Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 23:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
Bảo Châu nhàm chán nằm nhoài ra bàn, liếc mắt nhìn nương và tỷ tỷ đang ôm nhau khóc.
Hai tai dựng lên, nghe ngóng động tĩnh từ gian nhà bên cạnh.
Tên đó là ai?
Sao đại tỷ lại quan tâm người đó đến vậy chứ?
Bảo Châu nghi hoặc gãi đầu, cau mày phiền não.
Trong đầu nguyên chủ chẳng lưu lại chút kí ức gì cho nàng, chỉ toàn là đồ ăn ngon.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mặt trời đã xuống núi.
Nương và tỷ tỷ chắc còn khóc lóc thêm một lúc nữa, Bảo Châu lạch bạch chạy ra cửa, nhìn thấy Lưu thị đang về nhà dưới ánh trăng.
Lưu thị vặn vẹo cái mông béo ú, miệng ngân nga điệu hát đồng quê, trên tay còn xách theo mấy thang thuốc.
Đại bá mẫu đã về rồi mà tam ca vẫn chưa thấy đâu.
"Nương, tam ca đâu rồi? Trời tối rồi mà hắn vẫn chưa về."
Giang thị đang ôm Minh Châu khóc nức nở, nghe vậy liền ngẩn người, vội vàng lau nước mắt, đi ra cửa, thấy trời đã tối đen.
Đường ven sông trơn trượt, thằng bé có phải rơi xuống sông rồi không?
Giang thị lo lắng, đang định bụng ra ngoài tìm người thì thấy Khương Đông Sinh, thân hình nhỏ bé, đang gánh hai thùng nước về.
Vừa đến cửa, Khương Đông Sinh đã bị Lưu thị cố ý chắn đường, đẩy một cái, ngã bịch xuống đất, hai thùng nước khó khăn lắm mới gánh về được cũng đổ hết.
Khương lão thái trong nhà nghe thấy động tĩnh, bụng đói meo từ nãy đến giờ, cũng chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài, mắng Lưu thị một trận.
"Tối mịt mới mò về, có phải muốn bỏ đói ta không? Cả ngày lười như heo, còn không mau vào bếp nấu cơm cho ta."
Lưu thị cúi đầu nhìn Giang thị đang đỡ Khương Đông Sinh dậy, đắc ý nói: "Nghe thấy chưa, ngươi làm con dâu kiểu gì vậy, nương đói meo cả buổi trời, ngươi cũng không biết lấy gì cho bà ấy ăn, bình thường tỏ vẻ dịu dàng yếu đuối, hóa ra hiếu thuận đều là giả dối."
"Đại bá mẫu nhầm rồi. Nãi nãi gọi người chứ không phải gọi nương ta."
Bảo Châu chỉ vào Khương lão thái đang chống gậy đứng ở cửa, cười híp mắt nói.
Tay kia giơ cục gạch lên, cười hỏi Khương lão thái: "Nãi nãi, ta nói đúng không? Người chê nương ta vụng về, hầu hạ không tốt, chỉ có đại bá mẫu mới khiến người hài lòng, đúng không?"
Khương lão thái nhìn thấy cục gạch trên tay Bảo Châu, không chỉ thấy đau chân, mà đầu óc cũng thấy đau.
"Lưu thị, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn bỏ đói ta chết đói à?"
Khương lão thái không dám đắc tội Giang thị, nhưng Lưu thị thì khác.
Khương lão thái trừng mắt nhìn Lưu thị, mắng xối xả.
"Nuôi ngươi béo như heo, mua có mấy thang thuốc cũng phải mất cả buổi, cả nhà các ngươi đều là quỷ hút máu, đến đây để đòi nợ."
Lưu thị đứng ngây ra ngoài cửa, ngơ ngác nhìn Khương lão thái bỗng dưng thay đổi thái độ.
Từ ngày nhị đệ đi lính, những việc này trong nhà không phải đều là Giang thị và tam nha đầu làm sao?
Lão thái bà này bị thần kinh à?
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết Lưu thị đã về, Khương Kim Thoa rốt cuộc cũng chịu hé cửa một khe hẹp, vừa hay nhìn thấy Khương lão thái giơ gậy đánh vào người Lưu thị.
