Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 46:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
“Kẻ nào dám bắt nạt ngươi thì đánh người đó, đánh không lại thì cắn, không được nữa thì học ta, dùng gạch đập chết hắn.”
Bảo Châu cầm lấy cục gạch đặt bên gối, nhăn mũi, hung dữ nói.
Khương Đông Sinh mở to mắt, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, như phát hiện ra vùng đất mới.
“Bảo Nha nói đúng. Sau này ai dám ức hiếp chúng ta, chúng ta sẽ đánh bọn họ.”
Trong đầu Khương Minh Châu hiện lên khuôn mặt heo của Lưu Thuý Hoa, nuốt nước miếng, giống muội muội đánh đại bá mẫu sao?
Nàng ấy không làm được đâu!
“Nương, người không thấy ánh mắt lúc nãy của bà nhìn Bảo Châu sao? Nhất định là bà ta sợ Bảo Châu đánh bà ta, nên mới bảo đại bá mẫu nấu cơm đấy.”
Khương Đông Sinh tuy nhỏ, nhưng không hề ngốc.
Người trong nhà này, từ nhỏ đã học được cách nhìn sắc mặt.
“Vậy, vậy chúng ta còn phân gia nữa không?”
Bây giờ nãi nãi đã thay đổi rồi, cũng không bắt bọn họ làm việc nữa.
Từ sau khi cha qua đời, đây là lần đầu tiên nàng ấy được đối xử như vậy.
“Bà ngươi không đồng ý, chuyện này không làm được đâu.”
Giang Thu Nương cười khổ, cho dù có phân gia, bọn họ cũng chẳng được thứ gì tốt đẹp.
Bây giờ ruộng đất thu hoạch không tốt, thuế má triều đình lại tăng thêm, nàng ấy một mình nuôi mấy đứa con, phân gia rồi cũng không biết có sống nổi không.
“Vậy sao?”
Khương Minh Châu thất vọng, cúi đầu xuống.
Bảo Châu liếc nhìn tỷ tỷ, cái mông nhỏ khéo léo nhích lại gần: "Nhị tỷ, tỷ sợ nãi nãi bán tỷ đi đúng không? Muội có cách khiến nãi nãi phải tự nguyện phân gia."
"Cách gì? Muội muội mau nói tỷ nghe."
Khương Minh Châu bỗng chốc khôi phục tinh thần, nắm lấy tay Bảo Châu kích động hỏi.
Ngay cả Giang Thu Nương cũng không nhịn được nhìn nàng.
Lại cảm thấy buồn cười, Bảo Châu mới bao lớn, có thể có cách gì hay ho.
Khương lão thái là mẹ chồng, các nàng không thể trái lời bất hiếu.
"Rất đơn giản, muội nói gì, nhị tỷ cứ làm theo là được."
Bảo Châu nhe răng cười, nụ cười ngây thơ vô số tội.
Khương Minh Châu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Bảo Châu, trong phút chốc cảm thấy hoa mắt.
Nàng ấy nhất định là điên rồi, thế mà lại đi nghe lời Bảo Châu.
"Nhị tỷ không đồng ý sao?"
Bảo Châu nhíu mày hỏi ngược lại: "Xem ra nhị tỷ muốn đến kĩ viện ăn sung mặc sướng, nếu vậy, lần sau muội sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, miễn làm lỡ nhị tỷ đến kĩ viện ăn ngon mặc đẹp."
"Nghe, ta nghe."
Khương Minh Châu không chút do dự đáp ứng.
Đến kĩ viện, hay là ở lại trong nhà, nàng ấy không chút do dự lựa chọn đáp ứng Bảo Châu.
Chỉ cần Bảo Châu không bảo nàng ấy đi giết người phóng hỏa, nàng ấy đều có thể đáp ứng.
Nếu thật sự muốn nàng ấy học theo dáng vẻ Bảo Châu, cầm dao phay đi chém người, nàng ấy không học được.
Lão tam nhất thời cũng đến hứng thú, vỗ ngực nói: "Còn có ta, còn có ta. Muội muội đừng quên, ta có thể chạy việc mà,"
Mấy lần này, đều là hắn đi mời thôn trưởng đến.
Hắn cảm thấy bản thân cũng rất được việc.
