Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 16:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
Nàng ta mặc một chiếc áo màu trắng, trên đó thêu vài bông hoa đào.
Dung mạo thanh tú, thân hình lại giống Lưu Thuý Hoa, vai u thịt bắp, mông cũng to, còn căng tròn nữa.
Mới mười sáu tuổi mà đã phát triển hơn hẳn những người cùng trang lứa.
Chỉ có điều làn da hơi đen giống Lưu Thuý Hoa, mặc chiếc áo màu trắng càng khiến khuôn mặt vốn thanh tú trở nên vàng vọt.
Bảo Châu nhìn chằm chằm nàng ta, nàng biết nàng ta đang ở trong nhà.
Luôn trốn tránh, thấy tam ca về gọi người cũng không thấy nàng ta ra.
Nghe nương nói mình khỏi bệnh ngốc, cuối cùng nàng ta cũng mở cửa, câu đầu tiên đã hỏi nàng có khỏi bệnh ngốc không.
Nàng chớp mắt, trả lời không liên quan: "Đại tỷ hy vọng ta khỏi bệnh hay không khỏi bệnh?"
"Tất, tất nhiên là hy vọng ngươi khỏi bệnh."
Sắc mặt Khương Kim Thoa tái nhợt, răng cắn chặt môi, cố gắng cười nói: "Tiểu Tứ đã khỏi bệnh thì đó là chuyện tốt, chỉ không biết ngươi còn nhớ là ai đã đẩy ngươi xuống sông không?"
Đôi mắt nhỏ liên tục nhìn chằm chằm Bảo Châu, vội vàng hỏi.
Bảo Châu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng ta không nói gì.
Nàng càng không nói, Khương Kim Thoa càng căng thẳng, hốc mắt đỏ hoe, chiếc khăn tay trên tay vò nát.
Lưu Thuý Hoa cũng căng thẳng, nhìn Bảo Châu hồi lâu.
Giang Thu Nương vẫn luôn hiểu lầm Bảo Châu tự mình ham chơi nên ngã xuống sông cũng ngây người.
Nhìn Bảo Châu hồi lâu, lại không nhịn được nhìn về phía Khương Kim Thoa.
Kim Thoa làm sao biết Bảo Châu bị người đẩy xuống sông?
Chẳng lẽ nàng ta nhìn thấy?
Giang Thu Nương tái mặt, đã biết thì sao không nói cho họ biết là ai đẩy?
Nàng ấy không dám nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng sợ.
"Đại tỷ có nhìn thấy ai đẩy ta không?"
Bảo Châu ngây thơ hỏi.
"Không, ta chỉ... chỉ..." Khương Kim Thoa cuối cùng còn nhỏ tuổi, chỉ vài câu đã lộ tẩy.
Lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, nàng ta căng thẳng vò khăn tay, học theo dáng vẻ của các tiểu thư trong thành.
Bầu không khí trong sân đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Chỉ là Khương Đông Sinh vừa mời được đại phu về nên liền phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
Khương Đông Sinh lo lắng cho tình hình của nhị tỷ, một đường kéo lão đại phu về nhà.
Thấy Khương lão thái nằm dưới chân Bảo Châu, còn có Khương Kim Thoa và mẹ nàng ta cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà, sắc mặt hắn lập tức tối sầm.
Chặn trước mặt Bảo Châu, đại đường tỷ sẽ không nhân lúc hắn không ở nhà mà bắt nạt Bảo Châu chứ?
Bảo Châu ngốc nghếch, luôn bị đại đường tỷ dụ dỗ làm những chuyện tự hại mình, đừng tưởng hắn không biết.
Đại phu nhìn Khương lão thái nằm trên đất, còn có Khương lão đại trong nhà chửi bới om sòm, trong xe ngựa còn có một người.
Trước khi đến, ông ta đã nghe dân làng nói, nhà họ Khương này... ừm... ông ta không muốn nói nhiều.
Chỉ vào Khương lão thái nói với Lưu Thuý Hoa: "Còn không mau đưa người vào nhà."
Lưu Thuý Hoa có chút không tình nguyện, Khương Kim Thoa ở bên cạnh lại phản ứng trước, không thể để họ hỏi thêm nữa, nếu không chuyện nàng ta đẩy Bảo Châu xuống sông sẽ bại lộ.
