Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 9: Vậy thì đã làm sao?

Mạc Oanh

09/10/2013

Hứa Tiên dẫn theo Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh về nhà, Hứa Kiều Dung nhiệt tình hoan nghênh đón tiếp. Hứa Tiên lấy thịt bò mình mua ra, cùng Hứa Kiều Dung đi xuống nhà bếp làm cơm.

Bạch Tố Trinh ngồi trong đại sảnh, đánh giá xung quanh. Cái nhà này rất đơn sơ, có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường. Đồ dùng cũng rất cũ kỹ rồi, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Tiểu Thanh cũng để ý, lần trước tới vội vàng, chưa có nhìn kỹ.

“Đại ca, nhà Hứa Tiên nghèo thật đó.” Tiểu Thanh thấp giọng nói.

Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu.

Tiểu Thanh vừa đặt mông ngồi xuống, cái ghế liền vang lên tiếng kẽo kà kẽo kẹt, khiến hắn có chút bận tâm không biết mặt ghế này có khi nào sẽ bị sập xuống hay không. Tiểu Thanh không khỏi suy nghĩ, nhà Hứa Tiên rõ ràng nghèo như vậy, tại sao không mở miệng yêu cầu mình và đại ca cho chút tiền tài gì gì đó. Nàng thấy Bạch phủ hoa lệ như vậy, chẳng lẽ một chút ý nghĩ cũng không có sao?

Vào buổi tối, Hứa Tiên gặp được Lý Công Phủ. Lý Công Phủ lúc mới vào nhà rất là xấu hổ, nhìn Hứa Kiều Dung rồi đỏ mặt. Một màn này làm Hứa Tiên buồn cười, người này xem bộ hoàn toàn khác hẳn cái tên Lý Công Phủ mặt dày trên TV kia. Thật ra trong số các nhân vật trong phim, Hứa Tiên thích nhất chính là cái vị cực phẩm Lý Công Phủ này. Nếu như bộ phim này không có Lý Công Phủ kinh điển nhập vai, thì tuyệt đối sẽ không tràn đầy màu sắc như vậy. Còn nhớ lúc rết tinh đánh nhau với Bạch Tố Trinh, Hứa Kiều Dung bảo hắn lên hỗ trợ, hắn lại nói: ‘Giúp ai mới được đây? Người ngoài là kẻ xấu, người mình thì lại không phải người….’ Còn có khi hắn cầm thanh bảo kiếm trừ yêu, trên đầu bị giội một chậu nước rửa chân, cái động tác cùng vẻ mặt biểu cảm đó, làm người ta khắc sâu vào trí nhớ a. Rồi cái ngày Bạch Tố Trinh bị bắt nhốt vào tháp Lôi Phong, mí mắt Lý Công Phủ giật không ngừng. Về đến nhà thấy loạn thành một đoàn, Bạch Tố Trinh bị Kim Bát (bát vàng) chụp lên bộ dạng rất thống khổ. Tất cả mọi người rát cổ bỏng họng, khó nén đau lòng, Lý Công Phủ lại ở một bên ngượng ngùng nói: ‘Trách không được mí mắt giật suốt cả ngày….’ Hắn thật quá đáng yêu, đây là đánh giá Hứa Tiên dành cho hắn.

Hiện tại người thật ở ngay trước mặt, Hứa Tiên lại càng không hề cố kỵ quan sát, khiến cho hắn càng thêm xấu hổ. Hứa Kiều Dung giới thiệu mọi người xong, liền cười hì hì mời mọi người ngồi xuống.

“Tỷ phu, ngồi xuống đi, đừng câu nệ như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà.” Hứa Tiên cực kì có thiện cảm với Lý Công Phủ, cho nên nhiệt tình quan tâm, vỗ bả vai Lý Công Phủ để hắn ngồi xuống.

Lời này của Hứa Tiên khiến cho Lý Công Phủ thụ sủng nhược kinh, đặc biệt là hai chữ ‘tỷ phu’ làm cho lòng hắn nở hoa. Xem ra cậu em vợ này rất hài lòng hắn đây.

Uống vài chén rượu, Lý Công Phủ nói nhiều hẳn lên, cũng lộ ra bản tính thật sự. Không hề xấu hổ nữa, mà tùy ý cùng Hứa Tiên xưng huynh gọi đệ, nói chuyện trên trời dưới đất. Hứa Tiên cũng nhìn ra, Lý Công Phủ này, tâm địa không tệ, đối với Hứa Kiều Dung lại là một lòng say mê. Như vậy, nàng cũng yên lòng rồi.

Thấy Hứa Tiên cùng Lý Công Phủ ở chung hòa thuận như vậy, Hứa Kiều Dung thoáng yên tâm.

Cuối cùng cơm nước xong, Hứa Kiều Dung tiễn mọi người ra cửa. Hứa Tiên vỗ bả vai Lý Công Phủ: “Tỷ tỷ của đệ sau này giao cho huynh đó, nếu huynh dám khi dễ tỷ tỷ của đệ, đệ nhất định sẽ dùng gạch đập vỡ đầu huynh.”

“Được, đệ yên tâm đi.” Tối nay Lý Công Phủ uống hơi nhiều, khi nói chuyện đầu lưỡi có chút líu lại, nhưng rất cao hứng, “Yên tâm đi, Hán Văn, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho tỷ tỷ của đệ, để nàng ấy sống những ngày thật hạnh phúc.”

Hứa Tiên gật đầu: “Đệ tin tưởng huynh.”

Sau khi chia tay Lý Công Phủ, nhóm ba người Hứa Tiên trở về Bạch phủ. Hứa Tiên dọc theo đường đi đều suy tính xem mấy ngày nữa tỷ tỷ cùng tỷ phu thành thân thì nên tặng cái gì cho tốt, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định thử lên núi đào dược liệu một chút xem sao. Ít nguy hiểm, ít chi phí, đối với người nghèo hai bàn tay trắng như nàng mà nói thì trước mắt đã là biện pháp tốt nhất rồi.

“Này! Hứa Tiên, ngươi đang nghĩ cái gì thế? Đại ca của ta đang có chuyện muốn nói với ngươi đây.” Giọng của Tiểu Thanh cắt đứt suy nghĩ của Hứa Tiên.

“À? Chuyện gì?” Hứa Tiên quay đầu nhìn vẻ mặt bất bình của Tiểu Thanh.

“Đại ca của ta hỏi ngươi, lúc tỷ tỷ của ngươi thành thân ngươi định tặng cái gì a. Có cần chúng ta giúp ngươi chuẩn bị một món quà thật lớn hay không?” Tiểu Thanh có chút tức giận hỏi.

“A? Nha, không cần, cám ơn, tự ta chuẩn bị là được rồi.” Hứa Tiên khéo léo từ chối.

“Ngươi!” Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Hứa Tiên, thấp giọng nói thầm, “Thật đúng là không biết lòng người tốt.”

Hứa Tiên chỉ cười cười, không nói gì. Tiểu Thanh nhìn nụ cười của Hứa Tiên, bực tức không phát tiết được, cũng không nói nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt đi không thèm để ý với Hứa Tiên.

Thật là tiểu thanh xà kiêu ngạo. Hứa Tiên bất đắc dĩ cười cười, nhưng không có so đo. Nàng biết, Tiểu Thanh cũng chỉ muốn giúp mình mà thôi.

Hai ngày sau, đến phiên Hứa Tiên được nghỉ. Mới sáng sớm, Hứa Tiên đã khiêng cái cuốc cùng một cái gùi đi lên núi.

“Kỳ quái, mới sáng ra nàng ta đã đi đâu thế?” Tiểu Thanh nhìn bóng lưng Hứa Tiên nghi hoặc hỏi.

“Lo lắng thì đi theo xem một chút.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.

“Ai, người nào lo lắng cho nàng? Cắt, đệ mới không lo lắng cho nàng ta đâu.” Tiểu Thanh dựng tóc lên cãi.

Bạch Tố Trinh không nói gì, nhưng cũng đứng dậy đi ra cửa.

“Đại ca, huynh đi đâu?” Tiểu Thanh ngây ra hỏi.



“Đi theo xem một chút.” Bạch Tố Trinh bỏ lại một câu.

Tiểu Thanh sững sờ, nhưng ngay lập tức cũng chạy theo sau.

“Đào ra tương lai, đào ra kì diệu…” Hứa Tiên ngân nga một giai điệu kỳ quái, quan sát chung quanh. Non xanh nước biếc, phong cảnh thật khiến cho lòng người sảng khoái a.

“Đại ca, huynh nói xem rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì thế?” Xa xa Tiểu Thanh đi theo phía sau Hứa Tiên nhỏ giọng hỏi Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, bỗng nhiên lôi Tiểu Thanh trốn vào phía sau một cây đại thụ ven đường.

“Ái chà, cái này không tệ nha.” Hứa Tiên nhìn thấy một bụi dược thảo, “Mặc dù không có nhân sâm đáng giá, nhưng tốt xấu cũng có thể tích tiểu thành đại. Đào nhiều một chút đem bán cũng không tồi.” Hứa Tiên lầm bầm lầu bầu, để cái gùi xuống, vung cuốc lên chuẩn bị đào.

Nhưng mà, có một đôi chân đột nhiên dẫm lên dược liệu. Hứa Tiên tức giận ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt cười toe toét.

“Thí chủ, chúng ta thật có duyên a, lại gặp mặt rồi.” Pháp Hải cười híp mắt nhìn Hứa Tiên, vẫn phong cách trang phục cũ, chẳng qua thay chén vàng trên tay bằng một cây thiền trượng.

“Duyên phận cái đầu ngươi á, mau tránh ra, ngươi dẫm lên dược liệu của ta rồi.” Hứa Tiên tức giận rống lên với Pháp Hải.

“Thí chủ, tiểu tăng xuất gia đã lâu, đã sớm đoạn tuyệt trần duyên, không có em gái [1] gì đó.” Pháp Hải rất trịnh trọng giải thích.

[1] Câu Hứa Tiên mắng nguyên văn là “Duyên phận cái em gái ngươi a!”. Câu ‘em gái ngươi’ là 1 câu chửi nhẹ của mấy bạn teen TQ. Giảm bớt từ câu con mẹ ngươi ^^

“Ta mặc kệ ngươi có em gái hay không, mau tránh ra.” Hứa Tiên đau lòng nhìn dược liệu bị Pháp Hải dẫm dưới chân không nhịn được quát.

“Thí chủ, xin thứ cho tiểu tăng nói thẳng, thí chủ gần đây có phải lao lực quá sức hay không….” Pháp Hải mới vừa bắt đầu mở màn, Hứa Tiên đã vung cái cuốc nhắm ngay đầu hắn, hắn kinh hãi nhảy lên, vọt sang bên cạnh, vội vàng bổ sung, “Không phải tiểu tăng nói chuyện giật gân gây chú ý gì đâu, mà là trên người thí chủ, có yêu khí a! Gần đây thí chủ có phải gặp được vài ‘thứ gì không sạch sẽ’ hay không?”

Hứa Tiên sửng sốt, cái cuốc dừng lại giữa không trung.

Pháp Hải thấy mặt Hứa Tiên biến sắc, vội vàng nói: “Quả nhiên, thí chủ sợ là đã gặp phải yêu quái rồi đi?”

“À.” Hứa Tiên đem cái cuốc bổ xuống, chống cằm, nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Pháp Hải, tùy ý hỏi, “Vậy theo ý ngươi, nên làm cái gì bây giờ?”