Là ca ca, sao có thể luôn để muội muội ra mặt thay, hắn là nam tử hán duy nhất trong nhà.
Bảo Châu cầm lấy cục gạch đặt bên gối, nhăn mũi, hung dữ nói.
Khương Đông Sinh mở to mắt, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, như phát hiện ra vùng đất mới.
“Bảo Nha nói đúng. Sau này ai dám ức hiếp chúng ta, chúng ta sẽ đánh bọn họ.”
Trong đầu Khương Minh Châu hiện lên khuôn mặt heo của Lưu Thuý Hoa, nuốt nước miếng, giống muội muội đánh đại bá mẫu sao?
Nàng ấy không làm được đâu!
“Nương, người không thấy ánh mắt lúc nãy của bà nhìn Bảo Châu sao? Nhất định là bà ta sợ Bảo Châu đánh bà ta, nên mới bảo đại bá mẫu nấu cơm đấy.”
Khương Đông Sinh tuy nhỏ, nhưng không hề ngốc.
Người trong nhà này, từ nhỏ đã học được cách nhìn sắc mặt.
“Vậy, vậy chúng ta còn phân gia nữa không?”
Bây giờ nãi nãi đã thay đổi rồi, cũng không bắt bọn họ làm việc nữa.
Từ sau khi cha qua đời, đây là lần đầu tiên nàng ấy được đối xử như vậy.
“Bà ngươi không đồng ý, chuyện này không làm được đâu.”
Giang Thu Nương cười khổ, cho dù có phân gia, bọn họ cũng chẳng được thứ gì tốt đẹp.
Bây giờ ruộng đất thu hoạch không tốt, thuế má triều đình lại tăng thêm, nàng ấy một mình nuôi mấy đứa con, phân gia rồi cũng không biết có sống nổi không.
“Vậy sao?”
Khương Minh Châu thất vọng, cúi đầu xuống.
Bảo Châu liếc nhìn tỷ tỷ, cái mông nhỏ khéo léo nhích lại gần: "Nhị tỷ, tỷ sợ nãi nãi bán tỷ đi đúng không? Muội có cách khiến nãi nãi phải tự nguyện phân gia."
"Cách gì? Muội muội mau nói tỷ nghe."
Khương Minh Châu bỗng chốc khôi phục tinh thần, nắm lấy tay Bảo Châu kích động hỏi.
Ngay cả Giang Thu Nương cũng không nhịn được nhìn nàng.
Lại cảm thấy buồn cười, Bảo Châu mới bao lớn, có thể có cách gì hay ho.
Khương lão thái là mẹ chồng, các nàng không thể trái lời bất hiếu.
"Rất đơn giản, muội nói gì, nhị tỷ cứ làm theo là được."
Bảo Châu nhe răng cười, nụ cười ngây thơ vô số tội.
Khương Minh Châu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Bảo Châu, trong phút chốc cảm thấy hoa mắt.
Nàng ấy nhất định là điên rồi, thế mà lại đi nghe lời Bảo Châu.
"Nhị tỷ không đồng ý sao?"
Bảo Châu nhíu mày hỏi ngược lại: "Xem ra nhị tỷ muốn đến kĩ viện ăn sung mặc sướng, nếu vậy, lần sau muội sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, miễn làm lỡ nhị tỷ đến kĩ viện ăn ngon mặc đẹp."
"Nghe, ta nghe."
Khương Minh Châu không chút do dự đáp ứng.
Đến kĩ viện, hay là ở lại trong nhà, nàng ấy không chút do dự lựa chọn đáp ứng Bảo Châu.
Chỉ cần Bảo Châu không bảo nàng ấy đi giết người phóng hỏa, nàng ấy đều có thể đáp ứng.
Nếu thật sự muốn nàng ấy học theo dáng vẻ Bảo Châu, cầm dao phay đi chém người, nàng ấy không học được.
Lão tam nhất thời cũng đến hứng thú, vỗ ngực nói: "Còn có ta, còn có ta. Muội muội đừng quên, ta có thể chạy việc mà,"
Mấy lần này, đều là hắn đi mời thôn trưởng đến.
Hắn cảm thấy bản thân cũng rất được việc.
Là ca ca, sao có thể luôn để muội muội ra mặt thay, hắn là nam tử hán duy nhất trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.