Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 31:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau kéo Bảo Nha ra."
Thôn trưởng sốt ruột giậm chân, thúc giục hai nhi tử đi cùng, kéo Bảo Châu đang ngồi trên bụng lão bản sòng bạc ra.
Đánh nữa sẽ thật sự xảy ra án mạng mất.
Lão bản sòng bạc bị đánh hai cái, một cái trúng trán, cái còn lại trúng mặt, làm một bên răng rơi loảng xoảng.
Trong miệng toàn là máu.
Bảo Châu vừa bị kéo ra, lão bản sòng bạc đã sợ hãi lăn lộn bò dậy, chỉ tay vào Bảo Châu run rẩy.
"Ngươi, ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi? Ai thiếu tiền ngươi thì tìm người đó đi."
Hai tay bị giữ chặt, Bảo Châu hai chân loạn xạ đá trong không khí, trừng mắt nhìn gã.
"Tiền, tiền ta không cần nữa. Ta không cần nữa, được chưa?"
Lão bản sòng bạc lăn lộn bò dậy, định bụng dẫn người bỏ chạy.
"Không được, đã đến đây rồi, sao có thể nói không cần là không cần được?"
Lần này đến lượt Bảo Châu không vui, làm người mà một chút nguyên tắc cũng không có.
Còn không bằng tang thi.
Nàng phùng má trợn mắt, vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của hai người, cầm gạch đuổi theo.
"Cô nãi nãi, ta sợ người rồi. Ta thật sự không cần tiền nữa."
Lão bản sòng bạc chạy được hai bước, bị đá trên đất vấp ngã, ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy, sợ hãi viên gạch trên tay nàng lại rơi xuống.
"Không được, ngươi đến tìm đại bá ta đòi tiền, sao không đi? Hắn không trả tiền, vậy ngươi bắt đại tỷ và đại bá mẫu bán vào kĩ viện đi."
Bảo Châu bĩu môi, mặt đầy vẻ bất mãn: "Sao nào, chỉ được bắt nạt mỗi nhà ta thôi sao?"
Toàn thân lão bản sòng bạc đau nhức, cảm thấy khó xử vô cùng.
"Được, ta... ta thu."
Gã khó nhọc đứng dậy, miệng vẫn còn đầy máu, hàm răng cũng rụng mất một nửa.
Nói chuyện còn hở cả gió, gã lại tiến vào sân, giáng xuống mặt Khương lão đại một cái bạt tai thật mạnh.
"Không trả tiền đúng không? Dẫn hắn về, giải lên nha môn."
Chuyện bắt người ta đem bán, gã không dám làm nữa đâu.
Tát Khương lão đại xong, gã quay sang nhìn Bảo Châu với vẻ mặt đau khổ.
Ánh mắt như muốn nói, cô nãi nãi, giờ thì người hài lòng chưa?
"Nương, con không muốn lên nha môn, vào đó thì con tiêu đời thật rồi."
Khương lão đại cũng bị một màn thao tác của Bảo Châu dọa cho sợ mất mật.
Mẹ con Lưu Thúy Hoa sớm đã trốn vào trong nhà, xuyên qua khe cửa mà theo dõi động tĩnh ngoài sân.
Khương Kim Thoa khăn tay đều xé rách, hàm răng cắn chặt cánh môi, một cổ vị tanh máu theo yết hầu tràn xuống.
Sao có thể như vậy, rõ ràng mọi chuyện đều thuận nước đẩy thuyền, sao con ngốc Khương Bảo Châu đó lại lên cơn điên nữa rồi.
Khương lão thái bị dọa sợ đến mức run cầm cập, Bảo Châu vừa rồi bộ dạng hung ác đó, dọa bà ta đến mức hai chân hiện tại vẫn còn run rẩy.
Bà ta là đau lòng đại nhi tử nhà mình, nghe thấy Khương lão đại kêu khóc thảm thiết, trong lòng đau xót vô cùng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to hung ác của Bảo Châu, lại lập tức rụt cổ lại.
Thôn trưởng sốt ruột giậm chân, thúc giục hai nhi tử đi cùng, kéo Bảo Châu đang ngồi trên bụng lão bản sòng bạc ra.
Đánh nữa sẽ thật sự xảy ra án mạng mất.
Lão bản sòng bạc bị đánh hai cái, một cái trúng trán, cái còn lại trúng mặt, làm một bên răng rơi loảng xoảng.
Trong miệng toàn là máu.
Bảo Châu vừa bị kéo ra, lão bản sòng bạc đã sợ hãi lăn lộn bò dậy, chỉ tay vào Bảo Châu run rẩy.
"Ngươi, ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi? Ai thiếu tiền ngươi thì tìm người đó đi."
Hai tay bị giữ chặt, Bảo Châu hai chân loạn xạ đá trong không khí, trừng mắt nhìn gã.
"Tiền, tiền ta không cần nữa. Ta không cần nữa, được chưa?"
Lão bản sòng bạc lăn lộn bò dậy, định bụng dẫn người bỏ chạy.
"Không được, đã đến đây rồi, sao có thể nói không cần là không cần được?"
Lần này đến lượt Bảo Châu không vui, làm người mà một chút nguyên tắc cũng không có.
Còn không bằng tang thi.
Nàng phùng má trợn mắt, vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của hai người, cầm gạch đuổi theo.
"Cô nãi nãi, ta sợ người rồi. Ta thật sự không cần tiền nữa."
Lão bản sòng bạc chạy được hai bước, bị đá trên đất vấp ngã, ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy, sợ hãi viên gạch trên tay nàng lại rơi xuống.
"Không được, ngươi đến tìm đại bá ta đòi tiền, sao không đi? Hắn không trả tiền, vậy ngươi bắt đại tỷ và đại bá mẫu bán vào kĩ viện đi."
Bảo Châu bĩu môi, mặt đầy vẻ bất mãn: "Sao nào, chỉ được bắt nạt mỗi nhà ta thôi sao?"
Toàn thân lão bản sòng bạc đau nhức, cảm thấy khó xử vô cùng.
"Được, ta... ta thu."
Gã khó nhọc đứng dậy, miệng vẫn còn đầy máu, hàm răng cũng rụng mất một nửa.
Nói chuyện còn hở cả gió, gã lại tiến vào sân, giáng xuống mặt Khương lão đại một cái bạt tai thật mạnh.
"Không trả tiền đúng không? Dẫn hắn về, giải lên nha môn."
Chuyện bắt người ta đem bán, gã không dám làm nữa đâu.
Tát Khương lão đại xong, gã quay sang nhìn Bảo Châu với vẻ mặt đau khổ.
Ánh mắt như muốn nói, cô nãi nãi, giờ thì người hài lòng chưa?
"Nương, con không muốn lên nha môn, vào đó thì con tiêu đời thật rồi."
Khương lão đại cũng bị một màn thao tác của Bảo Châu dọa cho sợ mất mật.
Mẹ con Lưu Thúy Hoa sớm đã trốn vào trong nhà, xuyên qua khe cửa mà theo dõi động tĩnh ngoài sân.
Khương Kim Thoa khăn tay đều xé rách, hàm răng cắn chặt cánh môi, một cổ vị tanh máu theo yết hầu tràn xuống.
Sao có thể như vậy, rõ ràng mọi chuyện đều thuận nước đẩy thuyền, sao con ngốc Khương Bảo Châu đó lại lên cơn điên nữa rồi.
Khương lão thái bị dọa sợ đến mức run cầm cập, Bảo Châu vừa rồi bộ dạng hung ác đó, dọa bà ta đến mức hai chân hiện tại vẫn còn run rẩy.
Bà ta là đau lòng đại nhi tử nhà mình, nghe thấy Khương lão đại kêu khóc thảm thiết, trong lòng đau xót vô cùng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to hung ác của Bảo Châu, lại lập tức rụt cổ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.