Hai tai dựng lên, nghe ngóng động tĩnh từ gian nhà bên cạnh.
Tên đó là ai?
Sao đại tỷ lại quan tâm người đó đến vậy chứ?
Bảo Châu nghi hoặc gãi đầu, cau mày phiền não.
Trong đầu nguyên chủ chẳng lưu lại chút kí ức gì cho nàng, chỉ toàn là đồ ăn ngon.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mặt trời đã xuống núi.
Nương và tỷ tỷ chắc còn khóc lóc thêm một lúc nữa, Bảo Châu lạch bạch chạy ra cửa, nhìn thấy Lưu thị đang về nhà dưới ánh trăng.
Lưu thị vặn vẹo cái mông béo ú, miệng ngân nga điệu hát đồng quê, trên tay còn xách theo mấy thang thuốc.
Đại bá mẫu đã về rồi mà tam ca vẫn chưa thấy đâu.
"Nương, tam ca đâu rồi? Trời tối rồi mà hắn vẫn chưa về."
Giang thị đang ôm Minh Châu khóc nức nở, nghe vậy liền ngẩn người, vội vàng lau nước mắt, đi ra cửa, thấy trời đã tối đen.
Đường ven sông trơn trượt, thằng bé có phải rơi xuống sông rồi không?
Giang thị lo lắng, đang định bụng ra ngoài tìm người thì thấy Khương Đông Sinh, thân hình nhỏ bé, đang gánh hai thùng nước về.
Vừa đến cửa, Khương Đông Sinh đã bị Lưu thị cố ý chắn đường, đẩy một cái, ngã bịch xuống đất, hai thùng nước khó khăn lắm mới gánh về được cũng đổ hết.
Khương lão thái trong nhà nghe thấy động tĩnh, bụng đói meo từ nãy đến giờ, cũng chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài, mắng Lưu thị một trận.
"Tối mịt mới mò về, có phải muốn bỏ đói ta không? Cả ngày lười như heo, còn không mau vào bếp nấu cơm cho ta."
Lưu thị cúi đầu nhìn Giang thị đang đỡ Khương Đông Sinh dậy, đắc ý nói: "Nghe thấy chưa, ngươi làm con dâu kiểu gì vậy, nương đói meo cả buổi trời, ngươi cũng không biết lấy gì cho bà ấy ăn, bình thường tỏ vẻ dịu dàng yếu đuối, hóa ra hiếu thuận đều là giả dối."
"Đại bá mẫu nhầm rồi. Nãi nãi gọi người chứ không phải gọi nương ta."
Bảo Châu chỉ vào Khương lão thái đang chống gậy đứng ở cửa, cười híp mắt nói.
Tay kia giơ cục gạch lên, cười hỏi Khương lão thái: "Nãi nãi, ta nói đúng không? Người chê nương ta vụng về, hầu hạ không tốt, chỉ có đại bá mẫu mới khiến người hài lòng, đúng không?"
Khương lão thái nhìn thấy cục gạch trên tay Bảo Châu, không chỉ thấy đau chân, mà đầu óc cũng thấy đau.
"Lưu thị, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn bỏ đói ta chết đói à?"
Khương lão thái không dám đắc tội Giang thị, nhưng Lưu thị thì khác.
Khương lão thái trừng mắt nhìn Lưu thị, mắng xối xả.
"Nuôi ngươi béo như heo, mua có mấy thang thuốc cũng phải mất cả buổi, cả nhà các ngươi đều là quỷ hút máu, đến đây để đòi nợ."
Lưu thị đứng ngây ra ngoài cửa, ngơ ngác nhìn Khương lão thái bỗng dưng thay đổi thái độ.
Từ ngày nhị đệ đi lính, những việc này trong nhà không phải đều là Giang thị và tam nha đầu làm sao?
Lão thái bà này bị thần kinh à?
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết Lưu thị đã về, Khương Kim Thoa rốt cuộc cũng chịu hé cửa một khe hẹp, vừa hay nhìn thấy Khương lão thái giơ gậy đánh vào người Lưu thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.