Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 29:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
Sống lưng bỗng nhiên lạnh toát, Khương lão thái rùng mình một cái, xoay người lại vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Bảo Châu.
Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau.
Người của sòng bạc trước kia có thù oán với Khương lão nhị, còn về việc kết thù thế nào.
Là bởi vì Khương lão đại nợ tiền sòng bạc, là Khương lão nhị ra mặt dàn xếp, qua lại mấy lần cũng đắc tội với người ta.
Hiện tại Khương lão nhị chết trận sa trường, lá gan của lão bản sòng bạc cũng lớn hơn.
Cố ý giở trò, khiến Khương lão đại thua sạch tiền, còn nợ tiền sòng bạc, chính là muốn bức Khương lão đại vào đường cùng.
Khương lão đại là hạng người gì, lão bản sòng bạc quá rõ.
Con mắt dâm tà nhìn Giang Thu Nương và Minh Châu một hồi, ngón tay vuốt chòm râu hình chữ bát: "Là các ngươi tự nói đấy nhé, ta có ép các ngươi bán người đâu."
"Đúng đúng đúng, nương ta đã đồng ý rồi. Bán đi bán đi!"
Khương lão đại nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ, nghe thấy lão bản sòng bạc đã buông tha, cũng không kêu đau nữa.
Mắt mở to, vui mừng liên tục gật đầu.
Đáy mắt mẹ con Lưu Thuý Hoa đều xẹt qua tia sáng khác thường, kích động nắm chặt tay đối phương.
Không ngờ bọn họ vất vả một phen, vẫn là đuổi Giang Thu Nương một nhà ra ngoài, còn bán được tiền trả nợ.
Lão bản sòng bạc hôm nay đến đòi nợ, quả thực là giúp bọn họ một việc lớn.
Người trong sân mỗi người một tâm tư, Khương lão đại mừng rỡ khoản nợ cờ bạc của mình rốt cuộc có thể trả được, không bị đánh gãy chân.
Khương lão thái nhất tâm chỉ muốn bán cái con bé sao chổi Khương Bảo Châu này đi.
Mục đích của mẹ con Lưu Thuý Hoa càng rõ ràng hơn, sớm đã nhìn mấy mẹ con Giang Thu Nương không vừa mắt, bán con gái mình đi có thể gả vào trong trấn.
Hơn nữa còn có thể chiếm đoạt gia sản của nhà lão nhị, thật là một công đôi việc.
Sắc mặt Giang Thu Nương trắng bệch, nhìn mấy hán tử dần dần tới gần, che chở Minh Châu sau lưng.
"Nương, người... sao người có thể nói ra những lời vô lương tâm như vậy. Cho dù người không hài lòng con, nhưng bọn họ là cháu gái ruột của người, người vì đại bá mà muốn bán con gái của hắn, người... sao người có thể nhẫn tâm như vậy."
Khương Tiểu Tam dịch dịch bước nhỏ, muốn chạy ra ngoài gọi người tới giúp.
Lưu Thuý Hoa mắt tinh, lập tức chạy tới, một phát túm lấy cánh tay Khương Tiểu Tam, Khương Tiểu Tam giãy giụa vài cái.
Cơ thể nhỏ bé làm sao là đối thủ của Lưu Thuý Hoa, giãy giụa vài cái, cúi đầu cắn một cái vào tay bà ta.
"Bảo Nha chạy mau, đến nhà thôn trưởng gia gia!"
Khương Bảo Châu chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng tam ca chạy xa, gãi gãi đầu.
"Vì sao phải chạy? Phải chạy là bọn họ mới đúng."
Nói xong bước hai chân ngắn nhỏ, liền xông ra ngoài.
Khương lão thái vừa đưa tay muốn kéo Khương Bảo Châu lại, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, mi tâm giật giật.
Sẽ không sẽ không, con bé ngốc này dù lợi hại đến đâu, cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, làm sao có thể là đối thủ của mấy gã sai vặt kia.
Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau.
Người của sòng bạc trước kia có thù oán với Khương lão nhị, còn về việc kết thù thế nào.
Là bởi vì Khương lão đại nợ tiền sòng bạc, là Khương lão nhị ra mặt dàn xếp, qua lại mấy lần cũng đắc tội với người ta.
Hiện tại Khương lão nhị chết trận sa trường, lá gan của lão bản sòng bạc cũng lớn hơn.
Cố ý giở trò, khiến Khương lão đại thua sạch tiền, còn nợ tiền sòng bạc, chính là muốn bức Khương lão đại vào đường cùng.
Khương lão đại là hạng người gì, lão bản sòng bạc quá rõ.
Con mắt dâm tà nhìn Giang Thu Nương và Minh Châu một hồi, ngón tay vuốt chòm râu hình chữ bát: "Là các ngươi tự nói đấy nhé, ta có ép các ngươi bán người đâu."
"Đúng đúng đúng, nương ta đã đồng ý rồi. Bán đi bán đi!"
Khương lão đại nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ, nghe thấy lão bản sòng bạc đã buông tha, cũng không kêu đau nữa.
Mắt mở to, vui mừng liên tục gật đầu.
Đáy mắt mẹ con Lưu Thuý Hoa đều xẹt qua tia sáng khác thường, kích động nắm chặt tay đối phương.
Không ngờ bọn họ vất vả một phen, vẫn là đuổi Giang Thu Nương một nhà ra ngoài, còn bán được tiền trả nợ.
Lão bản sòng bạc hôm nay đến đòi nợ, quả thực là giúp bọn họ một việc lớn.
Người trong sân mỗi người một tâm tư, Khương lão đại mừng rỡ khoản nợ cờ bạc của mình rốt cuộc có thể trả được, không bị đánh gãy chân.
Khương lão thái nhất tâm chỉ muốn bán cái con bé sao chổi Khương Bảo Châu này đi.
Mục đích của mẹ con Lưu Thuý Hoa càng rõ ràng hơn, sớm đã nhìn mấy mẹ con Giang Thu Nương không vừa mắt, bán con gái mình đi có thể gả vào trong trấn.
Hơn nữa còn có thể chiếm đoạt gia sản của nhà lão nhị, thật là một công đôi việc.
Sắc mặt Giang Thu Nương trắng bệch, nhìn mấy hán tử dần dần tới gần, che chở Minh Châu sau lưng.
"Nương, người... sao người có thể nói ra những lời vô lương tâm như vậy. Cho dù người không hài lòng con, nhưng bọn họ là cháu gái ruột của người, người vì đại bá mà muốn bán con gái của hắn, người... sao người có thể nhẫn tâm như vậy."
Khương Tiểu Tam dịch dịch bước nhỏ, muốn chạy ra ngoài gọi người tới giúp.
Lưu Thuý Hoa mắt tinh, lập tức chạy tới, một phát túm lấy cánh tay Khương Tiểu Tam, Khương Tiểu Tam giãy giụa vài cái.
Cơ thể nhỏ bé làm sao là đối thủ của Lưu Thuý Hoa, giãy giụa vài cái, cúi đầu cắn một cái vào tay bà ta.
"Bảo Nha chạy mau, đến nhà thôn trưởng gia gia!"
Khương Bảo Châu chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng tam ca chạy xa, gãi gãi đầu.
"Vì sao phải chạy? Phải chạy là bọn họ mới đúng."
Nói xong bước hai chân ngắn nhỏ, liền xông ra ngoài.
Khương lão thái vừa đưa tay muốn kéo Khương Bảo Châu lại, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, mi tâm giật giật.
Sẽ không sẽ không, con bé ngốc này dù lợi hại đến đâu, cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, làm sao có thể là đối thủ của mấy gã sai vặt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.