dán toàn bộ lên người hắn.

“Làm, làm gì thế?” Hứa Tiên tâm hoảng ý loạn, giãy giãy, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng đến có thể rán trứng rồi.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Tố Trinh không buông tay, ngược lại lực đạo cầm cổ tay nàng càng mạnh hơn.



Hứa Tiên vẫn xoay tới xoay lui.

“Đừng động.” Bạch Tố Trinh trầm giọng nói.

Hứa Tiên sửng sốt, lúc này mới không xoay nữa, gục ở trên người Bạch Tố Trinh, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Cái tư thế này, thật là vô cùng mập mờ nha. . . . . .

“Ngươi đang giận ta sao?” Bạch Tố Trinh khẽ nhăn lại cặp lông mày xinh đẹp, có chút không xác định hỏi, “Chuyện con cóc tinh kia, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Không phải là chuyện này.” Hứa Tiên có chút ảo não nói, rồi quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Tố Trinh. (TNN: đoạn này làm nhớ tới bài Đôi mắt Pleiku =]] haha)

“Vậy thì vì cái gì?” Bạch Tố Trinh vươn tay đem mặt Hứa Tiên quay lại, nghi ngờ hỏi.

Hứa Tiên cảm nhận được nhiệt độ trên tay Bạch Tố Trinh, mặt càng nóng hơn, lắc lắc đầu hất tay Bạch Tố Trinh ra. Song Bạch Tố Trinh lại ngang nghạnh, không chịu buông tay.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hứa Tiên tức giận hô lên.

“Muốn biết ngươi đang nghĩ cái gì.” Bạch Tố Trinh giọng nói rất chân thành.

“Cái này rất quan trọng với ngươi sao?” Hứa Tiên tức giận hỏi.

“Không sai.” Bạch Tố Trinh bật thốt lên, dứt lời, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hứa Tiên sửng sốt, cau mày nhìn Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh cũng trầm mặc, nhìn vào mắt Hứa Tiên.

“Tiểu Bạch, ngươi tên khốn kiếp này, đồ khốn kiếp.” Một hồi lâu, Hứa Tiên lại đột nhiên hét lên một câu như vậy.

Bạch Tố Trinh lúc này cũng ngây ngẩn cả người: “Ngươi mắng ta?”

“Ta mắng ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không khốn kiếp? Ngươi làm ta thích ngươi, còn ngươi thì không thèm đếm xỉa, lại còn giả mù sa mưa (giả bộ) tới hỏi ta làm sao, ta không nói ngươi còn như vậy. . . . . . Hu hu hu, ngươi không phải tên khốn kiếp thì là cái gì? Ngươi không thích ta thì đừng đối với ta tốt như vậy, ngươi không thích thì ta đừng quan tâm ta như thế. . . . . .” Hứa Tiên đầu tiên là tức giận mắng, sau đó bắt đầu khóc lên, càng khóc càng hăng, cuối cùng trực tiếp trả thù đem nước mắt nước mũi toàn bộ xoa lên y phục trước ngực Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh sững sờ nhìn Hứa Tiên khóc lóc kể lể, cứ như vậy sững sờ nhìn. Nghe những lời này của Hứa Tiên, trong lòng hắn trừ chấn động, còn có một chút cao hứng không kiềm chế được. Trong nháy mắt, khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Tiên dường như hung hăng đâm trúng nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng hắn.

“Ngươi, làm sao, lại cảm thấy ta không thích ngươi. . . . . .” Đang lúc Hứa Tiên khóc đến sắp bất tỉnh, thì bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mát lạnh kia của Bạch Tố Trinh.

Hứa Tiên bỗng nhiên dừng khóc, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Trinh phía dưới. Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, hơn nữa trên mặt Bạch Tố Trinh vẫn không có biểu tình gì, khiến Hứa Tiên cảm thấy lời nói mới rồi là một loại ảo giác của nàng. Nhưng nàng biết, đó tuyệt đối không phải ảo giác, tuyệt đối không! Nói như vậy Tiểu Bạch cũng thích mình? Thật đúng như vậy sao, là như vậy sao! Trong lòng Hứa Tiên dâng lên hi vọng.

“Nhưng là, nhưng là nếu ta không phải Hứa Tiên, thì ngươi cũng sẽ không thích. Ngươi thích chẳng qua là để báo ân kia thôi.” Sau một khắc, Hứa Tiên nghĩ đến đây, khóc càng to hơn rồi.

“Có phải ân nhân hay không không liên quan!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh mang theo một chút tức giận.

Oanh ——

Hứa Tiên nhất thời cảm thấy trong đầu có cái gì nổ tung.

“Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?” Hứa Tiên một phát bắt được cổ áo Bạch Tố Trinh, mắt chữ a mồm chữ o hỏi.

“Không nói gì cả.” Bạch Tố Trinh đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu. Hứa Tiên từ trên người Bạch Tố Trinh lăn xuống, thiếu chút nữa lại dán lên tường.

“Vậy là ngươi thích ta? Có đúng hay không?” Hứa Tiên bò dậy, hướng về phía Bạch Tố Trinh vội vàng hỏi.

Bạch Tố Trinh trầm mặc, không nói gì. Sau đó chán ghét nhìn y phục dính đầy nước mắt nước mũi trên người mình, trực tiếp cởi bỏ quần áo. Lộ ra thân thể thon dài đẹp mắt.

Hứa Tiên ở phía sau nhìn tấm lưng trần của Bạch Tố Trinh, cứng đờ người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook