Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 44:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
Khương lão thái nhất quyết không chịu, ngồi bệt xuống định bụng lại gào khóc một trận.
Bảo Châu chớp chớp mắt, vì sao Khương lão thái không muốn phân gia?
Đôi mắt to toàn là nghi hoặc, lập tức nhớ đến lời Giang Thu Nương nói, lương thực và tiền bạc trong nhà đều trong tay Khương lão thái, trong cái nhà này bà ta chính là người nói một không hai.
Lại được cơm bưng nước rót, lúc không vui còn có thể mắng chửi người khác cho hả giận.
Cuộc sống như vậy đúng là sướng như tiên.
Đột nhiên nha đầu nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt to sáng rực lên, nhìn chằm chằm Khương lão thái.
Ánh mắt quá mức nóng rực, khiến cho Khương lão thái nổi da gà.
Nha đầu chết tiệt này lại muốn giở trò gì đây?
Liếc thấy trên tay Bảo Châu không có dao, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta, ta cũng không đồng ý phân gia!"
Lưu Thuý Hoa kêu to một tiếng, tiếng kêu này khiến cho gương mặt sưng vù đau nhức, bà ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện này là thế nào?
Nhìn Lưu Thuý Hoa mặt mũi sưng vù như đầu heo, thôn trưởng thực sự không nỡ nhìn.
Lại nhìn sang Giang Thu Nương, bất đắc dĩ thở dài.
Đây là chuyện nhà của họ, Khương lão thái không đồng ý phân gia, ông ta là thôn trưởng cũng không thể ép buộc Khương lão thái phân gia được?
"Ông trời có mắt, đừng làm việc thất đức nữa, Thu Nương là đứa con dâu hiếu thuận, đừng gây chuyện nữa."
Liếc mắt nhìn Lưu Thuý Hoa, thôn trưởng lạnh lùng nói: "Thỏ nóng nảy còn cắn người, Thuý Hoa à! Bảo Châu chỉ là một đứa trẻ, sao có thể đánh lại ngươi to cao lực lưỡng như vậy? Nói dối cũng phải tìm một lý do hợp lý một chút chứ."
Có phải Bảo Châu đánh hay không quan trọng sao?
Quan trọng là Lưu Thuý Hoa cần được dạy dỗ lại.
Thôn trưởng nhìn Bảo Châu đang nhìn chằm chằm Khương lão thái, đôi mắt sáng long lanh, ông lộ ra nụ cười hiền từ.
"Thôi được rồi, đã không phân gia thì mọi người hãy sống hòa thuận với nhau. Thu Nương à, sau này có chuyện gì, cứ việc nhờ người trong thôn, sẽ không ai dám nói lời ong tiếng ve đâu."
Mấy đại thẩm lắm chuyện trong thôn ông ta đều rõ cả, sợ Giang Thu Nương lại gặp phải chuyện như hôm nay, không dám cầu cứu đàn ông trong thôn, nên đặc biệt dặn dò vài câu.
Khương Đông Sinh vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Giang Thu Nương, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Giang Thu Nương: "Nương, chúng ta không phân gia nữa sao?"
Hắn vất vả lắm mới mời được thôn trưởng và các tộc lão đến.
Giang Thu Nương xoa đầu hài tử, đứa nhỏ này vẫn còn quá ngây thơ.
Chỉ cần Khương lão thái một mực không chịu phân gia, thôn trưởng cũng không làm gì được bà ta, nàng ấy là con dâu, càng không thể ép buộc Khương lão thái phân gia.
Không biết vì sao, lần này không phân gia được, trong lòng nàng ấy lại có chút không thoải mái.
Rất nhanh nàng ấy lại kinh ngạc phát hiện ra, kỳ thực bản thân cũng rất muốn phân gia.
Bảo Châu chớp chớp mắt, vì sao Khương lão thái không muốn phân gia?
Đôi mắt to toàn là nghi hoặc, lập tức nhớ đến lời Giang Thu Nương nói, lương thực và tiền bạc trong nhà đều trong tay Khương lão thái, trong cái nhà này bà ta chính là người nói một không hai.
Lại được cơm bưng nước rót, lúc không vui còn có thể mắng chửi người khác cho hả giận.
Cuộc sống như vậy đúng là sướng như tiên.
Đột nhiên nha đầu nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt to sáng rực lên, nhìn chằm chằm Khương lão thái.
Ánh mắt quá mức nóng rực, khiến cho Khương lão thái nổi da gà.
Nha đầu chết tiệt này lại muốn giở trò gì đây?
Liếc thấy trên tay Bảo Châu không có dao, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta, ta cũng không đồng ý phân gia!"
Lưu Thuý Hoa kêu to một tiếng, tiếng kêu này khiến cho gương mặt sưng vù đau nhức, bà ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện này là thế nào?
Nhìn Lưu Thuý Hoa mặt mũi sưng vù như đầu heo, thôn trưởng thực sự không nỡ nhìn.
Lại nhìn sang Giang Thu Nương, bất đắc dĩ thở dài.
Đây là chuyện nhà của họ, Khương lão thái không đồng ý phân gia, ông ta là thôn trưởng cũng không thể ép buộc Khương lão thái phân gia được?
"Ông trời có mắt, đừng làm việc thất đức nữa, Thu Nương là đứa con dâu hiếu thuận, đừng gây chuyện nữa."
Liếc mắt nhìn Lưu Thuý Hoa, thôn trưởng lạnh lùng nói: "Thỏ nóng nảy còn cắn người, Thuý Hoa à! Bảo Châu chỉ là một đứa trẻ, sao có thể đánh lại ngươi to cao lực lưỡng như vậy? Nói dối cũng phải tìm một lý do hợp lý một chút chứ."
Có phải Bảo Châu đánh hay không quan trọng sao?
Quan trọng là Lưu Thuý Hoa cần được dạy dỗ lại.
Thôn trưởng nhìn Bảo Châu đang nhìn chằm chằm Khương lão thái, đôi mắt sáng long lanh, ông lộ ra nụ cười hiền từ.
"Thôi được rồi, đã không phân gia thì mọi người hãy sống hòa thuận với nhau. Thu Nương à, sau này có chuyện gì, cứ việc nhờ người trong thôn, sẽ không ai dám nói lời ong tiếng ve đâu."
Mấy đại thẩm lắm chuyện trong thôn ông ta đều rõ cả, sợ Giang Thu Nương lại gặp phải chuyện như hôm nay, không dám cầu cứu đàn ông trong thôn, nên đặc biệt dặn dò vài câu.
Khương Đông Sinh vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Giang Thu Nương, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Giang Thu Nương: "Nương, chúng ta không phân gia nữa sao?"
Hắn vất vả lắm mới mời được thôn trưởng và các tộc lão đến.
Giang Thu Nương xoa đầu hài tử, đứa nhỏ này vẫn còn quá ngây thơ.
Chỉ cần Khương lão thái một mực không chịu phân gia, thôn trưởng cũng không làm gì được bà ta, nàng ấy là con dâu, càng không thể ép buộc Khương lão thái phân gia.
Không biết vì sao, lần này không phân gia được, trong lòng nàng ấy lại có chút không thoải mái.
Rất nhanh nàng ấy lại kinh ngạc phát hiện ra, kỳ thực bản thân cũng rất muốn phân gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.