“Dễ lắm. Mặc dù yêu quái quấn lấy thí chủ pháp lực cao thâm, nhưng mà tiểu tăng vẫn có biện pháp thay thí chủ hóa giải tai họa này.” Pháp Hải nắm thiền trượng, vẻ mặt bí hiểm.

“À?” Hứa Tiên cảm thấy hứng thú, “Vậy ngươi nói xem phải làm sao mới có thể hóa giải?”

“Chỉ cần thí chủ quyên góp mười lượng bạc tiền hương khói, tiểu tăng nhất định…. A! Thí chủ, quân tử động khẩu không động thủ a, a nha a nha…Thí chủ, ngài nóng nảy như vậy là không tốt đâu. Thí chủ, bình tĩnh, bình tĩnh a…”

Tiếng nói càng ngày càng xa, mang theo tiếng bước chân vội vã đầy hoảng sợ.

“Cút, đại lừa gạt!” Hứa Tiên đuổi theo một đoạn lúc này mới dừng lại, trừng mắt phẫn hận nhìn Pháp Hải đang chật vật chạy trốn, rồi mới xoay người tiếp tục đi đào dược liệu.

Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh núp ở phía sau cây, Tiểu Thanh cười đến mức bò lăn bò càng. Trên mặt Bạch Tố Trinh cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Đại ca, tên hòa thượng kia, ha ha, hòa thượng kia…” Tiểu Thanh lấy tay vịn cây đại thụ cười sặc sụa, thế nào cũng không nói tiếp được.

“Hòa thượng kia, đệ không nên đi trêu chọc hắn. Pháp lực của hắn hơn xa đệ.” Bạch Tố Trinh ngược lại lạnh giọng nói.

Tiểu Thanh sửng sốt, có chút không tin: “Không thể nào, đại ca. Hứa Tiên cũng có thể đánh hắn chạy trối chết đó.”

“Hứa Tiên là người, đệ là yêu. Hòa thượng kia đối mặt với yêu quái hẳn sẽ không nương tay đâu.” Ánh mắt Bạch Tố Trinh nguy hiểm nheo lại.

Sắc mặt Tiểu Thanh dần thay đổi, cuối cùng gật đầu. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ lời đại ca nói…, nếu đại ca đã nói như vậy, tất nhiên là có đạo lý của huynh ấy.

“Thì ra nàng muốn đào dược liệu bán lấy tiền…” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên ở phía xa đang hì hục đào dược liệu nhỏ giọng nói.



“Hm! Chắc là vậy.” Tiểu Thanh nhìn động tác của Hứa Tiên, cũng đoán ra được.

“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh xoay người rời đi.

“Chờ đệ với, đại ca.” Tiểu Thanh nhỏ giọng hô.

Hứa Tiên hì hục suốt một ngày đào dược liệu, tuy không đào được nhân sâm, nhưng mà cũng đào được vài dược liệu giá trị không tệ. Sau khi trở về thành tìm một tiệm thuốc bán đi, trên người cũng có mấy lượng bạc. Chỉ là bây giờ lưng nàng đã rã rời ra rồi. Đấm đấm eo, một đường đi về nhà.

Về đến nhà, trên bàn đã có sẵn thức ăn nóng hổi. Việc này làm Hứa Tiên vô cùng kinh ngạc.

“Ăn đi, đây là đại ca bảo ta chuẩn bị cho ngươi.” Tiểu Thanh lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng Hứa Tiên nói.

Hứa Tiên kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Đừng âm thầm xuất hiện ở sau lưng người khác như thế. Ngươi không biết đạo lý làm người sao? Hù dọa có thể gây chết người đó.”

“Ta cũng không phải là…” Tiểu Thanh nhanh mồm nhanh miệng, thiếu chút nữa nói ra câu ‘ta cũng không phải là người’. Nói được một nửa, lúc này mới nhớ ra, bối rối nhìn Hứa Tiên. Nhưng xem Hứa Tiên có vẻ cũng không để ý gì, đã ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm rồi.

