Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 42:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
Một cú đấm vào mắt làm mắt nàng ta thâm đen, nhìn không được cân đối cho lắm, nàng lại giáng thêm một cú đấm vào mắt còn lại.
Bảo Châu nhỏ con, trèo lên đầu nàng ta, nắm đấm nhỏ như mưa phùn, chỉ đánh vào mặt nàng ta.
Lưu Thúy Hoa bị đánh đến mức oa oa khóc lớn, không ngừng vùng vẫy, muốn hất Bảo Châu xuống.
Nhìn thì to cao lực lưỡng đấy, da dẻ ngăm đen, vai u thịt bắp, nhưng dưới tay Bảo Châu lại chẳng làm được gì.
Giang Thu Nương che miệng, nhìn Bảo Châu ngồi trên vai Lưu Thúy Hoa, như hình với bóng, không tài nào hất ra được, nắm đấm nhỏ xíu vung lên đầy uy lực.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt béo ú của Lưu Thúy Hoa đã sưng vù lên như đầu heo.
Khương Kim Thoa ngồi trên giường sợ ngây người, dáng vẻ hung dữ của Bảo Châu khiến nàng ta không dám đến gần.
Dùng khăn tay che miệng, yếu đuối như một đóa hoa trắng nhỏ bé run rẩy trong gió.
Lạ một điều là, Khương lão đại và Lưu Thúy Hoa đều không phải là người có làn da trắng trẻo, nhưng lại sinh ra Khương Kim Thoa lại có làn da trắng nõn nà, đôi mắt phượng long lanh.
Vóc dáng thì có vài phần giống Lưu Thúy Hoa, cao ráo, ngực nở nang, mông cũng to.
Thấy Bảo Châu đánh người không có ý định dừng lại, Giang Thu Nương hoảng hốt, sợ Bảo Châu lỡ tay đánh chết Lưu Thúy Hoa.
Chuyện này không thể xem thường được!
Nàng ấy vội vàng chạy đến ôm lấy Bảo Châu, kéo nàng xuống khỏi người Lưu Thúy Hoa.
Bảo Châu đã đánh đến mức mắt đỏ hoe, hai chân đạp đạp vào không khí vài cái, vừa nũng nịu vừa hung dữ vung vẩy nắm đấm nhỏ xíu.
"Đánh ngươi, đánh ngươi!"
Tréo ngoe, tam ca Khương Đông Sinh lại dẫn theo thôn trưởng và các vị bô lão trong thôn đến.
Thấy Giang Thu Nương ôm eo Bảo Châu từ trong nhà Khương Kim Thoa bước ra, sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm.
"Thôn, thôn trưởng! Sao người lại tới đây?"
"Tam ca ngươi nói các ngươi muốn phân gia, có thật không?"
Thôn trưởng rít một hơi thuốc lào, cơm trưa cùng hai đứa con trai còn chưa kịp ăn, đã lại bị gọi đến đây.
Từ sau khi Thiết Ngưu chết, nhà bọn họ chưa từng có ngày nào được yên ổn.
Khổ thân một lão già như ông, suốt ngày phải chạy qua chạy lại nhà bọn họ, mệt muốn chết.
Phân gia cũng tốt, đỡ phải để Khương lão thái gây thêm chuyện thị phi gì nữa.
Không ngờ, vừa mới gọi các vị bô lão họ Khương tới để bàn chuyện phân gia, đã thấy Bảo Châu bị người ta ôm ra ngoài, trong nhà còn vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Lưu Thuý Hoa.
"Thôn trưởng, người phải làm chủ cho ta! Giang Thu Nương dung túng nha đầu điên Bảo Châu đánh ta, người nhìn xem, nhìn mặt ta xem..."
Nghe nói thôn trưởng đến, Lưu Thuý Hoa với khuôn mặt sưng vù như đầu heo, vừa khóc lóc vừa chạy ra, dọa thôn trưởng giật bắn mình, suýt chút nữa thì ngã.
Nheo đôi mắt mờ đục, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng vù của ả ta một hồi lâu: "Ngươi, ngươi là ai vậy?"
"Ta, ta là Lưu Thuý Hoa đây!"
Bảo Châu nhỏ con, trèo lên đầu nàng ta, nắm đấm nhỏ như mưa phùn, chỉ đánh vào mặt nàng ta.
Lưu Thúy Hoa bị đánh đến mức oa oa khóc lớn, không ngừng vùng vẫy, muốn hất Bảo Châu xuống.
Nhìn thì to cao lực lưỡng đấy, da dẻ ngăm đen, vai u thịt bắp, nhưng dưới tay Bảo Châu lại chẳng làm được gì.
Giang Thu Nương che miệng, nhìn Bảo Châu ngồi trên vai Lưu Thúy Hoa, như hình với bóng, không tài nào hất ra được, nắm đấm nhỏ xíu vung lên đầy uy lực.
Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt béo ú của Lưu Thúy Hoa đã sưng vù lên như đầu heo.
Khương Kim Thoa ngồi trên giường sợ ngây người, dáng vẻ hung dữ của Bảo Châu khiến nàng ta không dám đến gần.
Dùng khăn tay che miệng, yếu đuối như một đóa hoa trắng nhỏ bé run rẩy trong gió.
Lạ một điều là, Khương lão đại và Lưu Thúy Hoa đều không phải là người có làn da trắng trẻo, nhưng lại sinh ra Khương Kim Thoa lại có làn da trắng nõn nà, đôi mắt phượng long lanh.
Vóc dáng thì có vài phần giống Lưu Thúy Hoa, cao ráo, ngực nở nang, mông cũng to.
Thấy Bảo Châu đánh người không có ý định dừng lại, Giang Thu Nương hoảng hốt, sợ Bảo Châu lỡ tay đánh chết Lưu Thúy Hoa.
Chuyện này không thể xem thường được!
Nàng ấy vội vàng chạy đến ôm lấy Bảo Châu, kéo nàng xuống khỏi người Lưu Thúy Hoa.
Bảo Châu đã đánh đến mức mắt đỏ hoe, hai chân đạp đạp vào không khí vài cái, vừa nũng nịu vừa hung dữ vung vẩy nắm đấm nhỏ xíu.
"Đánh ngươi, đánh ngươi!"
Tréo ngoe, tam ca Khương Đông Sinh lại dẫn theo thôn trưởng và các vị bô lão trong thôn đến.
Thấy Giang Thu Nương ôm eo Bảo Châu từ trong nhà Khương Kim Thoa bước ra, sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm.
"Thôn, thôn trưởng! Sao người lại tới đây?"
"Tam ca ngươi nói các ngươi muốn phân gia, có thật không?"
Thôn trưởng rít một hơi thuốc lào, cơm trưa cùng hai đứa con trai còn chưa kịp ăn, đã lại bị gọi đến đây.
Từ sau khi Thiết Ngưu chết, nhà bọn họ chưa từng có ngày nào được yên ổn.
Khổ thân một lão già như ông, suốt ngày phải chạy qua chạy lại nhà bọn họ, mệt muốn chết.
Phân gia cũng tốt, đỡ phải để Khương lão thái gây thêm chuyện thị phi gì nữa.
Không ngờ, vừa mới gọi các vị bô lão họ Khương tới để bàn chuyện phân gia, đã thấy Bảo Châu bị người ta ôm ra ngoài, trong nhà còn vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Lưu Thuý Hoa.
"Thôn trưởng, người phải làm chủ cho ta! Giang Thu Nương dung túng nha đầu điên Bảo Châu đánh ta, người nhìn xem, nhìn mặt ta xem..."
Nghe nói thôn trưởng đến, Lưu Thuý Hoa với khuôn mặt sưng vù như đầu heo, vừa khóc lóc vừa chạy ra, dọa thôn trưởng giật bắn mình, suýt chút nữa thì ngã.
Nheo đôi mắt mờ đục, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng vù của ả ta một hồi lâu: "Ngươi, ngươi là ai vậy?"
"Ta, ta là Lưu Thuý Hoa đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.