Dung mạo thanh tú, thân hình lại giống Lưu Thuý Hoa, vai u thịt bắp, mông cũng to, còn căng tròn nữa.
Mới mười sáu tuổi mà đã phát triển hơn hẳn những người cùng trang lứa.
Chỉ có điều làn da hơi đen giống Lưu Thuý Hoa, mặc chiếc áo màu trắng càng khiến khuôn mặt vốn thanh tú trở nên vàng vọt.
Bảo Châu nhìn chằm chằm nàng ta, nàng biết nàng ta đang ở trong nhà.
Luôn trốn tránh, thấy tam ca về gọi người cũng không thấy nàng ta ra.
Nghe nương nói mình khỏi bệnh ngốc, cuối cùng nàng ta cũng mở cửa, câu đầu tiên đã hỏi nàng có khỏi bệnh ngốc không.
Nàng chớp mắt, trả lời không liên quan: "Đại tỷ hy vọng ta khỏi bệnh hay không khỏi bệnh?"
"Tất, tất nhiên là hy vọng ngươi khỏi bệnh."
Sắc mặt Khương Kim Thoa tái nhợt, răng cắn chặt môi, cố gắng cười nói: "Tiểu Tứ đã khỏi bệnh thì đó là chuyện tốt, chỉ không biết ngươi còn nhớ là ai đã đẩy ngươi xuống sông không?"
Đôi mắt nhỏ liên tục nhìn chằm chằm Bảo Châu, vội vàng hỏi.
Bảo Châu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng ta không nói gì.
Nàng càng không nói, Khương Kim Thoa càng căng thẳng, hốc mắt đỏ hoe, chiếc khăn tay trên tay vò nát.
Lưu Thuý Hoa cũng căng thẳng, nhìn Bảo Châu hồi lâu.
Giang Thu Nương vẫn luôn hiểu lầm Bảo Châu tự mình ham chơi nên ngã xuống sông cũng ngây người.
Nhìn Bảo Châu hồi lâu, lại không nhịn được nhìn về phía Khương Kim Thoa.
Kim Thoa làm sao biết Bảo Châu bị người đẩy xuống sông?
Chẳng lẽ nàng ta nhìn thấy?
Giang Thu Nương tái mặt, đã biết thì sao không nói cho họ biết là ai đẩy?
Nàng ấy không dám nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng sợ.
"Đại tỷ có nhìn thấy ai đẩy ta không?"
Bảo Châu ngây thơ hỏi.
"Không, ta chỉ... chỉ..." Khương Kim Thoa cuối cùng còn nhỏ tuổi, chỉ vài câu đã lộ tẩy.
Lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, nàng ta căng thẳng vò khăn tay, học theo dáng vẻ của các tiểu thư trong thành.
Bầu không khí trong sân đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Chỉ là Khương Đông Sinh vừa mời được đại phu về nên liền phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
Khương Đông Sinh lo lắng cho tình hình của nhị tỷ, một đường kéo lão đại phu về nhà.
Thấy Khương lão thái nằm dưới chân Bảo Châu, còn có Khương Kim Thoa và mẹ nàng ta cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà, sắc mặt hắn lập tức tối sầm.
Chặn trước mặt Bảo Châu, đại đường tỷ sẽ không nhân lúc hắn không ở nhà mà bắt nạt Bảo Châu chứ?
Bảo Châu ngốc nghếch, luôn bị đại đường tỷ dụ dỗ làm những chuyện tự hại mình, đừng tưởng hắn không biết.
Đại phu nhìn Khương lão thái nằm trên đất, còn có Khương lão đại trong nhà chửi bới om sòm, trong xe ngựa còn có một người.
Trước khi đến, ông ta đã nghe dân làng nói, nhà họ Khương này... ừm... ông ta không muốn nói nhiều.
Chỉ vào Khương lão thái nói với Lưu Thuý Hoa: "Còn không mau đưa người vào nhà."
Lưu Thuý Hoa có chút không tình nguyện, Khương Kim Thoa ở bên cạnh lại phản ứng trước, không thể để họ hỏi thêm nữa, nếu không chuyện nàng ta đẩy Bảo Châu xuống sông sẽ bại lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.