“Mùi vị không tệ, Tiểu Thanh tài nấu nướng của ngươi rất tốt đấy. Cám ơn nhiều nha.” Hứa Tiên vừa lòng ăn cơm, không keo kiệt ca ngợi.

Trong lòng Tiểu Thanh vui mừng, đang muốn nói gì đó, thì Hứa Tiên lại phun ra một câu “Phiền ngươi giúp ta đun nước nóng, ta một thân đầy mồ hôi, muốn tắm rửa rồi.”

“Ngươi! Hừ!” Tiểu Thanh oán hận liếc mắt nhìn Hứa Tiên đang ăn ngon lành, xoay người xuống bếp nấu nước. Mới vừa rồi vui mừng đều bị quét sạch sẽ.

Cơm nước xong, tắm rửa xong, Hứa Tiên thích ý vặn eo bẻ cổ, trở về phòng.

Bạch Tố Trinh đã ngồi ở bên giường đợi nàng. (TNN: câu này nghe như vợ đợi chồng ý nhể =]] haha)

“Nương tử, đi ngủ thôi.” Hứa Tiên ném cho Bạch Tố Trinh một cái mị nhãn, nàng đoán, Bạch Tố Trinh này tuyệt đối sẽ không đụng đến nàng đâu. Như vậy đùa giỡn mỹ nam một chút cũng không sao.

Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ trầm mặc ngồi ở bên giường. Hứa Tiên cũng không để ý nhiều như vậy, hôm nay nàng thật là mệt muốn chết rồi, nhào lên giường, thẳng chân nằm xuống chuẩn bị ngủ.

“Hứa Tiên.” Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh vang lên.

“Có việc gì ngày mai hãy nói, hôm nay ta mệt chết đi được rồi.” Hứa Tiên mơ hồ nói.

“Hôm nay, lúc ngươi đi đào dược liệu, chúng ta có đi theo phía sau.” Giọng Bạch Tố Trinh nhàn nhạt, rất bình tĩnh.

“À!.” Hứa Tiên chỉ à một tiếng.

“Những lời ngươi nói với hòa thượng kia…, chúng ta cũng đã nghe thấy rồi.” Bạch Tố Trinh chậm rãi nói.

“À.” Hứa Tiên vẫn chỉ à một tiếng.

“Yêu quái, ngươi thấy yêu quái thế nào?” Giọng nói của Bạch Tố Trinh bỗng trở nên rất nhẹ.

“Chả thế nào cả, yêu quái thì là yêu quái thôi.” Hứa Tiên buồn ngủ muốn chết, tùy ý đáp, “Yêu quái thì yêu quái, cũng chả có gì ghê gớm.”

“Trong mắt con người, yêu quái chẳng phải rất xấu xa sao? Đều độc ác, đáng sợ…” Ánh mắt Bạch Tố Trinh có chút sâu xa.

“Dừng!” Hứa Tiên khinh thường cắt ngang, “Có người so với yêu quái còn hèn hạ hơn, còn xấu xa hơn đấy. Không thế cứ vơ đũa cả nắm như vậy, người có người tốt kẻ xấu, yêu quái cũng có yêu quái tốt, yêu quái xấu. Ngươi phiền chết đi được, ta muốn đi ngủ rồi. Đừng ở bên tai ta vo ve vo ve nữa….” Giọng Hứa Tiên nhỏ dần.

Bạch Tố Trinh sửng sốt, nhìn Hứa Tiên khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Nếu như ta và Tiểu Thanh đều là yêu quái thì sao?”

“Vậy thì đã làm sao….” Hứa Tiên lẩm bẩm nói xong câu này, liền xoay người ngủ, không để ý tới Bạch Tố Trinh nữa.

Bạch Tố Trinh kinh ngạc nhìn Hứa Tiên, giờ phút này trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: vậy thì đã làm sao, vậy thì đã làm sao….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook